Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê
-
141: Lời Nói Kinh Người Ước Định Đánh Cược
"Đúng, tôi đích thực có ý với miếng đất kia.
Mộ tiểu thư, không nghĩ tới cô tuổi còn nhỏ, đối với việc trên thương trường lại biết nhiều như thế!"
Sở Kiêu Dao đối với "Em gái Mộ" hứng thú càng ngày càng nồng đậm, lúc đứa trẻ này nói những lời này quá bình tĩnh, tràn đầy một loại hào quang tinh ranh.
"Anh kệ tôi là như thế nào biết được, dù sao, mảnh đất số 7 kia, anh mua không có lời, rất đắt.
Đất đắt, tương lai xây phòng hoàn thiện giá sẽ cao, lúc tiêu thụ sẽ tốn công tốn sức.
Quan trọng là, miếng đất kia, anh cũng không mua được, người ta đã nội bộ chỉ định rồi.
Hiện giờ tôi với anh đánh cược, mua mảnh đất này sẽ là nhà giàu có lớn họ Mai ở Bắc Giang, nếu tôi đoán đúng, anh liền nghe tôi khuyên, đóng gói toàn bộ 18 vịnh lớn kia mua hết..
Anh thấy thế nào?"
Úy Ương lại lần nữa nói lời kinh người, ngữ khí khẳng định, ánh mắt chắc chắn, giống như lời cô nói là thật, hoàn toàn chắc như đinh đóng cột, căn bản sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn vậy.
Sở Kiêu Dao là người làm ăn, tự nhiên biết Mai gia có tới, bất quá là đại sứ kinh tế tới tham quan Hải Tân, giữa hai vùng sẽ khai chiến hay không thì không biết, tuy rằng mấy năm gần đây quan hệ Nam Bắc không tính là hòa hợp, nhưng va chạm nhỏ là cũng có, thậm chí mấy lần xung đột đổ máu quy mô nhỏ cũng xảy ra, người Bắc Giang bọn họ thật sự dám đầu tư ở Nam Giang sao?
Hắn ngây ngẩn cả người.
Mộ Nhung Trưng bên cạnh tiếp tục vẻ mặt thâm trầm.
Lục Kinh Niên với phó quan Trương ngạc nhiên không thôi, bọn họ đang không hiểu: Cô như thế nào khẳng định thế, Sở Kiêu Dao lại là một người thương nhân đích thực, sành sỏi về biển, lại làm thương nhiều năm, chứ không phải là tùy tiện mấy câu liền có thể dọa dẫm.
Mấu chốt: Ánh mắt kia của cô không giống đang dọa dẫm.
"Mộ tiểu thư, cô lấy tự tin ở đâu ra thế?"
Sở Kiêu Dao lăn lộn trong thương trường hải biển nhiều năm, lại học qua "Tâm lý học", rất có khả năng nhìn mặt đoán ý, từ biểu tình của người bên cạnh hắn liền có thể xác định, lời cô nói, khiến người bên cạnh cũng kinh hãi, lại nhìn cô dung nhan non nớt, cách nghĩ đầu tiên là, cô bé này nói đùa, không thể coi là thật.
Nhưng căn cứ vào cô là ân nhân cứu mạng em gái, vẫn là tươi cười tiếp một câu.
Úy Ương nào có không nhìn ra được: Sở Kiêu Dao căn bản không tin, cũng đúng, cô là một cô gái nhỏ, quá mức trẻ con, nói được việc tương lai đích thực rất dễ bị người cho rằng là lời nói vô căn cứ, liền cười, nhưng không từ bỏ mà lại lần nữa nói lời không dọa chết người không thôi:
"Thế này, nếu Sở tiên sinh cho rằng tôi đoán thế, hoàn toàn dựa vào may mắn, thế tôi lại đoán thêm lần nữa: Trung tâm thành phố mảnh thứ 3, không phải muốn thành phố cải tạo sao? Lần này cũng bán đấu giá, ai có thể lấy được nơi này, tương lai có thể xây lên tòa nhà cao nhất Hải Tân.
Mà tòa cao tầng này sẽ trong mười năm tới trở thành mục tiêu thương trường bắt mắt nhất cả nước.
Tôi muốn nói là: Mảnh đất này sẽ do tập đoàn tài chính Mễ La hải ngoại nắm được.."
Tổng tài của tập đoàn tài chính cũng thực đang ở thành phố, lúc trước Sở Kiêu Dao từng gặp qua, cũng từng âm thầm nghiền ngẫm ý đồ của bọn họ, hắn thấy, người này có thể là tới thị sát không khí đầu tư của thành phố Hải Tân, có thể hay không tham dự buổi đấu giá chiều nay, ai cũng không biết được--------- ban tổ chức thành phố sẽ phát lời mời cho nhóm phú thương, nhưng người nào sẽ đi, lại là chuyện không xác định.
Mà cô bé phía trước này lại có thể khẳng định hắn sẽ đi như thế, lại còn sẽ túm lấy miếng đất kia!
A, đây là chơi trò bán tiên sao?
"Sở tiên sinh, nếu hai miếng đất kia thuộc quyền sở hữu của khai phá hạng mục này thật sự đều bị tôi nói đúng, vậy buổi sáng ngày mai, xin anh trực tiếp mua toàn bộ 18 vịnh bãi hoang kia..
Anh yên tâm, mảnh đất kia hiện giờ hoàn toàn là trạng thái bãi biển hoang, cho nên giá mua sẽ không cao lắm, đây tuyệt đối là một ưu thế, hiện giờ ai có được nó, tương lai người đó chính là đại phú thương độc nhất vô nhị của Hải Tân, nó sẽ đưa Sở gia tới vị trí một trong bốn tứ đại phú thương toàn quốc, anh là con cháu của Sở gia, lẽ nào không muốn đem Sở gia phát triển rạng rỡ sao?"
Mộ Nhung Trưng nghe, khóe miệng hung hăng co rút: Nghe xem a, cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu này, thuyết phục không hàm hồ một chút nào------đầu tư 18 vịnh có thể khiến Sở gia biến thành đại phú thương độc nhất vô nhị, loại lời này, đến hắn cũng không dám nói, cô lại nói dối đến mắt cũng không chớp một cái.
Trâu bò.
Um, loại kỹ thuật nói dối này, nếu cô dám cùng trên người hắn, hắn nhất định hung hăng đánh mông cô.
Sở Kiêu Dao thì sao, bởi vì lời này hắn bất giác nheo cặp mắt khôn khéo đen nháy kia, trầm tư một lúc lâu mới nói: "Mộ tiểu thư, việc nào ra việc ấy, chúng ta trước cứ đánh cược cô có thể đoán trúng hay không đã, cô thấy thế nào? Còn đối với đầu tư 18 vịnh, chúng ta có thể trịnh trọng suy xét sau."
"Ài.."
Lục Kinh Niên muốn chen vào nói, lại bị Mộ Nhung Trưng khẽ chặn lại: "Được, thế cứ đợi chiều nay sau khi đấu giá xong, chúng ta lại tới thảo luận hạng mục 18 vịnh có cần tiến hành đầu tư hay không."
"Sao, Mộ tiên sinh đối với khai phá 18 vịnh cũng có hứng thú."
Sở Kiêu Dao lúc này mới đem lực chú ý rơi xuống người Mộ Nhung Trưng.
Lời người này nói, so với "em gái Mộ" có chút đáng tin hơn, tuy rằng nhìn qua cũng quá trẻ tuổi, nhưng hắn có vẻ càng đĩnh đạc hơn.
"Đúng, ta rất hứng thú." Mộ Nhung Trưng gật đầu, hào phóng thừa nhận, "Lão Lục lúc trước hẹn ta chính là muốn cùng anh bàn chuyện này, em gái ta nóng lòng lại nói hết ra rồi.
Bất quá, hiện giờ tâm thái của Sở tiên sinh, ta đã hiểu được đại khái.
Nếu anh chí không ở 18 vịnh, thế được, anh lại suy nghĩ kỹ đã.
" Ngoài ra, liên quan đến cá cược của anh với em gái ta, nếu là cược, thế hẳn nên có thua thắng.
Như vậy đi, nếu em gái ta thắng, Sở tiên sinh vẫn không nghĩ tới đầu tư 18 vịnh, vậy liền coi như Sở tiên sinh thiếu em gái ta một ân tình; Nếu em gái ta thua, cứ coi là ta thiếu anh một việc, sau này, nếu anh dùng tới địa bàn của ta, cứ việc mở miệng.
"
Sở Kiêu Dao nhìn Mộ Nhung Trưng, cảm thấy người này khí chất bất phàm, đến tận lúc này, hắn cũng chưa rõ hắn có lai lịch gì," Dám hỏi Mộ tiên sinh làm kinh doanh gì? "
Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt cười:" Tương lai nếu có cơ hội hợp tác, ta sẽ nói rõ.
Nếu không có khả năng hợp tác, khách giang hồ, không hỏi xuất thân, hợp tan là duyên phận, cũng là chuyện vui thường ngày..
"
" Được, thế liền quyết định vậy đi."
Sở Kiêu Dao rất sảng khoái đáp ứng.
Úy Ương lại bởi vì hai câu nói này, nhất thời ngộ ra một chuyện: Mộ Nhung Trưng người này không phải đơn thuần cùng cô đi chơi, bàn chuyện làm ăn có thể mới là mục đích thực sự của hắn.
Ai nha, không tốt, kiếp trước e là vì Mộ Nhung Trưng âm thầm đầu tư, Sở Kiêu Dao mới lấy được 18 vinh kia đi, nếu không, hắn tuổi trẻ, sao dám bỏ tiền đặt cọc lớn như vậy, này sau lưng tất nhiên có người ủng hộ hắn, bằng không ánh mắt tiên tri của hắn cũng quá sắc bén rồi.
Mà Mộ Nhung Trưng hẳn là người phía sau đó!
Nhưng, Mộ Nhung Trưng là con vợ lẽ, hắn nào có tài lực tiến hành loại đầu tư quy mô lớn thế?
Không thể không nói, cô đối với người đàn ông này ấy à, hiểu biết thật sự quá ít quá ít rồi!
Hắn của kiếp trước, là từng bước từng bước đạt được vị trí tổng tư lệnh như nào, cô không biết, càng không rõ của cải dày sâu kia của hắn là kế thừa gia nghiệp Bùi gia có được, hay là có từ kinh doanh thương nghiệp trong nước tự tạo ra.
Đến tận hôm nay, cô mới mơ hồ cảm thấy, người đàn ông này không những có tài trị quốc, khả năng chỉ huy, chỉ số trên thương trường, hắn cũng có tầm nhìn dự kiến lối đi tắt phá bỏ lề thói cũ.
Tài năng vĩ đại như thế, thế mà là người đàn ông của cô, ấy vậy cô còn một lòng một dạ muốn cách xa hắn, trán có phải bị cửa kẹp hỏng rồi hay không?
Ai nha, xong rồi xong rồi, tim của cô, như thế nào từng chút từng chút hướng về hắn rồi?
Úy Ương, mày ngàn vạn ngàn vạn đừng rung động nha!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook