Tử Lê
Chương 3

Phía hoàng tẩu ta sẽ ứng phó! Hoàng tẩu thương em như vậy, nàng nhất định sẽ hy vọng em có chốn gửi gắm tốt! Cho nên nếu ta mở miệng yêu cầu nàng gả em cho ta, nàng nhất định sẽ đáp ứng!” Huyền Dật vẻ mặt tự tin nói, trong mắt hiện lên một tia quang mang khiếp người.

“Còn thân thể không tiện... Em là chỉ chuyện mình kỳ thật là thân nam nhi đúng không?”

Tử Lê nghe xong sắc mặt thoáng chốc chuyển thành tái nhợt, thở hốc vì kinh hãi: “Ngài ngài ngài.... Tại sao ngài biết ta là nam nhi?!”

“Vì tối qua khi bổn vương cứu em lên, lơ đãng chạm đến ngực em, phát hiện tựa hồ quá mức bằng phẳng. Cho nên sau khi mang em về phòng an trí liền cởi bỏ cung y của em, tự mình nghiệm minh rồi!” Huyền Dật chút không ngại ngùng nói, nghe xong Tử Lê sắc mặt lập tức lại từ trắng chuyển hồng.

“Bất quá em đã là thân nam nhi, vậy sao lại vào cung làm cung nữ?” Huyền Dật có chút ngạc nhiên hỏi, nâng tay xoa gò má non mịn của Tử Lê.

“Bởi vì nô... thân thể của ta từ nhỏ đã không tốt, rồi cha mẹ đưa ta đi xem tướng, thầy tướng số nói nhất định phải nuôi ta như con gái thì mới lớn, mới sống lâu được. Cho nên bọn họ liền nghe theo lời của vị tiên sinh kia, coi ta là con gái mà nuôi, còn công bố với bên ngoài rằng ta là thân nữ tử.” Tử Lê dán mắt vào góc giường không dám nhìn thẳng Huyền Dật mà nói, trong thanh âm lộ ra sự bất đắc dĩ nhè nhẹ.

“Thì ra là thế... Thật khổ cho em!” Huyền Dật có chút đau lòng nhìn Tử Lê nói. “Cái loại cảm giác bị điên loan đảo phượng này thật không dễ chịu đúng không?”

Tử Lê nghe xong, đem mắt chuyển tới, kinh ngạc nhìn Huyền Dật. Lệ, cứ như vậy tuôn rơi.

Cho tới bây giờ... Cho tới bây giờ chưa từng có người nghĩ tới cảm thụ của mình như vậy... Cha, mẹ, ca ca... Bọn họ đều không có! Mà hắn... một người cao cao tại thượng như vậy, cư nhiên lại là người đầu tiên vì cùng mình cảm thụ mà đau lòng khổ sở!

“Đừng khóc đừng khóc! Tiểu hoa tiên này sao em lại thích khóc như vậy? Câu ‘lê hoa mang lệ’ có lẽ chính là từ em mà ra rồi ~ lê hoa tiên khóc thần tình mang lệ!” Huyền Dật nhẹ nhàng lau đi nước mắt của y, dịu dàng cười nói.

Tử Lê nghe xong nín khóc mỉm cười. “Vương gia... Nô... Ta không phải hoa tiên, ta là người. Ta họ Quản, tên Tử Lê. Mộc tân Tử, lợi mộc Lê.”

“Thì ra em chính là tiểu nữ tử của Quản lão tri huyện – Quản Tử Lê a!” Huyền Dật có chút ngạc nhiên nói: “Ta và đại ca em chính là bạn thân đó!”

Tử Lê gật gật đầu, cười mở miệng: “Đúng vậy a, nô... ta trước kia vẫn thường nghe đại ca nhắc tới Vương gia ngài mà! Đại ca nói ngài luôn bày ra bản mặt cứng nhắc, cứ như tất cả mọi người đều thiếu nợ ngài vậy!”

“Vậy sao, đại ca em thật đã nói về ta như thế à?! Giỏi cho ngươi cái tên Quản Ngôn Húc! Lần sau ta mà nhìn thấy hắn, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ!” Hắn giả bộ oán giận nói, Tử Lê thấy vậy nhịn không được bật cười. “Bất quá nếu là như thế, ta muốn cưới em liền lại dễ dàng ~ đại ca với cha em nhất định sẽ đồng ý! Nếu không ta liền tới tìm hoàng đế đệ đệ kia của ta, đòi một đạo thánh chỉ tứ hôn luôn!”

“Vương gia! Ngài... Ngài là thật sự nghiêm túc muốn thành thân với Tử Lê sao?!” Tử Lê sắc mặt tái nhợt hỏi.

“Đó là đương nhiên! Bổn vương chẳng những muốn cưới em về nhà, còn muốn lập em làm chính phi! Chắc em cũng nghe qua chuyện Vương phi của ta vì khó sinh mà đã tạ thế từ hai năm trước rồi chứ?”

Tử Lê gật gật đầu mở miệng: “Có ạ. Nhưng... Tử Lê là thân nam nhi, từ xưa đến nay nào có nam tử cưới nam tử về làm thê thiếp! Này không khỏi quá kinh thế hãi tục...”

“Em đã quên, cha mẹ em nói với bên ngoài rằng nhà bọn họ là sinh một trai, một gái mà không phải hai vị thiếu gia sao?” Huyền Dật vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia của y, nghiêm nghị nói: “Cho nên, ở trong mắt người ngoài, ta muốn cưới chính là tiểu thư nhà họ Quản mà không phải thiếu gia, đâu có kinh thế hãi tục?! Hay em kỳ thật là thích nữ tử, cho nên không muốn làm Vương phi của ta?”

“Không! Ta từ nhỏ đã bị giáo dục như nữ tử, đối với nữ tử đương nhiên là không có khả năng nảy sinh tình ý! Chỉ là Vương gia… ngài thật sự không chê Tử Lê là thân nam nhi, không thể nối dõi tông đường cho Vương gia sao?” Tử Lê đỏ mặt cúi thấp đầu, thanh âm rất nhỏ hỏi.

“Đứa ngốc a! Ta đã nói ta muốn cưới em làm Vương phi của ta rồi! Em cho rằng ta sẽ để ý sao?” Huyền Dật ôn nhu nói, ánh mắt chỉ mang đầy chân tâm thâm tình. “Ta tìm em ròng rã ba năm, yêu em cũng yêu suốt ba năm… Em có biết từ lần đầu tiên gặp em tại vườn hoa lê kia, ta đã phải lòng em mất rồi?”

Tử Lê lắc lắc đầu tỏ vẻ trả lời, lệ lại lần thứ hai rơi xuống.

“Vậy em hiện tại đã biết, đáp ứng thành toàn ta được không?” Huyền Dật hôn lên nước mắt của y, trong giọng nói mang vô hạn nhu tình.

Tử Lê gật gật đầu, Huyền Dật cao hứng tựa như một đứa trẻ, ôm y vào lồng ngực, chặt chẽ ôm.

“Bổn vương thề với trời, bổn vương sẽ bên em suốt kiếp, đến chết cũng không chia ly!” Hắn mang vẻ mặt nghiêm nghị thề với Tử Lê. Tử Lê cảm động nhìn hắn, thật lâu đều không nói nên lời.

Thế là vào tháng 4 năm 1 Bình Huyền, nhiếp chính vương – Huyền Dật cưới vợ nạp phi, thê tử chính là Quản Tử Lê – thiên kim của Quản tri huyện Ngụy Hà Huyền – Quản Đồng Hưng.

***

Đảo mắt cứ như vậy đã qua 4 mùa xuân thu, Tử Lê sắp sửa tròn 21 tuổi. Lúc này y vẻ mặt hạnh phúc nằm nghiêng dưới chòi nghỉ mát ở trong phủ, gối đệm mềm ngủ trưa.

Gió nam ấm áp nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài y tùy tiện dùng sợi tơ buộc lại, mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người kia của y, trộm hôn trên đó.

Một người rón rén tiếp cận bên cạnh y, vuốt gọn mấy sợi tóc lạc buông xuống mặt thanh niên đang say ngủ, có chút lưu luyến khẽ xoa mặt y. Tử Lê bị người nọ vuốt ve thấy hơi ngứa, y mặt nhăn mày nhíu khẽ hất tay người nọ ra, rồi mới đổi cái tư thế tiếp tục ngủ. Trên mặt y như trước mang biểu tình hạnh phúc, tựa hồ đang gặp được mộng đẹp.

Người nọ thấy vậy mỉm cười, rồi mới xoay thân rời đi.

Huyền Dật cùng hoàng đế đệ đệ còn có vài vị trọng thần trong triều sau khi thương thảo cuộc viễn chinh dài đến gần nửa tháng, cuối cùng có thể như mong muốn rời cung hồi phủ nghỉ ngơi. Khi hắn mệt mỏi bước vào hoa viên nhà mình, liền nhìn đến một bóng trắng quen thuộc đang nằm trong mái đình giữa vườn kia ngủ say. Dây cột tóc trên đầu bóng trắng bị nam phong thổi qua thuận tay mang đi, khiến cho mái tóc đen thật dài kia theo gió phiêu dật loạn vũ.

“Thật là, sao lại ngủ luôn ở đây rồi?” Huyền Dật vẻ mặt cưng chiều tiêu sái tiến tới chòi nghỉ mát, khẽ ôm lấy Tử Lê đang ngủ đến ngọt ngào, cười khẽ nói.

Ngửi thấy hương vị quen thuộc, Tử Lê khẽ mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Huyền Dật vừa ôm y vào lòng, vẻ mặt nửa ngủ nửa tỉnh mở miệng nói: “Ngươi đã về rồi, Dật!”

“Đúng vậy a, em tiểu gia hỏa này ngủ say như thế, nếu người ôm em đi không phải ta mà là người khác thì biết làm sao?” Huyền Dật cúi người khẽ cắn một ngụm lên cái mũi xinh đẹp của Tử Lê, nói.

“Trong phủ này ngoại trừ nhiếp chính vương mặt lạnh đại danh đỉnh đỉnh ngươi ra dám ôm ta, còn ai có lá gan to như vậy chứ?” Tử Lê cười hì hì ôm cổ Huyền Dật, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc kia của hắn.

“Cũng đúng! Trừ bỏ bổn vương ra, còn có ai lớn mật như vậy, dám chạm vào Vương phi Tử Lê của bổn vương đây?!” Huyền Dật cười ha ha ôm Tử Lê đi vào đại sảnh, bọn người hầu nhìn thấy liền đều quỳ xuống cùng hô lên:

“Cung nghênh Vương gia hồi phủ!”

“Bình thân, bình thân!” Huyền Dật cao hứng nói, tiếp theo ghé sát bên tai Tử Lê thấp giọng nói nhỏ: “Đêm nay em cần phải ‘hầu hạ’ ta cho tốt đó ~ ta nhưng nhớ em muốn chết rồi!”

Tử Lê nghe xong lập tức xấu hổ đỏ mặt, hung hăng trộm nhéo một cái lên cánh tay Huyền Dật. Huyền Dật gian manh cười hì hì nhìn y, rồi mới ngẩng đầu liếc quanh tìm kiếm một chút:

“Ủa? Sao không thấy Tư Nhi đâu?”

“Phụ vương, Tư Nhi ở đây!” Âm thanh trong trẻo chợt truyền đến từ bên đại sảnh. Một thiếu niên diện hoa phục màu lam vừa cười vừa đi ra. Thiếu niên kia tuổi chừng 15 ~ 16, gương mặt cùng Huyền Dật có bảy tám phần tương tự.

“Ta nói Tư Nhi a, phụ vương không ở nhà con có chăm chỉ đọc sách luyện võ không vậy?” Huyền Dật khẽ buông Tử Lê trong lồng ngực, đi qua vỗ vỗ bả vai vô cùng rắn chắc kia của đứa con trai độc nhất, sang sảng cười nói.

“Đương nhiên là có ạ! Phụ vương, đầu tháng sau ta sẽ đi thi Võ Trạng nguyên rồi!” Huyền Tư Dịch vẻ mặt tự tin nói với Huyền Dật: “Ta nhất định sẽ đoạt tước hiệu Trạng nguyên, tuyệt sẽ không cô phụ kỳ vọng của phụ vương cùng mẫu phi hai người!”

Huyền Dật vừa lòng lại kiêu ngạo nhìn đứa con mang gương mặt có bảy tám phần tương tự cũng đã sắp cao hơn chính mình này, đột nhiên cảm thán mở miệng: “Tư Nhi cư nhiên ở chút bất tri bất giác, đã lớn như vậy rồi a!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương