Tu La Xuất Ngục
-
C51: Thơm quá sáng nay ăn gì thế
Có thể khiến phụ nữ bao nuôi mình đã đủ để khoe khoang cả đời, nhưng được người vừa đẹp vừa trẻ, lại vừa có tiền, còn là chủ tịch của một công ty thì là mọi người có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Mạc Hiển lại vẫn chê.
Một nhân viên bảo vệ bên cạnh cầu xin, ôm lấy đùi anh nói: “Anh ơi, dạy cho em đi! Không cần CEO gì đâu, chỉ cần là phụ nữ là được, em đã độc thân đã ba mươi năm rồi, cho em một cô bạn gái đi”.
“Từ từ nói, từ từ nói! Giờ cổ tôi khô lắm này”, Mạc Hiển ho nhẹ một tiếng, cười xấu xa.
Thanh niên này lập tức đưa cốc trà sữa mình vừa mua sang, thậm chí bên cạnh còn có vài người dâng hết đồ ăn, đồ uống lên.
Xem ra đầu năm nay tìm người yêu quả thật là chuyện không đơn giản.
Mạc Hiển bưng ly trà sữa nhấp một ngụm rồi cười “Thật ra tìm người yêu rất đơn giản, chỉ cần nhớ lời tôi nói, tôi đảm bảo phụ nữ không thể sống thiếu cậu”. nói:
Ai cũng cầm một quyển sổ ngồi bên cạnh, nếu lúc đi học là cũng cố gắng chăm chỉ như vậy thì bây giờ đâu đến nỗi làm nhân viên bảo vệ ở đây.
“Rất đơn giản, chỉ một câu thôi, trí tuệ và sự dũng cảm, thêm chút mặt dày nữa”, Mạc Hiển nhìn mọi người, cười nói: “Tôi còn có việc phải làm, mọi người suy nghĩ kỹ đi, tôi phải về mua đồ ăn nữa”.
Anh Hắc cầm giấy và bút gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh Mạc, đây có được xem là bám váy phụ nữ không?”
*Ồ, khá lắm! Có giác ngộ
Anh vẫy tay rồi đi ra ngoài cửa.
Đám người còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của anh.
“Đội trưởng, anh nói xem bao giờ chúng ta có thể trở thành người như anh Mạc nhỉ?”, một thanh niên đeo kính nhỏ giọng hỏi.
Anh Hắc cũng nhún vai: “E là cả đời này cũng khó được. Nghe nói buổi chiều có rất nhiều người chặn ở trước cửa phòng tổng giám đốc, người ta chỉ cần một chiêu đã giải quyết được nguy cơ. Nếu đổi thành cậu có thể làm được thế không?”
“Tôi… mặc dù đầu óc tôi không được tốt như anh Mạc, nhưng ít nhất tôi có thể chặn nắm đấm cho tổng giám đốc”.
Anh ta vỗ lên trán thanh niên, cười nhạo nói: “Chặn nắm đấm? Bên cạnh tổng giám đốc cần có người có khả năng hoạch định chiến lược, chứ không phải kẻ ngốc chặn nắm đấm cho mình. Đây chính là sự cách biệt đấy. Cậu nghĩ bát cơm này dễ ăn lắm à?”
Người có thể ăn bám ít nhất phải có một kỹ năng, một là đẹp trai một cách vô lý, hai là nổi trội ở một khía cạnh nào đó, nhưng người có thể ăn bám chắc chắn là người rất lợi hại.
Chênh lệch này có thể là cả đời cũng khó mà đuổi kịp.
Hôm nay tập đoàn Phong Hoa gần như sắp sụp đổ, nhưng cuối cùng phải nhờ Mạc Hiển kéo lại, ngay cả Tần Lan cũng hoảng sợ không biết phải làm sao.
Có thể đuổi được đám người đó đi một cách thuận lợi đã khá lắm rồi, chứ đứng nói là doanh số bán hàng ngày càng tăng, ngay cả Tân Lan cũng há hốc mồm.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Sáng sớm Mạc Hiển vẫn đang bận rộn trong bếp nấu một thịt bò hâm xông khói sầu riêng.
Sau khi sầu riêng và phô mai được nấu chín trong nồi chiên thì đã không còn mùi hăng, ngược lại tỏa ra vị ngọt rất sảng khoái.
“Thơm quá, sáng nay ăn gì thế?”
Sáng sớm Trần Hân nằm rạp trên lan can tầng hai hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói.
“Ăn món này”. Anh bưng ba đĩa thức ăn ra nói. Món thịt xông khói bò hầm phô mai này trông giống
như một ổ bánh mì lớn, từ trên cao nhìn xuống chẳng khác nào một ổ bánh mì năm tệ trong siêu thị.
“Anh… anh hết vốn ăn chơi rì ”, Trần Hân nhìn một cái, cười xấu xa nói: “Anh gọi tôi là chị đi, chị đây sẽ nuôi anh”.
Lúc này Tần Lan từ trong phòng đi ra, khế nói: “Hôm qua vừa đưa một tấm thẻ cho anh ta đấy, bây giờ anh ta hẳn là có tiền hơn em rồi”.
“Hả? Chị Lan, chẳng lẽ chị thích cái tên này rồi à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook