Tu La Tình Nhân
-
Chương 67: Động vào thứ không nên động
Đau đầu quá, Phụng Nhã chống người ngồi dậy. Ai đã đưa cô về phòng, cô vẫn còn phải đợi người. Phụng Nhã loạng choạng đứng lên thì đôi chân vô lực chống lại cô liền khụy xuống.
Phụng Nhã không ngã, cô tựa vào một lồng ngực lớn. Hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc đến thế, cô ngẩng đầu chạm phải gương mặt lạnh lùng của Đặng Thiên Phúc. Phụng Nhã ngây ngốc nhìn anh, sau đó như một đóa hoa lan chậm rãi nở nụ cười. “Thiên Phúc...”
Đặng Thiên Phúc để cô ngồi xuống giường rồi đứng bên cạnh, anh vẫn giữ thái độ xa cách như ban đầu: “Cô Nguyễn, lần sao đừng ngu ngốc đợi trước nhà tôi như vậy, tôi có thể bắt cô vì tội xâm phạm đời sống riêng tư của người khác.”
“Anh nhất định phải dùng thái độ này với em sao?”- Phụng Nhã đau lòng.
“Đây là thái độ tiêu chuẩn của cảnh sát khi đối mặt với tội phạm, cô Nguyễn nếu không có vấn đề gì thì mời rời đi.”- Đặng Thiên Phúc quay người về cửa định bước đi, Phụng Nhã nhanh chân hơn một chút liền nhào tới ôm anh từ phía sau.
“Thiên Phúc, nếu em quay đầu vậy anh sẽ không đối xử với em như bây giờ phải không?”
“Có thể!”- Đặng Thiên Phúc trả lời sau đó lại hỏi: “Cô muốn quay đầu?”
“Đúng.”
“Cô có can đảm đó sao? Kim Điêu Môn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận cô.”- Đặng Thiên Phúc chỉ cần vừa nghĩ đến Phụng Nhã sẽ bị chính những người luôn cùng một phe đã thương, tim hắn lại có chút không nỡ.
Phụng Nhã trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: “Thiên Phúc, nếu em không phải là hữu thượng của Kim Điêu Môn, anh sẽ lại đối xử với em như lúc ban đầu phải không?”
Đặng Thiên Phúc do dự hồi lâu cuối cùng lại gật đầu: “Nhưng cô vẫn phải chịu sự trừng phạt thỏa đáng của pháp luật. Phải nhận trách nhiệm cho những tội ác của mình.”
“Người em giết phỏng chừng hơn một trăm, người em bán lại hơn một ngàn. Tội của em nếu bị khởi tố, sẽ nhận hình phạt gì?”- Phụng Nhã cười thê lương.
“Tử hình.”
Phụng Nhã khóc, mặc dù cô đã biết trước đáp án nhưng sao anh lại có thể hờ hững nói ra như vậy?
Đặng Thiên Phúc cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của cô thấm qua lớp áo sơ mi của anh. Trái tim anh thắt lại, anh rất muốn quay lại ôm lấy cô. Anh biết cô rất đau lòng...
Rất nhanh Phụng Nhã buông Đặng Thiên Phúc ra, cô nói: “Thiên Phúc, sắp tới chủ thượng của em sẽ có một vụ giao dịch người trên chuyến xe lửa số bảy chạy thẳng ra ngoại ô Paris. Nếu anh phá được vụ này, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt với cấp trên.” Phụng Nhã mím môi, nói tiếp: “Chỉ là anh cẩn thận... có khả năng phi vụ này do Phụng Cơ đảm nhận. Cô ta không dễ đối phó.”
“Tôi làm sao có thể tin đây không phải một cái bẫy?”- Đặng Thiên Phúc quay lại, ngờ vực.
Phụng Nhã cười khan một tiếng: “Em sẽ không ngu ngốc mà khiêu chiến cảnh sát, với lại em sẽ không lừa anh... Thiên Phúc, từ đầu tới cuối ngoài việc thân phận của mình thì tình cảm của em đều là thật. Thật ra mấy năm nay em...”
“Cô Nguyễn, mời cô về đi.”- Đặng Thiên Phúc lạnh lùng ngắt ngang lời cô. Anh sợ nếu như mình mềm lòng, nhất định hắn sẽ đè cô xuống mà hôn cô thật sâu. Đó là điều mà bao năm nay anh vẫn muốn làm với Phụng Nhã.
Phụng Nhã cười nhạt, hóa ra ngay cả tư cách nói tiếng yêu Thiên Phúc cũng không cho cô cơ hội. Cô đã bán đứng Phụng Cơ, bán đứng tổ chức rồi. Vậy mà... anh vẫn sắc đá như vậy, vẫn xa cách với cô như vậy.
“Anh có thể gọi em là Nhã Nhã không?- Lúc trước anh vẫn thường gọi cô như vậy...
“Không được.”
“Anh có thể ôm em một cái không?”- Cô rất hoài niệm hơi ấm của anh, bao năm nay vẫn luôn nhớ đến sự dịu dàng của anh.
“Không được.”
“Em hiểu rồi.”- Phụng Nhã như người vô hồn rời khỏi.
Đặng Thiên Phúc cứng đờ nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa. Anh không gọi cô, không ôm cô là vì không muốn chính mình cũng tiếp tục chìn đắm. Cô và anh là người của hai thế giới, để cô tiếp tục yêu anh là một sự sai lầm. Chi bằng anh sẽ khiến Phụng Nhã hận anh, đúng, chỉ có vậy mới tốt cho cô.
...
Buổi tối Trương Luyến Tâm ngồi uống trà sữa, đây là thói quen hình thành hai năm nay của cô ta, nếu không uống một ly trà sữa thì Trương Luyến Tâm sẽ không ngủ được. Cửa mở, cô ta biết Trịnh Vỹ Thần về vì từ xa đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc phảng phất, quả nhiên sau đó tiếng chân loạng choạng vang lên.
Trịnh Vỹ Thần đi tới ghế sofa, anh vứt bừa bãi áo khoát lên ghế sau đó ngã tự do ngồi cạnh Trương Luyến Tâm.
Cô ta vẫn không nói gì, không hề ngạc nhiên cũng như quan tâm. Sau khi chậm rãi uống hế cốc trà sữa thì quay qua nhìn anh, ánh mắt Trịnh Vỹ Thần khép hờ, đầu mày có vẻ mệt mỏi mà nhăn lại.
Dường như mấy ngày nay Trịnh Vỹ Thần luôn trong tình trạng say mềm trở về nhà, Trương Luyến Tâm cũng dần dần quen với cảnh này. Bất quá cô ta rất ghét đàn ông say rượu, nhưng phải công nhận lúc Trịnh Vỹ Thần say rượu lại rất cuốn hút. Đặc biệt là gương mặt sẽ thêm vài phần tà mị, nụ cười như có như không trên bạc môi tựa như độc dược chí mạng đối với mọi phụ nữ.
Hừm, bất quá Trương Luyến Tâm đối với tiểu thịt tươi này, cũng không có hứng thú.
Trương Luyến Tâm đứng lên muốn đi về phòng để nhường ghế sofa lại cho Trịnh Vỹ Thần ngủ. Nhưng cuối cùng cô ta lại bị cánh tay anh túm lấy kéo ngược lại, sau đó Trịnh Vỹ Thần nghiêng người ngã đầu vào vai cô.
“Trịnh Vỹ Thần, anh biết tôi là ai không?”- Biết cô ta là ai không mà dám làm bậy hả? Cô ta không sợ mình thiệt thòi, chỉ sợ sáng mai tỉnh dậy Trịnh Vỹ Thần lại giơ cặp mắt như nhìn quỷ mà nhìn mình.
Trịnh Vỹ Thần không mở mắt, thì thào bên tai Trương Luyến Tâm vài chữ cô ta nghe không rõ, cái gì mà “Anh nhớ em.” rồi lại “Cơ Cơ, anh nhớ em...”
Trương Luyến Tâm thở dài, người điên tình thật đáng sợ.
“Cơ Cơ... cô gái này, sao cứ phải tàn nhẫn như vậy... rốt cuộc em trốn ở đâu, anh nhất định phải tìm được em, sau đó, sau đó đóng cái lồng chim nhốt em lại.”
Trương Luyến Tâm rùng mình, lồng chim? Hừm, ý tưởng không tồi. Dù sao tên của Phụng Cơ cũng có vẻ giống một loài chim cao quý.
“Cơ Cơ, anh đau bụng...”
Uống nhiều rượu mạnh nên đau bao tử chứ gì? Cứ đà nay anh sẽ bị loét dạ dày cho mà xem. Trương Luyến Tâm thở dài, hơi nhích người ra, nhẹ giọng nói: “Để tôi đi lấy thuốc cho uống.”
Trịnh Vỹ Thần đột nhiên ngẩng phắt đầu, suýt chút nữa khiến cằm của Trương Luyến Tâm bị méo một bên. Anh nhìn cô ta rất lâu sau đó lắc đầu thật mạnh rồi nhìn lại, ánh mắt từ mơ hồ của Trịnh Vỹ Thần lại chuyển qua thờ ơ kỳ lạ: “LuyếnTâm, là cô sao?”
Ha, ý chí tên này lúc say kiên định thật đấy. Cũng may Trương Luyến Tâm không phải như mấy phụ nữ khác, cô không có động cơ quyến rũ thừa nước đục thả câu với Trịnh Vỹ Thần. Bằng không chỉ tổ rước lấy nhụt vào người. Mặc dù vậy, Trương Luyến Tâm vẫn hỏi: “Anh say thế mà vẫn có thể phân biệt sao?”
Trịnh Vỹ Thần ngả người ra sau, tựa vào ghế, anh đưa tay chỉ ấm trà trên bàn. Trương Luyến Tâm hiểu ý, không chần chừ rót ra một ly đưa anh, Trịnh Vỹ Thần uống xong rồi lên tiếng: “Mùi hương của cô không giống Cơ Cơ, thái độ không giống, ngữ khí cũng không giống. Nếu là Cơ Cơ chắc chắn cô ấy sẽ nói như này: "Đau dạ dày cho anh chừa, tự đi lấy thuốc đi còn bằng không tôi bỏ mặc anh." chẳng hạn như khi nãy tôi bảo cô rót nước, nếu là Cơ Cơ chắc chắn cô ấy sẽ ném cho tôi ánh mắt hình viên đạn sau đó mới giúp tôi rót nước.”
Trương Luyến Tâm trầm trồ nghi hoặc: “Có thật anh đang say rượu không đấy?”
Trịnh Vỹ Thần cười khẽ: “Tôi đã từng nói với Cơ Cơ rằng cô ấy chính là một sự tồn tại đặc biệt, là độc nhất vô nhị.”
Trương Luyến Tâm gật đầu, chuyển đề tài: “Mấy ngày nay sao cứ say rượu vậy?”
“Gã giám đốc họ Lý kia cứ làm khó dễ, tôi không còn cách khác, một ngày chưa ký hợp đồng thì cái dạ dày nhỏ vé của tôi lại bị dày vò một ngày.”
“Tôi thật không hiểu, anh chỉ cần dùng vốn của HS, đâu cần khúm núm trước mấy người kia.”
Trịnh Vỹ Thần cười cười không nói, anh muốn cùng Cơ Cơ nghiêm túc đạt thỏa thuận ban đầu. Anh sẽ dùng thực lực của mình gây dựng Mimala, anh sẽ chứng minh cho cô thấy dù không có HS, dù một ngày nào đó anh mất đi tất cả một lần nữa thì anh, Trịnh Vỹ Thần này cũng sẽ có thể bảo vệ người phụ nữ của mình.
Hơn hết, anh muốn nhìn thấy cô cười với anh, bằng sự chân thành và vui vẻ thật sự. Và nụ cười đó chỉ có anh mới được nhìn thấy, những kẻ khác đừng mơ!
Trương Luyến Tâm ngáp dài ngáp ngắn, Trịnh Vỹ Thần bảo cô ta về phòng ngủ. Trương Luyến Tâm cũng không có ý quan tâm gì anh, vừa nghe vậy liền "dứt áo vô phòng". Trịnh Vỹ Thần ngồi thẫn thờ ở sofa, anh đã tìm cô rất nhiều nơi, ngay cả Low Go Go Phụng Cơ cũng không đến, có lẽ cô gái nhỏ của anh đã bị mụ phù thủy Nguyễn Long Tuyết giam lỏng ở Kim Điêu Môn mất rồi.
Trịnh Vỹ Thần lấy điện thoại ra, lâu nay anh cứ chần chừ không nhắn tin cho cô, nhưng là cô tàn nhẫn trước nên anh không còn cách nào khác. Trịnh Vỹ Thần bấm một dòng tin: Cơ Cơ, anh nhớ em.
Nghĩ đi nghĩ lại anh lại xóa đi, bấm lại: Cơ Cơ, chúng ta gặp nhau đi.
Trịnh Vỹ Thần định gửi nhưng lại chần chừ rồi xóa, nếu như Cơ Cơ hỏi lý do thì anh biết nói sao? Phải, phải có lý do chứ.
Trịnh Vỹ Thần cào tóc, đề toán hóc búa nào trên thương trường anh cũng trong vòng thời gian ngắn là có thể giải. Nhưng sao nhắn tin cho Cơ Cơ lại khiến anh đau đầu như vậy?
...
_Cốc_ Tiếng những trái bóng lăn va chạm nhau trên bàn bi da vang lên, hơn chục quả bóng đủ màu lăn tứ phía nhưng lại không có trái nào lỗ. Phụng Cơ không vui nhíu mi tâm, rốt cuộc hôm nay cô làm sao vậy? Cứ có linh cảm chẳng lành.
Rầm_ cuối cùng thì Phụng Cơ biết linh cảm xấu của cô báo hiệu cái gì rồi, Phụng Nhã đạp cửa phẫn nộ bước vào đi đến cạnh Phụng Cơ. Cô nàng giơ màn hình tin nhắn có hiển thị tin nhắn của Thiết Hạo ra cho cô xem, giọng nói lanh lảnh: “Nguyễn Long Phụng Cơ, tại sao chủ thượng lại điều Thiết Hạo rời đi?”
Phụng Cơ bình tĩnh đi đến phía bên kia bàn, sau đó chậm rãi cúi người canh bóng, ngắn gọn nói: “Thiết Hạo đã động vào thứ không nên động.”
Trái bóng này suýt chút nữa đã lọt vào lỗ, Phụng Cơ bất mãn vô cùng. Cô nâng tầm mắt nhìn Phụng Nhã: “Sao, cô không muốn biết anh ta đã động vào cái gì à?”
Dường như hiểu được ý của Phụng Cơ, Phụng Nhã lắc đầu ý bảo cô không cần nói ra. Thật ra Phụng Nhã biết thừa tình cảm của hắn đối với mình, nhưng trách sao được... trong lòng Phụng Nhã chỉ có một mình Đặng Thiên Phúc.
Để Thiết Hạo đi cũng tốt, có thể lần sau lúc hắn trở về sẽ có thể giới thiệu người con gái khác tốt hơn với mọi người.
Trái bóng của Phụng Cơ bắn lần nào cũng chệch hướng, không hề theo ý cô. Phụng Cơ cau mày, cô nhớ tài bắn bi da của cô tuyệt đối rất cừ mà.
Phụng Nhã suýt bật cười nhìn cô, cô nàng bước lên lấy cái cây gây trong tay Phụng Cơ rồi khom người tao nhã đánh một đường bóng đẹp, đưa liên tục hai ba trái vào lỗ.
“Thật ra khi tâm bất định thì không nên chơi bi da, cô sẽ bị tức đến thổ huyết mất.”
Phụng Cơ không nói gì, mở nắp chai nước rồi đưa lên uống. Phụng Nhã bước lên, khoanh tay có vẻ ngờ vực: “Cô nói xem có phải cô cũng đã động vào thứ không nên động kia rồi không?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Phụng Cơ, tôi xin lỗi.”- Thái độ Phụng Nhã dần dịu xuống, không rõ ý mà nói một câu.
Phụng Cơ khó hiểu nhìn cô nàng.
Phụng Nhã không ngã, cô tựa vào một lồng ngực lớn. Hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc đến thế, cô ngẩng đầu chạm phải gương mặt lạnh lùng của Đặng Thiên Phúc. Phụng Nhã ngây ngốc nhìn anh, sau đó như một đóa hoa lan chậm rãi nở nụ cười. “Thiên Phúc...”
Đặng Thiên Phúc để cô ngồi xuống giường rồi đứng bên cạnh, anh vẫn giữ thái độ xa cách như ban đầu: “Cô Nguyễn, lần sao đừng ngu ngốc đợi trước nhà tôi như vậy, tôi có thể bắt cô vì tội xâm phạm đời sống riêng tư của người khác.”
“Anh nhất định phải dùng thái độ này với em sao?”- Phụng Nhã đau lòng.
“Đây là thái độ tiêu chuẩn của cảnh sát khi đối mặt với tội phạm, cô Nguyễn nếu không có vấn đề gì thì mời rời đi.”- Đặng Thiên Phúc quay người về cửa định bước đi, Phụng Nhã nhanh chân hơn một chút liền nhào tới ôm anh từ phía sau.
“Thiên Phúc, nếu em quay đầu vậy anh sẽ không đối xử với em như bây giờ phải không?”
“Có thể!”- Đặng Thiên Phúc trả lời sau đó lại hỏi: “Cô muốn quay đầu?”
“Đúng.”
“Cô có can đảm đó sao? Kim Điêu Môn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận cô.”- Đặng Thiên Phúc chỉ cần vừa nghĩ đến Phụng Nhã sẽ bị chính những người luôn cùng một phe đã thương, tim hắn lại có chút không nỡ.
Phụng Nhã trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: “Thiên Phúc, nếu em không phải là hữu thượng của Kim Điêu Môn, anh sẽ lại đối xử với em như lúc ban đầu phải không?”
Đặng Thiên Phúc do dự hồi lâu cuối cùng lại gật đầu: “Nhưng cô vẫn phải chịu sự trừng phạt thỏa đáng của pháp luật. Phải nhận trách nhiệm cho những tội ác của mình.”
“Người em giết phỏng chừng hơn một trăm, người em bán lại hơn một ngàn. Tội của em nếu bị khởi tố, sẽ nhận hình phạt gì?”- Phụng Nhã cười thê lương.
“Tử hình.”
Phụng Nhã khóc, mặc dù cô đã biết trước đáp án nhưng sao anh lại có thể hờ hững nói ra như vậy?
Đặng Thiên Phúc cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của cô thấm qua lớp áo sơ mi của anh. Trái tim anh thắt lại, anh rất muốn quay lại ôm lấy cô. Anh biết cô rất đau lòng...
Rất nhanh Phụng Nhã buông Đặng Thiên Phúc ra, cô nói: “Thiên Phúc, sắp tới chủ thượng của em sẽ có một vụ giao dịch người trên chuyến xe lửa số bảy chạy thẳng ra ngoại ô Paris. Nếu anh phá được vụ này, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt với cấp trên.” Phụng Nhã mím môi, nói tiếp: “Chỉ là anh cẩn thận... có khả năng phi vụ này do Phụng Cơ đảm nhận. Cô ta không dễ đối phó.”
“Tôi làm sao có thể tin đây không phải một cái bẫy?”- Đặng Thiên Phúc quay lại, ngờ vực.
Phụng Nhã cười khan một tiếng: “Em sẽ không ngu ngốc mà khiêu chiến cảnh sát, với lại em sẽ không lừa anh... Thiên Phúc, từ đầu tới cuối ngoài việc thân phận của mình thì tình cảm của em đều là thật. Thật ra mấy năm nay em...”
“Cô Nguyễn, mời cô về đi.”- Đặng Thiên Phúc lạnh lùng ngắt ngang lời cô. Anh sợ nếu như mình mềm lòng, nhất định hắn sẽ đè cô xuống mà hôn cô thật sâu. Đó là điều mà bao năm nay anh vẫn muốn làm với Phụng Nhã.
Phụng Nhã cười nhạt, hóa ra ngay cả tư cách nói tiếng yêu Thiên Phúc cũng không cho cô cơ hội. Cô đã bán đứng Phụng Cơ, bán đứng tổ chức rồi. Vậy mà... anh vẫn sắc đá như vậy, vẫn xa cách với cô như vậy.
“Anh có thể gọi em là Nhã Nhã không?- Lúc trước anh vẫn thường gọi cô như vậy...
“Không được.”
“Anh có thể ôm em một cái không?”- Cô rất hoài niệm hơi ấm của anh, bao năm nay vẫn luôn nhớ đến sự dịu dàng của anh.
“Không được.”
“Em hiểu rồi.”- Phụng Nhã như người vô hồn rời khỏi.
Đặng Thiên Phúc cứng đờ nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa. Anh không gọi cô, không ôm cô là vì không muốn chính mình cũng tiếp tục chìn đắm. Cô và anh là người của hai thế giới, để cô tiếp tục yêu anh là một sự sai lầm. Chi bằng anh sẽ khiến Phụng Nhã hận anh, đúng, chỉ có vậy mới tốt cho cô.
...
Buổi tối Trương Luyến Tâm ngồi uống trà sữa, đây là thói quen hình thành hai năm nay của cô ta, nếu không uống một ly trà sữa thì Trương Luyến Tâm sẽ không ngủ được. Cửa mở, cô ta biết Trịnh Vỹ Thần về vì từ xa đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc phảng phất, quả nhiên sau đó tiếng chân loạng choạng vang lên.
Trịnh Vỹ Thần đi tới ghế sofa, anh vứt bừa bãi áo khoát lên ghế sau đó ngã tự do ngồi cạnh Trương Luyến Tâm.
Cô ta vẫn không nói gì, không hề ngạc nhiên cũng như quan tâm. Sau khi chậm rãi uống hế cốc trà sữa thì quay qua nhìn anh, ánh mắt Trịnh Vỹ Thần khép hờ, đầu mày có vẻ mệt mỏi mà nhăn lại.
Dường như mấy ngày nay Trịnh Vỹ Thần luôn trong tình trạng say mềm trở về nhà, Trương Luyến Tâm cũng dần dần quen với cảnh này. Bất quá cô ta rất ghét đàn ông say rượu, nhưng phải công nhận lúc Trịnh Vỹ Thần say rượu lại rất cuốn hút. Đặc biệt là gương mặt sẽ thêm vài phần tà mị, nụ cười như có như không trên bạc môi tựa như độc dược chí mạng đối với mọi phụ nữ.
Hừm, bất quá Trương Luyến Tâm đối với tiểu thịt tươi này, cũng không có hứng thú.
Trương Luyến Tâm đứng lên muốn đi về phòng để nhường ghế sofa lại cho Trịnh Vỹ Thần ngủ. Nhưng cuối cùng cô ta lại bị cánh tay anh túm lấy kéo ngược lại, sau đó Trịnh Vỹ Thần nghiêng người ngã đầu vào vai cô.
“Trịnh Vỹ Thần, anh biết tôi là ai không?”- Biết cô ta là ai không mà dám làm bậy hả? Cô ta không sợ mình thiệt thòi, chỉ sợ sáng mai tỉnh dậy Trịnh Vỹ Thần lại giơ cặp mắt như nhìn quỷ mà nhìn mình.
Trịnh Vỹ Thần không mở mắt, thì thào bên tai Trương Luyến Tâm vài chữ cô ta nghe không rõ, cái gì mà “Anh nhớ em.” rồi lại “Cơ Cơ, anh nhớ em...”
Trương Luyến Tâm thở dài, người điên tình thật đáng sợ.
“Cơ Cơ... cô gái này, sao cứ phải tàn nhẫn như vậy... rốt cuộc em trốn ở đâu, anh nhất định phải tìm được em, sau đó, sau đó đóng cái lồng chim nhốt em lại.”
Trương Luyến Tâm rùng mình, lồng chim? Hừm, ý tưởng không tồi. Dù sao tên của Phụng Cơ cũng có vẻ giống một loài chim cao quý.
“Cơ Cơ, anh đau bụng...”
Uống nhiều rượu mạnh nên đau bao tử chứ gì? Cứ đà nay anh sẽ bị loét dạ dày cho mà xem. Trương Luyến Tâm thở dài, hơi nhích người ra, nhẹ giọng nói: “Để tôi đi lấy thuốc cho uống.”
Trịnh Vỹ Thần đột nhiên ngẩng phắt đầu, suýt chút nữa khiến cằm của Trương Luyến Tâm bị méo một bên. Anh nhìn cô ta rất lâu sau đó lắc đầu thật mạnh rồi nhìn lại, ánh mắt từ mơ hồ của Trịnh Vỹ Thần lại chuyển qua thờ ơ kỳ lạ: “LuyếnTâm, là cô sao?”
Ha, ý chí tên này lúc say kiên định thật đấy. Cũng may Trương Luyến Tâm không phải như mấy phụ nữ khác, cô không có động cơ quyến rũ thừa nước đục thả câu với Trịnh Vỹ Thần. Bằng không chỉ tổ rước lấy nhụt vào người. Mặc dù vậy, Trương Luyến Tâm vẫn hỏi: “Anh say thế mà vẫn có thể phân biệt sao?”
Trịnh Vỹ Thần ngả người ra sau, tựa vào ghế, anh đưa tay chỉ ấm trà trên bàn. Trương Luyến Tâm hiểu ý, không chần chừ rót ra một ly đưa anh, Trịnh Vỹ Thần uống xong rồi lên tiếng: “Mùi hương của cô không giống Cơ Cơ, thái độ không giống, ngữ khí cũng không giống. Nếu là Cơ Cơ chắc chắn cô ấy sẽ nói như này: "Đau dạ dày cho anh chừa, tự đi lấy thuốc đi còn bằng không tôi bỏ mặc anh." chẳng hạn như khi nãy tôi bảo cô rót nước, nếu là Cơ Cơ chắc chắn cô ấy sẽ ném cho tôi ánh mắt hình viên đạn sau đó mới giúp tôi rót nước.”
Trương Luyến Tâm trầm trồ nghi hoặc: “Có thật anh đang say rượu không đấy?”
Trịnh Vỹ Thần cười khẽ: “Tôi đã từng nói với Cơ Cơ rằng cô ấy chính là một sự tồn tại đặc biệt, là độc nhất vô nhị.”
Trương Luyến Tâm gật đầu, chuyển đề tài: “Mấy ngày nay sao cứ say rượu vậy?”
“Gã giám đốc họ Lý kia cứ làm khó dễ, tôi không còn cách khác, một ngày chưa ký hợp đồng thì cái dạ dày nhỏ vé của tôi lại bị dày vò một ngày.”
“Tôi thật không hiểu, anh chỉ cần dùng vốn của HS, đâu cần khúm núm trước mấy người kia.”
Trịnh Vỹ Thần cười cười không nói, anh muốn cùng Cơ Cơ nghiêm túc đạt thỏa thuận ban đầu. Anh sẽ dùng thực lực của mình gây dựng Mimala, anh sẽ chứng minh cho cô thấy dù không có HS, dù một ngày nào đó anh mất đi tất cả một lần nữa thì anh, Trịnh Vỹ Thần này cũng sẽ có thể bảo vệ người phụ nữ của mình.
Hơn hết, anh muốn nhìn thấy cô cười với anh, bằng sự chân thành và vui vẻ thật sự. Và nụ cười đó chỉ có anh mới được nhìn thấy, những kẻ khác đừng mơ!
Trương Luyến Tâm ngáp dài ngáp ngắn, Trịnh Vỹ Thần bảo cô ta về phòng ngủ. Trương Luyến Tâm cũng không có ý quan tâm gì anh, vừa nghe vậy liền "dứt áo vô phòng". Trịnh Vỹ Thần ngồi thẫn thờ ở sofa, anh đã tìm cô rất nhiều nơi, ngay cả Low Go Go Phụng Cơ cũng không đến, có lẽ cô gái nhỏ của anh đã bị mụ phù thủy Nguyễn Long Tuyết giam lỏng ở Kim Điêu Môn mất rồi.
Trịnh Vỹ Thần lấy điện thoại ra, lâu nay anh cứ chần chừ không nhắn tin cho cô, nhưng là cô tàn nhẫn trước nên anh không còn cách nào khác. Trịnh Vỹ Thần bấm một dòng tin: Cơ Cơ, anh nhớ em.
Nghĩ đi nghĩ lại anh lại xóa đi, bấm lại: Cơ Cơ, chúng ta gặp nhau đi.
Trịnh Vỹ Thần định gửi nhưng lại chần chừ rồi xóa, nếu như Cơ Cơ hỏi lý do thì anh biết nói sao? Phải, phải có lý do chứ.
Trịnh Vỹ Thần cào tóc, đề toán hóc búa nào trên thương trường anh cũng trong vòng thời gian ngắn là có thể giải. Nhưng sao nhắn tin cho Cơ Cơ lại khiến anh đau đầu như vậy?
...
_Cốc_ Tiếng những trái bóng lăn va chạm nhau trên bàn bi da vang lên, hơn chục quả bóng đủ màu lăn tứ phía nhưng lại không có trái nào lỗ. Phụng Cơ không vui nhíu mi tâm, rốt cuộc hôm nay cô làm sao vậy? Cứ có linh cảm chẳng lành.
Rầm_ cuối cùng thì Phụng Cơ biết linh cảm xấu của cô báo hiệu cái gì rồi, Phụng Nhã đạp cửa phẫn nộ bước vào đi đến cạnh Phụng Cơ. Cô nàng giơ màn hình tin nhắn có hiển thị tin nhắn của Thiết Hạo ra cho cô xem, giọng nói lanh lảnh: “Nguyễn Long Phụng Cơ, tại sao chủ thượng lại điều Thiết Hạo rời đi?”
Phụng Cơ bình tĩnh đi đến phía bên kia bàn, sau đó chậm rãi cúi người canh bóng, ngắn gọn nói: “Thiết Hạo đã động vào thứ không nên động.”
Trái bóng này suýt chút nữa đã lọt vào lỗ, Phụng Cơ bất mãn vô cùng. Cô nâng tầm mắt nhìn Phụng Nhã: “Sao, cô không muốn biết anh ta đã động vào cái gì à?”
Dường như hiểu được ý của Phụng Cơ, Phụng Nhã lắc đầu ý bảo cô không cần nói ra. Thật ra Phụng Nhã biết thừa tình cảm của hắn đối với mình, nhưng trách sao được... trong lòng Phụng Nhã chỉ có một mình Đặng Thiên Phúc.
Để Thiết Hạo đi cũng tốt, có thể lần sau lúc hắn trở về sẽ có thể giới thiệu người con gái khác tốt hơn với mọi người.
Trái bóng của Phụng Cơ bắn lần nào cũng chệch hướng, không hề theo ý cô. Phụng Cơ cau mày, cô nhớ tài bắn bi da của cô tuyệt đối rất cừ mà.
Phụng Nhã suýt bật cười nhìn cô, cô nàng bước lên lấy cái cây gây trong tay Phụng Cơ rồi khom người tao nhã đánh một đường bóng đẹp, đưa liên tục hai ba trái vào lỗ.
“Thật ra khi tâm bất định thì không nên chơi bi da, cô sẽ bị tức đến thổ huyết mất.”
Phụng Cơ không nói gì, mở nắp chai nước rồi đưa lên uống. Phụng Nhã bước lên, khoanh tay có vẻ ngờ vực: “Cô nói xem có phải cô cũng đã động vào thứ không nên động kia rồi không?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Phụng Cơ, tôi xin lỗi.”- Thái độ Phụng Nhã dần dịu xuống, không rõ ý mà nói một câu.
Phụng Cơ khó hiểu nhìn cô nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook