Tu La Tình Nhân
-
Chương 1: Khí thế giai nhân (1)
Nông trại Lapit thuộc sở hữu của một tổ chức sát thủ nổi tiếng - Kim Điêu Môn. Đây là nơi quy nạp nhiều sát thủ máu lạnh đã gây ra nhiều vụ án mạng liên hoàn khiến cảnh sát thất thủ không tìm ra manh mối. Dù ở xã hội pháp trị, nhưng người của Kim Điêu Môn vẫn hoành hành ngang dọc, nhưng giết người không chớp mắt như vậy mà lại được một số bộ phận nhân dân rất nể phục, một phần là đối tượng bị giết nếu không phải là quan chức tham ô thì cũng là mấy kẻ có tiền vô sỉ hạ lưu, phần còn lại là vì Kim Điêu Môn vốn là một bang phái hắc đạo, đa số 12 khu ăn chơi bật nhất đều do tổ chức quản lý. Nên phần nào hình ảnh trong mắt mọi người, đây là một tổ chức trừ gian diệt bạo.
Từ khi tiếp nhận cai quản tổ chức, chủ thượng - Nguyễn Long Tuyết, đây là chủ thượng trẻ nhất trong lịch sử của Kim Điêu Môn, là người phụ nữ tài giỏi nhất, lý trí nhất và cũng tuyệt tình nhất. Từ khi đảm nhiệm vai trò mới, Nguyễn Long Tuyết đã ra một bộ quy định hoàn toàn mới, 12 khu do 12 băng nhóm cai quản, tuyệt đối không thu tiền bảo kê hay bất cứ tài sản nào của người ở trong khu vực. Ngoài ra, dưới trướng Nguyễn Long Tuyết còn có tam đại sát thủ - bộ ba đắc lực, trăm trận trăm thắng này là thiếu chủ, tả thượng, hữu thượng.
Hiện giờ, ở nông trại Lapit là hai băng nhóm đang đối mặt nhau, một bên khoảng mười mấy tên côn đồ cởi trần, bên còn lại cũng rất đông người, cầm dao hung hăng nhìn.
"Bình cổ do khu của mày giữ, giờ mất lại đổ thừa cho người của tao, Quang Sẹo, mày cũng láo quá rồi."
Người đàn ông tên Quang Sẹo quả thật có một vết sẹo dài bên má phải, trông vô cùng hung tợn nhưng thài độ lại đặc biệt ôn hòa, bình tĩnh nói: "Vào ngày bị mất đồ, đàn em bên khu em nhìn thấy người của anh lảng vảng gần đó, anh Huy, bình cổ Ngọa Long là báo vật mà chủ thượng quý nhất, anh đừng dại dột động vào."
"Mày lấy chủ thượng ra uy hiếp tao hả? Mày phụ trách giữ đồ, bây giờ đồ mất lại đổ cho tao. Phi! Tao khinh."- Huy làm động tác phỉ nhổ.
"Em nể trọng anh là người lớn, lại là đàn anh nên gọi anh một tiếng "Anh Huy", nhưng việc nào ra việc đó, anh dám động vào cổ vật của chủ thượng, em nhất định phải truy đến cùng."
"A thằng ranh con này láo nhỉ, đã vậy tao cho bên mặt còn lại của mày thêm một sẹo."- Nói rồi người của Huy xông lên, người của Quang Sẹo cũng không nhượng bộ, cả hai bên đánh nhau, dẫm lên những vườn hoa nhỏ trong nông trại, tạo nên không khí hỗn loạn.
Cuối thu, tuyết bắt đầu nhẹ nhàng phiêu du rồi đáp xuống mặt đất. Đường phố sau một đêm cũng nhuộm một màu trắng lạnh lẽo, Paris đã bắt đầu chuyển lạnh rồi.
Trên đại lộ Foch, cả con đường đông nghẹt xe, vào giờ cao điểm nên tình trạng kẹt xe cũng không xa lạ với người ở đây. Trong trạm xe buýt, Phụng Cơ thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó lại thong thả đứng đợi xe. Xe buýt dừng lại, cô bước lên, tìm cho mình một vị trí thích hợp ngồi xuống.
Có lẽ vì một cô gái Châu Á giữa rừng người Châu Âu ở đây đã tạo nên sự thu hút. Nhất là phái nam, đàn ông Pháp rất lịch thiệp lại vô cùng nhiệt tình với phụ nữ, họ đều mang trong mình dòng máu lãng tử không kém phần lãng mạng. Nhất là bây giờ, một cô gái Châu Á xinh đẹp với mái tóc đen được buột lên cao để lộ cái cổ trắng ngần, gương mặt chữ V thanh tú, ánh mắt bị che đi bởi cặp kính đen, đôi môi căng mọng tựa quả đào chín. Xinh đẹp là thế nhưng cư nhiên lại rất điềm tĩnh thậm chí là lạnh nhạt.
Một vài người đàn ông tỏ ý làm quen ngồi ở ghế bên cạnh, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của họ cũng chỉ là một nụ cười nhạt mang tính lịch sự xa cách cùng vài phần khách khí của giai nhân.
Rời khỏi đại lộ tấp nập, xe xuyên suốt chạy theo tuyến đường quốc lộ về hướng ngoại ô. Sắp đến trạm cuối, trên xe lúc này chỉ còn một người phụ nữ cùng với một đứa con nhỏ và Phụng Cơ. Trời càng lúc càng tối, con đường thì ngày càng vắng vẻ yên tĩnh.
"Chào cô, cô đi cùng tuyến với tôi à? Nhìn cô lạ quá."- Người phụ nữ người Pháp mỉm cười nhìn cô.
Phụng Cơ cười nhạt: "Tôi là người nơi khác đến."
"Ra vậy, tiếng Pháp của cô rất chuẩn."- Người phụ nữ thân thiện mỉm cười, đây có lẻ là một ưu điểm của người Pháp.
"Tôi sống ở đây từ nhỏ."
Người phụ nữ gật đầu rồi quay qua đứa con trai đang tung những quả bóng nhỏ bên cạnh phàn nàn: "Ri, con đừng nghịch nữa."
Ri không nghe, có vẻ nó rất thích thú với những trái bóng đủ màu sắc kia, rồi một quả bóng lệch hướng, văng về phía cửa sổ, cứ ngỡ quả bóng sẽ rôi ra bên ngoài nhưng một bàn tay trắng nõn giơ ra, trong tích tắc, trái bóng nhỏ đã đưa trước mặt cậu bé, cùng với một giọng nói lành lạnh: "Của cháu!"
"Cảm ơn cô xinh đẹp!"
Cô mỉm cười quay đi, người phụ nữ đó khẽ vỗ đầu con trai rồi quay qua Phụng Cơ : "Tôi là Elli, còn cô?"
"Đến cũng là người, đi cũng là người mà thôi."- Cô không trả lời thẳng mà chỉ nói khéo đầy ẩn ý. Elli cũng không để bụng, tiếp tục hỏi: "Cô đi đâu?"
Phụng Cơ nhìn qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, âm thanh không chút cảm xúc: "Nông trại Lapit."
Từ khi tiếp nhận cai quản tổ chức, chủ thượng - Nguyễn Long Tuyết, đây là chủ thượng trẻ nhất trong lịch sử của Kim Điêu Môn, là người phụ nữ tài giỏi nhất, lý trí nhất và cũng tuyệt tình nhất. Từ khi đảm nhiệm vai trò mới, Nguyễn Long Tuyết đã ra một bộ quy định hoàn toàn mới, 12 khu do 12 băng nhóm cai quản, tuyệt đối không thu tiền bảo kê hay bất cứ tài sản nào của người ở trong khu vực. Ngoài ra, dưới trướng Nguyễn Long Tuyết còn có tam đại sát thủ - bộ ba đắc lực, trăm trận trăm thắng này là thiếu chủ, tả thượng, hữu thượng.
Hiện giờ, ở nông trại Lapit là hai băng nhóm đang đối mặt nhau, một bên khoảng mười mấy tên côn đồ cởi trần, bên còn lại cũng rất đông người, cầm dao hung hăng nhìn.
"Bình cổ do khu của mày giữ, giờ mất lại đổ thừa cho người của tao, Quang Sẹo, mày cũng láo quá rồi."
Người đàn ông tên Quang Sẹo quả thật có một vết sẹo dài bên má phải, trông vô cùng hung tợn nhưng thài độ lại đặc biệt ôn hòa, bình tĩnh nói: "Vào ngày bị mất đồ, đàn em bên khu em nhìn thấy người của anh lảng vảng gần đó, anh Huy, bình cổ Ngọa Long là báo vật mà chủ thượng quý nhất, anh đừng dại dột động vào."
"Mày lấy chủ thượng ra uy hiếp tao hả? Mày phụ trách giữ đồ, bây giờ đồ mất lại đổ cho tao. Phi! Tao khinh."- Huy làm động tác phỉ nhổ.
"Em nể trọng anh là người lớn, lại là đàn anh nên gọi anh một tiếng "Anh Huy", nhưng việc nào ra việc đó, anh dám động vào cổ vật của chủ thượng, em nhất định phải truy đến cùng."
"A thằng ranh con này láo nhỉ, đã vậy tao cho bên mặt còn lại của mày thêm một sẹo."- Nói rồi người của Huy xông lên, người của Quang Sẹo cũng không nhượng bộ, cả hai bên đánh nhau, dẫm lên những vườn hoa nhỏ trong nông trại, tạo nên không khí hỗn loạn.
Cuối thu, tuyết bắt đầu nhẹ nhàng phiêu du rồi đáp xuống mặt đất. Đường phố sau một đêm cũng nhuộm một màu trắng lạnh lẽo, Paris đã bắt đầu chuyển lạnh rồi.
Trên đại lộ Foch, cả con đường đông nghẹt xe, vào giờ cao điểm nên tình trạng kẹt xe cũng không xa lạ với người ở đây. Trong trạm xe buýt, Phụng Cơ thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó lại thong thả đứng đợi xe. Xe buýt dừng lại, cô bước lên, tìm cho mình một vị trí thích hợp ngồi xuống.
Có lẽ vì một cô gái Châu Á giữa rừng người Châu Âu ở đây đã tạo nên sự thu hút. Nhất là phái nam, đàn ông Pháp rất lịch thiệp lại vô cùng nhiệt tình với phụ nữ, họ đều mang trong mình dòng máu lãng tử không kém phần lãng mạng. Nhất là bây giờ, một cô gái Châu Á xinh đẹp với mái tóc đen được buột lên cao để lộ cái cổ trắng ngần, gương mặt chữ V thanh tú, ánh mắt bị che đi bởi cặp kính đen, đôi môi căng mọng tựa quả đào chín. Xinh đẹp là thế nhưng cư nhiên lại rất điềm tĩnh thậm chí là lạnh nhạt.
Một vài người đàn ông tỏ ý làm quen ngồi ở ghế bên cạnh, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của họ cũng chỉ là một nụ cười nhạt mang tính lịch sự xa cách cùng vài phần khách khí của giai nhân.
Rời khỏi đại lộ tấp nập, xe xuyên suốt chạy theo tuyến đường quốc lộ về hướng ngoại ô. Sắp đến trạm cuối, trên xe lúc này chỉ còn một người phụ nữ cùng với một đứa con nhỏ và Phụng Cơ. Trời càng lúc càng tối, con đường thì ngày càng vắng vẻ yên tĩnh.
"Chào cô, cô đi cùng tuyến với tôi à? Nhìn cô lạ quá."- Người phụ nữ người Pháp mỉm cười nhìn cô.
Phụng Cơ cười nhạt: "Tôi là người nơi khác đến."
"Ra vậy, tiếng Pháp của cô rất chuẩn."- Người phụ nữ thân thiện mỉm cười, đây có lẻ là một ưu điểm của người Pháp.
"Tôi sống ở đây từ nhỏ."
Người phụ nữ gật đầu rồi quay qua đứa con trai đang tung những quả bóng nhỏ bên cạnh phàn nàn: "Ri, con đừng nghịch nữa."
Ri không nghe, có vẻ nó rất thích thú với những trái bóng đủ màu sắc kia, rồi một quả bóng lệch hướng, văng về phía cửa sổ, cứ ngỡ quả bóng sẽ rôi ra bên ngoài nhưng một bàn tay trắng nõn giơ ra, trong tích tắc, trái bóng nhỏ đã đưa trước mặt cậu bé, cùng với một giọng nói lành lạnh: "Của cháu!"
"Cảm ơn cô xinh đẹp!"
Cô mỉm cười quay đi, người phụ nữ đó khẽ vỗ đầu con trai rồi quay qua Phụng Cơ : "Tôi là Elli, còn cô?"
"Đến cũng là người, đi cũng là người mà thôi."- Cô không trả lời thẳng mà chỉ nói khéo đầy ẩn ý. Elli cũng không để bụng, tiếp tục hỏi: "Cô đi đâu?"
Phụng Cơ nhìn qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, âm thanh không chút cảm xúc: "Nông trại Lapit."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook