Tu La Thiên Đế
-
Chương 7
"Thối thể đan."
Tần Thiên mở nắp một lọ đan được, một mùi hương bay lên tức thì, xông vào mũi.
Ánh mắt hắn dừng trên mấy viên đan dược, Tần Thiên nhíu mày.
Loại đan dược cấp thấp này nếu như ở kiếp trước, cho dù là linh thú mà hắn cưỡi cũng không thèm ăn.
Nhưng hiện tại Tần Thiên không thể không dùng nó.
"Vẫn nên cố gắng đề cao thực lực, nếu không đến cả Tần Xuyên ta cũng không ứng phó được."
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Thiên nuốt luôn một viên Thối thể đan. Ngay lập tức có dược lực mạnh mẽ cuộn trào trong cơ thể hắn.
"Tu La bá thể quyết, lên!"
Tần Thiên vận công để vận chuyển hết lực lượng của đan dược đi tới xương cốt tứ chi.
Đối với một người bình thường, lực lượng của một viên đan dược nhiều nhất cũng chỉ hấp thu được sáu phần nhưng Tu La bá thể quyết của Tần Thiên lại có thể hấp thu được chín phần dược lực.
Một nén nhang sau, dược lực của viên thối thể đan đã bị luyện hóa hoàn toàn.
Thân thể hắn cũng không có biến hóa lớn, chỉ là lực lượng tăng trưởng lên một ít.
"Tiếp tục luyện hóa đan được." Tần Thiên thầm nghĩ.
Tiếp đó, hắn không ngừng nuốt Thối thể đan.
Thời gian trôi qua, vài ngày sau, Tần Thiên đã ăn hết hơn nửa số Thối thể đan.
"Bây giờ khí tức của ta đã sắp đạt tới võ giả cấp hai, giờ dùng thêm một viên Cố bản bồi nguyên đan nữa sẽ đủ để ta đột phá."
Nói xong, Tần Thiên lấy ra một viên Cố bản bồi nguyên đan rồi nuốt vào không chút do dự.
Dược lực vô cùng tinh thuần được trung hòa trong thân thể hắn, hai mắt của Tần Thiên chợt lóe sáng, hắn hô lớn: "Đột phá cho ta!"
Sau mấy lần hít thở hắn đã bước vào cảnh giới võ giả cấp hai.
"Không tồi, vẫn là dùng đan dược nhanh hơn." Tần Thiên vui mừng nói.
Đột phá tới cảnh giới võ giả cấp hai, lực lượng của hắn đã tăng tới một ngàn cân, tốc độ cũng tăng lên gấp đôi.
"Kế tiếp, ta cần phải mở rộng kinh mạch, còn phải khiến vòng xoáy linh khí lớn hơn, như vậy thì cơ thể mới có thể chứa đựng càng nhiều linh khí." Tần Thiên âm thầm nói.
Một đời trước của hắn chính là cường giả võ đế, kinh nghiệm tu luyện cực kỳ phong phú đương nhiên không cần bất cứ ai chỉ đạo.
"Đến hiện tại, thân thể ta đã có sáu đường kinh mạch, không biết có thể mở rộng thêm được bao nhiêu." Tần Thiên tự hỏi.
Võ giả bình thường sau khi thức tỉnh huyết mạch sẽ có ba đường kinh mạch.
Sau này mỗi lần tăng lên một cảnh giới sẽ tăng thêm một đường.
Mà Tần Thiên khi đột phá cảnh giới võ giả cấp hai đã mở ra ba đường, tổng số kinh mạch đạt tới sáu đường.
Đây chính là chỗ tốt mà công pháp Tần Thiên tu luyện mang tới.
Mỗi lần hắn tiến thêm một cảnh giới thì mở được hơn so với võ tu bình thường hai đường kinh mạch, như vậy tới khi đạt tới cảnh giới võ giả cấp chín, hắn sẽ nhiều hơn so với người khác mười sáu đường kinh mạch.
Như vậy, ưu thế sẽ lập tức được biểu hiện ra.
Bởi vì kinh mạch càng nhiều thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Trong lúc chiến đấu, tốc độ vận chuyển linh khí càng nhanh.
Thời gian tiếp theo, Tần Thiên tiếp tục vùi đầu khổ luyện.
Tu luyện không quản thời gian.
Hơn hai tháng sau, Tần Thiên đã dùng hết sạch số Thối thể đan, Cố bản bồi nguyên đan và linh thạch thượng đẳng mà mình mua.
Còn đoạn thể linh dịch cũng đã bị Tần Thiên lấy ra ngâm tắm. Bây giờ cường độ thân thể của hắn có thể so với yêu thú.
Tiêu hao nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, những lợi ích mà nó mang lại cũng vô cùng rõ ràng.
Hai tháng này, Tần Thiên đã đột phá từ võ giả cấp hai đến võ giả cấp sáu.
Tốc độ tu luyện như vậy có thể gọi là vô cùng khủng bố.
Nếu tin tức truyền ra chỉ sợ không ai dám tin tưởng.
Nếu là một gã võ tu bình thường, muốn từ võ giả cấp hai lên tới võ giả cấp sáu phải cần ít nhất một năm, thậm chí là hai năm.
Trừ điều đó ra, dòng xoáy linh khí của hắn cũng đã lớn hơn gấp ba lần, trong cơ thể hắn cũng có mười tám đường kinh mạch.
Tần Thiên khoát tay một cái là cảm thấy linh khi trong kinh mạch của hắn vô cùng dồi dào, không ngừng chuyển động, cực kỳ thoải mái.
"Hiện tại lực chiến đấu của ta có thể đối đầu với võ giả cấp tám cũng không bị rơi vào thế hạ phong." Tần Thiên tự tin nói.
"Có điều cũng sắp đến ngày khảo hạch của tông môn. Ta còn cần phải tu luyện thêm một môn võ kỹ công kích nữa."
Tần Thiên nhíu mày suy tư, luyện cái gì mới tốt đây.
Võ kỹ của Phi Ưng tông hắn căn bản không muốn nhìn tới, cho dù là võ kỹ bậc huyền cấp thấp của Phi Ưng tông đối với Tần Thiên cũng là không là gì.
Ở đại lục Nguyên Linh, công pháp và võ kỹ được chia làm bốn bậc: thiên, địa, huyền, hoàng.
Bậc thiên là mạnh nhất, bậc hoàng là thấp nhất.
Mỗi một bậc lại chia thành ba cấp: thấp, trung, cao.
Hiện tại võ kỹ cao cấp nhất của Phi Ưng tông cũng chỉ có bậc huyền cấp thấp mà thôi, đương nhiên Tần Thiên không thèm nhìn tới.
"Uy lực của "Ngự Long thần quyền" cũng không tệ lắm, thôi chọn nó vậy!" Sau khi suy nghĩ một lúc thì Tần Thiên đưa ra quyết định.
Bộ quyền pháp này là bảo bối trấn tông của Cự Linh tông, mà Cự Linh tông là một môn phái từ thời viễn cổ, có truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình cực kỳ sâu rộng.
Năm đó, khi Tần Thiên bá khí ngút trời tung hoành đại lục, vị lão tổ của Cự Linh tông vì muốn kết giao với Tần Thiên mà tặng bảo bối trấn tông này cho Tần Thiên.
Ngự Long thần quyền có tổng cộng chín chiêu.
Nếu tu luyện thành công chiêu thức thứ nhất là có thể đánh ra võ kỹ có uy lực của bậc huyền cấp thấp.
Nếu như luyện thành cả chín chiêu thì Ngự Long thần quyền có đủ năng lực để so sánh với võ kỹ bậc thiên cao cấp.
Đương nhiên với thực lực hiện tại của Tần Thiên thì chỉ có thể bắt đầu tu luyện từ chiêu thứ nhất.
"Chiêu thứ nhất, Phục hổ!"
Tần Thiên quát lớn một tiếng, linh khí từ linh mạch trong cơ thể bắt đầu chuyển động, hắn chợt đánh ra một quyền, một luồng gió mạnh thổi đến khiến cây cối bắt đầu lung lay.
Một loại võ kỹ cao cấp như này cho dù có là Tần Thiên cũng rất khó để luyện thành một cách nhanh chóng.
Cứ tiếp tục như vậy sau khi tu luyện hơn mười ngày cuối cùng Tần Thiên cũng tu luyện ra một chút thành cựu.
Giờ phút này, Tần Thiên đứng trước mặt một khối đá khổng lồ, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, vậy mà tảng đá ngay lập tức vỡ vụn thành bột phấn.
Sức mạnh đáng sợ như thế cũng đủ để nhìn ra được uy lực của Ngự Long thần quyền.
"Có Ngự Long thần quyền thì dù là võ giả cấp chín cũng không phải đối thủ của ta." Tần Thiên nói.
Sau đó, Tần Thiên thu dọn một lúc nói: "Bây giờ đi ra ngoài cũng sắp đến ngày khảo hạch của tông môn rồi."
Sau khi rời khỏi nơi đây, Tần Thiên đi thẳng về phòng chứa củi bọn họ đang ở.
Khi sắp đến nơi Tần Thiên lại nghe được một giọng nói đang van nài rất khổ sở.
"Thiếu gia Tần Xuyên, ta thật sự không biết Tiểu Thiên đang ở đâu. Ta cầu xin ngươi đừng tìm hắn kiếm chuyện nữa, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được." Lăng Ngọc đau khổ cầu xin.
Nghe được lời của Lăng Ngọc, Tần Thiên lập tức hiểu ra vấn đề.
"Dì Ngọc đáng thương, trước khi ta đi đã nói cho nàng ta ra khu đất trống sau núi tu luyện. Nếu như nàng nói ra vị trí của ta cũng sẽ không bị Tần Xuyên bắt tội như vậy." Tần Thiên thở dài, bước chân càng thêm nhanh chóng.
"Ha ha ha, làm trâu làm ngựa? Ai thèm gì ngươi! Nếu ngươi không nói ra Tần Thiên đang ở đâu thì hôm nay ta sẽ tra tấn ngươi cho đến chết." Tần Xuyên lạnh nhạt quát lên, sau đó đẩy Lăng Ngọc ngã ra đất khiến trán nàng chảy máu.
Đúng lúc này Tần Thiên cũng bước vào, hắn đỡ Lăng Ngọc đứng dậy, trong ánh mắt hắn bây giờ ngập trần phẫn nộ.
"Ta ngược lại muốn xem thử, ngươi làm sao tra tấn dì Ngọc?" Tần Thiên lạnh nhạt nhìn hắn quát lên.
Thấy thế, Lăng Ngọc vội vàng giữ chặt cánh tay của Tần Thiên: "Tiểu Thiên, con không phải đối thủ của hắn, mau chạy đi, ta ở đây cầu xin nói không chừng có thể được tha."
"Dì Ngọc, người yên tâm đi, có con ở đây ai cũng không thể bắt nạt người." Tần Thiên đỡ Lăng Ngọc ngồi xuống hẳn hoi sau đó chậm rãi đến trước mặt Tần Xuyên lạnh lùng nói: "Quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi đi!"
Tần Thiên mở nắp một lọ đan được, một mùi hương bay lên tức thì, xông vào mũi.
Ánh mắt hắn dừng trên mấy viên đan dược, Tần Thiên nhíu mày.
Loại đan dược cấp thấp này nếu như ở kiếp trước, cho dù là linh thú mà hắn cưỡi cũng không thèm ăn.
Nhưng hiện tại Tần Thiên không thể không dùng nó.
"Vẫn nên cố gắng đề cao thực lực, nếu không đến cả Tần Xuyên ta cũng không ứng phó được."
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Thiên nuốt luôn một viên Thối thể đan. Ngay lập tức có dược lực mạnh mẽ cuộn trào trong cơ thể hắn.
"Tu La bá thể quyết, lên!"
Tần Thiên vận công để vận chuyển hết lực lượng của đan dược đi tới xương cốt tứ chi.
Đối với một người bình thường, lực lượng của một viên đan dược nhiều nhất cũng chỉ hấp thu được sáu phần nhưng Tu La bá thể quyết của Tần Thiên lại có thể hấp thu được chín phần dược lực.
Một nén nhang sau, dược lực của viên thối thể đan đã bị luyện hóa hoàn toàn.
Thân thể hắn cũng không có biến hóa lớn, chỉ là lực lượng tăng trưởng lên một ít.
"Tiếp tục luyện hóa đan được." Tần Thiên thầm nghĩ.
Tiếp đó, hắn không ngừng nuốt Thối thể đan.
Thời gian trôi qua, vài ngày sau, Tần Thiên đã ăn hết hơn nửa số Thối thể đan.
"Bây giờ khí tức của ta đã sắp đạt tới võ giả cấp hai, giờ dùng thêm một viên Cố bản bồi nguyên đan nữa sẽ đủ để ta đột phá."
Nói xong, Tần Thiên lấy ra một viên Cố bản bồi nguyên đan rồi nuốt vào không chút do dự.
Dược lực vô cùng tinh thuần được trung hòa trong thân thể hắn, hai mắt của Tần Thiên chợt lóe sáng, hắn hô lớn: "Đột phá cho ta!"
Sau mấy lần hít thở hắn đã bước vào cảnh giới võ giả cấp hai.
"Không tồi, vẫn là dùng đan dược nhanh hơn." Tần Thiên vui mừng nói.
Đột phá tới cảnh giới võ giả cấp hai, lực lượng của hắn đã tăng tới một ngàn cân, tốc độ cũng tăng lên gấp đôi.
"Kế tiếp, ta cần phải mở rộng kinh mạch, còn phải khiến vòng xoáy linh khí lớn hơn, như vậy thì cơ thể mới có thể chứa đựng càng nhiều linh khí." Tần Thiên âm thầm nói.
Một đời trước của hắn chính là cường giả võ đế, kinh nghiệm tu luyện cực kỳ phong phú đương nhiên không cần bất cứ ai chỉ đạo.
"Đến hiện tại, thân thể ta đã có sáu đường kinh mạch, không biết có thể mở rộng thêm được bao nhiêu." Tần Thiên tự hỏi.
Võ giả bình thường sau khi thức tỉnh huyết mạch sẽ có ba đường kinh mạch.
Sau này mỗi lần tăng lên một cảnh giới sẽ tăng thêm một đường.
Mà Tần Thiên khi đột phá cảnh giới võ giả cấp hai đã mở ra ba đường, tổng số kinh mạch đạt tới sáu đường.
Đây chính là chỗ tốt mà công pháp Tần Thiên tu luyện mang tới.
Mỗi lần hắn tiến thêm một cảnh giới thì mở được hơn so với võ tu bình thường hai đường kinh mạch, như vậy tới khi đạt tới cảnh giới võ giả cấp chín, hắn sẽ nhiều hơn so với người khác mười sáu đường kinh mạch.
Như vậy, ưu thế sẽ lập tức được biểu hiện ra.
Bởi vì kinh mạch càng nhiều thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Trong lúc chiến đấu, tốc độ vận chuyển linh khí càng nhanh.
Thời gian tiếp theo, Tần Thiên tiếp tục vùi đầu khổ luyện.
Tu luyện không quản thời gian.
Hơn hai tháng sau, Tần Thiên đã dùng hết sạch số Thối thể đan, Cố bản bồi nguyên đan và linh thạch thượng đẳng mà mình mua.
Còn đoạn thể linh dịch cũng đã bị Tần Thiên lấy ra ngâm tắm. Bây giờ cường độ thân thể của hắn có thể so với yêu thú.
Tiêu hao nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, những lợi ích mà nó mang lại cũng vô cùng rõ ràng.
Hai tháng này, Tần Thiên đã đột phá từ võ giả cấp hai đến võ giả cấp sáu.
Tốc độ tu luyện như vậy có thể gọi là vô cùng khủng bố.
Nếu tin tức truyền ra chỉ sợ không ai dám tin tưởng.
Nếu là một gã võ tu bình thường, muốn từ võ giả cấp hai lên tới võ giả cấp sáu phải cần ít nhất một năm, thậm chí là hai năm.
Trừ điều đó ra, dòng xoáy linh khí của hắn cũng đã lớn hơn gấp ba lần, trong cơ thể hắn cũng có mười tám đường kinh mạch.
Tần Thiên khoát tay một cái là cảm thấy linh khi trong kinh mạch của hắn vô cùng dồi dào, không ngừng chuyển động, cực kỳ thoải mái.
"Hiện tại lực chiến đấu của ta có thể đối đầu với võ giả cấp tám cũng không bị rơi vào thế hạ phong." Tần Thiên tự tin nói.
"Có điều cũng sắp đến ngày khảo hạch của tông môn. Ta còn cần phải tu luyện thêm một môn võ kỹ công kích nữa."
Tần Thiên nhíu mày suy tư, luyện cái gì mới tốt đây.
Võ kỹ của Phi Ưng tông hắn căn bản không muốn nhìn tới, cho dù là võ kỹ bậc huyền cấp thấp của Phi Ưng tông đối với Tần Thiên cũng là không là gì.
Ở đại lục Nguyên Linh, công pháp và võ kỹ được chia làm bốn bậc: thiên, địa, huyền, hoàng.
Bậc thiên là mạnh nhất, bậc hoàng là thấp nhất.
Mỗi một bậc lại chia thành ba cấp: thấp, trung, cao.
Hiện tại võ kỹ cao cấp nhất của Phi Ưng tông cũng chỉ có bậc huyền cấp thấp mà thôi, đương nhiên Tần Thiên không thèm nhìn tới.
"Uy lực của "Ngự Long thần quyền" cũng không tệ lắm, thôi chọn nó vậy!" Sau khi suy nghĩ một lúc thì Tần Thiên đưa ra quyết định.
Bộ quyền pháp này là bảo bối trấn tông của Cự Linh tông, mà Cự Linh tông là một môn phái từ thời viễn cổ, có truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình cực kỳ sâu rộng.
Năm đó, khi Tần Thiên bá khí ngút trời tung hoành đại lục, vị lão tổ của Cự Linh tông vì muốn kết giao với Tần Thiên mà tặng bảo bối trấn tông này cho Tần Thiên.
Ngự Long thần quyền có tổng cộng chín chiêu.
Nếu tu luyện thành công chiêu thức thứ nhất là có thể đánh ra võ kỹ có uy lực của bậc huyền cấp thấp.
Nếu như luyện thành cả chín chiêu thì Ngự Long thần quyền có đủ năng lực để so sánh với võ kỹ bậc thiên cao cấp.
Đương nhiên với thực lực hiện tại của Tần Thiên thì chỉ có thể bắt đầu tu luyện từ chiêu thứ nhất.
"Chiêu thứ nhất, Phục hổ!"
Tần Thiên quát lớn một tiếng, linh khí từ linh mạch trong cơ thể bắt đầu chuyển động, hắn chợt đánh ra một quyền, một luồng gió mạnh thổi đến khiến cây cối bắt đầu lung lay.
Một loại võ kỹ cao cấp như này cho dù có là Tần Thiên cũng rất khó để luyện thành một cách nhanh chóng.
Cứ tiếp tục như vậy sau khi tu luyện hơn mười ngày cuối cùng Tần Thiên cũng tu luyện ra một chút thành cựu.
Giờ phút này, Tần Thiên đứng trước mặt một khối đá khổng lồ, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, vậy mà tảng đá ngay lập tức vỡ vụn thành bột phấn.
Sức mạnh đáng sợ như thế cũng đủ để nhìn ra được uy lực của Ngự Long thần quyền.
"Có Ngự Long thần quyền thì dù là võ giả cấp chín cũng không phải đối thủ của ta." Tần Thiên nói.
Sau đó, Tần Thiên thu dọn một lúc nói: "Bây giờ đi ra ngoài cũng sắp đến ngày khảo hạch của tông môn rồi."
Sau khi rời khỏi nơi đây, Tần Thiên đi thẳng về phòng chứa củi bọn họ đang ở.
Khi sắp đến nơi Tần Thiên lại nghe được một giọng nói đang van nài rất khổ sở.
"Thiếu gia Tần Xuyên, ta thật sự không biết Tiểu Thiên đang ở đâu. Ta cầu xin ngươi đừng tìm hắn kiếm chuyện nữa, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được." Lăng Ngọc đau khổ cầu xin.
Nghe được lời của Lăng Ngọc, Tần Thiên lập tức hiểu ra vấn đề.
"Dì Ngọc đáng thương, trước khi ta đi đã nói cho nàng ta ra khu đất trống sau núi tu luyện. Nếu như nàng nói ra vị trí của ta cũng sẽ không bị Tần Xuyên bắt tội như vậy." Tần Thiên thở dài, bước chân càng thêm nhanh chóng.
"Ha ha ha, làm trâu làm ngựa? Ai thèm gì ngươi! Nếu ngươi không nói ra Tần Thiên đang ở đâu thì hôm nay ta sẽ tra tấn ngươi cho đến chết." Tần Xuyên lạnh nhạt quát lên, sau đó đẩy Lăng Ngọc ngã ra đất khiến trán nàng chảy máu.
Đúng lúc này Tần Thiên cũng bước vào, hắn đỡ Lăng Ngọc đứng dậy, trong ánh mắt hắn bây giờ ngập trần phẫn nộ.
"Ta ngược lại muốn xem thử, ngươi làm sao tra tấn dì Ngọc?" Tần Thiên lạnh nhạt nhìn hắn quát lên.
Thấy thế, Lăng Ngọc vội vàng giữ chặt cánh tay của Tần Thiên: "Tiểu Thiên, con không phải đối thủ của hắn, mau chạy đi, ta ở đây cầu xin nói không chừng có thể được tha."
"Dì Ngọc, người yên tâm đi, có con ở đây ai cũng không thể bắt nạt người." Tần Thiên đỡ Lăng Ngọc ngồi xuống hẳn hoi sau đó chậm rãi đến trước mặt Tần Xuyên lạnh lùng nói: "Quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook