Tu La Thiên Đế
-
Chương 2
Hai ngày sau.
Nghi thức thức tỉnh huyết mạch của Phi Ưng tông chính thức mở màn.
Mấy đệ tử chờ đợi để thức tỉnh đã sớm đi vào sân luyện võ.
"Kia không phải Tần Thiên sao? Sao hắn ta cũng tới đây?"
"Một tên phế vật mà thôi, ba năm rồi còn chưa thức tỉnh được huyết mạch.”
"Nếu như hắn ta không phải con của tông chủ thì đã sớm bị đuổi khỏi Phi Ưng tông rồi."
Sau khi nhìn thấy Tần Thiên, mọi người không những không cung kính mà trái lại còn có vẻ rất coi thường.
Đối với mấy lời mỉa mai này, Tần Thiên giống như không hề nghe thấy bước thẳng vào sân luyện võ.
Không có thực lực thì mọi sự tranh luận đều không hề có ý nghĩa.
Lăng Ngọc cũng đã đến bên ngoài sân luyện võ. Mặc dù nàng cũng cảm thấy Tần Thiên không thể thức tỉnh huyết mạch nhưng ít nhất nàng phải để Tần Thiên biết rằng vẫn có người luôn ủng hộ hắn.
Đúng lúc này có một lão giả tóc trắng bước vào sân luyện võ dưới sự chú ý của mọi người.
Lão giả này chính là Bát Trưởng lão của Phi Ưng tông, mỗi năm đến dịp thức tỉnh huyết mạch thì ông ta sẽ là người phụ trách tổ chức.
"Chắc hẳn các ngươi cũng biết, hôm nay sẽ tổ chức nghi thức thức tỉnh huyết mạch vô cùng quan trọng."
"Nếu như các ngươi có thể thức tỉnh huyết mạch bậc một thì mỗi một tháng sẽ được nhận một viên Thối thể đan làm phần thưởng.
"Còn nếu như thức tỉnh được huyết mạch bậc hai thì mỗi tháng sẽ nhận được hai viên Thối thể đan."
"Cứ thế mà suy ra."
"Đối với một võ tu mà nói, thiên phú, tài nguyên tu luyện, một cái cũng không thể thiếu, hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội lần này!"
Bát trưởng lão lớn tiếng thông báo.
Ngay lập tức, nghi thức thức tỉnh huyết mạch chính thức bắt đầu.
"Người đầu tiên lên là Trương Nhất Phàm."
Gọi xong thì một vị thiếu niên bước lên bên cạnh một khối đá vô cùng lớn, hắn có vẻ vô cùng căng thẳng.
Chỉ thấy vị thiếu niên ấy đặt tay lên khối đá khổng lồ, trong phút chốc, từ trong khối đá tràn ra một luồng sáng màu vàng nhạt.
Mọi người nhìn thấy ở trung tâm khối đá hiện lên một luồng sáng, trên đó còn hiện lên một đóa hoa màu vàng.
"Hình dạng huyết mạch: Hoa mai sao. Phế huyết mạch. Cấp bậc: Không." Bát trưởng lão lắc đầu nói.
Nghe được mấy lời này, vẻ mặt Trương Nhất Phàm lộ ra vẻ mặt cực kỳ buồn khổ.
Không phải bất cứ ai cũng có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch, một khi thất bại cũng đồng nghĩa đời này hắn ta vô duyên với con đường võ đạo.
Còn sở dĩ Tần Thiên có thể tham gia nhiều lần liên tiếp cũng phải cảm ơn thân phận con trai tông chủ của hắn.
"Người thứ hai, Lưu Bằng." Bát trưởng lão đọc tiếp.
Lần này, khi Lưu Bằng đặt tay lên khối đá, ánh sáng ngay lập tức trở nên rực rỡ, xuất hiện hư ảnh của một con báo.
Nhìn thấy khung cảnh này, không ít người phát ra tiếng hô.
Lần này không phải phế huyết mạch nữa rồi.
"Hình dạng huyết mạch: Liệt hỏa báo. Cấp bậc: Huyết mạch bậc một.
Đợi Bát trưởng lão thông báo xong, Lưu Bàng vô cùng phấn khởi, điều này đại biểu cho hắn có thể bước chân vào con đường võ đạo, mỗi tháng có thể được nhận một viên Thối thể đan.
Tiếp đó, mọi người lần lượt đi lên nhưng cũng chỉ có hơn một nửa số người là có thể thức tỉnh huyết mạch.
Hơn nữa cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp hai mà thôi.
"Lãnh Thanh Uyển."
Bát trưởng lão vừa dứt lời, mọi người kích động đứng cả dậy.
Chỉ thấy một thiếu nữ khoan thai bước lên.
Dáng người cô mềm mại uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, vừa nhìn đã biết đây là một vị mỹ nhân khó gặp.
Chỉ cần thêm hai năm nữa nàng nhất định sẽ trở thành hồng nhan họa thủy.
"Tiểu thư Thanh Uyển càng ngày càng đẹp."
Nàng ấy không chỉ xinh đẹp mà thiên phú cũng lớn, nếu ai có thể cưới được nàng thì đúng là phúc phận tu được từ tám đời.
Mọi người rì rầm bàn tán.
Tần Thiên cũng nhìn về phía Lãnh Thanh Uyển, trong đầu bỗng xuất hiện một số hồi ức.
"Thì ra nguyên chủ cũng là một kẻ si tình, vậy mà lại thích Lãnh Thanh Uyển." Tần Thiên lắc đầu cười khổ.
Có điều, nguyên chủ là nguyên chủ, Tần Thiên của hiện tại không hề có chút hứng thú nào với Lãnh Thanh Uyển.
Tần Thiên của đời trước tung hoành khắp đại lục Nguyên Linh, có kiểu mỹ nhân nào mà hắn chưa gặp qua, chỉ một Lãnh Thanh Uyển chưa đủ để hắn phải rung động.
Lãnh Thanh Uyển nhanh chóng thức tỉnh huyết mạch Thanh hồ, đây là huyết mạch bậc ba hiếm có, không có gì bất ngờ điều này lại dẫn tới một tràng bàn tán rôm rả.
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Thanh Uyển lúc này kiêu ngạo như một chú thiên nga trắng mặc cho mọi người nhìn nàng chăm chú.
Đến mấy đứa con của tông chủ cũng nhìn chăm chăm vào nàng.
"Chúc mừng ngươi." Tần Thiên bước tới chúc mừng nàng.
Đây cùng là do Tần Thiên suy nghĩ đến việc nguyên chủ và nàng có quen biết nên bước tới chào hỏi.
"Mỗi năm ngươi đều đến tham gia thức tỉnh huyết mạch, lần nào cũng thất bại. Tại sao còn chưa từ bỏ đi? Ngươi không cảm thấy mất mặt thì ta cũng đã thấy mất mặt thay ngươi rồi." Lãnh Thanh Uyển thản nhiên nói.
Tần Thiên không ngờ tới sau khi Lãnh Thanh Uyển thức tỉnh huyết mạch lại có thể ngạo mạn như thế, hắn hắng giọng một tiếng nói: "Đây là việc của ta."
"Cũng được, nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy chúng ta sau này ai đi đường nấy thôi. Dù sao với thiên phú của ngươi thì sau này làm được gì cơ chứ." Nói xong, Lãnh Thanh Uyển rời đi luôn.
Tần Thiên thấy thế không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ là một huyết mạch bậc ba mà thôi, Tần Thiên thực sự không hiểu sao nàng ta có thể tự phụ đến mức như vậy.
Phải biết rằng năm đó mấy tên thiên chi kiêu tử của một thế gia cổ tộc thức tỉnh huyết mạch bậc tám chạy tới trước mặt Tần Thiên cầu xin được thu nhận làm đệ tử còn bị Tần Thiên từ chối kìa.
Trong lúc Tần Thiên còn đang ngẩn người, Bát trưởng lão đã gọi đến tên hắn.
Khi Tần Thiên bước tới bên cạnh khối đá thì vẫn không có gì bất ngờ, mọi người lại bắt đầu bàn tán.
Tông chủ phu nhân cũng nói: "Hết năm nay Tần Thiên không được phép tham gia nghi thức thức tỉnh huyết mạch nữa, tránh cho lãng phí tài nguyên của tông môn."
Tần Thiên bước lên một bước rồi đưa tay về phía khối đá khổng lồ.
Ngay lập tức một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt xuất hiện, rực rỡ như ánh mặt trời lan tỏa xung quanh.
Mọi người đều bị ánh sáng này làm cho chói không thể mở mắt.
Còn Tần Thiên lúc này cảm thấy sức mạnh của bản thân đang bị hút cạn.
"Không ổn, thiên phú huyết mạch của ta rất mạnh nhưng thân xác này này lại quá yếu đuối, nếu cứ như thế này ta chắc chắn không chịu đựng được." Tần Thiên tự nhủ trong lòng, sau đó hắn mạnh mẽ cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và khối đá này.
Một lát sau, ánh sáng bắt đầu tan biến, mọi người vô cùng giật mình.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chẳng nhẽ động tĩnh vừa rồi là do Tần Thiên gây ra."
Mọi người thảo luận không dứt, còn tông chủ phu nhân thì căng thẳng nhìn về phía bên này.
"Bát trưởng lão, Tần Thiên thức tỉnh huyết mạch gì?" Tông chủ phu nhân hỏi.
Lúc này, Bát trưởng lão tỉ mỉ quan sát khối đá này thì lại phát hiện bên trên xuất hiện vết nứt.
"Làm sao có thể? Khối đá kiểm tra huyết mạch này đã sử dụng hơn 100 năm. Chẳng nhẽ lại bị Tần Thiên làm hỏng sao?" Bát trưởng lão nói với giọng không thể tin được.
Có điều ông ta nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó trong đầu.
Nếu như Tần Thiên lợi hại như vậy thì sao vẫn luôn không thể thức tỉnh huyết mạch.
Đúng lúc này, trên mặt của khối đá kiểm tra bỗng xuất hiện một vật thể màu đen chầm chậm động đậy.
Nghi thức thức tỉnh huyết mạch của Phi Ưng tông chính thức mở màn.
Mấy đệ tử chờ đợi để thức tỉnh đã sớm đi vào sân luyện võ.
"Kia không phải Tần Thiên sao? Sao hắn ta cũng tới đây?"
"Một tên phế vật mà thôi, ba năm rồi còn chưa thức tỉnh được huyết mạch.”
"Nếu như hắn ta không phải con của tông chủ thì đã sớm bị đuổi khỏi Phi Ưng tông rồi."
Sau khi nhìn thấy Tần Thiên, mọi người không những không cung kính mà trái lại còn có vẻ rất coi thường.
Đối với mấy lời mỉa mai này, Tần Thiên giống như không hề nghe thấy bước thẳng vào sân luyện võ.
Không có thực lực thì mọi sự tranh luận đều không hề có ý nghĩa.
Lăng Ngọc cũng đã đến bên ngoài sân luyện võ. Mặc dù nàng cũng cảm thấy Tần Thiên không thể thức tỉnh huyết mạch nhưng ít nhất nàng phải để Tần Thiên biết rằng vẫn có người luôn ủng hộ hắn.
Đúng lúc này có một lão giả tóc trắng bước vào sân luyện võ dưới sự chú ý của mọi người.
Lão giả này chính là Bát Trưởng lão của Phi Ưng tông, mỗi năm đến dịp thức tỉnh huyết mạch thì ông ta sẽ là người phụ trách tổ chức.
"Chắc hẳn các ngươi cũng biết, hôm nay sẽ tổ chức nghi thức thức tỉnh huyết mạch vô cùng quan trọng."
"Nếu như các ngươi có thể thức tỉnh huyết mạch bậc một thì mỗi một tháng sẽ được nhận một viên Thối thể đan làm phần thưởng.
"Còn nếu như thức tỉnh được huyết mạch bậc hai thì mỗi tháng sẽ nhận được hai viên Thối thể đan."
"Cứ thế mà suy ra."
"Đối với một võ tu mà nói, thiên phú, tài nguyên tu luyện, một cái cũng không thể thiếu, hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội lần này!"
Bát trưởng lão lớn tiếng thông báo.
Ngay lập tức, nghi thức thức tỉnh huyết mạch chính thức bắt đầu.
"Người đầu tiên lên là Trương Nhất Phàm."
Gọi xong thì một vị thiếu niên bước lên bên cạnh một khối đá vô cùng lớn, hắn có vẻ vô cùng căng thẳng.
Chỉ thấy vị thiếu niên ấy đặt tay lên khối đá khổng lồ, trong phút chốc, từ trong khối đá tràn ra một luồng sáng màu vàng nhạt.
Mọi người nhìn thấy ở trung tâm khối đá hiện lên một luồng sáng, trên đó còn hiện lên một đóa hoa màu vàng.
"Hình dạng huyết mạch: Hoa mai sao. Phế huyết mạch. Cấp bậc: Không." Bát trưởng lão lắc đầu nói.
Nghe được mấy lời này, vẻ mặt Trương Nhất Phàm lộ ra vẻ mặt cực kỳ buồn khổ.
Không phải bất cứ ai cũng có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch, một khi thất bại cũng đồng nghĩa đời này hắn ta vô duyên với con đường võ đạo.
Còn sở dĩ Tần Thiên có thể tham gia nhiều lần liên tiếp cũng phải cảm ơn thân phận con trai tông chủ của hắn.
"Người thứ hai, Lưu Bằng." Bát trưởng lão đọc tiếp.
Lần này, khi Lưu Bằng đặt tay lên khối đá, ánh sáng ngay lập tức trở nên rực rỡ, xuất hiện hư ảnh của một con báo.
Nhìn thấy khung cảnh này, không ít người phát ra tiếng hô.
Lần này không phải phế huyết mạch nữa rồi.
"Hình dạng huyết mạch: Liệt hỏa báo. Cấp bậc: Huyết mạch bậc một.
Đợi Bát trưởng lão thông báo xong, Lưu Bàng vô cùng phấn khởi, điều này đại biểu cho hắn có thể bước chân vào con đường võ đạo, mỗi tháng có thể được nhận một viên Thối thể đan.
Tiếp đó, mọi người lần lượt đi lên nhưng cũng chỉ có hơn một nửa số người là có thể thức tỉnh huyết mạch.
Hơn nữa cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp hai mà thôi.
"Lãnh Thanh Uyển."
Bát trưởng lão vừa dứt lời, mọi người kích động đứng cả dậy.
Chỉ thấy một thiếu nữ khoan thai bước lên.
Dáng người cô mềm mại uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, vừa nhìn đã biết đây là một vị mỹ nhân khó gặp.
Chỉ cần thêm hai năm nữa nàng nhất định sẽ trở thành hồng nhan họa thủy.
"Tiểu thư Thanh Uyển càng ngày càng đẹp."
Nàng ấy không chỉ xinh đẹp mà thiên phú cũng lớn, nếu ai có thể cưới được nàng thì đúng là phúc phận tu được từ tám đời.
Mọi người rì rầm bàn tán.
Tần Thiên cũng nhìn về phía Lãnh Thanh Uyển, trong đầu bỗng xuất hiện một số hồi ức.
"Thì ra nguyên chủ cũng là một kẻ si tình, vậy mà lại thích Lãnh Thanh Uyển." Tần Thiên lắc đầu cười khổ.
Có điều, nguyên chủ là nguyên chủ, Tần Thiên của hiện tại không hề có chút hứng thú nào với Lãnh Thanh Uyển.
Tần Thiên của đời trước tung hoành khắp đại lục Nguyên Linh, có kiểu mỹ nhân nào mà hắn chưa gặp qua, chỉ một Lãnh Thanh Uyển chưa đủ để hắn phải rung động.
Lãnh Thanh Uyển nhanh chóng thức tỉnh huyết mạch Thanh hồ, đây là huyết mạch bậc ba hiếm có, không có gì bất ngờ điều này lại dẫn tới một tràng bàn tán rôm rả.
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Thanh Uyển lúc này kiêu ngạo như một chú thiên nga trắng mặc cho mọi người nhìn nàng chăm chú.
Đến mấy đứa con của tông chủ cũng nhìn chăm chăm vào nàng.
"Chúc mừng ngươi." Tần Thiên bước tới chúc mừng nàng.
Đây cùng là do Tần Thiên suy nghĩ đến việc nguyên chủ và nàng có quen biết nên bước tới chào hỏi.
"Mỗi năm ngươi đều đến tham gia thức tỉnh huyết mạch, lần nào cũng thất bại. Tại sao còn chưa từ bỏ đi? Ngươi không cảm thấy mất mặt thì ta cũng đã thấy mất mặt thay ngươi rồi." Lãnh Thanh Uyển thản nhiên nói.
Tần Thiên không ngờ tới sau khi Lãnh Thanh Uyển thức tỉnh huyết mạch lại có thể ngạo mạn như thế, hắn hắng giọng một tiếng nói: "Đây là việc của ta."
"Cũng được, nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy chúng ta sau này ai đi đường nấy thôi. Dù sao với thiên phú của ngươi thì sau này làm được gì cơ chứ." Nói xong, Lãnh Thanh Uyển rời đi luôn.
Tần Thiên thấy thế không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ là một huyết mạch bậc ba mà thôi, Tần Thiên thực sự không hiểu sao nàng ta có thể tự phụ đến mức như vậy.
Phải biết rằng năm đó mấy tên thiên chi kiêu tử của một thế gia cổ tộc thức tỉnh huyết mạch bậc tám chạy tới trước mặt Tần Thiên cầu xin được thu nhận làm đệ tử còn bị Tần Thiên từ chối kìa.
Trong lúc Tần Thiên còn đang ngẩn người, Bát trưởng lão đã gọi đến tên hắn.
Khi Tần Thiên bước tới bên cạnh khối đá thì vẫn không có gì bất ngờ, mọi người lại bắt đầu bàn tán.
Tông chủ phu nhân cũng nói: "Hết năm nay Tần Thiên không được phép tham gia nghi thức thức tỉnh huyết mạch nữa, tránh cho lãng phí tài nguyên của tông môn."
Tần Thiên bước lên một bước rồi đưa tay về phía khối đá khổng lồ.
Ngay lập tức một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt xuất hiện, rực rỡ như ánh mặt trời lan tỏa xung quanh.
Mọi người đều bị ánh sáng này làm cho chói không thể mở mắt.
Còn Tần Thiên lúc này cảm thấy sức mạnh của bản thân đang bị hút cạn.
"Không ổn, thiên phú huyết mạch của ta rất mạnh nhưng thân xác này này lại quá yếu đuối, nếu cứ như thế này ta chắc chắn không chịu đựng được." Tần Thiên tự nhủ trong lòng, sau đó hắn mạnh mẽ cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và khối đá này.
Một lát sau, ánh sáng bắt đầu tan biến, mọi người vô cùng giật mình.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chẳng nhẽ động tĩnh vừa rồi là do Tần Thiên gây ra."
Mọi người thảo luận không dứt, còn tông chủ phu nhân thì căng thẳng nhìn về phía bên này.
"Bát trưởng lão, Tần Thiên thức tỉnh huyết mạch gì?" Tông chủ phu nhân hỏi.
Lúc này, Bát trưởng lão tỉ mỉ quan sát khối đá này thì lại phát hiện bên trên xuất hiện vết nứt.
"Làm sao có thể? Khối đá kiểm tra huyết mạch này đã sử dụng hơn 100 năm. Chẳng nhẽ lại bị Tần Thiên làm hỏng sao?" Bát trưởng lão nói với giọng không thể tin được.
Có điều ông ta nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó trong đầu.
Nếu như Tần Thiên lợi hại như vậy thì sao vẫn luôn không thể thức tỉnh huyết mạch.
Đúng lúc này, trên mặt của khối đá kiểm tra bỗng xuất hiện một vật thể màu đen chầm chậm động đậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook