Tu La Thiên Đế (Bản dịch)
-
Chương 19
Chương 19: Tu La Đao (2)
Tất cả mọi thứ là không đúng sự thật, hư cấu và khủng khiếp.
Một giấc mơ? Hẳn là đang nằm mơ.
Tần Mệnh lần nữa mở mắt ra, đã là buổi sáng ngày hôm sau, hắn thế nhưng thật sự lại đang nằm ở trong sân, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thoải mái nói không nên lời.
- Làm thế nào ta lại có thể nằm ở đây?
Tần Mệnh dùng sức duỗi thắt lưng, cả người nhẹ nhàng thư sướng, làm sao còn có cảm giác khó chịu lạnh như băng.
- Ta nằm mơ, rượu thật đáng sợ, sau này phải uống ít thôi.
Tần Mệnh ưỡn người nảy mình, hoạt động thân thể, rèn luyện như thường lệ.
Nặng nề đánh ra mấy quyền vào khong trung, lại kích khởi hồ quang phối hợp với Kim Cương Kình đánh ra ba đoạn đầu.
Nhưng đánh, Tần Mệnh dừng ở đó, bình tĩnh nhìn cánh tay phải hồ quang chạy tán loạn.
Hồ quang hôm nay hình như nhiều hơn rất nhiều, nhưng thi triển lại rất không thuận lợi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tối qua ta có uống quá nhiều không?
Tần Vận Mệnh vận chuyển kinh mạch, chấn mở hồ quang, lần thứ hai đánh ra mấy quyền, nhưng lúc này đây, hắn thật sự giật mình.
- Ta dường như... Một bước đột phá? Linh Võ... tứ trọng thiên? Làm sao có thể!
Tần Mệnh không thể tưởng tượng nổi, hồ đồ đột phá đến Linh Võ tứ trọng thiên?
Thế nhưng rất nhanh vấn đề lại xuất hiện, không chỉ cảnh giới tăng lên, kinh mạch mở rộng, trong đan điền khí hải còn có thêm một thứ, một thanh tiểu đao đen như mực, tràn ngập sương mù màu đen, lơ lửng ở không khí yên tĩnh trên mặt biển.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
- Không phải tối hôm qua là ta nằm mơ sao?
Tần Mệnh tử cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ, không sai, cảnh giới thật sự tăng lên, nhưng bởi vì tăng lên không giải thích được, linh lực trong kinh mạch còn dừng lại ở trạng thái tam trọng thiên, cần bổ sung khẩn cấp. Trong khí hải thật sự có một thanh tiểu đao đen kịt, giống như thanh đao mà lão gia tử cho hắn ‘trong mộng’ hôm qua như đúc.
Không phải là một giấc mơ? Không phải giấc mơ!
Hắc đao thần bí này là lão gia tử tặng ta!
- Lão gia tử! Cảm ơn ông!
Tần Mệnh kinh hỉ, chạy về nhà kho muốn cảm tạ.
Nhưng kỳ quái là trong nhà kho không có người, lão gia tử không có ở bên trong.
Tần Mệnh trở lại trong sân, lão nhân cũng không có ở đây.
Tám năm qua, lão nhân không phải ngẩn người dưới tàng cây, thì chính là tưởng nhớ vong nhân ở trước phần mộ, lại hoặc chính là đến trong nhà kho ngủ, chưa từng rời khỏi nhà kho nửa bước.
- Kỳ quái, lão gia tử đi đâu?
Tần Mệnh bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm, tỉ mỉ tìm khắp nhà kho cùng đại viện, cũng đem tìm xung quanh Ải Sơn một lần, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng lão nhân.
- Đi rồi? Không có khả năng chứ, không chào hỏi liền đi? Thế nhưng ngày hôm qua quả thật lão gia tử rất quái lạ. Chẳng lẽ là bởi vì cô nương ngày hôm qua?
Tần Mệnh trở lại nhà kho, đi tới bên giường gỗ của lão nhân.
Một tấm chăn bông cũ nát, một vài bộ quần áo may vá, đây là toàn bộ tài sản của đối phương, một thứ cũng không mang đi.
- Đây là cài gì?
Tay Tần Mệnh đặt trên mấy bộ quần áo cũ kỹ kia, bên trong hình như có thứ gì đó. Hắn chậm rãi vén lên, một tờ giấy, một chữ —— mệnh!
Bên dưới tờ giấy, đặt một quyển kiếm phổ, một thanh cổ kiếm.
Một cỗ cảm giác cổ xưa cùng khí phách đập vào mặt, bản thân kiếm phổ cùng cổ kiếm đều giống như có kiếm khí chân thật, làm cho không khí chung quanh đều tràn ngập một tia lợi hại cùng lạnh như băng.
- Lão gia tử thật sự đi rồi?
Tần Mệnh kinh ngạc cầm lấy tờ giấy, bỗng nhiên có loại cảm giác mất mát, trong lòng giống như đột nhiên mất đi cái gì đó.
Đi rồi à?
Thật sự đi rồi sao?
Tám năm, bởi vì có lão nhân làm bạn ở bên cạnh, mới cảm thấy nhà kho đơn sơ này giống như một ngôi nhà.
Mặc kệ khó khăn như thế nào, khổ sở thế nào, luôn cảm thấy có thể về nhà nghỉ ngơi một chút.
Hắn biết lão nhân bất thường, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng đối phương lại rời đi nhanh như vậy.
Cuộc sống! Mạng sống của ta? Mạng sống của ai?
Vì sao lão gia tử cố ý để lại chữ này?
Tần Mệnh cẩn thận thu hồi tờ giấy, đặt sát người, cầm lấy kiếm phổ.
Đại Diễn Kiếm Điển!
Không có giới thiệu quá nhiều, mở ra chính là Kiếm Điển thức thứ nhất —— Sơn Hà Trọng Kiếm! Một kiếm chém ra phá núi đoạn sông!
Giới thiệu tinh luyện kiếm thức, hình ảnh kinh mạch giản dị.
Tần Mệnh ngưng thần lật xem, kiểu chữ cùng kinh mạch đồ rõ ràng đều vô cùng tỉ mỉ, rồi lại mơ hồ không rõ, cần cố gắng ngưng thần tĩnh khí, mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy, đây chỉ là thức thứ nhất, lật đến thức thứ hai, Tần Mệnh nhìn thế nào cũng nhìn không rõ, ngay cả tên chiêu thức cũng nhìn không rõ, rõ ràng ở nơi đó, nhưng lại nhìn không rõ, thậm chí cho hắn một loại cảm giác kháng cự kỳ quái.
Cảnh giới và tinh thần lực hiện tại của Tần Mệnh miễn cưỡng có đủ tư cách tham gia nghiên cứu thức thứ nhất!
- Đây là võ pháp cấp bậc gì?
Tần Mệnh kinh ngạc nhìn kiếm điển trong tay, thần bí bất phàm như thế.
Vẫn luôn khát vọng đạt được võ pháp, cũng chờ mong có thể có vũ khí của riêng mình, không nghĩ tới hôm nay lại được như ý nguyện, nhưng cầm kiếm phổ cùng cổ kiếm, ngẫm lại trận say tối hôm qua, trong lòng lại cao hứng không nổi.
- Tần Mệnh!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu nhỏ.
Tần Mệnh thu hồi kiếm điển cùng cổ kiếm, giấu ở chỗ sâu nhất trong nhà kho.
- Tần Mệnh! Chết ở đâu rồi!
Trương Đông thô lỗ đẩy cửa sắt ra, giơ danh sách trong tay lên, hét lớn:
- Trời chưa sáng đã dán lên cho ngươi, bây giờ đã là giữa trưa, còn không đi đưa, ngươi còn muốn làm nữa hay không?
- Lập tức đi ngay.
Tần Mệnh sửa sang đơn giản lại, ra bên ngoài nhận lấy danh sách.
Trương Đông đứng bên cửa sắt không ngừng kêu:
- Đừng tưởng Linh Võ cảnh là có thể không tuân thủ quy củ, ngươi có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một tên tôi tớ, thuộc về sự quản lý của Trương Đông ta! Hôm nay đầu tiên không so đo với ngươi, sau đó dám không giao hàng đúng hạn, ta báo cáo cho tổng quản, xem làm thế nào thu thập ngươi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook