Tu La Kiếm Thần
Chương 317: Kinh ngạc

Kinh đô của Thiên Phong quốc người đông nghìn nghịt.

Khi hai người Cố Thiên Mệnh vừa bước chân tới cổng thành, tướng thủ thành và các sĩ tốt đóng giữ tại đây nhao nhao hành quân lễ, căng họng hô vang: “Tham kiến Thiên Vũ Hầu!”

Trong chớp mắt, vô số người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa thành, muốn xác định nguồn gốc nơi phát ra âm thanh như sấm rền ấy.

“Bái kiến Thiên Vũ Hầu!”, khi mọi người nhìn thấy bóng dáng khoác áo choàng trắng của Cố Thiên Mệnh lập tức lộ ra vẻ sùng kính, đồng thanh hô.

Cố Thiên Mệnh mỉm cười coi như đáp lại, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, thong dong từng bước tiến về phía Cố gia.

Không biết từ lúc nào, một con đường tương đối rộng rãi xuất hiện giữa con phố tấp nập người đi kẻ lại, dành riêng cho Cố Thiên Mệnh.

“Có lẽ đây mới thực sự thiên kiêu!”, không biết ai trong đám người thốt lên câu này, khâm phục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Cố Thiên Mệnh.

“Ngài ấy là một truyền kỳ của Thiên Phong quốc chúng ta, ai có thể sánh bằng đây?”, một vị tướng sĩ cũng cảm thán.

Lúc này tất cả họ mới hiểu một điểm, tiểu công tử Cố gia khét tiếng năm đó đã vươn lên đứng ở vị trí khiến vô số người phải ngước nhìn.

Dần dần người đời tựa hồ đều đã quên lãng vị tiểu công tử Cố gia khiến người người chán ghét những năm đó, đọng lại trong lòng họ chỉ có Kỳ Song Tướng Quân Thiên Vũ Hầu nổi danh thiên hạ.



Nghe nói Trấn Tây Vương phủ của hoàng triều cấp cao Mạch Dương quốc vô cùng coi trọng Thiên Vũ Hầu, ngỏ lời muốn kết thành đồng minh với Cố gia, đặc biệt có ý nâng đỡ. Có thể nói, Thiên Phong quốc chỉ cần Cố gia còn thì sẽ không bao giờ bị các nước khác lăm le xâm phạm nữa, càng không xuất hiện cảnh tượng trận mạc đẫm máu như trước kia.

Cuối cùng Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn cũng thoát khỏi sự vây quanh của đám đông mà trở lại Cố gia.

Trong đại sảnh, ông cụ cố và Cố Ưu Mặc đã hay tin hắn trở lại, lập tức đến đây chờ đợi. Mạc Diệu Lăng cũng ngồi cạnh Cố Ưu Mặc, duyên dáng mà cao quý.

“Ông nội, nhị thúc, nhị thẩm, cháu trở về rồi”.

Sau khi trở lại Cố gia, Cố Thiên Mệnh liền kêu Yến Hàn quay về sân của mình để chữa trị thương thế, còn bản thân thì đi thẳng tới đại sảnh, khẽ hành lễ chào hỏi.

“Thiên Mệnh”, Mạc Diệu Lăng vô cùng khách khí với hắn, gật đầu khẽ cười.

"Thằng nhóc thối, cháu tới Mạch Dương quốc đã làm những gì rồi? Tại sao Trấn Tây Vương phủ lại chiếu cáo thiên hạ, muốn bắt tay làm đồng minh với Cố gia ta?”

Ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt vô cùng phức tạp, ông phát hiện ra rằng mình ngày càng không thể nhìn thấu đứa cháu trai này.

Lúc này, nhị thúc Cố Ưu Mặc cũng dùng ánh mắt cổ quái và hiếu kỳ nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chăm, nóng lòng muốn có được đáp án. Ông ấy chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy biết rất rõ Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc có ý nghĩa gì.

Có thể nói Mạch Dương quốc đạt được vị trí như ngày hôm nay thì một nửa công lao thuộc về Trấn Tây Vương phủ. Bởi Trấn Tây Vương là một cường giả Địa Huyền đỉnh phong kinh hãi thế nhân với thực lực không ngòi bút nào tả hết.

“Mọi người yên tâm, trong chuyện này không có gì khuất tất cả, sau này nếu có cơ hội, cháu sẽ kể cặn kẽ với mọi người!”, Cố Thiên Mệnh biết mấy người ông cụ Cố đang lo lắng bản thân bị kẻ khác lợi dụng nên mới hỏi một cách thận trọng như vậy.



Ông cụ nhìn hắn thật sâu, trịnh trọng gật đầu: “Cháu cũng trưởng thành rồi, tất cả tự cháu quyết định đi! Nhưng cho dù làm gì cũng nhất định phải cẩn thận, biết chưa?”

“Vâng, cháu biết rồi”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười đáp.

“Thằng nhóc chết tiệt, nếu cháu đã quả quyết Trấn Tây Vương phủ không ngấm ngầm mưu tính gì với Cố gia ta, vậy với uy thế của bọn họ tại sao lại muốn kết thành đồng minh với nhà chúng ta đây?”, Cố Ưu Mặc híp híp đôi mắt hổ, có chút tò mò hỏi.

Cố Thiên Mệnh mím môi mỏng cười nhạt, sau đó lấy ra một lệnh bài từ trong tay nải, ném về phía Cố Ưu Mặc.

Trong nháy mắt, Cố Ưu Mặc theo bản năng đón lấy tấm lệnh bài màu đen hắn ném tới, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”

“Lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ!”, Cố Thiên Mệnh không nóng chẳng lạnh nói.

Cái gì!

Nghe vậy thân thể của cả ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc đều không khỏi run lên, sau đó lập tức ghim chặt mắt lên trên tấm lệnh bài trong tay Cố Ưu Mặc.

"Đây là... lệnh bài hộ tộc của Trấn Tây Vương phủ!”, nhìn chữ khắc trên lệnh bài, Cố Ưu Mặc cảm nhận được một dòng huyền khí đặc thù trôi nổi bên trong, không dám tin mà nhảy dựng lên từ trên ghế, kinh ngạc hô lên: “Sao có thể!”

Ông cụ Cố cũng sững người, đôi mắt hổ hơi trũng sâu như ngưng đọng lại, ngạc nhiên hô: “Thằng nhóc thối, đây chẳng lẽ là tộc lệnh của Trấn Tây Vương phủ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương