Tu La Kiếm Thần
-
Chương 18
Chỉ là hôm nay Bích Hoa lâu tổ chức buổi lễ, Tô Tỉnh Viện bận bịu đến tận bây giờ mới có thời gian tiếp đãi Cố Thiên Mệnh.
“Tô tỷ tỷ, ta thấy đại sảnh này đều chật cứng các thanh niên tuấn tài trẻ tuổi, còn chỗ ngồi cho bổn công tử không?”, Cố Thiên Mệnh khẽ quét mắt nhìn đại sảnh, mỉm cười nói với Tô Tỉnh Viện ở bên cạnh.
Lời này vừa nói ra, thân hình mềm mại của Tô Tỉnh Viện không nhịn được giật mình, vội vàng mở đôi môi đỏ ướt át quyến rũ: “Cố công tử nói đùa rồi, vị trí của công tử đã sắp xếp xong xuôi, tỷ tỷ dẫn Cố công tử và Hàn công tử qua”.
Bích Hoa lâu là hoa lâu bậc nhất kinh thành, đại sảnh chiếm diện tích rộng, dù bây giờ có hơn một trăm người ngồi cũng cực kỳ thoải mái, đâu có chật chội như lời Cố Thiên Mệnh nói.
Tô Tỉnh Viện biết Cố Thiên Mệnh đang nhạo báng mỉa mai mình, nàng ta không muốn để Cố Thiên Mệnh mượn cớ gây chuyện, bước đi uyển chuyển, vội vàng dẫn Cố Thiên Mệnh tiến về phía trước.
Hàn Ngụy đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh nhìn thấy từng ánh mắt hướng về phía mình, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên thành một đường cong, cực kỳ tự đắc.
“Cố công tử, Hàn công tử, vị trí của hai người ở đây, đã sắp xếp xong xuôi từ lâu”, Tô Tỉnh Viện dẫn Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy đến hàng đầu tiên trong đại sảnh.
“Cám ơn Tô tỷ tỷ”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười, không chút kinh ngạc nhìn Tô Tỉnh Viện, trực tiếp ngồi trên ghế chế tác từ gỗ thượng hạng.
Hàn Ngụy cũng không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Mệnh, ánh mắt bội phục nhìn hắn.
Trước kia, chỗ ngồi hàng thứ nhất đều được bán hoặc sắp xếp cho một vài nhân vật quyền quý ngút trời.
Mặc dù Hàn Ngụy là cháu ruột Binh bộ Thượng thư, nhưng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, bởi vì ông cụ nhà hắn ta không rảnh quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của hắn ta.
“Cố công tử khách khí rồi, tỷ tỷ đi sắp xếp nghi thức buổi lễ, lát nữa lại đến kính rượu công tử”, đôi môi đỏ mọng của Tô Tỉnh Viện khẽ cười.
“Ừ”, Cố Thiên Mệnh khẽ đáp lại.
Sau đó, dưới ánh mắt của rất nhiều người, Tô Tỉnh Viện ưu nhã bước lên sân khấu đặt ở trung tâm đại sảnh.
Mặc dù Tô Tỉnh Viện tuổi gần bốn mươi, nhưng khi thân thể mềm mại của nàng ta đung đưa qua lại vẫn khiến rất nhiều người có mặt tại đây say mê, tiếng hít thở cũng trở nên dày đặc hơn một chút.
“Hôm nay Bích Hoa lâu có một nhóm cô nương và nam đồng mới đến, chư vị công tử và đại nhân nếu nhìn trúng có thể tùy ý đấu giá”, Tô Tỉnh Viện bước lên sân khấu, chậm rãi xoay người, khẽ cười, dáng vẻ uyển chuyển hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến nhiều người cảm thấy hít thở không thông.
“Ta tuyên bố, buổi lễ chính thức bắt đầu!”
Quét mắt nhìn xung quanh, Tô Tỉnh Viện không trì hoãn nữa, môi đỏ mọng hấp dẫn lòng người mở ra, giọng nói nhẹ nhàng êm dịu.
Khi tiếng nói của Tô Tỉnh Viện vừa dứt, Bích Hoa lâu nổi lên một khúc đàn say đắm lòng người, giống như nước chảy quanh co bước vào đáy lòng, khiến người ta say sưa.
Khi tiếng đàn vang lên, ở vùng đất trống trung tâm đại sảnh, mười cô gái xinh đẹp tuổi khoảng mười tám bắt đầu múa, những dải lụa xen lẫn với một mùi hương cơ thể nhàn nhạt và mùi son phấn phụ nữ bay lượn xung quanh, như mộng như ảo.
Bích Hoa lâu mỹ nữ như mây, không biết gấp bao nhiêu lần loại những phụ nữ trang điểm lòe loẹt, các nàng ca múa ngâm thơ mỗi người một vẻ, đều có chỗ đứng riêng ở Bích Hoa lâu.
Vô cùng dưỡng nhãn.
Cố Thiên Mệnh lắng nghe giai điệu tuyệt đẹp, khẽ liếc nhìn người múa gần trong gang tấc, trong lòng bình tĩnh như nước, không thể nổi lên rung động.
Ký ức kiếp trước đã được khôi phục, những cô gái xinh đẹp ở trong mắt hắn chỉ là bộ xương khô mà thôi, hơn nữa cũng khó gỡ được dây đàn trong lòng hắn.
Nếu không phải vì che giấu bản thân, Cố Thiên Mệnh cũng chẳng buồn bước chân vào Bích Hoa lâu này.
Còn Hàn Ngụy ở bên cạnh Cố Thiên Mệnh dáng vẻ ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp đang múa, mắt cũng không chớp: “Thiên Mệnh ca, huynh mau nhìn đi, chân mỹ nữ ở giữa trắng quá”.
“Thiên Mệnh ca, mau nhìn người bên trái!”
“Thiên Mệnh ca, huynh nhìn thấy không, mỹ nữ với rồi nháy mắt với ta”.
Hàn Ngụy vừa nhìn mỹ nữ, vừa lải nhải, quả đúng là đang làm nhục bộ mặt cháu trai binh gia của hắn ta.
Cố Thiên Mệnh lần này chỉ có thể bất đắc dĩ cười mắng: “Cái tên nhóc nhà ngươi chú ý hình tượng chút được không?”
Hình tượng?
Nghe xong, Hàn Ngụy nhìn sang với ánh mắt nghiêm túc, khẽ nghiêng đầu nói: "Thiên Mệnh ca, từ nhỏ đến lớn, hai chúng ta từng có hình tượng sao?”
Cái này...!hình như hắn nói cũng đúng, trước đây chúng ta có hình tượng sao?
Cố Thiên Mệnh lập tức nhớ lại một vài chuyện vô liêm sỉ cùng Hàn Ngụy gây ra vào thời niên thiếu, mặt trầm xuống nói.
“Cút!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook