Tu La Giới Chí Tôn
-
Chương 132: Địa Trạch Chiến
- Hủm... cái này cũng thật có ý tứ à nha.
Tinh Gia đám người được độc thiên lão quỹ đưa đến một vị trí khá khuất phía sau núi của Độc Tà Tông, nhìn một linh trận cở nhỏ phía trước mặt Tinh Gia không nhịn được nói một câu.
- Cái này cũng chỉ có một Linh Vương trở lên mới có thể bố trí.
Sau khi bước vào một linh trận với tầm cở khá nhỏ có thể truyền tống tối đa 5 người. Ánh sáng lóe lên Võ Thừa chỉ thấy có chút khó chịu, rồi chợt từng tia ánh sáng và khung cảnh như được kéo dài ra vô tận, bên tai hắn chỉ còn lại tiếng ù ù và rất nhiều âm thanh hổn tạp nghe không ra được cái gì. Nhìn sắc mặt của Võ Thừa Hồ Nguyệt Nương cùng Độc Thiên Lão Quỹ ngẩn ra một cái.
- Cái này Võ Thừa đạo hữu ngươi cũng không phải lần đầu dùng truyền tống trận đó chứ?
Độc Thiên Lão Quỹ nhịn không được khẻ truyền âm cho Võ Thừa
Võ Thừa trầm ngâm, hắn thật sự chưa vào truyền tống trận mang tính chất xa như vậy. Phải biết rằng ngăn cách của hai đại lục Thâm Uyên và Linh Huyền là một cái Đại hải Dương vô cùng to lớn, đều này cũng là nguyên nhân chiến hỏa ở Thâm Uyên lại hầu như không ảnh hưởng đến Linh Huyền, vì Đại Hải Dương rộng lớn này vô cùng thần bí, đó là chưa kể bên dưới mặt biển bao la này còn có rất nhiều loài Thủy Quái sống lâu năm tu vi vô cùng khủng bố. Ngay cả cường giả siêu việt Kim Cang cảnh cũng không dám tùy tiện mà khám phá dưới lòng đại dương này.
- Ta thật sự chưa truyền tống xa như vậy bao giờ.
Tinh Gia nghe Võ Thừa nói thì trong lòng thằm nghĩ. Nếu tên đầu đất này biết hắn đã bị truyền tống cách một giới vực thì hắn sẽ có biểu hiện gì.?
Mất thời gian hơn nửa ngày ánh sáng bị kéo dãng ra mới dần hồi phục trước mắt 4 người xuất hiện một thông đạo, 4 người lặp tức bước ra ngoài. Có hai người tu vi thái ất bát trọng lặp tức xuất hiện vừa nhìn thấy Độc Thiên Lão Quỹ hai người này cuối đầu, độc thiên lão quỹ khẻ gật đầu một cái hai người này lặp tức rời đi.
- Đi thôi nơi này không tiện ở lâu.
Tinh gia thấy Độc Thiên Lão Quỹ dường như đã có tín toán chuẩn bị cho hết thải thì tròng mắt khẻ đảo không biết suy nghĩ gì.
Rất nhanh 4 người rời khỏi khu vực truyền tống trận cở nhỏ kia đi về một hướng khác. Qua thêm 4 giờ.
Nơi này là một mãnh đất bằng có phần tiêu đều của vếch tích chiến tranh, không khí kièm theo một mùi huyết tinh khó diễn tả, xa xa trên vài cành cây trơ trụi lá có vài con kền kền đang liếm láp máu dính trên lông của nhau thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu nghe rợn người. Bầu không khí u ám bao phủ khắp đại địa lẩn tới không trung.
- Mẹ nó nơi đây bị nguyền rủa à.
Tiếng lầm bầm của Tinh Gia lập tức được truyền ra.
Tinh Gia, Võ Thừa, Hồ Nguyệt Nương đứng ở vị trí có vài tản đá trơ trọi có thể thấy vài vếch binh khí cùng máu đã hơi khô vương lại, hiễn nhiên tại vị trí này cũng từng xãy ra ra cảnh chém giết.
Tinh Gia đưa mắt nhìn một vòng hắn thở dài một cái rất có bộ dạng cảm khái, không khí như vậy loại người có thể sinh sống ở đây cũng là dạng gì chứ?
- Dẫn đường tới nơi linh trận tàn khuyết kia đi.
Hít sâu một hơi Tinh Gia lên tiếng.
Độc Thiên Lão Quỹ từ khi xuất hiện nơi đây đều trầm mặt lão thật sự ngán ngẫm vùng đất này quá rồi. Nhẹ gật đầu một cái lão cũng không nhiều lời mà trực tiếp phi hành về một hướng khác.
Võ Thừa mang theo một tâm tình khó diễn tả, bây giờ hắn mới hiểu vì sao lão già lúc trước hắn gặp khi lần đầu giao thủ với Tử Điệp đã nói. " không nơi nào là yên bình cả". Ở đây thật sự không thể nào là yên bình.
Phía xa xa có một cái thung lũng, ở đây nó nhìn như một cái ốc đảo có sinh khí, mặt dù cũng tràng ngập một mùi vị huyết tinh.
- Phía trước là nơi ở của tộc nhân chúng ta.
Độc Thiên Lão Quỹ đưa ánh mắt có phần đợm buồn về phía ốc đảo bán kính khoảng 5km kia lên tiếng.
4 người lại duy chuyển về vị trí kia. Bên trong ôc đảo này có 2 ngọn núi cũng không hùng vĩ nhưng địa thế thoạt nhìn cũng có chút khí tức của long mạch tràng ra. Linh khí không so sánh được với Linh Huyền nhưng cũng có thể coi là không tệ, có khả năng tu luyện tốt hơn rất nhiều so với những nơi khác.
4 người 1 đường đi tới không chút trở ngại, Tinh Gia bí mật quét thần thức cường đại của hắn một vòng, hắn chợt ngẩn ra một cái bởi vì ở đây mọi người tu vi cao nhất cũng chỉ có thực lực thái ất đỉnh phong mà thôi.
Dường như phát hiện ra đều khó hiểu của Tinh Gia, Độc Thiên Lão Quỹ khẻ thở dài nói.
- Tộc nhân chúng ta vốn dĩ không xuống dốc như vậy, nhưng tất cả cũng vì Vạn độc Tông.
Tinh Gia nghiên đầu tỏ vẻ lắng nghe. Độc thiên lão quỹ nói tiếp.
- Hạ vị diện chúng ta sinh sống được gọi là Lam Diện Tinh. Gia tộc chúng ta là Tử Mạc nhất tộc. Ở nơi đó cũng được sếp vào những gia tộc cường hãn nhất. Vào thời kì viễn cổ gia tộc chúng ta từng có cường giả Tinh Hà Cảnh tọa chấn.
- Tinh Hà Cảnh sao! Thật có ý tứ.
Tinh Gia tạc lưỡi. Tinh Hà Cảnh cường giả ở cấp bậc này tùy tiện lật tay cũng có thể dời non lắp bể, đã nắm trong tay ích nhất một loại pháp tắc. Cường giả bậc này trong Giới Vực cũng là hạn không thể triêu vào. Nếu dốc toàn lực hoàn toàn có thể đánh vở một mãnh không gian khiến nó rơi vào loạn lưu vĩnh cửu.
- Đúng vậy. Chiếc lá kia ta biếu ngài là món đồ mà lão tông tông kia của chúng ta giành được ở ngoài tinh không. Bằng vào thiên phú thần thông đặc biệt của tộc ta. Lão tổ đã tạo nên một căng cơ vô cùng vững chắc truyền cho hậu nhân chúng ta sau này, nhưng đến thời của ta thì..
Nói đến đây Độc Thiên Lão Quỹ thở dài, gương mặt như già thêm không ích.
Tinh Gia gật đầu cũng không lấy làm lạ. Bởi vì nếu chiếc lá này vào thời kì chưa khô cạn lực lượng tùy tiện rơi xuống một tinh cầu nhiều khả năng tinh cầu đó vở nát thành bụi bậm, đều này không ai gõ ràng hơn Tinh Gia.
- Nhưng rồi thời đại huy hoàng kia cũng qua đi khi thời đại hắc ám đến. Vị tổ tông kia của chúng ta cùng với nhiều cường giả cùng cấp thời đó phải đương đầu với một loại nguy cơ chưa từng có. Trận chiến ấy kéo dài hơn 100 năm rất nhiều người đã vẩn lạc, ngay cả vị tổ tông tu vi Tinh Hà Cảnh cũng không qua khỏi trận chiến ấy.
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương trầm mặt. Khoản khắc Độc Thiên Lão Quỹ nhắc đến thời đại hắc ám, Hồ Nguyệt Nương dường như thân thể rung nhẹ một cái, nàng cũng có nghe vài cường giả nói đến giai đoạn này, rất nhiều người đã phải nằm xuống làm vấy lên một trang sử đen tối chưa từng có ở các Giới Vực.
- Tinh Gia...
Võ thừa mở miệng định tiếp tục hỏi tinh gia thời đại hắc ám vì cái gì lại mang đến sự đáng sợ như vậy thì Tinh Gia đã phất tay ngăn lại. Võ Thừa hiểu ý cũng không nói gì thêm.
Đoàn người 4 người rất nhanh đã bước vào khu vực có cây cối phía trước có nhiều căn nhà đơn sơ tạm bợ có căn dường như vừa được tu sửa không lâu. Võ Thừa tín sơ qua ở đây dân số không nhiều trên dưới nghìn người mà thôi.
Bóng dáng độc thiên lão quỹ cùng đám người Tinh Gia xuất hiện ở đây lặp tức mang đến sự chú ý. Vài người lặp tức cuối người vái về phía Độc Thiên Lão Quỹ hiển nhiên nhận ra hắn. Vài đứa trẻ thoạt nhìn có chút gầy yếu nhưng gương mặt lại rất hoạt bát đáng yêu nhau nhau chạy đến bên cạnh Độc Thiên Lão Quỹ ỉ ôi gọi nhỏ.
- Thái lão, Thái Lão, còn có một đứa nhỏ khoảng chừng 4.5t chạy nhanh đến ôm lấy ống quần Độc thiên Lão Quỹ nũng nụi gọi là Thái gia gia. Đôi mắt linh động liếc nhìn ba người Tinh Gia ở phía sau, trông có vẻ hơi sợ.
Gương mặt độc thiên lão quỹ hiện lên nét cưng chiều hòa ái xoa đầu từng đứa hài tử.
Hồ Nguyệt Nương chân mài nhíu lại bởi vì có một đứa nhỏ đứng dưới chân nàng giọng nói non chẹt.
- Thần tiên tỷ, có thể giúp ta tìm mẩu thân không?
Hồ Nguyệt Nương nhìn Độc Thiên lão Quỹ một cái chỉ thấy ánh mắt lão đợm buồn xoa đầu đứa bé kia nói.
- Tỷ Tỷ kia còn bận rất nhiều việc các ngươi cùng nhau đi chơi đi.
Đứa bé nhu thuận gật đầu mang theo một nổi mất mát cùng những đứa bé còn lại tung tăng rời đi, những đứa nhỏ rất vô tư hồn nhiên.
- Lão Quỹ mẹ của đứa bé kia...
Hồ Nguyệt Nương lên tiếng, chỉ thấy Độc Thiên Lão Quỹ lắc đầu.
- Nàng cùng rất nhiều những nử tử ở đây đều đã bị Vạn Độc Tông đem đi, không rõ sống chết.
Trong lòng Hồ Nguyệt Nương trầm xuống, lại nghe độc thiên lão quỹ nói tiếp.
- Tộc Nhân chúng ta có huyết mạch rất đặc thù, dường như có thể dung hòa tất cả độc tố trong thiên địa. Lão tổ tông của chúng ta lấy độc nhập đạo, nhưng chủ yếu là để cứu người, di nguyện của người truyền lại cho đời sau cũng vậy. Vạn Độc Tông thông thường sẽ cách một đoạn thời gian đến đây tìm người có huyết mạch mạnh mẽ, bọn chúng nói muốn đưa về tông môn bọn họ để bồi dưỡng nhưng thật ra chỉ muốn những người kia làm lô đỉnh để họ luyện độc công.
Nói đến đây ánh mắt lão hiện lên một tia huyết lệ
Tinh Gia ba người trầm mặt nhíu mài.
- Lần này cho dù liều cái mạng già này cũng nhất định phải đưa số tộc nhân ích ỏi còn lại của chúng ta đến Huyền Linh sinh sống.
Lão nắm chặc tay như đã có lựa chọn của bản thân mình.
Đột nhiên Tinh Gia nhíu mài liếc nhìn phía xa xa trên không trung.
- Địa Trạch Chiến Thuyền sao?
Tinh Gia lẩm bẩm, sắc mặt độc thiêb lão quỹ kịch biến nói.
- Là chiến thuyền của độc tà tông chẳng nhẻ kế hoạch bị bại lộ rồi sao?
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương nắm chặc nắm đấm, đôi mắt Võ Thừa hiện lên một tia lạnh lẽo.
- Không có sát khí. Các vị cứ bình tĩnh thu liểm khí tức để ta nói chuyện với chúng.
Độc Thiên Lão Quỹ gắp gáp lên tiếng. Bóng thuyền trên không rất nhanh đi đến mang theo một bóng đen bao phủ một phạm vi rộng rải dưới mặt đất. Nhiều người trong ốc đảo bắt đầu hiện lên nổi sợ hải dẩn những đứa trẻ đi vào nhà.
Cũng trong lúc này ở Huyền Linh Đại lục. Lưu Nguyệt Sơn.
Trên không trung hư không xuất hiện một thân ảnh khôi ngô. Người này toàn thân mặc chiến bào màu đồng, phía trên có hoa văn một mặt trống đồng muôn thú xoay tròn như ẩn chứa cả trư thiên vũ trụ. Ánh mắt người này sáng ngời có thần, đôi đồng tử có tử vi đế tinh màu tím xoay tròn, gương mặt anh tuấn mang theo một nét uy nghiêm của vương giả, đôi lông mài kiếm tỏa ra một loại bá khí, người cao 2m cơ bắp rắng chắc,bên hong mang theo một cây rìu dài một thức lưỡi rìu làm bằng chất liệu màu bạc thỉnh thoảng phát ra một đạo thần quang, phía sau là một cây cung phía trên thân cung có từng đạo lạt ấn chim muôn bay lượn.
Người này vừa xuất hiện không gian xung như đọng lại dường như thiên địa cùng hắn là một thể chỉ có thể nhìn bằng mắt thường thấy được thân ảnh kia, một khi dùng thần thức thì không thể phát hiện.
Trên mặt người này màn theo một tia mõi mệt khẻ lẩm bẩm
- Khí tức hắn còn khá mới, nhưng lại không có ở đây, rốt cuộc đã đi đến địa phương nào.
Người này thở dài một hơi tại vị trí biến mất.
- ha ha ha các ngươi đừng nói ta quăng bom nha, các ngươi đoán xem người vừa xuất hiện là ai? Hahaha bật mí một chút có một hoàng tử dùng rìu chém đứt đầu một con xà Tinh.. hehehe
Tinh Gia đám người được độc thiên lão quỹ đưa đến một vị trí khá khuất phía sau núi của Độc Tà Tông, nhìn một linh trận cở nhỏ phía trước mặt Tinh Gia không nhịn được nói một câu.
- Cái này cũng chỉ có một Linh Vương trở lên mới có thể bố trí.
Sau khi bước vào một linh trận với tầm cở khá nhỏ có thể truyền tống tối đa 5 người. Ánh sáng lóe lên Võ Thừa chỉ thấy có chút khó chịu, rồi chợt từng tia ánh sáng và khung cảnh như được kéo dài ra vô tận, bên tai hắn chỉ còn lại tiếng ù ù và rất nhiều âm thanh hổn tạp nghe không ra được cái gì. Nhìn sắc mặt của Võ Thừa Hồ Nguyệt Nương cùng Độc Thiên Lão Quỹ ngẩn ra một cái.
- Cái này Võ Thừa đạo hữu ngươi cũng không phải lần đầu dùng truyền tống trận đó chứ?
Độc Thiên Lão Quỹ nhịn không được khẻ truyền âm cho Võ Thừa
Võ Thừa trầm ngâm, hắn thật sự chưa vào truyền tống trận mang tính chất xa như vậy. Phải biết rằng ngăn cách của hai đại lục Thâm Uyên và Linh Huyền là một cái Đại hải Dương vô cùng to lớn, đều này cũng là nguyên nhân chiến hỏa ở Thâm Uyên lại hầu như không ảnh hưởng đến Linh Huyền, vì Đại Hải Dương rộng lớn này vô cùng thần bí, đó là chưa kể bên dưới mặt biển bao la này còn có rất nhiều loài Thủy Quái sống lâu năm tu vi vô cùng khủng bố. Ngay cả cường giả siêu việt Kim Cang cảnh cũng không dám tùy tiện mà khám phá dưới lòng đại dương này.
- Ta thật sự chưa truyền tống xa như vậy bao giờ.
Tinh Gia nghe Võ Thừa nói thì trong lòng thằm nghĩ. Nếu tên đầu đất này biết hắn đã bị truyền tống cách một giới vực thì hắn sẽ có biểu hiện gì.?
Mất thời gian hơn nửa ngày ánh sáng bị kéo dãng ra mới dần hồi phục trước mắt 4 người xuất hiện một thông đạo, 4 người lặp tức bước ra ngoài. Có hai người tu vi thái ất bát trọng lặp tức xuất hiện vừa nhìn thấy Độc Thiên Lão Quỹ hai người này cuối đầu, độc thiên lão quỹ khẻ gật đầu một cái hai người này lặp tức rời đi.
- Đi thôi nơi này không tiện ở lâu.
Tinh gia thấy Độc Thiên Lão Quỹ dường như đã có tín toán chuẩn bị cho hết thải thì tròng mắt khẻ đảo không biết suy nghĩ gì.
Rất nhanh 4 người rời khỏi khu vực truyền tống trận cở nhỏ kia đi về một hướng khác. Qua thêm 4 giờ.
Nơi này là một mãnh đất bằng có phần tiêu đều của vếch tích chiến tranh, không khí kièm theo một mùi huyết tinh khó diễn tả, xa xa trên vài cành cây trơ trụi lá có vài con kền kền đang liếm láp máu dính trên lông của nhau thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu nghe rợn người. Bầu không khí u ám bao phủ khắp đại địa lẩn tới không trung.
- Mẹ nó nơi đây bị nguyền rủa à.
Tiếng lầm bầm của Tinh Gia lập tức được truyền ra.
Tinh Gia, Võ Thừa, Hồ Nguyệt Nương đứng ở vị trí có vài tản đá trơ trọi có thể thấy vài vếch binh khí cùng máu đã hơi khô vương lại, hiễn nhiên tại vị trí này cũng từng xãy ra ra cảnh chém giết.
Tinh Gia đưa mắt nhìn một vòng hắn thở dài một cái rất có bộ dạng cảm khái, không khí như vậy loại người có thể sinh sống ở đây cũng là dạng gì chứ?
- Dẫn đường tới nơi linh trận tàn khuyết kia đi.
Hít sâu một hơi Tinh Gia lên tiếng.
Độc Thiên Lão Quỹ từ khi xuất hiện nơi đây đều trầm mặt lão thật sự ngán ngẫm vùng đất này quá rồi. Nhẹ gật đầu một cái lão cũng không nhiều lời mà trực tiếp phi hành về một hướng khác.
Võ Thừa mang theo một tâm tình khó diễn tả, bây giờ hắn mới hiểu vì sao lão già lúc trước hắn gặp khi lần đầu giao thủ với Tử Điệp đã nói. " không nơi nào là yên bình cả". Ở đây thật sự không thể nào là yên bình.
Phía xa xa có một cái thung lũng, ở đây nó nhìn như một cái ốc đảo có sinh khí, mặt dù cũng tràng ngập một mùi vị huyết tinh.
- Phía trước là nơi ở của tộc nhân chúng ta.
Độc Thiên Lão Quỹ đưa ánh mắt có phần đợm buồn về phía ốc đảo bán kính khoảng 5km kia lên tiếng.
4 người lại duy chuyển về vị trí kia. Bên trong ôc đảo này có 2 ngọn núi cũng không hùng vĩ nhưng địa thế thoạt nhìn cũng có chút khí tức của long mạch tràng ra. Linh khí không so sánh được với Linh Huyền nhưng cũng có thể coi là không tệ, có khả năng tu luyện tốt hơn rất nhiều so với những nơi khác.
4 người 1 đường đi tới không chút trở ngại, Tinh Gia bí mật quét thần thức cường đại của hắn một vòng, hắn chợt ngẩn ra một cái bởi vì ở đây mọi người tu vi cao nhất cũng chỉ có thực lực thái ất đỉnh phong mà thôi.
Dường như phát hiện ra đều khó hiểu của Tinh Gia, Độc Thiên Lão Quỹ khẻ thở dài nói.
- Tộc nhân chúng ta vốn dĩ không xuống dốc như vậy, nhưng tất cả cũng vì Vạn độc Tông.
Tinh Gia nghiên đầu tỏ vẻ lắng nghe. Độc thiên lão quỹ nói tiếp.
- Hạ vị diện chúng ta sinh sống được gọi là Lam Diện Tinh. Gia tộc chúng ta là Tử Mạc nhất tộc. Ở nơi đó cũng được sếp vào những gia tộc cường hãn nhất. Vào thời kì viễn cổ gia tộc chúng ta từng có cường giả Tinh Hà Cảnh tọa chấn.
- Tinh Hà Cảnh sao! Thật có ý tứ.
Tinh Gia tạc lưỡi. Tinh Hà Cảnh cường giả ở cấp bậc này tùy tiện lật tay cũng có thể dời non lắp bể, đã nắm trong tay ích nhất một loại pháp tắc. Cường giả bậc này trong Giới Vực cũng là hạn không thể triêu vào. Nếu dốc toàn lực hoàn toàn có thể đánh vở một mãnh không gian khiến nó rơi vào loạn lưu vĩnh cửu.
- Đúng vậy. Chiếc lá kia ta biếu ngài là món đồ mà lão tông tông kia của chúng ta giành được ở ngoài tinh không. Bằng vào thiên phú thần thông đặc biệt của tộc ta. Lão tổ đã tạo nên một căng cơ vô cùng vững chắc truyền cho hậu nhân chúng ta sau này, nhưng đến thời của ta thì..
Nói đến đây Độc Thiên Lão Quỹ thở dài, gương mặt như già thêm không ích.
Tinh Gia gật đầu cũng không lấy làm lạ. Bởi vì nếu chiếc lá này vào thời kì chưa khô cạn lực lượng tùy tiện rơi xuống một tinh cầu nhiều khả năng tinh cầu đó vở nát thành bụi bậm, đều này không ai gõ ràng hơn Tinh Gia.
- Nhưng rồi thời đại huy hoàng kia cũng qua đi khi thời đại hắc ám đến. Vị tổ tông kia của chúng ta cùng với nhiều cường giả cùng cấp thời đó phải đương đầu với một loại nguy cơ chưa từng có. Trận chiến ấy kéo dài hơn 100 năm rất nhiều người đã vẩn lạc, ngay cả vị tổ tông tu vi Tinh Hà Cảnh cũng không qua khỏi trận chiến ấy.
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương trầm mặt. Khoản khắc Độc Thiên Lão Quỹ nhắc đến thời đại hắc ám, Hồ Nguyệt Nương dường như thân thể rung nhẹ một cái, nàng cũng có nghe vài cường giả nói đến giai đoạn này, rất nhiều người đã phải nằm xuống làm vấy lên một trang sử đen tối chưa từng có ở các Giới Vực.
- Tinh Gia...
Võ thừa mở miệng định tiếp tục hỏi tinh gia thời đại hắc ám vì cái gì lại mang đến sự đáng sợ như vậy thì Tinh Gia đã phất tay ngăn lại. Võ Thừa hiểu ý cũng không nói gì thêm.
Đoàn người 4 người rất nhanh đã bước vào khu vực có cây cối phía trước có nhiều căn nhà đơn sơ tạm bợ có căn dường như vừa được tu sửa không lâu. Võ Thừa tín sơ qua ở đây dân số không nhiều trên dưới nghìn người mà thôi.
Bóng dáng độc thiên lão quỹ cùng đám người Tinh Gia xuất hiện ở đây lặp tức mang đến sự chú ý. Vài người lặp tức cuối người vái về phía Độc Thiên Lão Quỹ hiển nhiên nhận ra hắn. Vài đứa trẻ thoạt nhìn có chút gầy yếu nhưng gương mặt lại rất hoạt bát đáng yêu nhau nhau chạy đến bên cạnh Độc Thiên Lão Quỹ ỉ ôi gọi nhỏ.
- Thái lão, Thái Lão, còn có một đứa nhỏ khoảng chừng 4.5t chạy nhanh đến ôm lấy ống quần Độc thiên Lão Quỹ nũng nụi gọi là Thái gia gia. Đôi mắt linh động liếc nhìn ba người Tinh Gia ở phía sau, trông có vẻ hơi sợ.
Gương mặt độc thiên lão quỹ hiện lên nét cưng chiều hòa ái xoa đầu từng đứa hài tử.
Hồ Nguyệt Nương chân mài nhíu lại bởi vì có một đứa nhỏ đứng dưới chân nàng giọng nói non chẹt.
- Thần tiên tỷ, có thể giúp ta tìm mẩu thân không?
Hồ Nguyệt Nương nhìn Độc Thiên lão Quỹ một cái chỉ thấy ánh mắt lão đợm buồn xoa đầu đứa bé kia nói.
- Tỷ Tỷ kia còn bận rất nhiều việc các ngươi cùng nhau đi chơi đi.
Đứa bé nhu thuận gật đầu mang theo một nổi mất mát cùng những đứa bé còn lại tung tăng rời đi, những đứa nhỏ rất vô tư hồn nhiên.
- Lão Quỹ mẹ của đứa bé kia...
Hồ Nguyệt Nương lên tiếng, chỉ thấy Độc Thiên Lão Quỹ lắc đầu.
- Nàng cùng rất nhiều những nử tử ở đây đều đã bị Vạn Độc Tông đem đi, không rõ sống chết.
Trong lòng Hồ Nguyệt Nương trầm xuống, lại nghe độc thiên lão quỹ nói tiếp.
- Tộc Nhân chúng ta có huyết mạch rất đặc thù, dường như có thể dung hòa tất cả độc tố trong thiên địa. Lão tổ tông của chúng ta lấy độc nhập đạo, nhưng chủ yếu là để cứu người, di nguyện của người truyền lại cho đời sau cũng vậy. Vạn Độc Tông thông thường sẽ cách một đoạn thời gian đến đây tìm người có huyết mạch mạnh mẽ, bọn chúng nói muốn đưa về tông môn bọn họ để bồi dưỡng nhưng thật ra chỉ muốn những người kia làm lô đỉnh để họ luyện độc công.
Nói đến đây ánh mắt lão hiện lên một tia huyết lệ
Tinh Gia ba người trầm mặt nhíu mài.
- Lần này cho dù liều cái mạng già này cũng nhất định phải đưa số tộc nhân ích ỏi còn lại của chúng ta đến Huyền Linh sinh sống.
Lão nắm chặc tay như đã có lựa chọn của bản thân mình.
Đột nhiên Tinh Gia nhíu mài liếc nhìn phía xa xa trên không trung.
- Địa Trạch Chiến Thuyền sao?
Tinh Gia lẩm bẩm, sắc mặt độc thiêb lão quỹ kịch biến nói.
- Là chiến thuyền của độc tà tông chẳng nhẻ kế hoạch bị bại lộ rồi sao?
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương nắm chặc nắm đấm, đôi mắt Võ Thừa hiện lên một tia lạnh lẽo.
- Không có sát khí. Các vị cứ bình tĩnh thu liểm khí tức để ta nói chuyện với chúng.
Độc Thiên Lão Quỹ gắp gáp lên tiếng. Bóng thuyền trên không rất nhanh đi đến mang theo một bóng đen bao phủ một phạm vi rộng rải dưới mặt đất. Nhiều người trong ốc đảo bắt đầu hiện lên nổi sợ hải dẩn những đứa trẻ đi vào nhà.
Cũng trong lúc này ở Huyền Linh Đại lục. Lưu Nguyệt Sơn.
Trên không trung hư không xuất hiện một thân ảnh khôi ngô. Người này toàn thân mặc chiến bào màu đồng, phía trên có hoa văn một mặt trống đồng muôn thú xoay tròn như ẩn chứa cả trư thiên vũ trụ. Ánh mắt người này sáng ngời có thần, đôi đồng tử có tử vi đế tinh màu tím xoay tròn, gương mặt anh tuấn mang theo một nét uy nghiêm của vương giả, đôi lông mài kiếm tỏa ra một loại bá khí, người cao 2m cơ bắp rắng chắc,bên hong mang theo một cây rìu dài một thức lưỡi rìu làm bằng chất liệu màu bạc thỉnh thoảng phát ra một đạo thần quang, phía sau là một cây cung phía trên thân cung có từng đạo lạt ấn chim muôn bay lượn.
Người này vừa xuất hiện không gian xung như đọng lại dường như thiên địa cùng hắn là một thể chỉ có thể nhìn bằng mắt thường thấy được thân ảnh kia, một khi dùng thần thức thì không thể phát hiện.
Trên mặt người này màn theo một tia mõi mệt khẻ lẩm bẩm
- Khí tức hắn còn khá mới, nhưng lại không có ở đây, rốt cuộc đã đi đến địa phương nào.
Người này thở dài một hơi tại vị trí biến mất.
- ha ha ha các ngươi đừng nói ta quăng bom nha, các ngươi đoán xem người vừa xuất hiện là ai? Hahaha bật mí một chút có một hoàng tử dùng rìu chém đứt đầu một con xà Tinh.. hehehe
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook