Hoàng hôn buông xuống.

Nam Khuyết hôm nay có chút nóng bức.

Một chiếc Land Cruiser màu trắng đang phóng như bay trên sa mạc vàng óng, làm xao động những mảng cát mịn.

Ngồi ở ghế phụ là một thanh niên có ánh mắt màu xám đen sắc như dao, thanh niên đó đang đưa tay sờ lên sống mũi cao thẳng, khóe mắt có chút đỏ lên.

Phía sau xe là cả một đoàn quân khổng lồ đang đứng chỉnh tề, ai cũng mặc quân phục màu xanh rằn ri của quân đội, đoàn quân này có khoảng hai trăm ngàn binh sĩ, xếp hàng dài chiếm cả một khoảng đất rộng hơn mười cây số.

Giờ phút này tất cả binh sĩ đều đang đặt tay trái lên ngực, tay phải ép thẳng bên hông hết sức nghiêm trang, ánh mắt của ai cũng kiên định nhưng đã hiện lên mờ mờ hơi nước, bọn họ đều đang cau mày thật chặt ngóng theo chiếc xe trắng đang dần dần phóng đi xa.

"Xin tiễn quốc sĩ huấn luyện!"
"Xin tiễn Tứ Phương Vương Chủ!"
...!
Đột nhiên, hai trăm ngàn người đồng loạt dùng hết sức hô lên, phát ra thanh âm rền vang như sấm đinh tai nhức óc, vang vọng khắp đất trời.

Người lái xe là một thanh niên cao hơn hai mét có thân hình hết sức vạm vỡ, đôi mắt của anh ta cũng đỏ hoe nhìn sang thanh niên ngồi ở ghế phụ, nghẹn ngào hỏi: "Sĩ quan huấn luyện, anh thật sự phải rời đi sao?"
Thanh niên ngồi ở ghế phụ tên là Tần Sinh, anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã cùng sư phụ Vương Hằng tập võ trên núi trong suốt hơn mười năm trời.

Năm năm trước, anh được sư phụ phái đến Nam Khuyết đảm nhiệm vị trí sĩ quan huấn luyện.


Ở Nam Khuyết, Tần Sinh vừa huấn luyện binh sĩ vừa dẫn binh ra trận, anh đã trải qua vô số trận chiến, lập nên vô số chiến công.

Vào năm Tần Sinh hai mươi sáu tuổi, đích thân đức vua đã trao cho anh huân chương Tử Kim và ban tặng cho anh danh hiệu "Tứ Phương Vương Chủ, quốc sĩ huấn luyện" vô cùng vinh dự.

Hai trăm ngàn binh sĩ ở Nam Khuyết đều là học trò của anh.

"Nam Khuyết bây giờ binh hùng tướng mạnh, thành trì vững chắc, còn kẻ nào dám xâm phạm?"
Tần Sinh nói xong liền lấy ra một sổ đăng ký kết hôn cũ, ngắm bức ảnh chụp trên đó.

Bức ảnh này chụp anh đang đứng cạnh một cô gái có vẻ ngoài hết sức xinh đẹp.

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, thần thái lạnh lùng cao ngạo, mắt phượng mày ngài, mái tóc ngắn cá tính đang vén qua tai, chiếc mũi cao cùng làn môi ngọc lại càng khiến cho vẻ ngoài của cô trở nên nổi bật hơn nữa.

Đây là một cô gái chỉ cần liếc mắt cũng có thể làm khuynh nước khuynh thành, nhìn kỹ còn có thể thấy đôi mắt của cô ánh lên hào quang của sự thông tuệ, đuôi lông mày hơi xếch lên thể hiện bản lĩnh của một quý cô, trông còn cao quý và diễm lệ hơn bất kỳ một nữ minh tinh nào.

Chỉ có điều cô gái ở trong bức ảnh trông không hề vui vẻ.

"Ngu Đình, em sống có tốt không?", Tần Sinh nhìn cô gái tuyệt đẹp bên trong bức ảnh rồi thì thầm tự hỏi.

Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người, con người vốn lạnh lùng như Tần Sinh mà cũng không nhịn được mỉm cười bên trong bức ảnh, ánh mắt sắc bén của anh cũng trở nên hiền hòa hơn mấy phần.

Hồi ức của anh lại ùa về, quá khứ bắt đầu trào dâng cuồn cuộn như một cơn sóng thần.

Ngu Đình, thạc sĩ kinh tế học tại đại học Yale, đã trở về nước mở một công ty phục sức tên là Ngu Mỹ Nhân tại thành phố Kỳ Nguyên, đô thị phồn hoa đô hội bậc nhất trong nước lúc đó, một tay cô đã khiến cho công ty phục sức Ngu Mỹ Nhân trở nên thành công vang dội.

Nhờ vào sức hút bản thân và cách làm việc thông minh quyết đoán của Ngu Đình mà công ty phục sức Ngu Mỹ Nhân đã phát triển thần tốc.

Ngu Mỹ Nhân rất nhanh đã trở thành một thương hiệu nổi bật trong ngành thời trang, vị thế sừng sững trên chốn thương trường.

Ngu Đình cũng trở thành mỹ nữ tổng tài không ai không biết ở thành phố Kỳ Nguyên.

Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất khi Ngu Mỹ Nhân vừa mới được lên sàn và chuẩn bị tạo ra sự khác biệt lớn trong ngành thời trang thì Ngu Đình lại bị đối thủ cạnh tranh dùng mưu hèn kế bẩn gài bẫy, khiến cho cô phát sinh quan hệ với một bảo vệ và bị báo chí phát hiện.

Mà anh bảo vệ "may mắn" này lại chính là Tần Sinh.

"Mỹ nữ tổng tài lạnh lùng cao ngạo của công ty phục sức xa xỉ Ngu Mỹ Nhân lại có gu người tình đáng ngạc nhiên, phát sinh quan hệ với một bảo vệ nghèo hèn".


Trong một thời gian, hai cái tên Ngu Đình và Tần Sinh thường xuyên nằm trên trang nhất của các tờ báo mạng.

Những dòng tiêu đề hết sức ám muội kèm theo những bức ảnh chụp hai người hôn nhau trong căn phòng quên kéo rèm liên tục được tung lên.

Thời gian đó những tin tức này đã gây nên sóng gió khắp thành phố Kỳ Nguyên, từ danh gia vọng tộc cho đến trung lưu thường dân không ai là không biết.

"Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu".

"Nhìn ảnh chụp thì tôi thấy thân thể của tên bảo vệ kia cũng cường tráng vạm vỡ lắm đó, anh hiểu rồi chứ..."
Làn sóng dư luận tồi tệ này đã làm tổn hại rất nhiều đến hình tượng mỹ nữ tổng tài "băng giá, yêu bản thân và thánh khiết" mà Ngu Mỹ Nhân xây dựng cho Ngu Đình.

Chỉ qua một đêm, giá trị thị trường của Ngu Mỹ Nhân đã bốc hơi hết hai phần ba.

Để giảm thiểu tổn thất của công ty xuống mức thấp nhất, nhà họ Ngu không còn cách nào khác ngoài việc tìm cho bằng được Tần Sinh và biến anh thành con rể của nhà họ Ngu.

Tin tức hai người kết hôn cũng được lan truyền rất nhanh, tin này đã khiến cho cả thành phố Kỳ Nguyên bị chấn động thêm một lần nữa.

"Mỹ nữ số một thành phố Kỳ Nguyên, người xuất thân danh gia vọng tộc kết hôn với một bảo vệ xuất thân cơ hàn", câu chuyện này đã trở thành câu chuyện hết sức nổi tiếng trong những buổi trà dư tửu hậu của công chúng.

Nhà họ Ngu trở thành trò cười của toàn thành phố.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc, ngày thứ ba sau khi kết hôn thì Tần Sinh lại ra đi giữa đêm khuya, rời khỏi nhà họ Ngu mà không để lại bất cứ lời nào.

Tần Sinh rời đi vì muốn có một ngày bản thân mình trở nên xứng đáng để trở về đứng bên cạnh Ngu Đình!
Năm năm trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ trong đêm tân hôn ấy, đôi mắt tràn đầy u buồn và thất vọng của cô cứ hiện lên mãi trong tâm trí của anh, đó chính là động lực để anh vượt lên chính mình, vươn đến đỉnh cao của vinh quang.

Mỗi khi nghĩ đến Ngu Đình thì trái tim Tần Sinh lại đau đớn dữ dội, nội tâm của anh tràn đầy sự áy náy đối với cô.


...!
Bốn ngày sau, một chiếc Boeing 777 đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kỳ Nguyên.

"Kỳ Nguyên, tôi về rồi đây".

"Cô ấy sống có tốt không?"
Một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, tâm trạng của Tần Sinh hết sức phức tạp, đôi mắt kiên định của anh lúc này bất giác lại lộ ra vẻ dịu dàng.

Hai người đàn ông cao lớn đi bộ trong sảnh chờ của sân bay.

Đột nhiên lại có một tiếng khóc trong trẻo vang lên.

"Bố ơi, bố đang ở đâu?"
"Tại sao ai cũng có bố mà con lại không có bố?"
Tần Sinh dừng lại.

Không hiểu vì sao tiếng khóc của cô bé kia lại giống như một lưỡi dao vô hình cứa mạnh vào tim anh.

"Sĩ quan huấn luyện!", Triệu Ung cũng dừng lại, quay đầu nhìn thử xem tiếng khóc phát ra từ đâu, rồi không khỏi nói: "Nhìn gương mặt của cô bé kia cũng giống anh lắm!"
Tần Sinh quay đầu nhìn sang, trong nháy mắt đã bị cô bé kia thu hút..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương