Tử Kim Vương Bài
-
12: Thẻ Đen Thiên Vương
Thấy dáng vẻ đau lòng như muốn chết của Ngu Đình, tất nhiên Tần Sinh cũng vô cùng xót xa, đôi lông mày anh cũng thoáng nhíu lại.
Khi anh đút tay vào túi áo, sờ tới một chiếc thẻ ngân hàng mà chắc gần 95% dân số không thể nào hiểu được thì Lâm Nhất Thần với vẻ kiêu ngạo cực kỳ tự tin như muốn chèn ép người khác đã bước đến.
“Không phải chỉ là một triệu hơn thôi à? Quẹt thẻ!”
Lâm Nhất Thần nói rất nhẹ nhàng, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen bóng rồi đưa cho người kia.
“Sau này các ông không được tới gây rắc rối cho Ngu Đình nữa.
Chiếc thẻ VIP hạng vàng này cứ để ở chỗ các ông, mỗi tháng trừ đi một triệu ba trăm ba mươi ngàn tệ từ trong thẻ này là được”, gã nghiêm mặt.
“Sao cơ?”
Ai nấy nghe xong câu này mà không khỏi kinh ngạc như gặp đả kích nặng nề về tinh thần, cơ thể không khỏi run lên.
Đôi mắt của bố Ngu trợn tròn như chuông đồng, chậm rãi bước tới, quay người, đối diện với Lâm Nhất Thần mà hô lên: “Cậu Lâm, ý của cậu là cậu trả hết khoản nợ hơn tám mươi triệu thay Ngu Đình ư?”
“Đúng vậy.
Tôi thay cô ấy trả hết!”
Lâm Nhất Thần gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó liếc mắt nhìn Ngu Đình.
“Không cần anh trả thay tôi!”
Tuy trong lòng thấy cảm kích, nhưng Ngu Đình vẫn không muốn chấp nhận.
Thế nhưng, sắc mặt của cô đã dịu đi rất nhiều khi đối diện với Lâm Nhất Thần, giọng điệu nói chuyện cũng không còn quá quyết liệt.
Dù sao thì tám mươi triệu kia giống như một ngọn núi đè xuống khiến cô không thể thở nổi.
Có người bằng lòng loại bỏ ngọn núi này giúp cô, bất kể là ai, người đó vẫn là người rất tốt.
Cô liếc mắt nhìn Tần Sinh, thấy anh đang cúi đầu, tay cầm một tấm thẻ bằng thủy tinh màu xanh thẫm có lẫn rất nhiều sợi kim loại, ban đầu đặt con chip kim loại to cỡ cái móng tay vào bên trong tấm thẻ thủy tinh, sau đó dùng một sợi dây kết nối tấm thẻ này với điện thoại, dường như đang kích hoạt thứ gì đó.
Gương mặt xinh đẹp bỗng chốc lạnh nhạt hẳn đi.
Với thái độ rảnh tay bận việc khác (chưa biết chừng là đang giả bộ bận rộn) và không nói lời nào khi cô gặp phiền toái, cô cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Cái gì mà không cần chứ! Phải cần!”
Mẹ Ngu cuống quýt lao ra như tên lửa, vỗ mạnh một cái lên vai Ngu Đình, vừa bực vừa mừng rỡ: “Tìm đâu ra được hạc giữa bầy gà như cậu Lâm chứ!”
Bà ta nhận lấy tấm thẻ đen bóng trong tay Lâm Nhất Thần, đưa cho người đàn ông trung niên mặc âu phục trắng: “Mau, đi quẹt thẻ đi, sau này đừng tới nhà tôi quậy phá nữa!”
“Được! Tôi sẽ tới chi nhánh ngân hàng gần đây để làm thủ tục!”
Đối phương cầm thẻ rời đi.
Qua khoảng mười phút sau, người đàn ông trung niên mặc âu phục trắng quay trở về, sắc mặt rất kỳ lạ.
“Thẻ này đã tạm ngừng dịch vụ, không rõ sự cố!”
“Không thể nào, sáng nay lúc tôi dùng vẫn còn ngon lành cơ mà! Có phải thiết bị quẹt thẻ của các ông bị hỏng không hả?”, Lâm Nhất Thần nói.
“Thiết bị không bị hỏng.
Không chỉ thẻ của cậu không quẹt được, thẻ của tôi cũng không thể quẹt được.
Vả lại, nhân viên của ngân hàng không tiện tiết lộ thông tin!”, Người đàn ông trung niên mặc âu phục trắng nhíu mày khó hiểu.
“Tôi phải gọi điện cho lãnh đạo ngân hàng hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì!”
Lâm Nhất Thần gọi điện thoại cho lãnh đạo ngân hàng còn bật loa ngoài, để mọi người cùng nghe được.
“Là do thẻ VIP Thiên Vương xuất hiện rồi.
Thiết bị của chúng tôi kiểm tra thấy thẻ VIP Thiên Vương ở ngay giao lộ của đường Hạnh Phố và đường Thủy Vận.
Một khi thẻ VIP Thiên Vương xuất hiện, tất cả các điểm giao dịch tài chính trong phạm vi năm ki-lô-mét vuông xung quanh nó sẽ dừng phục vụ cho người khác.
Bởi vì thẻ VIP Thiên Vương không có hạn mức, chúng tôi phải cố gắng đảm bảo nó được sử dụng thông thuận, nguồn tiền dồi dào.
Theo quy định của luật ngân hàng thì số tiền thu chi của mỗi điểm giao dịch tài chính đều có giới hạn, lượng tiền xuất và nạp mỗi ngày tại một điểm giao dịch là ba mươi triệu tệ.
Ba điểm giao dịch tài chính trong vòng phạm vi năm ki-lô-mét vuông mới gom được số tiền chưa đầy một trăm triệu.
Mà thẻ VIP Thiên Vương có quyền sử dụng ưu tiên tuyệt đối!”, lãnh đạo ngân hàng giải thích như vậy.
“Cái quái gì vậy.
Tôi chừng này tuổi đầu mới nghe nói tới thẻ VIP Thiên Vương.
Nó khủng khiếp đến thế cơ à?”
Lâm Nhất Thần cảm thấy không thể tin nổi.
Đâu riêng gì gã, tất cả mọi người ở đó nghe thấy lời giải thích của lãnh đạo ngân hàng cũng cảm thấy khó tin, ai nấy như được mở mang tầm mắt.
Thế nhưng, họ cũng biết rõ vị trí của mình, tại biệt thự của nhà họ Ngu.
Mà biệt thự của nhà họ Ngu quả thực nằm ở nút giao giữa đường Hạnh Phố và đường Thủy Vận.
“Hết cách rồi.
Là do địa vị của người dùng thẻ này quá cao.
Cậu khỏi cần hỏi tôi, tôi cũng không biết chủ tài khoản là ai đâu.
Không có tên tuổi gì hết, chỉ có mã số thôi.
Cậu Lâm à, nếu cậu muốn thẻ VIP hạng vàng của cậu sử dụng bình thường thì hãy tới nơi nào đó ngoài phạm vi năm ki-lô-mét, cách xa thẻ VIP Thiên Vương nhé!”
Nói xong, lãnh đạo của ngân hàng cũng cúp máy.
“Nhất định là nhân vật cực kỳ máu mặt nào đó đang ở gần chúng ta.
Người này có thẻ VIP Thiên Vương!”
“Mà không biết nhân vật này là ai nhỉ!”
“Thành phố Kỳ Nguyên không có nhân vật đỉnh cao tới mức dùng thẻ VIP Thiên Vương đâu, chắc chắn người này từ nơi khác tới, chắc là đi du lịch đó!”
Khi họ đang rì rào thảo luận thì đột nhiên giật mình vì một hồi loảng xoảng loảng xoảng.
Họ vội vàng tụ lại để nhìn, chỉ thấy một chiếc container màu đỏ khổng lồ đã chặn kín lối vào.
Hóa ra vì Chu Vinh Huy còn việc gấp khác phải làm, không đợi nổi nên cáu kỉnh lái chiếc xe tải tông vào mấy chiếc xe đa dụng đang chắn cổng để mở đường..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook