Tu Hú Chiếm Tổ
-
C5: Chương 5
Sau khi nói hết. Tôi đứng lên
“Tôi không thể đến tay không. Nên đây coi như là một món quà nhỏ dành cho ông."
“Cứ sống một nhà ba người thật hạnh phúc với nhau đi. Đừng ra ngoài làm hại người khác.”
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Khi bước đến cửa, tôi quay lại và liếc nhìn Trương Vân Ánh, người vẫn đang chưa hết bàng hoàng.
“Nhân tiện, mẹ tôi cũng có cổ phần trong công ty của Tô gia, và bà ấy đã chuyển nhượng cổ phần của bà cho tôi rồi.”
"Tôi cũng đã mua thêm một số cổ phần từ các cổ đông nhỏ lẻ khác. Tiếc quá, hiện tại tôi là cổ đông lớn nhất của công ty."
"Lão già kia chỉ là đang muốn vẽ tranh cho bà mà thôi. Lão ta già rồi, là một kẻ cặn bã và không chung thuỷ. Hai ngươi thật sự là một đôi hoàn hảo."
Trước khi tôi kịp nói xong, bố tôi đã mắng tôi và bảo tôi cút ra ngoài.
Tôi mỉm cười, bước đi không chút do dự.
Sau khi biệt thự bị thiêu rụi, tôi và Tô Mộc chuyển đến một căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố.
Tuy nhiên.
Ngày tôi chuyển đến, Cận Tự đã gõ cửa nhà tôi.
Kéo theo mấy chiếc vali to đùng, người đàn ông này đứng trước cửa nhà tôi van xin được vào.
Tôi hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cận Tự đã trực tiếp chuyển những chiếc vali vào nhà, chỉ nói rằng hãy xem tin tức trên mạng.
Tôi mở điện thoại với vẻ mặt khó hiểu——
Thiếu gia nhà họ Cận công khai cắt đứt quan hệ với gia đình?
Tôi liếc nhanh và nắm lấy tay áo của anh, "Chuyện gì vậy?"
Cận Tự quay lại nhìn tôi và nhẹ nhàng đáp.
“Tô Vạn, anh biết lý do tại sao em chia tay với anh rồi."
“Anh biết tất cả mọi thứ."
Chỉ nói vài câu, Cận Tự không tiếp tục nữa, chỉ im lặng chuyển hành lý vào nhà.
Tôi còn chưa kịp gật đầu đồng ý thì người đàn ông này đã chuyển hành lý của mình sang phòng cạnh phòng ngủ của tôi.
Tô Mộc luôn biết cách tránh khỏi bị nghi ngờ, ngày hôm qua khi chuyển đến, anh ấy đã chọn căn phòng cách xa tôi nhất.
Thấy vậy, Cận Tự có vẻ rất hài lòng
Anh còn khoác vai Tô Mộc, nói buổi tối sẽ mua cho hắn hai ly rượu.
Tôi muốn mắng anh ấy, nói rằng Tô Mộc không thể uống rượu vì.
Nhưng nhìn hai người đang vui vẻ trước mặt, tôi có chút buồn cười.
Tô Mộc trầm mặc.
Cận Tự lại độc đoán và ồn ào.
Hai người họ rất hòa hợp với nhau.
Tôi không đưa ra lời khuyên nào với Cận Tự hay yêu cầu anh phải về nhà, tôi không thích đạo đức giả, và sẽ không nói những điều vô nghĩa như:
“Đừng vì em mà gây xích mích với gia đình.”
“Mẹ của anh cũng là muốn tốt cho anh.”
“Vì lợi ích của anh nên hãy về nhà nhanh lên."
Đó là lời của Thánh nhân.
Tôi chỉ không thể bỏ qua những điều mẹ anh ấy đã làm với tôi để buộc chúng tôi phải chia tay.
Cận Tự tuy có chút nóng nảy nhưng đã là người trưởng thành.
Anh ấy có quyền quyết định mọi chuyện về bản thân mình, việc hòa hợp với gia đình hay chia tay là tùy anh ấy.
Tôi tôn trọng, cũng không tham gia.
_______________
Một tháng sau, bố tôi đến.
Ông ấy mang rất nhiều món ăn vặt mà ngày xưa tôi thích ăn đến gặp tôi, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhưng– không việc sẽ không ôm chân Phật.
Bố tôi dường như cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt, đầu tiên ông ấy nhìn quanh căn hộ của tôi xemcó ai ở nhà nữa không, sau đó ngồi trên ghế sofa và không ngừng nói về việc những ngày này ông lo lắng cho tôi như thế nào.
Thỉnh thoảng sẽ nói vài chuyện quá khứ.
Còn tôi cầm ly nước chanh tựa người vào sofa nhìn ông cố gợi sự đồng cảm trong tôi.
Sau gần nửa giờ chuẩn bị, cuối cùng cũng đi vào vấn đề——
“Vạn Vạn, con có thể từ bỏ cuộc đấu thầu sắp tới cho công ty chúng ta được không?"
Chúng ta, công ty?
Một tháng trước, bố tôi, người đã yêu cầu công ty lấy lại cổ phần của tôi, giờ lại đổi ý và nói rằng ông muốn tôi nhường đấu thầu cho công ty.
Và việc đấu thầu mà ông ấy đang nói đến, tôi biết.
Gần đây có một dự án kinh doanh, đó là cơ hội tốt cho Nguyên Dương và Tô thị của bố tôi.
Thấy tôi không lên tiếng, ông lại dịu giọng,
“Vạn Vạn, bố biết con vẫn còn buồn vì chuyện lúc trước. Kỳ thật lúc đó bố cũng rất tức giận, bởi vì trong lòng bố, con là con gái lớn của bố, chúng ta đã sống với nhau hơn 20 năm.”
“Con là người thân thiết nhất với bố, sự thờ ơ của con lúc đó khiến bố tan nát cõi lòng… Sau này, chính dì Trương của con đã nói với bố rằng thực ra con định chạy vào cứu bố, bố biết điều đó. Dì ấy đã đổ lỗi sai cho con. "
Khi nói điều này, ông ấy nắm lấy tay tôi và mắt đỏ hoe.
“Bố biết những năm qua bố đã nợ hai mẹ con rất nhiều, sau này bố sẽ bù đắp cho con nhiều hơn, cùng với phần của mẹ con, được không?”
Ông ấy còn nói nhiều hơn nữa.
Đúng như mong đợi ở bố ruột của mình, ông ấy biết cách nói những điều khiến tôi cảm động nhất.
Tôi nhìn ông với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.
“Con hiểu rồi, bố đừng lo lắng."
Tôi nắm tay ông và thì thầm một lời hứa
Khi chuẩn bị rời đi, ông liên tục yêu cầu tôi chuyển về nhà với họ và tôi gật đầu.
“Được rồi, để con thu dọn đồ đạc trong hai ngày nữa rồi quay về."
Bố tôi sau đó đã quay về với tâm trạng nhẹ nhõm.
Tôi vô cảm lau nước mắt trên mặt rồi gọi điện.
"Thư ký Trần, hãy dốc toàn lực cho cuộc đấu thầu tuần tới và đảm bảo giành chiến thắng."
Trước tấm gương dài, tôi nhìn mặt mình trong gương.
Cảm xúc trong mắt biến mất ngay khi cửa đóng lại.
Thực ra, đôi lúc tôi cũng tự hỏi, tại sao mẹ tôi, một người thông minh như vậy, lại hết lòng vì bố tôi đến thế?
Yêu đương đúng là khiến con người ta mù quáng.
Ông ấy thực sự tin rằng tôi sẽ bỏ qua chuyện của hơn 20 năm chỉ với một tiếng an ủi giả tạo của ông?
Sống đến tuổi này bố tôi cũng còn ngây thơ lắm.
______________
Một tuần sau, bố tôi phát điên gọi điện thoại cho tôi.
Còn tôi, vừa trúng thầu, đang bận rất nhiều việc, làm sao có tâm trạng để ý đến ông bố đang giận dỗi?
Thất bại trong cuộc đấu thầu này là một đòn giáng mạnh vào Tô thị và gây ra nhiều tổn thất.
Trương Vân Ánh và bố tôi vì vậy mà cãi nhau.
Tôi ngồi trong phòng chủ tịch và nhìn xuống qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Nếu không có gì thay đổi thì Trương Vân Ánh sẽ lại mang theo đứa con gái bé bỏng của mình đến để gây rắc rối.
Tuy nhiên, điều làm tôi ngạc nhiên là——
Hai ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn bình yên.
Bố tôi không gọi cho tôi nữa và cả bà Trương cũng không bao giờ gọi cho tôi.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn và ngu ngốc của Trương Vân Ánh
Bà ấy không đến gặp tôi, nhưng vào ngày thứ ba sau khi thắng đấu giá, tôi đang đi xuống cầu thang của công ty thì có ai đó ném một vật từ trên cao xuống và một chậu hoa nặng rơi xuống trước mặt tôi.
Các mảnh vụn bắn tung toé và cắt vào bắp chân tôi một cách nghiêm trọng.
Tôi vẫn ổn, nhưng tôi bị sốc.
Việc quản lý tòa nhà thương mại này rất nghiêm ngặt và việc ném vật thể ở độ cao chưa từng xảy ra trước đây.
Hơn nữa, nó diễn ra ngay sau khi cuộc đấu giá của tôi kết thúc.
Đây không phải là tai nạn, nhiều khả năng là vụ yeet người.
Mặc dù vậy, tôi có một số nghi ngờ về việc ai sẽ ra tay một cách ngu ngốc như này?
Tôi thậm chí còn gọi cảnh sát nhưng vì không có thương vong nên cảnh sát chỉ tiến hành lục soát từng tầng mang tính tượng trưng, cuối cùng không tìm ra hung thủ nên bỏ cuộc.
Nhưng tôi không chịu từ bỏ.
Bởi vì một số nhân viên công ty báo cáo rằng vào buổi chiều, có người đã nhìn thấy Trương Vân Ánh cải trang bước vào tòa nhà công ty chúng tôi.
Nguyên Dương và Tô thị là đối thủ nổi tiếng của nhau,
Bà Trương là cũng là bà chủ của Tô thị nên một số nhân viên trong công ty chúng tôi cũng biết bà ta.
Nhưng thật trùng hợp, hệ thống giám sát trong tòa nhà của chúng tôi đã bị hỏng trong hai ngày qua.
Nhưng tôi vẫn tìm thấy đủ bằng chứng thông qua các phương tiện khác.
Sau khi sao chép bằng chứng vào ổ USB, tôi gọi cho Trương Vân Ánh trước khi đến đồn cảnh sát.
“Dì Trương, ngày đó dì không yeet tôi chẳng phải đáng tiếc sao?"
Trương Vân Ánh im lặng một lúc rồi phủ nhận: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Tôi bật cười.
“Không cần giả vờ, tôi đã tìm được chứng cứ. Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát nhé."
Sau đó tôi cúp máy.
Tôi vừa mới nhờ thư ký Trần mua cho tôi một cốc cà phê trước khi đi, uống xong cà phê chuẩn bị ra ngoài thì đụng phải bố tôi.
Trong hành lang vắng vẻ, ông chạy tới, trông mệt mỏi và thở hổn hển.
"Tô Vạn.”
Ông ấy nhanh chóng bước đến chỗ tôi, cau mày, "Dì Trương thực sự làm điều đó sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi siết chặt ổ USB trong tay,
"Là bà ấy... Bố, người phụ nữ mà bố cưới thật là độc ác. Nếu lúc đó thực sự bị bà ta đập trúng, chắc chắn con sẽ chế+.”
Bị chậu hoa rơi trúng đầu nặng nề đến mức nào? Nếu nó đập vào đầu tôi, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội sống sót.
Bố tôi có vẻ sửng sốt: “Sao có thể…”
Vừa nói, ông ta vừa lấy ổ USB từ tay tôi và nói: "Dù có thế nào đi nữa, bà ấy cũng sẽ không bao giờ yeet con. Ta không tin. Để ta xem trước đã."
Tôi chưa kịp phản ứng thì ổ USB đã bị lấy đi.
Đột nhiên.
Chiếc USB bị ném mạnh xuống đất, sau đó là bố tôi dùng hết sức dẫm lên nó.
Ổ USB bị hỏng.
Giống như trái tim tôi vậy.
“BỐ!!!”
Tôi chạy tới ngăn ông ta lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ:
"Có bằng chứng cho thấy Trương Vân Ánh đã thả chậu hoa xuống định yeet con, đừng dẫmlên!"
Nhưng khi tôi nói điều này, ông ấy càng dẫm mạnh hơn.
USB đã bị nghiền nát.
Tôi nắm chặt cổ tay ông.
"Bố… bố biết là Trương Vân Ánh muốn hại con, nhưng sợ con đưa mụ ta vào tù nên đến tiêu hủy chứng cứ, đúng không..."
Bằng chứng đã bị tiêu hủy và bố tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó ông ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng ánh mắt đã lạnh lùng rồi.
“Vạn Vạn, mày thật sự làm tao thất vọng. Lần trước tao tới cầu xin mày, mồm thì thề thốt, sau lưng lại cướp đi dự án của Tô thị.”
"Con vẫn là con của bố phải không!?"
"Đừng thay đổi chủ đề!"
Trong một cảm xúc hiếm hoi, tôi hét lên.
"Cho nên ông đã biết tất cả, ông biết chậu hoa là do bà ta thả xuống, ông biết bà ta cố ý sát hại tôi, ông biết tất cả, nhưng vẫn lựa chọn bảo vệ…”
Bố tôi khịt mũi lạnh lùng.
“Ừ ừ, tao biết hết. Bây giờ mày có bị sao đâu? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu vẫn muốn tao coi là con thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.”
Ông ta cúi xuống nhặt chiếc USB bị hỏng trên mặt đất lên, xem xét rồi ném vào thùng rác.
Tôi lặng lẽ nhìn: “Nếu tôi không im miệng thì sao?”
"Bằng chứng đã không còn, đừng gây rắc rối nữa."
Tôi cười lớn và chỉ vào màn hình phía trên đầu.
"Bố, để con kể cho bố hai bí mật nhé."
"Bí mật thứ nhất là camera giám sát trên đầu tôi đã được sửa chữa, những gì ông vừa nói đều được ghi lại.”
“Thứ hai.”
“Thật ra tôi cũng chưa tìm được bằng chứng nào cả. Cảm ơn ông đã tự mình cung cấp cho tôi bằng chứng thuyết phục như vậy."
Nói xong tôi vỗ tay, hai vệ sĩ từ trong góc đi ra, một người đi lấy camera giám sát, một người đứng sau lưng tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
Ông ấy già rồi.
Không còn tinh thần phấn chấn như tuổi trẻ và dường như đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Sau khi đắm chìm trong tình yêu mục nát với Trương Vân Ánh nhiều năm như vậy, phản ứng của ông ta dường như chậm hơn rất nhiều.
Mãi đến lúc sau, ông ta mới bừng tỉnh sau khi lại bị lừa một lần nữa và mắng tôi.
Vẫn là những lời sáo rỗng như vậy.
Gọi tôi là sói mắt trắng và gọi tôi là kẻ vô tâm.
Nhưng lần này, còn gọi tôi là con khốn, nói rằng người phụ nữ tâm cơ như tôi chắc chắn không phải là con gái ruột của ông.
Ông ấy nói.
Chắc chắn là mẹ tôi lăng nhăng bên ngoài mới có được tôi, để cho hắn làm cha bao nhiêu năm uổng công.
Ông ấy còn nói.
Với gen tốt của mình, đứa con gái mà ông sinh ra chắc chắn sẽ hiền lành và hiểu chuyện như Tô Nhan chứ không phải một kẻ khốn nạn vô tâm như tôi.
“Chửi mắng đủ chưa?”
Tôi lặng lẽ nghe ông mắng, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi.
Đối diện tôi, ông vừa mắng vừa thở hổn hển, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận và ghê tởm.
“Nếu mắng tôi đủ rồi thì hãy ra khỏi đây và quay lại chuẩn bị đồng phục tù nhân cho Trương Vân Ánh ngay đi.”
“Bên cạnh đó."
“Ông nói không sai, chúng ta thật sự không có quan hệ gì với nhau, từ nay trở đi, chúng ta cắt đứt quan hệ cha con, dù ông chế+ hay tôi sống, đều không liên quan gì đến nhau."
Bố tôi giận dữ nói rằng ông sẽ coi con gái lớn của mình như đã chế+.
Thành giao!
Ông ta quay lại và bỏ đi.
Nhưng khi đi đến cuối hành lang, ông ấy đột nhiên dừng lại và cuối cùng cũng tỉnh táo.
"Hoặc là tao chế+, mày sống? Dù thế nào đi nữa, người chế+ là tao phải không?"
Tôi mỉm cười rồi quay người bước vào văn phòng.
Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề, cắt đứt mọi thứ với thế giới bên ngoài.
________________
Tôi đã tống Trương Vân Ánh vào tù như tôi mong muốn.
Thật không may, mụ ta chỉ bị kết án ba năm.
Cố ý ném vật từ trên cao xuống mà không gây thương tích, thì bị coi là tội gây nguy hiểm cho an toàn công cộng bằng phương tiện nguy hiểm và bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm.
Nhưng một nửa những gì tôi nói khi cắt đứt quan hệ với bố đã trở thành sự thật——
Không biết là vì tức giận hay vì lý do gì khác mà một tháng sau khi Trương Vân Ánh bị cầm tù, bố tôi đột ngột nhập viện.
Tôi nghe nói nó hơi nghiêm trọng.
Nguyên nhân cụ thể là gì thì tôi không biết.
Vì tôi đã không đến.
Chúng ta đã nói rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau cho đến khi chế+ nên phải giữ lời hứa.
Cận Tự và Tô Mộc sống chung dưới một mái nhà, hài hòa đến lạ lùng.
Anh ấy cũng đang nghiêm túc điều trị bệnh tật của mình.
Thức ăn được giao đến tận nhà mỗi ngày, nhưng Tô Mộc không tin tưởng người khác nên tự nguyện nấu ăn cho chúng tôi ba bữa một ngày.
Tô Mộc nấu rất ngon.
Chỉ trong hai tháng, Cận Tự và tôi đã trưởng thành hơn.
Điều hiếm hơn nữa là Cận Tự và Tô Mộc có mối quan hệ tốt.
Tô Mộc hiền lành.
Cho dù Cận Tự thỉnh thoảng mất bình tĩnh cũng sẽ không quan tâm, sau khi cười sẽ pha cho anh ấy một cốc nước mật ong.
Tính tình Cận Tự bị Tô Mộc làm dịu đi phần nào.
Theo lời của anh. Giống như đấm vào bông.
Thời gian qua, bà Cận đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Cận Tự.
Thậm chí còn đến gặp anh ấy một lần, cùng với cô gái lần trước ở bên cạnh.
Tuy nhiên, hai người còn chưa kịp bước vào đã bị Cận Tự đá ra ngoài, anh lười biếng dựa vào cửa lại vô tình chặn lối đi.
"Trở về đi, bà biết tính tình của tôi."
"Từ lúc bà làm chuyện đó với Tô Vạn, hẳn phải biết rằng tôi sẽ không bao giờ quay lại."
Bà Cận vốn luôn độc đoán giờ mắt đỏ hoe.
"Cận Tự, con thật sự muốn bỏ mẹ và bố chỉ để theo một người phụ nữ xa lạ phải không?"
Cận Tự gãi tai nói: "Không phải bà còn có anh trai tôi sao? Anh ấy đã được bà huấn luyện rất tốt, có thể đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu."
"Và--"
Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn một chút.
"Đừng hiểu nhầm, không phải tôi vì Tô Vạn, mà là bà đã tấn công Tô Vạn, bà đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, bà chỉ coi tôi là đồ chơi, muốn tất cả mọi thứ sẽ phải tuân theo ý muốn của bà, nếu tôi bị ám ảnh bởi bất cứ điều gì, bà sẽ cố gắng hết sức để phá hủy nó."
"Với đồ vật cũng vậy, với con người cũng vậy."
Nói xong, anh liếc nhìn cô gái đang định lên tiếng hoà giải, rồi cau mày.
"Lần trước tôi còn có thể cho rằng cô bị mẹ tôi ép tới đây. Bây giờ, cô thật sự muốn tôi trực tiếp ném vào mặt những lời lẽ tổn thương sao?"
"Mẹ tôi thích cô cũng vô ích thôi. Chuyện hôn nhân của tôi không ai có thể quyết định được."
"Trở về đi. Nếu cô thật sự thích nhà của tôi, cô có thể đi tìm bố tôi, chỉ cần dì bên cạnh không ngại là được."
Nói xong anh đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa chỉ có hai người nhìn nhau.
Tôi tưởng rằng với tính khí của bà Cận, bà ấy sẽ chửi rủa 300 lần trước khi rời đi, nhưng điều kỳ lạ là-
Ngoài cửa yên tĩnh, thậm chí không có một tiếng động nào.
Sau khi đóng cửa lại, Cận Tự bước đến gần tôi, tựa cằm vào vai tôi, dụi dụi vào cổ tôi như một con chó lớn.
"Vừa rồi biểu hiện của anh thế nào?"
Tôi không nói gì.
Cận Tự sau đó lại làm nũng, buộc tôi phải khen ngợi anh ấy.
Cuối cùng, anh ấy không hề nương tay hôn tới tấp, còn tôi lại thấy buồn cười.
Nhưng anh ấy nhìn thấy Tô Mộc đang đứng ở cửa ban công.
Đang mang hai bộ quần áo đã được phơi khô nhìn Cận Tự và tôi.
Thấy tôi nhìn sang, Tô Mộc mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Bộ quần áo này còn chưa khô đâu.” sau đó quay người đi ra ban công.
Tô Mộc thậm chí còn đóng cửa lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook