Tư Hôn Mật Ái
Chương 46: Báo đáp

Điện thoại để trên bàn của Nhậm Nhiễm vang lên, là Lục Hiểu Quyên gọi tới.

Cô để bánh kem xuống bàn rồi nghe máy: "Alo, Hiểu Quyên."

"Nhiễm Nhiễm. Cậu đi đâu rồi?"

"Hiểu Quyên, thật xin lỗi, tớ có việc gấp nên đi trước."

Lục Hiểu Quyên lúc này còn ở bên ngoài tìm Nhậm Nhiễm, nghe xong thì cũng bình tĩnh lại: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải, là chuyện ở bệnh viện thôi."

"Vậy thì tốt rồi."

Nhậm Nhiễm cùng Hiểu Quyên nói thêm vài câu, hai người lại hẹn nhau lần sau có thời gian sẽ gặp. Lăng Trình Tiện nhìn cô cúp máy, từ đầu đến cuối đều không hề nhắc tới y.

Nhậm Nhiễm không nói với Hiểu Quyên cô đang ở bên Lăng Trình Tiện cũng là có lý do.

Lăng tứ thiếu phong lưu phóng đãng, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với cuộc hôn nhân bị ràng buộc này cực kì bất mãn, cô không muốn để Hiểu Quyên lo lắng, càng không nghĩ muốn để người khác biết Lăng Trình Tiện chỉ dùng một cái bánh kem liền khiến cô cảm động đến sắp khóc rồi.

Khi Nhậm Nhiễm vào phòng tắm, Lăng Trình Tiện đã tranh thủ cho Tư Nham đi điều tra phòng 1050.

Người đăng ký số phòng 1050 là Lục Hiểu Quyên, có thông tin chứng minh nhân dân rõ ràng.

Nhưng cũng có thể Lục Hiểu Quyên chỉ là lá chắn, tùy Lăng Trình Tiện nghĩ như thế nào thôi.

Lăng Trình Tiện cầm hộp bánh kem đi ra ban công: "Lại đây!"

Nhậm Nhiễm đi theo sau anh, phía ngoài ban công có một bộ bàn ghế để uống trà, Lăng Trình Tiện đặt bánh kem lên đó rồi mở dây buột ra.

Bên ngoài có tiếng chuông cửa, Lăng Trình Tiện sai Nhậm Nhiễm: "Mở cửa đi."

Cô quay lại phòng rồi mở cửa ra, một người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào, khi thấy Nhậm Nhiễm thì lễ phép chào hỏi: "Chào cô, đây là đồ ăn của Lăng tiên sinh đặt."

"Ừ, anh đẩy vào đi." Nhậm Nhiễm vội né sang một bên để người phục vụ đi vào.

Ở ngoài ban công, Lăng Trình Tiện vừa bày biện bánh kem xong, người phục vụ đẩy thẳng xe đồ ăn lại chỗ y, đem từng món ăn để lên bàn, lại sắp xếp dụng cụ ăn ngay ngắn, một lát sau đã sắp xếp thành một bàn ăn vừa sang trọng vừa có chút…lãng mạn.

"Lăng tiên sinh, cần mở rượu không?"

"Mở đi!"

Phục vụ lấy rượu vang được ướp trong xô nước đá ra, mở nắp rồi rót cho hai người.

Nhậm Nhiễm ngồi đối diện Lăng Trình Tiện, sau khi người phục vụ rót rượu xong, Lăng Trình Tiện đưa tiền boa cho cô rồi bảo cô ra ngoài.

Lăng Trình Tiện xắn tay áo lên, y cắm nến lên mặt bánh rồi lấy bật lửa thắp chúng lên. Bọn họ ngồi ngoài ban công, một ngọn gió nhẹ thổi qua khiến ánh nến lay động như sắp tắt, Lăng Trình Tiện dùng hai bàn tay che lấy ngọn lửa, thấy Nhậm Nhiễm còn ngồi lì ra đó, y mất kiên nhẫn lên tiếng nhắc nhở: "Ước đi!"

Nhậm Nhiễm lấy lại tinh thần, cô đan chéo hai tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.



Cầu nguyện chỉ là hình thức mà thôi, thế mà Nhậm Nhiễm làm rất nghiêm túc, cô nhắm mắt thật lâu, môi mấp máy giống như đang lầm bầm lầu bầu gì đó, nhưng Lăng Trình Tiện không nghe rõ được gì.

Lăng Trình Tiện đứng lên muốn nghe, y chỉ mãi ngắm Nhậm Nhiễm nên quên mất tay mình đang che chở mấy ngọn nến nhỏ xinh, cho đến khi ngón tay chạm vào ngọn lửa khiến y giật mình nên mới ngồi trở lại ghế.

Nhậm Nhiễm mở mắt ra, Lăng Trình Tiện rút tay về, cô cúi người thổi tắt nến.

"Cô ước cái gì đó?"

"Nói ra thì không linh nữa đâu."

Lăng Trình Tiện chọc ghẹo: "Cô ước lâu như vậy, có phải ước rất nhiều điều không?"

Nhậm Nhiễm bị y vạch trần, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ: "Thì sao chứ? Có ai quy định chỉ được ước một điều đâu?"

Từ khi chuyện đó xảy ra, không ai tổ chức sinh nhật cho cô nữa, mỗi năm khi đến sinh nhật của mình cô đều tích góp từng tâm nguyện, chờ đến khi có dịp thì sẽ ước một lượt luôn.

Thật ra, có một năm cô tự mua một chiếc bánh để tự tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng vị của nó thật sự rất đắng, ăn vào càng thêm khó chịu, mà cô chỉ thích đồ ngọt.

Lăng Trình Tiện cười xùy một tiếng: "Tham lam."

Nhậm Nhiễm lấy mũ sinh nhật đội lên rồi cắt bánh kem.

Lăng Trình Tiện rất kinh ngạc, cô vậy mà lại thích sinh nhật như vậy, ngay cả món đồ trẻ con như mũ sinh nhật cũng phải đội lên mới chịu.

Nhậm Nhiễm cắt một miếng bánh thật to cho Lăng Trình Tiện, sau đó lại cắt một miếng cho mình.

Cô vừa ăn một muỗng thì bà nội gọi đến.

Nhậm Nhiễm mỉm cười, có lẽ vì mới ăn đồ ngọt nên giọng nói cũng trở nên ngọt ngào hơn: "Bà nội."

Lăng Trình Tiện cầm ly rượu nhấp một ngụm, ngắm nụ cười càng lúc càng tươi trên môi Nhậm Nhiễm: "Cám ơn bà nội, con tổ chức sinh nhật rồi, có mà, thật, con đang cắt bánh kem nè."

Lăng Trình Tiện thấy Nhậm Nhiễm bỗng nhìn mình, y nghe cô nói, "Dạ, Trình Tiện cũng ở đây….ba mẹ cũng có, thật mà, con không lừa bà đâu…"

Lăng Trình Tiện nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, Nhậm Nhiễm nhanh chóng nhìn sang nơi khác.

"Có, mẹ có tặng quà cho con, khi nào về con cho bà xem."

Khó khăn lắm Nhậm Nhiễm mới cúp máy được. Lăng Trình Tiện cầm bánh kem lên ăn, Nhậm Nhiễm ngượng ngùng gỡ mũ sinh nhật xuống: "Tôi đói rồi."

"Vậy thì ăn đi!"

Vừa rồi hai người còn cãi nhau kịch liệt, bây giờ lại hòa thuận ăn bánh sinh nhật, bầu không khí lúc này rất kì quái. Nhậm Nhiễm một bên cắt miếng thịt bò trong đĩa, một bên sắp xếp từ ngữ trong đầu: "Hôm nay tôi có hẹn với Hiểu Quyên, tôi không biết anh và Hoắc Ngự Minh đều ở đây."

Lăng Trình Tiện không nói gì, từ trước đến nay y không thích những lời giải thích dư thừa, y đã sớm nghĩ ra sau này nên làm thế nào rồi.

Ăn xong cơm tối, Lăng Trình Tiện trở về phòng, anh mở tủ lấy một hộp quà ra.

Nhậm Nhiễm thấy anh cầm hộp quà đi tới thì đứng lên, Lăng Trình Tiện đưa quà cho cô: "Cái này cho cô."



"Đây là…quà sinh nhật?"

"Nếu không phải thì là cái gì?" Lẽ nào là quà bắt gian kẻ ngoại tình sao? Lăng Trình Tiện không muốn nghĩ thêm nữa, càng nghĩ càng muốn xông tới đập Hoắc Ngự Minh.

Nhậm Nhiễm nhận lấy, cô mở hộp quà ra xem, bên trong là một máy tính xách tay.

"Cái máy tính của cô lên mạng chậm như rùa bò vậy, đổi một cái bộ sẽ sạt nghiệp sao?"

Không đến nỗi sạt nghiệp, nhưng tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó mà. Tiền lương của cô có bao nhiêu đâu, vừa muốn mua xăng vừa muốn nuôi thân, đâu thể tiêu tiền lung tung được.

Nhậm Nhiễm nhìn nhãn hiệu trên máy tính: "Cái này đắt quá."

"Tôi có tiền." Lăng Trình Tiện bực bội, bộ Nhậm Nhiễm bị dị ứng với đồ đắt tiền hay gì, lần trước mua xe cũng chối, bây giờ tặng máy tính cũng không muốn nhận.

Nhậm Nhiễm hết nói nổi, vâng vâng vâng, ai không biết Lăng tứ thiếu là đại gia chính hiệu chứ.

"Tôi tặng quà cho người khác còn đắt hơn."

Cái này thì cô tin nè, bất cứ món trang sức nào anh lấy ra cũng đủ để cô mua mười mấy cái máy tính xách tay.

Nhưng mà tặng quà sinh nhật cho người khác cũng đâu cần phải gai góc như vậy chứ.

"Cảm ơn anh."

Lăng Trình Tiện đi đến trước ban công, hai tay anh chống vào lan can, y lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Nham.

Nhậm Nhiễm từ phía sau đi tới, Lăng Trình Tiện nghe thấy tiếng bước chân cô thì cất điện thoại vào túi.

Nhậm Nhiễm tưởng y đang nhắn tin với cô tình nhân nào nên nói: "Sợ tôi nhìn trộm hả? Yên tâm, tôi không có hứng thú với mấy khóm hoa anh nuôi đâu, có chuyện gì tôi cũng sẽ làm bộ như không biết mà."

Lăng Trình Tiện xoay người lại, lưng y tựa vào lan can: "Ồ cô đúng thật là là rộng rãi, nhưng tôi muốn thông báo cho cô một tin, sau này chuyện của cô chính là chuyện của tôi."

"Có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ, mọi chuyện liên quan đến cô bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, bạn bè, đồng nghiệp tôi đều phải quản lí."

"Nhàm chán." Nhậm Nhiễm cho rằng y nói đùa, quản nhiều như vậy, làm như y là ba của cô không bằng.

Cô xoay người rời đi thì Lăng Trình Tiện kéo cô lại: "Đi đâu?"

"Về nhà. Sắp trễ rồi."

"Hôm nay ngủ ở đây đi."

"Tôi chỉ ngủ được trên giường ở nhà thôi. Phải về nhà mới được."

"Tôi làm giường của cô, cô ngủ trên người tôi là được." Lúc nói câu này, vẻ mặt của Lăng Trình Tiện còn nở nụ cười đáng khinh.

Nhậm Nhiễm đẩy y ra nhưng lôi qua kéo lại một hồi cô vẫn ngã vào ngực Lăng Trình Tiện, y cúi đầu nói khẽ vào tai cô: "Khi nãy đã cho cô ăn no rồi, bây giờ cô mau lại đây báo đáp tôi đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương