Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
-
Chương 45: Mật Ong ?
Editor: Kingofbattle
"Phốc, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ngươi đào đâu ra linh dược ngàn năm, chỉ có bằng chứng ta đào mấy gốc mầm non, những thứ còn lại ta không hề động tới. Mau thả ta ra. ”
"À..." Phong Vân lại kéo dài giọng nói: "Thì ra trên người ngươi còn giữ mầm non đào được, lần này thậm chí còn có vật chứng, để ta xem lần này ngươi có thể chối thế nào. ”
"Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao ?
Lúc này Phong Lâm triệt để hoảng sợ, một khi tội trộm cắp này gán lên đầu, vậy thì thanh danh của hắn sẽ bị hủy, ngày sau làm sao hắn có thể ngẩng đầu lên làm người, sẽ không còn ai muốn làm việc cùng người có tội danh trộm cắp.
Lúc này làm sao hắn còn không đoán ra, căn bản là Phong Vân không sợ hãi, cho nên hắn uy hiếp vô dụng.
Đáng chết, không ngờ hắn lại cứng rắn đến vậy, chẳng lẽ những hạt giống này đều do cha mẹ của hắn để lại sao, lần này mình đã tính sai, trong lòng Phong Lâm thầm mắng, sinh ra một loại xúc động muốn chửi cha mắng mẹ.
"Được rồi, ta đầu hàng, lần này ngươi bỏ qua cho ta có được không, chuyện hôm nay do ta sai, ta xin lỗi ngươi. Ta có thể bồi thường cho ngươi."Hắn cũng bó tay, đối mặt với người còn cứng hơn đá tảng này, hắn chỉ có thể uất ức nhận thua, sắc mặt đen như đít nồi.
"Hừ, sớm thừa nhận một chút không phải đỡ hao tốn nước miếng hay sao ? Mau nói cho ta bí mật của tổ ong kia, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng sống yên."
Phong Vân hí hửng nói ra.
Nghe thấy vậy, Phong Lâm đột nhiên trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, bất quá nét mặt chỉ biến hoá một chút, cũng đủ khiến cho Phong Vân xác định, quả nhiên mục đích của hắn là tổ ong kia, quả nhiên tổ ong ẩn chứa bí mật lớn.
"Nói đi, nếu ta đã hỏi ra, thì đã hoàn toàn chắc chắn tin tức tổ ong mà Phong Trần tiền bối lưu lại có cất giấu bí mật, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể từ từ tìm hiểu, dù sao ta là chủ nhân nơi này, thứ không thiếu chính là thời gian, chẳng qua ta không muốn lãng phí thời gian mà thôi, tốt nhất ngươi nên quý trọng cơ hội này."
"Ha ha, ngay cả chuyện Phong Trần cũng biết sao? Phong Vân, quả nhiên mục đích ngươi chọn nơi này cũng giống ta, thiếu chút nữa ta còn tin rằng những gì ngươi nói là sự thật. ”
"Chỉ là ta không biết ngươi lấy tin tức từ đâu, lại biết được ma phong có bí mật, ngay cả tộc trưởng cũng không biết bí mật này." Phong Lâm quan sát ánh mắt của Phong Vân rồi nói.
"Tin tức ta lấy từ đâu thì ngươi không cần biết, chẳng qua tin tức của ta không bằng ngươi, cho nên cần ngươi bổ sung."
Đương nhiên Phong Vân sẽ không nói cho hắn biết, mình lựa chọn nơi này là đánh bậy đánh bạ, hoàn toàn bởi vì trùng hợp.
"Hừ, đám người trong gia tộc thật sự là ngu xuẩn, bảo bối ngay trong tộc mà không hề hay biết, Phong Trần tiền bối là thiên tài bực nào, thứ hắn để lại có thể là vật vô dụng hay sao? Chỉ có thể nói ánh mắt của cao tầng gia tộc quá thiển cận, mới tạo ra cơ hội cho hai chúng ta."
Phong Lâm lại lướt qua Dược Viên một lần, cực kỳ tiếc hận nói ra: "Bí mật này ta đọc được trong nhật ký của Phong Trần tiền bối, người trong gia tộc đều bị lừa gạt, cho rằng Phong Trần muốn nghiên cứu ma phong là muốn phá vỡ chuyện mà tiền nhân không làm được, chính là giải quyết khuyết điểm kim ở đuôi của phong trùng, bồi dưỡng ra phong trùng chiến đấu. "
"Cho dù Phong Trần tiền bối là quỷ tài xuất chúng, thì làm sao có thể dễ dàng giải quyết vấn đề nan giải mà ngay cả người thượng cổ cũng bó tay?"
"Đám người trong gia tộc sau khi phát hiện ma phong vẫn còn nhược điểm ở đuôi, liền cảm thấy thất vọng không nghiên cứu nữa, cho rằng đây là nghiên cứu thất bại."
"Nhưng bọn hắn lại chưa từng nghĩ tới, thứ mà Phong Trần tiến bối muốn nghiên cứu là sức chiến đấu của ma phong hay sao ? Tại sao không phải là phương diện về mật ong? ”
Phong Lâm nói một tràng dài, nhất thời khiến cho ánh mắt Phong Vân chợt lóe lên, giật mình tỉnh ra, rốt cục hắn hiểu được suy nghĩ của mình cũng đi theo lối mòn của gia tộc, đều nghĩ đến phương diện sức chiến đấu của ma phong.
Ma Phong được nghiên cứu, căn bản không phải dùng để chiến đấu, chỉ sợ là mật ong của nó có tác dụng đặc thù gì đó, đây không phải là Tài Nguyên Trùng trong truyền thuyết hay sao?
Mật ong có thể sinh ra liên tục, nếu mật ong của ma phong có tác dụng lớn đối với Cổ Sư, vậy thì chỉ cần dựa vào chuyện bán mật ong, vậy coi như kiếm bộn rồi.
Khó trách Phong Lâm vẫn nhớ mãi không quên nơi này, loại năng lực như Tài Nguyên Trùng này có lực hấp dẫn quá lớn đối với Cổ Sư.
Chỉ cần bắt đến tay, thì giai đoạn đầu không cần lo lắng về chuyện thiếu tài nguyên nữa, đủ khiến cho bất kỳ Cổ Sư nào phải điên cuồng.
Phong Vân hít sâu một hơi...
(Ma Phong : tên của loài ong)
"Phốc, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ngươi đào đâu ra linh dược ngàn năm, chỉ có bằng chứng ta đào mấy gốc mầm non, những thứ còn lại ta không hề động tới. Mau thả ta ra. ”
"À..." Phong Vân lại kéo dài giọng nói: "Thì ra trên người ngươi còn giữ mầm non đào được, lần này thậm chí còn có vật chứng, để ta xem lần này ngươi có thể chối thế nào. ”
"Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao ?
Lúc này Phong Lâm triệt để hoảng sợ, một khi tội trộm cắp này gán lên đầu, vậy thì thanh danh của hắn sẽ bị hủy, ngày sau làm sao hắn có thể ngẩng đầu lên làm người, sẽ không còn ai muốn làm việc cùng người có tội danh trộm cắp.
Lúc này làm sao hắn còn không đoán ra, căn bản là Phong Vân không sợ hãi, cho nên hắn uy hiếp vô dụng.
Đáng chết, không ngờ hắn lại cứng rắn đến vậy, chẳng lẽ những hạt giống này đều do cha mẹ của hắn để lại sao, lần này mình đã tính sai, trong lòng Phong Lâm thầm mắng, sinh ra một loại xúc động muốn chửi cha mắng mẹ.
"Được rồi, ta đầu hàng, lần này ngươi bỏ qua cho ta có được không, chuyện hôm nay do ta sai, ta xin lỗi ngươi. Ta có thể bồi thường cho ngươi."Hắn cũng bó tay, đối mặt với người còn cứng hơn đá tảng này, hắn chỉ có thể uất ức nhận thua, sắc mặt đen như đít nồi.
"Hừ, sớm thừa nhận một chút không phải đỡ hao tốn nước miếng hay sao ? Mau nói cho ta bí mật của tổ ong kia, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng sống yên."
Phong Vân hí hửng nói ra.
Nghe thấy vậy, Phong Lâm đột nhiên trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, bất quá nét mặt chỉ biến hoá một chút, cũng đủ khiến cho Phong Vân xác định, quả nhiên mục đích của hắn là tổ ong kia, quả nhiên tổ ong ẩn chứa bí mật lớn.
"Nói đi, nếu ta đã hỏi ra, thì đã hoàn toàn chắc chắn tin tức tổ ong mà Phong Trần tiền bối lưu lại có cất giấu bí mật, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể từ từ tìm hiểu, dù sao ta là chủ nhân nơi này, thứ không thiếu chính là thời gian, chẳng qua ta không muốn lãng phí thời gian mà thôi, tốt nhất ngươi nên quý trọng cơ hội này."
"Ha ha, ngay cả chuyện Phong Trần cũng biết sao? Phong Vân, quả nhiên mục đích ngươi chọn nơi này cũng giống ta, thiếu chút nữa ta còn tin rằng những gì ngươi nói là sự thật. ”
"Chỉ là ta không biết ngươi lấy tin tức từ đâu, lại biết được ma phong có bí mật, ngay cả tộc trưởng cũng không biết bí mật này." Phong Lâm quan sát ánh mắt của Phong Vân rồi nói.
"Tin tức ta lấy từ đâu thì ngươi không cần biết, chẳng qua tin tức của ta không bằng ngươi, cho nên cần ngươi bổ sung."
Đương nhiên Phong Vân sẽ không nói cho hắn biết, mình lựa chọn nơi này là đánh bậy đánh bạ, hoàn toàn bởi vì trùng hợp.
"Hừ, đám người trong gia tộc thật sự là ngu xuẩn, bảo bối ngay trong tộc mà không hề hay biết, Phong Trần tiền bối là thiên tài bực nào, thứ hắn để lại có thể là vật vô dụng hay sao? Chỉ có thể nói ánh mắt của cao tầng gia tộc quá thiển cận, mới tạo ra cơ hội cho hai chúng ta."
Phong Lâm lại lướt qua Dược Viên một lần, cực kỳ tiếc hận nói ra: "Bí mật này ta đọc được trong nhật ký của Phong Trần tiền bối, người trong gia tộc đều bị lừa gạt, cho rằng Phong Trần muốn nghiên cứu ma phong là muốn phá vỡ chuyện mà tiền nhân không làm được, chính là giải quyết khuyết điểm kim ở đuôi của phong trùng, bồi dưỡng ra phong trùng chiến đấu. "
"Cho dù Phong Trần tiền bối là quỷ tài xuất chúng, thì làm sao có thể dễ dàng giải quyết vấn đề nan giải mà ngay cả người thượng cổ cũng bó tay?"
"Đám người trong gia tộc sau khi phát hiện ma phong vẫn còn nhược điểm ở đuôi, liền cảm thấy thất vọng không nghiên cứu nữa, cho rằng đây là nghiên cứu thất bại."
"Nhưng bọn hắn lại chưa từng nghĩ tới, thứ mà Phong Trần tiến bối muốn nghiên cứu là sức chiến đấu của ma phong hay sao ? Tại sao không phải là phương diện về mật ong? ”
Phong Lâm nói một tràng dài, nhất thời khiến cho ánh mắt Phong Vân chợt lóe lên, giật mình tỉnh ra, rốt cục hắn hiểu được suy nghĩ của mình cũng đi theo lối mòn của gia tộc, đều nghĩ đến phương diện sức chiến đấu của ma phong.
Ma Phong được nghiên cứu, căn bản không phải dùng để chiến đấu, chỉ sợ là mật ong của nó có tác dụng đặc thù gì đó, đây không phải là Tài Nguyên Trùng trong truyền thuyết hay sao?
Mật ong có thể sinh ra liên tục, nếu mật ong của ma phong có tác dụng lớn đối với Cổ Sư, vậy thì chỉ cần dựa vào chuyện bán mật ong, vậy coi như kiếm bộn rồi.
Khó trách Phong Lâm vẫn nhớ mãi không quên nơi này, loại năng lực như Tài Nguyên Trùng này có lực hấp dẫn quá lớn đối với Cổ Sư.
Chỉ cần bắt đến tay, thì giai đoạn đầu không cần lo lắng về chuyện thiếu tài nguyên nữa, đủ khiến cho bất kỳ Cổ Sư nào phải điên cuồng.
Phong Vân hít sâu một hơi...
(Ma Phong : tên của loài ong)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook