Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
-
Chương 39: Thành Giao !
Editor: Kingofbattle
Quản sự béo nhẹ nhàng vuốt ve linh dược giống như đang sờ nắn mỹ nữ, ánh mắt cực kỳ hưng phấn, giọng nói hơi dồn dập: "Rõ ràng linh dược này vừa mới hái xuống, dược lực còn bảo tồn nguyên vẹn, ngươi hái ở đâu thế? ”
Rất khó tin có người hái được linh dược ngàn năm, ngay cả ở Trùng Cốc cũng không thể nhìn thấy linh dược trăm năm, thật sự là hắn rất hiếu kỳ đối với lai lịch của gốc linh dược ngàn năm này.
"Thế nào? chẳng lẽ ngươi cho rằng linh dược ngàn năm mọc đầy đường, muốn hỏi thăm vị trí sau đó đi thử vận may? "Phong Vân cười như không cười, nói ra.
"Tiểu hữu nói đùa rồi, cho dù chỉ một gốc linh dược ngàn năm cũng rất khó kiếm được, đương nhiên ta sẽ không ôm ý nghĩ như vậy, chúng ta vẫn nên bàn chuyện làm ăn chứ?"
Quản sự béo có chút xấu hổ, dù sao thì quy củ của thương hội là không được hỏi lai lịch của vật phẩm, bởi vì hắn kích động quá mức, ngược lại đã phạm vào quy củ.
"Ngươi cũng biết, tỷ lệ luyện đan thành công rất thấp, dùng linh dược ngàn năm luyện đan thật sự là quá mạo hiểm, đại đa số người sau khi đạt được linh dược ngàn năm cơ bản đều là nuốt sống, chỉ có thể lãng phí hơn phân nửa dược lực vô ích."
"Bởi vậy mặc dù linh dược ngàn năm thưa thớt, nhưng giá trị cũng không cao như ngươi tưởng tượng, đổi năm khối linh thạch thượng phẩm còn chưa đủ." Sau khi khống chế tốt cảm xúc, quản sự béo lại khôi phục về bộ dáng gian thương.
ngược lại Phong Vân có chút đồng ý với cách nói này, hắn không phải là chuyên gia giám bảo, đúng là hắn không biết giá trị của bên nào cao hơn.
Bất quá tuy rằng hắn không hiểu giá thị trường, cũng không thể bị người lừa gạt.
Cho dù hắn không có kinh nghiệm thì cũng biết mấy tên gian thương này rất thích ép giá, sẽ để cho người mua không gian cò kè mặc cả, khi đối mặt với những giao dịch lớn, không tốn chút công phu miệng lưỡi sẽ phải chịu thiệt thòi.
"Có chắc không?" Thương hội Triệu thị các ngươi có hơn bốn mươi khối linh thạch thượng phẩm, ngược lại không có nổi một gốc linh dược ngàn năm đúng chứ? Ta vẫn hiểu đạo lý vật càng ít thì càng quý hiếm, nếu như ngươi không đồng ý thì giao dịch này coi như huỷ. ”
Nói xong, Phong Vân thò tay chuẩn bị lấy lại linh dược ngàn năm.
"Đừng!" Quản sự béo giật thót mình, vội vàng dùng đôi bàn tay mập che lại hộp ngọc. Sau đó liền thu cái hộp vào trong nhẫn trữ vật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền nói: "Thành giao."
Biểu hiện của hắn có chút vội vàng, Phong Vân lại không biết, linh dược không chỉ có thể luyện đan gia tăng tu vi, còn có thể dùng để luyện cổ. Mà gốc linh dược này tên là Thất Diệp Thảo, chính là tài liệu chính trong Cổ Phương Bí Truyền của Triệu gia, Thất Diệp Thảo ngàn năm có lực hấp dẫn trí mạng đối với tộc nhân Triệu thị.
Bởi vậy đừng nói là năm khối linh thạch thượng phẩm, cho dù hắn có đòi 20 khối linh thạch thượng phẩm thì cũng có thể.
Đây là xem như hắn ăn may, vừa khéo lấy ra đúng linh dược mà Triệu thị đang cần, giá trị cụ thể của linh dược ngàn năm phải kể tới nhu cầu cùng dược tính.
Có một số linh dược ngàn năm có dược tính rất bình thường, chỉ có tác dụng đối với Tụ Linh kỳ, nếu như hắn lấy ra loại linh dược này, chỉ sợ ngay cả một khối linh thạch thượng phẩm cũng không đổi được.
Giao dịch tiến hành rất nhanh, hai bên đều vui mừng, sau khi Phong Vân thu thập trận bàn Ngũ Hành Na Di Đại Trận cùng năm khối linh thạch thượng phẩm, lập tức rời khỏi Dịch Bảo Các Triệu thị.
Vừa bước ra khỏi cửa, Phong Vân cũng không vội rời đi, mà lựa chọn đi dạo một vòng ở chợ đêm náo nhiệt nhất, dù sao cũng không dễ gì tới đây một chuyến, không nhân cơ hội này đi tầm bảo chẳng phải là tốn công vô ích sao?
Đi vào chợ đêm, đèn đuốc sáng trưng, trên đường người đến người đi, thỉnh thoảng có người dừng chân trước một sạp nhỏ cãi nhau chí choé, bởi vậy đường đi chỗ này vừa chật chội, vừa náo nhiệt.
Phong Vân quét mắt ở mấy sạp nhỏ, phát hiện không có thứ gì đáng tiền, liền không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.
Không có nhiều thứ tốt trên quầy hàng, thậm chí có nơi chủ quán còn hét to rằng bảo vật tìm được trong động phủ cổ, bất quá dường như bọn hắn không biết kỹ thuật làm hàng giả, cũng chỉ có thể lừa gạt người ở đây.
Mua bán ở mấy sạp này không dễ ăn, đa số là người lừa đảo, có không ít dê béo bị lừa thảm.
Thậm chí có nhiều thứ hắn không thể phân biệt, cho nên không dám ra tay, dù sao kinh nghiệm quá ít, rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy bao giờ, há có thể phân biệt được thật giả.
"Xem ra tốt nhất là lần sau nên mang theo một Thành Thực Cổ, nếu không rất dễ bị lừa, hoặc là bỏ qua bảo vật." Phong Vân cười khổ.
Đi dạo một lúc lâu, ngay lúc muốn quay đầu, thì rốt cuộc hắn lại dừng bước trước một quầy hàng.
Quầy hàng này chỉ bán một thứ, đó chính là một đoàn hỏa diễm được đựng trong bình nhỏ, đủ loại màu sắc, khiến cho nhiệt độ ở đây cao hơn không ít so với nơi khác.
Không ít người qua đường vội vàng tránh chỗ này, cho nên dẫn tới chỗ này khá ít khách.
Quản sự béo nhẹ nhàng vuốt ve linh dược giống như đang sờ nắn mỹ nữ, ánh mắt cực kỳ hưng phấn, giọng nói hơi dồn dập: "Rõ ràng linh dược này vừa mới hái xuống, dược lực còn bảo tồn nguyên vẹn, ngươi hái ở đâu thế? ”
Rất khó tin có người hái được linh dược ngàn năm, ngay cả ở Trùng Cốc cũng không thể nhìn thấy linh dược trăm năm, thật sự là hắn rất hiếu kỳ đối với lai lịch của gốc linh dược ngàn năm này.
"Thế nào? chẳng lẽ ngươi cho rằng linh dược ngàn năm mọc đầy đường, muốn hỏi thăm vị trí sau đó đi thử vận may? "Phong Vân cười như không cười, nói ra.
"Tiểu hữu nói đùa rồi, cho dù chỉ một gốc linh dược ngàn năm cũng rất khó kiếm được, đương nhiên ta sẽ không ôm ý nghĩ như vậy, chúng ta vẫn nên bàn chuyện làm ăn chứ?"
Quản sự béo có chút xấu hổ, dù sao thì quy củ của thương hội là không được hỏi lai lịch của vật phẩm, bởi vì hắn kích động quá mức, ngược lại đã phạm vào quy củ.
"Ngươi cũng biết, tỷ lệ luyện đan thành công rất thấp, dùng linh dược ngàn năm luyện đan thật sự là quá mạo hiểm, đại đa số người sau khi đạt được linh dược ngàn năm cơ bản đều là nuốt sống, chỉ có thể lãng phí hơn phân nửa dược lực vô ích."
"Bởi vậy mặc dù linh dược ngàn năm thưa thớt, nhưng giá trị cũng không cao như ngươi tưởng tượng, đổi năm khối linh thạch thượng phẩm còn chưa đủ." Sau khi khống chế tốt cảm xúc, quản sự béo lại khôi phục về bộ dáng gian thương.
ngược lại Phong Vân có chút đồng ý với cách nói này, hắn không phải là chuyên gia giám bảo, đúng là hắn không biết giá trị của bên nào cao hơn.
Bất quá tuy rằng hắn không hiểu giá thị trường, cũng không thể bị người lừa gạt.
Cho dù hắn không có kinh nghiệm thì cũng biết mấy tên gian thương này rất thích ép giá, sẽ để cho người mua không gian cò kè mặc cả, khi đối mặt với những giao dịch lớn, không tốn chút công phu miệng lưỡi sẽ phải chịu thiệt thòi.
"Có chắc không?" Thương hội Triệu thị các ngươi có hơn bốn mươi khối linh thạch thượng phẩm, ngược lại không có nổi một gốc linh dược ngàn năm đúng chứ? Ta vẫn hiểu đạo lý vật càng ít thì càng quý hiếm, nếu như ngươi không đồng ý thì giao dịch này coi như huỷ. ”
Nói xong, Phong Vân thò tay chuẩn bị lấy lại linh dược ngàn năm.
"Đừng!" Quản sự béo giật thót mình, vội vàng dùng đôi bàn tay mập che lại hộp ngọc. Sau đó liền thu cái hộp vào trong nhẫn trữ vật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền nói: "Thành giao."
Biểu hiện của hắn có chút vội vàng, Phong Vân lại không biết, linh dược không chỉ có thể luyện đan gia tăng tu vi, còn có thể dùng để luyện cổ. Mà gốc linh dược này tên là Thất Diệp Thảo, chính là tài liệu chính trong Cổ Phương Bí Truyền của Triệu gia, Thất Diệp Thảo ngàn năm có lực hấp dẫn trí mạng đối với tộc nhân Triệu thị.
Bởi vậy đừng nói là năm khối linh thạch thượng phẩm, cho dù hắn có đòi 20 khối linh thạch thượng phẩm thì cũng có thể.
Đây là xem như hắn ăn may, vừa khéo lấy ra đúng linh dược mà Triệu thị đang cần, giá trị cụ thể của linh dược ngàn năm phải kể tới nhu cầu cùng dược tính.
Có một số linh dược ngàn năm có dược tính rất bình thường, chỉ có tác dụng đối với Tụ Linh kỳ, nếu như hắn lấy ra loại linh dược này, chỉ sợ ngay cả một khối linh thạch thượng phẩm cũng không đổi được.
Giao dịch tiến hành rất nhanh, hai bên đều vui mừng, sau khi Phong Vân thu thập trận bàn Ngũ Hành Na Di Đại Trận cùng năm khối linh thạch thượng phẩm, lập tức rời khỏi Dịch Bảo Các Triệu thị.
Vừa bước ra khỏi cửa, Phong Vân cũng không vội rời đi, mà lựa chọn đi dạo một vòng ở chợ đêm náo nhiệt nhất, dù sao cũng không dễ gì tới đây một chuyến, không nhân cơ hội này đi tầm bảo chẳng phải là tốn công vô ích sao?
Đi vào chợ đêm, đèn đuốc sáng trưng, trên đường người đến người đi, thỉnh thoảng có người dừng chân trước một sạp nhỏ cãi nhau chí choé, bởi vậy đường đi chỗ này vừa chật chội, vừa náo nhiệt.
Phong Vân quét mắt ở mấy sạp nhỏ, phát hiện không có thứ gì đáng tiền, liền không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.
Không có nhiều thứ tốt trên quầy hàng, thậm chí có nơi chủ quán còn hét to rằng bảo vật tìm được trong động phủ cổ, bất quá dường như bọn hắn không biết kỹ thuật làm hàng giả, cũng chỉ có thể lừa gạt người ở đây.
Mua bán ở mấy sạp này không dễ ăn, đa số là người lừa đảo, có không ít dê béo bị lừa thảm.
Thậm chí có nhiều thứ hắn không thể phân biệt, cho nên không dám ra tay, dù sao kinh nghiệm quá ít, rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy bao giờ, há có thể phân biệt được thật giả.
"Xem ra tốt nhất là lần sau nên mang theo một Thành Thực Cổ, nếu không rất dễ bị lừa, hoặc là bỏ qua bảo vật." Phong Vân cười khổ.
Đi dạo một lúc lâu, ngay lúc muốn quay đầu, thì rốt cuộc hắn lại dừng bước trước một quầy hàng.
Quầy hàng này chỉ bán một thứ, đó chính là một đoàn hỏa diễm được đựng trong bình nhỏ, đủ loại màu sắc, khiến cho nhiệt độ ở đây cao hơn không ít so với nơi khác.
Không ít người qua đường vội vàng tránh chỗ này, cho nên dẫn tới chỗ này khá ít khách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook