Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
-
Chương 31: Thực Não Trùng
Editor: Kingofbattle
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới nháy mắt đã trôi qua hơn một tháng.
Ở một chỗ gần bờ sông, tiếng nước sông chảy phát ra tiếng róc rách. Lúc này ở giữa sông đang diễn ra một trận đại chiến.
Một con Bạch Xà to bằng thân cây đang thè lưỡi ra, mắt Bạch Xà bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, đang triền đấu với Đoạt Mệnh Cổ của Phong Vân, lúc này cả người nó vết thương chằng chịt, có vết thương gây ra bởi đôi càng của Đoạt Mệnh Cổ, cũng có vết thương do đuôi Đoạt Mệnh Cổ đâm trúng, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Mà Phong Vân đang trốn ở một nơi rất xa, đưa mắt quan sát chỗ này.
Hiện tại hắn không có khả năng cận chiến, mà Bạch Xà đang giằng co với Đoạt Mệnh Cổ, nếu dùng Hỏa Cầu Thuật thì rất dễ đánh trúng cả hai.
Bởi thế nên hắn chỉ có thể đứng một bên, tùy tiện ra tay chính là cản trở Đoạt Mệnh Cổ.
Cũng may là trận chiến này không cần hắn ra tay, mặc dù hai bên đang chiến đấu ngang ngửa, nhưng kết quả trận chiến này đã có từ lâu rồi, nhìn bên ngoài thì lực lượng hai bên ngang nhau, kì thực kết quả là Bạch Xà thua chắc.
Dù sao thứ đáng sợ nhất của Đoạt Mệnh Cổ là móc câu ở đuôi nó, nếu không bị móc câu kia đâm trúng còn dễ nói, một khi bị nó đâm trúng, kết quả chính là chắc chắn phải chết, chẳng lẽ một con linh thú có thể tự mình giải độc hay sao?
Huống chi Bạch Xà bị đâm trúng rất nhiều, một khi chiến đấu càng dài, tốc độ lưu chuyển của huyết dịch càng nhanh, thời gian độc phát sẽ càng gần.
Kết quả trận chiến này đã xác định, hắn chỉ cần ngồi yên chờ đợi là được.
Quả nhiên kết quả không ngoài dự liệu của hắn, thời gian chỉ trôi qua một chung trà, Bạch Xà đã không thể kiên trì nổi, thân thể khổng lồ ngã trên mặt đất, cuối cùng chảy ra máu đen, đi đời nhà ma.
Dựa vào triệu chứng đã biết kịch độc phát tác, chỉ có thể chết đi.
Bất quá Phong Vân rất cẩn thận, hắn ra lệnh cho Đoạt Mệnh Cổ cắt đầu Bạch Xà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn cũng không muốn lúc đi qua Bạch Xà bỗng nhiên nổi lên bị âm một chút.
(Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may: Nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn [10.000] và vạn nhất [1/10.000])
Mắt thấy Bạch Xà đã chết hẳn, Phong Vân mới mau chóng bước tới, móc ra một con tiểu trùng màu trắng, tiểu trùng màu trắng phun ra một ngụm hàn khí, liền đóng băng một nửa thịt rắn.
Con tiểu trùng này tên gọi là Băng Linh Trùng, là một loại linh trùng hạ phẩm thông thường, đây là một trong những thứ mà hắn đã trao đổi từ tộc nhân trong mấy tháng gần đây.
Năng lực của nó chính là phun ra hàn khí, hàn khí này có thể đóng băng người hoặc trùng.
Hắn vẫn luôn cất giữ dưới hình thái trứng trùng, hôm nay vì bảo tồn thịt rắn, cho nên hắn mới ấp trứng nở.
Phong Vân cũng chỉ sử dụng nó như công cụ ướp lạnh, cũng không có ý nghĩ bắt nó đối phó địch nhân.
Lúc này Đoạt Mệnh Cổ đang ăn tươi nuốt sống mớ thịt rắn chưa đóng băng, hơn một tháng nay nó không ăn gì, đã sớm đói gần chết.
May mà sức sống của Cổ Trùng rất mạnh, bỏ đói mấy tháng cũng không chết được, nếu không Phong Vân chỉ có thể khóc rống vì phải luyện thêm một con Đoạt Mệnh Cổ.
Hắn ném một nửa thịt rắn đông lạnh vào trong Nạp Giới, chuẩn bị quay trở về.
Đối với đám Cổ Sư khác, giết một con linh thú chẳng đủ nhét kẽ răng, nhưng đối với hắn một con đã đủ dùng.
Bất quá chỉ giết một con linh thú mà hắn đã hao tốn thời gian nửa tháng, cũng không có cách nào, linh thú cùng linh trùng gần bìa rừng đã sớm bị người bắt sạch, muốn có thu hoạch chỉ có thể bỏ thêm thời gian đi sâu vào trong rừng.
Đi sâu vào rừng rậm, dùng mấy tháng là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Đoạt Mệnh Cổ đang ăn, Phong Vân liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi tạm, ném vào trong miệng mấy khỏa Ngũ Hành Quy Nguyên Đan, sau đó bắt đầu luyện hóa linh lực trong đan dược.
Một người ăn, một người tu luyện, sau khi thời gian trôi qua khoảng mười phút, bỗng nhiên trong rừng nổi lên một cơn gió nhẹ, trong gió truyền tới mùi rượu nồng đậm, khiến cho người ta say mê.
Mũi Phong Vân hơi co rúm, rốt cục nhịn không được mà mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy mê muội.
"Tại sao ở chỗ này lại truyền đến mùi rượu? Chuyện bất thường tất có yêu quái. ”
Ánh mắt Phong Vân hơi chớp động, cuối cùng hắn nằm sấp trên mặt đất, dùng lỗ tai áp xuống đất lắng nghe, phía trước truyền tới tiếng đánh nhau yếu ớt, bản tính hắn tò mò, nhịn không được thu lại Đoạt Mệnh Cổ đã ăn no, lên đường dựa theo mùi rượu mà truy tìm.
Hắn lần theo mùi rượu đi chưa được bao xa, khi tới một chỗ ở ven sông, hắn phát hiện một đám Cổ Sư đang khống chế một đám linh thú hỗn chiến cùng một đám khỉ lông vàng, đang bất phân thắng bại.
Về phần tại sao đám Cổ Sư kia lại khống chế linh thú, rất đơn giản.
Thông qua trang phục của bọn họ, Phong Vân nhanh chóng đoán ra bọn họ là Cổ Sư của Lệ gia trại. Cổ trùng của Lệ gia trại nổi tiếng âm hiểm tàn nhẫn, bọn họ sử dụng một loại linh trùng độc môn của Lệ gia trại, có tên là Thực Não Trùng, danh tiếng không hề thua kém Hành Trùng của Phong gia trại.
(thực não trùng : trùng ăn não)
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới nháy mắt đã trôi qua hơn một tháng.
Ở một chỗ gần bờ sông, tiếng nước sông chảy phát ra tiếng róc rách. Lúc này ở giữa sông đang diễn ra một trận đại chiến.
Một con Bạch Xà to bằng thân cây đang thè lưỡi ra, mắt Bạch Xà bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, đang triền đấu với Đoạt Mệnh Cổ của Phong Vân, lúc này cả người nó vết thương chằng chịt, có vết thương gây ra bởi đôi càng của Đoạt Mệnh Cổ, cũng có vết thương do đuôi Đoạt Mệnh Cổ đâm trúng, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Mà Phong Vân đang trốn ở một nơi rất xa, đưa mắt quan sát chỗ này.
Hiện tại hắn không có khả năng cận chiến, mà Bạch Xà đang giằng co với Đoạt Mệnh Cổ, nếu dùng Hỏa Cầu Thuật thì rất dễ đánh trúng cả hai.
Bởi thế nên hắn chỉ có thể đứng một bên, tùy tiện ra tay chính là cản trở Đoạt Mệnh Cổ.
Cũng may là trận chiến này không cần hắn ra tay, mặc dù hai bên đang chiến đấu ngang ngửa, nhưng kết quả trận chiến này đã có từ lâu rồi, nhìn bên ngoài thì lực lượng hai bên ngang nhau, kì thực kết quả là Bạch Xà thua chắc.
Dù sao thứ đáng sợ nhất của Đoạt Mệnh Cổ là móc câu ở đuôi nó, nếu không bị móc câu kia đâm trúng còn dễ nói, một khi bị nó đâm trúng, kết quả chính là chắc chắn phải chết, chẳng lẽ một con linh thú có thể tự mình giải độc hay sao?
Huống chi Bạch Xà bị đâm trúng rất nhiều, một khi chiến đấu càng dài, tốc độ lưu chuyển của huyết dịch càng nhanh, thời gian độc phát sẽ càng gần.
Kết quả trận chiến này đã xác định, hắn chỉ cần ngồi yên chờ đợi là được.
Quả nhiên kết quả không ngoài dự liệu của hắn, thời gian chỉ trôi qua một chung trà, Bạch Xà đã không thể kiên trì nổi, thân thể khổng lồ ngã trên mặt đất, cuối cùng chảy ra máu đen, đi đời nhà ma.
Dựa vào triệu chứng đã biết kịch độc phát tác, chỉ có thể chết đi.
Bất quá Phong Vân rất cẩn thận, hắn ra lệnh cho Đoạt Mệnh Cổ cắt đầu Bạch Xà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn cũng không muốn lúc đi qua Bạch Xà bỗng nhiên nổi lên bị âm một chút.
(Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may: Nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn [10.000] và vạn nhất [1/10.000])
Mắt thấy Bạch Xà đã chết hẳn, Phong Vân mới mau chóng bước tới, móc ra một con tiểu trùng màu trắng, tiểu trùng màu trắng phun ra một ngụm hàn khí, liền đóng băng một nửa thịt rắn.
Con tiểu trùng này tên gọi là Băng Linh Trùng, là một loại linh trùng hạ phẩm thông thường, đây là một trong những thứ mà hắn đã trao đổi từ tộc nhân trong mấy tháng gần đây.
Năng lực của nó chính là phun ra hàn khí, hàn khí này có thể đóng băng người hoặc trùng.
Hắn vẫn luôn cất giữ dưới hình thái trứng trùng, hôm nay vì bảo tồn thịt rắn, cho nên hắn mới ấp trứng nở.
Phong Vân cũng chỉ sử dụng nó như công cụ ướp lạnh, cũng không có ý nghĩ bắt nó đối phó địch nhân.
Lúc này Đoạt Mệnh Cổ đang ăn tươi nuốt sống mớ thịt rắn chưa đóng băng, hơn một tháng nay nó không ăn gì, đã sớm đói gần chết.
May mà sức sống của Cổ Trùng rất mạnh, bỏ đói mấy tháng cũng không chết được, nếu không Phong Vân chỉ có thể khóc rống vì phải luyện thêm một con Đoạt Mệnh Cổ.
Hắn ném một nửa thịt rắn đông lạnh vào trong Nạp Giới, chuẩn bị quay trở về.
Đối với đám Cổ Sư khác, giết một con linh thú chẳng đủ nhét kẽ răng, nhưng đối với hắn một con đã đủ dùng.
Bất quá chỉ giết một con linh thú mà hắn đã hao tốn thời gian nửa tháng, cũng không có cách nào, linh thú cùng linh trùng gần bìa rừng đã sớm bị người bắt sạch, muốn có thu hoạch chỉ có thể bỏ thêm thời gian đi sâu vào trong rừng.
Đi sâu vào rừng rậm, dùng mấy tháng là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Đoạt Mệnh Cổ đang ăn, Phong Vân liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi tạm, ném vào trong miệng mấy khỏa Ngũ Hành Quy Nguyên Đan, sau đó bắt đầu luyện hóa linh lực trong đan dược.
Một người ăn, một người tu luyện, sau khi thời gian trôi qua khoảng mười phút, bỗng nhiên trong rừng nổi lên một cơn gió nhẹ, trong gió truyền tới mùi rượu nồng đậm, khiến cho người ta say mê.
Mũi Phong Vân hơi co rúm, rốt cục nhịn không được mà mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy mê muội.
"Tại sao ở chỗ này lại truyền đến mùi rượu? Chuyện bất thường tất có yêu quái. ”
Ánh mắt Phong Vân hơi chớp động, cuối cùng hắn nằm sấp trên mặt đất, dùng lỗ tai áp xuống đất lắng nghe, phía trước truyền tới tiếng đánh nhau yếu ớt, bản tính hắn tò mò, nhịn không được thu lại Đoạt Mệnh Cổ đã ăn no, lên đường dựa theo mùi rượu mà truy tìm.
Hắn lần theo mùi rượu đi chưa được bao xa, khi tới một chỗ ở ven sông, hắn phát hiện một đám Cổ Sư đang khống chế một đám linh thú hỗn chiến cùng một đám khỉ lông vàng, đang bất phân thắng bại.
Về phần tại sao đám Cổ Sư kia lại khống chế linh thú, rất đơn giản.
Thông qua trang phục của bọn họ, Phong Vân nhanh chóng đoán ra bọn họ là Cổ Sư của Lệ gia trại. Cổ trùng của Lệ gia trại nổi tiếng âm hiểm tàn nhẫn, bọn họ sử dụng một loại linh trùng độc môn của Lệ gia trại, có tên là Thực Não Trùng, danh tiếng không hề thua kém Hành Trùng của Phong gia trại.
(thực não trùng : trùng ăn não)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook