Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam
-
Chương 9: Mở To Miệng Ăn Mà Vẫn Còn Thấy Thèm
Vừa nghe Tiêu Diệp nói xong, cả khuôn mặt Phó Chu Minh tức khắc trở nên trắng bệch.
Tiêu Diệp nói, về sau đừng tới tìm hắn.
Cơ bản chính là......!Muốn cùng cậu chặt đứt quan hệ!
Người đại diện bên cạnh cũng sửng sốt, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như anh ta vậy mà lúc này cũng phải lắp bắp: "Tiêu tổng...!ngài, ngài nói thế là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Tiêu Diệp đến đầu cũng chưa thèm ngẩng lên, bình tĩnh nói.
Người đại diện trợn tròn đôi mắt, đầu óc không có cách nào tiêu hóa nổi thông tin này.
Phó Chu Minh có thể xen vào vòng tròn giải trí, có thể được đề cử giải ảnh đế cho bộ phim mới, sự hỗ trợ của Tiêu Diệp là không thể thiếu!
Nếu không có Tiêu Diệp......!
Phó Chu Minh, người chỉ mới nổi tiếng một chút, sợ rằng sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
"Tiêu tổng, vì cái gì?" Người đại diện vẫn còn liều mạng giãy giụa, "Chẳng lẽ là......!Chu Minh làm việc gì khiến ngài không vui sao? Tiêu tổng, chỉ cần ngài nói, vô luận ngài yêu cầu gì, Chu Minh đều có thể làm, bất cứ yêu cầu gì cũng có thể!"
Phó Chu Minh nghe người đại diện nói, trong lòng bùm một tiếng nhảy dựng.
Cậu biết, người đại diện muốn cậu bán mình để kéo Tiêu Diệp lại.
Cậu mím môi, trong lòng nhất thời chua xót.
Trong vòng tròn này, dựa vào chính mình đi lên là quá khó khăn, chỉ có sự chống đỡ của quyền lực mới có thể đi lên như diều gặp gió.
Phó Chu Minh thở dài trong lòng, đã sẵn sàng hiến thân cho Tiêu Diệp, lại bị Tiêu Diệp hoàn toàn gạt bỏ.
"Không cần." Tiêu Diệp nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng cự tuyệt, "Cậu ta không chọc giận tôi, tôi cũng không muốn vì cậu ta mà làm bất cứ điều gì nữa.
Cứ vậy đi, các người có thể đi rồi."
Người đại diện trừng mắt, hắn vốn dĩ được Tiêu Diệp chống đỡ mà kiêu ngạo tung hoành, giống như con búp bê được bơm đầy hơi chuẩn bị cất cánh, giờ khắc này lại bị nhổ van, không khí bên trong như bị rút cạn khiến hắn co rút xấu xí nằm sụp xuống tại chỗ.
"Tiêu tổng, đừng, chúng ta cùng thương lượng lại một chút được không?" Người đại diện luống cuống đứng lên: "Chu Minh là được ngài nâng đỡ, hiện tại đã có nhiều thành tích, ngài không thể không cần cậu ấy như thế này.
Tiêu tổng..."
Tiêu Diệp ngẩng đầu, không cảm xúc nhìn Phó Chu Minh trắng nõn trước mắt.
Hắn thừa nhận, lúc trước hắn là đối với người này có điểm hứng thú cùng xúc động.
Nhưng chỉ vì chút hứng thú cùng xúc động này đã hại hắn phải chia tay Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải hiện tại không thèm để ý hắn, thậm chí không cho hắn ăn cơm, ngày nào bụng hắn cũng đói meo đói mốc nhưng lại không thể ăn đồ bên ngoài.
Ngay cả đồ ăn và quần áo cũng trở thành một vấn đề.
Hắn như thể bị đưa về thời kì hỗn loạn trước ngày giải phóng.
Mất nhiều hơn được.
"Các người có thể đi rồi." Tiêu Diếp đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào: "Đội ngũ của công ty quản lý đang chờ bàn giao cùng các người, đừng ở lại đây dây dưa nữa."
Người đại diện còn muốn mở miệng nói thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tiêu Diệp, anh ta liền sợ hãi im miệng.
Tiêu tổng ra tay rất quyết liệt, nếu lại tiếp tục chọc giận hắn, chỉ sợ càng không có kết quả.
Người đại diện hốt hoảng kéo Phó Chu Minh ra khỏi toàn nhà Tiêu thị.
Đi ra khỏi Tiêu thị, người đại diện cảm thấy bầu trời đều xám xịt.
Trong lòng không ngừng hối hận.
Lúc trước, đáng lẽ không nên do dự mà ôm đùi Tiêu tổng, đưa Chu Minh lên giường Tiêu tổng ngay lúc đấy thì bây giờ...!
Hắn cả người xụi lơ ngồi sụp xuống đất, hối hận đến mức muốn dùng đá đập nát đầu chó của mình
......!
Sau khi Tiêu Diệp tan sở, hắn một khắc cũng không chần chờ, trực tiếp lái xe về nhà.
Lúc vừa mở cửa, một mùi thức ăn nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Thật thơm!
Tiêu Diệp nhìn Triệu Hướng Hải cùng Tiêu Nhạc Nhạc ngồi trong phòng bếp, lại nhìn trên bàn cơm bày ra đủ loại đồ ăn, thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng hắn biết rõ, hiện tại dù hắn có đói đến đâu thì cũng không có ý nghĩa gì
Triệu Hướng Hải cũng sẽ không làm đồ ăn cho hắn.
Trước kia, sau mỗi lần mây mưa trong phòng, Triệu Hướng Hải đều có thói quen nấu một nồi cháo làm ấm dạ dày cho hai người ăn lót bụng, khí thế ôn nhu vô cùng
Nhưng hiện tại......!
Tiêu Diệp cảm thấy, chính mình lúc này đói đến cả người không còn sức lực, đói đến bụng phát đau, Triệu Hướng Hải đều con mẹ nó không thèm quan tâm lấy một chút!
Người nam nhân này, ôn nhu thì sưởi ấm trái tim mọi người.
Nhưng khi tàn nhẫn, lại lạnh nhạt khiến người ta phải sợ hãi.
Tiêu Diệp cáu tới nỗi vò đầu bứt tai, ngồi xuống bên cạnh giả vờ xem tập tài liệu.
"Baba, con no rồi."
Tiêu Nhạc Nhạc chiếc đũa buông xuống, liếm liếm môi.
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng sờ đầu bé con: "Nhạc Nhạc hôm nay thật ngoan, tất cả đều ăn hết rồi."
Nói xong, anh đứng dậy, xếp lại cái đĩa bẩn rồi mang vào bếp.
Tiêu Nhạc Nhạc len lén liếc Triệu Hướng Hải, thấy anh vào phòng bếp, liền lén lút đi đến bên cạnh Tiêu Diệp: "Cha, mau lại đây."
"Gì thế?" Tiêu Diệp còn chưa kịp phản ứng.
"Cha lại đây, lại đây." Tiêu Nhạc Nhạc có chút nóng nảy, lôi kéo tay áo Tiêu Diệp hướng về phía phòng ngủ.
Tiêu Diệp không rõ nguyên do đi theo Tiêu Nhạc Nhạc đến phòng nhỏ của con bé.
"Nhạc Nhạc." Tiêu Diệp đóng cửa lại: "Tìm cha có việc gì?"
Tiêu Nhạc Nhạc gật đầu, sau đó lén lút từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp giữ nhiệt cùng một đôi đũa.
Tiêu Diệp sửng sốt nhìn thẳng: "Đây là......"
"Con lén lút giữ một thức ăn chút trong lúc baba không để ý." Nhạc Nhạc chớp chớp mắt đưa hộp giữ nhiệt trong tay về phía trước: "Cha, cha đói bụng rồi đi, mau ăn đi này."
Tiêu Diệp nhận lấy hộp thức ăn trong tay con gái, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trái tim hắn như thắt lại.
"Suỵt——"
Tiêu Nhạc Nhạc đem một ngón tay đặt ở trước môi: "Cha, mau ăn đi, đừng để ba ba nhìn thấy."
Trong lòng Tiêu Diệp bỗng chốc ấm áp hẳn lên, gật đầu lia lịa, mở nắp hộp thức ăn cầm đùi gà lên cắn nhẹ một cái.
Oh shit!
Thật con mẹ nó ngon!
Đã lâu rồi hắn chưa được nếm thử món này.
Trong lòng Tiêu Diệp chua xót.
Trước kia thuận miệng kêu đói là sẽ có đồ ăn dâng tới tận miệng, mà hiện tại lại phải dựa vào con gái cứu tế, phải lén lút tránh ở trong phòng mới có thể ăn.
Trước kia không cảm thấy mấy thứ này là quý giá, hiện tại có cắn đến đầy miệng cũng không thể ngừng ăn được.
"Ngon lắm đúng không?" Tiêu Nhạc ngước khuôn mặt tươi cười lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao đặc biệt nhanh nhẹn: "Chân gà chiên giòn của baba là ngon nhất!"
Tiêu Diệp dùng sức xoa xoa đầu Tiêu Nhạc Nhạc.
Có con gái thật tốt!
Tiêu Nhạc Nhạc hì hì cười, nhìn Tiêu Diệp chậm rãi ăn xong thức ăn trong hộp.
"Nhạc Nhạc ——"
Đang lúc hai người bọn họ ăn đến vui sướng, cửa phòng đột nhiên bị gõ, ngoài cửa vang lên giọng nói của Triệu Hướng Hải.
"Là ba ba." Tiêu Nhạc Nhạc cả kinh: "Mau! Cha, mau giấu đi!"
Tiêu Diệp gật đầu, dùng đũa gắp nhanh vài ngụm thức ăn, sau đó mới miễn cưỡng đóng hộp lại, giấu ở nơi nào đó.
Tiêu Nhạc Nhạc mở cửa, chớp chớp mắt nhìn: "Ba ơi, có chuyện gì vậy?"
"Không phải nói con ở phòng khách đợi ba sao? Ba còn chưa giao bài tập cho con đâu." Triệu Hướng Hải vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nhạc Nhạc.
Anh nhìn lên lần nữa, chỉ thấy thân hình cao lớn của Tiêu Diệp cùng khuôn mặt đang loay hoay xấu hổ.
Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Cậu sao lại ở đây?"
Tiêu Diệp ho khan một tiếng: "Tôi......!Tôi giúp Nhạc Nhạc dọn phòng."
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không tin.
Anh nhìn Tiêu Diệp, cánh mũi khẽ giật giật, sau đó trào phúng cười nói: "Tiêu Diệp, cậu cũng thật biết nói đùa.
Giúp Nhạc Nhạc dọn phòng, chính là dọn sạch chân gà rán, phải không?"
- --------------------------
Mùi vị của việc ăn vụng bị bắt gặp, ta nói nó nhụcccccccc
Cười vl -))))
Tiêu – thích ăn vụng – Diệp: Bà xã, em muốn ăn gà.
Triệu – thích bắt trộm – Hướng Hải: Cút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook