Tứ Hoàng Tử
-
Chương 5: Thuyết phục Tống thái y
Trong cung Khánh Đô, Tống thái y quỳ gối dập đầu với Lý Thụy:
“Vi thần đa tạ ơn cứu mạng của tứ hoàng tử”.
Lý Thụy vội vàng đỡ hắn dậy, đương nhiên sức hắn cũng không nâng được Tống thái y, chính là Tống thái y cũng không rề rà. Thấy tứ hoàng tử muốn đỡ sợ làm bị thương hắn, vội vàng đứng dậy.
Lý Thụy cho toàn bộ cung nhân lui ra. Lại mời Tống thái y vào phòng ngủ. Tống thái y lúc này vẫn đang bế Tống Nghi, Lý Thụy ra hiệu đặt cô bé lên giường. Xong liền quỳ xuống. Tống thái y hoảng sợ không hiểu tứ hoàng tử bỗng dưng sao lại quỳ, vội vàng đỡ hắn nhưng Lý Thụy nhất định không chịu đứng lên.
“Tống thái y, ngài nghe ta nói. Ta có việc muốn cầu ngài”. Lý Thụy chắp hai tay, thần sắc nghiêm túc, giọng nói rành rọt.
“Tứ hoàng tử, người cứ đứng lên đã rồi nói. Người có ơn cứu mạng Nghi nhi, chỉ cần phân phó vi thần nhất định tận tâm mà làm”. Tống thái y lại muốn đỡ Lý Thụy đứng dậy.
Lý Thụy đã có ý cầu tình, sao muốn đứng dậy. Cơ thể hắn là một đứa bé quỳ trước người hơn mình mấy chục tuổi cũng không tính là mất mặt. Hơn nữa liên quan đến việc có giữ được tính mạng hay không, giữ được bao lâu đều phụ thuộc vào vị thái y trước mặt; Lý Thụy cảm thấy nhất định phải quỳ. Lại dập đầu với Tống thái y một cái mới nói:
“Tống thái y, ta không phải là hoàng tử, ta là công chúa”.
Tống thái y đang định quỳ, hoàng từ quỳ hắn sao có thể đứng, cũng không cứng rắn ép Lý Thụy đứng lên được, chỉ đành quỳ xuống. Còn chưa kịp quỳ nghe hai từ “công chúa” kinh ngạc mở to mắt. Lý Thụy nói tiếp:
“Ta muốn ngài giúp ta che giấu thân phận”.
“Tứ hoàng tử… công chúa, người… chuyện này… sao lại thế này?”. Tống thái y đầu óc rối bời, miệng cũng lắp bắp. Nghĩ nghĩ rồi lại khuyên: “Nếu người là công chúa, chỉ cần tâu lại sự thật với thái hậu, hoàng thượng. Người nhỏ tuổi, hoàng thượng có lẽ sẽ không trách phạt…”.
“Tống thái y”, Lý Thụy ngắt lời, “ngài hẳn cũng đã nghe câu “quân vô hí ngôn”, phụ hoàng đã ban chiếu bố cáo thiên hạ ta là tứ hoàng tử. Nay hoàng tử trở thành công chúa, thể diện của bậc quân vương, của hoàng thất sẽ vứt vào đâu? Mà ta cho dù nhỏ tuổi nhưng tội khi quân há có thể nói miễn là miễn?”.
Tống thái y giật mình nhìn Lý Thụy thật kĩ. Đứa trẻ trước mặt so với nữ nhi của ông cũng chỉ lớn hơn một chút. Mà ánh mắt đó, phong thái chững chạc đó, những lời nói đó… lại là của một đứa bé năm tuổi ư? Tống thái y nhất thời không thể giải thích được, đành nghĩ đến nội dung những lời Lý Thụy nói. Vị công chúa này muốn hắn giấu giếm thân phận, nếu chuyện bại lộ không chỉ tính mạng của ông, mà thê nhi cũng đều sẽ bị liên lụy. Tống thái y thử thương lượng:
“Chuyện này có thể từ từ tìm cách giải quyết. Tuyệt đối không thể lừa gạt hoàng thượng được. Đây chính là tử tội!”.
“Ta hiện tại chẳng lẽ lại không phải chính là đang khi quân phạm thượng hay sao? Bây giờ lừa gạt hay sau này lừa gạt thì có gì khác? Tống thái y, không còn cách giải quyết nào khác. Giờ ta nói thật với phụ hoàng, thể diện hoàng thất vẫn sẽ mất đi, mà tội danh của ta cũng sẽ không thể xóa bỏ được”. Lý Thụy thấy Tống thần y phân vân khó xử thì tiếp tục nói:
“Ta biết ta thế này không phải với ngài, chuyện này vốn là ta nên tự làm tự chịu. Nể tình ta và tiểu muội muội cùng chung hoạn nạn, cầu ngài giúp ta che giấu thân phận”. Lý Thụy không lấy ơn cứu mạng ra ép buộc đối phương, mà muốn đối phương giúp hắn vì không thể không giúp. Nếu không sẽ hổ thẹn với lương tâm. Ở thời đại của hắn, hiếm khi có chuyện ai cứu mạng ai, cho dù có cũng là cảm ơn rồi dùng vật chất báo đáp. Không có chuyện dùng mạng đổi mạng. Nhưng hắn biết, ở cổ đại này, ân nhân rất quan trọng. Có ơn báo ơn là chuyện đương nhiên. Mà Lý Thụy hắn hiện tại, cũng nên tính là tiểu ân công đúng không?
“Vi thần không phải không muốn giúp người. Nhưng chuyện này nghiêm trọng, nam nữ hữu biệt, sao có thể che giấu cả đời?”. Tống thái y đi qua đi lại.
“Không cần cả đời. Ta chỉ cần ngài giúp ta che giấu thân phận mười lăm năm. Có y thuật của ngài, ta lại cẩn thận nhất định không để ai phát hiện. Ta sẽ xin hoàng tổ mẫu để ngài làm thái y chuyên phụ trách chăm sóc ta”. Lý Thụy nói rồi lại dập đầu một cái.
Tống thái y vội đỡ hắn dậy, lần này hắn cương quyết nâng Lý Thụy không cho hắn tiếp tục quỳ:
“Người đứng dậy rồi nói, đứng dậy rồi nói. Người nói là mười lăm năm sao? Vì sao?”.
“Tống thái y, ta vào cung là bất đắc dĩ. Mẫu phi vì sinh ta mà qua đời, mẹ nuôi vì bảo hộ ta mà mất đi. Trong thôn bị giặc phỉ giết sạch không còn một ai. Già trẻ lớn bé một mạng cũng không chừa. Ta chỉ là đứa bé năm tuổi, có thể đi đâu?”. Lý Thụy giọng nói lộ vẻ đau đớn, sợ hãi.
Mà Tống thái y nghe hắn nói mẫu phi qua đời khi sinh con cảm thấy thương xót, lại cũng nghe qua chuyện các thôn làng bị giặc phỉ cướp giết. Trong đầu lóe lên ý nghĩ, có phải vì quá kinh hoảng nên bị chấn động, công chúa mới trở nên khác người hay không?
Tống thần y cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. Công chúa có ơn cứu mạng Nghi nhi, điều này không thể chối cãi. Chỉ là có thể thay đổi thân phận được sao? Lại nhớ đến từng lời nói, biểu hiện của đứa bé trước mặt. Thông minh như vậy, nếu như cẩn thận thì không phải không được. Chỉ là… chuyện này quá mức nghiêm trọng. Tâm trạng ông vì chuyện hỏa hoạn vẫn còn rối loạn. Nhất thời không biết phải quyết định thế nào.
Lý Thụy lúc này mới tung “đòn sát thủ”:
“Tống thái y, chỉ cần ngài đồng ý giúp ta. Trong thời gian ta ở trong cung, sẽ cung cấp bạc để ngài mua dược liệu, hành y cứu giúp dân chúng. Hiện nay phía Bắc hạn hán, phía Nam có nguy cơ lũ lụt, mà giặc phỉ lại hoành hành ngang ngược, chém giết khắp nơi. Dịch bệnh bùng phát, dân chúng đói nghèo. Ốm đau không được cứu chữa. Ta biết ngài là bậc lương y, có lòng nhưng không đủ sức, ta nguyện ý giúp ngài. Tuy ta hiện tại không có bạc, nhưng tương lai nhất định sẽ có. Mỗi năm ta sẽ cung ứng cho ngài một trăm vạn lượng. Tống thái y biết con số này có nghĩa là gì không? Chính là mỗi năm chúng ta có thể cứu được hàng ngàn bách tính. Ngài đừng thấy ta hiện tại không có gì mà nghi ngờ, ta có thể nói được những lời này thì cũng sẽ có bản lĩnh kiếm được bạc. Hơn nữa, ngài ở thái y viện muốn lập y quán, đi khắp nơi chữa bệnh miễn phí e là không thể. Triều đình sẽ không cho ngài từ quan. Mà nếu ngài hành y từ thiện đến một lúc nào đó, dân chúng cơ khổ nhất định sẽ xem người như thần phật. Hoàng thượng vì bảo vệ uy quyền, không trừ bỏ ngài không được. Mà ta có thể thay ngài mở y quán, có thể bí mật cùng ngài cứu giúp bách tính”.
Tống thái y hoàn toàn bị chấn động. Nếu những lời này là thật, những điều đó có thể thực hiện, chính là nguyện vọng cả đời của kẻ làm đại phu như hắn. Lại nhìn kĩ đứa bé trước mặt, cảm thấy tạo hóa quá mức thần kỳ. Đây không phải là vì kinh sợ do nhìn thấy cảnh chém giết mà trở nên chững chạc, mà chính là sinh ra đã như vậy. Vị công chúa này chính là thiên tài. Là người có thể cứu bách tính. Chỉ cần có thể có hy vọng đó, hắn bằng lòng mạo hiểm giúp người che giấu thân phận.
Tống thái y quỳ xuống, dập đầu:
“Vi thần nguyện ý nghe tứ hoàng tử phân phó”.
Ly Thụy thở phào, vội vàng nâng Tống thái y ngồi dậy, khẽ cười nói:
“Ta cũng không phải là kẻ có tấm lòng bồ tát, đối với nỗi lòng của thái y dành cho bách tính quả thật cảm thấy bản thân đáng hổ thẹn. Nhưng ngài yên tâm, ta cam đoan những lời hôm nay ta nói, A Thụy nhất định có thể làm được”.
Tống thái y vái hắn một vái dài, ôm Tống Nghi rời khỏi cung Khánh Đô, lại cho đồ đệ đến bẩm cáo thái hậu. Tứ hoàng tử thân thể khỏe mạnh, thái hậu không cần lo lắng.
Hôm sau Lý Thụy đến bái kiến, thái hậu không ngớt lời khen hắn. Muốn thưởng cho hắn. Lý Thụy nói rất thích Tống thái y, muốn hắn phụ trách xem bệnh cho mình. Thái hậu đương nhiên vui vẻ đồng ý. Lý Thụy lại dâng tặng thái hậu một chữ “Thọ”. Thái hậu nhìn tờ giấy trắng, ở giữa có một chữ Thọ viết theo lối chữ Khải. Nét bút sắc sảo lại rất có thần. Liền hỏi Lý Thụy chữ này là ai viết. Lý Thụy cười hì hì nói:
“Đương nhiên là Thụy nhi viết tặng hoàng tổ mẫu. Thụy nhi trước kia không có nãi nãi, hiện tại có phụ hoàng, lại có hoàng tổ mẫu, nhi thần muốn người sống thật lâu thật lâu mới luyện viết chữ Thọ tặng người. Hoàng tổ mẫu có thích không?”.
Thái hậu đương nhiên rất thích. Lại càng đánh giá cao hoàng tôn này. Thái hậu là người yêu thích viết chữ. Mà chữ Thọ này của Lý Thụy tuy lực tay không đủ; điểm hoạch, kết thể, thần vận lại không thể chê được. Hoàng thượng nói không sai, đứa trẻ này lớn lên nhất định là một nhân tài.
Thái hậu nhân lúc hoàng thượng đến thỉnh an, thì vừa kể vừa khen tứ hoàng tử thông minh tài trí, ngoan ngoãn lễ phép, lại có tấm lòng nhân hậu. Hoàng thượng cũng đã nghe qua việc hỏa hoạn. Tứ hoàng tử dùng chăn dày thấm nước bảo vệ cơ thể đúng là rất thông minh, gặp lửa cháy lớn không rối loạn chạy bừa mà tìm nơi an toàn ẩn nấp, mà khó có được là hắn còn cõng theo một đứa bé, gặp nguy hiểm cũng không bỏ người lại lo lấy bản thân. Lại nhìn chữ Thọ trên tay, nhìn chữ thấu người. Người viết chữ này, tuổi nhỏ khí lực không đủ, nhưng đường nét ổn trọng, bố cục hài hòa, lại thể hiện được cái hồn của con chữ. Trước giờ ngoài tam hoàng tử, hoàng thượng chưa từng xem trọng ai như vậy. Nếu mới đầu yêu thích Lý Thụy chỉ vì hắn là con của Khánh phi, thì hiện tại hoàng thượng là thật lòng xem trọng bản thân Lý Thụy. Hắn muốn nhìn xem tứ hoàng tử về sau sẽ trở thành một hoàng tử như thế nào.
Vì thế không bao lâu sau liền cho mời thái phó và sư phụ dạy võ công tốt nhất đến dạy cho các hoàng tử.
Lại nói, Lý Thụy cuối cùng cũng tạm thời giải quyết những vấn đề trước mắt. Chính thức bắt đầu con đường làm hoàng tử của mình, cũng dần chấp nhận sự thật bản thân chết đi sống lại. Từ đại thiếu gia trở thành tiểu cô nương. Từ tiểu cô nương lại trở thành tứ hoàng tử.
Mà trong vòng mười năm, Lý Thụy cũng không hề thất hứa, giúp Tống thái y thực hiện nguyện vọng cứu bách tính. Hắn biến bản thân thành kẻ “tham tiền, háo sắc, cho vay nặng lãi” trong mắt mọi người, từ hoàng cung đến triều đình, từ quan lại đến dân chúng. Danh xấu nổi như cồn. Sau lưng mỗi năm đều đúng hẹn giao cho Tống thái y một trăm vạn lượng bạc mua dược liệu, lương thực cứu dân. Hắn trước mặt mọi người là giao du với đám dân đen đầu đường xó chợ, suốt ngày rong chơi uống rượu. Bên trong lại âm thầm xây dựng mạng lưới tin tức và thuộc hạ. Chính là những kẻ “lưu manh đầu đường xó chợ” kia. Hắn đến tửu lầu ngoài mặt như ham chơi, thực chất là một mặt thu thập tin tức, mặt khác âm thầm xây dựng y quán bí mật, giúp Tống thái y thu nhận hơn hai mươi đồ đệ. Mà toàn bộ những điều này không một ai nghi ngờ. Ai có thể nghi ngờ một đứa bé mặt mũi non nớt có thể làm ra những chuyện như vậy?
“Vi thần đa tạ ơn cứu mạng của tứ hoàng tử”.
Lý Thụy vội vàng đỡ hắn dậy, đương nhiên sức hắn cũng không nâng được Tống thái y, chính là Tống thái y cũng không rề rà. Thấy tứ hoàng tử muốn đỡ sợ làm bị thương hắn, vội vàng đứng dậy.
Lý Thụy cho toàn bộ cung nhân lui ra. Lại mời Tống thái y vào phòng ngủ. Tống thái y lúc này vẫn đang bế Tống Nghi, Lý Thụy ra hiệu đặt cô bé lên giường. Xong liền quỳ xuống. Tống thái y hoảng sợ không hiểu tứ hoàng tử bỗng dưng sao lại quỳ, vội vàng đỡ hắn nhưng Lý Thụy nhất định không chịu đứng lên.
“Tống thái y, ngài nghe ta nói. Ta có việc muốn cầu ngài”. Lý Thụy chắp hai tay, thần sắc nghiêm túc, giọng nói rành rọt.
“Tứ hoàng tử, người cứ đứng lên đã rồi nói. Người có ơn cứu mạng Nghi nhi, chỉ cần phân phó vi thần nhất định tận tâm mà làm”. Tống thái y lại muốn đỡ Lý Thụy đứng dậy.
Lý Thụy đã có ý cầu tình, sao muốn đứng dậy. Cơ thể hắn là một đứa bé quỳ trước người hơn mình mấy chục tuổi cũng không tính là mất mặt. Hơn nữa liên quan đến việc có giữ được tính mạng hay không, giữ được bao lâu đều phụ thuộc vào vị thái y trước mặt; Lý Thụy cảm thấy nhất định phải quỳ. Lại dập đầu với Tống thái y một cái mới nói:
“Tống thái y, ta không phải là hoàng tử, ta là công chúa”.
Tống thái y đang định quỳ, hoàng từ quỳ hắn sao có thể đứng, cũng không cứng rắn ép Lý Thụy đứng lên được, chỉ đành quỳ xuống. Còn chưa kịp quỳ nghe hai từ “công chúa” kinh ngạc mở to mắt. Lý Thụy nói tiếp:
“Ta muốn ngài giúp ta che giấu thân phận”.
“Tứ hoàng tử… công chúa, người… chuyện này… sao lại thế này?”. Tống thái y đầu óc rối bời, miệng cũng lắp bắp. Nghĩ nghĩ rồi lại khuyên: “Nếu người là công chúa, chỉ cần tâu lại sự thật với thái hậu, hoàng thượng. Người nhỏ tuổi, hoàng thượng có lẽ sẽ không trách phạt…”.
“Tống thái y”, Lý Thụy ngắt lời, “ngài hẳn cũng đã nghe câu “quân vô hí ngôn”, phụ hoàng đã ban chiếu bố cáo thiên hạ ta là tứ hoàng tử. Nay hoàng tử trở thành công chúa, thể diện của bậc quân vương, của hoàng thất sẽ vứt vào đâu? Mà ta cho dù nhỏ tuổi nhưng tội khi quân há có thể nói miễn là miễn?”.
Tống thái y giật mình nhìn Lý Thụy thật kĩ. Đứa trẻ trước mặt so với nữ nhi của ông cũng chỉ lớn hơn một chút. Mà ánh mắt đó, phong thái chững chạc đó, những lời nói đó… lại là của một đứa bé năm tuổi ư? Tống thái y nhất thời không thể giải thích được, đành nghĩ đến nội dung những lời Lý Thụy nói. Vị công chúa này muốn hắn giấu giếm thân phận, nếu chuyện bại lộ không chỉ tính mạng của ông, mà thê nhi cũng đều sẽ bị liên lụy. Tống thái y thử thương lượng:
“Chuyện này có thể từ từ tìm cách giải quyết. Tuyệt đối không thể lừa gạt hoàng thượng được. Đây chính là tử tội!”.
“Ta hiện tại chẳng lẽ lại không phải chính là đang khi quân phạm thượng hay sao? Bây giờ lừa gạt hay sau này lừa gạt thì có gì khác? Tống thái y, không còn cách giải quyết nào khác. Giờ ta nói thật với phụ hoàng, thể diện hoàng thất vẫn sẽ mất đi, mà tội danh của ta cũng sẽ không thể xóa bỏ được”. Lý Thụy thấy Tống thần y phân vân khó xử thì tiếp tục nói:
“Ta biết ta thế này không phải với ngài, chuyện này vốn là ta nên tự làm tự chịu. Nể tình ta và tiểu muội muội cùng chung hoạn nạn, cầu ngài giúp ta che giấu thân phận”. Lý Thụy không lấy ơn cứu mạng ra ép buộc đối phương, mà muốn đối phương giúp hắn vì không thể không giúp. Nếu không sẽ hổ thẹn với lương tâm. Ở thời đại của hắn, hiếm khi có chuyện ai cứu mạng ai, cho dù có cũng là cảm ơn rồi dùng vật chất báo đáp. Không có chuyện dùng mạng đổi mạng. Nhưng hắn biết, ở cổ đại này, ân nhân rất quan trọng. Có ơn báo ơn là chuyện đương nhiên. Mà Lý Thụy hắn hiện tại, cũng nên tính là tiểu ân công đúng không?
“Vi thần không phải không muốn giúp người. Nhưng chuyện này nghiêm trọng, nam nữ hữu biệt, sao có thể che giấu cả đời?”. Tống thái y đi qua đi lại.
“Không cần cả đời. Ta chỉ cần ngài giúp ta che giấu thân phận mười lăm năm. Có y thuật của ngài, ta lại cẩn thận nhất định không để ai phát hiện. Ta sẽ xin hoàng tổ mẫu để ngài làm thái y chuyên phụ trách chăm sóc ta”. Lý Thụy nói rồi lại dập đầu một cái.
Tống thái y vội đỡ hắn dậy, lần này hắn cương quyết nâng Lý Thụy không cho hắn tiếp tục quỳ:
“Người đứng dậy rồi nói, đứng dậy rồi nói. Người nói là mười lăm năm sao? Vì sao?”.
“Tống thái y, ta vào cung là bất đắc dĩ. Mẫu phi vì sinh ta mà qua đời, mẹ nuôi vì bảo hộ ta mà mất đi. Trong thôn bị giặc phỉ giết sạch không còn một ai. Già trẻ lớn bé một mạng cũng không chừa. Ta chỉ là đứa bé năm tuổi, có thể đi đâu?”. Lý Thụy giọng nói lộ vẻ đau đớn, sợ hãi.
Mà Tống thái y nghe hắn nói mẫu phi qua đời khi sinh con cảm thấy thương xót, lại cũng nghe qua chuyện các thôn làng bị giặc phỉ cướp giết. Trong đầu lóe lên ý nghĩ, có phải vì quá kinh hoảng nên bị chấn động, công chúa mới trở nên khác người hay không?
Tống thần y cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. Công chúa có ơn cứu mạng Nghi nhi, điều này không thể chối cãi. Chỉ là có thể thay đổi thân phận được sao? Lại nhớ đến từng lời nói, biểu hiện của đứa bé trước mặt. Thông minh như vậy, nếu như cẩn thận thì không phải không được. Chỉ là… chuyện này quá mức nghiêm trọng. Tâm trạng ông vì chuyện hỏa hoạn vẫn còn rối loạn. Nhất thời không biết phải quyết định thế nào.
Lý Thụy lúc này mới tung “đòn sát thủ”:
“Tống thái y, chỉ cần ngài đồng ý giúp ta. Trong thời gian ta ở trong cung, sẽ cung cấp bạc để ngài mua dược liệu, hành y cứu giúp dân chúng. Hiện nay phía Bắc hạn hán, phía Nam có nguy cơ lũ lụt, mà giặc phỉ lại hoành hành ngang ngược, chém giết khắp nơi. Dịch bệnh bùng phát, dân chúng đói nghèo. Ốm đau không được cứu chữa. Ta biết ngài là bậc lương y, có lòng nhưng không đủ sức, ta nguyện ý giúp ngài. Tuy ta hiện tại không có bạc, nhưng tương lai nhất định sẽ có. Mỗi năm ta sẽ cung ứng cho ngài một trăm vạn lượng. Tống thái y biết con số này có nghĩa là gì không? Chính là mỗi năm chúng ta có thể cứu được hàng ngàn bách tính. Ngài đừng thấy ta hiện tại không có gì mà nghi ngờ, ta có thể nói được những lời này thì cũng sẽ có bản lĩnh kiếm được bạc. Hơn nữa, ngài ở thái y viện muốn lập y quán, đi khắp nơi chữa bệnh miễn phí e là không thể. Triều đình sẽ không cho ngài từ quan. Mà nếu ngài hành y từ thiện đến một lúc nào đó, dân chúng cơ khổ nhất định sẽ xem người như thần phật. Hoàng thượng vì bảo vệ uy quyền, không trừ bỏ ngài không được. Mà ta có thể thay ngài mở y quán, có thể bí mật cùng ngài cứu giúp bách tính”.
Tống thái y hoàn toàn bị chấn động. Nếu những lời này là thật, những điều đó có thể thực hiện, chính là nguyện vọng cả đời của kẻ làm đại phu như hắn. Lại nhìn kĩ đứa bé trước mặt, cảm thấy tạo hóa quá mức thần kỳ. Đây không phải là vì kinh sợ do nhìn thấy cảnh chém giết mà trở nên chững chạc, mà chính là sinh ra đã như vậy. Vị công chúa này chính là thiên tài. Là người có thể cứu bách tính. Chỉ cần có thể có hy vọng đó, hắn bằng lòng mạo hiểm giúp người che giấu thân phận.
Tống thái y quỳ xuống, dập đầu:
“Vi thần nguyện ý nghe tứ hoàng tử phân phó”.
Ly Thụy thở phào, vội vàng nâng Tống thái y ngồi dậy, khẽ cười nói:
“Ta cũng không phải là kẻ có tấm lòng bồ tát, đối với nỗi lòng của thái y dành cho bách tính quả thật cảm thấy bản thân đáng hổ thẹn. Nhưng ngài yên tâm, ta cam đoan những lời hôm nay ta nói, A Thụy nhất định có thể làm được”.
Tống thái y vái hắn một vái dài, ôm Tống Nghi rời khỏi cung Khánh Đô, lại cho đồ đệ đến bẩm cáo thái hậu. Tứ hoàng tử thân thể khỏe mạnh, thái hậu không cần lo lắng.
Hôm sau Lý Thụy đến bái kiến, thái hậu không ngớt lời khen hắn. Muốn thưởng cho hắn. Lý Thụy nói rất thích Tống thái y, muốn hắn phụ trách xem bệnh cho mình. Thái hậu đương nhiên vui vẻ đồng ý. Lý Thụy lại dâng tặng thái hậu một chữ “Thọ”. Thái hậu nhìn tờ giấy trắng, ở giữa có một chữ Thọ viết theo lối chữ Khải. Nét bút sắc sảo lại rất có thần. Liền hỏi Lý Thụy chữ này là ai viết. Lý Thụy cười hì hì nói:
“Đương nhiên là Thụy nhi viết tặng hoàng tổ mẫu. Thụy nhi trước kia không có nãi nãi, hiện tại có phụ hoàng, lại có hoàng tổ mẫu, nhi thần muốn người sống thật lâu thật lâu mới luyện viết chữ Thọ tặng người. Hoàng tổ mẫu có thích không?”.
Thái hậu đương nhiên rất thích. Lại càng đánh giá cao hoàng tôn này. Thái hậu là người yêu thích viết chữ. Mà chữ Thọ này của Lý Thụy tuy lực tay không đủ; điểm hoạch, kết thể, thần vận lại không thể chê được. Hoàng thượng nói không sai, đứa trẻ này lớn lên nhất định là một nhân tài.
Thái hậu nhân lúc hoàng thượng đến thỉnh an, thì vừa kể vừa khen tứ hoàng tử thông minh tài trí, ngoan ngoãn lễ phép, lại có tấm lòng nhân hậu. Hoàng thượng cũng đã nghe qua việc hỏa hoạn. Tứ hoàng tử dùng chăn dày thấm nước bảo vệ cơ thể đúng là rất thông minh, gặp lửa cháy lớn không rối loạn chạy bừa mà tìm nơi an toàn ẩn nấp, mà khó có được là hắn còn cõng theo một đứa bé, gặp nguy hiểm cũng không bỏ người lại lo lấy bản thân. Lại nhìn chữ Thọ trên tay, nhìn chữ thấu người. Người viết chữ này, tuổi nhỏ khí lực không đủ, nhưng đường nét ổn trọng, bố cục hài hòa, lại thể hiện được cái hồn của con chữ. Trước giờ ngoài tam hoàng tử, hoàng thượng chưa từng xem trọng ai như vậy. Nếu mới đầu yêu thích Lý Thụy chỉ vì hắn là con của Khánh phi, thì hiện tại hoàng thượng là thật lòng xem trọng bản thân Lý Thụy. Hắn muốn nhìn xem tứ hoàng tử về sau sẽ trở thành một hoàng tử như thế nào.
Vì thế không bao lâu sau liền cho mời thái phó và sư phụ dạy võ công tốt nhất đến dạy cho các hoàng tử.
Lại nói, Lý Thụy cuối cùng cũng tạm thời giải quyết những vấn đề trước mắt. Chính thức bắt đầu con đường làm hoàng tử của mình, cũng dần chấp nhận sự thật bản thân chết đi sống lại. Từ đại thiếu gia trở thành tiểu cô nương. Từ tiểu cô nương lại trở thành tứ hoàng tử.
Mà trong vòng mười năm, Lý Thụy cũng không hề thất hứa, giúp Tống thái y thực hiện nguyện vọng cứu bách tính. Hắn biến bản thân thành kẻ “tham tiền, háo sắc, cho vay nặng lãi” trong mắt mọi người, từ hoàng cung đến triều đình, từ quan lại đến dân chúng. Danh xấu nổi như cồn. Sau lưng mỗi năm đều đúng hẹn giao cho Tống thái y một trăm vạn lượng bạc mua dược liệu, lương thực cứu dân. Hắn trước mặt mọi người là giao du với đám dân đen đầu đường xó chợ, suốt ngày rong chơi uống rượu. Bên trong lại âm thầm xây dựng mạng lưới tin tức và thuộc hạ. Chính là những kẻ “lưu manh đầu đường xó chợ” kia. Hắn đến tửu lầu ngoài mặt như ham chơi, thực chất là một mặt thu thập tin tức, mặt khác âm thầm xây dựng y quán bí mật, giúp Tống thái y thu nhận hơn hai mươi đồ đệ. Mà toàn bộ những điều này không một ai nghi ngờ. Ai có thể nghi ngờ một đứa bé mặt mũi non nớt có thể làm ra những chuyện như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook