Tự Họa Vô Lai
Chương 33: Khoảng cách

"Tỷ hỏi muội một chuyện nhé." Băng Lam khoanh tay nghiêng đầu nhìn Minh Châu, đôi mắt thâm sâu áp đặt lên người nàng cẩn thận dò xét. Nàng ta ngẩng đầu tò mò, cơ thể như phát run lên khi chạm mắt Băng Lam "Vâng, tỷ hỏi đi ạ." "Muội có thích Tiêu Lục không." Băng Lam nghe nàng đồng ý liền không do dự mà hỏi. Minh Châu khựng lại khi nghe thấy câu hỏi của nàng, làm sao mà tỷ tỷ lại hỏi như thế "Tất nhiên rồi ạ, huynh ấy là ca ca của muội mà." nàng gượng cười cố ý hiểu sai câu hỏi.

Băng Lam nhíu mi kiên nhẫn hỏi lại "Ý của tỷ là..." "Chủ nhân!! Thẩm gia cứ chuyện lớn nha!! năm ngày nữa là đại thiếu gia Tiêu Lục thành hôn cùng nhị tiểu thư gì gì đó của Tô phủ." Bội Châu hí hửng chạy vào nói một mạch, khi nhìn thấy Minh Châu ngồi đó liền vò đầu rối rắm biết mình đã sai rồi. Băng Lam nhìn sang Minh Châu xem biểu cảm của nàng ấy, gương mặt kia vẫn điềm đạm không buồn cũng chẳng vui "Tỷ tỷ à, muội cảm thấy hơi mệt nên cuộc nói chuyện của chúng ta tạm ngưng nhé." Nàng đứng dậy miễn cưỡng để lại nụ cười rồi vội vàng bỏ đi.

Băng Lam vẫn thản nhiên uống trà nhìn sang Bội Châu "Em biết sai rồi ạ." nàng cúi đầu hối lỗi nói. "Không sao, sớm muộn gì Minh Châu cũng sẽ biết thôi." Nhưng mà... nàng mím muội suy nghĩ, dù cho Minh Châu không cùng huyết thống với Tiêu Lục thì hắn vẫn sẽ thành hôn. "Bốn người bọn em nhanh đi điều tra cho ta Uyên Loan có thân thiết với ai lúc chưa sinh ra Minh Châu không, điều tra nhanh rồi về báo với ta." Bội Châu ậm à ậm ừ chạy đi nói với mấy người kia, vốn đang đứng hối lỗi cơ mà.

Phòng của Tử Bạch ngồi một mình trong phòng thưởng trà suy tính chuyện Quỳnh Dao. Ả cung nữ này cũng thật kín miệng, nhất quyết không khai. Xem ra là có người sai khiến, người nào lại có sức uy hiếp như vậy?? Hoàng Đế hay Hoàng Hậu?? cung nữ thân cận của công chúa cứ điên điên khùng khùng không thể hỏi được cái gì. Tại sao lại điên?? là do cú sốc gì hay là giả điên đây, sau khi công chúa qua đời cung nữ đó liền trở về quê nhà. Là ai đứng sau vụ này đây?? Hắn nhấp một ngụm trà tiếp tục đặt ra câu hỏi rồi trả lời.

Bây giờ thì sắp xếp lại nào, Quỳnh Dao công chúa chết do cung nữ được Hoàng Đế hoặc Hoàng Hậu sai khiến mang thuốc làm bệnh tình Quỳnh Dao nặng hơn. Có lẽ Quỳnh Dao đã biết được bí mật lớn nào đó mà bắt buộc mẫu hậu hay phụ hoàng nàng phải xuống tay. Cung nữ thân cận Quỳnh Dao chỉ còn cách giả điên mang bí mật đó về quê nhà.

Chỉ cần cung nữ đó nói ra bí mật cất dấu bấy lâu nay và ai là người đứng sau cái chết của Quỳnh Dao. Mọi chuyện sẽ sáng tỏ!! "Nàng không đi vào sao??" Tử Bạch nhìn ra ngoài cửa nói. Băng Lam khoanh tay nhún vai "Cũng định vào đây." nàng thong thả đi vào. Hắn chống cằm nhìn nàng vui vẻ "Nàng nhớ ta sao??" Ở chung với hắn lâu rồi nên cũng đã quen với tình cảnh bây giờ nhưng sao nàng lại đến gặp hắn nhỉ?? Băng Lam im lặng ngồi nhìn hắn rồi đứng dậy đi về phòng. Tử Bạch ngồi thẳng dậy nhìn ra cửa khó hiểu "Gì chứ??" vô thức mỉm cười.

Ở Thanh Trang viện của Minh Châu.

Nàng đóng chặt cửa tự nhốt mình trong phòng, chuyện ca ca thành hôn là chuyện vui nhưng sao nàng lại buồn. Huynh ấy vốn dĩ chỉ xem nàng là muội muội, nàng cũng chỉ xem... xem huynh ấy là ca ca. Minh Châu ngồi trên giường khóc sướt mướt như mọi uất ức mà nàng nhịn nhục ở Thẩm gia tuông ra. Nàng nhắm mắt mím môi để hai ngọt lệ lăn trên má "Minh Châu, huynh vào được không??" Tiêu Lục đứng ngoài cửa gọi nàng với cảm xúc khó nói, hắn thật sự muốn nhìn thấy Minh Châu.

Nàng giật mình định rời giường chạy ra mở cửa nhưng ngay lập tức dừng lại buồn bã "Muội hơi đau đầu một chút, hôm sau huynh hãy đến." Minh Châu nghẹn giọng run run vọng ra ngoài, nàng muốn gặp hắn. Thật sự rất muốn gặp hắn!! nhưng nàng sợ... sợ nhìn thấy huynh ấy lại yếu lòng. "Ừm... vậy muội nghỉ ngơi cho tốt vào, có cần huynh gọi đại phu cho muội không." Tiêu Lục đưa tay phải chạm cửa u sầu nói, có lẽ hắn không nên gặp nàng. Như vậy chỉ làm liên luỵ đến nàng.

Minh Châu đau lòng cắn chặt môi kiềm nước mắt nhìn bóng người đứng ở ngoài cửa. Vì sao?? rõ ràng ở gần như thế mà sau không thể chạm đến. "Không cần đâu, muội chỉ hơi đau đầu thôi đa tạ huynh đã lo lắng cho muội." Lời nói xa lạ này như con dao sắc bén đâm vào tim hắn, Tiêu Lục vô thức thả tay xuống xoay lưng vào cửa ngẩng đầu mỉm cười bi ai "Ừ, huynh đi đây." Thì ra là hắn đa tình, ảo tưởng tình cảm mà muội ấy dành cho hắn.

Trời sụp tối, ở Hoa Thanh viện.

Băng Lam ngồi bên bàn nhếch miệng cười, thì ra là như vậy!! Uyên Lan này cũng quá là mưu mô. "Gặp chuyện vui sao??" Tử Bạch đứng ngoài cửa khoanh tay quan sát nàng tỏ ra nguy hiểm nãy giờ. Nàng quay đầu nhìn hắn gật đầu qua loa, hắn đứng đây từ lúc nào?? là do nàng mất cảnh giác, xem ra phải dành thời gian luyện công rồi. "Mà này, chuyện công chúa Quỳnh Dao ra sao rồi??" Nàng dẹp chuyện đó sang một bên mà hỏi đến chuyện chính. Tử Bạch nhún vai đi lại ngồi đối diện nàng "Sao là sao?? nàng yên tâm, cứ từ từ mà xem kịch do người ở trong hoàng cung diễn."

Gì đây?? Băng Lam ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ hắn, có sai lầm khi giao cho hắn không đây?? "Thế ngươi cũng tìm ra chân tướng rồi à, vậy thì chúng ta cứ ngồi xem kịch cho qua năm ngày" Nàng tựa lưng vào ghế khoanh tay nói, tâm trạng hiện giờ của nàng rất tốt. Tử Bạch nhíu mi nhìn nàng "Cũng??" "Ừ, ta vừa mới tìm ra chân tướng thôi." Nàng nhắm mắt gật đầu.

Tử Bạch mỉm cười chóng cằm nhìn nàng "Nàng nghĩ hai người Tiêu Lục và Minh Châu có đến được với nhau không??" "Ai mà biết" Băng Lam đưa hai tay nhún vai "Việc cùng ta là xem Minh Châu có chung huyết thống với Tiêu Lục hay không. Còn chuyện tình cảm thì tốt nhất đừng xen vào, thân ai nấy lo." Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn chằm chằm nàng "Còn nàng thì sao??"

Băng Lam mở mắt hoài nghi nhìn hắn "Là sao??" "Nàng đã từng yêu ai chưa?" Hắn làm liều một phen mà hỏi, là nàng giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật. Nàng kinh ngạc trước câu hỏi của hắn ấp a ấp úng trả lời "À... ờ... thì có rồi, ta đã từng yêu một người." Nàng chỉ toàn ở bên ông nội chưa một lần yêu đương. Đáng lý ra nàng du lịch Nhật Bản 1 phần để giải stess, 1 phần là tìm nửa kia của mình, chỉ là ông trời chơi nàng thôi. "Là ai??" Hắn ngồi thẳng dậy nghiêm túc hỏi, ai có thể làm một người như nàng yêu chứ. Nàng mỉm cười chọc tức hắn "Không nói đâu." cho hắn tò mò đến chết luôn.

Tử Bạch chuyển mắt sang nơi khác im lặng đến đáng sợ, Băng Lam nhìn biểu cảm của hắn xem lại lời nói của nàng có chọc giận hắn hay không ( T/g: Mọi người đã ngửi thấy đâu đây mùi dấm chua không:3) "Còn ngươi, đã từng yêu ai chưa??" thật ra nàng cũng khá tò mò xem ai xấu số như vậy. Hắn trầm ngâm một lúc nhưng không nở lơ đi nàng đành trả lời "Trước đây thì không, bây giờ thì có." ( T/g: Tỏ tình... đây là tỏ tình gián tiếp) "Là ai, là ai ăn ở không tốt vậy??" Băng Lam mỉm cười châm chọc hỏi, về chuyện tình cảm thật sự nàng không giỏi cho lắm.

Tử Bạch thở dài nhún vai "Sau này nàng sẽ biết." hắn đã nhận ra một điều là nàng rất ngốc trong chuyện tình cảm. Nàng cắn môi tò mò đặt hai tay lên bàn gắng hỏi "Bây giờ luôn đi, sau này làm gì." "Không." hắn lắc đầu cự tuyệt "Nói đi ta nói người ta thích, xem như trao đổi." Băng Lam cười gian cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của hắn. "Không thèm." Hắn mỉm cười nhìn nàng, một người ngay cả nhận ra tình cảm người khác cũng không nhận ra thì lấy đâu ra người yêu.

____________________________________________________

>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương