Tự Họa Vô Lai
-
Chương 25: Đối đầu
"Thật âm độc!!!"
Hiểu Hiểu nhìn nam nhân xấu số kia chết không toàn thây cũng cảm thấy sợ hãi. Ngọc Thanh lại mỉm cười nhìn sang Băng Lam.
"Ta mong chờ Thánh Chủ nha ~~"
Nàng kéo dài khúc cuối vẻ rất hiếu kì.
"Ách!!"
Tinh Trì cốc đầu Ngọc Thanh cười nói.
"Muội có phải là nữ nhân không??"
"Đương nhiên là nữ nhân rồi!!"
Ngọc Thanh phùng má tức giận nhìn hắn.
"Huynh có thể hạ tay xuống được chưa."
Một giọng nói ngọt pha lẫn vẻ sủng nịnh cất lên. Tiêu Lục mỉm cười ôn nhu hạ cánh tay đang che mắt Minh Châu.
"Cảnh bạo lực muội không nên xem!!"
Minh Châu nhíu mi khoanh tay nhìn hắn.
"Đến đây không xem người khác đánh nhau thì làm gì, huynh có bị ngốc không."
Tiêu Lục gật gật nghe qua loa lời nàng.
"Xem huynh được rồi!!"
Hắn nhìn Minh Châu chớp chớp mắt.
"Huynh...!! muội không nói với huynh nữa."
Hai gò má ửng hồng bối rối, nàng ôm mặt đỏ nói. Thật đáng yêu nha, hắn phì cười ngắm vẻ hiện tại của Minh Châu.
"Thôi mà!! huynh không chọc muội nữa."
Tử Bạch đã trở lại ghế ngồi, Tiêu Lục vài phút lơ đãng nhìn thấy hắn liền làm vẻ nghiêm túc. Băng Lam lại ngáp ngắn ngáp dài mòn mỏi chờ đợi.
"Tiêu thiếu gia!! nên tiếp tục đi chứ."
Giọng nói lười nhác đủ đến tai Tiêu Lục. Hắn nghe thấy liền nhìn sang nàng gật gật, công bố kết quả rồi giới thiệu trận tiếp theo.
Trận tiếp theo đã kết thúc, Tiêu Lục đứng lên cao giọng công bố.
"Trận này Nhược Giáo thắng, tiếp theo là trận giữa Tu La Giáo và Vĩ Giáo!!!"
Hắn vừa nói dứt câu Băng Lam đã đứng dậy vươn vai, thong thả đi xuống.
Tử Bạch cao hứng nhướng mi nhìn xuống võ đài, bên Vĩ Giáo là một nam nhân cường tráng phát ra hung khí dữ tợn. Bên ngoài nhìn vào, Băng Lam là nữ nhân yếu đuối gió thổi có thể bay bất cứ lúc nào. Nên có vài phần nghi ngờ Tu La Giáo chỉ là hư danh.
"Bắt đầu!!"
Nam nhân cường tráng như lao tấn công nàng. Băng Lam chắp tay sau lưng xoay người trở về.
"Xong rồi!!!"
Tử Bạch mỉm cười thích thú, hắn biết nàng đã làm gì rồi.
"AaaAaaa!!!"
Tiếng la thảm khốc như kim đâm vào tai mọi người, nam nhân cường tráng đó đã chạm vào vòng lửa mà Băng Lam đặt từ trước. Toàn thân đột nhiên phát hoả, cơ thể cháy đen như sắp thành tro.
Nàng đi lên mang theo vẻ chán ghét pha lẫn thất vọng vì hắn quá lơ là cảnh giác, chỉ biết điên cuồng tấn công trong khi nàng đã dùng chiến thuật giống Tử Bạch. Trận tiếp theo cũng đã kết thúc và đến trận đấu cuối cùng.
"Mời tất cả những người thắng các trận trước lên võ đài tiếp tục đấu một trận nữa, đến khi chỉ còn một người đứng trên võ đài và người đó chính là Võ Lâm Minh Chủ!!!!"
Tiêu Lục có chút khẩn trương trịnh trọng nói.
Trên võ đài bây giờ chỉ có năm giáo: Tu La Giáo, Ma Giáo, Huyết Giáo, Sắc Giáo, Nhật Giáo. Còn lại đều đã xin rút lui vì biết đối đầu với Tu La Giáo và Ma Giáo sẽ không toàn thây. Không khí ở toàn khán đài như lắng đọng, chỉ có tiếng tim đập hồi hộp gây kịch tính.
"Thánh Chủ... rất giống một người đệ quen... nhưng... người đó là ai đệ thật không nhớ ra!!"
Lưu Sở đau đầu lục lại trí nhớ nói, lại tạm gác qua xem trận đấu.
"Hảo, ta có cảm giác quen quen nha."
Ngọc Thanh gật đầu đồng ý không khỏi hoài nghi.
"Trận này muội phải xem cho bằng được, huynh đừng hòng cản muội."
Minh Châu liếc Tiêu Lục cương quyết nói. Hắn cười cười xoa đầu nàng.
"Được được, muội muốn gì huynh đều cho muội hết."
Minh Châu mỉm cười đáng yêu mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
"Huynh nói xem, là ai sẽ thắng đây??"
Tiêu Lục mím muội suy nghĩ lại thở dài.
"Huynh không chắc nữa, nhưng một lát nữa sẽ biết thôi."
Băng Lam đứng trên võ đài vươn vai cái cuối rồi bỏ đi cái vẻ lượt nhác, đổi thành vẻ rất nghiêm túc không kém phần băng lãnh. Tử Bạch từ đầu đến giờ vẫn như một tảng băng vốn chắc có biểu cảm gì.
"BẮT ĐẦU!!!"
"Trói buộc."
"Hoả roi."
Tử Bạch và Băng Lam lao đến các đối thủ với tốc độ khó tin. Tử Bạch đấu với một nam nhân của Nhật Giáo, còn Băng Lam lại đấu với nữ nhân âm hiểm dùng mỹ nhân kế.
"Aaaa."
Nam nhân kia bị ma xích quấn lấy cơ thể đưa lên cao rồi quăng ra khỏi võ đài khiến lục phủ ngũ tạng bị dập nát.
"Aaaaa."
Tiếng la thất thanh của một nữ nhân, Băng Lam có tình quất roi lên mặt ả ta rồi đánh vào khuỷu tay và khuỷu chân rồi đánh bay ra khỏi võ đài.
Ngươi dùng sắc!! Ta tốt bụng điêu khắc thêm, còn tặng kèm một vẻ " Bại liệt" cho ả ta. Chỉ còn một nam nhân của Huyết Giáo tựa như mất hồn, đứng như trời trồng không ngừng run rẩy.
"Ta thua, ta thua, ta nhận thua, đừng... đừng giết ta."
Hắn phát điên la hét rồi chạy ra khỏi võ đài.
Băng Lam dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, nếu sợ như vậy nên nhận thua ngay từ đầu để đỡ làm mất mặt cả giáo. A!! trên võ đài chỉ còn nàng và hắn, Băng Lam mỉm cười nhẹ hạ đầu.
"Xin chỉ giáo."
Tử Bạch vừa nhận ra trận đấu bây giờ mới bắt đầu, hắn gật đầu đáp trả.
"Đừng khách sáo."
Mọi người trong khán đài đứng ngồi không yên, nóng lòng muốn xem hai người đấu nhau như thế nào. Băng Lam bắt đầu trước, nàng tránh né tất cả các nơi hắn yểm chú quất roi lửa. Hắn thầm khen nàng cảnh giác rất giỏi nhanh tránh sang một bên. Rồi dùng tay trái nắm lấy tay nàng đang cầm roi lửa, tay phải cầm chặt tay còn lại của Băng Lam vòng ra sau.
Nhìn bên ngoài như hắn đang ôm nàng, cũng làm cho người khác nảy ra ý nghĩ nếu nàng và hắn là một cặp thì sao. Băng Lam mỉm cười hắn đã lọt bẫy, ở dưới chân hắn là vòng băng chắc chắn hắn sẽ phải bỏ nàng ra mà tránh. Ủa!! đáng lý ra là hắn phải nhận ra rồi chứ!!
"Chết tiệt..."
Nàng nhanh đổi roi lửa thành một đoạn băng sắc nhọn đổi chiều đâm ra sau.
Hắn lại cười lạnh buông nàng ra, lùi về phía sau.
"Cẩn thận nha."
Ở phía trên nàng là vòng ấn chú của hắn, còn vòng băng của nàng sớm đã bị hắn đặt thêm một vòng ấn chú khác áp chế.
"Lôi!!"
Một tia sét lớn từ vòng ấn chú phóng đến Băng Lam, nàng cắn môi tránh sang bên phải.
"Hoả!!"
Tia lửa lớn sớm đã phóng ra sau tia sét hướng về phía nàng vừa tránh sang.
Băng Lam không tránh ngược lại rất phấn khích, nghiêm túc đánh. Một tường băng rất dày chắn tia lửa.
"Băng tiễn."
Một loạt băng hướng đến Tử Bạch. Ấn chú phòng thủ lớn chắn loạt băng đó, Băng Lam dùng đoạn băng đâm hắn từ phía sau. Hắn nhận ra đã quá muộn, đoạn băng đã đến sát hắn. Tử Bạch quay người nắm lấy đoạn băng.
"Ây da ~~ ngươi đổ máu trước rồi."
Băng Lam châm chọc nói dùng sức đẩy đoạn băng đến sát ngực hắn.
Tử Bạch nhếch miệng.
"Ta đổ máu trước, nàng rời khỏi võ đài trước."
Hắn nắm chặt đoạn băng mặc kệ máu cháy. Hắn dùng máu triệu hồi một thanh Huyết Kiếm đâm vai nàng, Băng Lam không khỏi thừa nhận hắn là một đối thủ khó nhai. Nàng dùng tay còn lại nắm chặt kiếm hắn rút ra.
Hai người nắm chặt kiếm của nhau dùng sức mà đấu, Bội Hà thấy Băng Lam bị thương liền lo lắng cùng ba người còn lại đi xuống. Bội Thanh đi chuẩn bị thuốc trị thương, Bội Châu lo lắng không yên đứng nhìn nàng. Hai người đẩy nhau ra lại bước lui vài bước. Tử Bạch tiếp tục dùng " Trói buộc ", Băng Lam dồn sức vào đoạn băng đánh bay các sợi dây xích đã phóng về phía nàng.
Cảm nhận được sự đau đớn, nàng nghiến răng.
"Mưa Băng Tiễn."
Một trận mưa băng tiễn ồ ạt phóng xuống với bán kính rất rộng. Băng Lam hộc máu tươi vì dụng quá nhiều sức lực vào đợt mưa băng này.
Từ Bạch nhíu mi khụy gối xuống khởi động Cẩm Chế. Đợt mưa này tấn công rất dữ dội, võ đài cũng đã biến dạng rồi. Cẩm Chế có dấu hiệu rạn nứt, hắn cố giữ vững Cẩm Chế mà quên đề phòng.
Ở trong Cẩm Chế chính là vòng băng bị hắn áp chế.
"Băng Độn."
Từng ngọn băng ở dưới đâm lên đã dính máu đỏ của hắn. Cẩm Chế tan biến, nàng dùng toàn bộ sức lực thêm một trận mưa tiễn.
Băng Lam phun ra một ngụm máu làm vải che mặt cũng thấm máu. Nàng không đứng vững nên khụy gối xuống đất chống đỡ.
"Aaaa!!!"
Thanh huyết kiếm của Tử Bạch từ lúc nào đã biến mất đâm sau lưng nàng.
Lại thêm một trận mưa tiễn xuống khiến Tử Bạch không thể chống đỡ. Y phục của hắn bị băng tiễn làm rách nát, mặt nạ đen cũng nứt nẻ vài phần. Hắn và nàng đều bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng Tử Bạch vẫn còn sức đứng trên võ đài.
Băng Lam thì đang khụy gối chống đỡ, đang nghĩ ra hàng loạt cách phản đòn. Nàng miễn cưỡng đứng thẳng dậy, hai chân run run bước đi. Triệu hồi huyết đao trong nhẫn ra không thua kém gì hắn.
"Vẫn... chưa kết thúc đâu."
Hiểu Hiểu nhìn nam nhân xấu số kia chết không toàn thây cũng cảm thấy sợ hãi. Ngọc Thanh lại mỉm cười nhìn sang Băng Lam.
"Ta mong chờ Thánh Chủ nha ~~"
Nàng kéo dài khúc cuối vẻ rất hiếu kì.
"Ách!!"
Tinh Trì cốc đầu Ngọc Thanh cười nói.
"Muội có phải là nữ nhân không??"
"Đương nhiên là nữ nhân rồi!!"
Ngọc Thanh phùng má tức giận nhìn hắn.
"Huynh có thể hạ tay xuống được chưa."
Một giọng nói ngọt pha lẫn vẻ sủng nịnh cất lên. Tiêu Lục mỉm cười ôn nhu hạ cánh tay đang che mắt Minh Châu.
"Cảnh bạo lực muội không nên xem!!"
Minh Châu nhíu mi khoanh tay nhìn hắn.
"Đến đây không xem người khác đánh nhau thì làm gì, huynh có bị ngốc không."
Tiêu Lục gật gật nghe qua loa lời nàng.
"Xem huynh được rồi!!"
Hắn nhìn Minh Châu chớp chớp mắt.
"Huynh...!! muội không nói với huynh nữa."
Hai gò má ửng hồng bối rối, nàng ôm mặt đỏ nói. Thật đáng yêu nha, hắn phì cười ngắm vẻ hiện tại của Minh Châu.
"Thôi mà!! huynh không chọc muội nữa."
Tử Bạch đã trở lại ghế ngồi, Tiêu Lục vài phút lơ đãng nhìn thấy hắn liền làm vẻ nghiêm túc. Băng Lam lại ngáp ngắn ngáp dài mòn mỏi chờ đợi.
"Tiêu thiếu gia!! nên tiếp tục đi chứ."
Giọng nói lười nhác đủ đến tai Tiêu Lục. Hắn nghe thấy liền nhìn sang nàng gật gật, công bố kết quả rồi giới thiệu trận tiếp theo.
Trận tiếp theo đã kết thúc, Tiêu Lục đứng lên cao giọng công bố.
"Trận này Nhược Giáo thắng, tiếp theo là trận giữa Tu La Giáo và Vĩ Giáo!!!"
Hắn vừa nói dứt câu Băng Lam đã đứng dậy vươn vai, thong thả đi xuống.
Tử Bạch cao hứng nhướng mi nhìn xuống võ đài, bên Vĩ Giáo là một nam nhân cường tráng phát ra hung khí dữ tợn. Bên ngoài nhìn vào, Băng Lam là nữ nhân yếu đuối gió thổi có thể bay bất cứ lúc nào. Nên có vài phần nghi ngờ Tu La Giáo chỉ là hư danh.
"Bắt đầu!!"
Nam nhân cường tráng như lao tấn công nàng. Băng Lam chắp tay sau lưng xoay người trở về.
"Xong rồi!!!"
Tử Bạch mỉm cười thích thú, hắn biết nàng đã làm gì rồi.
"AaaAaaa!!!"
Tiếng la thảm khốc như kim đâm vào tai mọi người, nam nhân cường tráng đó đã chạm vào vòng lửa mà Băng Lam đặt từ trước. Toàn thân đột nhiên phát hoả, cơ thể cháy đen như sắp thành tro.
Nàng đi lên mang theo vẻ chán ghét pha lẫn thất vọng vì hắn quá lơ là cảnh giác, chỉ biết điên cuồng tấn công trong khi nàng đã dùng chiến thuật giống Tử Bạch. Trận tiếp theo cũng đã kết thúc và đến trận đấu cuối cùng.
"Mời tất cả những người thắng các trận trước lên võ đài tiếp tục đấu một trận nữa, đến khi chỉ còn một người đứng trên võ đài và người đó chính là Võ Lâm Minh Chủ!!!!"
Tiêu Lục có chút khẩn trương trịnh trọng nói.
Trên võ đài bây giờ chỉ có năm giáo: Tu La Giáo, Ma Giáo, Huyết Giáo, Sắc Giáo, Nhật Giáo. Còn lại đều đã xin rút lui vì biết đối đầu với Tu La Giáo và Ma Giáo sẽ không toàn thây. Không khí ở toàn khán đài như lắng đọng, chỉ có tiếng tim đập hồi hộp gây kịch tính.
"Thánh Chủ... rất giống một người đệ quen... nhưng... người đó là ai đệ thật không nhớ ra!!"
Lưu Sở đau đầu lục lại trí nhớ nói, lại tạm gác qua xem trận đấu.
"Hảo, ta có cảm giác quen quen nha."
Ngọc Thanh gật đầu đồng ý không khỏi hoài nghi.
"Trận này muội phải xem cho bằng được, huynh đừng hòng cản muội."
Minh Châu liếc Tiêu Lục cương quyết nói. Hắn cười cười xoa đầu nàng.
"Được được, muội muốn gì huynh đều cho muội hết."
Minh Châu mỉm cười đáng yêu mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
"Huynh nói xem, là ai sẽ thắng đây??"
Tiêu Lục mím muội suy nghĩ lại thở dài.
"Huynh không chắc nữa, nhưng một lát nữa sẽ biết thôi."
Băng Lam đứng trên võ đài vươn vai cái cuối rồi bỏ đi cái vẻ lượt nhác, đổi thành vẻ rất nghiêm túc không kém phần băng lãnh. Tử Bạch từ đầu đến giờ vẫn như một tảng băng vốn chắc có biểu cảm gì.
"BẮT ĐẦU!!!"
"Trói buộc."
"Hoả roi."
Tử Bạch và Băng Lam lao đến các đối thủ với tốc độ khó tin. Tử Bạch đấu với một nam nhân của Nhật Giáo, còn Băng Lam lại đấu với nữ nhân âm hiểm dùng mỹ nhân kế.
"Aaaa."
Nam nhân kia bị ma xích quấn lấy cơ thể đưa lên cao rồi quăng ra khỏi võ đài khiến lục phủ ngũ tạng bị dập nát.
"Aaaaa."
Tiếng la thất thanh của một nữ nhân, Băng Lam có tình quất roi lên mặt ả ta rồi đánh vào khuỷu tay và khuỷu chân rồi đánh bay ra khỏi võ đài.
Ngươi dùng sắc!! Ta tốt bụng điêu khắc thêm, còn tặng kèm một vẻ " Bại liệt" cho ả ta. Chỉ còn một nam nhân của Huyết Giáo tựa như mất hồn, đứng như trời trồng không ngừng run rẩy.
"Ta thua, ta thua, ta nhận thua, đừng... đừng giết ta."
Hắn phát điên la hét rồi chạy ra khỏi võ đài.
Băng Lam dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, nếu sợ như vậy nên nhận thua ngay từ đầu để đỡ làm mất mặt cả giáo. A!! trên võ đài chỉ còn nàng và hắn, Băng Lam mỉm cười nhẹ hạ đầu.
"Xin chỉ giáo."
Tử Bạch vừa nhận ra trận đấu bây giờ mới bắt đầu, hắn gật đầu đáp trả.
"Đừng khách sáo."
Mọi người trong khán đài đứng ngồi không yên, nóng lòng muốn xem hai người đấu nhau như thế nào. Băng Lam bắt đầu trước, nàng tránh né tất cả các nơi hắn yểm chú quất roi lửa. Hắn thầm khen nàng cảnh giác rất giỏi nhanh tránh sang một bên. Rồi dùng tay trái nắm lấy tay nàng đang cầm roi lửa, tay phải cầm chặt tay còn lại của Băng Lam vòng ra sau.
Nhìn bên ngoài như hắn đang ôm nàng, cũng làm cho người khác nảy ra ý nghĩ nếu nàng và hắn là một cặp thì sao. Băng Lam mỉm cười hắn đã lọt bẫy, ở dưới chân hắn là vòng băng chắc chắn hắn sẽ phải bỏ nàng ra mà tránh. Ủa!! đáng lý ra là hắn phải nhận ra rồi chứ!!
"Chết tiệt..."
Nàng nhanh đổi roi lửa thành một đoạn băng sắc nhọn đổi chiều đâm ra sau.
Hắn lại cười lạnh buông nàng ra, lùi về phía sau.
"Cẩn thận nha."
Ở phía trên nàng là vòng ấn chú của hắn, còn vòng băng của nàng sớm đã bị hắn đặt thêm một vòng ấn chú khác áp chế.
"Lôi!!"
Một tia sét lớn từ vòng ấn chú phóng đến Băng Lam, nàng cắn môi tránh sang bên phải.
"Hoả!!"
Tia lửa lớn sớm đã phóng ra sau tia sét hướng về phía nàng vừa tránh sang.
Băng Lam không tránh ngược lại rất phấn khích, nghiêm túc đánh. Một tường băng rất dày chắn tia lửa.
"Băng tiễn."
Một loạt băng hướng đến Tử Bạch. Ấn chú phòng thủ lớn chắn loạt băng đó, Băng Lam dùng đoạn băng đâm hắn từ phía sau. Hắn nhận ra đã quá muộn, đoạn băng đã đến sát hắn. Tử Bạch quay người nắm lấy đoạn băng.
"Ây da ~~ ngươi đổ máu trước rồi."
Băng Lam châm chọc nói dùng sức đẩy đoạn băng đến sát ngực hắn.
Tử Bạch nhếch miệng.
"Ta đổ máu trước, nàng rời khỏi võ đài trước."
Hắn nắm chặt đoạn băng mặc kệ máu cháy. Hắn dùng máu triệu hồi một thanh Huyết Kiếm đâm vai nàng, Băng Lam không khỏi thừa nhận hắn là một đối thủ khó nhai. Nàng dùng tay còn lại nắm chặt kiếm hắn rút ra.
Hai người nắm chặt kiếm của nhau dùng sức mà đấu, Bội Hà thấy Băng Lam bị thương liền lo lắng cùng ba người còn lại đi xuống. Bội Thanh đi chuẩn bị thuốc trị thương, Bội Châu lo lắng không yên đứng nhìn nàng. Hai người đẩy nhau ra lại bước lui vài bước. Tử Bạch tiếp tục dùng " Trói buộc ", Băng Lam dồn sức vào đoạn băng đánh bay các sợi dây xích đã phóng về phía nàng.
Cảm nhận được sự đau đớn, nàng nghiến răng.
"Mưa Băng Tiễn."
Một trận mưa băng tiễn ồ ạt phóng xuống với bán kính rất rộng. Băng Lam hộc máu tươi vì dụng quá nhiều sức lực vào đợt mưa băng này.
Từ Bạch nhíu mi khụy gối xuống khởi động Cẩm Chế. Đợt mưa này tấn công rất dữ dội, võ đài cũng đã biến dạng rồi. Cẩm Chế có dấu hiệu rạn nứt, hắn cố giữ vững Cẩm Chế mà quên đề phòng.
Ở trong Cẩm Chế chính là vòng băng bị hắn áp chế.
"Băng Độn."
Từng ngọn băng ở dưới đâm lên đã dính máu đỏ của hắn. Cẩm Chế tan biến, nàng dùng toàn bộ sức lực thêm một trận mưa tiễn.
Băng Lam phun ra một ngụm máu làm vải che mặt cũng thấm máu. Nàng không đứng vững nên khụy gối xuống đất chống đỡ.
"Aaaa!!!"
Thanh huyết kiếm của Tử Bạch từ lúc nào đã biến mất đâm sau lưng nàng.
Lại thêm một trận mưa tiễn xuống khiến Tử Bạch không thể chống đỡ. Y phục của hắn bị băng tiễn làm rách nát, mặt nạ đen cũng nứt nẻ vài phần. Hắn và nàng đều bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng Tử Bạch vẫn còn sức đứng trên võ đài.
Băng Lam thì đang khụy gối chống đỡ, đang nghĩ ra hàng loạt cách phản đòn. Nàng miễn cưỡng đứng thẳng dậy, hai chân run run bước đi. Triệu hồi huyết đao trong nhẫn ra không thua kém gì hắn.
"Vẫn... chưa kết thúc đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook