Tự Họa Vô Lai
-
Chương 11: Chuẩn bị
Lưu Sở ngồi đối diện Băng Lam mỉm cười rót trà.
"Đêm đó tỷ tỷ thật tuyệt."
Nàng mỉm cười đưa tay xoay xoay ly trà
"Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa."
"Dạ."
Lưu Sở gật đầu mím môi chớp mắt nhìn nàng.
"Cơ mà bốn vị này là ai vậy ạ."
Lưu Sở nghiên đầu, mở to mắt tròn xoe tò mò.
"Bọn họ là người của tỷ, các người tự giới thiệu đi." Băng Lam nhắm mắt hờ hững nói.
Bội Hà gật đầu chào Lưu Sở.
"Tôi là Bội Hà, đây là Bội Thanh, Bội Ngọc và Bội Châu."
Các nàng đều mỉm cười chào Lưu Sở chỉ còn Bội Châu quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Lưu Sở.
Lưu Sở liếc Bội Châu lại nhìn ba người kia mỉm cười toả nắng
"Còn đệ là Lưu Sở."
Bội Ngọc mỉm cười ôn nhu.
"Hảo soái nha, đáng yêu chết mất."
"Hứ... Ngọc tỷ à, mắt có vấn đề gì sao."
Bội Châu nhếch miệng nhìn Bội Ngọc lại châm chọc nhìn Lưu Sở.
"Hắn có gì đáng yêu chứ mà ngược lại hắn rất vô phép tắc."
Lưu Sở cắn môi liếc Bội Châu
"Ngươi nói ai vô phép tắc, ngươi cũng là một người ngang ngược thôi."
"Haha ngang ngược?? Ta ngang ngược hồi nào chứ."
Bội Ngọc khoanh tay nhướng mắt nhìn Lưu Sở.
"Ta nói sai sao, ngươi rõ ràng rất NGANG NGƯỢC."
Lưu Sở kiêu ngạo nói lại nhấn mạnh hai chữ ngang ngược.
"Ngươi... ngươi..."
Bôi Châu trợn mắt nổi giận nhìn Lưu Sở
"Ngươi cái gì, cãi không lại sao?? Không cãi lại ta thì im miệng lại đi."
Lưu Sở bắt chước phong thái của nàng, khoanh tay nhướng mắt nhìn Bội Châu.
"Haha ngươi nghĩ ngươi là ai mà bắt ta im miệng, ta chỉ không chấp loại trẻ con như ngươi."
Bội Châu châm chọc nói lại mang vẻ cao thượng. Lưu Sở nhíu mi mang theo vẻ tức giận
"Ngươi hơn ta bao nhiêu tuổi mà nói ta trẻ con."
Bội Châu ngước mặt nói:
"Ta đã mười một tuổi."
"Hứ, ta cũng mười một tuổi, là ai trẻ con đây??"
Lưu Sở nhếch miệng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Bội Châu.
"Hì hì..."
Bội Ngọc và Bội Thanh mỉm cười ngồi xem hai đứa trẻ cãi nhau.
"Cười gì mà cười chứ."
Bội Châu bĩu môi nhìn bọn họ lại quay sang nhìn Lưu Sở
"Xí... ngươi mà mười một tuổi sao?? Đừng bốc phét."
Lưu Sơ mỉm cười nghiêng đầu
"Thế ngươi nói ta trẻ hả, thế thì cảm tạ nhiều. Ngươi thật già quá nha, ta cứ tưởng rằng ngươi đã hai mươi mấy tuổi rồi."
Khiến cho Bội Châu tức điên lên.
"Ngươi... ngươi mới là đồ ngang ngược."
Bội Châu cắn môi chỉ tay về phía Lưu Sở
"Ta?? Ngươi là đang nói oan cho ta."
Lưu Sở phất tay làm lơ khinh thường nói. Cứ thế Bội Châu và Lưu Sở cãi nhau luyên thuyên, không nói được cái này thì lại nói cái khác.
Băng Lam vẫn nhắm mắt không để ý hai người họ mà đang cẩn thận suy nghĩ đến chuyện khác. Nếu thân phận của nàng đã chịu đựng cực khổ năm năm qua, chỉ với ước muốn được trả thù cho mẫu thân nàng ta và thay đổi đại lục này.
Nếu đã cho nàng một cuộc sống mới, Băng Lam cũng không ngại hoàn thành ước nguyện của nàng ta. Việc báo thù đã khó mà thay đổi đại lục lại khó hơn, tạm gác chuyện báo thù sang một bên. Nêu muốn thay đổi đại lục lại phải khơi dậy chiến tranh, chỉ với một lực lượng nhỏ của Tu La Giáo sợ rằng không thể.
Đồng minh!! Nàng cần đồng minh, nếu muốn chiến tranh thì phải có quân đội và đồng minh. Thuỷ quốc!! Một quốc gia mạnh nhất trong ngũ quốc, nếu không thể là bạn chỉ có nước làm thù. Xem ra phải đến Thuỷ quốc một chuyến, Băng Lam mở mắt nhếch miệng cười lạnh lùng.
"Lưu Sở, tỷ cảm thấy mệt nên sẽ trở về khách quán."
Băng Lam đứng dậy mỉm cười nhìn Lưu Sở rồi quay người bỏ đi.
Tại phòng của Băng Lam,
"Ta có việc giao cho các em."
Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn, tay lại nhẹ nhàng xoa đầu A Thanh.
"Dạ!!"
Bốn người nghiêm túc, đồng thanh trả lời.
Nàng nhìn sang bốn người họ, lại hạ mi hững hờ nói:
"Bội Hà em hãy trở về nói với mọi người ta sẽ trở lại và cố ý lan tin đồn. Thánh Chủ của Tu La Giáo sẽ lộ diện, và là một nữ nhân."
"Bội Châu, em hãy đến Thuỷ quốc trước và cố ý tung tin rằng cung chủ của Hạ Cung Trai sẽ đến Thuỷ quốc kinh doanh."
"Bội Thanh, em hãy điều tra xem có giáo phái nào là một đối thủ đáng gờm với Tu La Giáo chúng ta. Và điều tra thêm một ít thông tin về Thuỷ quốc và đến chỗ Bội Châu chờ ta."
"Được rồi, mau đi đi."
Nàng nói dứt lời cả ba đều nhanh chóng đi ra khỏi phòng thực hiện nhiệm vụ. Bội Ngọc vẫn đứng bên cạnh nàng chờ lệnh, Băng Lam lại mỉm cười ma mị vuốt ve A Thanh.
"Bội Ngọc, em hãy..."
Bội Ngọc gật đầu hiểu ý rồi cũng ra khỏi phòng.
"Đến lúc thức dậy rồi con sâu lười."
Băng Lam dồn nội lực vào ngón tay đặt lên đầu A Thanh. Nó bị hơi lạnh làm tỉnh dậy rồi hé mở đôi mắt màu vàng ra chớp chớp nhìn nàng.
"Ngủ đông đủ chưa, tới lúc săn mồi rồi."
Băng Lam mỉm cười lạnh lùng nói.
A Thanh nghe thấy liền nghiêm túc bò dậy gật đầu, nàng xoa đầu nó "Có muốn quay lại vực thẳm đó không?"
A Thanh liền nhướng mắt vui mừng gật đầu, nó nhớ nơi đó lắm rồi.
"Đi thôi."
Nàng mang theo A Thanh rồi cũng đi ra khỏi phòng.
Ở ngoài cổng thành, Băng Lam đứng trên đầu A Thanh đã hoá lớn theo con đường cũ trở về nơi đã bắt đầu mọi chuyện. Đi qua hang động, cảnh vật quen thuộc ấy dần hiện ra. Nàng cởi bỏ vải che mắt rồi nhắm mắt lại mở mắt ra. Hai con mắt ấy phát sáng quét xung quanh, A Thanh vẫn tiếp tục chở nàng đi xung quanh.
"Chủ nhân, người đang tìm gì vậy."
Tiếng nói của A Thanh vang lên trong đầu nàng.
"Không gì cả, cứ tiếp tục đi đi."
Băng Lam lạnh lùng nói lại không quên quan sát xung quanh.
Đến khi trời đã chiều tối Băng Lam mới có chút biến sắc
"Đi thẳng về hướng đó."
Nàng chỉ tay về hướng một thác nước lớn. Đến gần hồ nước Băng Lam lại nhìn xung quanh tìm kiếm, A Thanh nghiêng đầu khó hiểu nhìn nàng.
Nó đáng lẽ phải ở gần đây chứ!! Băng Lam cắn môi cố gắng tìm kiếm. Nàng nhớ rất rõ khi đi ngang qua thác nước này đã vô tình ngửi được một mùi hương của Vi Thảo. Nhưng bây giờ lại không tìm thấy, không lẽ là nàng đã nhầm lẫn.
Vi Thảo là một loài hoa không hiếm nhưng lại rất khó trồng, mỗi cây chỉ nở một bông hoa màu trắng phát ra hương thơm. Nhưng đến giai đoạn trưởng thành hương thơm ấy sẽ thu hút yêu thú, khiến chúng điên cuồng tấn công.
Tìm hoài vẫn không thấy, Băng Lam thở dài nhảy lên đầu A Thanh
"Trở về thôi."
Nó không dám nói gì liền nhanh chóng bò đi ra khỏi vực thẳm đó.
Tại Thuỷ quốc, một nam nhân mang hắc y thêu rồng vàng đứng xoay lưng ngắm trăng. Thân hắn phát ra một khí thế chèn ép đến khó thở. Rồi hai người mang hắc y đơn giản đi đến
"Chủ nhân, Tu La Giáo đã hành động."
Người đứng bên trái nói.
"Đã có tin đồn thánh chủ của Tu La Giáo sẽ lộ diện lại là một nữ nhân."
Người ở bên phải nói. Nam nhân kia vẫn im lặng từ từ cúi đầu xuống. Người bên trái nói tiếp
"Cung chủ của Hạ Cung Trai sẽ đến đây kinh doanh, có lẽ nào..."
"Hoả quốc vừa xảy ra chuyện lớn, bây giờ lại có hai đại nhân vật lộ diên thật có điều gì đó không bình thường."
Người bên phải nói.
Nam nhân ấy lại ngước đầu lên nhìn ánh trăng sáng kia
"Dù là ai chúng ta cũng phải chuẩn bị tiếp đón cẩn thận."
Giọng hắn ta trầm lại mang theo sự lạnh lùng, khó đoán.
"Vâng!!"
Hai người kia gật đầu nhận lệnh liền bỏ đi.
Băng Lam lại đang chìm vào giấc ngủ, lại mơ thấy giấc mơ kì lạ ấy.
"Băng Lam, tại sao con vẫn chưa ngủ."
"Aaaa đừng!!"
"Mama..."
"Papa..."
"GIẾT NÓ!!"
Các hình ảnh và giọng nói xuất hiện trong đầu nàng không theo một trật tự. Tựa như những mảnh ký ức kia đang trở về.
"Đêm đó tỷ tỷ thật tuyệt."
Nàng mỉm cười đưa tay xoay xoay ly trà
"Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa."
"Dạ."
Lưu Sở gật đầu mím môi chớp mắt nhìn nàng.
"Cơ mà bốn vị này là ai vậy ạ."
Lưu Sở nghiên đầu, mở to mắt tròn xoe tò mò.
"Bọn họ là người của tỷ, các người tự giới thiệu đi." Băng Lam nhắm mắt hờ hững nói.
Bội Hà gật đầu chào Lưu Sở.
"Tôi là Bội Hà, đây là Bội Thanh, Bội Ngọc và Bội Châu."
Các nàng đều mỉm cười chào Lưu Sở chỉ còn Bội Châu quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Lưu Sở.
Lưu Sở liếc Bội Châu lại nhìn ba người kia mỉm cười toả nắng
"Còn đệ là Lưu Sở."
Bội Ngọc mỉm cười ôn nhu.
"Hảo soái nha, đáng yêu chết mất."
"Hứ... Ngọc tỷ à, mắt có vấn đề gì sao."
Bội Châu nhếch miệng nhìn Bội Ngọc lại châm chọc nhìn Lưu Sở.
"Hắn có gì đáng yêu chứ mà ngược lại hắn rất vô phép tắc."
Lưu Sở cắn môi liếc Bội Châu
"Ngươi nói ai vô phép tắc, ngươi cũng là một người ngang ngược thôi."
"Haha ngang ngược?? Ta ngang ngược hồi nào chứ."
Bội Ngọc khoanh tay nhướng mắt nhìn Lưu Sở.
"Ta nói sai sao, ngươi rõ ràng rất NGANG NGƯỢC."
Lưu Sở kiêu ngạo nói lại nhấn mạnh hai chữ ngang ngược.
"Ngươi... ngươi..."
Bôi Châu trợn mắt nổi giận nhìn Lưu Sở
"Ngươi cái gì, cãi không lại sao?? Không cãi lại ta thì im miệng lại đi."
Lưu Sở bắt chước phong thái của nàng, khoanh tay nhướng mắt nhìn Bội Châu.
"Haha ngươi nghĩ ngươi là ai mà bắt ta im miệng, ta chỉ không chấp loại trẻ con như ngươi."
Bội Châu châm chọc nói lại mang vẻ cao thượng. Lưu Sở nhíu mi mang theo vẻ tức giận
"Ngươi hơn ta bao nhiêu tuổi mà nói ta trẻ con."
Bội Châu ngước mặt nói:
"Ta đã mười một tuổi."
"Hứ, ta cũng mười một tuổi, là ai trẻ con đây??"
Lưu Sở nhếch miệng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Bội Châu.
"Hì hì..."
Bội Ngọc và Bội Thanh mỉm cười ngồi xem hai đứa trẻ cãi nhau.
"Cười gì mà cười chứ."
Bội Châu bĩu môi nhìn bọn họ lại quay sang nhìn Lưu Sở
"Xí... ngươi mà mười một tuổi sao?? Đừng bốc phét."
Lưu Sơ mỉm cười nghiêng đầu
"Thế ngươi nói ta trẻ hả, thế thì cảm tạ nhiều. Ngươi thật già quá nha, ta cứ tưởng rằng ngươi đã hai mươi mấy tuổi rồi."
Khiến cho Bội Châu tức điên lên.
"Ngươi... ngươi mới là đồ ngang ngược."
Bội Châu cắn môi chỉ tay về phía Lưu Sở
"Ta?? Ngươi là đang nói oan cho ta."
Lưu Sở phất tay làm lơ khinh thường nói. Cứ thế Bội Châu và Lưu Sở cãi nhau luyên thuyên, không nói được cái này thì lại nói cái khác.
Băng Lam vẫn nhắm mắt không để ý hai người họ mà đang cẩn thận suy nghĩ đến chuyện khác. Nếu thân phận của nàng đã chịu đựng cực khổ năm năm qua, chỉ với ước muốn được trả thù cho mẫu thân nàng ta và thay đổi đại lục này.
Nếu đã cho nàng một cuộc sống mới, Băng Lam cũng không ngại hoàn thành ước nguyện của nàng ta. Việc báo thù đã khó mà thay đổi đại lục lại khó hơn, tạm gác chuyện báo thù sang một bên. Nêu muốn thay đổi đại lục lại phải khơi dậy chiến tranh, chỉ với một lực lượng nhỏ của Tu La Giáo sợ rằng không thể.
Đồng minh!! Nàng cần đồng minh, nếu muốn chiến tranh thì phải có quân đội và đồng minh. Thuỷ quốc!! Một quốc gia mạnh nhất trong ngũ quốc, nếu không thể là bạn chỉ có nước làm thù. Xem ra phải đến Thuỷ quốc một chuyến, Băng Lam mở mắt nhếch miệng cười lạnh lùng.
"Lưu Sở, tỷ cảm thấy mệt nên sẽ trở về khách quán."
Băng Lam đứng dậy mỉm cười nhìn Lưu Sở rồi quay người bỏ đi.
Tại phòng của Băng Lam,
"Ta có việc giao cho các em."
Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn, tay lại nhẹ nhàng xoa đầu A Thanh.
"Dạ!!"
Bốn người nghiêm túc, đồng thanh trả lời.
Nàng nhìn sang bốn người họ, lại hạ mi hững hờ nói:
"Bội Hà em hãy trở về nói với mọi người ta sẽ trở lại và cố ý lan tin đồn. Thánh Chủ của Tu La Giáo sẽ lộ diện, và là một nữ nhân."
"Bội Châu, em hãy đến Thuỷ quốc trước và cố ý tung tin rằng cung chủ của Hạ Cung Trai sẽ đến Thuỷ quốc kinh doanh."
"Bội Thanh, em hãy điều tra xem có giáo phái nào là một đối thủ đáng gờm với Tu La Giáo chúng ta. Và điều tra thêm một ít thông tin về Thuỷ quốc và đến chỗ Bội Châu chờ ta."
"Được rồi, mau đi đi."
Nàng nói dứt lời cả ba đều nhanh chóng đi ra khỏi phòng thực hiện nhiệm vụ. Bội Ngọc vẫn đứng bên cạnh nàng chờ lệnh, Băng Lam lại mỉm cười ma mị vuốt ve A Thanh.
"Bội Ngọc, em hãy..."
Bội Ngọc gật đầu hiểu ý rồi cũng ra khỏi phòng.
"Đến lúc thức dậy rồi con sâu lười."
Băng Lam dồn nội lực vào ngón tay đặt lên đầu A Thanh. Nó bị hơi lạnh làm tỉnh dậy rồi hé mở đôi mắt màu vàng ra chớp chớp nhìn nàng.
"Ngủ đông đủ chưa, tới lúc săn mồi rồi."
Băng Lam mỉm cười lạnh lùng nói.
A Thanh nghe thấy liền nghiêm túc bò dậy gật đầu, nàng xoa đầu nó "Có muốn quay lại vực thẳm đó không?"
A Thanh liền nhướng mắt vui mừng gật đầu, nó nhớ nơi đó lắm rồi.
"Đi thôi."
Nàng mang theo A Thanh rồi cũng đi ra khỏi phòng.
Ở ngoài cổng thành, Băng Lam đứng trên đầu A Thanh đã hoá lớn theo con đường cũ trở về nơi đã bắt đầu mọi chuyện. Đi qua hang động, cảnh vật quen thuộc ấy dần hiện ra. Nàng cởi bỏ vải che mắt rồi nhắm mắt lại mở mắt ra. Hai con mắt ấy phát sáng quét xung quanh, A Thanh vẫn tiếp tục chở nàng đi xung quanh.
"Chủ nhân, người đang tìm gì vậy."
Tiếng nói của A Thanh vang lên trong đầu nàng.
"Không gì cả, cứ tiếp tục đi đi."
Băng Lam lạnh lùng nói lại không quên quan sát xung quanh.
Đến khi trời đã chiều tối Băng Lam mới có chút biến sắc
"Đi thẳng về hướng đó."
Nàng chỉ tay về hướng một thác nước lớn. Đến gần hồ nước Băng Lam lại nhìn xung quanh tìm kiếm, A Thanh nghiêng đầu khó hiểu nhìn nàng.
Nó đáng lẽ phải ở gần đây chứ!! Băng Lam cắn môi cố gắng tìm kiếm. Nàng nhớ rất rõ khi đi ngang qua thác nước này đã vô tình ngửi được một mùi hương của Vi Thảo. Nhưng bây giờ lại không tìm thấy, không lẽ là nàng đã nhầm lẫn.
Vi Thảo là một loài hoa không hiếm nhưng lại rất khó trồng, mỗi cây chỉ nở một bông hoa màu trắng phát ra hương thơm. Nhưng đến giai đoạn trưởng thành hương thơm ấy sẽ thu hút yêu thú, khiến chúng điên cuồng tấn công.
Tìm hoài vẫn không thấy, Băng Lam thở dài nhảy lên đầu A Thanh
"Trở về thôi."
Nó không dám nói gì liền nhanh chóng bò đi ra khỏi vực thẳm đó.
Tại Thuỷ quốc, một nam nhân mang hắc y thêu rồng vàng đứng xoay lưng ngắm trăng. Thân hắn phát ra một khí thế chèn ép đến khó thở. Rồi hai người mang hắc y đơn giản đi đến
"Chủ nhân, Tu La Giáo đã hành động."
Người đứng bên trái nói.
"Đã có tin đồn thánh chủ của Tu La Giáo sẽ lộ diện lại là một nữ nhân."
Người ở bên phải nói. Nam nhân kia vẫn im lặng từ từ cúi đầu xuống. Người bên trái nói tiếp
"Cung chủ của Hạ Cung Trai sẽ đến đây kinh doanh, có lẽ nào..."
"Hoả quốc vừa xảy ra chuyện lớn, bây giờ lại có hai đại nhân vật lộ diên thật có điều gì đó không bình thường."
Người bên phải nói.
Nam nhân ấy lại ngước đầu lên nhìn ánh trăng sáng kia
"Dù là ai chúng ta cũng phải chuẩn bị tiếp đón cẩn thận."
Giọng hắn ta trầm lại mang theo sự lạnh lùng, khó đoán.
"Vâng!!"
Hai người kia gật đầu nhận lệnh liền bỏ đi.
Băng Lam lại đang chìm vào giấc ngủ, lại mơ thấy giấc mơ kì lạ ấy.
"Băng Lam, tại sao con vẫn chưa ngủ."
"Aaaa đừng!!"
"Mama..."
"Papa..."
"GIẾT NÓ!!"
Các hình ảnh và giọng nói xuất hiện trong đầu nàng không theo một trật tự. Tựa như những mảnh ký ức kia đang trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook