Một tiếng lại hai tiếng, bùn đất phía dưới đã hòa cùng với máu tươi của y tạo thành thứ đất mềm mại đỏ tươi.

Việt Nam cuối cùng cũng tìm thấy nó, tìm thấy thứ bọc xương nhỏ nhắn dưới lớp đất.

Y cẩn thận ôm nó vào trong lòng, nghiến chặt răng để bản thân không phát ra tiếng khóc.

Ngươi biết không, vào ngày y sinh ra, thế gian này đã cùng lúc đón nhận hai sinh mạng là y và em trai của y đấy.

Nó đáng lẽ ra phải là một ngày thật vui vẻ....

Vì nghi ngại dáng vẻ tương tự của cả hai, cha Đại Nam đã gạt bỏ tất cả mọi thứ mà chỉ ghi vào phả hệ tên của y và bắt cả hai phải dùng chung một cái tên.

Năm y lên bốn tuổi, những kẻ xâm lược ngày càng tráo trở, muốn lật đổ toàn bộ hoàng vị, mạng sống của y cùng tất cả thân nhân đều bị đe dọa.

Và cũng cùng năm đó y lần đầu biết đến cảm giác tuyệt vọng là gì.

Máu...

Rất nhiều máu chảy ra khỏi người đứa em trai bé nhỏ của y, cơ thể nó nằm bất động trên nền đất cùng tiếng chửi rủa của những người qua đường.


Nó đã chết vì bị xe tông.

Đó là... một vụ tai nạn giao thông bình thường nhưng thay vì trách kẻ lái xe vô trách nhiệm, tất cả lại trách ngược lại kẻ bị hại chết là nó.

Là do nó đột đột xông ra đường lớn không để ý xung quanh thì chết là tại nó!

Anh Việt Minh khi ấy đã trưởng thành nhưng lại không dám đứng ra trước những kẻ qua đường kia, chỉ có thể run rẩy ôm chặt lấy Việt Nam, ngăn không cho tiếng khóc của cậu lọt ra ngoài.

Cả hai đều biết, khi Đông Lào chuẩn bị băng qua đường, chiếc xe kia còn chưa xuất hiện, thậm chí lúc ấy nó còn đi theo một dòng người nữa để cùng anh và y bước qua giao lộ.

Ấy vậy mà chỉ vì bị tụt lại phía sau....

Không, nó là bị đẩy về phía sau, tách khỏi hai bọn họ.

Trốn trong một góc hẻm nhỏ gần đó, Việt Minh không ngừng run lên vì sợ hãi, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu em trai duy nhất còn sót lại của mình.

Anh cũng sợ, rất sợ bản thân sẽ chết.


Chỉ cần đã là sinh linh, ai cũng sẽ sợ chết và lại càng sợ hãi hơn khi nhận ra thế giới này đâu đâu cũng là kẻ muốn truy sát mình.

Ngày ấy Việt Nam đã được dạy rằng.

Cả đời này của y tuyệt đối không thể tin ai ngoài thân nhân.

Cuối cùng mãi sau khi cơ thể đã bị xe đâm nát bét của Đông Lào được di chuyển về nhà xác tại một bệnh viện hẻo lánh, Việt Minh mới dám từ đó trộm về thi thể của nó, cùng y gói ghém chúng vào một tấm bọc trắng rồi chôn dưới gốc cây hoa gạo, thứ cây mà nó yêu thích nhất sau vườn nhà.

Mà giờ nghĩ lại, căn nhà mà y ở hiện tại năm xưa đã từng bị giặc đốt.

Nếu như những năm trước, y không nhờ Cuba giúp xóa đi những vết sẹo từ chiến tranh thì hẳn hiện tại trên cơ thể y chắc vẫn còn vết sẹo bỏng rát tới rợn người kéo dài từ lưng tới bắp đùi phải mất.

Nhớ lại từng kí ức chết tiệt kia, nước mắt của Việt Nam lại không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả tấm vải bọc.

Nếu như thế gian này có thuật tái sinh, liệu y có thể hồi sinh ít nhất một người không?

Ít nhất y có thể hồi sinh nó không?

Việt Nam không rõ, chỉ biết bản thân hiện tại thật sự điên cuồng.

Vào thế kỉ thứ 7 sau Công nguyên, thế hệ Bách Việt đầu tiên trở thành Thần, ngài Vạn Xuân đã lưu lại một loại thuật cấm dành cho đời sau.

Cấm thuật này chỉ có thể đạt được khi ngươi đã trở thành Thần.

Thứ cấm thuật nếu như thành công chính là vĩnh viễn không hối tiếc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương