Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm
-
C30: Quyển 5 - Chương 26-30
Quyển 5: Kịch giả tình thật
Chương 26: Muốn bắt nên giả vờ thả
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy vẻ mặt u ám của hắn, ai ai cũng bị dọa nhảy dựng.
‘Chuyện này anh nhất định quản!’ Lời nói vừa dứt, bàn tay đã níu chặt cô, ‘Vẫn còn muốn theo cái tên ngốc kia đi du lịch sao? Kiếp sau cũng không được!’
Nói xong lại lôi cô trở lại phòng.
‘Này, anh làm gì vậy? Buông em ra!’ Liên Kiều hoảng sợ thốt.
‘Mơ đi, em ngoan ngoãn ở lại trong phòng cho anh, có giỏi thì cứ bước ra khỏi phòng nửa bước xem!’ Nói xong ném cô vào phòng, sau đó “phằng” một tiếng sập cửa thật mạnh.
‘Thả em ra … thả em ra!’ Liên Kiều liều mạng đẩy cửa phòng.
‘Người đâu!’ Ngoài cửa Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng kêu một tiếng.
Chỉ sau vài giây, mấy vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm ngặt xuất hiện trước mặt hắn.
‘Trông chừng cô ấy thật kỹ, không cho cô ấy rời khỏi phòng nửa bước!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát nói.
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’ Mấy người vệ sĩ đều bị vẻ mặt kỳ lạ của hắn dọa sợ, đồng loạt trả lời.
‘Ngạn Tước, con …’ Hoàng Phủ Ngự Phong đang mở miệng định nói nhưng thấy vẻ mặt của con trai, chỉ đành thở dài một tiếng.
Tuy nói Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ít khi phản bác lại ý kiến của hắn nhưng đứa con này luôn có sự kiên trì của chính mình, đối với sự kiên trì này, bất kỳ ai cũng không thể công kích được.
Đạo lý này ông hiểu, Triển Sơ Dung cũng hiểu, mà những em trai em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên cũng hiểu cho nên mọi người đều không nói tiếng nào, im lặng rời đi.
‘Sơ Dung à, vừa nãy em …’
‘Ngự Phong!’ Triển Sơ Dung nhẹ nhàng ngắt lời chồng, nhìn thấy vẻ mặt u ám của con trai, vẻ mặt ngược lại rất thoải mái, ‘Thực ra thì em nghĩ thông suốt rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta cũng đừng quá can thiệp vào chuyện riêng của chúng nó thì tốt hơn!’
‘Mẹ, ý mẹ là sao?’ Người con thứ tư Ngạn Đình là thiếu kiên nhẫn nhất, nhịn không được liền hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác cũng ngẩng lên nhìn mẹ mình.
Triển Sơ Dung cười cười, bình thản hớp một ngụm trà, ‘Ngạn Tước à …’ Bà nhìn về phía con trai …
‘Vừa nãy con cũng nghe rồi đó, Liên Kiều cũng đã có người mà nó thích, mẹ nghĩ nhà Hoàng Phủ chúng ta cũng đừng nên ép buộc hai đứa nữa!’
‘Mẹ à, ý mẹ … là sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như vừa nghe được chuyện lạ thế giới, kinh ngạc hỏi cùng một câu hỏi mà Hoàng Phủ Ngạn Đình vừa hỏi, chỉ là không phát giác ra được trong giọng nói của mình có thêm chút mất mát …
Mà Hoàng Phủ Ngự Phong cũng không hiểu, ngạc nhiên nhìn vợ mình.
‘Ý mẹ rất đơn giản mà!’ Triển Sơ Dung càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình, thong thả đặt tách trà trên tay xuống, nói: ‘Ngạn Tước, thực ra mẹ và cha con đều hiểu tâm tư của con, con không muốn kết hôn, không muốn bị ràng buộc, từ lúc đầu đúng là mẹ có ý muốn ép buộc con, còn cho rằng nha đầu đó có cảm tình với con, nhưng hôm nay mẹ mới biết thì ra con bé đã có người mà nó thích, hai đứa con hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, thử hỏi ba với mẹ làm sao mà miễn cưỡng làm mối được? Cho nên …’
Nói đến đây, bà cố ý ngừng lại một lúc, ‘… hôn ước giữa nhà Hoàng Phủ chúng ta và vương thất Mã Lai chắc là thôi đi!’
‘Thôi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vụt đứng dậy, vẻ mặt như không thể tin được.
‘Đúng đó, cha cũng tán thành quyết định của mẹ con, những chuyện thế này là không thể cưỡng cầu, cha thấy hay là thôi đi!’ Hoàng Phủ Ngự Phong đã nghe ra ý tứ trong lời nói của vợ, lập tức phối hợp.
Hoàng Phủ Ngạn Đình khoát tay, ‘Haizzz, thế là không có kẹo mừng rồi …’
‘Im miệng!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết trút giận vào đâu, liền hướng về Hoàng Phủ Ngạn Đình.
Hắn nhún nhún vai, ‘Sao người chịu mắng lúc nào cũng là em chứ? Thôi vậy, em đi trước đây!’ Nói xong hắn đứng dậy, vỗ vai anh mình mấy cái nói nửa thật nửa đùa, ‘Anh hai, đây cũng là chuyện tốt mà, anh lại được tự do rồi!’
Nói xong cười cười bước đi.
‘Ngạn Tước, vẻ mặt của con hình như có gì không đúng?’ Triển Sơ Dung biết còn cố hỏi.
‘Có gì không đúng chứ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay vò vò đầu, lơ đãng đáp lời.
‘Vậy tất cả cứ quyết định như thế đi, Ngạn Tước, con cứ nhốt Liên Kiều trong phòng thế là giam giữ người phi pháp đó, nếu lỡ vương thất Mã Lai bên đó biết được thì thật chẳng ra làm sao cả. Con mau thả con bé ra đi!’ Triển Sơ Dung xua xua tay, đứng dậy nói với chồng, ‘Ngự Phong, một lát có một buổi tiệc trà phải tham gia, anh đi với em nhé!’
‘Được, đi thôi!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cực kỳ phối hợp, sánh vai cùng vợ bước ra.
Hoàng Phủ Ngưng lúc này cũng vươn vai, ‘Haizz, hết chuyện rồi, em ra ngoài đây!’
Phòng khách lớn trong chớp mắt chỉ còn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Anh, cô đang định nói gì thì Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đứng dậy, không nói tiếng nào bước về phía phòng sách.
‘Phanh …’ Một tiếng đóng cửa phòng rất lớn cho thấy sự không vui của hắn.
Qua một lúc lâu, cửa phòng sách chợt vang lên tiếng gõ nhè nhẹ …
‘Vào!’
Hoàng Phủ Anh nhẹ bước vào phòng sách, nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tựa người vào sofa liền bước đến, đặt một ly cà phê thơm lừng trước mặt hắn.
‘Anh à, anh sao vậy?’ Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, trong ánh mắt không giấu được sự si mê lẫn lo lắng.
Mùi cà phê thơm lừng đánh thức giác quan của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn khom người nhấc ly cà phê lên, uống một ngụm, môi khẽ câu lên, ‘Anh Anh, anh hai không có gì, cám ơn ly cà phê của em!’
‘Anh à, anh … sẽ kết hôn với Liên Kiều chứ?’ Hoàng Phủ Anh cẩn trọng hỏi, hình như rất muốn biết lại rất sợ hãi nghe được câu trả lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ chau mày.
Hoàng Phủ Anh thấy vậy, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, đưa tay day day lên trán hắn, ‘Anh à, đừng chau mày nữa!’
Cô không dám hỏi lại. Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn không biết, mùi hương nam tính trên người hắn làm cô không nỡ rời ra.
‘Anh Anh ngoan!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ vai cô, giọng bề trên nói: ‘Anh hai muốn một mình yên tĩnh!’
Hoàng Phủ Anh cắn môi, trước giờ cô đều sẽ không phản bác bất cứ lời nào của hắn. Cô vừa đứng dậy đã thấy một người vệ sĩ xuất hiện ở cửa phòng sách …
‘Hoàng Phủ tiên sinh, Liên Kiều tiểu thư cô ấy … cô ấy trốn rồi!’
‘Cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bật đứng lên.
‘Chúng tôi không ngờ Liên Kiều tiểu thư cô ấy nhảy cửa sổ trốn mất!’ Người vệ sĩ bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến vã mồ hôi.
‘Phanh!’ Tách cà phê đã bị ném vào tường vỡ vụn, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hết sức u ám … Liên Kiều, em quả thật chán sống rồi!
Chương 27: Bị người quen bán đứng (1)
Trên đường cao tốc, một chiếc xe thể thao đắt tiền chạy vụt qua, vang trong gió là tiếng hét vui mừng của Liên Kiều.
‘Liên Kiều, ngoan ngoãn ngồi xuống, đây là đường cao tốc, em nhoài nửa người ra ngoài xe nguy hiểm lắm!’ Kiều Trị vừa lái xe vừa cười nhìn Liên Kiều, sau lưng bọn họ là hai chiếc va li lớn.
‘Ai yo …’ Liên Kiều lại điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó mới chịu rụt người lại, ngồi xuống ghế phụ lái. ‘Người ta cao hứng mà, hô hô, lâu lắm rồi mới được đi du lịch, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi!’
Nói xong không ngừng khua tay múa chân.
‘Em xem em kìa, thật không muốn sống nữa hay sao mà lại dám nhảy từ cửa sổ xuống chứ, cánh tay bị trầy xước không nói, lỡ như bất cẩn té xuống thì biết làm thế nào? Kiều Trị thấy tay cô bị trầy một mảng, đôi mắt xanh lam không giấu được vẻ lo lắng.
‘Cắt! Em đâu có yếu ớt như vậy!’ Liên Kiều hướng về hắn làm một cái mặt quỷ, chun mũi nói: ‘Anh không biết đó thôi, nếu như em không nhảy từ cửa sổ mà trốn đi thì căn bản không có cách nào chạy ra đây!’
‘Anh trai em quản em cũng nghiêm quá nhỉ? Anh ấ rõ ràng là đã đồng ý rồi mà!’ Hắn nghi hoặc hỏi.
‘Hừm, hắn là người nói lời lại nuốt lời điển hình, là đồ xấu xa, lại còn dám tìm mấy vệ sĩ đến canh chừng em, hắn còn cho rằng chỉ dựa vào mấy tên ngốc đó mà canh chừng nổi em sao!’
Nói đến đây, đôi mắt tím của Liên Kiều lóe lên một tia tinh nghich, khua tay múa chân nói, ‘Học trưởng Kiều Trị, anh không biết chứ em đã xé ra trải giường thành từng dây từng dây, sau đó nối lại với nhau, theo đó leo xuống, hô hô, phòng của hắn bây giờ lộn xộn hết biết luôn!’
‘Không khó tưởng tượng!’ Kiều Trị cười cười nhún vai, ‘Cũng đã quen với những hành động khác thường của em rồi, chỉ là … điều anh lo là em cứ đi như vậy, anh trai em chắc là lo lắng lắm!’
‘Hắn mới không lo lắng cho em đấy, hắn chỉ hận không thể bóp cổ em chết đi mới bằng lòng!’ Liên Kiều chỉ nghĩ đến gương mặt u ám của Hoàng Phủ Ngạn Tước là bực mình.
Kiều Trị nhìn Liên Kiều, suy nghĩ một lúc sau đó giống như hạ quyết tâm, hỏi, ‘Liên Kiều, lúc anh đến thấy em từ trên núi chạy xuống …’
Nói đến đây, hắn ngừng lại như muốn sắp xếp lại những lời muốn nói.
‘Đúng vậy!’ Liên Kiều chỉ lo nhìn đông nhìn tây xem phong cảnh, không hề chú ý đến thần thái của Liên Kiều.
‘Nhưng mà …’ Kiều Trị hơi giảm tốc độ, quẹo vào một đường khác, ‘Nhưng anh nghe nói khu biệt thự đó thuộc về gia tộc Hoàng Phủ, em sao lại xuất hiện ở đó được?’
Liên Kiều không cần suy nghĩ nói luôn, ‘Nhà Hoàng Phủ quả thật là ở khu đó!’
‘Ạ?’ Kiều Trị giật mình, ‘Vậy là em trước giờ ở trong nhà Hoàng Phủ?’
‘Đúng đó!’ Liên Kiều với tay lấy một lon nước ngọt định uống.
‘Vậy … vậy người đàn ông xuất hiện trước mặt chúng ta hôm nay là … chẳng lẽ lại là …’ Kiều Trị không dám đoán tiếp, hắn có chút ấp úng.
‘Cái tên vua tự đại đó là Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Liên Kiều thong thả thốt lên một câu sau đó bắt đầu thưởng thức lon nước ngọt.
‘Síttttt …’ Sau một tiếng thắng xe thật lớn, chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại.
‘Aiiii …’ Lon nước trên tay Liên Kiều văng ra ngoài, đầu của cô cũng suýt đụng vào kính xe.
‘Xin lỗi, xin lỗi Liên Kiều, anh không phải cố ý!’
Kiều Trị vội vàng rút một tờ giấy giúp cô lau nước ngọt, lòng vì câu nói vừa rồi của Liên Kiều mà chấn động không thôi.
‘Học trưởng Kiều Trị, anh sao vậy?’ Liên Kiều bị hớp nước ngọt vừa rồi làm cho bị sắc, ho khù khụ không ngừng.
Kiều Trị vừa đưa tay vỗ vỗ sau lưng cô vừa nói: ‘Em yêu, thực xin lỗi, vừa nãy nghe em nói vậy, phản ứng của anh có hơi mạnh!’
Ngược lại, Liên Kiều bị câu nói của hắn làm cho như rơi vào sương mù, ‘Anh nghe em nói cái gì mà lại có phản ứng mạnh như vậy?’
Cô vừa nãy nói gì nhỉ?
‘Đương nhiên là chấn động rồi, nếu như anh không nghe lầm, vừa nãy em nói người đàn ông đó là Hoàng Phủ Ngạn Tước?’ Kiều Trị vẻ mặt vẫn như chưa tin lắm, hỏi lại lần nữa.
Liên Kiều gật đầu, ‘Đúng đó, hắn chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, thì sao? Có gì lạ đâu chứ?’
Kiều Trị nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt xanh lam trợn to, ‘Chẳng lẽ anh ấy đúng là … là Hoàng Phủ tài phiệt tổng tài trong tứ đại tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước?’
Liên Kiều gật đầu lần nữa, phản ứng của hắn cũng quá kỳ lạ đi!
‘Trời ơi, Liên Kiều, thật là anh ấy sao? Trời ơi …!!!’ Vẻ mặt của Kiều Trị rõ ràng là mừng đến phát điên.
‘Này, học trưởng Kiều Trị, anh hình như rất vui thì phải?’ Cô nghiêng đầu nhìn hắn hỏi, càng khó hiểu hơn.
‘Đương nhiên là vui rồi, Liên Kiều, em có biết người có thể gặp được người điều hành của tứ đại tài phiệt vinh hạnh biết bao nhiêu không? Trời ơi, anh lại được gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước chứ, nghe nói anh ấy là thiên tài trong giới tài chính, gần như có thể khống chế sự lên xuống của cả thị trường chứng khoán!’ Kiều Trị khó mà khống chế được sự hưng phấn trong lòng.
Liên Kiều lại chẳng cho là thế, nhún vai, ‘Có thật là khoa trương như thế không, hắn cũng đâu có gì ghê gớm lắm đâu!’
Trong mắt cô, người đàn ông đó chỉ là một con sư tử thích rống.
‘Liên Kiều, em quả thật là thân sống trong phúc mà không biết phúc, em có biết trên thế giới có bao nhiêu người khao khát được nhìn tận mặt họ không? Hoàng Phủ tiên sinh là chuyên gia tài chính mà anh ngưỡng mộ nhất, nếu như có thể xin anh ấy dạy cho mấy chiêu, vậy nhất định là thu hoạch không nhỏ rồi’ Kiều Trị mặt đầy khát vọng nói.
Liên Kiều hoàn toàn không biết nói gì, cô không thể hiểu được tâm tình của Kiều Trị, Hoàng Phủ Ngạn Tước … hắn có giỏi như lời Kiều Trị không?
Lúc này Kiều Trị chợt như nghĩ ra điều gì, hắn nhìn Liên Kiều …
‘À, mà không đúng nha, Hoàng Phủ tiên sinh sao lại là anh trai em? Bọn em …?’ Hắn nhìn thế nào cũng nhìn không ra hai người có nét gì giống nhau.
Liên Kiều bĩu môi, ‘Cắt, nếu như em có một người anh trai như vậy nhất định là buồn chết mất thôi, em chỉ là đến nhà hắn làm khách thôi, hắn thì tốt rồi, suôt ngày cứ ra vẻ bề trên quản giáo em, không cho em làm cái này không cho em làm cái kia, đáng ghét chết được!’
Kiều Trị nghe mà ngơ ngác, nghe cô nói một tràng cũng không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào.
‘Liên Kiều, vậy gia tộc của em và gia tộc Hoàng Phủ rất thân với nhau sao?’
‘Nào có chứ, chẳng qua là ông nội em và ông nội của Hoàng Phủ Ngạn Tước là bạn thân của nhau thôi!’ Liên Kiều nhẹ giọng thốt.
Chương 28: Bị người quen bán đứng (2)
‘Ồ’ Kiều Trị lúc này mới hiểu ra.
‘Này, học trưởng Kiều Trị, đừng nói về hắn nữa, đúng rồi, trước khi chúng ta rời khỏi Mỹ, em muốn đi đến một nơi!’ Liên Kiều chợt nghĩ đến một người, tự nhủ mình nên đích thân đến chào hắn mới được.
‘Đi đâu?’ Kiều Trị rất vui được làm tài xế cho cô.
‘Đến Cung thị tài phiệt!’ Liên Kiều chẳng suy nghĩ gì bật thốt.
‘Hả???’ Kiều Trị lại giật mình lần nữa.
***
Vừa kết thúc cuộc họp, Cung Quý Dương còn chưa kịp giao phó công việc cho cấp dưới xong thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Liên Kiều.
‘Liên Kiều, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà nhớ đến anh vậy?’ Hắn vui vẻ nở nụ cười, ra dấu cho thư ký rời đi trước, thuận tay đẩy một chồng văn kiện cho cô.
‘Em không chỉ là nhớ anh, mà em còn đến thăm anh nữa, em đang đứng ở trước cổng Cung thị tài phiệt đây, nhưng bị tiếp tân cản lại rồi!’ Liên Kiều cũng rất vui khi nghe tiếng hắn.
‘Được rồi, anh biết rồi!’ Cung Quý Dương cúp điện thoại, nhấc điện thoại bàn lên dặn dò thư ký tự mình xuống dẫn Liên Kiều lên.
Rất nhanh Liên Kiều đã xuất hiện trước văn phòng hắn, nhưng Kiều Trị thì tạm thời được sắp xếp đến một gian phòng khách khác bởi vì ngoài Liên Kiều, Cung Quý Dương không có ý định gặp người khác.
‘Người đàn ông vừa nãy đến cùng với em là … bạn của em sao?’ Cung Quý Dương tự tay rót một tách cà phê thơm phức đẩy đến trước mặt Liên Kiều, hỏi dò một câu.
Liên Kiều le lưỡi, sau đó dùng giọng cực kỳ bí mật nói với hắn, ‘Anh ấy là học trưởng Kiều Trị, là bạn trai em!’
‘Bạn trai?’ Cung Quý Dương quả thật bị cô dọa đến giật mình.
‘Sao vậy? Vẻ mặt anh thật lạ nha!’ Cô che miệng cười.
‘Vậy … vậy cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước có biết chuyện này không?’ Cung Quý Dương cảm thấy hết sức kỳ quái.
Liên Kiều gật đầu, ‘Biết!’ Cô hớp một hớp cà phê, hít hà tán thưởng, ‘Oa, Cung Quý Dương, cà phê mới xay của anh uống thật ngon, hừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước có bao giờ pha cà phê cho em uống đâu!’
Cung Quý Dương đưa tay ngăn Liên Kiều uống tiếp cà phê, ‘Liên Kiều, sau khi Ngạn Tước biết em có bạn trai, hắn có phản ứng gì không?’
Liên Kiều chau mày, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, ‘Mọi người thật kỳ lạ nha, đây là chuyện riêng của em, tại sao ai cũng nhắc đến hắn vậy?’
‘Đương nhiên là phải nhắc đến hắn rồi, chẳng lẽ … ờ, em quên hắn đối xử với em tệ đến thế nào sao?’ Suýt nữa Cung Quý Dương làm lộ ý đồ của mình.
Liên Kiều xua tay, ‘Bỏ đi, em không thèm ở bên cạnh hắn nữa, hắn đó vì không để em đi du lịch với Kiều Trị cho nên bảo mấy tên vệ sĩ trông chừng em, anh không biết đó thôi, dáng vẻ của hắn lúc nổi giận quả là đáng sợ, giống như … giống như …’
Cô cố gắng tìm một từ để hình dung, rốt cuộc nghĩ ra được một từ, ‘Ừm, đúng rồi, giống như một con sói vậy!’
Cung Quý Dương rốt cuộc cũng từ miệng cô dò ra được chút manh mối, trong lòng đã bắt đầu hiểu rõ, thì ra là vậy, ha ha ha, Hoàng Phủ Ngạn Tước, thì ra cậu cũng có ngày hôm nay!
‘Nói vậy là em lén trốn ra có phải không?’ Hắn tựa người vào lưng ghế, trong mắt lại khôi phục vẻ tự tin trước giờ.
‘Hắc hắc, em từ cửa sổ leo xuống. Thế nào? Em lợi hại lắm phải không? Thực ra, mấy tên vệ sĩ của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng xoàng thôi!’ Liên Kiều kiêu ngạo nhìn hắn.
Cung Quý Dương nghe xong, không biết nói gì, đành cười trừ. Lời này nếu như để Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe được, hắn không tức chết mới là chuyện lạ. Vệ sĩ của hắn là hạng xoàng? Những người đó đều xuất thân từ lính đặc công mà.
Cũng chỉ có nha đầu này, đơn thuần đến vô tâm vô phế mới dám nói như vậy.
‘Nói như vậy em nha đầu là muốn cùng cái đó …, ách, bạn trai đi du lịch hả?’ Cung Quý Dương vẫn chưa chịu thôi hỏi lại một lần.
Liên Kiều gật đầu, ‘Đương nhiên rồi, lần này em đến là để chào tạm biệt anh! Em phải ra ngoài đi chơi!’
‘Chẳng lẽ bác trai bác gái Hoàng Phủ không có nhắc đến chuyện đi Mã Lai sao?’ Cung Quý Dương vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
‘Đương nhiên là có nhắc rồi, nhưng mà …’
Liên Kiều chau mày, ‘Cung Quý Dương, em vẫn còn giận cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đó nè, hắn đối với chuyện bác trai bác gái muốn đi Mã Lai ngược lại chẳng có chút gì lo lắng hết, lỡ như ông nội thật sự đem em gả đi mất thì sao?’
‘Gả vào nhà Hoàng Phủ không phải là càng tốt hơn sao? Như vậy em có thể chỉnh Hoàng Phủ Ngạn Tước cả đời rồi, còn không vui sao?’ Cung Quý Dương dụ dỗ tiếp.
‘Em không thèm!’ Liên Kiều xua tay, ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước nói rồi, kết hôn rồi em một chút tự do cũng không có!’
Cung Quý Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói, ‘Thực ra là Ngạn Tước đang gạt em thôi, hắn cố ý nói như vậy đó!’
‘Ạ? Là ý gì?’ Liên Kiều bị hắn nói đến mờ mịt, trừng mắt tò mò nhìn hắn.
Cung Quý Dương vẫn không gấp gáp, hắn thong dong thưởng thức một ngụm cà phê, ‘Bởi vì, Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn dùng cách này để em chủ động thoái hôn mà!’
Liên Kiều há hốc miệng, cô còn chưa hiểu ý của hắn lắm.
‘Tiết lộ bí mật cho em nha, Liên Kiều, em chắc là biết anh và Ngạn Tước là bạn thân từ nhỏ đến lớn phải không?’ Cung Quý Dương cúi thấp xuống nói bên tai cô.
‘Ừ!’ Cô gật đầu.
‘Cho nên chuyện của hắn anh hiểu rõ nhất, sở dĩ hắn nói với em như thế là bởi vì hắn có qua lại với một người con gái rất thân thiết, chỉ có để em chủ động thoái hôn, đầu hàng thì hắn mới có thể cưới cô gái kia thôi!’ Cung Quý Dương nói rất chân thật, trên gương mặt tuấn dật không hề tìm thấy chút giả dối nào.
‘Vậy cứ để cho bọn họ kết hôn đi!’
Liên Kiều ngoài miệng tuy là nói như thế nhưng … trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng, lại thêm một chút đau xót.
‘Vậy chẳng phải em chịu thiệt thòi sao? Em nghĩ thử xem, Ngạn Tước dùng thủ đoạn xấu xa như thế muốn ép em đi, mục đích chính là muốn cưới một người phụ nữ khác, haizz, Liên Kiều, anh mà là em, nhất định không nuốt nổi cơn tức này, nhất định không để cho hắn được toại nguyện!’ Cung Quý Dương cười rất tà mị.
Liên Kiều suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nằm bò trên bàn, vẻ mặt rất không tình nguyện …
‘Nhưng mà … tuy em cũng muốn làm như vậy nhưng em còn muốn đi du lịch, với lại nếu như bây giờ em trở về, nhất định sẽ chết rất thảm! Anh không biết thôi, em gần như phá hỏng căn phòng của hắn rồi!’
Chương 29: Bị người quen bán đứng (3)
Cung Quý Dương thấy cô có chút dao động liền tiếp tục tấn công, ‘Chẳng lẽ em thích nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước dương dương đắc ý sao?’
‘Đương nhiên là không thích rồi, nhưng mà … không được, em còn muốn đi du lịch, mọi chuyện đợi em đi về hẵng nói đi!’ Liên Kiều cảm thấy đi du lịch vẫn có sức hấp dẫn hơn.
Cung Quý Dương nghe vậy, đôi mắt chợt sáng lên, hắn lên tiếng: ‘Được thôi, quyền quyết định là ở em, nhưng em có thể cho anh biết trạm dừng đầu tiên của em là ở đâu không?’
‘Hắc hắc, trạm dừng đầu tiên của em là Zambezi!’ Mắt Liên Kiều long lanh.
Cung Quý Dương nhướng mày, ‘Ồ, Zimbabuwe, không tệ nha, nơi đó được mệnh danh là nấc thang lên thiên đường, người thích mạo hiểm có thể đi đến đó!’
‘Rất hay phải không?’ Liên Kiều cực kỳ hưng phấn nói.
Cung Quý Dương nhún vai, cố làm ra vẻ thờ ơ hỏi, ‘Mấy giờ thì khởi hành?’
‘Còn bốn tiếng nữa!’ Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, suýt nữa thì đứng lên ghế mà hoan hô.
Cửa phòng tổng tài chợt vang lên tiếng gõ, nghe vậy cô rụt vai, ngoan ngoãn ngồi xuống.
‘Vào!’ Cung Quý Dương thờ ơ nói, trong giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy người vừa bước vào, vẻ lạnh lùng lập tức tan chảy mất.
Liên Kiều rất hiếu kỳ nhìn cô gái đang tiến vào phòng tổng tài.
Cô không mặc trang phục công chức, cách ăn mặc và trang điểm đơn giản mà hợp thời trang rõ ràng là không giống với các nhân viên nữ khác, khi cô nhìn thấy Liên Kiều rõ ràng là hơi sững người, không ngờ trong phòng Cung Quý Dương còn có một người khác.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, đi đến trước bàn làm việc của Cung Quý Dương, cô đặt phần văn kiện trên tay xuống …
‘Cung tiên sinh, đây là kế hoạch phát triển của Leila mùa xuân hè năm sau, mời anh xem qua, nếu như không có vấn đề gì, vui lòng ký tên vào trang cuối, cám ơn!’
Giọng nói dịu dàng nhưng rất lạnh lùng, đối diện với tổng tài lại không có chút sợ hãi cũng không hề hạ thấp bản thân.
Người này là ai?
Liên Kiều nhìn kỹ thấy cô xinh đẹp vô cùng, nhất thời nhìn đến ngây người.
Cung Quý Dương đối với thái độ của người này cũng đã quá quen, hắn cười rất thoải mái với tay lấy phần văn kiện qua, chỉ xem lướt qua sau đó nói, ‘Tranh Tranh, em làm việc trước giờ anh rất yên tâm!’
Nói xong tay khẽ vẫy, ký tên vào trang cuối.
‘Cám ơn!’ Trên mặt cô gái vẫn không có chút biểu tình nào, cầm lấy phần văn kiện sau đó xoay người bước đi.
‘Tranh Tranh, đợi chút …’ Cung Quý Dương vội đứng dậy, không để ý đến Liên Kiều đang đứng đó, từ phía sau kéo cô gái đó lại.
‘Cung tiên sinh, hình như anh đang có khách!’ Cô gái có vẻ không vui, lại có chút không tự nhiên nhìn Liên Kiều.
‘Anh giới thiệu với em …’ Cung Quý Dương nhẹ giọng nói với cô, đầu mày cuối mắt đều là quyến luyến và trìu mến.
Cô gái không nói gì, cũng không tỏ vẻ phản đối.
‘Vị này là Liên Kiều, đến từ vương thất Mã Lai, là … của Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Mấy chữ sau hắn kề sát vào tai cô nói khẽ, cô gái nghe xong hết sức kinh ngạc, giương mắt nhìn Liên Kiều.
‘Liên Kiều, vị này là Sầm Tử Tranh, cũng là … người yêu của anh!’ Cung Quý Dương không chút cố kỵ vịn chặt eo cô, lớn tiếng giới thiệu.
‘Cung tiên sinh, xin anh tự trọng!’ Sầm Tử Tranh tức giận trừng hắn một cái, rõ ràng là rất bất mãn với lời giới thiệu của hắn.
‘Oa! Thì ra chị là Sầm Tử Tranh. Là cái vị thiên tài thiết kế đó phải không?’ Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt sùng bái nhìn cô.
Sầm Tử Tranh hơi sững người, nhưng nhìn thấy nụ cười đơn thuần trên mặt Liên Kiều cô rất thích, cùng lúc lại nhìn thấy đôi mắt màu tím hết sức khác người kia.
Cô gật đầu, nụ cười trên môi rạng rỡ như mặt trời buổi sáng, ‘Em gái, mắt em thật đẹp nha!’
Liên Kiều có chút ngại ngùng vuốt vuốt tóc, sau đó đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nũng nịu nắm lấy tay cô, ‘Chị Tử Tranh, chị thật đẹp, nếu như em là đàn ông, em nhất định sẽ theo đuổi chị đến cùng!’
Tâm trạng của Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị nha đầu trước mặt thắp sáng, cô cười thật dịu dàng, ‘Liên Kiều, em thật đáng yêu!’
Liên Kiều le lưỡi, vùi mặt vào vai cô, ‘Chị Tử Tranh, nếu như em biết chị sớm một chút thì tốt quá, em nhất định sẽ thường đến tìm chị chơi! Em rất thích chị!’
‘Liên Kiều, chúng ta bây giờ quen biết cũng đâu có muộn!’
Sầm Tử Tranh cảm thấy cô gái trước mặt linh lợi hoạt bát lại xinh xắn đáng yêu, cô có cảm giác một người dù lạnh lùng đến mấy cũng sẽ bị nụ cười tỏa nắng của cô gái này làm cho tan chảy.
‘Chị Tử Tranh, em có thể đi tham quan phòng thiết kế của chị không? Chị biết không, em luôn mơ ước được tìm hiểu công việc của một nhà thiết kế đó!’ Liên Kiều nhìn cô như nài nỉ, đôi mắt như hai viên bảo thạch sáng long lanh.
Sầm Tử Tranh cười cười, ‘Được chứ, chị dẫn em đi!’
Liên Kiều vui mừng reo lên một tiếng, sau đó quay sang Cung Quý Dương vẫy vẫy tay, ‘Này Cung Quý Dương, có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp nha!’
Nói xong liền chạy theo Sầm Tử Tranh.
Cung Quý Dương chống tay trên trán, cảm thấy một trận choáng váng … Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua có ngày mình lại ghen với một cô gái, không ngờ hôm nay … hắn ghen với Liên Kiều.
Tranh Tranh, trước giờ chưa từng cười với hắn chứ đừng nói là cười rạng rỡ như vậy.
Tranh Tranh, em có biết không, anh tình nguyện trả bất cứ giá nào chỉ để đổi lấy nụ cười của em.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cầm điện thoại lên, chờ bên kia nhấc máy hắn liền rống lên: ‘Này, Ngạn Tước, bán cho cậu một cái tin tức, cậu có muốn không?’
Trong phòng thiết kế không ngừng truyền lại tiếng nói cười cùng tiếng reo mừng của cô …
‘Chị Tử Tranh, trang phục chị thiết kế thật là đẹp, thương hiệu này em cũng đã từng xem qua, còn mua rất nhiều nữa!’
‘Liên Kiều, em rất thích hợp mặc những màu nhạt, với lại em rất đẹp, rất thích hợp với những chiếc váy kiểu dáng đơn giản, nhìn xem, em bây giờ có giống một cô công chúa không?’ Sầm Tử Tranh chọn cho cô một chiếc váy, sau đó đẩy cô đến trước gương, nói.
Liên Kiều xoay một vòng trước gương, miệng há hốc, ‘Chị Tử Tranh, chiếc váy này đẹp quá, em rất thích!’
‘Thích thì chị tặng em, còn nữa … đây là thẻ khách VIP, em giữ kỹ nha, thẻ này có giá trị ở tất cả các cửa hiệu của Leila trên toàn cầu!’ Sầm Tử Tranh vừa gặp Liên Kiều đã thân, trong mắt đều là sự trìu mến và yêu thương dành cho cô nhóc.
‘Chị Tử Tranh, chị thật tốt, bằng không Cung Quý Dương sao lại thích chị đến thế!’ Liên Kiều ôm cô, nũng nịu nói.
Nụ cười trên mặt Sầm Tử Tranh hơi đông lại, trong mắt hơi có chút không tự nhiên …
Chương 30: Phong tỏa phi trường (1)
Đại sảnh của phi trường cực kỳ đông đúc người đưa kẻ đón đủ mọi sắc tộc, màu da, đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Liên Kiều và Kiều Trị cùng tiến vào đại sảnh, cô có chút không tự nhiên dáo dác nhìn xung quanh.
‘Sao vậy? Kiều Trị nhẹ giọng hỏi.
‘Không biết sao nữa, cứ cảm thấy là lạ!’ Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.
‘Là lạ? Tại sao nói vậy?’ Kiều Trị cũng bị cô làm cho ngơ ngác, hắn xốc xốc ba lô trên vai.
Liên Kiều nhún vai, ‘Nói không rõ, chỉ là … chỉ là giống như có người đang quan sát chúng ta vậy, nhưng cũng có thể là do em nhạy cảm quá!’
‘Em đó, chính là quá hưng phấn thôi, một lát lên máy bay phải ngủ cho thật ngon thì mới có tinh thần mà hưởng thụ chuyến du lịch này chứ!’
Kiều Trị cười cười nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, trong mắt có chút thỏa mãn.
‘Ừm, chỉ sợ em hưng phấn quá không ngủ được thôi, học trưởng Kiều Trị, anh thường đi thám hiểm lắm sao?’ Liên Kiều tò mò nhìn hắn.
‘Đúng vậy, mỗi lần nghỉ hè anh về đây phụ giúp, sau đó thì bắt đầu đi du lịch thám hiểm!’ Kiều Trị câu lên một nụ cười, đôi mắt màu xanh cũng tỏa sáng theo nụ cười đó.
‘Oa, học trưởng Kiều Trị, anh thật giỏi, em thật hâm mộ anh!’ Cô sùng bái nhìn hắn, màu tím trong đôi mắt phản chiếu dưới ánh mặt trời càng khiến dung mạo cô xinh đẹp mê người.
‘Nha đầu ngốc, nếu em đã thích du lịch thám hiểm như vậy, sau này anh sẽ đưa em đi đến từng địa danh trên khắp thế giới!’ Kiều Trị nhấc tay, thân ái vò vò đầu cô.
‘Ha ha, học trưởng Kiều Trị, anh thật tốt!’
Kiều Trị dừng bước xoay người lại nhìn cô, ánh mắt chân thành …
‘Em yêu, em là bạn gái của anh cho nên về sau em có thể gọi anh là Kiều Trị hoặc là darling, từ bây giờ thay đổi cách xưng hô, được không?’
Liên Kiều rụt vai, ‘Người ta chưa quen mà!’
‘Em yêu, em phải làm quen dần với cuộc sống chung của hai chúng ta, với lại, không biết lúc nào thì anh có thể đến thăm ông nội được?’ Kiều Trị chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý.
‘Thăm ông nội? Sao chúng ta lại phải đi thăm ông nội của anh?’ Liên Kiều cực kỳ tò mò nhìn hắn.
‘Thật là nha đầu ngốc, anh nói đây là ông nội của em!’ Kiều Trị cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt.
‘Ạ?’
Liên Kiều sững sờ, tiếp đó ngơ ngác hỏi: ‘Anh … đến thăm ông nội em làm gì? Ông đâu có biết anh!’
Sao lại có nhiều người muốn đi thăm ông nội vậy chứ? Lạ thật!
‘Em nói đi?’
Kiều Trị không vội trả lời câu hỏi của cô, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cô vẫn còn chưa hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.
Kiều Trị duỗi ngón tay, sủng nịch giúp cô lau mảnh khoai vụn dính trên miệng, nói nhỏ: ‘Bởi vì anh muốn em trở thành người phụ nữ bên cạnh anh!’
Ánh mắt xanh lam mang đầy vẻ lãng mạn, tình tứ, nụ cười ấm áp như gió xuân.
Liên Kiều há hốc miệng, chân mày chau sát lại với nhau, cô đang cố gắng tiêu hóa hết những lời hắn vừa nói.
‘Ha ha …’ Trong cổ họng Kiều Trị phát ra một tiếng cười dễ nghe, hắn vuốt nhẹ mặt cô, cảm nhận sự mềm mại từ đầu ngón tay, không kìm lòng được, cúi xuống …
Cảm giác được gương mặt nam tính của người đàn ông càng lúc càng gần, Liên Kiều quả thật bị hù đến giật mình, cô lùi lại một bước, mắt càng mở to …
Hắn muốn làm gì?
Kiều Trị không ngờ phản ứng của Liên Kiều lại mãnh liệt như vậy, hắn cười lắc đầu, kéo cô lại gần …
‘Sao tránh anh như tránh rắn độc vậy?’
‘Em …’ Liên Kiều cũng cảm thấy ban nãy mình cư xử như vậy có chút không lịch sự, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
‘Được rồi, chắc cũng đến giờ lên máy bay rồi, đi thôi!’ Kiều Trị nói xong, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, tay đưa sang nắm lấy tay cô dắt đi.
Ách…????
Liên Kiều sững sờ, cứ để người đàn ông phía trước kéo tay mình đi, hắn vừa mới hôn mình, nhưng mà … lạ quá! Tim cô lại chẳng có chút rung động, cũng không có cái loại cảm giác kỳ lạ kia.
So với lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn mình, hình như không giống một chút nào.
***
‘Tiên sinh, đây là visa của ngài, xong rồi!’ Nhân viên phục vụ đưa phiếu lên máy bay cho Kiều Trị, sau đó nhìn về phía Liên Kiều …
‘Cô à, xin mời cô xuất trình visa, cám ơn!’
‘Ờ’ Liên Kiều lục túi, ‘Đây!’
Nhân viên phục vụ tươi cười đón lấy visa, nào ngờ vừa nhìn vào, ánh mắt liền có chút khác lạ, sau đó nhìn về phía cô …
‘Cô tên là Kuching?’
Liên Kiều gật đầu, rất không hiểu tại sao cô nhân viên này đã nhìn vào tên mình trên visa lại còn phải hỏi lại, thật phiền phức.
Vẻ mặt của nhân viên phục vụ có chút khác thường, nụ cười chuyên nghiệp trên môi như đông cứng lại, sau đó cô ta nhấc điện thoại lên, nói nhỏ vài tiếng, vừa nói vừa liếc sang Liên Kiều.
Liên Kiều chau mày, vì khoảng cách hơi xa, cô không thể nghe được cô nhân viên phục vụ nói gì, nhưng mà trong lòng cái cảm giác kỳ lạ lúc có lúc không ban đầu càng lúc càng rõ rệt.
Mà Kiều Trị cũng phát giác tình huống có chút khác thường, hắn đưa tay gõ nhẹ lên bàn tiếp tân, lịch sự hỏi: ‘Xin hỏi thủ tục đã xong chưa?’
‘A, tiên sinh, ngài có thể vào rồi, nhưng cô này … tạm thời phải đợi một chút!’ Nhân viên phục vụ đặt điện thoại xuống, cười có vẻ khó xử nói.
Kiều Trị nghe vậy, gương mặt anh tuấn cũng cau lại, ‘Sao lại có thể thế được? Tôi và cô gái này là đi cùng nhau, làm gì có chuyện tôi vào được còn cô ấy không vào được? Có vấn đề gì sao?’
Một tràng câu hỏi khiến cho nhân viên phục vụ không biết trả lời thế nào, cô ấp a ấp úng, xem ra có chút bối rối.
‘Này, visa của tôi có vấn đề gì sao? Vì sao không cho tôi vào? Làm lỡ chuyến bay của tôi, cẩn thận tôi đi kiện các người đó!’ Liên Kiều mất kiên nhẫn vỗ vỗ lên bàn tiếp tân, cố ý dọa.
Nhân viên sân bay nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ánh mắt rơi về phía sau hai người, cẩn trọng chỉ tay về phía đó, ‘Cô à, tôi thấy hay là cô hỏi họ đi!’
***
Spoil: Mọi người chờ xem cơn ghen của Tước ca nha! Hồi sau sẽ rõ, hi hi ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook