Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm
-
C26: Quyển 5 - Chương 06-10
Bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, đầu vẫn mơ mơ màng màng, nhưng cố gắng, cố gắng ...
***
Quyển 5: Kịch giả tình thật
Chương 06: Lời nguyền tình yêu ở Seattle
Từng tràng tiếng chim líu lo phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, sương mù dần tan hé lộ ra phong cảnh biển Seattle trong xanh đẹp như một bức tranh. Nơi đây nằm gần vịnh Puget, bốn phía được bao quanh bởi màu xanh của trời và nước cho nên được mệnh danh là “thành phố màu xanh ngọc” của nước Mỹ.
Màu xanh lam của nước biển như nhuộm một màu xanh phỉ thúy lên cả thành phố, giữa màu xanh lục của cây cỏ nổi bật lên một căn biệt thự xa hoa màu trắng, đẹp đẽ như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
Chủ nhân của căn biệt thự đó không ai khác hơn là vị pháp y nổi tiếng thế giới và cũng chính là em trai của Hoàng Phủ Ngạn Tước - Hoàng Phủ Ngạn Thương!
Cơn gió buổi sáng nhè nhẹ thổi qua, mang theo một mùi cỏ hoa dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ. Cửa phòng khách chính của căn biệt thự chợt bị đẩy ra, một thân hình thon thả bước ra, chầm chậm tản bộ trên thảm cỏ xanh mướt, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt xinh như mộng kia, ánh lên đôi mắt màu tím khiến nó càng trở nên mê người.
Cô gái đang tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp kia không hề phát hiện ra nhất cử nhất động của mình đều lọt vào đáy mắt của người đàn ông sau lưng.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào Hoàng Phủ Ngạn Thương làm cho bóng hắn kéo dài trên thảm cỏ, đôi mắt thâm thúy màu đen tràn đầy nhu tình vì người con gái trước mặt mà phát sinh biến hóa.
Từ lúc từ Hồng Kông về đến nay, hắn đã tìm mọi cách để Mặc Di Nhiễm Dung lưu lại bên cạnh mình, mà ngay lúc cô đang có ý định lưu lại một thời gian, Hoàng Phủ Ngạn Thương liền đề nghị cô vào ở trong biệt thự của mình, bởi vậy, hắn còn cố ý chọn căn biệt thự ở gần Seattle, mục đích chính là hy vọng giữa phong cảnh tươi đẹp của nơi này quan hệ giữa hai người có thể tiến triển thêm một bước.
Thời gian ở cạnh nhau càng lâu Hoàng Phủ Ngạn Thương càng thấy mình say mê cô, cuộc sống của Mặc Di Nhiễm Dung rất có quy củ, mấy giờ thức dậy, mấy giờ dùng cơm, mấy giờ đi dạo, mấy giờ đi ngủ, cơ bản là mỗi ngày đều không có khác biệt lớn lắm, cô rất thích yên tĩnh, trừ ra vài lần làm chiêm bốc, thời gian còn lại đều là ngồi yên suy nghĩ.
Cho dù là như vậy, hắn vẫn không có thuốc chữa mà trầm luân trong đoạn tình cảm này, chỉ nhìn vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia, chính mình liền tự nguyện vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng cũng cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng nhìn về mình từ phía sau, Mặc Di Nhiễm Dung ngừng bước chân, quay đầu lại, bất thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm tình của Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Cô cười cười, không nói gì, chỉ đứng yên ở đó.
Hoàng Phủ Ngạn Thương bước nhanh về phía trước, gương mặt bừng sáng dưới ánh mặt trời, thâm tình nhìn cô: ‘Tối qua ngủ có ngon không?’
Cô nhẹ gật đầu, hít sâu vào phổi luồng không khí tươi mới …
‘Nơi đây không khí thật tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, không hổ là nơi hưởng thụ cuộc sống!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong, trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào, hắn vội vàng nói: ‘Nhiễm Dung, nếu như em thích nơi này, có thể ở lại mãi mãi!’
Ý tứ trong câu nói của hắn rất rõ ràng.
Mặc Di Nhiễm Dung lại ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó cười cười nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh thật thích nói đùa, đây là nhà anh, tôi làm sao có thể ở lại mãi được? Chẳng lẽ không sợ người chủ nhà như anh đuổi đi?’
Nói xong hơi xoay đầu về hướng vườn cây rậm rạp, trên mặt hiện ra một ý cười dịu dàng.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe mấy lời này, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua một tia u ám, hắn duỗi tay, kéo thân hình cô xoay lại lần nữa nhìn thẳng vào hắn.
Cô không hiểu chuyện tình cảm hắn có thể chịu được, nhưng hắn không thể chịu được chuyện cô không hiểu tình cảm của hắn.
Trái ngược với vẻ kích động của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại rất bình tĩnh nhìn hắn, thái độ của hai người rõ ràng là rất đối lập, cô chỉ điềm đạm hỏi: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh có gì muốn nói với tôi sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu tím của cô, từng câu từng chữ nói rõ ràng: ‘Nhiễm Dung, chẳng lẽ em còn chưa biết tình cảm của anh dành cho em sao? Anh yêu em, là tình yêu xuất phát từ nọi tâm, qua những ngày gần gũi với em, anh phát hiện mình càng ngày càng không thể rời xa em được!’
‘Thì sao?’ Mặc Di Nhiễm Dung lần nữa hỏi lại câu hỏi này, trên mặt không có vẻ gì là xao động khi nghe những lời của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe cô hỏi câu này, vẻ mặt trịnh trọng nói: ‘Cho nên anh muốn em ở bên cạnh anh cả đời, bất kể là ở đâu, anh muốn em … gả cho anh, trở thành vợ của anh!’
Mặc Di Nhiễm Dung rất rõ ràng là bị lời nói của hắn làm cho chấn động, cô sững sờ nhìn hắn, không nói được một câu.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không kìm lòng được kéo cô vào lòng, nhìn ánh mắt vô lực của cô, lòng hắn chợt ẩn ẩn đau, hắn hy vọng tình yêu của mình có thể đem đến cho cô vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải là phản ứng yếu đuối, hoang mang và vô lực như thế này.
Nếu như có thể hắn rất muốn đem những thủ đoạn và thái độ mà trước đó hắn vẫn dùng với những cô gái khác mà đối đãic ô nhưng … chính vì cô là Nhiễm Dung, chỉ cô mới làm hắn không nỡ, hắn tình nguyện dùng tình cảm chân thật của mình dần dần cảm hóa cô …
‘Nhiễm Dung, anh biết lời cầu hôn đột ngột của anh sẽ khiến em hoảng sợ, nhưng đây là lời thật lòng của anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh xắn như hoa quỳnh của cô lên, dịu dàng, cẩn trọng như đang có trong tay một bảo vật trân quý trên đời …
‘Khi anh gặp em lần đầu tiên anh đã biết đời này chính là em, chỉ có em mới có thể trở thành vợ của Hoàng Phủ Ngạn Thương anh!’
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới từ trong cơn chấn động hoàn hồn lại, cô cẩn trọng nhìn gương mặt cương nghị tràn đầy thâm tình của hắn, qua một lúc lâu mới lắc đầu: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, có chuyện tôi nghĩ có lẽ anh cũng không rõ, thân là Giáng Đầu Sư, tôi … không có biện pháp kết hôn!’
‘Cái gì?’
Giọng Hoàng Phủ Ngạn Thương vút cao, biểu tình trên gương mặt cũng đột nhiên trở nên cứng ngắc, bàn tay to không ý thức hơi dùng sức nắm chặt, lộ rõ vẻ phiền não hỏi: ‘Đây là quy định gì chứ? Làm một Giáng Đầu Sư thì không thể kết hôn sao? Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên sao lại không thể, đây rốt cuộc là quy định do ai đặt ra?’
Mặc Di Nhiễm Dung bật cười khanh khách, cô nhẹ lắc đầu: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh nghe không hiểu rồi, Giáng Đầu Sư vẫn có thể kết hôn, tôi chỉ nói là tôi không thể kết hôn thôi!’
‘Tại sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương càng không hiểu, nếu đã không có quy định bắt buộc đó, cô ấy tại sao còn nói như vậy?
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn thật nghiêm túc, bên môi câu lên một nụ cười khổ: ‘Thực ra, không dám dấu anh, đây giống như một loại lời nguyền vậy, đối với gia tộc thông hiểu cả chiêm bốc và Giáng Đầu Thuật, không có cuộc hôn nhân nào có hạnh phúc cảm gia tội của tôi và gia tộc của Liên Kiều cũng như thế!’
Chương 07: Không có gì là không thể
‘Sẽ không đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương chém đinh chặt sắt nói: ‘Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, nào có phải lời nguyền gì đâu, tôi căn bản là không tin mấy chuyện như vậy!’
Mặc Di Nhiễm Dung điềm đạm cười: ‘Trên đời này không có người đàn ông hay đàn bà nào có thể chịu được chuyện con cái mình giống như một dị nhân vậy, thậm chí là mỗi ngày phải ở cùng với dị nhân đó …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, thân mình hơi run rẩy, cả trái tim cũng run rẩy, thậm chí là sản sinh ra một nỗi đau xót cực độ …
Hắn hiểu, toàn bộ hiểu hết!
Sau đó hắn không nói gì, chỉ đem cô gái trước mặt ôm thật chặt vào lòng, như không muốn rời xa cô một phút giây nào …
‘Nhiễm Dung, anh biết nỗi khổ tâm trong lòng em từ bấy lâu nay, xin lỗi …’
Hắn cúi thấp đầu, đôi môi mỏng khẽ thì thầm bên tai cô, trong ánh mắt tràn đầy tình thương và nỗi xót xa dành cho cô …
‘Nhưng mà … tin tưởng anh được không? Tin anh, anh yêu em, cho nên bất kể gặp phải tình huống gì, anh đều sẽ yêu em đến chết mới thôi!’
Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung cũng run rẩy trong lòng hắn, không biết tại sao, lòng cô bị những lời của hắn làm cho rung động mạnh mẽ, ngay cả hô hấp cũng có chút không dễ dàng.
Đây … là chuyện gì?
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’ Cô chợt dãy ra, trên gương mặt vốn trắng nõn vì những lời của hắn mà nổi lên hai đóa mây hồng …
‘Tôi với anh … là không thể nào!’
Mặc Di Nhiễm Dung khó khăn lắm mới thốt lên được câu này, hôm nay cô cảm thấy mình có chút kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng thế nào lại khó khăn như thế mới mở lời được, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy mình đang làm người đàn ông trước mặt bị tổn thương.
Ánh mắt của hắn làm cô thấy đau lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ giây lát, đôi mày sẫm bất giác chau lại, hắn hỏi vặn lại: ‘Không thể nào? Vì sao lại không thể nào? Trong mắt anh căn bản là không có chuyện gì là không thể!’
Nếu như hắn cứ nhất định phải có cô bên cạnh thì sao?
Mặc Di Nhiễm Dung khép mắt, nhẹ giọng than: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, duyên phận là trời định, người có duyên với tôi không phải anh, cho nên chúng ta không thể ở bên nhau!’
‘Trời định?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương tức cười: ‘Ông trời đã cho anh gặp em, đây chẳng lẽ không phải là một loại duyên phận sao? Nhiễm Dung …’
Hắn ôm chặt cô lần nữa, ‘Anh biết trong lòng em không buông xuống được lá bài kia, nhưng em có từng nghĩ qua, rằng chiêm bốc cũng có lúc không linh nghiệm không, em cũng đã nói, chuyện liên quan đến chính mình em trước giờ chưa từng chiêm bốc được, nói không chừng người có duyên với em chính là anh!’
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’ Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút khó xử, cô không biết mình nên nói với hắn thế nào.
‘Nhiễm Dung!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không hề có ý định để cô trốn tránh, hắn cúi xuống bên tai cô: ‘Chẳng lẽ quãng thời gian em ở bên anh không vui vẻ sao? Em không phải cũng thích nơi đây sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, khổ sở nói: ‘Thực ra … thực ra em đã muốn nói với anh từ sớm rồi, thời gian em ở lại đây cũng không ngắn, đã đến lúc em phải rời đi rồi …’
‘Em nói cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô, trong lời nói đã có chút nóng nảy.
Mặc Di Nhiễm Dung cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: ‘Thực ra lúc ban đầu em đến đây là vì chiêm bốc được điềm báo về một số chuyện kỳ lạ, nhưng trải qua thời gian lâu như vậy mà không có chuyện gì phát sinh, em cảm thấy chắc sự tình đã có biến hóa, cho nên em cũng nên rời khỏi rồi …’
Lời của cô chưa nói dứt, đôi môi đỏ thắm đã bị Hoàng Phủ Ngạn Thương chiếm lấy, dùng nụ hôn biểu đạt sự quyến luyến từ rất lâu chặn lại hết những lời cô định nói …
Nụ hôn không hề báo trước mang theo một sức mạnh chiếm hữu mãnh liệt, chiếc lưỡi như lửa nóng mạnh mẽ chen vào giữa răng cô, đem sự kinh ngạc và vô lực của cô toàn bộ vây phủ trong hơi thở đầy nam tính của mình. Mặc Di Nhiễm Dung khẽ run rẩy muốn trốn cũng không trốn được, đành để cho hắn ôm cô vào lòng, để đôi tay mạnh mẽ ấy sít sao ôm lấy cơ thể mềm mại của mình.
Nụ hôn, từ ôn nhu trở thành thâm nhập mà sức của đôi tay càng lúc càng lớn, Mặc Di Nhiễm Dung không khó cảm nhận được điều này, nhưng làm cô cảm thấy nghi hoặc là chính mình hình như cũng trầm luân trong nụ hôn này …
Đây là cảm giác gì?
Không thể định nghĩa được, vừa hạnh phúc lại vừa khổ sở?
Đang khi cô tưởng rằng mình sắp bị dìm chết trong biển thâm tình dịu dàng của hắn, Hoàng Phủ Ngạn Thương cuối cùng quyến luyến rời khỏi môi cô, thấy trong mắt cô có một tia ngượng ngùng khiến hắn cực kỳ hưng phấn, khóe môi nhè nhẹ câu lên một nét cười thỏa mãn.
Ngón tay thon dài nhè nhẹ nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, nhè nhẹ vuốt ve đôi môi anh đào, hưởng thụ cảm giác mềm mại từ đôi môi cô truyền đến đầu ngón tay mình …
‘Nhiễm Dung, thực ra trong lòng em … cũng đã tiếp nhận anh rồi, không phải sao?’ Hắn nói rất trực tiếp và dứt khoát, không hề có ý định chừa cho cô đường trốn!
‘Hoàng Phủ tiên sinh, tôi …’
‘Nhiễm Dung, anh hy vọng có thể nghe được một tiếng ‘Ngạn Thương’ từ miệng em thốt ra!’ Giọng nói hắn rất dịu dàng lại có chút ra lệnh, lại có chút cầu xin, khiến người ta không có cách từ chối.
Mặc Di Nhiễm Dung cảm thấy trong hô hấp của mình luẩn quẩn hơi thở nam tính của hắn, hơi thở này lặng lẽ khắc vào trong lòng mình làm cô có chút hoang mang, càng có chút không thể lý giải.
Đang lúc cô muốn nói gì, chuông điện thoại bất thình lình reo lên.
‘Liên Kiều?’ Khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình hiển thị, đôi mắt màu tím chợt sáng lên một tia ngạc nhiên.
‘Chị …’ Điện thoại vừa thông đã truyền đến giọng nói vui vẻ của Liên Kiều.
‘Nha đầu nghịch ngợm em, nhớ chị sao?’ Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung lộ ra một nụ cười từ đáy lòng.
‘Chị à, chị đang ở Mỹ phải không?’ Liên Kiều cười hỏi.
Đối với khả năng dự đoán siêu mạnh của Liên Kiều, trước giờ Mặc Di Nhiễm Dung không cảm thấy ngạc nhiên, cô cười cười: ‘Đều đã đoán ra được, còn hỏi làm gì?’
‘Chị, em muốn gặp chị!’ Giọng của Liên Kiều chợt trở nên mềm mại như kẹo bông.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói, cảm thấy có chút kỳ lạ, ‘Bị bắt nạt sao?’
‘Đâu có!’ Liên Kiều đầu bên kia trả lời: ‘Người ta có chuyện khó giải quyết mà, trên đời này chỉ có chị mới giúp được em thôi!’
‘Thật dẻo mồm, được thôi!’ Mặc Di Nhiễm Dung đồng ý.
Liên Kiều vui mừng cúp máy.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay, ‘Em gái em Liên Kiều!’
‘Xem ra nha đầu nghịch ngợm đó là có chiêu trò gì muốn đem đối phó với anh hai tôi rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cười dịu dàng nhưng cũng đủ làm Mặc Di Nhiễm Dung rung động …
Chương 08: Ác ý
Lúc Liên Kiều đến Seattle thì đã là chiều hôm sau, vẫn là bầu không khí ấm áp đó, lại có thêm một chút nhàn nhã hưởng thụ.
‘Chị …’
Trong phòng khách chính của biệt thự, ánh mặt trời buổi chiều chiếu nghiêng qua những khung cửa sổ, Liên Kiều như con mèo nhỏ nằm gối đầu trên đùi Mặc Di Nhiễm Dung. Chỉ nghe cô lười nhác thở dài một tiếng …
‘Chị, chị nói em phải làm sao đây…?’ Trong giọng nói có chút bối rối.
Mặc Di Nhiễm Dung trước giờ rất yêu thương đứa em gái này, thấy cô như vậy liền sủng ái nói: ‘Em đó, chính là quỷ nghịch ngợm điển hình, theo chị thấy em phải gả cho người đàn ông chững chạc như Hoàng Phủ Ngạn Tước thì mới mong quản được em!’
‘Chị …’
Liên Kiều bất mãn kháng nghị, cô ngồi dậy bĩu môi nói: ‘Cả chị cũng trêu em sao, hừm, em không thèm gả cho hắn!’
Mặc Di Nhiễm Dung cười cười nhìn cô, lắc đầu: ‘Em đó, bây giờ muốn gả đi may mắn là có người chịu cưới, nhưng có bao nhiêu cô gái như em chứ, lại đem một người đàn ông chọc đến tức giận bỏ đi!’
‘Cho nên người ta mới muốn nhờ chị giúp mà …’
Giọng Liên Kiều mềm mại như kẹo bông, thân mình cũng dán sát vào người Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Chị à, chị giúp em nghĩ cách xem, làm thế nào mới có thể khiến hắn trở lại nhanh nhất?’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô hỏi, trên mặt có vẻ muốn khóc không được muốn cười không xong, nói: ‘Thật chưa từng thấy ai như em, sớm biết có ngày này, sao lại phải chọc người ta tức giận đến vậy?’
‘Ai bảo hắn đáng ghét như vậy. Chị à, hắn đánh em nha, ngay cả ông nội cũng chưa từng đánh em mà!’ Liên Kiều vừa không phục vừa uất ức nói.
‘Theo chị thấy thì em quả thật đáng đánh!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhịn không được mỉm cười nói.
‘Chị!’ Liên Kiều kháng nghị: ‘Chị sao cũng giúp cho Hoàng Phủ Ngạn Tước vậy?’
‘Haizzz …’
Mặc Di thở dài một tiếng, ‘Chị đây là giúp lý không giúp tình, em nghĩ thử xem, một cái Hoàng Phủ tài phiệt quy mô như vậy bị em biến thành khu vui chơi, còn giúp người ta giải mật mã gì đó, vậy còn ra cái gì, không có chút dáng vẻ của người lớn gì hết!’
Liên Kiều chun mũi, vẻ mặt không đồng tình nói: ‘Chị, là do Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn nói điện thoại lâu quá, em nhàm chán quá đương nhiên là phải tự đi kiếm chỗ chơi rồi, cũng may hôm đó có em đó, nếu không thì đám người đó phải tăng ca chết luôn, hừm, thực ra chuyện em làm cũng tính là chuyện tốt mà!’
‘Em đó, đúng là lưỡi không xương!’
Mặc Di đưa tay vỗ nhẹ đầu cô: ‘Nếu như lúc đó em không làm người ta hoảng hốt đến gõ nhầm mật mã thì làm sao có chuyện chứ?’
‘Chị à …’ Liên Kiều vẻ mặt bực dọc.
Mặc Di như vừa nghĩ ra được điều gì, nói: ‘Em à, thực ra em cũng đâu cần lo lắng như vậy, em không phải nói là bác trai bác gái Hoàng Phủ phải đi Mã Lai sao, chị nghĩ hắn cũng sẽ trở về rất nhanh thôi!’
‘Vậy em phải đợi đến bao giờ chứ? Còn lâu như vậy!’ Liên Kiều đếm đếm mấy ngón tay: ‘Em muốn hắn phải trở về ngay lập tức, em còn chưa trêu tức hắn đủ, làm sao để hắn thoải mái như vậy, hơn nữa, lỡ như hắn cố ý không trở về thì sao, vậy em cứ đợi ở “Hoàng Phủ” không phải là vô ích à!’
‘Nhưng em muốn chị giúp em thế nào?’ Mặc Di Nhiễm Dung có chút không hiểu nhìn cô.
Liên Kiều ngồi thẳng dậy, đôi ngươi màu tím sáng long lanh, cô kéo tay Mặc Di, ngọt nào nói: ‘Chị à, trong Giáng Đầu Thuật không phải có loại tùy lúc có thể kêu người ta đến sao?’
Mặc Di nghe vậy liền dùng ánh mắt “không thể tin được” nhìn cô, giống như vừa nghe được chuyện lạ thế giới.
‘Em à, chị không có nghe nhầm đấy chứ? Sao em lại muốn dùng Giáng Đầu Thuật đối phó với hắn?’
Liên Kiều le lưỡi, cẩn trọng đính chính: ‘Chị, đâu có nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, em chỉ là muốn một thuật sơ cấp của Giáng Đầu Thuật thôi mà, cái loại Chỉnh Cổ thuật ấy!’
‘Liên Kiều, Giáng Đầu Thuật lại không phải là ai muốn học thì học, hơn nữa ông nội đã cấm em đụng đến mấy thứ đó rồi!’ Mặc Di hoàn toàn không tán đồng.
‘Chị …’ Liên Kiều kéo kéo tay cô, nũng nịu nói: ‘Người ta cũng đâu có muốn học cái gì thâm sâu đâu, chỉ muốn sớm làm cho hắn trở về nhà thôi mà!’
‘Không được!’ Mặc Di dứt khoát nói, ‘Em không thể học bất cứ cái gì của Giáng Đầu Thuật!’
‘Chị …’ Liên Kiều vẻ mặt tội nghiệp nói: ‘Chẳng lẽ chị thấy em chịu ủy khuất cũng không giúp sao?’
‘Chúng ta có thể tìm cách khác!’ Mặc Di nói.
Liên Kiều bĩu môi: ‘Người ta không còn cách nào mới chạy đến tìm chị giúp mà!’
Đúng lúc hai người đang tranh luận, Hoàng Phủ Ngạn Thương bê một đĩa trái cây đến, cười nhẹ nói: ‘Liên Kiều đừng làm khó chị em mà!’
Liên Kiều vừa nhìn thấy hắn liền nghịch ngợm le lưỡi trêu …
‘Pháp y đại nhân kính mến, em biết anh bênh vực anh hai mình, nhưng mà em cảnh cáo anh, nếu như hắn không nhanh trở lại, người gặp nạn sẽ là anh đó!’
‘Hả?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: ‘Ý là sao?’
Liên Kiều cực kỳ “tốt bụng” giải thích: ‘Anh xem gương mặt của anh với gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước giống nhau đến bảy tám phần, hừm, nếu như anh không chịu giúp em tìm hắn, em sẽ không đi, ngày ngày ở đây phá anh, dù sao em biết …’ Cô liếc về phía Mặc Di, cười thật giảo hoạt: ‘Chị của em ở đây một ngày thì anh cũng không rời đi một ngày!’
‘Em à, em nói bậy gì đó?’ Mặc Di cũng nghe ra sự ám muội trong lời nói của Liên Kiều, cô có chút không tự nhiên.
Liên Kiều cười càng giảo hoạt, cô nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương, ‘Này, người nghiệm xác, anh suy nghĩ đến đâu rồi?
“Người nghiệm xác”?
Hoàng Phủ Ngạn Thương âm thầm thở dài một hơi, trên đời chắc cũng chỉ có nha đầu này gọi mình như vậy thôi, nhưng mà … nói thật lòng, hắn thật sự có chút sợ cô.
Đành vậy … Hắn lại thở dài một tiếng, quyết định …
‘Liên Kiều, thực ra nếu em muốn ép anh hai nhanh quay trở về thì chỉ có một cách!’
Đành chơi trò may rủi, vì sự an toàn của mình, hắn chỉ còn cách “hy sinh” anh hai!
Liên Kiều nghe vậy liền mừng rỡ đứng dậy: ‘Cách gì, nói mau đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm, cắn răng thốt ra hai chữ: ‘Truy Ảnh!’
Chương 09: Phá khóa (1)
Liên Kiều vừa nghe đôi mắt màu tím đã sáng long lanh, cô khua tay múa chân, hoan hô: ‘Hô hô, em vốn biết Truy Ảnh nhất định là một vật rất quan trọng mà, thì ra món đồ này thật sự là yếu điểm của Hoàng Phủ Ngạn Tước!’
Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là rất có hứng thú với cái tên này, cô tò mò nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi: ‘Truy Ảnh? Truy Ảnh là cái gì? Cái tên này nghe thật hay!’
‘Haizzz …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thở dài một hơi, ‘Truy Ảnh … đâu chỉ là một cái tên dễ nghe, nó có thể nói là một cây phi đao thế gian có một không hai!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, quả nhiên, chỉ có một thanh phi đao tuyệt đỉnh mới xứng với cái tên đẹp đẽ như vậy.
Nhưng Liên Kiều vẻ mặt không hiểu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Nhắc đến Truy Ảnh sao anh lại thở dài?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương liếc nhìn Liên Kiều, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Mặc Di Nhiễm Dung, thâm tình trong đáy mắt không chút che dấu, nhẹ giọng nói: ‘Anh thở dài là vì … thì ra một cây phi đao lại có thể gây sự chú ý của Nhiễm Dung đến thế!’
Ý câu nói rất rõ ràng, người biết chuyện nghe đều hiểu, ngay cả Mặc Di trước giờ không hiểu tình là cái gì cũng nghe ra được ý tứ trong câu nói của hắn, nhưng Liên Kiều vẻ mặt vẫn mê mang như cũ.
Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi lo lắng dùm cho anh hai mình, Mặc Di Nhiễm Dung còn có thể mở mang đầu óc còn cô bé Liên Kiều này đối với chuyện tình cảm thật quá trì độn rồi, xem ra con đường tương lai của anh hai thật không dễ đi.
Liên Kiều thấy hắn cứ chăm chăm nhìn mình, cả người đều thấy không được tự nhiên, cô khua khua tay về phía hắn, thét lên: ‘Này, nghiệm xác chết, anh nhìn cái gì vậy, nói tiếp đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương vô lực liếc nhìn cô, cố gắng điều tiết cảm xúc, tiếp tục nói:
‘Anh hai từ nhỏ đã chịu huấn luyện đặc biệt của tổ chức, thân thủ giỏi không nói, nhưng giỏi nhất là công phu phóng dao, vì thế anh ấy có niềm đam mê sưu tập các loại phi đao làm vũ khí, mà cây phi đao Truy Ảnh đó có thể nói là thứ mà anh hai yêu thích nhất, không những là dùng vật liệu vô cùng cứng rắn tạo thành mà những bảo thạch khảm trên đó cũng là thứ thế gian hiếm có.’
‘Những chuyện này Anh Anh đều đã nói cho em biết rồi!’ Liên Kiều xua tay nói: ‘Nhưng em làm thế nào mới có thể dùng cây phi đao đó ép hắn trở về?’
‘Dễ lắm!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lười biếng duỗi người, nói: ‘Chỉ cần làm cho anh ấy tin rằng chị đang có cây phi đao đó trong tay, anh ấy lập tức sẽ trở về ngay!’
‘Ồ, thật có hiệu quả vậy sao?’ Liên Kiều trợn mắt hỏi.
‘Đương nhiên!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương giải thích: ‘Cây phi đao đó cứng rắn vô cùng, không gì mà không xuyên qua được, anh hai trước giờ xem cây đao đó như bảo vật, cho nên nếu chị cho anh ấy biết cây phi đao đó đang ở trong tay chị, ý tứ chính là chị đã thành công đột nhập vào phòng vũ khí, vậy thì làm sao anh ấy không lo lắng cho được!’
Liên Kiều nghe vậy, mừng rỡ vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Ngạn Thương, nói: ‘Nghiệm xác chết, anh quả thật là thiên tài!’
Thấy cô hưng trí bừng bừng như thế, Hoàng Phủ Ngạn Thương không thương tiếc dội một gáo nước lạnh …
‘Vấn đề là cái phòng ám khí đó … cô có vào được không!’
Liên Kiều sững người một chút sau đó điềm nhiên nói: ‘Nếu chỉ khóa bằng mật mã thôi thì đơn giản rồi, có gì khó đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe lời nói tự tin của cô, thấy như sét đánh ngang tai, hắn tốt bụng nhắc nhở cô: ‘Ở đó không chỉ là thiết kế một cái mật mã đơn giản vậy, mà cần phải mở bằng vân tay, không có vân tay của anh hai, chị có giỏi đến đâu cũng khó như lên trời thôi!’
‘Ạ?’ Liên Kiều nghe vậy, ngồi sụp xuống sofa, vẻ mặt buồn bã …
‘Vậy phải làm sao đây?’
Nếu muốn cô bằng giác quan thứ sáu của mình mà đi phá mật mã thì còn được, đằng này mật mã bằng vân tay thì làm sao mà phá?
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vẻ mặt buồn bã của cô, liền an ủi: ‘Thôi đi em à, chị cứ cảm thấy không được người cho phép mà tiến vào lấy đồ của người ta dù sao cũng rất thiếu đạo đức, hay là em tìm cách khác đi!’
‘Còn cách nào nữa chứ!’
Liên Kiều vẻ mặt không vui: ‘Một cái phòng chứa vũ khí thôi mà, sao lại phòng bị nghiêm ngặt như nhà tù vậy chứ. Haizzz …’
‘Không có cách nào, những vũ khí trong căn phòng chứa vũ khí đó đều có thể gọi là vũ khí tiên tiến đỉnh cao trên toàn thế giới, chỉ riêng cây phi đao Truy Ảnh đó, đại ca đã phí không biết bao nhiêu tâm tư và sức lực mới có được. Mật mã ở nơi đó phải thông qua quét quang học, trừ phi có một Hoàng Phủ Ngạn Tước thứ hai, bằng không căn bản không thể vào được!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương dùng giọng bỡn cợt nói.
Hắn chỉ có thể giúp cô nghĩ cách, còn cô có làm được hay không cũng không thể trách hắn đi! Tính ra cũng không có lỗi với anh hai lắm.
Nhưng lời của hắn vừa dứt, Liên Kiều giống như chợt có được ý tưởng nào đó, vội vàng nắm cánh tay hắn …
‘Ai da, nói anh là thiên tài không sai chút nào, đúng vậy, nếu như có thể biến thành một Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa thì không có vấn đề rồi!’
‘Ạ? …’
Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Thương trợn trừng mắt, hắn tưởng rằng mình nghe lầm, cho nên cố tình day day màng nhĩ, nói: ‘Cái gì? Cái gì? Em muốn biến ra thêm một Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa? Đây … đây quả thật là chuyện cổ tích mà!’
Liên Kiều liếc hắn một cái: ‘Này, anh cái gì cũng không biết thì đừng có nói bừa, anh làm sao biết tôi không có cách làm được chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương há hốc mồm, chỉ tay vào cô … ‘Cô, cô không phải là nói thật đấy chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng mình là Nữ Oa?’
‘Cái gì mà Nữ Oa với Nam Oa chứ!’
Liên Kiều quả nhiên là hiểu lầm ý trong câu nói của hắn, sau đó ngẩng mặt cười ngọt ngào: ‘Em nha … thật sự là không làm được, nhưng … chị thì có thể!’
Nói xong tay làm một cái thủ thế “hoan nghênh”, hai tay hướng về phía Mặc Di Nhiễm Dung.
Hoàng Phủ Ngạn Thương quả thật bị lời nói của cô làm cho giật mình.
Cái gì? Cô gái ở bên cạnh hắn lâu như vậy lại có thể … tạo ra người như Chúa cứu thế sao?
Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn Liên Kiều, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Nhè nhẹ kéo Liên Kiều đang tung tăng như chim sẻ ngồi xuống, giọng nói như trách móc nói: ‘Em gái, em đang nói gì vậy? Chị làm sao có thể biến ra một Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa chứ?’
Cô không khó nhìn thấy vẻ chấn động của Hoàng Phủ Ngạn Thương, thực ra không chỉ Hoàng Phủ Ngạn Thương chấn động, ngay cả cô là người trong cuộc cũng bị lời của Liên Kiều làm cho kinh ngạc.
Nha đầu này … đang nói gì vậy?
Chương 10: Phá khóa (2)
‘Ai da, chị à, chị sao lại không có biện pháp chứ …’
Liên Kiều ôm lấy cơ thể của Mặc Di, nũng nịu nói: ‘Chị biết Giáng Đầu Thuật mà, mà trong Giáng Đầu Thuật nhất định có cách, đúng không?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy trái tim đang phập phồng trong lồng ngực mới yên trở lại, ồ, đúng vậy, hắn sao lại quên mất điều này, tuy nói rằng hắn không hiểu biết nhiều về Giáng Đầu Thuật nhưng cũng biết trong Giáng Đầu Thuật có rất nhiều môn, nói không chừng thật sự sẽ có cách. Nếu là như vậy, hắn lại rất có hứng thú muốn xem thử.
Đây quả thật là chuyện lạ trên đời, ồ, không phải, là kỳ tích mới đúng!
Mặc Di nghe lời cô nói, ngược lại có vẻ như muốn khóc không được muốn cười không xong, cô lắc đầu: ‘Em à, chuyện này là không được, chỉ có Vu Sư trong lòng có oán khí thì mới có thể làm được!’
‘Chị à, người ta thật sự không có biện pháp rồi, nếu chỉ là phá mật mã đơn giản như vậy thì dễ làm rồi, em biết đi đâu tìm vân tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước chứ! Nếu như cả chị cũng không chịu giúp em vậy em thật là tội nghiệp!’ Liên Kiều không ngừng làm nũng, nhõng nhẽo với Mặc Di.
Mặc Di giữ chặt tay cô, thành khẩn nói: ‘Em à, chị cái gì cũng có thể đồng ý với em, chỉ duy có chuyện này là không được, chị quả thật là có thể tái tạo con người nhưng … nếu như không phải là trong hoàn cảnh đặc biệt, chị và em đều phải chịu hậu quả nặng nề!’
Liên Kiều bĩu môi, một vẻ không cam lòng: ‘Vậy thì thế nào chứ! Chỉ riêng cuộc tụ họp của tứ đại tài phiệt cũng đã kéo dài nhiều ngày như vậy rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe hai người thảo luận vấn đề này, nhất thời không có biện pháp tiêu hóa mấy lời này, liền dứt khoát ngắt lời họ: ‘Đợi chút, đợi chút …’ Hắn day day trán: ‘Anh không có nghe lầm chứ? Thật sự trong Giáng Đầu Thuật có cách có thể … chế tạo người?’
Lúc nãy hắn chỉ suy đoán mà thôi, không ngờ nó thật sự tồn tại …
Mặc Di thở dài một hơi, nhẹ gật đầu: ‘Giáng Đầu Thuật quả thật là có thể làm được, loại pháp thuật này thuộc về một phần của Linh Giáng, nghiêm túc mà nói đó không phải là một loại tái tạo mà chỉ là dịch chuyển linh hồn, thay vì gọi là tái tạo cơ thể con người, chẳng bằng gọi là tái tạo linh hồn và ký ức thì chính xác hơn.’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe đến ngơ ngác, trời ạ, đây … đây quả thật là ngoài sức tưởng tượng.
Mặc Di nói tiếp: ‘Nhưng trước hết phải có được một vật gì đó thuộc về người bị thực hiện Giáng Đầu như tóc hoặc là huyết dịch, bằng không cũng không thể linh nghiệm!’
Liên Kiều nghe xong, xụ mặt …
‘Sớm biết như thế em đã tìm cách “xin tí huyết” của hắn, haizzz, bây giờ ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không có rồi!’
Mặc Di nghe vậy nhẹ lắc đầu, ‘Em à, cho dù em có lấy được gì đó từ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng vô dụng thôi, chị vừa mới nói qua, Giáng Đầu Thuật đó chị không thể làm!’
‘Chị …!’
Liên Kiều vẻ mặt thất vọng: ‘Vậy chị phải tìm cách giúp em mở mật mã đó mới được!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, trong lòng cũng không nhẫn tâm, liền nhẹ giọng nói: ‘Thực ra cách không phải là không có, chỉ là … khả năng phải phiền đến Hoàng Phủ tiên sinh một chút!’
Nói xong cô quay đầu nhìn lại phía Hoàng Phủ Ngạn Thương, trong ánh mắt nhu mì mang theo một tia thăm dò.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cười nhẹ: ‘Không biết anh có thể giúp em chuyện gì?’
Mà Liên Kiều cũng mặt đầy hiếu kỳ nhìn Mặc Di.
‘Rất đơn giản!’
Mặc Di Nhiễm Dung cầm tách trà lên hớp mấy ngụm, tiếp tục nói: ‘Gia tộc Hoàng Phủ chảy chung một dòng máu, cho nên em muốn xin Hoàng Phủ tiên sinh vài giọt máu, nhưng mà, anh phải chịu nỗi đau da thịt một chút rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy điềm nhiên cười: ‘Chuyện này thì có gì lớn lao đâu, anh không có ý kiến!’
“Cho dù em muốn mạng của anh, anh cũng có thể không suy nghĩ gì cho em …” Trong lòng hắn âm thầm bổ sung thêm một câu.
Liên Kiều vừa nghe Mặc Di nói liền hết sức hưng phấn: ‘Chị à, cám ơn chị!’
‘Thật hết cách với em, nếu như chị còn không tìm cách giúp em, em sẽ đi mách với ông nội cũng không chừng!’ Mặc Di Nhiễm Dung cười khổ nói.
Liên Kiều le lưỡi, cô vội vàng kéo Mặc Di Nhiễm Dung đứng dậy, sau đó đẩy người cô về hướng Hoàng Phủ Ngạn Thương …
‘Nhanh lên đi, chị à, chị tốt với em nhất đó!’
Cũng có thể do cô vui mừng quá, lực đẩy tay có hơi mạnh, thân thể Mặc Di Nhiễm Dung đứng không vững, trong tiếng hô kinh hoàng, cô thấy mình ngã nhào về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng trong chớp mắt, một bàn tay vững vàng đã đón lấy cơ thể cô, kéo cô vào lòng …
‘Aiiii …’
Liên Kiều thấy mình vừa gây ra họa, ngượng ngùng nói: ‘Chị, em xin lỗi!’
Mặc Di Nhiễm Dung bị hơi thở nam tính quen thuộc bao phủ khiến mặt bừng bừng đỏ, cô vội vàng dãy từ trong lòng hắn thoát ra ngoài, nhẹ giọng trách cứ: ‘Em đó, thật là nghịch ngợm, cứ quen táy máy chân tay!’
Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy vô cùng hài lòng, nha đầu Liên Kiều này, xem ra cũng có lúc biết làm một vài chuyện tốt …
‘Nhiễm Dung, em định làm gì?’ Hắn hỏi cô.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, nói: ‘Em ngoan ngoãn đợi ở đây, không được nghịch ngợm nữa!’
Liên Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Mặc Di nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, phiền anh đến phòng của em một lúc!’
‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đồng ý ngay.
Phòng ngủ của Mặc Di Nhiễm Dung tràn đầy hương hoa dìu dịu, đây là chuyện cô làm mỗi ngày từ lúc đến đây, sáng sớm thức dậy tự mình hái một số hoa tươi về cắm trong phòng, lại thêm ánh mặt trời của Seattle khiến cho không khí trong phòng càng thêm ấm áp dễ chịu.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, mời ngồi!’
Mặc Di Nhiễm Dung vừa nói vừa lấy trong valy hành lý ra một cái hộp làm bằng gỗ đàn hương, trong không khí có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt như có như không.
‘Cái này …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương tò mò nhìn cái hộp hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung cẩn trọng mở cái hộp, chỉ thấy bên trong đựng đầy những vật trông như kim bạc, càng trông giống kim để châm cứu, dưới mấy cây kim là một xấp vải được gấp cẩn thận.
‘Kim này chuyên dùng để rút máu, máu rút ra sẽ được thấm vào xấp vải này!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương chăm chú xem xét nó, trên mặt có chút không hiểu: ‘Đây giống kim châm cứu hơn!’
‘Chỉ có thể nói là giống thôi!’
Mặc Di Nhiễm Dung cười nhẹ, điềm nhiên nói: ‘Đừng thấy bề ngoài của nó chỉ là kim bạc, thực ra đó đã trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày ngâm trong chất dịch của thi thể!’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook