Quyển 3: Gặp gỡ oan gia

Chương 26: Bày tỏ không thành

Nãy giờ vẫn luôn quan sát cô nên Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng phát hiện ra điều này, hắn quan tâm hỏi: ‘Thế nào? Có phải có tình huốn gì mới phát sinh không?’

Mặc Di Nhiễm Dung nghe câu hỏi này, nhất thời gương mặt lộ vẻ ngại ngùng mà Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy càng tò mò hơn nhưng hắn không hối thúc cô mà kiên nhẫn chờ cô mở lời.

Qua một lúc lâu sau Mặc Di Nhiễm Dung mới chầm chậm cất lời nhưng lời nói hoàn toàn không rành mạch giống lúc nãy nữa …

‘Ách, thực ra … thực ra cũng không có gì, chỉ là … chỉ là không lâu nữa sẽ phát sinh một chuyện này em không thể khống chế …’

Cô cắn cắn môi, một hàm răng trắng ngà như trân châu lộ ra giữa đôi môi hoa đào làm cho Hoàng Phủ Ngạn Thương có một sự xúc động rất muốn hôn lên đó.

Hắn có chút không tự kềm chế đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không khó cảm thấy cô có chút muốn rút về nhưng hắn không buông ra …

‘Nhiễm Dung, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh, biết không? Em không phải cũng nói rồi sao, em trước giờ bạn bè ít, mà chúng ta cũng đã tiếp xúc một khoảng thời gian rồi, chắc cũng kể là bạn bè chứ, anh hy vọng em có gì cũng có thể nói với anh, được không?’

Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt màu tím hơi có chút xao động, trong phút chốc, gương mặt nhỏ nhắn chợt hồng lên …

‘Thật ra cũng không có gì, bởi vì trên lá bài đó không chỉ chỉ ra tình huống của đối phương mà còn ám chỉ bản thân chúng ta có một số việc có tiến triển!’

‘Chẳng lẽ em sẽ găp nguy hiểm?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương trầm mặc hỏi.

Nhưng Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, trên môi mang theo một nụ cười khổ …

‘Không, anh hiểu lầm rồi, trên lá bài ám chỉ trong không lâu nữa em sẽ … sẽ có tình yêu …’

Nói đến đây cô ngừng lại, vẻ mặt càng mang nét ngượng ngùng rất đáng yêu, từ nhỏ đến lớn cô chỉ quen cô đơn một mình, yêu đương – cái quá trình mà cô gái nào cũng phải trải qua trước giờ cô chưa từng trải qua.

Đương nhiên, người đàn ông thích cô cũng có không ít nhưng trước giờ đều bị cô dùng thân phận cũng như những sự việc của bản thân dọa chạy mtấ.

Nhưng bây giờ trên lá bài lại thể hiện rất rõ ràng, điều này làm cô vô cùng kinh ngạc.

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong lại rất vui mừng, hắn cười ha hả, không chút giấu diếm nói: ‘Lá bài này … cũng thật chính xác!’

Hắn vốn không tin chuyện bói toán nhưng không ngờ lá bài này có thể đoán được cả tâm tư của hắn, quả thật linh nghiệm.

Không sai, hắn biết rất rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này liền tim đập liên hồi, đã nhiều năm như vậy, tuy hắn cũng có không ít bạn gái nhưng chưa có ai mang đến cho hắn cảm giác mãnh liệt như vậy.

Cô xuất hiện ngoài ý muốn của hắn, đây quả thật là một phần thưởng của Thượng đế.

Câu nói này của Hoàng Phủ Ngạn Thương ngược lại làm cho Mặc Di hoài nghi, đôi mày xinh xắn khẽ chau lại, có chút không hiểu.

‘Sao anh lại nói vậy? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ!’

‘Kỳ lạ? Có gì lạ chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô không có thói quen thân mật tiếp xúc với đàn ông nên càng nắm chặt tay cô, cảm giác bàn tay cô mềm mại trong tay mình khiến trong lòng hắn dào dạt không thôi.

Nhưng Mặc Di Nhiễm Dung không kích động như hắn, cô nhỏ giọng nói: ‘Em thế nào lại chiêm bốc được chuyện liên quan đến chính mình chứ? Một chiêm bốc sư chân chính không thể tự chiêm bốc số mệnh của chính mình, cho dù có chiêm bốc được cũng chưa chắc là linh nghiệm, đây là nỗi khổ của một chiêm bốc sư, bởi vì anh ta có thể dự đoán được rất nhiều chuyện nhưng chỉ riêng số phận của chính mình thì không thể dự đoán được thôi!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương lắc đầu, ‘Sự thật chứng minh là đã dự đoán được đấy thôi, mà còn rất … linh nghiệm!’

Nói xong hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt vẫn mang tính ưu nhã và chiếm hữu vốn có của dòng họ Hoàng Phủ.

Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng chủ yếu là để hiểu hơn hàm ý trong câu nói của hắn.

‘Nhiễm Dung …’

Hắn nhấc tay, tràn đầy tình ý vuốt ve khuôn mặt cô, cô gái này là người hắn yêu, dù thế nào hắn cũng không thể để cô rời khỏi hắn.

Tuy cô không hiểu nhưng không sao, hắn sẽ trực tiếp bày tỏ, để cô trở thành người phụ nữ của mình.

Mặc Di sững sờ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, gương mặt nóng rực khiến cô có chút không thích ứng, cơ thể không kìm được hơi cuộn lại…

Bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Thương rơi trên bờ vai mềm mại của cô, không cho cô kịp có chút suy nghĩ hay do dự nào, mở lời: ‘Nhiễm Dung, tuy anh và em quen biết nhau không lâu nhưng anh nghĩ anh đã …’

Lời nói vừa nói đến chỗ quan trọng nhất thì điện thoại rất không đúng lúc reo lên, từng hồi từng hồi liên tục dường như nếu chủ chiếc điện thoại không nghe thì sẽ không dừng lại vậy.

Đáng chết!

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương rủa thầm một câu, ai mà lại không biết điều như vậy, đang lúc quan trọng lại gọi điện thoại đến!

Rất không tình nguyện nhấc điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, sắc mặt trong phút chốc trở nên hòa hoãn một chút, hắn đứng dậy đi ra tiếp điện thoại …

‘Em nói nha anh hai, cú điện thoại này của anh gọi đến không đúng lúc chút nào!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

‘Ha ha …’ Đầu bên kia là tiếng Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Nghe nói em đã đến Hồng Kông, lúc nào rảnh đến gặp anh đây?’

‘Gặp, đương nhiên phải gặp rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương len lén nhìn về phía bộ bài Tarot sau lưng Mặc Di Nhiễm Dung, cười nhạt với anh trai ở đầu bên kia: ‘Nếu như không phải nể anh là anh trai của em, em nhất định mang dao phẫu thuật đến văn phòng tìm anh!’

‘Hả? Nghe giọng nói của em hình như anh có gì đắc tội với em thì phải?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trái lại rất vui vẻ.

Chương 27: Sự dấu diếm của hiệu trưởng


‘Nào chỉ là đắc tội? Chính là phá hỏng mất cơ hội bày tỏ tốt nhất của em rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến gần cửa sổ thấp giọng kháng nghị.

‘À … hiểu rồi, vậy em tiếp tục đi, xong việc đến tìm anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói xong liền ngắt điện thoại để lại người em trai tức đến sắp hộc máu… cái gì mà tiếp tục chứ? Bị hắn phá rối như vậy, muốn tiếp tục cũng là không có khả năng rồi.

Quả như hắn nghĩ, Mặc Di Nhiễm Dung đã sớm trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu, thấy hắn ngắt điện thoại cô tiến lên nói: ‘Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!’

‘Nhiễm Dung, anh …’

Hắn muốn nói tiếp nhưng đã bị Mặc Di ngắt lời …

‘Nếu như anh có việc gấp thì cũng không cần phải đi với em!’

Thấy cô hiểu lầm ý hắn, Hoàng Phủ Ngạn Thương cười khổ: ‘Em hiểu lầm rồi, thời gian ở Hồng Kông của anh là của em!’

Lời hắn nói nghe vào tai của người khác vô cùng ám muội, chỉ tiếc là Mặc Di vô tâm một chút cũng không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn.

‘Vậy tốt quá, chúng ta đi thôi, bằng không lỡ mất thời gian, cái xác đó sợ rằng em cũng không có cách nào!’

Cô không nói thêm, thu thập lại bộ bài Tarot, vội vàng xuất phát.

Hoàng Phủ Ngạn Thương trước giờ chưa từng hận qua anh trai mình như thế, gì chứ, sớm không gọi muộn không gọi lại chọn ngay lúc đó mà gọi, sớm biết không có chuyện gì, hắn chẳng thà tắt luôn điện thoại cho xong.

Buồn bực thật, trước giờ chưa từng buồn bực như thế!

Không còn cách nào, hắn chỉ còn cách chờ cơ hội khác thôi!

****

Trường đại học Hồng Kông.

Bầu không khí nóng bức bên ngoài không ngăn được luồng không khí lạnh trong phòng hiệu trưởng.

Chỉ thấy hiệu trưởng không ngừng lau mồ hôi lạnh, sắc mặt trầm trọng nhìn đôi nam nữ trước mặt.

Nam, cao to anh tuấn, nữ, xinh đẹp vô cùng.

Hiệu trưởng nhận ra người nam chính là vị pháp y cấp cao nhất đỉnh đỉnh đại danh khắp quốc tế, quan trọng hơn hắn cũng là thiếu gia nhà Hoàng Phủ, trong lòng không khỏi thầm than năm nay ông quả thật may mắn, liên tiếp gặp được hai vị thiếu gia nhà Hoàng Phủ.

Nhưng người nữ thì ông không biết, chỉ là thấy đôi mắt hết sức quen thuộc, đúng vậy, là màu tím tử lan, đôi mắt giống như của sinh viên Liên Kiều.

Nhưng làm hiệu trưởng cảm thấy lạ là không biết cô gái kia là thân phận gì, cô chỉ đứng ở xa không nói gì cũng đã mang cho người ta một cảm giác thần bí không cách nào giải thích.

Sau đó hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh bởi vì một câu nói của cô gái kia …

Cô vừa tiến vào liền thẳng thắn nói: ‘Tôi muốn nhìn cái xác ở dưới tầng hầm!’

Cách nói chuyện trực tiếp này làm hiệu trưởng kinh ngạc, thứ nhất, cô gái này tại sao lại biết trong trường có người chết? Thứ hai, cô chẳng những biết cái xác đang ở trong tường mà còn biết nó ở dưới tầng hầm?

Chuyện này nhất thời khiến hiệu trưởng không thể tiếp thu.

Một lúc sau ông mới nuốt một ngụm nước bọt, rất không tự nhiên nói: ‘Vị tiểu thư này thực biết nói đùa, tôi không hiểu cô đang nói gì? Cái xác nào?’

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hiệu trưởng lại hoài nghi nhìn sang Hoàng Phủ Ngạn Thương, cô không hiểu mình tại sao lại bị từ chối.

Tuy cô tinh thông thuật chiêm bốc và Giáng Đầu Thuật nhưng việc giao tiếp giữa người với người thì lại đơn thuần như một trang giấy trắng, nhất là trong việc dò xét lòng người.

Hoàng Phủ Ngạn Thương đương nhiên nhìn ra được điểm này, hắn cũng không khó nhận ra trong lời nói của hiệu trưởng có sự dấu diếm, liền cười nói: ‘Nếu như chúng tôi không đoán sai, cách đây không lâu trong trường có một vụ nhảy lầu, người chết lại không phải là sinh viên của trường, mà quan trọng hơn là, bên phía nhà trường lại không chịu giao cái xác cho cảnh sát, chắc bởi vì ông đã nhìn thấy một số hiện tượng kỳ quái, vì giữ gìn danh dự cho trường học cho nên ông mới bất đắc dĩ đem cái xác dấu ở dưới tầng hầm!’

Hiệu trưởng nghe xong hai tay liền run rẩy, ông nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lại quay sang nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, trên mặt là nỗi sợ hãi không thể che dấu …

Sao lại thế?

‘Các người …’

Ông chợt ngưng lại, có lẽ vì đã phát hiện ra mình quá kích động cho nên thở sâu một hơi nói: ‘Tôi không thấy có hiện tượng kỳ quái gì!’

‘Không, ông có thấy!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn thẳng hiệu trưởng, bức bách nói: ‘Lúc đầu ông chắc cũng không muốn làm như vậy nhưng sau đó sự việc biến đổi đã vượt ra ngoài phạm vi dự liệu của ông, cho nên ông chỉ có thể dấu giếm cái xác, bởi vì ông đã nhìn thấy … xác chết sống lại!’

Mấy chữ cuối chầm chậm thốt ra từ miệng Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ nhàng nhưng đi thẳng vào trọng điểm.

Thân thể hiệu trưởng chợt run rẩy ông nhất thời chỉ biết đứng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, trong mắt có không thêm một phần lo lắng và kính nể.

Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới tiến đến, nói: ‘Chuyện liên quan đến cái xác không phải là chuyện mà ông có thể giải quyết, chỉ có thể giấu được một lúc, nếu như đến lúc đó không tìm được cách xử lý thỏa đáng, vậy thì … tin rằng ngài hiệu trưởng đây cũng sẽ mất mạng không chừng!’

Cô hoàn toàn không phải nói bừa, câu nào cũng là sự thật.

Hô hấp của hiệu trưởng trở nên gấp gáp, ông nhất thời không biết nên nói cái gì, trong miệng không ý thức phát ra một tiếng ‘A’.

‘Hiệu trưởng, không ngại nói cho ông biết, cái xác đó đã bị người ta thực thi Giáng Đầu Thuật, mà người có thể giải được nó, chỉ có mình tôi thôi!’


Mặc Di Nhiễm Dung nhìn vẻ sợ sệt của ông, vốn không muốn nói nhiều như vậy bởi đây không phải là tính cách của cô.

Qua một lúc lâu hiệu trưởng mới bình tĩnh lại, hỏi Mặc Di Nhiễm Dung …

‘Cô, cô rốt cuộc là ai?’

Chương 28: Phấn hoa tử la lan

Mặc Di Mặc Di cũng không hề có ý dấu giếm thân phận của mình, cô tiến lê một bước, điềm đạm nói: ‘Mặc Di Nhiễm Dung, Giáng Đầu Sư đến từ gia tộc Mặc Di của hoàng thất Mã Lai.’

Hiệu trưởng nghe xong sững sờ không nói câu nào, chỉ trừng trừng nhìn cô gái thần bí trước mặt, lại nhìn sang Hoàng Phủ Ngạn Thương đang đứng bên cạnh, dường như muốn nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi, cái gì cũng không nói nên lời.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ đứng trước mặt mình lại là một Giáng Đầu Sư. Giáng Đầu? Thật là có loại pháp thuật như vậy tồn tại sao?

Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương mới nhàn nhạt cất tiếng: ‘Tôi hiểu hiệu trưởng muốn duy trì danh tiếng của nhà trường nhưng cho đến bây giờ, sự việc đã phát triển đến mức con người không thể khống chế được, nếu vẫn còn không tìm cách giải quyết, tin chắc đến lúc đó sẽ tạo ra tổn thất càng lớn hơn!’

Hiệu trưởng qua một lúc lâu mới than một câu: ‘Các người, các người định làm gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn Mặc Di Nhiễm Dung như muốn hỏi ý cô.

Mặc Di Nhiễm Dung ngẫm nghĩ một lúc, cô không vội trả lời mà bước đến bên sofa ngồi xuống, tiếp đó lấy ra bộ bài Tarot lẳng lặng bắt đầu chiêm bốc.

‘Đây … đây là …’

Hiệu trưởng kinh ngạc, ông chỉ vào cô gái thần bí trước mặt, ấp a ấp úng hỏi.

Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương đã ra dấu cho hiệu trưởng tạm thời im lặng, hắn tập trung tinh thần dõi theo nhất cử nhất động của Mặc Di Nhiễm Dung.

Mặc Di Nhiễm Dung rất nhanh đã bày ra một thế bài rất kỳ lạ, cô rút ra tám lá bài trong đó, khi lá bài cuối cùng được lật lên trong tay cô, gương mặt cô vốn rất ngưng trọng bắt đầu có chút hòa hoãn trở lại.

‘Tối nay mươi giờ, dưới tầng hầm!’ Cô thu thập lại bộ bài, nhàn nhạt buông một câu.

Hiệu trưởng sững sờ, rõ ràng là chưa phản ứng kịp, hắn nhất thời không hiểu cô đang nói gì.

Thấy vậy, Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi trước: ‘Ý em là tối nay mười giờ là thời điểm giải quyết tốt nhất phải không?’

Cô là chiêm bốc sư, tin chắc là trước khi hành động nhất định phải tiến hành một loại chiêm bốc nào đó.

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn sang người đàn ông anh tuấn trước mặt, môi hơi lộ nụ cười, cái loại thấu hiểu ý người như vậy làm cô cảm thấy rất dễ chịu.

Cô gật đầu: ‘Không sai, nếu như muốn xử lý cái xác này vậy thì lúc đó là lúc tốt nhất, cho nên …’

Nói đến đây cô lại nhìn về phía hiệu trưởng: ‘Xin hiệu trưởng phối hợp với thời gian của tôi, đến mười giờ tối nay xin ông giải tán hết tất cả người trong tòa nhà, nếu không sẽ tạo nên càng nhiều vụ án mạng nữa!’

Hiệu trưởng nghe xong cũng sợ run, từ cô gái này ông có thể nhận ra nãy giờ ông chỉ nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi lẫn sợ sệt, khi nghe cô nói câu này, nỗi sợ càng lan ra từ đầu đến chân, câu chuyện ly kỳ như vậy trước giờ ông không trải qua nên đương nhiên không có cách nào tin được.

Qua một lúc lâu ông mới nói như rên: ‘Ý … ý gì?’

Mặc Di liếc hiệu trưởng một cái sau đó nói nghiêm túc nói: ‘Ý của tôi rất đơn giản, cái xác đó đã trúng Giáng Đầu Thuật, nếu như không thể giải trừ trước thời gian quy định vậy cái xác đó sẽ hoàn toàn bị người thực hiện Giáng Đầu Thuật lợi dụng, đến lúc đó đối với quý trường sẽ tạo thành một mối nguy không thể tưởng tượng được, nếu như chuyện đó xảy ra thật, tôi dù có muốn giải trừ đi nữa cũng không có năng lực rồi!’

Hiệu trưởng nghe xong mắt càng trợn to, cả người như hóa thạch, muốn động cũng không động đậy nổi.

****

Nhà hàng Hoàng Gia.

Kiến trúc mang phong cách cung đình hiển lộ một phần tao nhã, nhà hàng hày bất luận là từ màu sắc hay là thiết kế tổng thể đều là sự kết hợp hoàn mỹ giữa cổ điển và hiện đại.

Trong một gian phòng bao riêng sang trọng, Mặc Di Nhiễm Dung vẻ mặt hiếu kỳ nhìn món đồ ăn được trình bày tinh xảo trong chiếc đĩa màu tím, trong đôi mắt màu tím tử la lấp lánh một vẻ ngây thơ như trẻ con.

‘Cái này là … cái gì? Đẹp quá…’ Cô không kìm được thốt lên một tiếng khen.

Từ chối bữa tiệc của hiệu trưởng, Hoàng Phủ Ngạn Thương khó mà có được một cơ hội cùng cô gái trước mặt hưởng thụ một bữa ăn thanh nhàn, ở Hồng Kông do Hoàng Phủ tài phiệt có công ty con cho nên biệt thự của gia tộc Hoàng Phủ ở đây cũng có vài cái mà Hoàng Phủ Ngạn Thương từ nhỏ đã thích Hồng Kông cho nên biết đây là lần đầu tiên Mặc Di Nhiễm Dung đến Hồng Kông hắn vội vàng giành phần hướng dẫn.

Đương nhiên là phải để cô ăn no bụng trước đã.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không kìm được từng hồi rung động, như một chiếc lá phiêu động giữa cơn sóng trong lòng hắn …

‘Đây là đường!’

Hắn dịu dàng nói, trong mắt tràn đầy ý cười cùng sủng nịch, lúc này đây trong mắt hắn, cô gái trước mặt không còn là vị chiêm bốc sư, Giáng Đầu Sư khiến người ta nghe thấy sợ hãi nữa, lúc này cô chỉ là một cô gái đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn.

Nghe câu trả lời của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung càng kinh ngạc hơn, cô cẩn thận lấy một miếng trong đĩa đưa lên mũi ngửi…

‘Ai, mùi vị thật thơ nha, giống như … giống như là …’

Cô nghiêng đầu, cố lục tìm trong đầu một từ ngữ thích hợp để hình dung, một lúc sau mới mấp máy đôi môi anh đào: ‘Đúng rồi, là tử la lan, miếng đường này có mùi thơm của hoa tử la lan!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương trìu mến vuốt nhẹ mái tóc cô, gật đầu: ‘Đúng vậy, đây là đường Tử La nổi tiếng của Tây Ban Nha, ở Hồng Kông chỉ có ở nhà hàng này mới ăn được món này làm một cách chính thống.’


‘Cái tên thật đẹp!’

Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng ngầm tán thưởng, cô lần nữa hít sâu vào, trong khoảnh khắc, mùi hương nồng nàn của hoa Tử Lan lan tỏa bốn phía, tan vào trong miệng mùi vị phi thường ngọt ngào hấp dẫn.

Chương 29: Tỏ tình (1)

Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng nhấc một miếng đường lên từ từ thưởng thức nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Mặc Di Nhiễm Dung …

‘Cái này giống như em, đều làm người ta cảm thấy không chân thực và khó quên!’

‘Em nào có tốt như vậy …’

Mặc Di mỉm cười, cô cũng nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Thương đồng thời thấy được ánh mắt nóng bỏng của hắn hướng về mình, nhất thời gương mặt hồng lên một mảnh.

Người đàn ông này, ánh mắt cũng là quá mức quá đi, thật không có lễ độ …

Không biết vì sao trong lòng cô chợt thấy một chút hoảng loạn, lớn đến bây giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy.

Thấy ánh mắt né tránh của cô, lại thêm một đóa mây hồng trên mặt, dáng vẻ này càng làm cho hắn thất thần. Không ý thức, hắn đưa tay lên, vuốt ve đôi gò má cô!

‘Hoàng Phủ tiên sinh …’

Mặc Di Nhiễm Dung giật mình, cô vội vàng đứng dậy, trong mắt đầy vẻ cảnh giác nhìn hắn.

Hắn vừa làm gì vậy? Lại … lại sờ mặt mình?

Nhìn thấy cô gái trước mặt như chim sợ cành cong, lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương áo não không thôi, hắn không ngờ một động tác nhỏ này của mình lại dọa đến cô, nhưng mà …

Hắn không định thối lui, thích một người không phải là tìm cách để có được sao? Trên người hắn đang chảy dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ, làm sao lại có thể là kẻ chạy trốn tình yêu được chứ.

Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng đứng dây, thân ảnh cao to của hắn che đi bóng dáng yêu kiều của cô…

‘Nhiễm Dung …’ Một tiếng kêu nhẹ nhàng thoát ra từ miệng hắn, chân hắn đã bước về phía cô.

Mặc Di Nhiễm Dung không ý thức bước lùi lại, rõ ràng là cô rất khẩn trương, đôi mắt màu tím tử la chăm chăm nhìn về người đàn ông đang càng lúc càng tới gần không chớp, đôi tay vì bối rối cũng không biết nên đặt ở đâu.

Khi sau lưng cô truyền đến một cảm giác mát lạnh cô mới ý thức được rằng lưng mình đã dán sát vào tường, không còn đường nào lui.

Mà người đàn ông trước mặt vẫn mang theo nụ cười tao nhã từng bước từng bước tiến đến, cuối cùng ngừng trước mặt cô, đôi tay chống lên tường, bao vây cô trong một không gian thuộc về hắn.

‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh …’

Cô ấp a ấp úng, nhìn ánh mắt mang nhiều ý nghĩa của hắn trong lòng cô hết sức bất an, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

‘Thời gian chúng ta tiếp xúc cũng không kể là ngắn, tại sao vẫn gọi anh là Hoàng Phủ tiên sinh? Em biết anh trước giờ không thích em gọi như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương dựa sát vào người cô, cúi xuống thì thầm bên tai cô.

‘Tôi …’

Mặc Di Nhiễm Dung trước giờ chưa trải qua tình huống nào giống như vậy, càng chưa từng đứng gần một người đàn ông như vậy, cô nuốt một ngụm nước bọt, không gian vây phủ quanh cô cũng là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.

‘Hoàng Phủ tiên sinh, tôi với anh chỉ là bèo nước gặp nhau, xin anh … tự trọng!’

Mặc Di Nhiễm Dung cố gắng đè nén ý muốn trốn ra, hết sức nói ra một câu nhưng trong lồng ngực, trái tim đập vô cùng lợi hại, giống như … giống như trống trận dồn dập.

Lời của cô làm Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi sững lại, hắn ngẩng đầu lên, tia nhu tình trong chớp mắt trở nên ngưng trọng, đôi mày cũng khẽ chau lại.

Một giây sau, hắn đưa tay lên, nâng cằm cô trong tay hắn khiến cô không thể không nhìn thẳng vào đáy mắt hắn …

‘Hoàng Phủ …’

‘Anh yêu em! Anh muốn em!’

Hắn không chút do dự ngắt lời Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt không chớp nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của cô, từng câu từng chữ đầy bá đạo tuyên bố.

Lần này đến Mặc Di sững sờ, cô nhất thời cũng quên dãy dụa, chỉ trợn mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn vừa nói cái gì?

Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy phản ứng này của cô, trong lòng càng cảm thấy thất bại, chẳng lẽ cô gái này bị lời nói của mình dọa đến sợ vậy sao? Hắn là đang bày tỏ với cô mà cô lại có loại phản ứng như vậy!

‘Nhiễm Dung …’

Hắn lại cất lời, đôi môi mỏng nhếch lên: ‘Em vừa nghe anh nói rồi đó. Anh đang bày tỏ với em, anh yêu em!’

Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới hơi có chút phản ứng, cô run rẩy nói: ‘Tôi … tôi không hiểu …’

Cảm giác ngoài ý muốn này làm cô hoảng loạn cực kỳ, đây không phải là chuyện cô có thể xử lý được, cái cảm giác chưa từng trải qua này khiến cô rất sợ hãi.

‘Không hiểu cũng không sao, em chỉ cần biết là anh yêu em, từ lần đầu tiên gặp em anh đã bắt đầu yêu em rồi!’

Tràn đầy yêu thương, ngón tay thon dài của hắn khẽ ve vuốt làn da phấn hồng của cô, hắn rất cao hứng thấy cô đối với chuyện tình cảm còn thuần khiết như vậy, đây chẳng phải đã chứng minh trước giờ cô chưa có trải qua chuyện yêu đương lần nào sao?

Hắn muốn là người đàn ông của cô, đầu tiên và cũng là duy nhất, mà cô, nhất định phải là người phụ nữ của hắn, nhất định!

Mặc Di Nhiễm Dung bị ánh mắt này của hắn làm cho càng thêm hoảng loạn, cô cau mày, khép mắt lại, trong lòng nỗi nghi hoặc vẫn chưa tan …

‘Anh … yêu tôi? Rồi sao nữa?’ Cô thấp giọng hỏi.

Cô có chút không hiểu, người đàn ông này nói với mình điều này mục đích là gì? Yêu cô thì làm sao?

Nghe câu này của cô, ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Thương càng trở nên nhu hòa, hắn cười khẽ, cô thật đơn thuần quá, giống như một trang giấy trắng chưa bị vấy bẩn, vậy để hắn trên trang giấy trắng này tận tình khắc họa hình bóng của chính hắn đi.

‘Nhiễm Dung, ngẩng đầu nhìn anh đi!’

Nghe lời hắn, Mặc Di không ý thức ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím mang theo một tia bất an nhìn vào đôi mắt hắn.

Đôi môi của Hoàng Phủ Ngạn Thương đã sát đến gần cô …


‘Còn nhớ quẻ bói mà em đã bói không? Quẻ bói Tarot không phải cũng đã chỉ ra sẽ có một đoạn tình yêu sẽ đến với em sao?’

Mặc Di gật đầu, nhìn hắn.

Chương 30: Tỏ tình (2)

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhã nhặn cười, từng câu từng chữ nói rõ ràng: ‘Chẳng lẽ em không cho rằng đây là duyên phận sao? Anh yêu em nên anh mới muốn em đi cùng anh trong cuộc tình này, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, ở bên cạnh anh!’

Mặc Di Nhiễm Dung nghe lời này càng không hiểu, qua một lúc lâu cô mới lắc đầu: ‘Không đúng, anh không phải là tình yêu của tôi, không phải!’

Cô phủ nhận rất mau khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Thương chấn động.

‘Em nói cái gì?’ Bàn tay hắn rơi trên vai cô, cúi người xuống nhìn cô.

Mặc Di Nhiễm Dung cắn cắn môi: ‘Trên bài Tarot có chỉ rõ, tình yêu của em không phải là ngay lúc này mà là không lâu về sau, cũng là trong một tháng sau cho nên không phải là bây giờ, không phải anh …’

‘Đừng tin điều này!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương chợt bực dọc ngắt lời cô, bàn tay to giữ chặt lấy hai vai cô …

‘Anh yêu em, cho nên em phải ở bên cạnh anh, đó mới là số phận sắp đặt!’

‘Không …’

Mặc Di Nhiễm Dung đẩy hắn ra, muốn dẫy dụa thoát khỏi đôi tay hắn nhưng người đàn ông này sức lực quả kinh người, cô làm thế nào cũng không thoát được.

‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin anh … xin anh thả tay ra …’

Giọng cô đã có chút run rẩy, cảm giác sợ hãi này khiến cô thấy rất xa lạ, cô không muốn, không muốn!

‘Tại sao phải cự tuyệt anh như thế? Anh yêu em, nghe rõ chưa, đời này em chỉ có thể thuộc về anh thôi!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương sau khi nghe cô nói càng bực dọc, hắn không thể chịu nổi người phụ nữ mà hắn thích cự tuyệt hắn.

‘Anh …’

Mặc Di bị hắn dọa sợ hết hồn, mấy ngày ở gần hắn, người đàn ông này luôn cho cô một cảm giác ôn hòa nhã nhặn, hắn trước giờ chưa từng cứng rắn như vậy.

Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, một giây sau hắn cực kỳ bực dọc thả tay ra, hớp một hơi không khí: ‘Nhiễm Dung, xin lỗi, anh biết anh làm như vậy sẽ làm em sợ, nhưng mà anh mong rằng em có thể hiểu được tâm ý của anh, bất luận là em có chấp nhận hay không anh đều sẽ yêu em như cũ, anh sẽ ở bên cạnh em, che chở em, anh tin rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu anh!’

Mặc Di Nhiễm Dung không biết nên nói gì, cô trước giờ không biết một người đàn ông sẽ chuyên nhất với tình yêu như thế, suy nghĩ một lúc cô mới ngẩng đầu lên nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh …’

‘Thử gọi anh là Ngạn Thương hoặc là Thương, đừng gọi anh Hoàng Phủ tiên sinh!’ Hắn ngắt lời cô, giọng ra lệnh nói.

Mặc Di Nhiễm Dung nghi hoặc nhìn hắn, xưng hô thế nào quan trọng đến vậy sao? Chỉ là một danh xưng thôi mà, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn là thuận theo ý hắn, cô có chút ngượng ngùng cất tiếng …

‘Ngạn Thương …’

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười, âm thanh ôn nhu như vậy rơi vào tai hắn càng khiến hắn khó mà tự chủ.

‘Ngạn Thương, thực ra em đối với anh … em đối với anh …’

Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ nát óc, cố gắng tìm một từ thích hợp.

‘Em đối với anh thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lòng đầy hy vọng nói.

‘Thực ra, thời gian lâu như vậy, em biết anh rất tốt, giống như … giống như anh trai em vậy …’

‘Không được nói nữa!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương dứt khoát ôm cô vào lòng, ngắt lời cô: ‘Cho anh cơ hội, cũng là cho mình thêm chút thời gian, em vốn suy nghĩ như vậy là vì em không hiểu rõ lòng mình!’

‘Không, không phải như vậy …’

Mặc Di Nhiễm Dung bị hắn ủ trong lòng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tự nhiên cảm thấy rất an toàn.

Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ nhắm mắt, mở lời: ‘Một tháng, cho anh thời gian một tháng, đừng vội phán đoán lòng mình như vậy, một tháng sau, nếu như em vẫn cho rằng không thể, anh … anh sẽ buông tay …’

Tuy rằng ngoài miệng nói quyết đoán như vậy nhưng trong lòng như có một bàn tay đang vày vò tim hắn, rất đau đớn!

Hắn không muốn cô gái này xem hắn như anh trai, đáng chết, hắn không muốn làm anh trai của cô, hắn muốn cô làm người phụ nữ của hắn! Một người có thể cùng hắn nắm tay đi suốt cuộc đời!

Bao nhiêu năm qua, tuy rằng hắn cũng có kết giao không ít bạn gái nhưng trước giờ chưa có cô gái nào mang lại cho hắn cảm giác mãnh liệt như vậy, cáu cảm giác cam tâm tình nguyện bước vào cuộc sống hôn nhân.

Hắn hiểu rất rõ mình, nếu như một tháng sau cô vẫn cố chấp cho rằng không thể, hắn tình nguyện để cô hận hắn cả đời cũng muốn bức bách cô ở lại bên cạnh hắn.

Cô gái này, từ ánh mắt đầu tiên hắn đã quyết định không buông tay!

Nhưng Mặc Di Nhiễm Dung lại rất tin tưởng hắn, cô không kháng cự nữa, chỉ lẳng lặng úp vào ngực hắn, để hắn ôm lấy mình.

Thời gian trong một khắc đó như ngừng lại, không gian rộng lớn chỉ còn lại thoang thoảng mùi hoa Tử Lan.

Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương đang chìm đắm, cửa gian phòng chợt bị đẩy ra …

‘Hello, he… Ách?’

Người vừa tiến vào vui vẻ cất tiếng chào nhưng nhìn thấy một màn ái muội như vậy nhất thời cũng sững sờ.

Đáng chết thật, ai vậy?

Hoàng Phủ Ngạn Thương tức tối nhìn nha đầu trước mặt!

Không sai, là một cô nhóc, người chưa cao đến vai hắn, trên người ăn mặc đơn giản, mái tóc dài óng ả được buộc cao sau gáy, chỉ là …

Hắn nhìn kỹ lại …

Mắt cô ta giống với mắt của Mặc Di Nhiễm Dung, đều là màu tím?

‘Cô … cô là ai?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ vào cô hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương