Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
-
Chương 25: Âm hồn bất tán (1)
Sự kiện quan trọng nhất lúc đi làm ngày thứ hai, chính là Hàn Sa Sa nói cho cô biết, cấp trên phái một vị trợ lý ‘ đặc biệt’, nghe nói là quốc tịch Châu Âu, là một tiến sĩ thiên tài nói được năm thứ tiếng.
Tô Mạt tỏ vẻ lạnh nhạt không quan trọng, nếu cấp trên đặc biệt cử đến, thì cô cũng đã bỏ đi rất nhiều thủ tục rườm rà để chọn ra một trong các lý lịch cao gần nửa thước.
Buổi sáng vẫn như cũ bận rộn xử lý các loại văn kiện, do buổi sáng không có ăn, nên gần đến buổi trưa thì bắt đầu cảm thấy dạ dày đau lâm râm.
“Tô Mạt, trợ lý mới tới đang ở ngoài cửa, cho anh ấy vào không?”Hàn Sa Sa thấy sắc mặt cô ấy có vẻ không tốt, không biết có nên cho trợ lý vào gặp cấp trên của mình không.
Tô Mạt khống chế cảm giác quá đói của dạ dày, bưng cà phê lên uống một hớp: “Cho anh ta vào đi.”
“Được”
Hàn Sa Sa đóng cửa lại rồi lại mở ra, Tô Mạt ngẩng đầu lên thoáng nâng khóe môi: “Xin chào. . . . . . Là anh!”
“Tô Tô, nhớ anh không?” Quý Thần Hi bày ra nụ cười tự nhận là đẹp trai nhất chào hỏi, lại đổi lấy Tô Mạt bất lực gầm nhẹ một lúc.
“Cái thế giới này thật sự quá nhỏ. . . . . .” Trừ những lời này, Tô Mạt thật sự không biết nên làm sao để biểu đạt cảm giác mệt lả bây giờ của mình.
Quý Thần Hi ấy là loại người mặc kệ người khác ghét mình thế nào, anh ta vẫn vui vẻ như cũ là điển hình cho đàn ông da mặt dày. Cho nên anh tự động chuyển sự bực tức vô lực của Tô Mạt thành nhiệt liệt hoan nghênh mình: “Tô Tô, bắt đầu từ hôm nay, anh chính là trợ lý của em, về sau thật sự phải xin em chiếu cố nhiều hơn nha.”
Anh mặc âu phục màu xám nhạt, còn mang theo một cặp kính gọng vàng, nụ cười ấm áp, phong thái xuất chúng. Quý Thần Hi như vậy nên ít đi mấy phần bất cần đời, thêm một chút tao nhã cao quý.
“Anh. . . . . . đúng là quốc tịch Châu Âu?” Cô cần xác nhận, cô thật sự cần xác nhận, cho dù có chút không phù hợp nhất định cô phải kháng nghị với chủ tịch đến cùng.
“Công dân công quốc Eros” Trước mắt là đứng đầu Châu Âu, quốc gia có kinh tế phát triển nhất theo chế độ quân chủ.
“Biết nói năm ngôn ngữ?” Hi vọng không phải là tiếng Trung Quốc, tiếng địa phương cùng tiếng bản địa Trung quốc.
“Nhật, Pháp, Nga, Đức, Ý” Anh tự động bỏ qua tiếng Trung cùng tiếng Anh thông dụng của quốc tế.
“Tiến sĩ” Anh ta cũng quá trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một tiến sĩ.
“Ba năm trước đây tốt nghiệp tiến sĩ đại học y khoa.” Anh không có nói mình còn đang chờ học vị chuyên ngành kinh tế và tài chính.
“Nhưng anh nói anh là bác sĩ. . . . . .” Cô không có quên lời của anh.
“Nhưng anh cũng đã nói qua anh không chỉ là một bác sĩ, ít nhất, anh không hoàn toàn là một bác sĩ” Anh có rất nhiều nghề nghiệp, tỷ như. . . . . . Vương tử. . . . . .
“Cho nên. . . . . . Anh là do cấp trên đặc phái xuống?” Cô muốn biết, nếu nói là cấp trên ở tầng kia.
“Đích thân Tổng giám đốc Ôn Nhược Khê mời anh, cho nên, có lẽ là đặc phái đi” Nhưng thật ra thì anh không để ý đến thân phận nhất định muốn tới làm trợ lý nhỏ của cô.
“. . . . . . Bệnh tâm thần!” Cuối cùng không biết cô dùng câu nói đó để mắng ai, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng làm việc.
Éc. . . . . . Tô Tô của anh luôn là lãnh đạm như vậy, vừa rồi là đang mắng người sao?
Quý Thần Hi sửng sốt một chút rồi mới vội vàng cất bước đuổi theo hướng đi của cô ấy, lúc này cùng theo tới một phòng ăn, thấy cô ấy chọn món ăn, anh da mặt dày ngồi xuống ở bên cạnh cô ấy.
“Cười một cái đi! Tô Tô. Cả ngày cứ kéo căng cái khuôn mặt làm cản trở sự phát triển của tinh thần và thể xác, thân là trợ lý của em, anh phải chú ý đến toàn bộ cuộc sống của em, đầu tiên chính là thể xác và tinh thần của em vui vẻ.” Tô Mạt chưa từng có ‘thực sự’ cười, ít nhất anh vẫn chưa có nhìn thấy nụ cười cô phát ra thật lòng.
Thấy Tô Mạt không để ý tới mình, Quý Thần Hi nhìn chung quanh thấy không có đám người nhàn hạ, vẻ mặt cười xấu xa : “Tô Tô, em cảm thấy là trước hết để cho thân thể em vui vẻ, trước tiên vẫn là để cho tâm linh em vui vẻ nhỉ?”
Tô Mạt tỏ vẻ lạnh nhạt không quan trọng, nếu cấp trên đặc biệt cử đến, thì cô cũng đã bỏ đi rất nhiều thủ tục rườm rà để chọn ra một trong các lý lịch cao gần nửa thước.
Buổi sáng vẫn như cũ bận rộn xử lý các loại văn kiện, do buổi sáng không có ăn, nên gần đến buổi trưa thì bắt đầu cảm thấy dạ dày đau lâm râm.
“Tô Mạt, trợ lý mới tới đang ở ngoài cửa, cho anh ấy vào không?”Hàn Sa Sa thấy sắc mặt cô ấy có vẻ không tốt, không biết có nên cho trợ lý vào gặp cấp trên của mình không.
Tô Mạt khống chế cảm giác quá đói của dạ dày, bưng cà phê lên uống một hớp: “Cho anh ta vào đi.”
“Được”
Hàn Sa Sa đóng cửa lại rồi lại mở ra, Tô Mạt ngẩng đầu lên thoáng nâng khóe môi: “Xin chào. . . . . . Là anh!”
“Tô Tô, nhớ anh không?” Quý Thần Hi bày ra nụ cười tự nhận là đẹp trai nhất chào hỏi, lại đổi lấy Tô Mạt bất lực gầm nhẹ một lúc.
“Cái thế giới này thật sự quá nhỏ. . . . . .” Trừ những lời này, Tô Mạt thật sự không biết nên làm sao để biểu đạt cảm giác mệt lả bây giờ của mình.
Quý Thần Hi ấy là loại người mặc kệ người khác ghét mình thế nào, anh ta vẫn vui vẻ như cũ là điển hình cho đàn ông da mặt dày. Cho nên anh tự động chuyển sự bực tức vô lực của Tô Mạt thành nhiệt liệt hoan nghênh mình: “Tô Tô, bắt đầu từ hôm nay, anh chính là trợ lý của em, về sau thật sự phải xin em chiếu cố nhiều hơn nha.”
Anh mặc âu phục màu xám nhạt, còn mang theo một cặp kính gọng vàng, nụ cười ấm áp, phong thái xuất chúng. Quý Thần Hi như vậy nên ít đi mấy phần bất cần đời, thêm một chút tao nhã cao quý.
“Anh. . . . . . đúng là quốc tịch Châu Âu?” Cô cần xác nhận, cô thật sự cần xác nhận, cho dù có chút không phù hợp nhất định cô phải kháng nghị với chủ tịch đến cùng.
“Công dân công quốc Eros” Trước mắt là đứng đầu Châu Âu, quốc gia có kinh tế phát triển nhất theo chế độ quân chủ.
“Biết nói năm ngôn ngữ?” Hi vọng không phải là tiếng Trung Quốc, tiếng địa phương cùng tiếng bản địa Trung quốc.
“Nhật, Pháp, Nga, Đức, Ý” Anh tự động bỏ qua tiếng Trung cùng tiếng Anh thông dụng của quốc tế.
“Tiến sĩ” Anh ta cũng quá trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một tiến sĩ.
“Ba năm trước đây tốt nghiệp tiến sĩ đại học y khoa.” Anh không có nói mình còn đang chờ học vị chuyên ngành kinh tế và tài chính.
“Nhưng anh nói anh là bác sĩ. . . . . .” Cô không có quên lời của anh.
“Nhưng anh cũng đã nói qua anh không chỉ là một bác sĩ, ít nhất, anh không hoàn toàn là một bác sĩ” Anh có rất nhiều nghề nghiệp, tỷ như. . . . . . Vương tử. . . . . .
“Cho nên. . . . . . Anh là do cấp trên đặc phái xuống?” Cô muốn biết, nếu nói là cấp trên ở tầng kia.
“Đích thân Tổng giám đốc Ôn Nhược Khê mời anh, cho nên, có lẽ là đặc phái đi” Nhưng thật ra thì anh không để ý đến thân phận nhất định muốn tới làm trợ lý nhỏ của cô.
“. . . . . . Bệnh tâm thần!” Cuối cùng không biết cô dùng câu nói đó để mắng ai, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng làm việc.
Éc. . . . . . Tô Tô của anh luôn là lãnh đạm như vậy, vừa rồi là đang mắng người sao?
Quý Thần Hi sửng sốt một chút rồi mới vội vàng cất bước đuổi theo hướng đi của cô ấy, lúc này cùng theo tới một phòng ăn, thấy cô ấy chọn món ăn, anh da mặt dày ngồi xuống ở bên cạnh cô ấy.
“Cười một cái đi! Tô Tô. Cả ngày cứ kéo căng cái khuôn mặt làm cản trở sự phát triển của tinh thần và thể xác, thân là trợ lý của em, anh phải chú ý đến toàn bộ cuộc sống của em, đầu tiên chính là thể xác và tinh thần của em vui vẻ.” Tô Mạt chưa từng có ‘thực sự’ cười, ít nhất anh vẫn chưa có nhìn thấy nụ cười cô phát ra thật lòng.
Thấy Tô Mạt không để ý tới mình, Quý Thần Hi nhìn chung quanh thấy không có đám người nhàn hạ, vẻ mặt cười xấu xa : “Tô Tô, em cảm thấy là trước hết để cho thân thể em vui vẻ, trước tiên vẫn là để cho tâm linh em vui vẻ nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook