Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
-
Chương 107: Ngựa bị giật mình
Quý Thần Hi và Tô Mạt vừa cười vừa nói đi xa, để lại một thiếu nữ tan nát cõi lòng nước mắt cùng vô số khăn tay và ánh mắt ác độc.
Nhìn hướng mang theo thân ảnh của bọn họ, Thanh Thủy Hoà Nhã âm thầm cắn răng, khăn tay tơ lụa trong tay gần như muốn xoắn nát, nhưng hung ác trong lòng quấn lấy còn nặng hơn trên tay mấy phần.
Tại sao?
Thanh Thủy Hoà Nhã cô có chỗ nào không tốt, có chỗ nào không sánh bằng Tô Mạt?
Tại sao điện hạ tình nguyện muốn người con gái đã cưới qua một lần cũng không muốn cô? !
Không được! Không được! Nhất định không thể để cho cô gái có thân phận thấp hèn này được như ý!
Nhất định còn có biện pháp gì khác để có thể làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý. . . . . . Hoặc là, để cho cô gái kia biết khó mà lui.
“Hình như cô rất tức giận.”
Thanh âm đến từ sau lưng làm cho Thanh Thủy Hoà Nhã ngẩn ra, tiếp theo nhanh chóng giấu đi tâm tình của mình, lúc xoay người lại đã khôi phục ngọt ngào như trước. “Làm sao có, chỉ cần điện hạ vui vẻ, đối với Hoà Nhã mà nói cũng không có quan hệ.”
“A, phải không. . . . . .” Juli rõ ràng cho thấy không tin cô ta, cười lành lạnh : “Những lời này cô không cảm thấy đã giả đến mức ngay cả tôi cũng không thuyết phục được, cô phải làm sao để thuyết phục chính cô đây”
Lời nói của cô gái Nhật Bản này ngay cả thằng ngốc cũng không tin lời nói để tự lừa gạt mình, thật là giả dối tới cực điểm.
Thanh Thủy Hoà Nhã nhìn thấy thần thái trong mắt Juli có chút hả hê, không khỏi cũng cười một tiếng: “Nếu không thì sao, cho dù tôi ghen tỵ hâm mộ thì có ích lợi gì, lòng của điện hạ không thể nào trở lại trên người tôi với cô, thay vì trăm phương ngàn kế ngược đãi tim của mình, tôi tình nguyện nghĩ thoáng một chút, chúc điện hạ hạnh phúc cũng không phải là chuyện gì xấu xa.”
Cho dù là cũng không có biện pháp quan tâm, các loại thủ đoạn cũng đã dùng hết, nhưng Quý Thần Hi đối với Tô Mạt vẫn như cũ, ngược lại họ, nhận được hổ thẹn ngày hôm nay.
Juli nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ, cô cứ nhận thua như vậy?”
“Chẳng lẽ, cô có mưu kế tất thắng?”Thanh Thủy Hoà Nhã cười hỏi ngược lại.
“Nếu điện hạ không chịu thu hồi tim của mình, không bằng, để cho chúng ta giúp anh ấy một chút vậy.”
“Ý của cô là?”
Juli đi lên trước mấy bước, đưa ngón tay lên yên ngựa trắng như tuyết, nụ cười như sương mù.
Theo tầm mắt của Juli, Thanh Thủy Hoà Nhã cũng nhìn thấy con tuấn mã xinh đẹp kia, “Cô. . . . . .”
“Ngoài ý muốn luôn là phát sinh ở thời điểm không nên phát sinh, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được, bao gồm điện hạ.” Juli ý vị sâu xa ôm cánh tay cười lành lạnh nói: “Nếu như không có thể phá hư, thì hủy diệt hoàn toàn vậy.”
Trong nụ cười lạnh như băng của Juli lộ ra sát khí âm thầm, làm Thanh Thủy Hoà Nhã giật mình lui về phía sau một bước, không biết phải nói gì.
Cô chỉ là cảm thấy cô gái kia không xứng với điện hạ, lại chưa từng có nghĩ tới làm tổn thương cô ta. . . . . . Hôm nay, hôm nay. . . . . .
“Cô, động tay động chân ở trên ngựa. . . . . .”
“Dưới mặt yên ngựa con ngựa kia có một cây gai nhọn, chỉ cần cô gái kia ngồi lên trong nháy mắt, gai nhọn sẽ đâm vào bụng ngựa, đến lúc đó. . . . . .”
“Đến lúc đó ngựa sẽ mất khống chế, cô gái kia sẽ rớt xuống .”
Juli dương dương đắc ý cười to: “Không sai, cô gái kia sẽ rớt xuống, nhỏ là bị giật mình, lớn thì trọng thương.”
Thanh Thủy Hoà Nhã trợn to hai mắt, “Cô. . . . . . cô điên rồi!”
“Tôi điên rồi! ? Không phải là tôi điên, mà chính là điện hạ điên.” Juli hừ lạnh: “Lại nói, cô dám nói, cô không có nghĩ qua muốn giở thủ đoạn đối phó với Tô Mạt?”
“Tôi. . . . . .” Cô không nói nên lời, mới vừa rồi cô còn nghĩ qua phải dùng hết mọi biện pháp để chia rẽ Quý Thần Hi cùng Tô Mạt, hiện tại, cô lại có lập trường gì mà đi chỉ trích cách làm của Juli.
Juli thấy Thanh Thủy Hoà Nhã nói không ra lời, dương dương đắc ý, “Ma Tước vọng tưởng biến thành Phượng Hoàng. Hãy chờ xem, Tô Mạt phải nhận được báo ứng nên có!”
Nếu như Tô Mạt xảy ra chuyện gì, Quý Thần Hi nghĩ tới đầu tiên chính là họ!
Cho nên, Tô Mạt không thể xảy ra chuyện gì!
Nghĩ tới đây, Thanh Thủy Hoà Nhã chạy tới tìm gai nhọn giấu ở dưới yên ngựa, lại bị Juli một phát bắt lấy cổ tay, “Cô muốn làm gì!”
“Không được, cô không thể hại cô ta như vậy, một khi cô xảy ra chuyện gì thì điện hạ sẽ hoài nghi chúng ta!”
Juli dùng sức đè cổ tay của cô ta lại, hung hăng nói: “Cho dù hoài nghi thì thế nào, điện hạ không có chứng cớ cũng không đụng được chúng ta, cô không được phá hư kế hoạch của tôi, nhìn cho thật kỹ, tôi làm thế nào đưa người đàn bà hạ tiện đó vào chỗ chết!”
Thanh Thủy Hoà Nhã dùng hết sức lực cũng không tránh thoát đựơc nắm giữ của Juli. Không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Tô Mạt và Quý Thần Hi cùng cữơi một con ngựa, trơ mắt nhìn Quý Thần Hi dịu dàng ôm Tô Mạt xuống ngựa.
Giống như biết ý nghĩ của Thanh Thủy Hoà Nhã, Juli ở bên tai cô ta nhẹ giọng hỏi: “Có phải cô muốn gọi bọn họ dừng lại đây hay không?”
“Cô. . . . . .”
“Tôi khuyên cô chính là không nên làm như vậy, cô cũng thích điện hạ, nhưng cô suy nghĩ một chút, điện hạ vứt bỏ ước định cùng từ hôn chúng ta là nguyên nhân gì?”
Điện hạ, là vì gặp được cô gái trong định mệnh của anh nên mới cùng các cô vạch rõ giới hạn thôi. . . . . .
“Nếu như không phải là Tô Mạt, điện hạ tuyệt đối sẽ không bỏ chúng ta. Cô xem bộ dạng ân ân ái ái kia của bọn họ, có nghĩ tới hay không, bọn chúng ta bị thoái hôn phải làm như thế nào mới tốt đây?”
Đúng vậy a, cô và điện hạ định ra hôn ước là ý nguyện của anh trai cũng là sứ mạng của gia tộc, hiện tại vô duyên vô cớ bị thoái hôn, chẳng những cô phải đối mặt với chỉ trích của ngừơi thân, còn có đối mặt với trái tim bể tan tành của mình. . . . . .
“Cho nên, cô không được ngăn cản tôi, bởi vì hiện tại tôi làm hết thảy đều là chuyện trong lòng cô thật sự muốn làm.”
Nếu như, có thể làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý, cho dù là hy sinh cô gái kia, hẳn là cũng không sao. . . . . .
Thanh Thủy Hoà Nhã dần dần không giãy dụa nữa mà rút tay của mình về, ánh mắt nhìn nhất cử nhất động của Quý Thần Hi và Tô Mạt.
Quý Thần Hi kéo tay Tô Mạt cười đứng ở bên cạnh bạch mã, chỉ vào con ngựa xinh đẹp nói lời nói an tâm gì đó, sau đó lại ôm lấy Tô Mạt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng đặt người lên trên lưng ngựa. . . . . .
Đang lúc thần thái tín nhiệm ở trên mặt của Tô Mạt còn chưa có biến mất, thì con ngựa lại đột nhiên bạo động nhảy lên!
“Thần Hi!”
Thanh Thủy Hoà Nhã chỉ nghe Tô Mạt thét lên một tiếng , sau đó nhìn con ngựa nổi điên chạy loạn mang Tô Mạt ra khỏi mười mấy thước, Quý Thần Hi đuổi theo cũng không tới kịp.
“Tô Tô!”
Thanh âm kêu gọi của Quý Thần Hi mới vừa vang lên, con ngựa luống cuống đã hất rơi Tô Mạt khỏi lưng của mình, Tô Mạt bị lực mạnh ngã trên mặt đất, lập tức hôn mê.
Quý Thần Hi chạy tới bên cạnh Tô Mạt ôm cô lên, trên mặt tất cả ngôn ngữ hình dung thần thái có thể xử dụng hết thảy đều biến thành phát điên.
“Người đâu! Người đâu!”
Đang lúc Quý Thần Hi ôm Tô Mạt, thì Thanh Thủy Hoà Nhã mơ hồ nhìn thấy, dưới váy của Tô Mạt rỉ ra một tia vết máu. . . . . .
“Như thế nào, kích thích sao?”
Thanh âm bên tai như cũ là Juli, Thanh Thủy Hoà Nhã dại ra lắc đầu một cái, “Không. . . . . . Không phải là tôi. . . . . .”
“Sao không phải là cô, cô biết rõ ràng dưới yên ngựa có gai nhọn mà không nhắc nhở, nếu như cô gái kia chết, cô cũng sẽ là một trong hung thủ.”
“Không phải vậy! Tôi chưa từng nghĩ qua phải hại cô ta!”
“A –” Juli buông tay ở trên cổ tay của cô ta ra, nhìn một vết đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn của cô ta, cười lạnh, “Nếu như mà tôi là cô, tôi sẽ cầu nguyện cô gái kia tốt nhất là chết, xong hết mọi chuyện, không còn nỗi lo về sau.”
Nhìn hướng mang theo thân ảnh của bọn họ, Thanh Thủy Hoà Nhã âm thầm cắn răng, khăn tay tơ lụa trong tay gần như muốn xoắn nát, nhưng hung ác trong lòng quấn lấy còn nặng hơn trên tay mấy phần.
Tại sao?
Thanh Thủy Hoà Nhã cô có chỗ nào không tốt, có chỗ nào không sánh bằng Tô Mạt?
Tại sao điện hạ tình nguyện muốn người con gái đã cưới qua một lần cũng không muốn cô? !
Không được! Không được! Nhất định không thể để cho cô gái có thân phận thấp hèn này được như ý!
Nhất định còn có biện pháp gì khác để có thể làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý. . . . . . Hoặc là, để cho cô gái kia biết khó mà lui.
“Hình như cô rất tức giận.”
Thanh âm đến từ sau lưng làm cho Thanh Thủy Hoà Nhã ngẩn ra, tiếp theo nhanh chóng giấu đi tâm tình của mình, lúc xoay người lại đã khôi phục ngọt ngào như trước. “Làm sao có, chỉ cần điện hạ vui vẻ, đối với Hoà Nhã mà nói cũng không có quan hệ.”
“A, phải không. . . . . .” Juli rõ ràng cho thấy không tin cô ta, cười lành lạnh : “Những lời này cô không cảm thấy đã giả đến mức ngay cả tôi cũng không thuyết phục được, cô phải làm sao để thuyết phục chính cô đây”
Lời nói của cô gái Nhật Bản này ngay cả thằng ngốc cũng không tin lời nói để tự lừa gạt mình, thật là giả dối tới cực điểm.
Thanh Thủy Hoà Nhã nhìn thấy thần thái trong mắt Juli có chút hả hê, không khỏi cũng cười một tiếng: “Nếu không thì sao, cho dù tôi ghen tỵ hâm mộ thì có ích lợi gì, lòng của điện hạ không thể nào trở lại trên người tôi với cô, thay vì trăm phương ngàn kế ngược đãi tim của mình, tôi tình nguyện nghĩ thoáng một chút, chúc điện hạ hạnh phúc cũng không phải là chuyện gì xấu xa.”
Cho dù là cũng không có biện pháp quan tâm, các loại thủ đoạn cũng đã dùng hết, nhưng Quý Thần Hi đối với Tô Mạt vẫn như cũ, ngược lại họ, nhận được hổ thẹn ngày hôm nay.
Juli nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ, cô cứ nhận thua như vậy?”
“Chẳng lẽ, cô có mưu kế tất thắng?”Thanh Thủy Hoà Nhã cười hỏi ngược lại.
“Nếu điện hạ không chịu thu hồi tim của mình, không bằng, để cho chúng ta giúp anh ấy một chút vậy.”
“Ý của cô là?”
Juli đi lên trước mấy bước, đưa ngón tay lên yên ngựa trắng như tuyết, nụ cười như sương mù.
Theo tầm mắt của Juli, Thanh Thủy Hoà Nhã cũng nhìn thấy con tuấn mã xinh đẹp kia, “Cô. . . . . .”
“Ngoài ý muốn luôn là phát sinh ở thời điểm không nên phát sinh, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được, bao gồm điện hạ.” Juli ý vị sâu xa ôm cánh tay cười lành lạnh nói: “Nếu như không có thể phá hư, thì hủy diệt hoàn toàn vậy.”
Trong nụ cười lạnh như băng của Juli lộ ra sát khí âm thầm, làm Thanh Thủy Hoà Nhã giật mình lui về phía sau một bước, không biết phải nói gì.
Cô chỉ là cảm thấy cô gái kia không xứng với điện hạ, lại chưa từng có nghĩ tới làm tổn thương cô ta. . . . . . Hôm nay, hôm nay. . . . . .
“Cô, động tay động chân ở trên ngựa. . . . . .”
“Dưới mặt yên ngựa con ngựa kia có một cây gai nhọn, chỉ cần cô gái kia ngồi lên trong nháy mắt, gai nhọn sẽ đâm vào bụng ngựa, đến lúc đó. . . . . .”
“Đến lúc đó ngựa sẽ mất khống chế, cô gái kia sẽ rớt xuống .”
Juli dương dương đắc ý cười to: “Không sai, cô gái kia sẽ rớt xuống, nhỏ là bị giật mình, lớn thì trọng thương.”
Thanh Thủy Hoà Nhã trợn to hai mắt, “Cô. . . . . . cô điên rồi!”
“Tôi điên rồi! ? Không phải là tôi điên, mà chính là điện hạ điên.” Juli hừ lạnh: “Lại nói, cô dám nói, cô không có nghĩ qua muốn giở thủ đoạn đối phó với Tô Mạt?”
“Tôi. . . . . .” Cô không nói nên lời, mới vừa rồi cô còn nghĩ qua phải dùng hết mọi biện pháp để chia rẽ Quý Thần Hi cùng Tô Mạt, hiện tại, cô lại có lập trường gì mà đi chỉ trích cách làm của Juli.
Juli thấy Thanh Thủy Hoà Nhã nói không ra lời, dương dương đắc ý, “Ma Tước vọng tưởng biến thành Phượng Hoàng. Hãy chờ xem, Tô Mạt phải nhận được báo ứng nên có!”
Nếu như Tô Mạt xảy ra chuyện gì, Quý Thần Hi nghĩ tới đầu tiên chính là họ!
Cho nên, Tô Mạt không thể xảy ra chuyện gì!
Nghĩ tới đây, Thanh Thủy Hoà Nhã chạy tới tìm gai nhọn giấu ở dưới yên ngựa, lại bị Juli một phát bắt lấy cổ tay, “Cô muốn làm gì!”
“Không được, cô không thể hại cô ta như vậy, một khi cô xảy ra chuyện gì thì điện hạ sẽ hoài nghi chúng ta!”
Juli dùng sức đè cổ tay của cô ta lại, hung hăng nói: “Cho dù hoài nghi thì thế nào, điện hạ không có chứng cớ cũng không đụng được chúng ta, cô không được phá hư kế hoạch của tôi, nhìn cho thật kỹ, tôi làm thế nào đưa người đàn bà hạ tiện đó vào chỗ chết!”
Thanh Thủy Hoà Nhã dùng hết sức lực cũng không tránh thoát đựơc nắm giữ của Juli. Không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Tô Mạt và Quý Thần Hi cùng cữơi một con ngựa, trơ mắt nhìn Quý Thần Hi dịu dàng ôm Tô Mạt xuống ngựa.
Giống như biết ý nghĩ của Thanh Thủy Hoà Nhã, Juli ở bên tai cô ta nhẹ giọng hỏi: “Có phải cô muốn gọi bọn họ dừng lại đây hay không?”
“Cô. . . . . .”
“Tôi khuyên cô chính là không nên làm như vậy, cô cũng thích điện hạ, nhưng cô suy nghĩ một chút, điện hạ vứt bỏ ước định cùng từ hôn chúng ta là nguyên nhân gì?”
Điện hạ, là vì gặp được cô gái trong định mệnh của anh nên mới cùng các cô vạch rõ giới hạn thôi. . . . . .
“Nếu như không phải là Tô Mạt, điện hạ tuyệt đối sẽ không bỏ chúng ta. Cô xem bộ dạng ân ân ái ái kia của bọn họ, có nghĩ tới hay không, bọn chúng ta bị thoái hôn phải làm như thế nào mới tốt đây?”
Đúng vậy a, cô và điện hạ định ra hôn ước là ý nguyện của anh trai cũng là sứ mạng của gia tộc, hiện tại vô duyên vô cớ bị thoái hôn, chẳng những cô phải đối mặt với chỉ trích của ngừơi thân, còn có đối mặt với trái tim bể tan tành của mình. . . . . .
“Cho nên, cô không được ngăn cản tôi, bởi vì hiện tại tôi làm hết thảy đều là chuyện trong lòng cô thật sự muốn làm.”
Nếu như, có thể làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý, cho dù là hy sinh cô gái kia, hẳn là cũng không sao. . . . . .
Thanh Thủy Hoà Nhã dần dần không giãy dụa nữa mà rút tay của mình về, ánh mắt nhìn nhất cử nhất động của Quý Thần Hi và Tô Mạt.
Quý Thần Hi kéo tay Tô Mạt cười đứng ở bên cạnh bạch mã, chỉ vào con ngựa xinh đẹp nói lời nói an tâm gì đó, sau đó lại ôm lấy Tô Mạt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng đặt người lên trên lưng ngựa. . . . . .
Đang lúc thần thái tín nhiệm ở trên mặt của Tô Mạt còn chưa có biến mất, thì con ngựa lại đột nhiên bạo động nhảy lên!
“Thần Hi!”
Thanh Thủy Hoà Nhã chỉ nghe Tô Mạt thét lên một tiếng , sau đó nhìn con ngựa nổi điên chạy loạn mang Tô Mạt ra khỏi mười mấy thước, Quý Thần Hi đuổi theo cũng không tới kịp.
“Tô Tô!”
Thanh âm kêu gọi của Quý Thần Hi mới vừa vang lên, con ngựa luống cuống đã hất rơi Tô Mạt khỏi lưng của mình, Tô Mạt bị lực mạnh ngã trên mặt đất, lập tức hôn mê.
Quý Thần Hi chạy tới bên cạnh Tô Mạt ôm cô lên, trên mặt tất cả ngôn ngữ hình dung thần thái có thể xử dụng hết thảy đều biến thành phát điên.
“Người đâu! Người đâu!”
Đang lúc Quý Thần Hi ôm Tô Mạt, thì Thanh Thủy Hoà Nhã mơ hồ nhìn thấy, dưới váy của Tô Mạt rỉ ra một tia vết máu. . . . . .
“Như thế nào, kích thích sao?”
Thanh âm bên tai như cũ là Juli, Thanh Thủy Hoà Nhã dại ra lắc đầu một cái, “Không. . . . . . Không phải là tôi. . . . . .”
“Sao không phải là cô, cô biết rõ ràng dưới yên ngựa có gai nhọn mà không nhắc nhở, nếu như cô gái kia chết, cô cũng sẽ là một trong hung thủ.”
“Không phải vậy! Tôi chưa từng nghĩ qua phải hại cô ta!”
“A –” Juli buông tay ở trên cổ tay của cô ta ra, nhìn một vết đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn của cô ta, cười lạnh, “Nếu như mà tôi là cô, tôi sẽ cầu nguyện cô gái kia tốt nhất là chết, xong hết mọi chuyện, không còn nỗi lo về sau.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook