Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 401: Tiêu Viêm trả thù!

Ánh mắt Tiêu Viêm biến thành đỏ ửng như máu. Ẩn dấu sâu trong mắt của Tiêu Viêm là những tơ máu đỏ nổi hiển hẳn lên. Hai hàm răng của hắn nghiến vào nhau phát ra tiếng ken két. Dường như Nạp Lan Yên Nhiên cũng nhìn thấy được ánh mắt của Tiêu Viêm đang nhìn thẳng về phía mình. Đôi mắt hắn giống như đang muốn giết người khiến cho thân mình Nạp Lan Yên Nhiên run lên, nàng cảm giác được vô cùng lạnh lẽo, thân thể theo bản năng lùi về phía sau.

Liễu Linh hoàn toàn không tin được người nam nhân trẻ tuổi trước mặt này lại Tiêu Viêm. Phải biết năm nay Tiêu Viêm bao nhiêu tuổi. Tiêu Viêm mới có mười tám tuổi đi. Nhìn Tiêu Viêm có được đôi cánh sau lưng lại lực địch các cường giả đấu vương trong tông, chẳng lẽ tu vi của Tiêu Viêm đã đạt đến đấu vương rồi. Khi mà hắn bị cái nhìn của Tiêu Viêm quét qua thì thân thể của hắn lập tức theo bản năng lùi lại.

Ngay cả Nạp Lan Yên Nhiên lúc này cũng phải kinh sợ bởi vì thực lực của Tiêu Viêm biểu hiện ra ngoài. Vậy chẳng phải nói thực lực Nạp Lan Yên Nhiên kém xa Tiêu Viêm sao. Sự cố gắng của nàng hoàn toàn là uổng công sao. Bàn tay của nàng nắm chặt lại với nhau, móng giống như đâm vào sâu tận trong thịt khiến cho làn da trở nên trắng bệch.

Bất chợt, Liễu Linh cảm nhận được Nạp Lan Yên Nhiên theo bản năng lùi lại. Hắn ngay lập tức liền cắn chặt răng. Thân mình không những không có lùi lại trước khí thế của Tiêu Viêm. Hắn lẳng lặng đứng phía trước chắn thân mình trước Nạp Lan Yên Nhiên. Đôi mắt kiên nghị của Liễu Linh nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm. Hắn nắm chặt hai bàn tay, đôi mắt mở lớn đối mặt với Tiêu Viêm.

Cát Diệp vận toàn lực, trên cơ thể xuất hiện một đám đấu khí trở nên vô cùng sắc bén. Kiếm trong tay vung lên. Mấy lão già cũng trực tiếp xuất thủ. Hiện giờ trong lòng của mấy lão đã không có khái niệm về an toàn của tông môn. Dù chết cũng muốn kéo Tiêu Viêm cùng chết. Mấy lão già đã cay cú đến mức không còn giữ được sự bình tĩnh của mình.

“Tiêu Viêm chết đi!” Mấy lão không hẹn nhau mà đồng loạt hô lên tiếng của Tiêu Viêm. Tất cả điều động đấu khí tràn ngập trong cơ thể mình. Họ đồng loạt đem đấu kỹ thi triển. Đấu kỹ hệ phong biến thành vô số những tia khí sắc bén hình nửa vầng trăng đánh về phía Tiêu Viêm. Đấu kỹ hệ lôi biến thành những tia chớp phát ra âm thanh xèn xẹt phóng thẳng về phía Tiêu Viêm. Đấu khí hệ hỏa bắn ra từng chùm lửa đỏ rực phóng về phía Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm ngạo nghễ khoanh tay bất động, hắn thầm nói trong lòng: “Một đám ngu xuẩn!” Hiển nhiện, Tiêu Viêm trong lúc này hắn chẳng sợ bất cứ điều gì nữa. Hắn lại một lần nữa mượn được thực lực của sư phụ cung cấp cho hắn. Tất nhiên mượn một phần thực lực đủ để hắn khiêu chiến với đám trưởng lão Vân Lam tông rồi.

Khi đạt được thực lực của sư phụ hắn đưa cho, Tiêu Viêm có thể dễ dàng giệt sát đám người Vân Lam tông này nhưng hắn vì sao không làm đây. Hắn muốn tiêu diệt từng người từng người một để cho họ cảm nhận được sự đau khổ cũng giống như hắn. Nếu như giết chết chúng cùng một lượt thì dễ dàng cho chúng quá.

Có lẽ, trước khi đối phó với Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm muốn cho nàng biết được nàng lựa chọn là hoàn toàn sai lầm. Nó giống như một nam nhân ngỏ lời yêu đương với một nữ nhân sau đó bị các nàng cự tuyệt. Một số nam nhân sẽ không để ý, hắn sẽ rất nhanh kiếm lại một lần nữa vui vẻ lên đường tìm tình yêu mới. Nhưng đối với một số nam nhân mà nói thì họ sẽ vô cùng tức giận. Họ tự hỏi tại sao nàng ta lại từ chối mình? Sau đó họ liều mình chứng minh rằng đối phương lựa chọn là sai lầm.

Giống như tình trạng trong lúc này của Tiêu Viêm. Hắn muốn cho Nạp Lan Yên Nhiên thấy được thực lực biến hóa sau ba năm cố gắng của hắn. Để cho nàng thấy thực lực biến hóa nghiêng trời lệch đất của mình. Sau đó để cho Nạp Lan Yên Nhiên cảm giác được hối hận bởi vì đã đi từ hôn hắn. Sự trả thù hắn sẽ làm cho nàng cảm nhận được vô cùng đau khổ. Khi đối phương bàng hoàng, sợ hãi, kinh ngạc, hối hận trước sự lựa chọn của mình nó sẽ khiến cho người nam nhân cảm giác được sảng khoái. Đến lúc đó, Tiêu Viêm sẽ quay mặt đi không thèm để ý, hắn chính là hy vọng cảnh tượng sẽ diễn ra như vậy.

Thân mình Tiêu Viêm hiên ngang khoanh tay trước ngực, ngay sau đó hắn đột nhiên rút ra thanh thước lớn ở phía sau. Đột nhiên bàn tay Tiêu Viêm vùng lên mạnh mẽ quạt ra. Một đợt kình khí mạnh mẽ màu xanh lá bắn thẳng ra phía ngoài. Hình nửa vầng trăng cực lớn quét về phía đám đấu kỹ do mấy tên trưởng lão trong tông đánh tới.

Ầm, ầm, ầm... Từng âm thanh trầm thấp vang lên. Đám đấu kỹ của đám lão già này không ngờ lại trực tiếp bị đẫu kỹ của Tiêu Viêm đánh nát bấy. Trận nổ lớn liên tục vang lên. Không khí chấn động liên tục phát ra âm thanh bạo phá. Sóng không khí tản mát ra khắp nơi khiến cho ngay cả đám đệ tử ở phía dưới cũng nhận thấy được một trận gió thổi mạnh qua.

Ánh sáng từ từ tản đi để lộ ra thân hình của người thanh niên ngạo nghễ đứng đó. Khóe miệng hắn nhếch lên, hắn cũng không có ý định giết Nạp Lan Yên Nhiên nữa. Hắn đã có chủ ý tốt hơn đối với nàng. Khẽ liếc về phía đám người ở đây, Tiêu Viêm cười lạnh một cái. Cánh tay bốc ra ngọn lửa màu xanh lá cây dầy đặc. Khi hắn đưa lên thanh cự thước thì ngọn lửa màu xanh lét kia trực tiếp biến thanh cự thước thành một ngọn lửa bốc ra hừng hực.

“Mọi người cẩn thận!” Đột nhiên một người trong đám người mở miệng quát một tiếng. Nhất thời cả mấy lão già đều đề phòng. Họ vừa mở miệng thì Tiêu Viêm đã đưa tay lên trực tiếp chém ra một phát.

Ngọn lửa xanh lét ở trên thanh cự thước của Tiêu Viêm lập tức giống như một cây pháo hoa. Nó phát ra một tiếng nổ lớn. Tia sáng sanh lét hình nửa vầng trăng cực lớn mang theo sóng trùng kính lập tức tản ra. Đám lửa thì bị bắn đi tung tóe giống như những mũi tên lửa nho nhỏ bắn thẳng về phía đám người ở phía trước.

Mỗi người trưởng lão Vân Lam tông đều tế xuất ra phòng hộ của mình. Hai cánh của họ vỗ mạnh khiến cho thân mình của họ lơ lửng ở trên không trung. Họ cố gắng tránh thoát đám lửa xanh lét kia bắn thẳng về phía mình. Tuy nhiên một số tàn lửa lập tức bắn tung tóe về phía họ đem hộ giáp đấu khí trực tiếp đốt cháy.

Trong đám người ở đây thì Tiêu Viêm nhận ra được Cát Diệp rất có chủ kiến nên hắn quyết định lựa chọn Cát Diệp Lam chủ tấn công. Hình nửa vầng trắng bắn nhanh về phía chỗ Cát Diệp. Nó mang theo ánh sáng xanh lét cùng với đám tàn lửa lập lòe khủng bố.

Vút!

Hình nửa vầng trăng phát ra tiếng xé gió bắn về phía Cát Diệp. Ánh sáng chói lòa của nó chẳng khác gì một cái phi cơ cao tốc cả. Mặc dù cách khá xa nhưng Cát Diệp cũng đã cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt do ngọn lửa Tiêu Viêm tạo ra. Nhìn sóng chấn động trong không khí thì ngay cả Cát Diệp cũng phải hoảng hồn.

Đấu khí trong cơ thể Cát Diệp ồ ạt tiến vào trong thanh kiếm. Thanh kiếm lóe ra ánh sáng xanh sắc bén. Hắn cắn chặt hàm răng sau đó mở miệng quát lạnh một tiếng: “Hừ!”. Tốc độ đòn tấn công này của Tiêu Viêm quá rộng và nhanh, hắn muốn tránh thoát cũng rất khó khăn nên Cát Diệp quả quyết ngạnh kháng.

Bàn tay Cát Diệp vung lên, thanh kiếm chém mạnh ra. Từng tia kiếm khí do đấu khí ngưng tụ lại lập tức xếp thành hàng ngang. Chúng tạo ra chín thanh dài nhọn sắc bén màu xanh rực rỡ. Chín tia sáng lập tức phóng vút về phía hình nửa vầng trăng.

Phanh! Âm thanh nổ lớn vang lên. Mọi người nghe được âm thanh giống như có một cái búa tá nện đe phát ra từng âm thanh đinh tai nhức óc. Trong không khí phát ra từng đợt sóng gợn mạnh liệt. Trùm mây ở trên cao bị sóng trận động thổi tán.

Mặc dù là như vậy nhưng lão già Cát Diệp cũng không thể khiếp sợ bởi vì uy lực chiêu này của Tiêu Viêm. Mặc dù Cát Diệp đã đánh một đòn kiếm khí đem chiêu thức Tiêu Viêm cản lại nhưng chiêu thức Tiêu Viêm không bị đánh tan. Mọi người thấy được hình nửa vầng trăng mờ đi, một số đám lửa bị đánh tan tác và chúng bị chậm lại. Tuy nhiên nó vẫn bắn thẳng về phía Cát Diệp.

Cát Diệp hơi biến sắc và ngạc nhiên một chút. Hắn lập tức đưa kiếm lên xoay tròn. Trong không khí phát ra tiếng ong ong nho nhỏ. Một chiếc khiên vô hình được tạo ra, nó chắn trước người của Cát Diệp.

Oanh!

Tiếng chấn động vang vọng khi mà chiêu thức của Tiêu Viêm đánh thẳng vào tấm khiên của Cát Diệp. Âm thanh chẳng khác nào một quả bom nổ tung khiến cho đám người cảm giác được đinh tai nhức óc. Từ tấm khiên trong suốt của Cát Diệp thấy được từng đợt sóng gợn liên tục tản mát ra bên ngoài.

Tiêu Viêm lập tức nhân cơ hội mấy vị trưởng lão của Vân Lam tông đang ngây người vì Cát Diệp đồng thời họ cũng bị đám dị hỏa ảnh hưởng thì thân hình lập tức bay lùi về phía sau. Hai tay của hắn đưa lên, hai ngọn lửa rực cháy ở hai bên tay. Một màu xanh biếc cùng với một màu vàng thâm bốc lên có vẻ quỷ dị trong hai bàn tay. Trong con ngươi Tiêu Viêm lấp lánh hai màu xanh đỏ.

“Hừ...” Tiêu Viêm lập tức hừ lạnh một tiếng. Hắn trực tiếp chấp hai tay lại với tốc độ cực nhanh. Dưới sự điều động mạnh mẽ của Tiêu Viêm, hai ngọn dị hỏa lập tức quấn quýt vào với nhau.

Thấy được cảnh này thì Liễu Linh kinh hãi, vẻ mặt hắn biến thành khiếp sợ với con mắt mở lớn và cái miệng há hốc mồm: “Người này... hắn... hắn điền rồi. Hắn muốn đem hai loại dị hỏa sát nhập vào với nhau. Thật sự là kẻ điên!” Khóe miệng Liễu Linh liên tục giật giật. Mà điều khiến cho Liễu Linh khiếp sợ nữa là trong cơ thể người này lại tồn tại hai loại dị hỏa. Phải biết được rằng hai loại dị hỏa tồn tại trong một cơ thể sẽ dẫn đến tình trạng bạo thể do hai loại dị hỏa tự xung đột với nhau.

Mỗi loại dị hỏa khi ra đời thường có linh tính nhiều hoặc ít. Chúng đối với nhau cực kỳ kiêng kị. Dị hoả tuyệt đối sẽ không có chuyện tiến hành cùng nhau sống chung hòa bình. Trời sinh chúng là tử địch với nhau. Chúng có thể thôn phệ nhau để trở nên mạnh hơn. Đây chính là linh tính trời sinh của dị hỏa.

Nạp Lan Yên Nhiên mở ra đôi con mắt đen nhánh, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn về phía thân ảnh trên trời cao. Miệng nàng không tự nhủ nuốt một ngụm nước miếng. Nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến trong vòng ba năm, một người có thực lực lại phát triển đến tận mức như thế này. Nạp Lan Yên Nhiên khiếp sợ trước thực lực hiện nay của Tiêu Viêm. Đối với Tiêu Viêm, nàng thực sự không nghĩ đến có một tia có thể thắng nào.

“Ngăn hắn lại!” Cát Diệp vỗi vã quát lên một tiếng. Nghe được Cát Diệp kinh ngạc hô lên, đám người trưởng lão lập tức vọt thẳng về phía trước. Mỗi người đều toàn lực công kích về phía Tiêu Viêm.

Nạp Lan Yên Nhiên thấy vậy vội vàng lớn tiếng hô lớn: “Tiêu Viêm, ngươi muốn làm cái gì? Người Tiêu gia các ngươi chết cũng không phải Vân Lam tông chúng ta. Nếu ngươi muốn trả thù vậy hãy cứ đến tìm ta. Nạp Lan Yên Nhiên ta sắn sàng bất cứ lúc nào.” Trong giọng nói phát ra âm thanh run run.

“Câm miệng!” Nghe được âm thanh Nạp Lan Yên Nhiên hô lên thì Tiêu Viêm nghiến răng gằn ra tiếng. Hắn không thèm liếc Nạp Lan Yên Nhiên một cái mà lạnh lùng lên tiếng nói: “Tiêu gia ta bị người diệt môn, bất kể đều có liên quan tới Vân Lam tông. Hồn Điện ta sẽ tìm sau. Vân Lam tông hôm nay nhất định phải dùng máu trả lại nợ cho ta!”

Đối với đám công kích của đấu vương, khóe miệng Tiêu Viêm nhếch lên. Khuôn mặt hắn tràn ngập ngạo nghễ và sự khinh thường đối với đám người Vân Lam tông. Đôi cánh phía sau lưng lập tức vỗ cực mạnh khiến cho thân hình Tiêu Viêm phóng vút đi đem toàn bộ tấn công của đám trưởng lão Vân Lam tông đánh vào không khí.

Đám trưởng lão Vân Lam tông một đuổi một chạy nhưng họ cũng không có cách nào có thể đem quá trình sử dụng phật nộ hỏa liên của Tiêu Viêm cắt đứt. Trong tay Tiêu Viêm đã hình thành một đóa sen lửa to bằng cái bát ô tô lơ lửng trong tay phải. Nó phát ra ánh sáng hai màu xanh, vàng và tràn ngập khí tức của sự chết chóc.

Đạp chân đứng ở trong hư không, hai cánh nhẹ nhàng vỗ, khóe miệng Tiêu Viêm nhếch lên, hắn cười lạnh nhìn về phía đám trưởng lão Vân Lam tông trước mặt. Tiêu Viêm lạnh nhạt cười nói: “Ai trong các ngươi muốn ăn sen lửa của ta trước đây!” Trong giọng nói sặc mùi uy hiếp và coi thường.

Sắc mặt Cát Diệp lập tức trở nên xanh trắng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Viêm, ngươi đừng lấn hiếp người quá đáng.”

“Lần hiếp người quá đáng!?” Vẻ mặt Tiêu Viêm biến thành điên cuồng, hắn nghiến răng phát ra âm thanh ken két. Từ miệng của Tiêu Viêm chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Dòng màu này chảy ra không bị thương do chiến đấu mà do hắn cắn răng quá mạnh khiến lợi bật cả máu ra ngoài. Tiêu Viêm rít lên: “Khinh người quá đáng là Vân Lam tông các ngươi. Chết đi!” Nói là làm, Tiêu Viêm trực tiếp quăng sen lửa về phía đám người Cát Diệp.

Hai hàm răng Cát Diệp cắn lại, hắn hít một hơi thật sâu quát lên: “Các trưởng lão lui lại!”.

Nghe được Cát Diệp hô lên như vậy thì đám trưởng lão Vân Lam tông lập tức hô lên. Hiển nhiên Tiêu Viêm cũng không có tiêu diệt đám người đệ tử Vân Lam tông phía dưới. Lần này hắn muốn trả thù, trả thù khiến cho Vân Lam tông thật đau đớn. So với giết chết toàn bộ đệ tử Vân Lam tông còn muốn đau hơn.

Khi một đám trưởng lão lui lại bay tản ra bốn phía thì Cát Diệp lập tức không những không bỏ chạy mà vọt sang một bên. Tiêu Viêm thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, bàn tay kết ấn. Đóa sen lửa lập tức giống như có một bàn tay vô hình túm lấy kéo về hướng khác. Nó tiếp tục đuổi theo Cát Diệp.

Thân mình Cát Diệp thực tế bay vọt tới hướng Tiêu Viêm, lập tức Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười khình thường trên mặt, hắn cười lạnh lẽo nói: “Làm sao cho ngươi được như nguyện!”. Bàn tay nâng thanh cự thước ra chém thẳng về phía Cát Diệp một cái.

Cát Diệp lập tức tế kiếm ra chém một phát, hắn đem đấu khí mạnh mẽ điều động. Khi Tiêu Viêm chém ra một chiêu thì Cát DIệp cũng chém ra một chiêu. Đấu khí Tiêu Viêm lập tức bị oanh kích phá nát. Cát Diệp cũng không biết tại sao nó dễ dàng bị phá hỏng như vậy nhưng bản thân liều mình muốn áp sát Tiêu Viêm.

Khi mà Cát Diệp áp sát Tiêu Viêm thì thân hình Cát Diệp lóe ra đấu khí xanh bóng. Kiếm hắn chỉ thẳng về phía Tiêu Viêm, miệng Cát Diệp quát lên: “Tiêu Viêm đền mạng cho Vân Lam tông ta!”. Quanh thân Cát Diệp tràn ngập những tia kiếm sắc bén.

Vậy mà thân hình Tiêu Viêm lóe lên một cái, hắn phóng thẳng về phía chỗ Cát Diệp. Khi mà con mắt Cát Diệp mở to thì hắn thấy được Tiêu Viêm cười lạnh nhìn về phía hắn nói: “Ngu xuẩn! Bát Cực Băng.” Hắn toàn lực đánh về phía Cát Diệp.

Cát Diệp không nghĩ ra rằng trong lúc này vậy mà Tiêu Viêm lại đánh về phía mình. Cát Diệp nghĩ rằng Tiêu Viêm sẽ tấn công hoặc bỏ chạy nếu như mình tiếp cận. Hắn chưa bao giờ nghĩ Tiêu Viêm sẽ toàn lực tiếp cận mình.

Phanh!

Cát Diệp lập tức đưa kiếm lên đỡ. Hắn tạo ra một vòng bảo hộ quanh thân mình nhưng cũng bị Tiêu Viêm đáng bật ngược về phía sau. Bàn tay Tiêu Viêm trực tiếp đánh thẳng lên ngực của hắn. Thân mình theo đường cong tuyệt đẹp bắn ngược về phía sau. Miệng Cát Diệp cảm giác ngọt ngọt, miệng phun ra một ngụm máu: “Phụt!”

“Trưởng lão Cát Diệp!” Tất cả mọi người đồng thời hô lên trưởng lão Cát Diệp, họ kinh hãi không ngờ được rằng Cát Diệp lại có thể thua trong tay Tiêu Viêm.

Khi mà Cát Diệp ổn định được thân mình thì hắn nghe được Tiêu Viêm cười lạnh nói: “Nổ!”. Cát Diệp nghe được lời này thì kinh hãi. Đầu hắn lập tức ngoảnh ra phía sau, hắn chỉ thấy một bông sen lửa đang gắn ở sau lưng của hắn. Nhất thời một tiếng nổ lớn ngay lập tức vang lên.

Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên.

Mọi người ở phía dưới lập tức gào lớn: “Trưởng lão Cát Diệp!” Họ không thể tin được Cát Diệp cùng các vị trưởng lão nhanh như vậy lại bị đánh bại. Một vị trưởng lão ngay tại gần đó lập tức cũng bị ảnh hưởng.

Một cây nấm lửa lập tức xuất hiện. Cây nấm lửa liên tục xoay tròn, xoay tròn sau đó nó mở rộng diện tích của mình. Cả thân thể Cát Diệp bị bao phủ trong vòng tròn lửa. Sóng lửa ồ ạt trào khắp bốn phương tám hướng. Ngay cả những đám mây ở trên cao cũng bị sóng trùng kích thổi tán.

Khi mà mọi người còn đang ngơ ngác thì thân hình của Tiêu Viêm vọt thẳng xuống phía dưới. Hắn lập tức bay thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên khi mà mấy vị trưởng lão bị cảnh này kinh sợ. Trong khi đang bay thì Tiêu Viêm trực tiếp lấy ra mấy viên đan dược nhét thẳng vào miệng của mình.

Một vị trưởng lão thấy được Tiêu Viêm muốn bay về phía Nạp Lan Yên Nhiên thì lập tức hô lên: “Tiêu Viêm, ngươi muốn làm gì!” Vị trưởng lão này lập tức vọt tới hy vọng có thể ngăn cản Tiêu Viêm.

Mặc dù tốc độc của Tiêu Viêm cùng mấy lão già chênh nhau không nhiều nhưng xét về khoảng cách mà nói thì Tiêu Viêm vẫn gần hơn mấy lão già quá nhiều. Hắn vọt thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Thân mình Liễu Linh lập tức run lên, hắn lập tức quát lên một tiếng: “Tiêu Viêm, ngươi muốn làm gì? Đây là Vân Lam tông, không phải chỗ cho người làm càn!”

Dù thân hình của Liễu Linh run lên nhưng hắn vẫn đứng chắn trước thân thể của Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên. Tiêu Viêm nhìn về phía Liễu Linh quát lên một tiếng: “Cút!” Ngay lập tức hắn cũng tung ra một phát bạt tai cực mạnh đánh về phía Liễu Linh.

Đét!

Liễu Linh vốn không có chút ý chí chiến đấu nào sau khi thấy được thực lực của Tiêu Viêm. Hắn lập tức cảm giác được má mình đau rát. Mặt hắn bị một cú vả cực mạnh đem đánh bay. Thân mình hắn bắn sang một bên, má hắn lún lại miệng trực tiếp nhổ ra một cái răng cùng với một chút máu đỏ.

“Tiêu Viêm... ngươi...” Nạp Lan Yên Nhiên theo bản năng lùi lại. Tuy nhiên khi lùi lại vài bước thì nàng lập tức đưa kiếm lên. Quanh thân lập tức phát ra ánh sáng. Một bộ đấu khí khôi giáp trực tiếp mặc trên người. Nạp Lan Yên Nhiên trực tiếp cầm thanh kiếm đem đấu khí đưa vào nó. Lúc thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh rực rỡ cũng là lúc nàng dùng toàn lực đâm về phía Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng. Thực lực Tiêu Viêm vốn đã không như xưa, việc Nạp Lan Yên Nhiên đang làm trước mặt hắn bất quá giống như một con khỉ đang nhảy múa mà thôi. Bàn tay Tiêu Viêm trực tiếp vươn ra biến thành trảo hướng về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Bất chợt hắn cảm nhận được một đoàn kình khí đánh về phía mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương