Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 377: Lực kêu gọi của Tiểu Y Tiên

Một lão già đứng thẳng, lão già khoanh tay sau lưng. Bộ dạng nhàn nhã nhìn về phía đám mây. Trong lúc này bàn tay của lão nhẹ nhàng đưa lên vuốt râu của mình. Đôi mắt của lão chăm chú quan sát về phía người thanh niên đứng trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, bộ dạng của hắn có vẻ cực kỳ kiêu ngạo kia. Hiển nhiên lão già liếc mắt qua người thanh niên một chút sau đó âm thầm nhẹ nhàng gật đầu.

“Đại trưởng lão!” Bất chợt một âm thanh vang lên. Lão già hơi liếc mắt nhìn về phía sau. Hắn thấy được một người mặc toàn thân áo bào đen che kín bản thân. Ngay cả khuôn mặt cũng bị cái mũ chùm đầu dài màu đen che kín. Người này chắp hai tay lai, thân mình hắn hơi khom xuống hành lễ.

Đôi mắt già nua của lão già nhẹ nhàng nhíu mày lại, ngay sau đó hắn vẫn tiếp tục nhìn về phía người thanh niên có mái tóc màu trắng đang đứng ở trên đầu con ma thú Tam Trảo Tử Sắc Giao Long ở phía xa xa nói: “Có chuyện gì?”

Đối với lão già này thì người mặc áo bào đen cực kỳ cung kính. Từ trong áo bào phát ra âm thanh khàn khàn: “Đại trưởng lão, chúng ta có cần hay không trực tiếp bộc lộ thân phận của mình? Sau đó yêu cầu hắn giao ra công pháp để đổi lấy người thân của hắn?”

Vẻ mặt lão già rơi vào trầm ngâm. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên thân thể của lão khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng nhãn nhã. Bộ dạng hắn trong lúc này giống như dù trời có sập xuống thì hắn vẫn bĩnh tĩnh, chân đứng thẳng không có bất cứ sợ hãi nào. Lão già lắc lắc đầu sau đó mỉm cười quay ra nhìn về phía người nam nhân mặc áo bào đen.

Nam nhân mặc áo bào đen che kín toàn thân thấy được nụ cười của lão già thì không có bất cứ phản ửng gì chỉ lẳng lặng cúi đầu chờ phân phó. Lão già tràn đầy hứng thú nhìn về phía người nam nhân mặc áo bào đen, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt râu đồng thời nói: “Ngươi không cảm nhận việc này rất hứng thú hay sao?”

Đầu người mặc áo bào đen hơi ngẩng lên, hắn thấy được vẻ mặt đầy hứng thú của lão già biểu hiện ra như vậy thì làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên. Hắn không hiểu tại sao đại trưởng lão lại nói như vậy. Dù sao thì đem Tiêu Sơn trực tiếp bắt lại sau đó dùng người thân của hắn đem uy hiếp hắn chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao. Đến cuối cùng thì bộc lộ hoặc cố ý để lại chứng cứ dẫn tới Hôn Điện, kết quả như vậy là tốt nhất.

Lão già xoay người lại, mặt lão đầy hứng thú nhìn về phía người thanh niên đang từ phía trên đầu con ma thú Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhảy trực tiếp xuống. Lão già mỉm cười vuốt vuốt râu một cái: “Ngươi không cảm giác được chuyện này rất thú vị sao? Trên đại lục đấu khí đã lâu không có xuất hiện qua người tu chân rồi. Lão phu rất muốn biết được người tu chân cùng với người tu luyện đấu khí có gì khác nhau.”

Trong lúc người nam nhân mặc áo bào đen nghe được lão già nói: “Lão phu rất muốn biết được cực hạn của tên tiểu tử này ở nơi nào. Nếu như để người chúng ta ra tay chẳng phải không thú vị sao. Chúng ta nên cung cấp cho tiểu tử này một sàn đấu võ để hắn diễn phần diễn của mình. Sau đó chúng ta dùng thực lực mạnh nhất đem hắn nghiền nát như vậy mới là thời cơ tốt nhất để chúng ta đòi hắn công pháp.”

Thấy ngón tay lão già chỉ thẳng về phía mình, người nam nhân mặc áo bào đen che kín toàn thân mở miệng hỏi: “Đại trưởng lão, vậy chúng ta sẽ phái những người nào đi?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, lão già hướng về phía xa sau đó lạnh giọng nói: “Không vội! Hãy để đám người Vân Lam tông tham gia trò vui này trước đi. Chúng ta còn có rất nhiều con cờ không phải sao?” Bàn tay lão già phất về hướng người nam nhân mặc áo bào đen.

“Vâng, thưa đại trưởng lão” Người nam nhân mặc áo bào đen mở miệng nói. Bộ dạng hắn cực kỳ cung kính.

Lão già vuốt vuốt nhè nhẹ chòm râu của mình. Ngay sau đó hắn mỉm cười bình thản như không có việc gì. Lão già lên tiếng nói: “Công pháp tu chân quả là quỷ dị, ngay cả lão phu cũng không nhìn ra cao thấp nhưng với lịch duyệt của lão phu sao không nhìn ra được. Tên tiểu tử này cũng rất mạnh. Nếu như để cho hắn thời gian vậy e rằng không có ai trong đồng lứa đủ làm đối thủ của hắn. Thiên phú cùng công pháp thật đáng sợ a. Theo tình báo mới nhất thì có lẽ thực lực của tên tiểu tử này đã đạt đến bát tinh đấu hoàng. Hai bát tinh đấu hoàng, một đấu tông nhị tinh, một đấu tông tứ tinh... một thiếu nữ khác không nói tới. Xem ra thực lực này trung quanh nơi này xác thực là một thế lực. Đáng tiếc a...”

Quay đầu lại nhìn về phía người mặc áo bào đen, lão già phất tay nói: “Đem mấy con khôi lỗi ra thử đi. Nhớ đừng để thực lực cao hơn đám người ở đó quá nhiều nếu không chơi sẽ không vui chút nào. Lão phu muốn biết tiềm lực của tên tiểu tử này thế nào. Dù sao lão phu cũng chỉ ra mắt thủ đoạn người tu chân đếm được trên đầu ngón tay. Cơ hội tốt như vậy sao lão phu có thể bỏ qua được kia chứ? Biết phải làm gì rồi chứ, đi đi!”

Người nam nhân mặc áo choàng đen che kín khuôn mặt ngay lập tức gật đầu hành lễ. Thân mình hắn xoay lại. Hắn trực tiếp bước đi về phía bên trong khu rừng.

...

Bên trong Vân Lam tông, các đệ tử đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trên bầu trời xanh thẳm. Ở nới đó một đám ánh sáng màu tím lấp lóe trong không trung. Một thanh niên ngạo nghễ khoanh hai tay trước ngực. Mái tóc màu bạch kim nhẹ nhàng bay phất phơ trong gió. Bộ ngực trần săn chắc ưỡn ra đón gió. Theo sau hắn là hai thiếu nữ một người mặc y phục màu tím phát ra mùi vị thành thục mê người xinh đẹp. Bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng bị hớp hồn. Một thiếu nữ khác mặc y phục màu trắng phát ra khí chất thanh thoát mặc dù không xinh đẹp bằng thiếu nữ mặc y phục màu tím nhưng người khác nhìn vào sẽ không có cách nào quên được nàng. Một lão già khác mặc áo bào xanh, khí thế cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Đám người đứng trên ma thú Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đều cực kỳ quen thuộc với những đệ tử Vân Lam tông ở đây. Một người trong đó sắp trở thành trượng phu tông chủ Vân Vận của họ. Một người khác chính là mỹ nhân mà bức tượng hôm đó họ đã nhìn thấy. Một người khác vô cùng quen thuộc với họ, nữ thần y Tiểu Y Tiên. Lão già cường giả khác chính là Hải Ba Đông, một trong thập đại cường giả của đế quốc Gia Mã.

“Nga! Người đó không phải tân nữ tế của Vân Lam tông chúng ta sao? Hắn tại sao lại cùng nhiều người vậy đi tới Vân Lam tông chúng ta.” Một số người trông trộm gã hắc bào thanh niên trên khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt sắc như gai nhọn. Nhất thời, tiếng kinh hô cùng nhau, ở bên trong Vân Lam tông liên tiếp vang lên không ngừng.

Một người trong đó mở miệng đáp lại: “Ngươi còn không biết. Nghe nói hai trưởng lão Vân Lăng và Cát Diệp trở lại Vân Lam tông chúng ta... Ta nghe được tin tức từ mấy tên đệ tử theo hầu. Hình như Tiêu gia bị người diệt môn hơn nữa toàn bộ bằng chứng đều quy về Vân Lam tông chúng ta. Bằng chứng như núi. Lần này chẳng lẽ họ muốn đến Vân Lam tông trả thù?”

“Cái gì, lại có loại chuyện này?” Mấy người trong đoàn người lên tiếng king ngạc hỏi. Một người mở miệng nói: “Không phải hắn sẽ trở thành trượng phu của tông chủ Vân Vận trong tương lại sao? Thế nào lại biến thành đánh đánh giết giết rồi?”

Một người trong đó lập tức đáp lại: “Ai biết được. Nghe nói lão tông chủ tham lam bảo vật gì đó của Tiêu gia người ta nhưng Tiêu gia người ta không đồng ý đổi thế nên mới xảy ra việc như vậy. Chắc là vì không lấy được hai thứ này nên có hay không?” Ánh mắt hắn nháy nháy hướng về phía đám người.

“Không thể nào đâu?” Một người bản đối lời của người này. Nhất thời đám người ở đây nghị luận rối rít.

Người thanh niên ngước nhìn về phía dưới. Ánh mắt của hắn xuất hiện đầy tia máu màu đỏ. Hắn hiện giờ rất muốn giết hết tất cả mọi người. Bàn tay hắn siết chặt lại với nhau. Hắn thầm nói trong lòng: “Không phải đâu... không phải đâu... chắc có hiểu lầm gì ở đây!”

Bàn chân dẫm nhẹ lên đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, thân mình Tiêu Sơn nhẹ nhàng đáp xuống thềm đá. Ánh mắt Tiêu Sơn âm u lạnh lẽo chậm chạp tại trung quanh quảng trường Vân Lam tông đảo qua, cuối cùng ngừng lại ở một chỗ trên đại điện, nơi đó. Theo phía sau Tiêu Sơn đáp xuống thì ba người lần lượt là Lung Linh, Tiểu Y Tiên và Hải Ba Đông cũng rối rít đáp xuống.

Không nghĩ tới trong lúc này một đám người từ trong đại điện bước ra. Cầm đầu đoàn trưởng lão Vân Lam tông là một lão già mặc nguyệt bào. Khuôn mặt vẫn quen thuộc như vậy, khí thế vẫn mạnh mẽ như vậy. Tiêu Sơn liếc mắt nhìn về phía lão già này. Lão già này không ai khác chính là tông chủ của Vân Lam tông hiện nay, Vân Sơn.

Hít một hơi thật sâu, gân xanh trên người Tiêu Sơn nổi lên, hắn bây giờ rất muốn giết tất cả mọi người ở đây để phát tiết đi lửa giận của mình tuy nhiên trong lúc này hắn dằn cơn giận của mình xuống. Hắn cố gắng tự nhủ và lựa dối mình chuyện này không liên quan gì tới Vân Lam tông, nhất định có người đổ cho Vân Lam tông. Bởi vì hắn không muốn cùng với Vân Vận đứng ở phía đối nghịch.

Bàn chân nhẹ nhàng bước về phía trước, từng bước của hắn mặc dù đi rất bình thản nhưng khiến cho hắn cảm giác được vô cùng lặng lề. Hai hàm răng cắn lại một cái, Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Dù thế nào thì chuyện này cũng phải rõ ràng. Ta phải đưa mẫu thân và Phi Nhi trở lại.” Làm ra quyết định, Tiêu Sơn từng bước kiên định tiến về phía trước.

Hai bàn tay Tiêu Sơn vẫn chắp lại, hắn vẫn tôn trọng Vân Sơn mà hành lễ: “tiền bối Vân Sơn và các vị trưởng lão trong Vân Lam tông, khỏe!?”

Vân Sơn chắp tay mỉm cười hòa nhã, nụ cười trên miệng của hắn có vài phần cứng ngắc nhưng vẫn nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, khỏe!?” Mấy trưởng lão cũng theo dạng chào hỏi Tiêu Sơn.

Đám người Tiểu Y Tiên và Hải Ba Đông cũng chào hỏi Vân Sơn và đoàn trưởng lão đồng thời đám người trưởng lão và Vân Sơn cũng đáp lại. Hai người trong lúc đó chào hỏi nhau qua lại. Ánh mắt Vân Sơn nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Hắn không nghĩ ra được nữ vương Mỹ Đỗ Toa khiến cho hắn nhìn không thấu. Điều này nói rõ điều gì, nói rõ thực lực nữ vương Mỹ Đỗ Toa so với hắn mạnh hơn.

Thấy được Vân Sơn nhìn về phía mình, trong con mắt lão lóe lên vài nét kinh hãi thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa mỉm cười. Nụ cười của nữ vương Mỹ Đỗ Toa quả thực rất có lực hấp dẫn toàn bộ đệ tử nam của Vân Lam tông đều bị hấp dẫn, ngay cả mấy lão già trong Vân Lam tông đều bị nụ cười của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hớp hồn. Tuy nhiên mấy lão già cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.

Bàn tay đưa lên nhẹ nhàng sờ môi của mình, nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng đáp lại: “Vân Sơn, đã nhiều năm không gặp đây! Không nghĩ tới nhiều năm như vậy ngươi mới tiến vào cấp bậc đấu tông đây.” Trong giọng nói của nữ vương Mỹ Đỗ Toa mang theo vài phần giễu cợt.

Thấy được nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía mình giễu cợt như vậy thì Vân Sơn thở ra một hơi, hơi cúi đầu ra vẻ bộ mặt có chút oán thán. Hắn nhìn về phía nữ nhân cực kỳ xinh đẹp mà quyến rũ kia nói: “Nữ vương Mỹ Đỗ Toa.”

Chỉ năm từ ngắn ngủn bật ra khỏi miệng, nhưng đột nhiên lại khiến cho tất cả mọi người ở trên quảng trường đều không khỏi cảm giác rùng mình một cái. Cái tên này cơ hồ đại đa số mọi người tại Gia mã đế quốc đều là biết đến danh tiếng của nàng. Cái sắc đẹp lãnh diễm mà lòng dạ lại sâu độc. Tại lúc trước kia trong cuộc chiến giữa Xà Tộc với Gia mã đế quốc, dựa vào một thân chém giết rất nhiều người mà thành danh. Trong Gia mã đế quốc cũng có một số cường giả nhưng liệu có thể đếm được mấy người có đủ thực lực có thể đánh ngang tay cùng yêu nữ này.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa này tuy rằng sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn lúc giao tranh, tạo ra lực chấn nhiếp tại vùng phụ cận của tháp qua nhĩ đại sa mạc, nhưng đám Gia mã đế quốc lại không dám dễ dàng phát động chiến tranh. Đối với nàng rất nhiều người chỉ dùng một từ “đáng sợ” để hình dung.

Bất chợt Tiêu Sơn cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa và Vân Sơn giật mình nhíu mày nhìn về phía sau. Ở phía xa chân trời một đám người đang vọt thẳng tới nơi này. Một đám người khoảng năm sáu người.

“Hahaha, Mộ Lan tam lão, ba lão thua rồi!”

Mà theo tiếng cười hạ xuống, một đạo ánh sáng vàng rực chói sáng đột nhiên từ xẹt qua giống như sao băng sau đó chợt lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt mọi người liếc qua liền thấy một vị nam tử thân mặc quần áo vàng, đang lơ lửng ở trên không. Ở phía sau hắn có một đôi cánh nhạn màu vàng to lớn dị thường, kim quang lấp lánh giống như thiên thần.

Ba lão giả hiện ra trên bầu trời đều mặc áo bào màu xanh, chỉ là trên mỗi áo bào đều có hình của ba loài thú khác nhau: sư tử, hổ và gấu. Những hình đó nhìn qua không hề giống với kim tuyến (chỉ thêu) làm thành, ngược lại lại giống như loại năng lượng huyền bí khác lạ nào đó ngưng tụ thành. Bởi vậy, khi ánh mắt quét tới ba con mãnh thú dị thường dữ tợn kia thì dường như chúng đang trừng ánh mắt hung tợn màu đỏ tươi. Nếu như người có tâm trí không vững vàng, chỉ sợ chịu không nổi mà hai chân mềm nhũn ra ở dưới ánh mắt cuồng bạo tràn ngập sát ý đó.

Một lão già khác cũng bay sau cùng, lão già mặc một thân quần áo xám. Mái tóc bạc trắng và dài. Tuy nhiên làn da của lão khá trắng, mái tóc được xõa ra hai bên. Khuôn mặt có vài phần xương và gầy gò. Đôi mắt phát ra sự rét lạnh và âm trầm. Lão già tốc độ thua kém một chút ba lão già kia.

Thấy được mấy lão già này thì Vân Sơn ngay lập tức biến sắc. Bởi vì người yếu nhất trong năm người này cũng đều có thực lực không kém bao nhiêu. Mấy người ngay lập tức từ phía bầu trời ở trên cao hạ xuống. Mọi người đều hướng về phía Tiểu Y Tiên chào hỏi: “Nữ thần y Tiểu Y Tiên, đã lâu không gặp.”

Thấy được Tiểu Y Tiên thì người nam nhân vừa thu cánh kim nhạn đáp xuống mở miệng cười nói: “Nữ thần y Tiểu Y Tiên, chúng ta đã lâu không gặp a! Nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn rồi!”

Tiểu Y Tiên thấy được năm người này thì ngay lập tức kính cẩn chắp tay mở miệng mỉm cười nói: “Tông chủ Nhạn Lạc Thiên, ba vị tiền bối Mộ Lan, Ban lão, đã lâu không gặp!” Nói xong Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng khom người hành lễ.

Ban Lão liếc mắt nhìn về phía đám người sau đó mở miệng nói: “Hải Ba Đông, đã lâu không gặp! Di, ngươi thế nào nhanh như vậy đã tiến giai. Không tệ chút nào.”

Ba lão già Mộ Lan nhìn về phía Tiểu Y Tiên, lão già cầm đầu chìa tay nói: “Mấy năm nay, đám người lão phu nhờ ơn của nữ thần y mà tiến vào đấu tông. Nhiều năm như vậy, tiến vào đấu tông cũng là nguyện vọng của đám người lão phu. Không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta có thể tiến vào đấu tông, tất cả những điều này đều nhờ ơn nữ thần y. Nghe nói lần này nữ thần y có việc khó khăn, đám người lão phu không quản ngại đường xá xa xôi tới nơi này giúp một tay. Hy vọng có thể giúp được nữ thần y một chút bận rộn.”

Tiểu Y Tiên bình thản khom người nói: “Ba vị tiền bối, ba vị đã khách khí rồi!”

“Di” Người nam nhân tên Nhạn Lạc Thiên nhìn về phía nữ nhân mặc bộ đồ màu tím cực kỳ xinh đẹp. Hắn không nghĩ ra vậy mà nữ nhân này so với mình tu vi còn cao hơn.

“Hừ...” Từ miệng nữ vương Mỹ Đỗ Toa phát ra tiếng hừ lạnh đối với Nhạn Lạc Thiên khi hắn dám nhìn về phía mình như vậy.

Nhạn Lạc Thiên mỉm cười hắn hướng về phía nữ nhân xinh đẹp Mỹ Đỗ Toa hỏi: “Vị nữ nhân xinh đẹp này không biết có phải hay không nữ vương Mỹ Đỗ Toa đây? Bổn tông nghe được danh tiếng về sắc đẹp của Mỹ Đỗ Toa truyền khắp các đế quốc xung quanh, đúng thật là danh bất hư truyền.” Nói xong hắn cười hắc hắc, ngay sau đó hắn quay về phía người thanh niên có mái tóc bạch kim, đôi mắt Nhạn Lạc Thiên nhăn nhíu mày lại hỏi: “Vị tiểu huynh đệ đây là?”

Tiểu Sơn cảm nhận được Nhạn Lạc Thiên rõ ràng là một nam nhân háo sắc. Hắn dường như đối với Tiểu Y Tiên cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa đều có ý. Hai tay Tiêu Sơn chắp tay lại hướng về phía Nhạn Lạc Thiên nói: “Cảm tạ Nhạn Lạc Thiên huynh cùng với các vị tiền bối đã nhận lời mời của ái thê ta tới nơi này. Tiêu Sơn ở đây xin cảm ơn các vị trước.”

“A” Nghe được lời này thì đám người ở đây nhất thời kinh ngạc. Họ không nghĩ tới người thanh niên này lại là trượng phu của Tiêu Sơn.

Nhạn Lạc Thiên rõ ràng nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần khó chịu và ghen ghét. Nhạn Lạc Thiên nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn quả là bất phàm. Nghe nói tiểu huynh đệ Tiêu Sơn mới mười bảy tuổi, không biết tiểu huynh đệ đã đạt đến tu vi gì rồi?” Nguyên nhân rõ ràng Nhạn Lạc Thiên cũng nhìn không rõ tu vi của Tiêu Sơn.

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hắn mỉm cười nói: “Cảm tạ Nhạn Lạc Thiên huynh đã quan tâm. Tu vi của ta rất yếu sao dám so sánh với Nhạn Lạc Thiên huynh được. Tuy nhiên nói thật nếu ta giao đấu với Nhạn Lạc Thiên huynh có lẽ ta không có phần thắng nào nhưng nếu ta muốn rời đi thì Nhạn Lạc Thiên huynh muốn giữ lại ta sợ rằng so với lên trời còn khó hơn nhiều. Mà cho ta một năm nữa, ta tin tưởng có lẽ ta cũng có thực lực đánh với Nhạn Lạc Thiên một trận cũng nên.”

Nghe được lời này thì mấy lão già đều nhìn về phía Tiêu Sơn, mấy lão già đều không nhìn ra tu vi của Tiêu Sơn khiến cho mấy lão già đều khiếp sợ. Ánh mắt đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Nhạn Lạc Thiên nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó quay đầu đi, hắn hừ lạnh một tiếng nhưng không có nói gì cả. Đầu hắn quay đi, không thèm nói chuyện với Tiêu Sơn.

Vù, vù...

Bất chợt một đám âm thanh vang lên. Mọi người nhìn trên trời nhất thời có mấy chục người xuất hiện. Tổng số người phải đạt đến hai mươi ba người. Trong đó có rất nhiều đấu hoàng, đấu vương, còn có cả đấu linh đang cưới ma thú phi hành. Nhìn đám đội hình này khiến cho đám đệ tử Vân Lam tông đều hoảng hồn.

Hai hàm răng Vân Sơn cắn lại. Lần này rõ ràng đám người Tiêu Sơn đến đây để thị uy. Bất kể thế nào nếu như Vân Sơn không cho Tiêu Sơn một câu trả lời hợp lý thì đám cường giả này sẽ ngay lập tức ồ ạt mà xông lên. Tất nhiên họ sẽ tiến hành đánh hội đồng đối với Vân Sơn, chắc chắn sẽ không có chuyện đối thủ sẽ đơn đả độc đấu với Vân Sơn rồi.

Đám người trực tiếp đám xuống, ngay lập tức đám người hướng về phía Tiểu Y Tiên, họ đều chắp tay chào hỏi đối với Tiểu Y Tiên. Tiêu Sơn nhìn về phía cảnh này có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ ra được lực ảnh hưởng của Tiểu Y Tiên lại lớn như vậy.

Mấy trưởng lão trong Vân Lam tông nghẹn trong bụng một đoàn ngọn lửa không có cách nào phát tiết ra bên ngoài. Đám người này rõ ràng tới đây để thị uy Vân Lam tông. Đôi mắt Tiêu Sơn chớp nhẹ vài cái, hắn hướng về phía Hải Ba Đông. Trong lúc này Hải Ba Đông nhìn chằm chằm về phía một lão già mặc một bộ đồng phục của Vân Lam tông. Lão già thấy được ánh mắt Hải Ba Đông nhìn chằm chằm về phía mình thì nhanh chóng lùi lại sau đó bộ dáng tỏ ra sợ hãi. Vân Sơn biết lão già này có thể là Vân Vũ.

Lão già Vân Sơn biết được nếu như lần này giao chiến mà đằng sau hắn không xuất hiện thì Vân Lam tông có thể bị người diệt môn. Hai hàm răng khẽ cắn, Vân Sơn biết được mình đang ở thế yếu. Hắn hít một hơi sau đó lên tiếng mở miệng nói: “Các vị, nếu như không khách khí có thể tiến vào đại điện ngồi uống trà. Chúng ta cũng nói chuyện.”

Một lão già trong Mộ Lan Tam Lão cười nhìn về phía Vân Sơn nói: “Di, đây là tông chủ của Vân Lam tông a. Không nghĩ thực lực cũng không tệ. Lão phu có lẽ rất có hứng thú giao chiến với ngươi.”

Tông chủ Kim Nhan tông Nhạn Lạc Thiên sau khi được Tiểu Y Tiên chữa thương thì trong thời gian ngắn đã tiến vào đấu tông nhị tinh. Ánh mắt của Nhạn Lạc Nhiên nhìn về phía Vân Sơn, trên khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười lạnh mang theo vài phần coi thường và khinh bỉ: “Đường đường lão tông chủ một tông, nhiều tuổi như vậy rồi mà thực lực chỉ đạt đến đấu tông nhất tinh!?”

Nghe được lời vũ nhục của Nhạn Lạc Thiên thì Vân Sơn nén cơn giận vào trong lòng. Hắn mở miệng đáp lại Nhạn Lạc Thiên: “Nghe nói tông chủ Nhạn Lạc Thiên ở đế quốc Lạc Nhạn uy danh không nhỏ, nghe danh không bằng gặp mặt.”

Tiêu Sơn nhìn đám người tới lần này. Hắn không nghĩ ra được Tiểu Y Tiên sẽ mời người đến hỗ trợ hơn nữa đám người hỗ trợ lại lớn như vậy. Điều này khiến cho Tiêu Sơn vô cùng khiếp sợ. Trong lúc này Tiêu Sơn bình thản đưa tay hướng về phía mọi người mà nói: “Các vị tiền bối và các bằng hữu, lần này cảm ơn các vị đã đến giúp Tiêu gia ta một tay. Nếu các vị không chê hãy cùng tiền bối Vân Sơn vào đại điện dùng một tách trà.”

“A” Nhất thời đám người kinh ngạc hô lên. Mấy lão già cùng với mấy người đều nhìn nhau. Dù sao đi nữa thì Tiêu Sơn là trượng phu Tiểu Y Tiên. Dù không nể mặt người ta thì cũng phải nể mặt thê tử của người ta. Mấy lão đều nhẹ nhàng gật đầu.

Ban lão bình thản đáp: “Nếu như vậy chúng ta phải làm phiền các vị Vân Lam tông rồi!”

Vân Sơn mỉm cười đáp lại: “Không phiền, mời các vị vào!” Nhất thời đám trưởng lão cũng rối rít hướng về phía mấy người mới tới này chào hỏi. Đám người trực tiếp hướng về phía đại điện mà đi. Hiển nhiên lần này Vân Sơn được cầm đầu trực tiếp hướng về phía đám người mời chào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương