Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
-
Chương 359: Giao dịch thất bại
Lời Tiêu Chiến nói ra khiến cho toàn bộ đám người ở đây đều kinh ngạc. Họ không nghĩ ra được lý do gì khiến cho Tiêu Chiến từ chối lời của trưởng lão Vân Lam tông. Phải biết được rằng quan hệ Vân Lam tông và Tiêu gia cũng không giống trước kia, cái bộ dạng người sống ta chết mà quan hệ giữa hai bên là thân gia. Một khi Vân Vận gả cho Tiêu Sơn thì không phải tính ra một nửa Vân Lam tông thuộc về Tiêu gia. Nếu như Vân Vận sinh ra một nhi tử, nhi nữ có thiên phú tuyệt hảo cũng không phải không thể kế thừa Vân Lam tông.
Cả mấy lão già ở đây đều nhìn về phía Tiêu Chiến, vẻ mặt lộ ra không hiểu. Phải biết được rằng chỉ cần Tiêu Chiến đem hai thứ này ra đổi lấy mấy món đồ của Vân Lam tông chính là chăm lợi mà không có một hại. Lý do gì khiến cho Tiêu Chiến không muốn đổi mấy món đồ như vậy làm cho đám người Vân Lam tông cùng với ba lão già trưởng lão của Tiêu gia cảm giác được ngạc nhiên. Phải biết ba thứ đó ngoài có tác dụng tượng trưng không có bất cứ tác dụng gì khác.
Hai tay Vân Lăng chắp lại, trong mắt hắn tràn ngập nghi ngờ tuy nhiên hắn vẫn biểu lộ ra bộ dạng vô cùng trạng nhã và khách khí. Vân Lăng hướng về phía nam nhân trung tuổi ngồi ở vì trí chủ tọa kia: “Tộc trưởng Tiêu Chiến, chẳng lẽ ngươi coi không vừa mắt những điều kiện mà lão hủ đưa ra. Nếu như tộc trưởng không ngại có thể đưa ra thêm điều kiện, chúng ta sẽ cùng bạn bạc được không?”
Trong giọng nói của Vân Lăng tràn ngập cầu khẩn. Hiển nhiên mấy lão cáo già Vân Lăng đang tính toán chuyện gì xảy ra. Phải biết được trước lợi ích bày ra như vậy thì Tiêu Chiến từ chối chuyện như vậy là điều vô lý. Trừ khi hắn đã khám phá ra bí mật của hai thứ đồ đố. Vân Lăng cũng không cho rằng đến sớm không sớm, đến muộn không muộn đúng lúc này thì Tiêu Chiến phát hiện ra bí mật của hai thứ đồ này.
“Hà...” Tiêu Chiến khe khẽ thở dài. Hai tay chắp lại đối với Vân Lăng. Bộ dạng Tiêu Chiến tràn ngập áy náy. Hắn vậy mà đối với Vân Lăng tiến hành xin lỗi. Hắn mở miệng nói: “Xin lỗi các vị, ta thực sự có chỗ khó xử trong lòng. Đây là hai bảo vật gia truyền của Tiêu gia chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối không giao nó cho bất cứ ai. Xin các vị đem mấy món đồ này trở về đi. Lòng tốt của các vị, Tiêu Chiến xin ghi nhận.”
Hai hàng lông mày Vân Lăng và Cát Diệp nhìn về phía nhau. Lời từ chối của Tiêu Chiến cảm giác khiến cho họ khó hiểu. Nếu như Tiêu gia vẫn như trước kia thì Vân Lăng chắc chắn sẽ đưa ra cái tên Vân Lam tông để tiến hành uy hiếp đối với Tiêu gia nhưng hiện giờ Tiêu gia vốn không giống như trước kia. Tiêu gia đều có cường giả đấu tông dù cường giả không ở nơi này. Nếu như đám người Cát Diệp dám lấy ra thực lực để uy hiếp Tiêu gia thì đó là một hành động ngu xuẩn chỉ rước lấy nhục vào người mà thôi.
Vân Lăng nhìn về phía mấy lão già kia. Hiển nhiên hắn đã trao đổi ánh mắt cho mấy lão già. Mấy lão già trưởng lão của Tiêu gia cảm giác trong lòng có chút chột dạ. Bất kể vì lý do gì đi nữa thì mấy lão già này cũng nhận hối lộ của Vân Lăng không thể ăn không của lão già Vân Lăng này như vậy được.
Bàn tay nắm lại, đại trưởng lão đặt nắm tay lại trước miệng ho khan vài tiếng. Hắn lên tiếng nói: “Tộc trưởng, trưởng lão Vân Lăng đã có lòng như vậy chẳng lẽ tộc trưởng không động lòng hay sao? Dù sao tông chủ Vân Vận sắp trở thành dâu của Tiêu gia ta rồi! Tộc trưởng đem mấy thứ này ra đổi tính ra cũng không thiệt thòi!” Mặc dù trong lòng đại trưởng lão có chút củ kết và khó chịu vì Vân Vận ra tay trước với tên tiểu tử Tiêu Sơn kia nhưng lão ở mấy gần đầy nhận được tin thư dường như tôn nữ lão đã ở đế đô Gia Mã. Dù trong thư không nói rõ nhưng chắc chắn tôn nữ lão thất thân vào trong tay Tiêu Sơn. Lần này thì xem tiểu tử kia chạy vào đâu được. Chuyện này coi như lão bỏ qua, cứ giúp Vân Lăng một lần xem ra không mất cái gì.
Lão già nhị trưởng lão trong gia tộc nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn về phía Tiêu Chiến mà nói: “Lão phu cũng cho là như vậy. Chúng ta nên đặt lợi ích ra tộc lên trên hết. Hy sinh hai món đồ không có bất cứ tác dụng gì với gia tộc chẳng bằng đổi lấy tài nguyên giúp gia tộc lớn mạnh”.
Khóe miệng tam trưởng lão hơi kéo lên. Mặc dù tôn nữ Tiêu Mị của lão không có trở thành nữ nhân của Tiêu Sơn nhưng lão cũng hiểu chuyện gì là tốt nhất cho gia tộc. Lão ngay sau đó gật đầu lên tiếng nói: “Lão phu cũng cho rằng hai vị trưởng lão nói đúng. Giữ một thứ không có ích lợi với gia tộc chẳng thà đổi lấy món đồ hữu ích con hơn. Giữ lại một món đồ không biết ai biết nó có nguy hiểm cho gia tộc hay không?”
Thấy được ba vị trưởng lão của Tiêu gia đều nói như vậy thì Tiêu Chiến cảm giác được khóe miệng co quắp. Hắn không ngờ được lần này là cả ba lão già lại đồng thời gây sức ép cho bản thân mình như vậy. Ngón tay Tiêu Chiến chỉ về phía ba người, bộ dạng của hắn trong lúc này có chút khó chịu nói: “Các ngươi...” Sau khi nói xong câu này thì Tiêu Chiến chỉ thở dài ra một hơi. Hắn lẳng lặng nói: “Dù thế nào đi nữa ta tuyệt đối sẽ không mang hai món đồ gia truyền đó ra đổi lấy những thứ đó.”
Mẫy lão già trưởng lão trong lòng thầm mắng: “Vu hủ, cố chấp...” Thật ra thì mấy lão cũng chẳng có e ngại chút nào Tiêu Chiến. Phải biết được rằng Tiêu Chiến tại thời điểm hiện giờ vốn không có bao nhiêu sức nặng. Mặc dù Tiêu Chiến nhận Tiêu Sơn làm nghĩa tử nhưng thực tế tình cảm Tiêu Chiến với Tiêu Sơn không có bất cứ nặng nhẹ chút nào. Muốn nói quyền lực của Tiêu gia người nào lớn nhất hiện nay có lẽ chính là Tiêu Sơn. Không có bất cứ ai vượt qua Tiêu Sơn, dù sao thực lực mới là yếu tố quyết định vị trí ở đây.
Hai hàng lông mày đại trưởng lão nhăn lại, hắn lên tiếng nói: “Tiêu Chiến, tại sao ngươi không đồng ý đổi những thứ đó vì gia tộc. Giữ thứ ấy có tác dụng gì?”
“Hừ...” Hai bàn tay Tiêu Chiến nắm chặt lại. Hắn đảm bảo có chín thành là mấy lão già này nhận hối lộ của Vân Lăng hoặc bị mấy đồ Vân Lăng mua chuộc. Trong lòng Tiêu Chiến thầm chửi mấy lão già này không có tiền đồ. Tuy nhiên trong lúc này Tiêu Chiến quả quyết mở miệng nói: “Dù thế nào ta cũng sẽ không mang hai món đồ gia truyền ra đổi lấy thứ này...”
Lão già đại trưởng lão thở dài ra một hơi. Thực ra thì lão đã sớm không nhìn Tiêu Chiến vừa mắt. Dù Tiêu gia mặt ngoài lớn mạnh nhưng bên trong vẫn có khá nhiều lỗ thủng. Hiển nhiên quan hệ giữa Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão cũng không tốt đẹp. Bất kể là chính trị và thực lực thì Tiêu Chiến không thể khiến cho ba vị trưởng lão hoàn toàn đi theo. Đại trưởng lão có vài phần tức giận, hắn lên tiếng nói: “Tiêu Chiến đừng quên ngươi là tộc trưởng Tiêu gia. Ngươ phải biết vì Tiêu gia mà suy nghĩ.”
Hai hàm răng Tiêu Chiến khẽ cắn lại, trong lúc này hắn thực sự vô cùng tức giận. Hắn nhìn về phía lão già đại trưởng lão nói: “Chính vì Tiêu gia, ta tuyệt đối sẽ không giao ra hai mảnh ngọc đó!”
Vân Lăng và Cát Diệp nhìn về phía nhau. Hiển nhiên họ thấy thái độ quyết liệt của Tiêu Chiến. Lần này xem ra chuyến đi của họ không thành công như dự định. Họ cứ nghĩ rằng lấy quan hệ Vân Lam tông cùng với Tiêu gia cộng thêm lợi ích đánh đồng thì có mười thành Tiêu Chiến sẽ đồng ý giao hai thứ này ra ngoài.
Vân Lăng hít một hơi thật sâu, trong lúc này hắn hướng về phía mấy người Tiêu gia nói: “Các vị, hãy để lão phu nói một lời!” Nhất thời mọi người bị cắt đứt, tất cả đều trầm mặc. Vân Lăng trong lúc này mới ra một đòn quyết định. Vân Lăng mỉm cười nói: “Các vị hẳn nghe được tin tức trưởng lão trong tông đại sư Cổ Hà đã tiến vào luyện dược sư thất phẩm!”
“A” Nghe được lời này mấy lão già cũng hơi kinh ngạc hô lên một tiếng. Xem ra vẻ mặt của mấy lão già dường như sớm biết việc này.
Vân Lăng mỉm cười cực kỳ thân thiện, bàn tay hắn chìa ra nói: “Nếu như tộc trưởng Tiêu Chiến đồng ý trao đổi lão phu đồng ý đưa ra điều kiện đại sư Cổ Hà sẽ nguyện ý vì Tiêu gia các vị ra tay ba lần...”
“Cái gì?” Nghe được lời này thì ba lão già đều trợn mắt há hốc mồm. Hiển nhiên họ biết được Cổ Hà tiến vào luyện dược sư thất phẩn. Phải biết được mấy tuần trước tin tức này đã đến thành Ô Thản. Ba lần hứa hẹn của một vị luyện dược sư thất phẩm đáng giá cỡ nào. Ngay sau đó trong con mắt của mấy lão già dường như đang sáng rực lên những ánh kim quang. Đám lão già nhìn về phía Vân Lăng giống hệt như đang nhìn về phía một vị đại mỹ nữ bị lột truồng toàn thân không có chút sức chống cự nào, nàng đang dùng tay che lấy bộ phận nhạy cảm cùng với khuôn mặt sợ hãi.
Thấy được ba lão già nhìn về phía mình như vậy thì trong lòng Vân Lăng có chút khinh bỉ nhưng cũng tràn ngập hài lòng. Hắn mỉm cười nói: “Các vị yên tâm, lần này ta nhận được do chính tay lão tông chủ Vân Sơn chỉ định có thể tùy tiện quyết định!” Vân Lăng biết hiện giờ Tiêu gia vốn đã không như trước thế nên mới quyết định ra giá cao như vậy. Vân Lăng không cho rằng giá của mình sẽ khiến cho mấy lão già này nghĩ rằng hai món đồ kia chắc chắn có bí mật vô cùng lớn. Mấy lão già sống thành tinh hết rồi chỉ cần khôn ngoan cũng hiểu giữ một món đồ đầy bí mật bên mình mà mình không hiểu rõ nó đồng thời vì nó mà rất có thể gặp nguy hiểm chẳng thà đổi lấy một thứ hữu ích cho mình. Tất nhiên có những người quá tham lam đến mức nhất định phải thu giữ bo bo bên mình.
Tiêu Chiến đưa tay lên gạt phất một cái, hắn lên tiếng nói: “Xin các vị thứ lỗi! Việc này Tiêu Chiến không thể đồng ý. Ý ta đã quyết, ta tuyệt đối không giao hai món đồ này đổi lấy những món đồ kia. Các vị xin chớ nhắc đến việc này!”
“Tiêu Chiến, ngươi...” Ngón tay nhị trưởng lão Tiêu gia chỉ thẳng về phía Tiêu Chiến, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Hắn không nghĩ đến việc ba lão già đồng thời gây áp lực lên Tiêu Chiến vậy mà Tiêu Chiến quả quyết từ chối việc này.
Nãy giờ đã sớm không nhịn được thì lão già đại trưởng lão của Tiêu gia lên tiếng nói: “Tiêu Chiến, ngươi mặc dù là tộc trưởng Tiêu gia nhưng theo nguyên tắc bọn ta có thể đưa ra việc bầu lại tộc trưởng Tiêu gia, chỉ cần vượt qua năm thành số người đồng ý bầu ra người mới như vậy ghế tộc trưởng ngươi khó giữ lại. Ngươi nên biết thân phận của mình đi Tiêu Chiến, đừng làm việc quá đáng!”
“Rầm” Bàn tay Tiêu Chiến đưa lên vỗ mạnh lên bàn. Hắn cảm giác được vô cùng tức giận bởi vì mẫy lão già này dường như đang bênh người ngoài. Hắn hướng về phía ba lão già kia nói: “Dù thế nào ta tuyệt đối cũng không đem hai thứ đó đổi lấy mấy món đồ này. Các ngươi từ bỏ ý định này đi. Hừ...” Hắn quay về phía mấy người sau đó nói: “Các vị thứ lỗi...” Nói xong Tiêu Chiến đã phất tay áo hướng về phía cửa.
Đại trưởng lão lẳng lặng quát lên: “Tiêu Chiến... ngươi...” Bàn chân Tiêu Chiến hơi dừng lại một chút nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng rời đi nơi này để mặc mấy lão già ở đó.
Vân Lăng không nghĩ được chuyến đi này của mình lại trở nên như vậy. Xem ra Vân Lăng còn rất thức thời. Hai bàn tay Vân Lăng chắp lại, hắn đối với mấy vị trưởng lão Tiêu gia vẫn cực kỳ khách khí. Trên khuôn mặt Vân Lăng lúc này xuất hiện vẻ thông cảm, hắn nói: “Các vị, xem ra mấy người chúng ta trong ngày hôm nay đã làm phiền các vị rồi. Xem ra không khí hôm nay không được tốt, trong vài ngày nữa lão phu lại đến làm khách hy vọng các vị không ngại!”
Mẫy lão già trưởng lão Tiêu gia đều chắp tay lại, đại trưởng lão chắp tay bình thản nói: “Không có việc gì, trưởng lão Vân Lăng khách khí rồi. Các vị chính là khách quý của Tiêu gia ta sao có thể nói là làm phiền cho được. Các vị nếu không ngại hãy cứ ở lại Tiêu gia ta, chúng ta vẫn còn có rất nhiều phòng chống!”
Đầu Vân Lăng nhẹ nhàng lắc lắc, hắn cười khổ nói: “Các vị, chúng ta đã chuẩn bị một chỗ dừng chân rồi, không dám làm phiền mọi người. Trong vài ngày nữa lão phu trở lại làm phiền các vị tiếp đại hy vọng các vị không cảm thấy phiền phức!”
“Nào có, nào có...” Mấy lão già trưởng lão Tiêu gia mỉm cười khua khua tay. Đại trưởng lão nở nụ cười thân thiện, bàn tay chìa ra, lão lên tiếng nói: “Để lão phu tiến các vị một đoạn đường!”
Cát Diệp cũng chắp tay nói: “Vậy làm phiền các vị trưởng lão!”
Trong một khu vực tửu lầu khá cao và cách Tiêu phủ cũng không quá xa, một lão già nhàn nhã uống trà trong tửu lầu. Ánh mắt của hắn quét về phía Tiêu phủ thấy được đám người Vân Lam tông trực tiếp xách mấy mòn hàng bước ra ngoài thì khóe miệng của lão già hơi nhếch lên. Lão già lẩm bẩm nói: “Xem ra đã đến lúc đánh phủ đầu Hồn điện và Hồn tộc một lần rồi. Mọi sự làm sao có thể thoát được tính toán trong lòng bàn tay của gia chủ!”
...
Một cánh chim khá lớn màu xanh đang vỗ mạnh đôi cánh nâng theo thân thể ba người, một nam và hai nữ bay thẳng về hướng thành Ô Thản.
Đôi mắt người thanh niên nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng đang tựa vào bên vai trái của mình thì khóe miệng người thanh niên hơi nhếch lên. Hắn cười khổ trong lòng thầm nghĩ: “Không có cách nào thu Tiên Nhi vào trong không gian màu xanh, chẳng lẽ là do công pháp nàng tu luyện sao? Giống như việc thu Tiên Nhi vào bên trong gặp phải sự bài xích mãnh liệt”
Bất chợt một âm thanh khó chịu vang lên: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Nghe được âm thanh này thì Tiêu Sơn tỉnh lại, hắn thấy được khuôn mặt khó chịu của Tiêu Ngọc đang nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên hiển nhiên đang đẩy Tiêu Ngọc ra chiếm một vị trí lớn hơn bên người Tiêu Sơn. Thấy được cảnh này Tiêu Sơn chỉ biết cười khổ một tiếng. Hắn không biết làm thế nào cho phải đối với hai vị thê tử này nữa.
Tiểu Y Tiên chỉ khoanh tay trước ngực để bộ hung khí của mình có vẻ to hơn một chút, nàng lẳng lặng lên tiếng nói: “Ta chỉ lấy đúng phần mình được nhận mà thôi!”
Nghe được lời này thì Tiêu Ngọc có chút tức giận, nàng lên tiếng phản đối nói: “Cái gì là nhận đúng phần của mình? Ngươi tại sao lại đẩy ta ra bên ngoài. Chẳng lẽ chỗ đó là của ngươi chắc!?”
Tiêu Y Tiên ngoảnh mặt đi không nhìn Tiêu Ngọc, nàng bình thản lên tiếng nói: “Ngươi đang ngồi trên lưng Tiểu Lam a. Mà Tiểu Lam chính là ma thú của ta. Nếu ngươi không thích có thể rời khỏi lưng Tiểu Lam kia mà!”
“ngươi...” Hai hàm răng Tiêu Ngọc cắn lại với nhau hiển nhiên nàng tức giận không nhẹ. Bất kể so sánh về thứ gì thì Tiêu Ngọc cũng không hơn Tiểu Y Tiên ngoài chiếc chân thon dài của nàng làm Tiêu Sơn điên cuồng ra. Trong mấy người thì nàng cũng không phải là người được hắn yêu thích nhất.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên. Hắn trực tiếp kéo hai nàng lại gần về phía bên nhau. Bàn tay trực tiếp một tay chộp lên ngực trái Tiểu Y Tiên, một tay chộp lên ngực phải Tiêu Ngọc đem hai nàng kéo gần lại. Hai nàng có chút giật mình vì hành động của hắn. Hắn mạng mẽ đem hai người kéo vào trong ngực bàn tay không ngừng vân vê bộ hung khí cao ngất của hai người khiến cho hai người ngay lập tức trở nên đỏ ửng mặt.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải trong lúc này quay ra hôn lên đôi môi Tiểu Y Tiên một nụ hôn thật sâu. Ngay sau đó Tiểu Y Tiên mới trở nên ngoan ngoãn một chút. Tiêu Sơn quay sang muốn hôn lên Tiêu Ngọc thì Tiêu Ngọc quay mặt đi, nàng lẳng lặng trả lời nói: “Ai muốn hôn miện ngươi chứ? Miệng ngươi dính nước miếng của nàng ta, thật tởm a!”
Nghe thấy được Tiêu Ngọc nói như vậy thì khuôn mặt Tiểu Y Tiên có mang theo vài phần tức giận. Tiêu Sơn chán nản lắc đầu, hắn biết được Tiêu Ngọc có chút khó chịu bởi vì Tiêu Sơn hôn Tiểu Y Tiên trước sau đó đến mình. Trước khi Tiểu Y Tiên nổi giận, hắn bất đắc dĩ xoay ra một lần nữa hôn Tiểu Y Tiên một nụ hôn thật sâu thấy vậy Tiêu Ngọc hừ lạnh một tiếng. Ngay sau khi hôn xong Tiểu Y Tiên bất chợt Tiêu Sơn ôm chặt lấy Tiêu Ngọc hôn một nụ hôn thật sâu mặc cho nàng dãy dụa. Tiêu Ngọc liên tục đánh lên người Tiêu Sơn sau một lúc thì nàng mới thuận theo tiếp nhận nụ hôn thật sâu của Tiêu Sơn.
Hai người dứt nhau ra, khuôn mặt Tiêu Ngọc trở nên ửng đỏ. Đến bây giờ hai nữ mới chịu ngoan ngoãn nằm vào trong ngực Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lần này hắn cảm giác được nguy hiểm và bất an càng gần hơn. Chính vì điều này mà hắn để toàn bộ số người ở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ còn mình cùng với hai người cưỡi Lam Ưng trở về Tiêu gia. Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiêu gia, với mẫu thân cùng người thân hắn.
...
Tại trong một căn phòng lớn khá lớn với một đám người mặc bộ đồ đen. Một nam nhân mặc áo bào đen trực tiếp bước ra, giọng nói hắn phát ra khàn khàn. Hắn hướng về phía một nam nhân ngồi trên ghế tọa nói: “Điện chủ đây là trường hợp thứ năm ba rồi. Lần này đám người này trực tiếp giả dạng Hồn Điện chúng ta đánh chủ ý vào các thiên tài của viên cổ bát tộc. Hành động của đám người này càng ngày càng điên cuồng. Hơn nữa họ còn luôn cố tình để lại dấu vết liên quan tới Hồn Điện chúng ta. Hiện giờ đám người viễn cổ bát tộc đã bắt đầu để ý tới chúng ta bên này. Nếu như chúng ta cứ tiếp tục để họ làm việc như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến viễn cổ bát tộc tuyệt đối không để yên. Lão phu e rằng...” Nói đến đây lão già khe khẽ thở dài ra một hơi.
Bàn tay người nam nhân đang ngồi trên ghế tọa vỗ mạnh lên trên bàn, hai hàm răng nghiến về phía nhau. Hắn lên tiếng quát lớn: “Các ngươi làm ăn như thế nào như vậy hả? Đến bây giờ vẫn còn chưa có tra ra hung thủ?”
Một nam nhân mặc áo bào đen bước ra, hắn cười khổ nói: “Điện chủ, chúng ta đã bắt được một số người nhưng trong linh hồn họ có trồng cầm chế. Chúng ta không có cách thu được bất cứ tin tức gì...”
“Hừ...” Bàn tay của nam nhân ngồi trên ghế tọa lại lần nữa vỗ mạnh lên bàn. Cả chiếc bàn bị đập tan tành. Trong giọng nói hắn biến thành hoàn toàn tức giận. Hắn quát lớn: “Các ngươi đang biết mình đang nói gì hay không? Đường đường các ngươi là đấu tôn có cả đấu thánh mà nói ra được những lời như vậy. Các ngươi làm việc như vậy hả?”
Một người mặc áo bào đen trong đoàn người phát ra tiếng khàn khàn nói: “Điện chủ, chuyện này không trách được chúng ta chỉ trách kẻ địch quá giảo hoạt. Tuy nhiên theo ta phỏng đoán được kẻ chủ mưu lần này sợ rằng là một trong viễn cổ bát tộc?”
Đôi mắt nam nhân ngồi trên ghế tọa nheo lại, hắn lên tiếng hỏi: “Ngươi nói đến ai?”
Người mặc áo bào đen mở miệng nói: “Cổ tộc!”
“Cổ tộc!?” Hai hàng lông mày người nam nhân ngồi ở ghế tọa nheo lại. Ngón tay của hắn liên tục gõ gõ trên đầu gối mình. Trong nháy mắt tại sao trong con ngươi của hắn lóe ra tia sát khí âm trầm.
...
Cổ giới...
Một người nam nhân trung tuổi mặc một bộ quần áo xanh nhàn nhã uống trà. Trong lúc này một lão già trực tiếp hướng về phía người nam nhân này nói: “Tộc trưởng, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa chỉ cần tộc trưởng ra lệnh một tiếng chúng ta sẽ đánh phủ đầu Hồn tộc khiến cho Hồn tộc...” Hai tay chắp lại, bộ dạng lão già cực kỳ cung kính.
Ngón chỏ trên bàn tay trái của nam nhân trung tuổi này gõ nhẹ lên chiếc bàn đá. Hắn để chén trà lên bàn đá. Ngay sau đó hắn mỉm cười gật đầu nói: “Thực thi kế hoạch này đi đã đến lúc Cổ tộc chúng ta xuất đầu rồi! Hy vọng Hồn Thiên Đế lần này có thể làm gì đó khiến cho ta vui vẻ một chút nếu không trò chơi này không thú vị chút nào cả.”
“Vâng!” Hai tay của lão già chắp lại. Ngay sau đó hắn lẳng lặng đi theo phía sau lưng của người nam nhân này. Trong lòng lão thầm nghĩ: “Không hổ là gia chủ, mọi việc tính toán giống như trong lòng bàn tay. Lần này e rằng Hồn tộc tổn thất thảm trọng đến lúc đó chính là cơ hội Cổ tộc ta ra mặt”
Cả mấy lão già ở đây đều nhìn về phía Tiêu Chiến, vẻ mặt lộ ra không hiểu. Phải biết được rằng chỉ cần Tiêu Chiến đem hai thứ này ra đổi lấy mấy món đồ của Vân Lam tông chính là chăm lợi mà không có một hại. Lý do gì khiến cho Tiêu Chiến không muốn đổi mấy món đồ như vậy làm cho đám người Vân Lam tông cùng với ba lão già trưởng lão của Tiêu gia cảm giác được ngạc nhiên. Phải biết ba thứ đó ngoài có tác dụng tượng trưng không có bất cứ tác dụng gì khác.
Hai tay Vân Lăng chắp lại, trong mắt hắn tràn ngập nghi ngờ tuy nhiên hắn vẫn biểu lộ ra bộ dạng vô cùng trạng nhã và khách khí. Vân Lăng hướng về phía nam nhân trung tuổi ngồi ở vì trí chủ tọa kia: “Tộc trưởng Tiêu Chiến, chẳng lẽ ngươi coi không vừa mắt những điều kiện mà lão hủ đưa ra. Nếu như tộc trưởng không ngại có thể đưa ra thêm điều kiện, chúng ta sẽ cùng bạn bạc được không?”
Trong giọng nói của Vân Lăng tràn ngập cầu khẩn. Hiển nhiên mấy lão cáo già Vân Lăng đang tính toán chuyện gì xảy ra. Phải biết được trước lợi ích bày ra như vậy thì Tiêu Chiến từ chối chuyện như vậy là điều vô lý. Trừ khi hắn đã khám phá ra bí mật của hai thứ đồ đố. Vân Lăng cũng không cho rằng đến sớm không sớm, đến muộn không muộn đúng lúc này thì Tiêu Chiến phát hiện ra bí mật của hai thứ đồ này.
“Hà...” Tiêu Chiến khe khẽ thở dài. Hai tay chắp lại đối với Vân Lăng. Bộ dạng Tiêu Chiến tràn ngập áy náy. Hắn vậy mà đối với Vân Lăng tiến hành xin lỗi. Hắn mở miệng nói: “Xin lỗi các vị, ta thực sự có chỗ khó xử trong lòng. Đây là hai bảo vật gia truyền của Tiêu gia chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối không giao nó cho bất cứ ai. Xin các vị đem mấy món đồ này trở về đi. Lòng tốt của các vị, Tiêu Chiến xin ghi nhận.”
Hai hàng lông mày Vân Lăng và Cát Diệp nhìn về phía nhau. Lời từ chối của Tiêu Chiến cảm giác khiến cho họ khó hiểu. Nếu như Tiêu gia vẫn như trước kia thì Vân Lăng chắc chắn sẽ đưa ra cái tên Vân Lam tông để tiến hành uy hiếp đối với Tiêu gia nhưng hiện giờ Tiêu gia vốn không giống như trước kia. Tiêu gia đều có cường giả đấu tông dù cường giả không ở nơi này. Nếu như đám người Cát Diệp dám lấy ra thực lực để uy hiếp Tiêu gia thì đó là một hành động ngu xuẩn chỉ rước lấy nhục vào người mà thôi.
Vân Lăng nhìn về phía mấy lão già kia. Hiển nhiên hắn đã trao đổi ánh mắt cho mấy lão già. Mấy lão già trưởng lão của Tiêu gia cảm giác trong lòng có chút chột dạ. Bất kể vì lý do gì đi nữa thì mấy lão già này cũng nhận hối lộ của Vân Lăng không thể ăn không của lão già Vân Lăng này như vậy được.
Bàn tay nắm lại, đại trưởng lão đặt nắm tay lại trước miệng ho khan vài tiếng. Hắn lên tiếng nói: “Tộc trưởng, trưởng lão Vân Lăng đã có lòng như vậy chẳng lẽ tộc trưởng không động lòng hay sao? Dù sao tông chủ Vân Vận sắp trở thành dâu của Tiêu gia ta rồi! Tộc trưởng đem mấy thứ này ra đổi tính ra cũng không thiệt thòi!” Mặc dù trong lòng đại trưởng lão có chút củ kết và khó chịu vì Vân Vận ra tay trước với tên tiểu tử Tiêu Sơn kia nhưng lão ở mấy gần đầy nhận được tin thư dường như tôn nữ lão đã ở đế đô Gia Mã. Dù trong thư không nói rõ nhưng chắc chắn tôn nữ lão thất thân vào trong tay Tiêu Sơn. Lần này thì xem tiểu tử kia chạy vào đâu được. Chuyện này coi như lão bỏ qua, cứ giúp Vân Lăng một lần xem ra không mất cái gì.
Lão già nhị trưởng lão trong gia tộc nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn về phía Tiêu Chiến mà nói: “Lão phu cũng cho là như vậy. Chúng ta nên đặt lợi ích ra tộc lên trên hết. Hy sinh hai món đồ không có bất cứ tác dụng gì với gia tộc chẳng bằng đổi lấy tài nguyên giúp gia tộc lớn mạnh”.
Khóe miệng tam trưởng lão hơi kéo lên. Mặc dù tôn nữ Tiêu Mị của lão không có trở thành nữ nhân của Tiêu Sơn nhưng lão cũng hiểu chuyện gì là tốt nhất cho gia tộc. Lão ngay sau đó gật đầu lên tiếng nói: “Lão phu cũng cho rằng hai vị trưởng lão nói đúng. Giữ một thứ không có ích lợi với gia tộc chẳng thà đổi lấy món đồ hữu ích con hơn. Giữ lại một món đồ không biết ai biết nó có nguy hiểm cho gia tộc hay không?”
Thấy được ba vị trưởng lão của Tiêu gia đều nói như vậy thì Tiêu Chiến cảm giác được khóe miệng co quắp. Hắn không ngờ được lần này là cả ba lão già lại đồng thời gây sức ép cho bản thân mình như vậy. Ngón tay Tiêu Chiến chỉ về phía ba người, bộ dạng của hắn trong lúc này có chút khó chịu nói: “Các ngươi...” Sau khi nói xong câu này thì Tiêu Chiến chỉ thở dài ra một hơi. Hắn lẳng lặng nói: “Dù thế nào đi nữa ta tuyệt đối sẽ không mang hai món đồ gia truyền đó ra đổi lấy những thứ đó.”
Mẫy lão già trưởng lão trong lòng thầm mắng: “Vu hủ, cố chấp...” Thật ra thì mấy lão cũng chẳng có e ngại chút nào Tiêu Chiến. Phải biết được rằng Tiêu Chiến tại thời điểm hiện giờ vốn không có bao nhiêu sức nặng. Mặc dù Tiêu Chiến nhận Tiêu Sơn làm nghĩa tử nhưng thực tế tình cảm Tiêu Chiến với Tiêu Sơn không có bất cứ nặng nhẹ chút nào. Muốn nói quyền lực của Tiêu gia người nào lớn nhất hiện nay có lẽ chính là Tiêu Sơn. Không có bất cứ ai vượt qua Tiêu Sơn, dù sao thực lực mới là yếu tố quyết định vị trí ở đây.
Hai hàng lông mày đại trưởng lão nhăn lại, hắn lên tiếng nói: “Tiêu Chiến, tại sao ngươi không đồng ý đổi những thứ đó vì gia tộc. Giữ thứ ấy có tác dụng gì?”
“Hừ...” Hai bàn tay Tiêu Chiến nắm chặt lại. Hắn đảm bảo có chín thành là mấy lão già này nhận hối lộ của Vân Lăng hoặc bị mấy đồ Vân Lăng mua chuộc. Trong lòng Tiêu Chiến thầm chửi mấy lão già này không có tiền đồ. Tuy nhiên trong lúc này Tiêu Chiến quả quyết mở miệng nói: “Dù thế nào ta cũng sẽ không mang hai món đồ gia truyền ra đổi lấy thứ này...”
Lão già đại trưởng lão thở dài ra một hơi. Thực ra thì lão đã sớm không nhìn Tiêu Chiến vừa mắt. Dù Tiêu gia mặt ngoài lớn mạnh nhưng bên trong vẫn có khá nhiều lỗ thủng. Hiển nhiên quan hệ giữa Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão cũng không tốt đẹp. Bất kể là chính trị và thực lực thì Tiêu Chiến không thể khiến cho ba vị trưởng lão hoàn toàn đi theo. Đại trưởng lão có vài phần tức giận, hắn lên tiếng nói: “Tiêu Chiến đừng quên ngươi là tộc trưởng Tiêu gia. Ngươ phải biết vì Tiêu gia mà suy nghĩ.”
Hai hàm răng Tiêu Chiến khẽ cắn lại, trong lúc này hắn thực sự vô cùng tức giận. Hắn nhìn về phía lão già đại trưởng lão nói: “Chính vì Tiêu gia, ta tuyệt đối sẽ không giao ra hai mảnh ngọc đó!”
Vân Lăng và Cát Diệp nhìn về phía nhau. Hiển nhiên họ thấy thái độ quyết liệt của Tiêu Chiến. Lần này xem ra chuyến đi của họ không thành công như dự định. Họ cứ nghĩ rằng lấy quan hệ Vân Lam tông cùng với Tiêu gia cộng thêm lợi ích đánh đồng thì có mười thành Tiêu Chiến sẽ đồng ý giao hai thứ này ra ngoài.
Vân Lăng hít một hơi thật sâu, trong lúc này hắn hướng về phía mấy người Tiêu gia nói: “Các vị, hãy để lão phu nói một lời!” Nhất thời mọi người bị cắt đứt, tất cả đều trầm mặc. Vân Lăng trong lúc này mới ra một đòn quyết định. Vân Lăng mỉm cười nói: “Các vị hẳn nghe được tin tức trưởng lão trong tông đại sư Cổ Hà đã tiến vào luyện dược sư thất phẩm!”
“A” Nghe được lời này mấy lão già cũng hơi kinh ngạc hô lên một tiếng. Xem ra vẻ mặt của mấy lão già dường như sớm biết việc này.
Vân Lăng mỉm cười cực kỳ thân thiện, bàn tay hắn chìa ra nói: “Nếu như tộc trưởng Tiêu Chiến đồng ý trao đổi lão phu đồng ý đưa ra điều kiện đại sư Cổ Hà sẽ nguyện ý vì Tiêu gia các vị ra tay ba lần...”
“Cái gì?” Nghe được lời này thì ba lão già đều trợn mắt há hốc mồm. Hiển nhiên họ biết được Cổ Hà tiến vào luyện dược sư thất phẩn. Phải biết được mấy tuần trước tin tức này đã đến thành Ô Thản. Ba lần hứa hẹn của một vị luyện dược sư thất phẩm đáng giá cỡ nào. Ngay sau đó trong con mắt của mấy lão già dường như đang sáng rực lên những ánh kim quang. Đám lão già nhìn về phía Vân Lăng giống hệt như đang nhìn về phía một vị đại mỹ nữ bị lột truồng toàn thân không có chút sức chống cự nào, nàng đang dùng tay che lấy bộ phận nhạy cảm cùng với khuôn mặt sợ hãi.
Thấy được ba lão già nhìn về phía mình như vậy thì trong lòng Vân Lăng có chút khinh bỉ nhưng cũng tràn ngập hài lòng. Hắn mỉm cười nói: “Các vị yên tâm, lần này ta nhận được do chính tay lão tông chủ Vân Sơn chỉ định có thể tùy tiện quyết định!” Vân Lăng biết hiện giờ Tiêu gia vốn đã không như trước thế nên mới quyết định ra giá cao như vậy. Vân Lăng không cho rằng giá của mình sẽ khiến cho mấy lão già này nghĩ rằng hai món đồ kia chắc chắn có bí mật vô cùng lớn. Mấy lão già sống thành tinh hết rồi chỉ cần khôn ngoan cũng hiểu giữ một món đồ đầy bí mật bên mình mà mình không hiểu rõ nó đồng thời vì nó mà rất có thể gặp nguy hiểm chẳng thà đổi lấy một thứ hữu ích cho mình. Tất nhiên có những người quá tham lam đến mức nhất định phải thu giữ bo bo bên mình.
Tiêu Chiến đưa tay lên gạt phất một cái, hắn lên tiếng nói: “Xin các vị thứ lỗi! Việc này Tiêu Chiến không thể đồng ý. Ý ta đã quyết, ta tuyệt đối không giao hai món đồ này đổi lấy những món đồ kia. Các vị xin chớ nhắc đến việc này!”
“Tiêu Chiến, ngươi...” Ngón tay nhị trưởng lão Tiêu gia chỉ thẳng về phía Tiêu Chiến, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Hắn không nghĩ đến việc ba lão già đồng thời gây áp lực lên Tiêu Chiến vậy mà Tiêu Chiến quả quyết từ chối việc này.
Nãy giờ đã sớm không nhịn được thì lão già đại trưởng lão của Tiêu gia lên tiếng nói: “Tiêu Chiến, ngươi mặc dù là tộc trưởng Tiêu gia nhưng theo nguyên tắc bọn ta có thể đưa ra việc bầu lại tộc trưởng Tiêu gia, chỉ cần vượt qua năm thành số người đồng ý bầu ra người mới như vậy ghế tộc trưởng ngươi khó giữ lại. Ngươi nên biết thân phận của mình đi Tiêu Chiến, đừng làm việc quá đáng!”
“Rầm” Bàn tay Tiêu Chiến đưa lên vỗ mạnh lên bàn. Hắn cảm giác được vô cùng tức giận bởi vì mẫy lão già này dường như đang bênh người ngoài. Hắn hướng về phía ba lão già kia nói: “Dù thế nào ta tuyệt đối cũng không đem hai thứ đó đổi lấy mấy món đồ này. Các ngươi từ bỏ ý định này đi. Hừ...” Hắn quay về phía mấy người sau đó nói: “Các vị thứ lỗi...” Nói xong Tiêu Chiến đã phất tay áo hướng về phía cửa.
Đại trưởng lão lẳng lặng quát lên: “Tiêu Chiến... ngươi...” Bàn chân Tiêu Chiến hơi dừng lại một chút nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng rời đi nơi này để mặc mấy lão già ở đó.
Vân Lăng không nghĩ được chuyến đi này của mình lại trở nên như vậy. Xem ra Vân Lăng còn rất thức thời. Hai bàn tay Vân Lăng chắp lại, hắn đối với mấy vị trưởng lão Tiêu gia vẫn cực kỳ khách khí. Trên khuôn mặt Vân Lăng lúc này xuất hiện vẻ thông cảm, hắn nói: “Các vị, xem ra mấy người chúng ta trong ngày hôm nay đã làm phiền các vị rồi. Xem ra không khí hôm nay không được tốt, trong vài ngày nữa lão phu lại đến làm khách hy vọng các vị không ngại!”
Mẫy lão già trưởng lão Tiêu gia đều chắp tay lại, đại trưởng lão chắp tay bình thản nói: “Không có việc gì, trưởng lão Vân Lăng khách khí rồi. Các vị chính là khách quý của Tiêu gia ta sao có thể nói là làm phiền cho được. Các vị nếu không ngại hãy cứ ở lại Tiêu gia ta, chúng ta vẫn còn có rất nhiều phòng chống!”
Đầu Vân Lăng nhẹ nhàng lắc lắc, hắn cười khổ nói: “Các vị, chúng ta đã chuẩn bị một chỗ dừng chân rồi, không dám làm phiền mọi người. Trong vài ngày nữa lão phu trở lại làm phiền các vị tiếp đại hy vọng các vị không cảm thấy phiền phức!”
“Nào có, nào có...” Mấy lão già trưởng lão Tiêu gia mỉm cười khua khua tay. Đại trưởng lão nở nụ cười thân thiện, bàn tay chìa ra, lão lên tiếng nói: “Để lão phu tiến các vị một đoạn đường!”
Cát Diệp cũng chắp tay nói: “Vậy làm phiền các vị trưởng lão!”
Trong một khu vực tửu lầu khá cao và cách Tiêu phủ cũng không quá xa, một lão già nhàn nhã uống trà trong tửu lầu. Ánh mắt của hắn quét về phía Tiêu phủ thấy được đám người Vân Lam tông trực tiếp xách mấy mòn hàng bước ra ngoài thì khóe miệng của lão già hơi nhếch lên. Lão già lẩm bẩm nói: “Xem ra đã đến lúc đánh phủ đầu Hồn điện và Hồn tộc một lần rồi. Mọi sự làm sao có thể thoát được tính toán trong lòng bàn tay của gia chủ!”
...
Một cánh chim khá lớn màu xanh đang vỗ mạnh đôi cánh nâng theo thân thể ba người, một nam và hai nữ bay thẳng về hướng thành Ô Thản.
Đôi mắt người thanh niên nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng đang tựa vào bên vai trái của mình thì khóe miệng người thanh niên hơi nhếch lên. Hắn cười khổ trong lòng thầm nghĩ: “Không có cách nào thu Tiên Nhi vào trong không gian màu xanh, chẳng lẽ là do công pháp nàng tu luyện sao? Giống như việc thu Tiên Nhi vào bên trong gặp phải sự bài xích mãnh liệt”
Bất chợt một âm thanh khó chịu vang lên: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Nghe được âm thanh này thì Tiêu Sơn tỉnh lại, hắn thấy được khuôn mặt khó chịu của Tiêu Ngọc đang nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên hiển nhiên đang đẩy Tiêu Ngọc ra chiếm một vị trí lớn hơn bên người Tiêu Sơn. Thấy được cảnh này Tiêu Sơn chỉ biết cười khổ một tiếng. Hắn không biết làm thế nào cho phải đối với hai vị thê tử này nữa.
Tiểu Y Tiên chỉ khoanh tay trước ngực để bộ hung khí của mình có vẻ to hơn một chút, nàng lẳng lặng lên tiếng nói: “Ta chỉ lấy đúng phần mình được nhận mà thôi!”
Nghe được lời này thì Tiêu Ngọc có chút tức giận, nàng lên tiếng phản đối nói: “Cái gì là nhận đúng phần của mình? Ngươi tại sao lại đẩy ta ra bên ngoài. Chẳng lẽ chỗ đó là của ngươi chắc!?”
Tiêu Y Tiên ngoảnh mặt đi không nhìn Tiêu Ngọc, nàng bình thản lên tiếng nói: “Ngươi đang ngồi trên lưng Tiểu Lam a. Mà Tiểu Lam chính là ma thú của ta. Nếu ngươi không thích có thể rời khỏi lưng Tiểu Lam kia mà!”
“ngươi...” Hai hàm răng Tiêu Ngọc cắn lại với nhau hiển nhiên nàng tức giận không nhẹ. Bất kể so sánh về thứ gì thì Tiêu Ngọc cũng không hơn Tiểu Y Tiên ngoài chiếc chân thon dài của nàng làm Tiêu Sơn điên cuồng ra. Trong mấy người thì nàng cũng không phải là người được hắn yêu thích nhất.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên. Hắn trực tiếp kéo hai nàng lại gần về phía bên nhau. Bàn tay trực tiếp một tay chộp lên ngực trái Tiểu Y Tiên, một tay chộp lên ngực phải Tiêu Ngọc đem hai nàng kéo gần lại. Hai nàng có chút giật mình vì hành động của hắn. Hắn mạng mẽ đem hai người kéo vào trong ngực bàn tay không ngừng vân vê bộ hung khí cao ngất của hai người khiến cho hai người ngay lập tức trở nên đỏ ửng mặt.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải trong lúc này quay ra hôn lên đôi môi Tiểu Y Tiên một nụ hôn thật sâu. Ngay sau đó Tiểu Y Tiên mới trở nên ngoan ngoãn một chút. Tiêu Sơn quay sang muốn hôn lên Tiêu Ngọc thì Tiêu Ngọc quay mặt đi, nàng lẳng lặng trả lời nói: “Ai muốn hôn miện ngươi chứ? Miệng ngươi dính nước miếng của nàng ta, thật tởm a!”
Nghe thấy được Tiêu Ngọc nói như vậy thì khuôn mặt Tiểu Y Tiên có mang theo vài phần tức giận. Tiêu Sơn chán nản lắc đầu, hắn biết được Tiêu Ngọc có chút khó chịu bởi vì Tiêu Sơn hôn Tiểu Y Tiên trước sau đó đến mình. Trước khi Tiểu Y Tiên nổi giận, hắn bất đắc dĩ xoay ra một lần nữa hôn Tiểu Y Tiên một nụ hôn thật sâu thấy vậy Tiêu Ngọc hừ lạnh một tiếng. Ngay sau khi hôn xong Tiểu Y Tiên bất chợt Tiêu Sơn ôm chặt lấy Tiêu Ngọc hôn một nụ hôn thật sâu mặc cho nàng dãy dụa. Tiêu Ngọc liên tục đánh lên người Tiêu Sơn sau một lúc thì nàng mới thuận theo tiếp nhận nụ hôn thật sâu của Tiêu Sơn.
Hai người dứt nhau ra, khuôn mặt Tiêu Ngọc trở nên ửng đỏ. Đến bây giờ hai nữ mới chịu ngoan ngoãn nằm vào trong ngực Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lần này hắn cảm giác được nguy hiểm và bất an càng gần hơn. Chính vì điều này mà hắn để toàn bộ số người ở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ còn mình cùng với hai người cưỡi Lam Ưng trở về Tiêu gia. Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiêu gia, với mẫu thân cùng người thân hắn.
...
Tại trong một căn phòng lớn khá lớn với một đám người mặc bộ đồ đen. Một nam nhân mặc áo bào đen trực tiếp bước ra, giọng nói hắn phát ra khàn khàn. Hắn hướng về phía một nam nhân ngồi trên ghế tọa nói: “Điện chủ đây là trường hợp thứ năm ba rồi. Lần này đám người này trực tiếp giả dạng Hồn Điện chúng ta đánh chủ ý vào các thiên tài của viên cổ bát tộc. Hành động của đám người này càng ngày càng điên cuồng. Hơn nữa họ còn luôn cố tình để lại dấu vết liên quan tới Hồn Điện chúng ta. Hiện giờ đám người viễn cổ bát tộc đã bắt đầu để ý tới chúng ta bên này. Nếu như chúng ta cứ tiếp tục để họ làm việc như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến viễn cổ bát tộc tuyệt đối không để yên. Lão phu e rằng...” Nói đến đây lão già khe khẽ thở dài ra một hơi.
Bàn tay người nam nhân đang ngồi trên ghế tọa vỗ mạnh lên trên bàn, hai hàm răng nghiến về phía nhau. Hắn lên tiếng quát lớn: “Các ngươi làm ăn như thế nào như vậy hả? Đến bây giờ vẫn còn chưa có tra ra hung thủ?”
Một nam nhân mặc áo bào đen bước ra, hắn cười khổ nói: “Điện chủ, chúng ta đã bắt được một số người nhưng trong linh hồn họ có trồng cầm chế. Chúng ta không có cách thu được bất cứ tin tức gì...”
“Hừ...” Bàn tay của nam nhân ngồi trên ghế tọa lại lần nữa vỗ mạnh lên bàn. Cả chiếc bàn bị đập tan tành. Trong giọng nói hắn biến thành hoàn toàn tức giận. Hắn quát lớn: “Các ngươi đang biết mình đang nói gì hay không? Đường đường các ngươi là đấu tôn có cả đấu thánh mà nói ra được những lời như vậy. Các ngươi làm việc như vậy hả?”
Một người mặc áo bào đen trong đoàn người phát ra tiếng khàn khàn nói: “Điện chủ, chuyện này không trách được chúng ta chỉ trách kẻ địch quá giảo hoạt. Tuy nhiên theo ta phỏng đoán được kẻ chủ mưu lần này sợ rằng là một trong viễn cổ bát tộc?”
Đôi mắt nam nhân ngồi trên ghế tọa nheo lại, hắn lên tiếng hỏi: “Ngươi nói đến ai?”
Người mặc áo bào đen mở miệng nói: “Cổ tộc!”
“Cổ tộc!?” Hai hàng lông mày người nam nhân ngồi ở ghế tọa nheo lại. Ngón tay của hắn liên tục gõ gõ trên đầu gối mình. Trong nháy mắt tại sao trong con ngươi của hắn lóe ra tia sát khí âm trầm.
...
Cổ giới...
Một người nam nhân trung tuổi mặc một bộ quần áo xanh nhàn nhã uống trà. Trong lúc này một lão già trực tiếp hướng về phía người nam nhân này nói: “Tộc trưởng, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa chỉ cần tộc trưởng ra lệnh một tiếng chúng ta sẽ đánh phủ đầu Hồn tộc khiến cho Hồn tộc...” Hai tay chắp lại, bộ dạng lão già cực kỳ cung kính.
Ngón chỏ trên bàn tay trái của nam nhân trung tuổi này gõ nhẹ lên chiếc bàn đá. Hắn để chén trà lên bàn đá. Ngay sau đó hắn mỉm cười gật đầu nói: “Thực thi kế hoạch này đi đã đến lúc Cổ tộc chúng ta xuất đầu rồi! Hy vọng Hồn Thiên Đế lần này có thể làm gì đó khiến cho ta vui vẻ một chút nếu không trò chơi này không thú vị chút nào cả.”
“Vâng!” Hai tay của lão già chắp lại. Ngay sau đó hắn lẳng lặng đi theo phía sau lưng của người nam nhân này. Trong lòng lão thầm nghĩ: “Không hổ là gia chủ, mọi việc tính toán giống như trong lòng bàn tay. Lần này e rằng Hồn tộc tổn thất thảm trọng đến lúc đó chính là cơ hội Cổ tộc ta ra mặt”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook