Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
-
Chương 22: Tẩy tủy đan
Tiêu Sơn sau khi trở lại biệt viện, hắn mở ra cánh cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Nhìn căn phòng đơn sơ hắn thở phào nhẹ nhọm. Quả thực Nhã Phi ngày một giống yêu tinh đi câu dẫn nam nhân rồi. Nếu như chỗ đó không có người hắn chắc không nhịn được mà đè nàng xuống tiến hành cái gọi là tăng trưởng dân số. Tiêu Sơn nhẹ nhàng bóp mũi một cái vô cùng thỏa mãn nở ra một nỵ cười. Hắn nhìn vào trong huyết giới chỉ, lần này trở lại phòng đấu giá Đắc Thước Nhĩ mua được khá nhiều thứ.
Tiêu Sơn bắt đầu ngồi khoanh chân chìm vào khu vực không gian thân bí. Khi chân hắn chạm vào mặt đất trong không gian thần bí kia, hắn nhìn quanh thì thấy một không gian đầy rẫy những dược thảo kỳ hoa tuy chỉ là cấp thấp song chúng lại bốc ra hương thơm ngào ngạt, dạt dào sinh cơ. Tiêu Sơn tiến về phía, hắn cúi xuống ngắt mọt bùi cây màu vàng phát ra hương thơm ngào ngạt cùng với mấy cây nấm khá lớn. Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: "Điều chế tẩy tủy đan yêu cầu diệp thiên thảo, thổ linh chi, hoàng liên tinh... cấp độ đều là cấp thấp dược liệu nhưng tại sao tẩy tủy đan lại được sếp vào bảo đan hạ phẩm nhỉ?". Tiêu Sơn có chút thắc mắc bởi vì dược liệu mà hắn cần đều sử dụng các loại vật liệu cấp một cấp hai mà thôi, cao thì có một vài cây dược liệu cấp ba nhưng đan dược lại được xếp vào bảo đan sơ cấp tương đương với tứ phẩm đan dược.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn cầm trong tay mấy bụi cây đan dược, hắn cũng không nghĩ quá nhiều nhanh chóng lấy ra hắc đỉnh đặt ở trên mặt đất cách xa khu vực dược liệu một chút. Hai tay Tiêu Sơn kết ấn, từ ngón tay của hắn bắn ra một ngọn lửa bay về phía hắc đỉnh. Chỉ trong phút chốc hắc đỉnh bắt đầu phát ra ngọn lửa đỏ rực. Ngọn lửa này phút chốc làm cho không gian trong này trở nên nóng lực. Tiêu Sơn trong tay đám dược liệu toàn bộ ném vào trong dược đỉnh. Cách luyện tẩy tủy đan không tính theo việc tạo thành một viên mà tính theo lô. Tùy theo lượng đầu nhập dược liệu lớn hay nhỏ cùng với chất lượng đưa vào nhiều hay ít mà chất lượng và số lượng tẩy tủy đan tạo ra khác nhau. Trong mỗi viên đan dược có khi phẩm chất còn không đồng đều.
Tuy vậy việc luyện ra tẩy tủy đan phương thức quả thực so với cách luyện đan dược hoàn toàn khác biệt so với đấu khí đại lục. Nhưng về cấp bậc luyện dược khó phân ra cao thấp, vì hai cách luyện dược đều có nét riêng của nó. Tẩy tủy đan tính ra chỉ là đan dược cấp thấp nếu tính ở đấu khí đại lục vì nó sử dụng dược liệu không vượt quá cấp ba nhưng thực tế tẩy tủy đan lại tính là cấp bốn đan dược. Tiêu Sơn cũng không có suy nghĩ quá nhiều về điều này hắn bắt đầu tập trung vào việc luyện đan.
Ngọn lửa bắt đầu bốc lên, hắn dùng linh hồn lực chăm chú quan sát vào trong dược đỉnh. Lúc này mấy cây dược liệu bắt đầu bốc khỏi, chúng chảy ra những chất dịch có màu khác nhau lam nhạt, vàng kim, nâu đậm... Chúng đồng loạt kết hợp với nhau tạo ra một đoàn dung dịch vô cùng lớn. Tiêu Sơn phất tay lên thì từ dược đỉnh tuôn ra một đống bụi khí màu hắc sắc. Những bụi khí này đều là dược liệu sau khi tạo thành dung dịch còn tồn động lại.
Tiêu Sơn hai mắt chăm chú nhìn về phía đoàn dung dịch, hắn đưa tay kết ấn đánh về phía hắc đỉnh. Ngọn lửa trong hắc đỉnh bắt đầu biến đổi, chúng trở nên dục dịch hơn. Hoàng sắc ngọn lửa liên tục công kích về phía đoàn dịch thể màu ngân sắc. Đoàn dịch thể màu ngân sắc bắt đầu tự phân chia thành những cụm đoàn dịch thể có kích thước giống như nhau vậy. Chúng bắt đầu cô động dần dần trở thành một viên đan dược màu trắng giống như bột mì vậy.
Hai tay Tiêu Sơn kết ấn một cái từ trong đan dược bắn ra tận sáu viên đan dược tẩy tủy đan. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy viên đan dược thì thầm thở dài: "Phế đan sao?". Hắn lại tiếp tục lấy ra dược liệu tiếp tục vào công việc luyện đan của mình.
Thành đan!...Thành đan!...Thành đan!
Tiêu Sơn nhìn trong tay chỉ có duy nhất sau viên tẩy tủy đan thành công thì thở dài lắc đầu. Hắn luyện tất cả là bốn lần tất cả, làn thứ nhất có sáu viên thì không viên nào thành đan, tất cả đều là phế đan, lần thứ hai thì tám viên thành đan một viên còn lại là phế đan, lần ba thành chín viên thành công là hai viên, lần cuối cùng nhiều nhất mười ba viên đan dược nhưng thanh đan có ba viên. Hiện giờ tổng cộng hắn có sáu viên tẩy tủy đan và ba mươi viên đan dược phế phẩm. Điều này đúng là quá chán nản.
Tiêu Sơn sau khi ra khỏi không gian thần bí hắn thở dài một hơi. Hắn cần nghỉ ngơi điều tức một lát, tinh thần sau bốn lần luyện đan quả thực làm cho hắn có cảm giác mệt mỏi. Hắn lấy ra một viên tẩy tủy đan bắt đầu nuốt vào trong cơ thể. Hắn nhắm mắt điều tức, không biết qua bao lâu lúc này trời đã trở về chiều, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi. Tiêu Sơn cả người đều là một đám chất nhầy màu đen vô cùng hôi thối. Tiêu Sơn lắc lắc mình hắn tiến vào nhà tắm bắt đầu tiến hành tắm rửa một lần. Quả thực mùi ô uế trên cơ thể của hắn có làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Hắn cũng không ngờ sau khi ăn tẩy tủy đan cơ thể hắn vẫn có thể tiết ra mùi kinh dị như vậy. Tiêu Sơn vỗ vỗ con mèo dơi bắt đầu trở về phòng khách chính của gia đình. Thường thường hắn đều ăn bữa tối cùng với mẫu thân của hắn chỉ khi nào Tiêu Yến bận rộn hắn mới thường ăn cơm một mình với thị nữ. Thị nữ này là Tiêu Chiến tộc trưởng tặng riêng cho mẫu thân của hắn. Trong bữa ăn Tiêu Sơn len lén bóp một viên đan dược tẩy tủy đan vào trong canh của mẫu thân hắn. Kết quả là mẫu thân hắn sau khi ăn xong thì có dấu hiệu tiêu chảy hại thị nữ lo lắng gần chết.
Tiêu Sơn nhịn không được một trận cười lớn. Sau khi tắm xong mẫu thân hắn trở nên vô cùng trẻ tuổi. Nàng ăn mặc một thân quần áo đạm nhạt nhưng làn da trắng nõn hồng hào. Tiểu thị nữ nhìn chăm chú về phía thiếu phụ lên tiếng nói: "Phu nhân người xem!?". Nàng nhanh chóng chạy về phía căn phòng lấy ra một chiếc gương cho thiếu phụ xem. Thiếu phụ ngơ ngác nhìn vào mình trong gương, chính nàng cũng không tin được chuyện này xảy ra.
Thiếu phụ phất tay về phía tiểu thị nữ nói: "Tiểu Uyên để riêng ta và Sơn nhi ở lại với nhau. Chúng ta có chuyện riêng cần nói chuyện!"
Tiểu thị nữ tên Tiểu Uyên kia khẽ khom người lên tiếng: "Vâng, phu nhân!" Nói xong nàng ngoan ngoãn lui người đi ra ngoài.
Thiếu phụ nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên nhún nhún vai hắn định lên tiếng thì thiếu phụ lên tiếng hỏi: "Sơn nhi có phải chuyện này do con làm phải không?"
Tiêu Sơn nhún vai nói: "Vâng thưa mẫu thân là do đan dược do sư phụ con tặng cho con. Con không đành lòng mới đem nó cho mẫu thân!"
Nghe thấy thế thiếu phụ giật mình, thiếu phụ nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Đứa bé ngốc tại sao đan dược quý giá như vậy lại có thể để cho ta ăn được không phải rất lãng phí sao?" Tiêu Yến tất nhiên biết việc mình ăn xong đan dược có biến đổi ra sao. Nàng cảm giác được đấu khí tăng trưởng trở lên thuần khiết hơn, người giống như thoát thai hoàn cốt vậy. Trong một lúc mà nàng như trẻ đi mười tuổi vậy.
Tiêu Sơn gãi gãi mùi cười rồi hắn gật đầu một cái nhìn về phía thiếu phụ sau đó lên tiếng: "Mẫu thân người quá lo lắng rồi! Sư phụ tăng cho con hai viên, loại đan dược này sử dụng bất quá tác dụng chỉ duy nhất ở lần đầu, lần thứ hai rất khó có thể tạo ra hiệu quả gì!"
Thiếu phụ nghe những lời này thì cả người thoáng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng trở lên hòa hoãn đi: "Được rồi lần sau con không phải làm như vậy nữa! Có gì cứ nói với mẫu thân là được. Lần trước vết thương của mẫu thân hồi nhanh như vậy cũng là do đan dược sư phụ của con sao?" Tiêu Sơn nhún nhún vai không trả lời. Thấy thế thiếu phụ che miệng cười, nàng dùng ngón tay gõ lên đầu của hắn, trong tâm trí của nàng dù hắn đạt được mười bốn tuổi thì hắn vẫn là tiểu hài tửu trong mắt nàng, thiếu phụ lên tiếng nói: "Đúng rồi vài ngày nữa là lễ thành nhân hàng năm của Tiêu gia ta con có muốn đi không!"
Tiêu Sơn gai gãi mũi nhìn thiếu phụ: "Có lẽ con nên đi một chuyến!"
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Sơn từ từ mở ra mắt. Hắn giờ này mới nhớ đến tẩy tủy đan cùng với viên phế đan kia. Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ ném cho con xú bà nương toàn bộ đống đan dược. Mèo dơi nhìn thấy đống đan dược thì hích hích mũi ngửi vài cái. Sau đó nó há miệng nuốt lấy một viên vào. Nó ngước mắt nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó dùng tay quơ quơ mấy viên đan dược ôm vào lòng giống như sợ Tiêu Sơn sẽ lấy lại. Mặc dù phế đan dược với con người là vô dụng nhưng với yêu thú, ma thú mà nói thì nó không phải là vô dụng chút nào. Thân thể của yêu thú mạnh mẽ hơn con người rất nhiều lên phục dụng phế đan vẫn có hiệu quả khá lớn.
Tiêu Sơn nhìn con mèo dơi nhếch miệng cười, hắn mở cửa thẳng hướng biệt viện của một căn nhà tại Tiêu gia mà bước đến. Đi qua vườn hoa này Tiêu Sơn lại có chút cảm khái, hắn tất nhiên vẫn nhớ những ký ức còn vương vẫn quanh khu vườn nhỏ này. Nhìn hai trung niên nữ tử và trung niên nam tử đang đi khuất xa, hắn biết họ là ai phụ mẫu của Tiêu Tuyết Nhi. Từng đợt ký ức truyền vào não của hắn. Hắn nhìn thấy một tiểu nam hài đang đuổi bắt với tiểu nữ hài ở giữa sân này. Hai tiểu hài tử nở rộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Tiểu nữ hài cười hì hì nói: "Tiêu Sơn đại ca đố huynh bắt được muội đó!"
Tiểu nam hài cười nói: "Tuyết Nhi muội muội, muội chạy đâu thoát. Muội dám chạy trốn khỏi tay của ta sao? Để ta bắt được muội xem muội sẽ làm thế nào?"
Đột nhiên tiểu nữ hài vấp ngã, nàng hét lên: "Ui da, ô, ô..." Nàng bắt đầu khóc rống lên. Tiểu nam hài lúc này không biết phải làm sao. Hăn giống như há miệng mắc quai vậy không biết dỗ dành tiểu nữ hài ra sao?
Tiểu nam hài nhanh chóng từ trong chiếc bồn hoa dật ra một bông hoa nói: "Tuyết Nhi muội muội ngoan đừng khóc nữa được không, thứ này tặng cho muội a!" Hắn đưa bông hoa nhỏ về phía tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cầm lấy bông hoa sau đó ném đi lại bắt đầu mếu máo khóc rống lên. Tiểu nam hài lo lắng sau đó hắn từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn trắng mở ra trong đó có mấy viên kẹo ngọt: "Tuyết Nhi ngoan xem này ca ca mang đến cho muội thứ gì đây. Kẹo đường do chính tay mẫu thân của ta làm đó. Nếu như muội hứa sau này không khóc nữa ta sẽ đem muội ra sau núi chơi thế nào!"
Tiểu nữ hài lúc này dừng khóc nhìn về phía tiểu nam hài: "Có thật không?"
Tiểu nam hài gật đầu nhìn về phía tiểu nữ hài khẳng định: "Tất nhiên rồi, Tiêu Sơn ca ca có bao giờ lừa dối muội chưa?"
Tiểu nữ hài nghe thấy thế gật đầu, nàng đưa ngón tay về phía tiểu nam hài: "Móc nghéo a!"
Tiểu nam hai thấy thế thì mỉm cười, hắn dùng ngón tay út móc nghéo vào ngón tay của tiếu nữ hài, hai ngón tay móc chặt vào nhau liên tục kéo co. Tiểu nữ hài cười nói: "Ca ca hứa rồi đó nha không được thất hứa với Tuyết Nhi. Nếu như ca ca thất hứa với Tuyết Nhi sau này Tuyết Nhi không chơi với ca ca nữa!"
Tiểu nam hài gật đầu lè nhè với giọng trẻ con: "Được rồi ta biết rồi!"
Tiêu Sơn cùi xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên cánh hóa. Hắn vẫn nhớ rõ chính vị trí này hắn lấy ra bông hoa tặng cho tiểu nữ hài. Thời gian không ngờ đã nhanh như vậy. Có lẽ mọi việc không phải lúc nào cũng diễn ra như ý. Bất chợt một âm thanh đánh dứt hắn từ mộng ảo: "Tiêu Sơn ca ca".
Nhìn thấy thiếu nữ mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết, làn da trắng nõn, khuôn mặt đoan trang, đôi môi đỏ mong, thân hình mảnh khảnh. Tiêu Sơn cảm khái trong lòng, mặc dù nàng không được như Huân Nhi thanh thuần khả ái, không được như Nhã Phi yêu mị cực độ nhưng nàng lại có nét đẹp riêng của mình. Thiếu nữ mím mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn ca ca là tìm đến ta sao?"
Tiêu Sơn khe khẽ gật đầu. Con mắt của thiếu nữ ngơ ngác, trong con mắt lại có chút chờ mong. Tiêu Sơn lúc này giọng nói lạnh như băng nói: "Ta biết chuyện chúng ta đã chấm dứt..." nghe những lời này trái tim của thiếu nữ không khỏi xót xa, nàng cắn cắn môi nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng cúi gằm cằm trước ngực. Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở dài, hắn từ trong ngực lấy ra một bình đan dược, hắn nói: "Đây thứ này cho cô!"
Thiếu nữ lúc này kinh ngạc nhìn về phía lọ đan dược sau đó lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn ca ca huynh cho muội!?"
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía khuôn mặt đang ngạc nhiên của thiếu nữ. Một tay đưa ra bình đan dược, một tay đưa lên gãi gãi mũi nói: "Yên tâm đi nó không phải là độc dược đâu. Ta biết thiên phú tu luyện của cô không được tốt có lẽ nó sẽ đảm bảo trrước mười sáu tuổi cô đánh vào bảy đoạn đấu khí!"
Thiếu nữ run run, nàng lẩm bẩm trong lòng nói: "hắn, vậy mà hắn vẫn còn quan tâm đến ta. Hắn vẫn còn thích ta sao? Nhưng ta có đáng để hắn làm như vậy không?" Đầy đủ những câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng. Thiếu nữ run run tay cầm lấy bình ngọc, đôi má nàng hơi đỏ lên nàng mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!"
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn phất tay nói: "Hi vọng sau này chúng ta có thể làm bằng hữu tốt của nhau. Ta cũng không so đó chuyện trước kia nữa. Chí ít thì ta cảm giác được vấn đề nằm ở ta. Có lẽ chúng ta không phải là người có duyên phận. Thế nên ta nhất định sẽ cắt mọi ý nghĩ về cô, cô yên tâm đi!"
Nghe thấy thế cả người thiếu nữ run lên. Nàng nhìn về phía bóng lưng rời đi của Tiêu Sơn, nàng nắm chặt bàn tay lại. Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt đỏ lên, từ khóe mắt của nàng bắt đầu chảy ra một viên lệ. Dưới ánh mặt trời chúng giống như những hạt châu từ từ lăn trên má của thiếu nữ. Nàng quay lưng lại, nhẹ nhàng dùng tay chùi lên mắt của mình. Nàng tuyệt đối không muốn thấy hắn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này. Nàng nhìn về phía bình đan dược, nàng ôm nó vào ngực bắt đầu vuốt ve nó.
Tiêu Sơn lần này tặng đan dược cho nàng có lẽ hắn vẫn có chút tình cảm với Tiêu Tuyết Nhi. Hắn không lý giải được Tuyết Nhi đã đối xử với hắn như vậy tại sao hắn cần làm vậy. Đến cùng là hắn nghĩ gì. Hắn lại tiến vào một biệt viên khá là xinh đẹp nhưng vô cùng yên tĩnh, một vườn hoa thơm ngát với những con bướm đang vờn quanh nhưng cánh hoa. Tiêu Sơn hẹ nhàng sờ lên ngực trái một lần sau đó hắn phất tay hừ nhẹ một tiếng. Hắn bước vào một căn phòng nhẹ nhàng đưa tay lên gõ gõ nhẹ lên cánh cửa.
Tiếng một thiếu nữ ở bên trong vọng ra nói: "Ai vậy!"
Tiêu Sơn giọng nói lạnh lùng vang lên: "Là ta!"
Nghe thấy vậy thiếu nữ giật mình, nàng ngước nhìn về phía cửa phòng. Nàng bắt đầu vuốt tóc trang điểm chút lại bản thân, lúc này Tiêu Huân Nhi mới mở cưa ra. Cánh cửa từ từ mở ra một thiếu niên ánh tuấn với mái tóc bạch kim đang đứng ở ngoài cửa, bất ngờ một con thỏ trắng vọt qua bàn chân của nàng. Con này không phải là con sủng thú xú Tiêu Sơn thì là ai a?
Tiêu Huân Nhi không có để ý đến nó, nàng ngước nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca!"
"Hử" Tiêu Sơn ngước nhìn về phía nàng, hắn lại thở dài một hơi: "Được rồi lần này ta đến đây là có thứ này tặng cho cô!" Hắn không quá vòng vo lấy ra hai bình đan dược, hắn thở dài nói: "Đan dược này rất hữu ích cho việc tu luyện nhưng mỗi người chỉ dùng một viên mới có hiệu quả, dùng viên thứ hai đều không có hiệu quả gì..." Nhìn ánh mắt của Tiêu Huân Nhi có chút nghi kị nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: "Yên tâm không độc, thứ hai không tác dụng phụ. Ta nghĩ nó sẽ rất tốt với cô chỉ như vậy mà thôi!"
Thiếu nữ nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng nói: "Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy!?"
Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn sờ lên ngực trái rồi nhếch miệng cười. Tiêu Huân Nhi nhìn trong nụ cười của Tiêu Sơn có chút chua xót cùng với đau lòng, nàng không hiểu trái tim của nàng tại sao lại hơi thắt lại. Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Cái này sao? Ai biết!? Ta cũng chẳng biết tại sao mình làm như vậy nữa vấn đề là ta làm có lẽ do nó mách bảo!" Tiêu Sơn chỉ vào ngực trái của mình sau đó lên tiếng nói: "Nếu như ta chỉ tặng cho cô một viên chắc hẳn cô sẽ tặng lại nó cho Tiêu Viêm ca ca của cô hoặc sau khi cô dùng xong thì muốn đến chỗ ta xin thêm một viên thế nên..." Tiêu Sơn giang tay ra, mặt hơi u buồn nhưng trên mặt lại nổi lên nụ cười: "Ta chỉ là chuẩn bị sẵn mà thôi!"
Thiếu nữ cầm lấy hai bình đan dược nàng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Ta thay mặt Tiêu Viêm ca ca cảm ơn ngươi!"
Tiêu Sơn phất phất tay nói: "Thôi đi bị kẻ thắng lợi tình trường cảm ơn ta thụ không nổi!" Hắn xoay người đi trước khi đi ngoảnh mặt lại với Tiêu Huân Nhi lên tiếng nói: "Nhớ uống đan dược ta cho được chứ!" Thiếu nữ gật đầu đáp ứng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhìn về phía thiếu nữ: "Yên tâm đi không có thuốc độc đâu nếu ta muốn bỏ dược vào đó cũng là mấy loại âm dương hòa hợp tán, xuân dược, tu nữ da phong cuồng... mà thôi" Tiêu Sơn liệt kê hàng loạt thuốc xuân dược ra.
Tiêu Huân Nhi mặt đỏ bừng bừng tức giận mắng: "Xú nam nhân!"
Tiêu Sơn thở dài, hắn xoay người đi gãi gãi mũi, trong lòng cảm giác hơi nhẹ một chút. Hắn nhìn về phía con mèo dơi. Lúc này con mèo dơi thì liên tục dùng má của nó cọ cọ vào mà của con thỏ. Hai con lúc này vô cùng kỳ cục. Con bạch thỏ thì nhỏ nhỏ mà thân hình con mèo dơi lại giống như một con liệp báo. Mọi người nhìn cảnh này chắc chắn sẽ vỡ bụng mà cười. Lúc này không biết từ đâu con mèo dơi lây ra mấy viên đan dược. Cái này không phải là phế đan dược mà hắn lấy cho mèo dơi sao? Tiêu Sơn có chút tức giận...
Con mèo dơi đẩy đẩy mấy viên đan dược về phía con bạch thỏ. Con bạch thỏ lúc này tiến về phía trước đưa mũi lên hích hích ngửi lấy vài hơi. Nó bắt đầu dùng cái mắt to tròn nhìn về phía con mèo dơi. Con mèo dơi lại đẩy đẩy viên đan dược về phía con bạch thỏ. Bạch thỏ mới từ từ tiến tới từ từ gặm viên đan dược giống như đang gặm ca rốt vậy. Tiêu Sơn nhìn vào trong ánh mắt của con mèo dơi chẳng lẽ đây là vỗ béo sau đó rồi thịt. Nhưng khi mắt hắn nhìn về phía con mèo dơi thì lại thấy giống như giống đực nhìn giống cái vậy. Làm một dâm tặc kinh nghiệm lâu năm hiển nhiên là hắn tất nhiên biết ánh mắt này...
Bốp!
Con mèo dơi bị một lực đá bay ra vài mét, nó ngã lăn lộn. Nó gầm lên thì thấy chủ nhân đang nhìn về phía nó. Nó chỉ ô ô lên mấy tiếng bất mãn. Con thỏ trắng thì lũi lại mấy bước giống như vô cùng sợ sệt, nó ngước mặt lên nhìn về phía con mèo dơi cùng với Tiêu Sơn. Tiêu Sơn khoanh tay hừ nhẹ: "Ngu ngốc, ngươi thì ra là một con dâm thú. Hài,..." Tiêu Sơn thở dài nói: "Thì ra ngươi ăn trộm của ta nhiều đan dược để mang đến cho tiểu tình nhân của ngươi hừ? Thảo nào... thảo nào..." Tiêu Sơn liên tục lẩm bầm từ "thảo nảo".
Tiêu Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn giống như ánh mắt vô cùng kỳ lạ có tức giận có, có buồn cười có, có nghi hoặc có. Tiêu Sơn thở dài nói: "Ngu ngốc, ngu ngốc..." Hắn xoay người sau đó rời đi. Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn công nhận một điều sau khi phát tiết ra một cú đá kia quả thực là hắn cảm giác được thoải mái vô cùng. Hắn quay lại bỏ thêm một câu cho con sủng thú của mình: "Đồ dại gái!"
Con sủng thủ bất mãn nhìn về phía Tiêu Sơn, mặt nó biểu lộ như muốn nói: "Ngươi khác quái gì ta đâu mà nói ta. Ngươi không phải vì gái gú mà đến tận đây đưa đan dược sao!?" Con bạch thỏ nhìn cảnh này thì nó tiến về phía con sủng thú của Tiêu Sơn, nó bắt đầu dùng phương thức giống như con sủng thú bắt đầu cọ cọ về phía con mèo dơi. Con mèo dơi cúi xuống liếm liếm lên đầu con bạch thỏ.
Trên một nhánh cây, bất chợt có một giọng không nhịn được bắt đầu cười lớn ra, hắn đã quan sát trung quanh không có ai lúc này cười lớn: "Hahahaha, tiểu tử này quả là vô cùng thú vị. Tiểu thư người không nghĩ lại sao? Nếu như muốn có thể chọn lại mà!"
Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng, nàng tức giận ngước mắt nhìn về phía bóng đen trên cây: "Lăng lão có gì đáng cười sao?"
Hắc bào nhân ho khan lên vài tiếng: "Không có!" Bất quá khuôn mặt già nua của hắn bắt đầu đỏ lên.
Thiếu nữ hừ lạnh nói: "Lăng lão nếu lão muốn thì cứ cười lên không ai bắt buộc lão phải nhịn đâu!"
"A, Hahahaha..." Lão nhân lúc này mới như được giải phóng bắt đầu cười lớn.
Khuôn mặt Tiêu Huân Nhi đỏ bừng chửi nhỏ: "Xú nam nhân". Nàng ngước nhìn về phía hai con sủng thú đang chơi đùa với nhau: "Hừ chủ chả ra làm sao thảo nào sủng thú cũng như vậy!" Nàng xoay người đi đóng cửa lại phát ra một tiếng rầm lớn.
Tiêu Sơn bắt đầu ngồi khoanh chân chìm vào khu vực không gian thân bí. Khi chân hắn chạm vào mặt đất trong không gian thần bí kia, hắn nhìn quanh thì thấy một không gian đầy rẫy những dược thảo kỳ hoa tuy chỉ là cấp thấp song chúng lại bốc ra hương thơm ngào ngạt, dạt dào sinh cơ. Tiêu Sơn tiến về phía, hắn cúi xuống ngắt mọt bùi cây màu vàng phát ra hương thơm ngào ngạt cùng với mấy cây nấm khá lớn. Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: "Điều chế tẩy tủy đan yêu cầu diệp thiên thảo, thổ linh chi, hoàng liên tinh... cấp độ đều là cấp thấp dược liệu nhưng tại sao tẩy tủy đan lại được sếp vào bảo đan hạ phẩm nhỉ?". Tiêu Sơn có chút thắc mắc bởi vì dược liệu mà hắn cần đều sử dụng các loại vật liệu cấp một cấp hai mà thôi, cao thì có một vài cây dược liệu cấp ba nhưng đan dược lại được xếp vào bảo đan sơ cấp tương đương với tứ phẩm đan dược.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn cầm trong tay mấy bụi cây đan dược, hắn cũng không nghĩ quá nhiều nhanh chóng lấy ra hắc đỉnh đặt ở trên mặt đất cách xa khu vực dược liệu một chút. Hai tay Tiêu Sơn kết ấn, từ ngón tay của hắn bắn ra một ngọn lửa bay về phía hắc đỉnh. Chỉ trong phút chốc hắc đỉnh bắt đầu phát ra ngọn lửa đỏ rực. Ngọn lửa này phút chốc làm cho không gian trong này trở nên nóng lực. Tiêu Sơn trong tay đám dược liệu toàn bộ ném vào trong dược đỉnh. Cách luyện tẩy tủy đan không tính theo việc tạo thành một viên mà tính theo lô. Tùy theo lượng đầu nhập dược liệu lớn hay nhỏ cùng với chất lượng đưa vào nhiều hay ít mà chất lượng và số lượng tẩy tủy đan tạo ra khác nhau. Trong mỗi viên đan dược có khi phẩm chất còn không đồng đều.
Tuy vậy việc luyện ra tẩy tủy đan phương thức quả thực so với cách luyện đan dược hoàn toàn khác biệt so với đấu khí đại lục. Nhưng về cấp bậc luyện dược khó phân ra cao thấp, vì hai cách luyện dược đều có nét riêng của nó. Tẩy tủy đan tính ra chỉ là đan dược cấp thấp nếu tính ở đấu khí đại lục vì nó sử dụng dược liệu không vượt quá cấp ba nhưng thực tế tẩy tủy đan lại tính là cấp bốn đan dược. Tiêu Sơn cũng không có suy nghĩ quá nhiều về điều này hắn bắt đầu tập trung vào việc luyện đan.
Ngọn lửa bắt đầu bốc lên, hắn dùng linh hồn lực chăm chú quan sát vào trong dược đỉnh. Lúc này mấy cây dược liệu bắt đầu bốc khỏi, chúng chảy ra những chất dịch có màu khác nhau lam nhạt, vàng kim, nâu đậm... Chúng đồng loạt kết hợp với nhau tạo ra một đoàn dung dịch vô cùng lớn. Tiêu Sơn phất tay lên thì từ dược đỉnh tuôn ra một đống bụi khí màu hắc sắc. Những bụi khí này đều là dược liệu sau khi tạo thành dung dịch còn tồn động lại.
Tiêu Sơn hai mắt chăm chú nhìn về phía đoàn dung dịch, hắn đưa tay kết ấn đánh về phía hắc đỉnh. Ngọn lửa trong hắc đỉnh bắt đầu biến đổi, chúng trở nên dục dịch hơn. Hoàng sắc ngọn lửa liên tục công kích về phía đoàn dịch thể màu ngân sắc. Đoàn dịch thể màu ngân sắc bắt đầu tự phân chia thành những cụm đoàn dịch thể có kích thước giống như nhau vậy. Chúng bắt đầu cô động dần dần trở thành một viên đan dược màu trắng giống như bột mì vậy.
Hai tay Tiêu Sơn kết ấn một cái từ trong đan dược bắn ra tận sáu viên đan dược tẩy tủy đan. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy viên đan dược thì thầm thở dài: "Phế đan sao?". Hắn lại tiếp tục lấy ra dược liệu tiếp tục vào công việc luyện đan của mình.
Thành đan!...Thành đan!...Thành đan!
Tiêu Sơn nhìn trong tay chỉ có duy nhất sau viên tẩy tủy đan thành công thì thở dài lắc đầu. Hắn luyện tất cả là bốn lần tất cả, làn thứ nhất có sáu viên thì không viên nào thành đan, tất cả đều là phế đan, lần thứ hai thì tám viên thành đan một viên còn lại là phế đan, lần ba thành chín viên thành công là hai viên, lần cuối cùng nhiều nhất mười ba viên đan dược nhưng thanh đan có ba viên. Hiện giờ tổng cộng hắn có sáu viên tẩy tủy đan và ba mươi viên đan dược phế phẩm. Điều này đúng là quá chán nản.
Tiêu Sơn sau khi ra khỏi không gian thần bí hắn thở dài một hơi. Hắn cần nghỉ ngơi điều tức một lát, tinh thần sau bốn lần luyện đan quả thực làm cho hắn có cảm giác mệt mỏi. Hắn lấy ra một viên tẩy tủy đan bắt đầu nuốt vào trong cơ thể. Hắn nhắm mắt điều tức, không biết qua bao lâu lúc này trời đã trở về chiều, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi. Tiêu Sơn cả người đều là một đám chất nhầy màu đen vô cùng hôi thối. Tiêu Sơn lắc lắc mình hắn tiến vào nhà tắm bắt đầu tiến hành tắm rửa một lần. Quả thực mùi ô uế trên cơ thể của hắn có làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Hắn cũng không ngờ sau khi ăn tẩy tủy đan cơ thể hắn vẫn có thể tiết ra mùi kinh dị như vậy. Tiêu Sơn vỗ vỗ con mèo dơi bắt đầu trở về phòng khách chính của gia đình. Thường thường hắn đều ăn bữa tối cùng với mẫu thân của hắn chỉ khi nào Tiêu Yến bận rộn hắn mới thường ăn cơm một mình với thị nữ. Thị nữ này là Tiêu Chiến tộc trưởng tặng riêng cho mẫu thân của hắn. Trong bữa ăn Tiêu Sơn len lén bóp một viên đan dược tẩy tủy đan vào trong canh của mẫu thân hắn. Kết quả là mẫu thân hắn sau khi ăn xong thì có dấu hiệu tiêu chảy hại thị nữ lo lắng gần chết.
Tiêu Sơn nhịn không được một trận cười lớn. Sau khi tắm xong mẫu thân hắn trở nên vô cùng trẻ tuổi. Nàng ăn mặc một thân quần áo đạm nhạt nhưng làn da trắng nõn hồng hào. Tiểu thị nữ nhìn chăm chú về phía thiếu phụ lên tiếng nói: "Phu nhân người xem!?". Nàng nhanh chóng chạy về phía căn phòng lấy ra một chiếc gương cho thiếu phụ xem. Thiếu phụ ngơ ngác nhìn vào mình trong gương, chính nàng cũng không tin được chuyện này xảy ra.
Thiếu phụ phất tay về phía tiểu thị nữ nói: "Tiểu Uyên để riêng ta và Sơn nhi ở lại với nhau. Chúng ta có chuyện riêng cần nói chuyện!"
Tiểu thị nữ tên Tiểu Uyên kia khẽ khom người lên tiếng: "Vâng, phu nhân!" Nói xong nàng ngoan ngoãn lui người đi ra ngoài.
Thiếu phụ nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên nhún nhún vai hắn định lên tiếng thì thiếu phụ lên tiếng hỏi: "Sơn nhi có phải chuyện này do con làm phải không?"
Tiêu Sơn nhún vai nói: "Vâng thưa mẫu thân là do đan dược do sư phụ con tặng cho con. Con không đành lòng mới đem nó cho mẫu thân!"
Nghe thấy thế thiếu phụ giật mình, thiếu phụ nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Đứa bé ngốc tại sao đan dược quý giá như vậy lại có thể để cho ta ăn được không phải rất lãng phí sao?" Tiêu Yến tất nhiên biết việc mình ăn xong đan dược có biến đổi ra sao. Nàng cảm giác được đấu khí tăng trưởng trở lên thuần khiết hơn, người giống như thoát thai hoàn cốt vậy. Trong một lúc mà nàng như trẻ đi mười tuổi vậy.
Tiêu Sơn gãi gãi mùi cười rồi hắn gật đầu một cái nhìn về phía thiếu phụ sau đó lên tiếng: "Mẫu thân người quá lo lắng rồi! Sư phụ tăng cho con hai viên, loại đan dược này sử dụng bất quá tác dụng chỉ duy nhất ở lần đầu, lần thứ hai rất khó có thể tạo ra hiệu quả gì!"
Thiếu phụ nghe những lời này thì cả người thoáng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng trở lên hòa hoãn đi: "Được rồi lần sau con không phải làm như vậy nữa! Có gì cứ nói với mẫu thân là được. Lần trước vết thương của mẫu thân hồi nhanh như vậy cũng là do đan dược sư phụ của con sao?" Tiêu Sơn nhún nhún vai không trả lời. Thấy thế thiếu phụ che miệng cười, nàng dùng ngón tay gõ lên đầu của hắn, trong tâm trí của nàng dù hắn đạt được mười bốn tuổi thì hắn vẫn là tiểu hài tửu trong mắt nàng, thiếu phụ lên tiếng nói: "Đúng rồi vài ngày nữa là lễ thành nhân hàng năm của Tiêu gia ta con có muốn đi không!"
Tiêu Sơn gai gãi mũi nhìn thiếu phụ: "Có lẽ con nên đi một chuyến!"
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Sơn từ từ mở ra mắt. Hắn giờ này mới nhớ đến tẩy tủy đan cùng với viên phế đan kia. Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ ném cho con xú bà nương toàn bộ đống đan dược. Mèo dơi nhìn thấy đống đan dược thì hích hích mũi ngửi vài cái. Sau đó nó há miệng nuốt lấy một viên vào. Nó ngước mắt nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó dùng tay quơ quơ mấy viên đan dược ôm vào lòng giống như sợ Tiêu Sơn sẽ lấy lại. Mặc dù phế đan dược với con người là vô dụng nhưng với yêu thú, ma thú mà nói thì nó không phải là vô dụng chút nào. Thân thể của yêu thú mạnh mẽ hơn con người rất nhiều lên phục dụng phế đan vẫn có hiệu quả khá lớn.
Tiêu Sơn nhìn con mèo dơi nhếch miệng cười, hắn mở cửa thẳng hướng biệt viện của một căn nhà tại Tiêu gia mà bước đến. Đi qua vườn hoa này Tiêu Sơn lại có chút cảm khái, hắn tất nhiên vẫn nhớ những ký ức còn vương vẫn quanh khu vườn nhỏ này. Nhìn hai trung niên nữ tử và trung niên nam tử đang đi khuất xa, hắn biết họ là ai phụ mẫu của Tiêu Tuyết Nhi. Từng đợt ký ức truyền vào não của hắn. Hắn nhìn thấy một tiểu nam hài đang đuổi bắt với tiểu nữ hài ở giữa sân này. Hai tiểu hài tử nở rộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Tiểu nữ hài cười hì hì nói: "Tiêu Sơn đại ca đố huynh bắt được muội đó!"
Tiểu nam hài cười nói: "Tuyết Nhi muội muội, muội chạy đâu thoát. Muội dám chạy trốn khỏi tay của ta sao? Để ta bắt được muội xem muội sẽ làm thế nào?"
Đột nhiên tiểu nữ hài vấp ngã, nàng hét lên: "Ui da, ô, ô..." Nàng bắt đầu khóc rống lên. Tiểu nam hài lúc này không biết phải làm sao. Hăn giống như há miệng mắc quai vậy không biết dỗ dành tiểu nữ hài ra sao?
Tiểu nam hài nhanh chóng từ trong chiếc bồn hoa dật ra một bông hoa nói: "Tuyết Nhi muội muội ngoan đừng khóc nữa được không, thứ này tặng cho muội a!" Hắn đưa bông hoa nhỏ về phía tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cầm lấy bông hoa sau đó ném đi lại bắt đầu mếu máo khóc rống lên. Tiểu nam hài lo lắng sau đó hắn từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn trắng mở ra trong đó có mấy viên kẹo ngọt: "Tuyết Nhi ngoan xem này ca ca mang đến cho muội thứ gì đây. Kẹo đường do chính tay mẫu thân của ta làm đó. Nếu như muội hứa sau này không khóc nữa ta sẽ đem muội ra sau núi chơi thế nào!"
Tiểu nữ hài lúc này dừng khóc nhìn về phía tiểu nam hài: "Có thật không?"
Tiểu nam hài gật đầu nhìn về phía tiểu nữ hài khẳng định: "Tất nhiên rồi, Tiêu Sơn ca ca có bao giờ lừa dối muội chưa?"
Tiểu nữ hài nghe thấy thế gật đầu, nàng đưa ngón tay về phía tiểu nam hài: "Móc nghéo a!"
Tiểu nam hai thấy thế thì mỉm cười, hắn dùng ngón tay út móc nghéo vào ngón tay của tiếu nữ hài, hai ngón tay móc chặt vào nhau liên tục kéo co. Tiểu nữ hài cười nói: "Ca ca hứa rồi đó nha không được thất hứa với Tuyết Nhi. Nếu như ca ca thất hứa với Tuyết Nhi sau này Tuyết Nhi không chơi với ca ca nữa!"
Tiểu nam hài gật đầu lè nhè với giọng trẻ con: "Được rồi ta biết rồi!"
Tiêu Sơn cùi xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên cánh hóa. Hắn vẫn nhớ rõ chính vị trí này hắn lấy ra bông hoa tặng cho tiểu nữ hài. Thời gian không ngờ đã nhanh như vậy. Có lẽ mọi việc không phải lúc nào cũng diễn ra như ý. Bất chợt một âm thanh đánh dứt hắn từ mộng ảo: "Tiêu Sơn ca ca".
Nhìn thấy thiếu nữ mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết, làn da trắng nõn, khuôn mặt đoan trang, đôi môi đỏ mong, thân hình mảnh khảnh. Tiêu Sơn cảm khái trong lòng, mặc dù nàng không được như Huân Nhi thanh thuần khả ái, không được như Nhã Phi yêu mị cực độ nhưng nàng lại có nét đẹp riêng của mình. Thiếu nữ mím mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn ca ca là tìm đến ta sao?"
Tiêu Sơn khe khẽ gật đầu. Con mắt của thiếu nữ ngơ ngác, trong con mắt lại có chút chờ mong. Tiêu Sơn lúc này giọng nói lạnh như băng nói: "Ta biết chuyện chúng ta đã chấm dứt..." nghe những lời này trái tim của thiếu nữ không khỏi xót xa, nàng cắn cắn môi nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng cúi gằm cằm trước ngực. Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở dài, hắn từ trong ngực lấy ra một bình đan dược, hắn nói: "Đây thứ này cho cô!"
Thiếu nữ lúc này kinh ngạc nhìn về phía lọ đan dược sau đó lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn ca ca huynh cho muội!?"
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía khuôn mặt đang ngạc nhiên của thiếu nữ. Một tay đưa ra bình đan dược, một tay đưa lên gãi gãi mũi nói: "Yên tâm đi nó không phải là độc dược đâu. Ta biết thiên phú tu luyện của cô không được tốt có lẽ nó sẽ đảm bảo trrước mười sáu tuổi cô đánh vào bảy đoạn đấu khí!"
Thiếu nữ run run, nàng lẩm bẩm trong lòng nói: "hắn, vậy mà hắn vẫn còn quan tâm đến ta. Hắn vẫn còn thích ta sao? Nhưng ta có đáng để hắn làm như vậy không?" Đầy đủ những câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng. Thiếu nữ run run tay cầm lấy bình ngọc, đôi má nàng hơi đỏ lên nàng mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!"
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn phất tay nói: "Hi vọng sau này chúng ta có thể làm bằng hữu tốt của nhau. Ta cũng không so đó chuyện trước kia nữa. Chí ít thì ta cảm giác được vấn đề nằm ở ta. Có lẽ chúng ta không phải là người có duyên phận. Thế nên ta nhất định sẽ cắt mọi ý nghĩ về cô, cô yên tâm đi!"
Nghe thấy thế cả người thiếu nữ run lên. Nàng nhìn về phía bóng lưng rời đi của Tiêu Sơn, nàng nắm chặt bàn tay lại. Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt đỏ lên, từ khóe mắt của nàng bắt đầu chảy ra một viên lệ. Dưới ánh mặt trời chúng giống như những hạt châu từ từ lăn trên má của thiếu nữ. Nàng quay lưng lại, nhẹ nhàng dùng tay chùi lên mắt của mình. Nàng tuyệt đối không muốn thấy hắn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này. Nàng nhìn về phía bình đan dược, nàng ôm nó vào ngực bắt đầu vuốt ve nó.
Tiêu Sơn lần này tặng đan dược cho nàng có lẽ hắn vẫn có chút tình cảm với Tiêu Tuyết Nhi. Hắn không lý giải được Tuyết Nhi đã đối xử với hắn như vậy tại sao hắn cần làm vậy. Đến cùng là hắn nghĩ gì. Hắn lại tiến vào một biệt viên khá là xinh đẹp nhưng vô cùng yên tĩnh, một vườn hoa thơm ngát với những con bướm đang vờn quanh nhưng cánh hoa. Tiêu Sơn hẹ nhàng sờ lên ngực trái một lần sau đó hắn phất tay hừ nhẹ một tiếng. Hắn bước vào một căn phòng nhẹ nhàng đưa tay lên gõ gõ nhẹ lên cánh cửa.
Tiếng một thiếu nữ ở bên trong vọng ra nói: "Ai vậy!"
Tiêu Sơn giọng nói lạnh lùng vang lên: "Là ta!"
Nghe thấy vậy thiếu nữ giật mình, nàng ngước nhìn về phía cửa phòng. Nàng bắt đầu vuốt tóc trang điểm chút lại bản thân, lúc này Tiêu Huân Nhi mới mở cưa ra. Cánh cửa từ từ mở ra một thiếu niên ánh tuấn với mái tóc bạch kim đang đứng ở ngoài cửa, bất ngờ một con thỏ trắng vọt qua bàn chân của nàng. Con này không phải là con sủng thú xú Tiêu Sơn thì là ai a?
Tiêu Huân Nhi không có để ý đến nó, nàng ngước nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca!"
"Hử" Tiêu Sơn ngước nhìn về phía nàng, hắn lại thở dài một hơi: "Được rồi lần này ta đến đây là có thứ này tặng cho cô!" Hắn không quá vòng vo lấy ra hai bình đan dược, hắn thở dài nói: "Đan dược này rất hữu ích cho việc tu luyện nhưng mỗi người chỉ dùng một viên mới có hiệu quả, dùng viên thứ hai đều không có hiệu quả gì..." Nhìn ánh mắt của Tiêu Huân Nhi có chút nghi kị nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: "Yên tâm không độc, thứ hai không tác dụng phụ. Ta nghĩ nó sẽ rất tốt với cô chỉ như vậy mà thôi!"
Thiếu nữ nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng nói: "Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy!?"
Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn sờ lên ngực trái rồi nhếch miệng cười. Tiêu Huân Nhi nhìn trong nụ cười của Tiêu Sơn có chút chua xót cùng với đau lòng, nàng không hiểu trái tim của nàng tại sao lại hơi thắt lại. Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Cái này sao? Ai biết!? Ta cũng chẳng biết tại sao mình làm như vậy nữa vấn đề là ta làm có lẽ do nó mách bảo!" Tiêu Sơn chỉ vào ngực trái của mình sau đó lên tiếng nói: "Nếu như ta chỉ tặng cho cô một viên chắc hẳn cô sẽ tặng lại nó cho Tiêu Viêm ca ca của cô hoặc sau khi cô dùng xong thì muốn đến chỗ ta xin thêm một viên thế nên..." Tiêu Sơn giang tay ra, mặt hơi u buồn nhưng trên mặt lại nổi lên nụ cười: "Ta chỉ là chuẩn bị sẵn mà thôi!"
Thiếu nữ cầm lấy hai bình đan dược nàng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Ta thay mặt Tiêu Viêm ca ca cảm ơn ngươi!"
Tiêu Sơn phất phất tay nói: "Thôi đi bị kẻ thắng lợi tình trường cảm ơn ta thụ không nổi!" Hắn xoay người đi trước khi đi ngoảnh mặt lại với Tiêu Huân Nhi lên tiếng nói: "Nhớ uống đan dược ta cho được chứ!" Thiếu nữ gật đầu đáp ứng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhìn về phía thiếu nữ: "Yên tâm đi không có thuốc độc đâu nếu ta muốn bỏ dược vào đó cũng là mấy loại âm dương hòa hợp tán, xuân dược, tu nữ da phong cuồng... mà thôi" Tiêu Sơn liệt kê hàng loạt thuốc xuân dược ra.
Tiêu Huân Nhi mặt đỏ bừng bừng tức giận mắng: "Xú nam nhân!"
Tiêu Sơn thở dài, hắn xoay người đi gãi gãi mũi, trong lòng cảm giác hơi nhẹ một chút. Hắn nhìn về phía con mèo dơi. Lúc này con mèo dơi thì liên tục dùng má của nó cọ cọ vào mà của con thỏ. Hai con lúc này vô cùng kỳ cục. Con bạch thỏ thì nhỏ nhỏ mà thân hình con mèo dơi lại giống như một con liệp báo. Mọi người nhìn cảnh này chắc chắn sẽ vỡ bụng mà cười. Lúc này không biết từ đâu con mèo dơi lây ra mấy viên đan dược. Cái này không phải là phế đan dược mà hắn lấy cho mèo dơi sao? Tiêu Sơn có chút tức giận...
Con mèo dơi đẩy đẩy mấy viên đan dược về phía con bạch thỏ. Con bạch thỏ lúc này tiến về phía trước đưa mũi lên hích hích ngửi lấy vài hơi. Nó bắt đầu dùng cái mắt to tròn nhìn về phía con mèo dơi. Con mèo dơi lại đẩy đẩy viên đan dược về phía con bạch thỏ. Bạch thỏ mới từ từ tiến tới từ từ gặm viên đan dược giống như đang gặm ca rốt vậy. Tiêu Sơn nhìn vào trong ánh mắt của con mèo dơi chẳng lẽ đây là vỗ béo sau đó rồi thịt. Nhưng khi mắt hắn nhìn về phía con mèo dơi thì lại thấy giống như giống đực nhìn giống cái vậy. Làm một dâm tặc kinh nghiệm lâu năm hiển nhiên là hắn tất nhiên biết ánh mắt này...
Bốp!
Con mèo dơi bị một lực đá bay ra vài mét, nó ngã lăn lộn. Nó gầm lên thì thấy chủ nhân đang nhìn về phía nó. Nó chỉ ô ô lên mấy tiếng bất mãn. Con thỏ trắng thì lũi lại mấy bước giống như vô cùng sợ sệt, nó ngước mặt lên nhìn về phía con mèo dơi cùng với Tiêu Sơn. Tiêu Sơn khoanh tay hừ nhẹ: "Ngu ngốc, ngươi thì ra là một con dâm thú. Hài,..." Tiêu Sơn thở dài nói: "Thì ra ngươi ăn trộm của ta nhiều đan dược để mang đến cho tiểu tình nhân của ngươi hừ? Thảo nào... thảo nào..." Tiêu Sơn liên tục lẩm bầm từ "thảo nảo".
Tiêu Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn giống như ánh mắt vô cùng kỳ lạ có tức giận có, có buồn cười có, có nghi hoặc có. Tiêu Sơn thở dài nói: "Ngu ngốc, ngu ngốc..." Hắn xoay người sau đó rời đi. Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn công nhận một điều sau khi phát tiết ra một cú đá kia quả thực là hắn cảm giác được thoải mái vô cùng. Hắn quay lại bỏ thêm một câu cho con sủng thú của mình: "Đồ dại gái!"
Con sủng thủ bất mãn nhìn về phía Tiêu Sơn, mặt nó biểu lộ như muốn nói: "Ngươi khác quái gì ta đâu mà nói ta. Ngươi không phải vì gái gú mà đến tận đây đưa đan dược sao!?" Con bạch thỏ nhìn cảnh này thì nó tiến về phía con sủng thú của Tiêu Sơn, nó bắt đầu dùng phương thức giống như con sủng thú bắt đầu cọ cọ về phía con mèo dơi. Con mèo dơi cúi xuống liếm liếm lên đầu con bạch thỏ.
Trên một nhánh cây, bất chợt có một giọng không nhịn được bắt đầu cười lớn ra, hắn đã quan sát trung quanh không có ai lúc này cười lớn: "Hahahaha, tiểu tử này quả là vô cùng thú vị. Tiểu thư người không nghĩ lại sao? Nếu như muốn có thể chọn lại mà!"
Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng, nàng tức giận ngước mắt nhìn về phía bóng đen trên cây: "Lăng lão có gì đáng cười sao?"
Hắc bào nhân ho khan lên vài tiếng: "Không có!" Bất quá khuôn mặt già nua của hắn bắt đầu đỏ lên.
Thiếu nữ hừ lạnh nói: "Lăng lão nếu lão muốn thì cứ cười lên không ai bắt buộc lão phải nhịn đâu!"
"A, Hahahaha..." Lão nhân lúc này mới như được giải phóng bắt đầu cười lớn.
Khuôn mặt Tiêu Huân Nhi đỏ bừng chửi nhỏ: "Xú nam nhân". Nàng ngước nhìn về phía hai con sủng thú đang chơi đùa với nhau: "Hừ chủ chả ra làm sao thảo nào sủng thú cũng như vậy!" Nàng xoay người đi đóng cửa lại phát ra một tiếng rầm lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook