Tu Chân Chi Giới
Chương 63: Diệp đại sư huynh đây là giận rồi?

Kỳ Phong nhìn hai nam nhân một người thì tuấn lãng một người thì thần bí, người nào thực lực hắn đều nhìn không thấu, uy áp lại thật đáng sợ. “Tu chân giả khi tu luyện đến trình độ nhất định thực lực đều chấn kinh như vậy sao? Vậy cũng quá biến thái rồi đi.”

Như cảm nhận được tầm mắt Kỳ Phong nhìn mình, hai nam nhân còn đang đấu nhãn pháp giữa không trung quay đầu lại lần nữa nhìn người trên giường.

Diệp Lạc Thần không thích nhiều lời, hắn cũng không nhìn Hắc Diện Quân mà chỉ lệnh một câu:

“Ra ngoài đánh.”

“Được.”

Hắc Diện Quân cũng nhìn người trên giường rồi liếm môi nháy mắt truyền âm nói: “Tiểu dã miêu. Chờ ta.”

“Ách...Kỳ Phong thầm nghĩ cái tên thần bí nhà ngươi ta nhìn thôi đã thấy buồn nôn. Người này chắc chắn đây là không phải nói cho hắn nghe mà là cho người nam nhân đang nhìn Kỳ Phong hắn nghe đi. Thôi xong rồi, không thấy Diệp đại sư huynh nhà ta đang phát ra hàn khí đó sao? Diệp đại sư huynh đây là giận rồi? Oh oh...hắn cũng không muốn vừa tránh thoát một kiếp khỏi uy áp của các ngươi lại bị hàn khí Đại sư huynh phát ra đông lạnh mà chết đâu a.”

Hai vị cường giả ngầm nhìn nhau nhãn quang phát ra tia điện nỗ vang giữa không trung rồi lao ra ngoài.

Trước khi đi Diệp Lạc Thần là biết uy áp vừa rồi khả năng đã làm ảnh hưởng đến tiểu sư đệ, hắn vội bắn về phía Kỳ Phong một bình đan dược với lời nhắn “đừng đi rời đi nơi này” rồi lập tức cũng lao ra ngoài.

“Làm Kỳ Phong bị thương Quân Ly ngươi cũng nên nếm một chút khổ rồi.”

“Diệp Lạc Thần dường như đã quên, uy áp làm bị thương Kỳ Phong dường như còn có sự đống góp một phần nào đó của hắn đi. Đáng tiếc cái vị cường giả này là không nhìn nhận lại đổ lỗi hoàn toàn cho tên họ Quân nào đó mà bỏ qua chính mình. Chậc! Nam nhân này a nghĩ cũng thật là đẹp.”

“Kỳ Phong không hiểu hai người đó đi ra ngoài đánh nhau còn truyền âm lời thoại giống nhau cho hắn là nghĩa thế nào? Mà vốn dĩ hắn có muốn trốn đi cũng không đủ tinh lực để trốn, chỉ có thể tin tưởng người quay trở lại nơi này là Diệp đại sư huynh của hắn mà thôi.”

Sau khi ra ngoài Diệp Lạc Thần trở tay ném ra mấy thanh trận kỳ đảm bảo người bên trong động phủ kia tuyệt đối an toàn thoát khỏi uy lực chấn nhiếp lúc bọn họ chiến đấu, lúc này hắn mới thật sự an tâm thi triển ngự phong bay đi.

Hai người ra xa ngoài ngàn dặm đảm bảo không làm ảnh hưởng gì tới tiểu sư đệ lúc này mới dừng lại.

“Họ Diệp kia, không phải ngươi không biết, ngươi bất quá không phải là đối thủ của ta. Tiểu dã miêu là do ta nhìn trúng, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể đến quản việc của ta?”

“Phải không? Hình như ngươi đã quên một đều ngươi là bị quy tắc của thế giới này áp chế, còn có một đều ngươi đã chạm vào người ngươi không nên chạm.”

“Không cần ngươi nhắc ta cũng tự mình biết, vã lại tiểu dã miêu cũng không phải là người của ngươi. Đã từ lâu ta rất muốn đánh với Hắn một trận, ta rất muốn biết rốt cuộc giữa ta và Hắn thì ai mạnh hơn ai? Đáng tiếc ta không có cơ hội đó nhưng hôm nay gặp được ngươi vậy thì dùng ngươi đến đánh thay hắn đi cũng coi như là ta đang đánh cùng Hắn, mà ta nhất định sẽ thắng ngươi.”

“Ngươi sẽ không có cơ hội đó.”

Diệp Lạc Thần cũng không nói nhiều chính mình xuất ra thần khí, thần khí trong tay Diệp Lại Thần dường như phát ra ngàn vạn điệp tử, vung tay lên vẽ ra một đường cong đẹp mắt đem toàn bộ điệp tử nhanh như tia chớp lao về phía Quân Ly.

“Tán Điệp Phiến làm sao có thể? Đây không phải là pháp bảo trấn tộc của Linh Điệp Tộc sao? Quân Ly chấn kinh rồi. Hắn còn nhớ lần công kích Linh Điệp Giới Vực đã cố công tìm kiếm Tán Điệp Phiến này nhưng không ngờ Tán Điệp Phiến lại rơi vào tay tên ác thần kia.”

Linh Điệp Giới Vực thuộc Linh Giới là một trong những giới vực thuộc quyền quản hạt của Bách Linh Thần Đế. Đáng tiếc Bách Linh Thần Tộc bị diệt, Linh Giới hoàn toàn sụp đổ rồi biến mất, Bách Linh Thần Đế cũng mất tích không lâu sau đó.

Ai không biết Tán Điệp Phiến là một trong thập đại thần khí, là thần binh lợi khí đứng hàng thứ nhì sau Băng Âm Thần Tuyến của Bách Linh Thần Đế. Đáng tiếc Băng Âm Thần Tuyến thần binh lợi hại nhất tam giới lại bị tán theo Bách Linh Thần Đế.

Diệp Lạc Thần một phiến phách ra hàng ngàn hàng vạn linh điệp tử nghe theo sự đều khiển của hắn nhanh chống biến thành từng tia ảnh điệp lao về phía Quân Ly.

Người ngoài không nhìn thấy gì nhưng Quân Ly hắn ở đây là thấy rõ ràng nhất.

Đoàn ảnh điệp tử kia cũng không đơn giản, chúng mang theo ảnh điệp, nếu bị ảnh điệp tử kia cắt qua thì cho dù tu vi có cao đến đâu thần thể đã luyện đến cảnh giới nào đi nữa thì đều khó có thể thoát khỏi ánh điệp tử ăn mòn thần cốt, trừ khi cầu cứu Bách Hoa Tinh Quân ngay tại chỗ cứu trị nếu không chờ đợi chính là hôi phi yên diệt.

Hắc Diện Quân thu hồi suy nghĩ sau đó gầm lên: “Họ Diệp kia, ngươi thật vô sĩ” trường thương huyết sắc cũng đồng thời vung lên. Vô số vệt sáng đỏ như máu phá không lao thẳng đến chặn lại đoàn điệp tử. Hắn cũng không phải là kẻ ngồi yên chờ chết, hàng vạn năm kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải nói chơi.

“Ầm...ầm...ầm...”

Hai đoàn thần lực gặp nhau giữa không trung tạo ra tiếng động kinh thiên động địa đưa tới không ít kẻ hiếu kỳ.

Mà lúc này cách xa ngàn dặm còn trong động phủ, Kỳ Phong cảm nhận dư chấn làm rung chuyển đất trời cùng áp lực kia. “Đây là lực lượng gì lại như vậy đáng sợ? Cũng may hắn không có rời đi động phủ được kết giới bảo vệ này, nếu không? Kỳ Phong đánh cái rùng mình nhất thời hắn cũng không dám nghĩ tới nữa.”

Kỳ Phong được bảo vệ trong động phủ an toàn là vậy nhưng những kẻ hiếu kỳ đang quan khán trong phạm vi ngàn dặm thì lại khác. Bọn họ bị dư chấn không nhẹ, kẻ tu vi yếu thì trực tiếp ngất xỉu người thực lực cao hơn một chút thì tại chỗ hộc máu tình huống trong thật thảm hại cũng không tính những kẻ hiếu kỳ quan khán ở ngoài trăm dặm đều trực tiếp hoá thành tro bụi mà hai vị cường giả còn đang chú tâm đấu pháp giữa không trung kia có biết cũng không rảnh đi quan tâm. Nơi cường giả đấu pháp cũng không phải chỗ chơi.

Kỳ Phong tiếp tục nhắm mắt lại vận chuyển công pháp, hắn nhất định phải khôi phục linh lực trong thời gian sớm nhất. Hắn là lo lắng cho Diệp đại sư huynh nhưng có lòng cũng vô dụng, hắn cần thực lực. Cũng may Đại sư huynh rời đi cũng không quên để lại cho hắn đồ tốt, nếu không hắn nhất định phải mất thêm thời gian để chữa trị thương tổn.

Thật ra không phải hắn không muốn ngay lập tức thoát ly nơi này nhưng với sức lực của hắn bây giờ nếu người ta muốn bắt hắn lại dễ như trở bàn tay, hắn việc gì phải phí sức chạy trốn. Vã lại trước khi đi không phải Diệp đại sư huynh đã truyền âm nói hắn ở nơi này chờ huynh ấy trở lại hay sao? Mà rốt cuộc Diệp đại sư huynh nói như vậy là có ý gì nhỉ?”

Trong động phủ Kỳ Phong còn ở trong rối rắm thì vào lúc này ngược lại chỗ hai vị cường giả đang chiến đấu cũng đã đến hồi kết.

“Ha..không nghĩ tới cái tên hung thần ác sát đó vậy mà có thể bỏ xuống được thứ như Tán Điệp Phiến lại còn có thể để cho ngươi cầm đi thứ đồ tốt như vậy. Ha..xem như các ngươi lợi hại.”

“Ngươi bị thương không nhẹ, lần này ta nể mặt người kia tha cho ngươi một lần, đừng để ta thấy ngươi còn ở thế giới này nếu không đừng trách ta không khách khí.”

“Không khách khí, ngươi nói như vậy là có ý gì ngươi nói rõ cho ta. Ta và Hắn dù gì cũng giao kết hàng vạn năm, ngươi thử làm gì ta xem Hắn lúc đó sẽ làm gì ngươi.”

“Việc giữa ta và Hắn ngươi không cần bận tâm, tốt nhất ngươi nên tự giải quyết cho tốt. Đừng nghĩ ta không biết là người kia sai họ Quân nhà ngươi đi bắt Giác Long là có ý gì, ta cũng không cần biết người kia đang có ý định gì nhưng vốn đây là việc của ta, ai cũng không cho phép nhúng tay vào. Lại nói người đó mất tích đã ba ngàn năm, rốt cuộc có tìm được hay không còn phải xem duyên phận.”

“Ngươi đã trúng Ảnh Điệp tốt hơn hết nên trở về tự cầu nhiều phúc đi.”

“Bứt ta rời đi, cũng được. Ta muốn mang theo tiểu dã miêu.” Hắn rất nhớ làn da non mềm thơm ngát kia a.

“Không có khả năng.”

“Vì cái gì? Ta nhất định sẽ mang hắn đi.”

Diệp Lạc Thần chỉ nhìn Quân Ly với ánh mắt “ngươi cứ thử xem.”

Hắn không nghĩ tới cái tên họ Diệp dù tu vi không bằng hắn nhưng pháp bảo lại lợi lại như vậy, làm hắn hiện tại toàn thân thần cốt đau nhức. Cũng may hắn trước khi đến thế giới này đã có đề phòng nên đã chuẩn bị trước không ít thần đan có thể hạng chế tính ăn mòn của Ảnh Điệp Tử một đoạn thời gian.

“Thật ra thì vẫn còn một người có thể giải được độc của Ảnh Điệp Tử, đáng tiếc người đó từ ba ngàn năm trước đã biến mất còn người đó là ai thì ngươi biết rồi đó.” Nói xong Diệp Lạc Thần buông mắt đứng giữa không trung nhìn Hắc Diện Quân cả người chật vật

Quân Ly nghe được lời nói của Diệp Lạc Thần hắn dậm chân tức giận rời đi. Tên họ Diệp đây là cố tình châm chọc hắncó phải không? Hắn âm thầm hạ quyết tâm: “Thứ Quân Ly hắn muốn cho dù có cướp hắn cũng phải cướp trở về. Đợi rồi xem.”

Diệp Lạc Thần cũng không quan tâm tên họ Quân có trở về Thần Giới hay không, cái người kia nếu muốn quản hắn cũng không có cách nào khống chế, chỉ đành thuận theo thiên mệnh mà thôi.

An tâm tên Quân Ly bị hắn đánh thương tích không nhẹ nhất thời không thể làm ra được việc gì, Diệp Lạc Thần lập tức thuấn di trở lại xem tình hình tiểu sư đệ nhà mình.

Kỳ Phong thấy có người đến thì yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy là Diệp đại sư huynh thì hắn thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ cái người mang mặt nạ màu đen thần bí kia đã bị Diệp đại sư huynh đuổi đi rồi. Dùng một khắc thời gian để đuổi đi một cường giả, nói như vậy không biết thực lực chân chính của Diệp đại sư huynh còn cường đại đến thế nào?”

“Diệp đại sư huynh. Cám ơn huynh đã một lần nữa cứu đệ.”

“Kỳ Phong là nghĩ vì cái gì khi hắn gặp khó khăn người ra tay cứu giúp lại cũng chỉ có vị Đại sư huynh này. Hắn vốn là nợ ân tình người ta quá nhiều lại thêm lần này hắn biết lấy cái gì mà trả đây?”

“Đệ nghĩ quá nhiều rồi, cùng là đồng môn sư huynh đệ. Huynh không giúp đệ thì còn giúp ai.”

Kỳ Phong thất thần: “Là đồng môn sư huynh đệ sao? Cũng phải.”

Nhìn thấy Kỳ Phong vậy mà thất thần trầm mặt không nói gì, Diệp Lạc Thần đi đến trước giường đá ngồi xuống bên cạnh Kỳ Phong.

Kỳ Phong giật mình muốn nhích người vào trong nhưng lại bị Diệp Lạc Thần đưa tay chặn lại.

Vén đi mái tóc dài che mặt làm hắn cảm thấy khó chịu kia, xoá đi dấu vết Kỳ Phong dịch dung một bên mặt. Diệp Lạc Thần âm thầm gật đầu: “Mặc dù khuôn mặt vẫn còn trắng bệch nhưng như thế này nhìn vẫn thuận mắt hơn.”

“Kỳ Phong nghe vậy thật muốn phát tác, cái gì mà thuận mắt với không thuận mắt, không lẽ khuôn mặt hắn vừa rồi khó nhìn lắm sao?”

Nếu Diệp Lạc Thần mà nghe được lời nói trong lòng Kỳ Phong vào lúc này hắn nhất định sẽ gật đầu nói phải. May mắn cho Kỳ Phong là Diệp Lạc Thần hắn cũng không có nói ra nếu không nghe được sự thật mặt mình khó coi Kỳ Phong hắn nhất định sẽ bị thương tâm.

Đưa tay chạm vào vết cắn còn in đậm trên cổ Kỳ Phong miết nhẹ rồi nhìn chằm chằm vết cắn với ánh mắt phức tạp.

“Ha...” Bàn ấm áp chạm vào cổ hắn có cảm giác thật dễ chịu.

Kỳ Phong giật mình nhìn khuôn mặt tựa như trích tiên của Diệp đại sư huynh nhà mình gần trong gang tấc “thịch thịch...” “Hắn tim bị làm sao thế? Hắn tim đây là bị bệnh rồi đi.”

Kỳ Phong khó hiểu nhìn Diệp đại sư huynh vì sao lại chạm vào cổ hắn rồi nhìn chằm chằm với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống da thịt nơi cổ hắn như vậy. Oa...trong thật là đáng sợ a.

Kỳ Phong đánh cái rùng mình tự nhủ sau này nhất định không được đắc tội Diệp đại sư huynh nếu không hắn nhất định sẽ bị ánh mắt sư huynh nhà mình dọa sợ.

Nhìn tiểu sư đệ cả người run rẩy Diệp Lạc Thần ngược lại bình tĩnh cúi người gần sát khuôn mặt Kỳ Phong rồi hỏi: “Đệ có gì cần phải giải thích giới ta không?”

Kỳ Phong nhất thời ngốc lăng trong lòng âm thầm gào thét: “Lúc ta muốn giải thích thì huynh không cho ta nói, giờ còn hỏi ta? Ta cứ cố tình không giải thích đó xem huynh làm gì được ta a?”

“Tại sao không trả lời, hử?”

Diệp Lạc Thần dời tay ra khỏi cổ làm Kỳ Phong có cảm giác mất mát. “Hắn không trả lời Diệp đại sư huynh đây là giận rồi phải không?”

Nhìn tiểu sư đệ cũng đang nhìn mình với ánh mắt ủy khuất đôi môi mọng đỏ mím chặt, không tự chủ được Diệp Lạc Thần cúi người hôn xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương