Tự Cẩm
-
Chương 830: Pn2: Cùng vui
Trước đại hôn, Chân Hành lại đi đến khu rừng lần đầu tiên gặp được Khương Tự.
Đang là cuối thu, núi rừng xanh tươi biến thành màu vàng kim đỏ nhạt, rực rỡ xán lạn.
Chân Hành dẫm lên tầng lá rụng thật dày, từng bước một đi đến trước gốc cây kia.
Hắn chính là ở chỗ này gặp được cô nương kia.
Hôm đó chính là Hạ Chí, hắn nhớ rất rõ ràng. Không phải bởi vì ngày Hạ Chí ấy có gì đặc biệt, mà là vào ngày ấy ngay tại đây hắn gặp được một người đặc biệt.
Hắn cho rằng thiếu nữ từ ngọn cây nhảy xuống là yêu tinh trong núi, làm những câu chuyện xưa tinh quái hắn từng xem nháy mắt trở nên sinh động hẳn, vì thế trằn trọc khó ngủ, lòng mang chờ đợi.
Sau đó hắn mới biết được nàng là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ, phụ thân lấy đối đãi chất nữ đối đãi với nàng.
Hắn cho rằng, đây là trời ban duyên phận.
Hắn và nàng có một màn gặp gỡ siêu thoát thế tục, lại có dính dáng ở thế tục.
Nhưng về sau nàng lại định hôn với Thất hoàng tử, trở thành Vương phi, lại trở thành Thái Tử Phi, đến bây giờ đã thành Hoàng Hậu.
Hắn đã sớm buông bỏ phân tâm tư ấy với nàng, vẫn luôn không bỏ xuống được chính là tâm tình lần đầu tiên bản thân động tâm.
Có điều hiện giờ hắn đã cưới vợ, tâm tình như vậy cũng nên buông xuống rồi.
Ngày ấy, Chân Hành ở giữa núi rừng rót một bầu rượu, sau đó đem bầu rượu đã uống cạn ném vào khe núi.
Bầu rượu chìm nổi trong nước, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Đại hôn hôm đó trời cao gió mát, tới rất nhiều người.
Nhớ không rõ có bao nhiêu người nói lời chúc mừng tân lang quan nữa.
Chân Hành nghe hết, trong lòng lại một mảnh bình tĩnh.
Hắn từ nhỏ thông tuệ hơn người, đã nghe nhiều lời tán dương, chờ đến khi trúng liền Tam Nguyên càng là sống trong sự truy phủng và chú ý của thế nhân, đối với mấy chuyện này sớm đã tập mãi thành thói quen.
Cưới một công chúa với người khác mà nói là phong quang vô hạn, với hắn mà nói, không có gì khác với cưới một tiểu thư khuê các tầm thường.
Bái đường rồi vào tân phòng, Chân Hành dưới sự thúc giục của hỉ nương gỡ khăn cô dâu ra.
Một gương mặt hoa dung nguyệt mạo xuất hiện trước mặt hắn.
Phúc Thanh công chúa ngước mắt, đánh bạo đối diện với Chân Hành.
Nàng vẫn có chút khẩn trương.
Phần khẩn trương này cũng không phải bởi vì lấy chồng, thậm chí không phải bởi vì rời khỏi hoàng cung quen thuộc, mà là bởi vì trên đầu phủ hỉ khăn, làm nàng đang thanh tỉnh lại lâm vào trong bóng tối.
Nàng sợ tối.
Sự sợ hãi dung nhập trong xương cốt này đại khái cả đời này đều không vứt đi được.
Bởi vì như vậy, Phúc Thanh công chúa đột nhiên sinh ra hảo cảm với nam tử trẻ tuổi đã gỡ khăn trên đầu mình xuống.
Nàng mặt đối mặt, vô thức nở nụ cười xinh đẹp.
Chân Hành nhất thời ngơ ngẩn.
Hắn không giật mình Đích công chúa duy nhất của Đại Chu là một mỹ nhân, nhưng trong tưởng tượng của hắn công chúa hoặc là đẹp đến cao quý kiêu căng, khi quan sát phu quân là hắn sẽ khó nén ngạo mạn; hoặc là đẹp đến đoan trang nhu uyển, đêm đại hôn thấp thỏm thẹn thùng.
Nhưng hắn không nghĩ tới ánh vào mi mắt chính là một một nụ cười trong vắt. Đặc biệt là đôi mắt đối phương như đá quý sáng ngời lại tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi.
Chân Hành nghĩ, nữ tử có được một đôi mắt như vậy hẳn là một vị cô nương tốt.
Hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể cùng thê tử tình đầu ý hợp, nhưng có được một người nữ tử tâm tư đơn thuần trong sáng làm vợ, ít nhất ngày tháng sau này sẽ không quá tệ.
Chân Hành không khỏi đáp lại một nụ cười.
Sau một hồi lễ nghi rườm rà, Chân Hành rời khỏi tân phòng, đi kính rượu khách khứa.
Bởi vì thân phận của Chân Hành là phò mã gia, khách khứa không dám chuốc quá, Chân Hành uống đến hơi say liền quay về tân phòng.
Trên hỉ giường trải chăn gấm đỏ thẫm, Phúc Thanh công chúa đang an an tĩnh tĩnh ngồi chờ.
Nàng đã tháo trâm cài búi một búi tóc đơn giản, hỉ phục nặng nề trên người cũng đã đổi thành váy lụa đỏ.
Cảm giác xa cách trong lòng Chân Hành đột nhiên giảm bớt, làm hắn không khỏi tăng nhanh bước chân.
“Chàng trở lại rồi, có muốn uống một ngụm trà cho tỉnh rượu không?” Phúc Thanh công chúa chủ động mở miệng dò hỏi.
Giọng nói của nàng cũng giống như đôi mắt nàng sạch sẽ trong trẻo, không có bao nhiêu thẹn thùng của cô dâu mới.
Chân Hành nhịn không được bật cười.
Hắn đối với công chúa chưa từng gặp mặt còn chưa động tình yêu nam nữ, công chúa đối với tân lang chưa từng gặp mặt là hắn cũng giống vậy.
Nhận thức này ngược lại làm cả người hắn nhẹ nhàng hơn hẳn.
Trước lấy thân phận bằng hữu ở chung, có lẽ là một khởi đầu không tồi.
Chân Hành cười nói: “Ta uống không nhiều lắm, không cần giải rượu. Công chúa đói bụng không?”
Cô dâu mới đói bụng cũng là lệ thường.
Phúc Thanh công chúa lắc đầu nói: “Không đói bụng, ta ăn rồi.”
Khóe miệng Chân Hành hơi giật.
Công chúa còn rất thành thật, ăn vụng đồ ăn còn nói ra với hắn.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi đi, công chúa mệt mỏi cả ngày rồi.” Chân Hành nói ra lời này cũng không có ý gì khác, nói xong mới giác không ổn.
Vừa mới còn nghĩ bắt đầu làm từ bằng hữu làm lên, công chúa nghe hắn nói như vậy sẽ không cho rằng hắn là người háo sắc chứ ——
Nghĩ như vậy, Chân Hành xấu hổ tai đỏ lên.
Phúc Thanh công chúa như không phát hiện Chân Hành xấu hổ, mờ mịt dò hỏi: “Có phải còn cần ta giúp chàng thay quần áo không?”
Nghe nói thê tử nên thay quần áo cho phu quân, có điều nàng chưa từng làm những việc này, chỉ sợ không thuần thục……
Vốn dĩ không cảm thấy thẹn thùng Phúc Thanh công chúa nghĩ đến giúp một người nam tử cởi quần áo, nhỡ mà không cởi được nút áo người ta, không đỏ bừng hai má.
Eo ôi thật mất mặt.
Thấy Phúc Thanh công chúa đỏ mặt, Chân Hành càng xấu hổ hơn, vội xua tay nói: “Không dám làm phiền công chúa, ta tự mình làm.”
Dường như lo động tác chậm chạp sẽ làm Phúc Thanh công chúa hiểu lầm là đang chờ nàng hỗ trợ, Chân Hành không khỏi tăng nhanh động tác, vì hoảng loạn mà gỡ kiểu gì cũng không gỡ được đai lưng.
Phúc Thanh công chúa thấy vậy khẽ cười ra tiếng, một trái tim bỗng nhiên an ổn.
Đều giống như nhau, hình như không có gì phải mất mặt cả.
Sóng vai nằm xuống, màn đỏ thẫm buông xuống, ngoài trướng là nến hỉ long phượng thỉnh thoảng lay lắt, trong trướng là Chân Hành hô hấp có chút loạn.
Hắn dù sao cũng là một nam tử bình thường, cùng nằm trên giường uyên ương với một nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, nữ tử này còn là vợ hắn, trong lòng sao có thể không dậy nổi nửa điểm kiều diễm.
“Công chúa ——” Chân Hành nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn vốn định nói hắn vẫn nên ra ngủ ngoài sạp đi, lại không thấy đối phương đáp lại.
Chân Hành hơi nghiêng mặt, lúc này mới phát hiện Phúc Thanh công chúa đã ngủ rồi.
Chân Hành ngẩn người, không khỏi bật cười, trong lòng dần dần yên tĩnh.
Hôm sau, hai người tiến cung thỉnh an Đế Hậu, Thái Thượng Hoàng, và Hoàng Thái Hậu.
Phúc Thanh công chúa lo Chân Hành sẽ khẩn trương, trấn an nói: “ Phụ hoàng, mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng tẩu của ta đều là người rất tốt.”
Chân Hành mỉm cười gật đầu, sau đó liền ở Ninh Thọ Cung gặp được Cảnh Minh Đế và Úc Cẩnvới với khuôn mặt nghiêm nghị.
Cảnh Minh Đế nay đã là Thái Thượng Hoàng uống chén trà do đôi tân nhân dâng lên, rồi xụ mặt cảnh cáo: “Trước kia quốc sự bận rộn không có nhiều thời gian quan tâm Phúc Thanh, hiện tại thì không giống nữa, nếu ta biết ngươi khi dễ Phúc Thanh, hừ hừ……”
Cảnh Minh Đế nghĩ tới Vinh Dương trưởng công chúa.
Vinh Dương quả thật phạm rất nhiều sai lầm, nhưng nếu như sau khi thành thân Thôi Tự đối tốt với muội ấy một tí, chắc có lẽ sau này cũng sẽ không mắc thêm sai lầm.
Nam nhân đều không phải là thứ tốt, vạn nhất trong lòng tiểu tử này có người khác vắng vẻ Phúc Thanh làm sao bây giờ?
Cảnh Minh Đế nghĩ như vậy, cho Úc Cẩn một ánh mắt.
Úc Cẩn tiếp lời: “Phụ hoàng không cần lo lắng, con tin muội phu nhất định sẽ đối tốt với Thập Tam muội. Nam nhân không tốt với thê tử, chẳng phải là đồ ngốc.”
Không đối xử tốt với Phúc Thanh chính là còn nhớ thương A Tự, điều này đều không cần phỏng đoán.
Dám nhớ thương A Tự, ha hả!
Phải thừa nhận sát khí của hai người nam nhân, khi Chân Hành rời khỏi hoàng cung có cảm giác như chạy thoát khỏi hang hổ.
Phúc Thanh công chúa ngượng ngùng giải thích: “Phụ hoàng và hoàng huynh bình thường không có dữ như vậy……”
Chân Hành giật giật khóe miệng.
Dữ hay không còn phải xem là đối với ai.
Phúc Thanh công chúa nghiêm túc nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Bằng không về sau chàng đối tốt với ta nhiều một chút đi.”
Dường như sợ bị Chân Hành cự tuyệt, nàng vội nói: “Ta cũng sẽ đối tốt với chàng nhiều một chút.”
Phò mã tốt với nàng một chút, nàng tốt với phò mã một chút, như vậy ai cũng không thiệt thòi, phò mã cũng sẽ không bị phụ hoàng và hoàng huynh hù dọa.
Bởi vì hai người còn chưa thân, nên phần tâm tư này nàng không có mặt mũi giải thích cho Chân Hành nghe.
Nhưng Chân Hành tâm hồn linh lung, chỉ một chớp mắt đã hiểu được ý tứ của Phúc Thanh công chúa.
Nhìn chăm chú cặp mắt trong suốt như nước kia, Chân Hành không khỏi cười rộ lên.
Đúng vậy, người với người quý ở sống chung, hắn đối tốt với nàng nhiều một chút, nàng cũng đối tốt với hắn nhiều một chút, tích góp từng chút một như vậy, hắn tin cuối cùng có một ngày sẽ biến thành lưỡng tình tương duyệt.
Ai cũng sẽ không thiệt thòi.
Xe ngựa không biết cán qua cái gì nên hơi lắc lư, thân thể mềm mại khẽ nghiêng.
Chân Hành ôn nhu đỡ lấy hai vai Phúc Thanh công chúa, nghiêm túc nói: “Đa tạ công chúa nhắc nhở, vậy về sau chúng ta đều đối tốt với nhau một chút nhé.”
Đang là cuối thu, núi rừng xanh tươi biến thành màu vàng kim đỏ nhạt, rực rỡ xán lạn.
Chân Hành dẫm lên tầng lá rụng thật dày, từng bước một đi đến trước gốc cây kia.
Hắn chính là ở chỗ này gặp được cô nương kia.
Hôm đó chính là Hạ Chí, hắn nhớ rất rõ ràng. Không phải bởi vì ngày Hạ Chí ấy có gì đặc biệt, mà là vào ngày ấy ngay tại đây hắn gặp được một người đặc biệt.
Hắn cho rằng thiếu nữ từ ngọn cây nhảy xuống là yêu tinh trong núi, làm những câu chuyện xưa tinh quái hắn từng xem nháy mắt trở nên sinh động hẳn, vì thế trằn trọc khó ngủ, lòng mang chờ đợi.
Sau đó hắn mới biết được nàng là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ, phụ thân lấy đối đãi chất nữ đối đãi với nàng.
Hắn cho rằng, đây là trời ban duyên phận.
Hắn và nàng có một màn gặp gỡ siêu thoát thế tục, lại có dính dáng ở thế tục.
Nhưng về sau nàng lại định hôn với Thất hoàng tử, trở thành Vương phi, lại trở thành Thái Tử Phi, đến bây giờ đã thành Hoàng Hậu.
Hắn đã sớm buông bỏ phân tâm tư ấy với nàng, vẫn luôn không bỏ xuống được chính là tâm tình lần đầu tiên bản thân động tâm.
Có điều hiện giờ hắn đã cưới vợ, tâm tình như vậy cũng nên buông xuống rồi.
Ngày ấy, Chân Hành ở giữa núi rừng rót một bầu rượu, sau đó đem bầu rượu đã uống cạn ném vào khe núi.
Bầu rượu chìm nổi trong nước, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Đại hôn hôm đó trời cao gió mát, tới rất nhiều người.
Nhớ không rõ có bao nhiêu người nói lời chúc mừng tân lang quan nữa.
Chân Hành nghe hết, trong lòng lại một mảnh bình tĩnh.
Hắn từ nhỏ thông tuệ hơn người, đã nghe nhiều lời tán dương, chờ đến khi trúng liền Tam Nguyên càng là sống trong sự truy phủng và chú ý của thế nhân, đối với mấy chuyện này sớm đã tập mãi thành thói quen.
Cưới một công chúa với người khác mà nói là phong quang vô hạn, với hắn mà nói, không có gì khác với cưới một tiểu thư khuê các tầm thường.
Bái đường rồi vào tân phòng, Chân Hành dưới sự thúc giục của hỉ nương gỡ khăn cô dâu ra.
Một gương mặt hoa dung nguyệt mạo xuất hiện trước mặt hắn.
Phúc Thanh công chúa ngước mắt, đánh bạo đối diện với Chân Hành.
Nàng vẫn có chút khẩn trương.
Phần khẩn trương này cũng không phải bởi vì lấy chồng, thậm chí không phải bởi vì rời khỏi hoàng cung quen thuộc, mà là bởi vì trên đầu phủ hỉ khăn, làm nàng đang thanh tỉnh lại lâm vào trong bóng tối.
Nàng sợ tối.
Sự sợ hãi dung nhập trong xương cốt này đại khái cả đời này đều không vứt đi được.
Bởi vì như vậy, Phúc Thanh công chúa đột nhiên sinh ra hảo cảm với nam tử trẻ tuổi đã gỡ khăn trên đầu mình xuống.
Nàng mặt đối mặt, vô thức nở nụ cười xinh đẹp.
Chân Hành nhất thời ngơ ngẩn.
Hắn không giật mình Đích công chúa duy nhất của Đại Chu là một mỹ nhân, nhưng trong tưởng tượng của hắn công chúa hoặc là đẹp đến cao quý kiêu căng, khi quan sát phu quân là hắn sẽ khó nén ngạo mạn; hoặc là đẹp đến đoan trang nhu uyển, đêm đại hôn thấp thỏm thẹn thùng.
Nhưng hắn không nghĩ tới ánh vào mi mắt chính là một một nụ cười trong vắt. Đặc biệt là đôi mắt đối phương như đá quý sáng ngời lại tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi.
Chân Hành nghĩ, nữ tử có được một đôi mắt như vậy hẳn là một vị cô nương tốt.
Hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể cùng thê tử tình đầu ý hợp, nhưng có được một người nữ tử tâm tư đơn thuần trong sáng làm vợ, ít nhất ngày tháng sau này sẽ không quá tệ.
Chân Hành không khỏi đáp lại một nụ cười.
Sau một hồi lễ nghi rườm rà, Chân Hành rời khỏi tân phòng, đi kính rượu khách khứa.
Bởi vì thân phận của Chân Hành là phò mã gia, khách khứa không dám chuốc quá, Chân Hành uống đến hơi say liền quay về tân phòng.
Trên hỉ giường trải chăn gấm đỏ thẫm, Phúc Thanh công chúa đang an an tĩnh tĩnh ngồi chờ.
Nàng đã tháo trâm cài búi một búi tóc đơn giản, hỉ phục nặng nề trên người cũng đã đổi thành váy lụa đỏ.
Cảm giác xa cách trong lòng Chân Hành đột nhiên giảm bớt, làm hắn không khỏi tăng nhanh bước chân.
“Chàng trở lại rồi, có muốn uống một ngụm trà cho tỉnh rượu không?” Phúc Thanh công chúa chủ động mở miệng dò hỏi.
Giọng nói của nàng cũng giống như đôi mắt nàng sạch sẽ trong trẻo, không có bao nhiêu thẹn thùng của cô dâu mới.
Chân Hành nhịn không được bật cười.
Hắn đối với công chúa chưa từng gặp mặt còn chưa động tình yêu nam nữ, công chúa đối với tân lang chưa từng gặp mặt là hắn cũng giống vậy.
Nhận thức này ngược lại làm cả người hắn nhẹ nhàng hơn hẳn.
Trước lấy thân phận bằng hữu ở chung, có lẽ là một khởi đầu không tồi.
Chân Hành cười nói: “Ta uống không nhiều lắm, không cần giải rượu. Công chúa đói bụng không?”
Cô dâu mới đói bụng cũng là lệ thường.
Phúc Thanh công chúa lắc đầu nói: “Không đói bụng, ta ăn rồi.”
Khóe miệng Chân Hành hơi giật.
Công chúa còn rất thành thật, ăn vụng đồ ăn còn nói ra với hắn.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi đi, công chúa mệt mỏi cả ngày rồi.” Chân Hành nói ra lời này cũng không có ý gì khác, nói xong mới giác không ổn.
Vừa mới còn nghĩ bắt đầu làm từ bằng hữu làm lên, công chúa nghe hắn nói như vậy sẽ không cho rằng hắn là người háo sắc chứ ——
Nghĩ như vậy, Chân Hành xấu hổ tai đỏ lên.
Phúc Thanh công chúa như không phát hiện Chân Hành xấu hổ, mờ mịt dò hỏi: “Có phải còn cần ta giúp chàng thay quần áo không?”
Nghe nói thê tử nên thay quần áo cho phu quân, có điều nàng chưa từng làm những việc này, chỉ sợ không thuần thục……
Vốn dĩ không cảm thấy thẹn thùng Phúc Thanh công chúa nghĩ đến giúp một người nam tử cởi quần áo, nhỡ mà không cởi được nút áo người ta, không đỏ bừng hai má.
Eo ôi thật mất mặt.
Thấy Phúc Thanh công chúa đỏ mặt, Chân Hành càng xấu hổ hơn, vội xua tay nói: “Không dám làm phiền công chúa, ta tự mình làm.”
Dường như lo động tác chậm chạp sẽ làm Phúc Thanh công chúa hiểu lầm là đang chờ nàng hỗ trợ, Chân Hành không khỏi tăng nhanh động tác, vì hoảng loạn mà gỡ kiểu gì cũng không gỡ được đai lưng.
Phúc Thanh công chúa thấy vậy khẽ cười ra tiếng, một trái tim bỗng nhiên an ổn.
Đều giống như nhau, hình như không có gì phải mất mặt cả.
Sóng vai nằm xuống, màn đỏ thẫm buông xuống, ngoài trướng là nến hỉ long phượng thỉnh thoảng lay lắt, trong trướng là Chân Hành hô hấp có chút loạn.
Hắn dù sao cũng là một nam tử bình thường, cùng nằm trên giường uyên ương với một nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, nữ tử này còn là vợ hắn, trong lòng sao có thể không dậy nổi nửa điểm kiều diễm.
“Công chúa ——” Chân Hành nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn vốn định nói hắn vẫn nên ra ngủ ngoài sạp đi, lại không thấy đối phương đáp lại.
Chân Hành hơi nghiêng mặt, lúc này mới phát hiện Phúc Thanh công chúa đã ngủ rồi.
Chân Hành ngẩn người, không khỏi bật cười, trong lòng dần dần yên tĩnh.
Hôm sau, hai người tiến cung thỉnh an Đế Hậu, Thái Thượng Hoàng, và Hoàng Thái Hậu.
Phúc Thanh công chúa lo Chân Hành sẽ khẩn trương, trấn an nói: “ Phụ hoàng, mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng tẩu của ta đều là người rất tốt.”
Chân Hành mỉm cười gật đầu, sau đó liền ở Ninh Thọ Cung gặp được Cảnh Minh Đế và Úc Cẩnvới với khuôn mặt nghiêm nghị.
Cảnh Minh Đế nay đã là Thái Thượng Hoàng uống chén trà do đôi tân nhân dâng lên, rồi xụ mặt cảnh cáo: “Trước kia quốc sự bận rộn không có nhiều thời gian quan tâm Phúc Thanh, hiện tại thì không giống nữa, nếu ta biết ngươi khi dễ Phúc Thanh, hừ hừ……”
Cảnh Minh Đế nghĩ tới Vinh Dương trưởng công chúa.
Vinh Dương quả thật phạm rất nhiều sai lầm, nhưng nếu như sau khi thành thân Thôi Tự đối tốt với muội ấy một tí, chắc có lẽ sau này cũng sẽ không mắc thêm sai lầm.
Nam nhân đều không phải là thứ tốt, vạn nhất trong lòng tiểu tử này có người khác vắng vẻ Phúc Thanh làm sao bây giờ?
Cảnh Minh Đế nghĩ như vậy, cho Úc Cẩn một ánh mắt.
Úc Cẩn tiếp lời: “Phụ hoàng không cần lo lắng, con tin muội phu nhất định sẽ đối tốt với Thập Tam muội. Nam nhân không tốt với thê tử, chẳng phải là đồ ngốc.”
Không đối xử tốt với Phúc Thanh chính là còn nhớ thương A Tự, điều này đều không cần phỏng đoán.
Dám nhớ thương A Tự, ha hả!
Phải thừa nhận sát khí của hai người nam nhân, khi Chân Hành rời khỏi hoàng cung có cảm giác như chạy thoát khỏi hang hổ.
Phúc Thanh công chúa ngượng ngùng giải thích: “Phụ hoàng và hoàng huynh bình thường không có dữ như vậy……”
Chân Hành giật giật khóe miệng.
Dữ hay không còn phải xem là đối với ai.
Phúc Thanh công chúa nghiêm túc nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Bằng không về sau chàng đối tốt với ta nhiều một chút đi.”
Dường như sợ bị Chân Hành cự tuyệt, nàng vội nói: “Ta cũng sẽ đối tốt với chàng nhiều một chút.”
Phò mã tốt với nàng một chút, nàng tốt với phò mã một chút, như vậy ai cũng không thiệt thòi, phò mã cũng sẽ không bị phụ hoàng và hoàng huynh hù dọa.
Bởi vì hai người còn chưa thân, nên phần tâm tư này nàng không có mặt mũi giải thích cho Chân Hành nghe.
Nhưng Chân Hành tâm hồn linh lung, chỉ một chớp mắt đã hiểu được ý tứ của Phúc Thanh công chúa.
Nhìn chăm chú cặp mắt trong suốt như nước kia, Chân Hành không khỏi cười rộ lên.
Đúng vậy, người với người quý ở sống chung, hắn đối tốt với nàng nhiều một chút, nàng cũng đối tốt với hắn nhiều một chút, tích góp từng chút một như vậy, hắn tin cuối cùng có một ngày sẽ biến thành lưỡng tình tương duyệt.
Ai cũng sẽ không thiệt thòi.
Xe ngựa không biết cán qua cái gì nên hơi lắc lư, thân thể mềm mại khẽ nghiêng.
Chân Hành ôn nhu đỡ lấy hai vai Phúc Thanh công chúa, nghiêm túc nói: “Đa tạ công chúa nhắc nhở, vậy về sau chúng ta đều đối tốt với nhau một chút nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook