Tư Cách Để Yêu Anh
-
Chương 10: Dằn vặt
Khó chịu.
Đó chính là cảm giác duy nhất mà Đức cảm nhận được sau cái đêm điên cuồng ấy.
Cậu giữ lại cả hai cô gái làng chơi kia bên cạnh mình,
Dẫn các cô đi mua sắm.
Ngọt ngào vô cùng, dễ thương vô cùng. Dịu dàng vô cùng.
Cái gì, cũng có đủ.
Chỉ cần cậu thích, các cô lập tức chiều, dù đó có là trên xe, hoặc ngay một góc nhà vệ sinh nơi quán bar.
Hay kể cả là một băng ghế dài của quán karaoke như hôm nay cũng không hề hấn gì.
Đức chìm sâu mình vào dục vọng, thuốc lá, hít bóng...
Thậm chí, quẳng điện thoại một xó nhà, khiến Sơn tìm mỏi mắt mới thấy.
Sơn chán ghét kéo một cô nàng khỏi người Đức:
- Làm chó gì tắt máy vậy?
Đức lười biếng ngồi dậy, kéo lại khóa quần:
- Sao?
- Còn sao? Tìm mày muốn chết!
- Tìm tao làm cái đéo?
Sơn hất hàm. Hai cô nàng miễn cường mà giơ tay lên vẫy vẫy với Đức rồi rời khỏi.
Sơn kéo ghế, ngồi sát gần lại:
- Này, nếu tao nhớ không lầm, hôm nay, mày hết " hạn" với thằng ghẹ của mày, đúng không?
Đức nhíu mày:
- Sao?
- Tên Thành Khải, đúng không?
- .......
Sơn giơ ngón cái lên:
- Ngon sạch thế mà mày chơi chưa tới 2 tháng đã chán. Lại đổi thành hai cô luôn. Quả là không hổ danh Trần Đức. Này,
Sơn liếm liếm môi, tiến lại gần:
- Có thằng cha già kia thấy ảnh của tên ghẹ đó, mê lắm, muốn bao hàng. Nhưng mấy ngày trước dẫu gì cũng còn là của mày..
- Câm mồm!
- Hả?
Đức chưa nghe hết câu, tóm chặt lấy cổ áo của Sơn, gằn giọng:
- Ai cho mày đem ảnh của em ấy đi chào?
- Chuyện... khụ..
Đức bóp chặt lấy cổ Sơn, ấn xuống nệm, đôi mắt thoáng chốc đã đỏ au:
- Nghe cho rõ. Nếu còn dám một lần nữa. Tao thề sẽ vứt cái đôi chân mày cho chó nhai!
- ....!
Đức đứng bật dậy, nhanh chóng lên xe, hướng đến khu nhà trọ...
Là cảm giác gì?
Không rõ!
Chỉ biết, là khó chịu..
Vô cùng khó chịu...
Tức ngực, tới không thể thở nổi...
Đức xông tới nhà trọ, không thể bình tĩnh, không thể chờ đợi, đạp liên tiếp vào cánh cửa như muốn trút cơn giận dữ....
Cánh cửa vừa hé.
Đức đã xông tới, áp lấy thân hình trước mắt....
Gặm cắn đôi môi kia,
Hôn bừa bãi lên khuôn mặt mờ mịt nước...
Là của hắn, là của hắn
Thành Khải, là của hắn!
- Ưm,...
- Anh là của tôi, là của tôi!
Đức điên cuồng giằng xé quần áo trên người Thành Khải, ném dưới đất...
Thân hình gầy yếu mệt mỏi dường như đã không còn sức mà chống cự...
Một khắc đôi môi Đức rời khỏi,
Thành Khải chỉ biết bật ra những lời yếu ớt
- Không... Xin đừng...
- Không...
- Không ai có quyền dám nói không với tôi!
Đức nhanh chóng quăng hết đám quần áo vướng víu,
Một tay sờ nắn hạ thân mềm nhũn của Thành Khải,
Một tay đầy người về phía giường...
Thành Khải sợ hãi tới run rẩy,..
Trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tà, cậu rõ ràng thấy được đôi mắt của lần đầu tiên bị cưỡng hiếp ấy, một lần nữa, xuất hiện...
Cậu muốn đẩy ra...
Không thể...
Đức ép cậu cúi mặt về phía giường...
Một đường đẩy thứ tính khí to lớn ấy, vào sâu trong huyệt đạo của cậu...
Không bôi trơn, không mở rộng...
Cả người Thành Khải dường như chết lặng... vì đau...
Đau...
Đau lắm...
Trần Đức...
Tôi xin cậu... có được.. hay không? Xin cậu... buông tha...
- Hựm...
- Hựm...
Một chút máu nhỏ, nơi hậu huyệt, lại rách ra...
Đức điên cuồng mà thúc tới.
- A....
Cắn lên bả vai Thành Khải một vết rỉ máu. Đức gần như gào lên:
- Anh là của tôi, là của tôi, là của tôi!
- Không... đau.. quá....
- A....
Lại một vết cắn hạ xuống..., Đức vừa hôn, vừa cắn, vừa cấu xé... Cả cơ thể Thành Khải dường như nhuốm một màu hồng, nhuốm thêm cả những vết rớm máu...
Trời ạ...
- Hự...
Những cú thúc dưới hậu huyệt vẫn liên tục dồn dập. Cả người Thành Khải gần như ngã dụi về phía giường...
Đức rút cự vật ra, ôm ngang thân Khải, quăng lên giường tiếp tục ra vào...
- A....
- Làm ơn...
Đôi mắt Thành Khải mờ dần đi...
Trước mắt giờ đây, chỉ còn là một mảnh tối tăm...
Như thế...
Chính là như thế..
Bắt đầu và kết thúc...
Đều là sự trói buộc, đều là sự đau đớn...
Chỉ một thứ duy nhất khác đi..
Đó là...
Tôi, đã yêu lầm cậu...
Trần Đức...
Xin đừng nói kiếp trước,
Xin đừng nói kiếp sau,
Chỉ xin một kiếp này...
Tôi tan ra làm hạt bụi...
Một hạt bụi vô lo vô nghĩ, phủ trên sa mạc kia.. đầy cát...đầy muôn vàn những hạt bụi, như tôi... để trở thành, một hạt bụi... bình thường nhất....
Yêu anh..
Tôi lấy tư cách gì để yêu anh?
Tư cách, của một thằng Gay, một thằng trai bao rẻ tiền ư?
Còn có câu chuyện nào trên đời này, vô duyên đến thế?
Dù là lịm đi vì đau đớn và mệt mỏi, trên đôi mắt Thành Khải vô thức mà lại chắt ra thứ người ta gọi là nước mắt....
==========
Khi Thành Khải tỉnh lại, Đức đang ngồi trên chiếc ghế nơi bàn học, hút thuốc.
Vừa thấy Thành Khải hé mở đôi mắt.
Đức hất hàm:
- Ngồi dậy.
- ......!
Thành Khải không còn đủ sức,... cả người cậu giờ đây, chằng chịt những vết cắn rớm máu, cậu nắm chặt ga giường, chịu đựng..
Đức mặt không biểu tình, nhả ra một chùm khói thuốc. Nhìn chiếc hộp trên bàn, móc ra những xấp tiền mới cứng, tiến lại, kéo Thành Khải ngồi bật dậy..
Cơn đau rách từ dưới hông truyền đến khiến Thành Khải nhăn chặt mày.
Đức bóp lấy cằm cậu:
- Nói!. Cần bao nhiêu?
- Khụ...
Đức nới lỏng tay. Khải bật ho, cổ họng nghẹn đắng, đôi mắt mờ mịt không hiểu:
- Bao.. nhiêu...
Đức rút ví từ túi quần lên,
Bên trong, lôi ra một tấm thẻ, giơ trước khuôn mặt xanh xao của Khải.
- 500 triệu?
- .....!
- Tôi hỏi cái lỗ của anh giá bao nhiêu?
- .....
Bây giờ thì Khải hiểu...
Người mà cậu yêu...
Vừa hỏi cậu...
Cái lỗ của cậu, giá bao nhiêu sao?
Nói xem... cậu phải trả lời thế nào đây...
Phải trả lời thế nào đây?
- Nói! Câm sao!
Thành Khải nở một nụ cười chua chát...
- Thứ tôi cần, e rằng.. cậu không cho nổi....
- *** mẹ!
Đức đẩy Thành Khải một cái, quăng cả cái ví lên ngực Khải:
- Bốp!
Nó là của anh, còn anh, từ bây giờ - là của tôi!
Thành Khải ngước đôi mắt, suy yếu mà lắc đầu:
- Cậu mang về đi.. Tất cả... về đi...
- Cái lỗ của anh cũng đáng giá quá nhỉ? Còn chưa đủ?
- Tôi nói! cậu về đi... coi như tôi xin cậu...
Thành Khải gục đầu, hai tay bưng mặt,
Đức lại cười mỉa mai:
- Sao? Chưa suy nghĩ ra?.
- Chỉ cần anh dám ra giá. Trần Đức này dám chơi cùng anh!
- .......
Nhìn đôi vai từng hồi run rẩy, từng vết cắn, từng vết hôn ngân trải dài từ vai xuống khuôn ngực gầy gò kia..
Tim Đức như thắt lại... khó chịu... lại là cái cảm giác khó chịu chết tiệt này...
Là khinh ghét sao?
Là coi thường sao?
Đức không muốn nghĩ nữa, cậu đạp một phát lên thành giường:
- Cũng chỉ là cái thứ trai bao mạt hạng, một thằng Gay thèm gậy đàn ông. Còn ra vẻ cái nỗi gì? Khóc sao?. Để rồi xem! Trần Đức này sẽ cho anh thấy!. Ngay cả một xu anh cũng sẽ không có! nhưng vẫn phải giơ mông ra mời!
- Rầm....
Tiếng cánh cửa khép lại.
Tiếng bước chân quay đi...
Bên trong, chỉ còn lại, sự tuyệt vọng....và nhục nhã...
Nếu đã như vậy....
Thành Khải lết dậy, mặc một bộ quần áo sạch sẽ vào người,
Tiến tới phòng bếp...
Cầm con dao nhỏ từ trên kệ, tiến vào giường...
Mỉm cười, rạch xuống...
Một giọt, lại một giọt....
Hai giọt, lại hai giọt....
Một giọt cắt đi cho tình thân mẫu tử
Sống trên đời hai mươi mấy năm trường,
Chưa một lần đền đáp công ơn,
Dép mẹ đã mòn, vai cha đã bạc
Sinh ra con một kiếp không tròn,
Nếu có chết đi, xin mẹ đừng buồn, cũng xin cha đừng tiếc,
Bởi sống trên đời há có ích chi?
Một kẻ không tài không dung không mơ ước...
Bởi mất hay còn cũng chỉ mẹ cha đau...
Hai giọt cắt đi cho khờ dại tình đầu,
Đặt vào trong lòng lại mang tên Trần Đức
Chua xót thương đau một mối tơ vò.
Tình là tình cũng chẳng là tình
Chỉ còn chút khinh bỉ nơi đầu môi người ấy
Người hỏi ta bán bao nhiêu? Không có giá!
Người lại hỏi ta còn muốn thứ gì hơn thế?
Ta muốn trái tim người....Có được hay không?...
Dẫu chỉ là một nhịp, dành cho ta, cho riêng ta...
Có được.... hay không?
Trần Đức..
Tôi, là yêu cậu,
Tôi, là sai lầm....
Sự khinh bỉ nhục nhã này, nỗi đau này... Ngàn đời không rửa sạch, cũng ngàn đời... theo những giọt máu tràn đầy trên nền đất kia... Không phai....
Thành Khải, gục xuống....
==========
Người ta cứ hay nói, chết là tận cùng của đau khổ,
Thực ra, cũng không đúng lắm...
Tận cùng của đau khổ, chính là muốn chết đi, nhưng không cách nào, có thể chết đi được....
Thành Khải không chết.
Trong cơn tuyệt vọng ấy, cậu thậm chí còn không nhớ ra rằng, cửa nhà vốn dĩ không khóa.
Hàng xóm ghé ngang, muốn hỏi chuyện, lại phát hiện ra một thân xác nhạt nhòa. Cậu được cứu.
Nhưng, cứu hay không cứu, mới là tốt hơn?
Trần Đức tới thẳng bệnh viện, như cuồng dại mà ném một đoạn video trước mặt cậu. Là đoạn video làm tình của hai người.
Cậu ta tóm lấy cổ tay không bị thương, quẳng cậu lên xe:
- Nếu anh không ngoan ngoãn một chút. Nếu anh còn dám tự tử một lần nữa. Tôi sẽ cho cha mẹ anh không còn đường mà ngẩng đầu!
Có thể không đi theo cậu ta sao?
Có thể giãy giụa sao?
Cha mẹ cậu với cái thành phố nhỏ, có thể chịu đựng nổi sao?
Thành Khải cậu, có thể làm gì khác đây?
Tại sao?
Tại sao, ngay cả chết cậu cũng không làm được?
Thành Khải bị đưa đến một căn chung cư, tận trên lầu cao,
Thế nhưng, Thành Khải không hề nhúc nhích, chỉ bật thốt ra khỏi miệng, một lời chua chát:
- Rút cuộc, cậu muốn gì ở tôi?
- Không cần phải diễn nữa. Cả căn chung cư này. Là của anh. Thấy sao?
- ....!
Đức ngồi trên salon, vắt chéo hai chân lên bàn:
- Cái trò vờ tự tử này ấy mà, trước đây cũng có vài cô diễn rồi, chẳng qua chưa ai diễn được thật như anh.
- Cậu...
- Làm gì phải khổ như vậy? Chẳng phải tôi đã nói, cho anh ra giá rồi sao? Cần thiết không? Diễn tới mức này... Cũng chẳng phải vì muốn tiền?
Đức nhạo báng,
Kéo Thành Khải đang ngồi bên cạnh, ấn cậu ngồi xuống giữa hai chân mình. Đức kéo khóa quần.
Thành Khải muốn vùng dậy, Đức cười chéo miệng:
- Nếu em dám không ngoan, nhớ cho kỹ.. đoạn video ấy...
Ngước lên nhìn lấy khuôn mặt trước mắt, Thành Khải nghẹn giọng:
- Trần Đức.. cậu thực sự... tồi tệ đến như vậy?
- Tồi tệ? – Đức lắc đầu, tay chậm rãi kéo khóa quần, móc ra thứ tính khí ấy, kề sát lên miệng Khải
- Không sao, chỉ cần có được em trong tay, tồi tệ thế nào tôi cũng nhận!
- ...ưm...
- Há miệng!
Mỗi một nhịp thúc tới cuống họng, lại khiến nước mắt của Khải vô thức mà trào ra...
Có từ ngữ nào có thể tả được không?
Bị chính người mà mình tin yêu sỉ vả,
Khoảnh khắc nào được mang tên là địa ngục?
Là phút giây danh dự có cũng bằng thừa.
========
Đêm hôm ấy, trong cơn mơ...
Thành Khải giật mình,
Đức xoay người, ôm lấy..
Một nhịp lại một nhịp, vỗ nhẹ lên lưng.. giống như trước đây, mẹ cậu đã từng làm...
Vuốt lọn tóc lòa xòa vương trên trán, Đức hôn lên.
Vì sao, cậu lại làm vậy?
Không biết.
Vì sao, cậu lại dày vò Thành Khải tới như vậy?
Không biết.
Vì sao, cậu lại điên cuồng tới như vậy?
Không biết.
Khi cậu và Sơn mang đoạn video đó, tới khu trọ. Vệt máu khô trên nền nhà kia khiến cậu dường như không thể thở.... Sơn lại tỉnh bơ mà nói với cậu rằng, đã quên mấy vai diễn chết vì tình trước đây rồi sao?
Đúng vậy, đã có chẳng ít đàn bà tỏ ra đau khổ tới kiệt quệ khi bị Đức ruồng bỏ. Ai ai cũng đều nói yêu cậu say đắm, tha thiết. Thế rồi chỉ một thời gian chớp nhoáng sau, đã lại thấy nhưng kẻ thối nát đó, tay trong tay bên cạnh một người khác, Vẫn câu yêu đó, vẫn câu say sưa đó,
Kể cả đàn ông bên cạnh Sơn, cũng thế nốt.
Không thiếu gì. Diễn viên cũng thua xa.
Khi tới bệnh viện,
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt trên giường bệnh,
Đức muốn ói.
Diễn sao?
Tất cả các người. Tất cả!
Đều chỉ vì tiền!
Thành Khải, em cũng giống như bọn họ sao?
Em phải diễn tới như thế này chỉ vì những thứ vật chất lạnh ngắt đó sao?
Được. Tôi cho em.
Tôi sẽ cho em.
Chỉ cần. Em mãi mãi trong vòng tay của tôi.
=======
Hoang mang.
Lạc lối.
Dằn vặt
Trần Đức thực sự giờ đây không thể hiểu nổi, cảm giác của chính mình.
Là yêu sao?
Không!
Là hận sao?
Không!
Không là gì hết! Chính cậu cũng không định nghĩa được.
Cậu vừa muốn có, lại vừa khinh bỉ,
Cậu vừa muốn hôn lên đôi môi ấy, lại vừa chán ghét....
Cậu tự huyễn hoặc mình, chỉ vì mình đam mê làm tình với kẻ đó mà thôi sao?
Hay, còn có lý do nào khác đây?
Cậu điên cuồng mà dày vò hành hạ kẻ dưới thân mình,
Điên cuồng mà dùng cái đoạn video đó để ép buộc.
Nhưng,
Cậu không thỏa mãn,
Rõ ràng... rõ ràng Thành Khải chỉ chấp nhận buông thân cho cậu chà đạp, lại không có một chút vui vẻ trên gương mặt kia...
Mỗi ngày một rời rạc..
Mỗi ngày một gầy yếu...
Thành Khải dường như bị những nỗi đau từ tinh thần tới thể xác, vắt cho cạn kiệt.
Hắn mua xe cho cậu,
Hắn sang tên căn chung cư cho cậu,
Hắn đưa cho cậu một cái thẻ, rất rất nhiều tiền...
Hôm nay,
Hắn mua cho cậu rất nhiều rất nhiều thạch thảo...Cậu không cười nữa.
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nhìn sang gương mặt đang thở đều đều bên cạnh.
Cậu thì thào. Trần Đức.
Tôi không cần những thứ đó.
Thứ tôi cần, vĩnh viễn, cậu không thể cho tôi được....
=============
Hơn một tháng trôi qua,
Mùa mưa cũng đã hết từ lâu,
Chạm qua cái cửa ngõ cuối tháng 12 tết tây ấy.
Chính là một năm mới.Cứ thế, mà bên cạnhCứ thế, mà dằn vặt lấy nhau.
Dưới cái nắng gay gắt của Sài Thành.
Một buổi trưa nào.
Cuối cùng, Thành Khải cũng không thể chịu đựng được hơn nữa.
Cậu ngất xỉu.
=============
Đó chính là cảm giác duy nhất mà Đức cảm nhận được sau cái đêm điên cuồng ấy.
Cậu giữ lại cả hai cô gái làng chơi kia bên cạnh mình,
Dẫn các cô đi mua sắm.
Ngọt ngào vô cùng, dễ thương vô cùng. Dịu dàng vô cùng.
Cái gì, cũng có đủ.
Chỉ cần cậu thích, các cô lập tức chiều, dù đó có là trên xe, hoặc ngay một góc nhà vệ sinh nơi quán bar.
Hay kể cả là một băng ghế dài của quán karaoke như hôm nay cũng không hề hấn gì.
Đức chìm sâu mình vào dục vọng, thuốc lá, hít bóng...
Thậm chí, quẳng điện thoại một xó nhà, khiến Sơn tìm mỏi mắt mới thấy.
Sơn chán ghét kéo một cô nàng khỏi người Đức:
- Làm chó gì tắt máy vậy?
Đức lười biếng ngồi dậy, kéo lại khóa quần:
- Sao?
- Còn sao? Tìm mày muốn chết!
- Tìm tao làm cái đéo?
Sơn hất hàm. Hai cô nàng miễn cường mà giơ tay lên vẫy vẫy với Đức rồi rời khỏi.
Sơn kéo ghế, ngồi sát gần lại:
- Này, nếu tao nhớ không lầm, hôm nay, mày hết " hạn" với thằng ghẹ của mày, đúng không?
Đức nhíu mày:
- Sao?
- Tên Thành Khải, đúng không?
- .......
Sơn giơ ngón cái lên:
- Ngon sạch thế mà mày chơi chưa tới 2 tháng đã chán. Lại đổi thành hai cô luôn. Quả là không hổ danh Trần Đức. Này,
Sơn liếm liếm môi, tiến lại gần:
- Có thằng cha già kia thấy ảnh của tên ghẹ đó, mê lắm, muốn bao hàng. Nhưng mấy ngày trước dẫu gì cũng còn là của mày..
- Câm mồm!
- Hả?
Đức chưa nghe hết câu, tóm chặt lấy cổ áo của Sơn, gằn giọng:
- Ai cho mày đem ảnh của em ấy đi chào?
- Chuyện... khụ..
Đức bóp chặt lấy cổ Sơn, ấn xuống nệm, đôi mắt thoáng chốc đã đỏ au:
- Nghe cho rõ. Nếu còn dám một lần nữa. Tao thề sẽ vứt cái đôi chân mày cho chó nhai!
- ....!
Đức đứng bật dậy, nhanh chóng lên xe, hướng đến khu nhà trọ...
Là cảm giác gì?
Không rõ!
Chỉ biết, là khó chịu..
Vô cùng khó chịu...
Tức ngực, tới không thể thở nổi...
Đức xông tới nhà trọ, không thể bình tĩnh, không thể chờ đợi, đạp liên tiếp vào cánh cửa như muốn trút cơn giận dữ....
Cánh cửa vừa hé.
Đức đã xông tới, áp lấy thân hình trước mắt....
Gặm cắn đôi môi kia,
Hôn bừa bãi lên khuôn mặt mờ mịt nước...
Là của hắn, là của hắn
Thành Khải, là của hắn!
- Ưm,...
- Anh là của tôi, là của tôi!
Đức điên cuồng giằng xé quần áo trên người Thành Khải, ném dưới đất...
Thân hình gầy yếu mệt mỏi dường như đã không còn sức mà chống cự...
Một khắc đôi môi Đức rời khỏi,
Thành Khải chỉ biết bật ra những lời yếu ớt
- Không... Xin đừng...
- Không...
- Không ai có quyền dám nói không với tôi!
Đức nhanh chóng quăng hết đám quần áo vướng víu,
Một tay sờ nắn hạ thân mềm nhũn của Thành Khải,
Một tay đầy người về phía giường...
Thành Khải sợ hãi tới run rẩy,..
Trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tà, cậu rõ ràng thấy được đôi mắt của lần đầu tiên bị cưỡng hiếp ấy, một lần nữa, xuất hiện...
Cậu muốn đẩy ra...
Không thể...
Đức ép cậu cúi mặt về phía giường...
Một đường đẩy thứ tính khí to lớn ấy, vào sâu trong huyệt đạo của cậu...
Không bôi trơn, không mở rộng...
Cả người Thành Khải dường như chết lặng... vì đau...
Đau...
Đau lắm...
Trần Đức...
Tôi xin cậu... có được.. hay không? Xin cậu... buông tha...
- Hựm...
- Hựm...
Một chút máu nhỏ, nơi hậu huyệt, lại rách ra...
Đức điên cuồng mà thúc tới.
- A....
Cắn lên bả vai Thành Khải một vết rỉ máu. Đức gần như gào lên:
- Anh là của tôi, là của tôi, là của tôi!
- Không... đau.. quá....
- A....
Lại một vết cắn hạ xuống..., Đức vừa hôn, vừa cắn, vừa cấu xé... Cả cơ thể Thành Khải dường như nhuốm một màu hồng, nhuốm thêm cả những vết rớm máu...
Trời ạ...
- Hự...
Những cú thúc dưới hậu huyệt vẫn liên tục dồn dập. Cả người Thành Khải gần như ngã dụi về phía giường...
Đức rút cự vật ra, ôm ngang thân Khải, quăng lên giường tiếp tục ra vào...
- A....
- Làm ơn...
Đôi mắt Thành Khải mờ dần đi...
Trước mắt giờ đây, chỉ còn là một mảnh tối tăm...
Như thế...
Chính là như thế..
Bắt đầu và kết thúc...
Đều là sự trói buộc, đều là sự đau đớn...
Chỉ một thứ duy nhất khác đi..
Đó là...
Tôi, đã yêu lầm cậu...
Trần Đức...
Xin đừng nói kiếp trước,
Xin đừng nói kiếp sau,
Chỉ xin một kiếp này...
Tôi tan ra làm hạt bụi...
Một hạt bụi vô lo vô nghĩ, phủ trên sa mạc kia.. đầy cát...đầy muôn vàn những hạt bụi, như tôi... để trở thành, một hạt bụi... bình thường nhất....
Yêu anh..
Tôi lấy tư cách gì để yêu anh?
Tư cách, của một thằng Gay, một thằng trai bao rẻ tiền ư?
Còn có câu chuyện nào trên đời này, vô duyên đến thế?
Dù là lịm đi vì đau đớn và mệt mỏi, trên đôi mắt Thành Khải vô thức mà lại chắt ra thứ người ta gọi là nước mắt....
==========
Khi Thành Khải tỉnh lại, Đức đang ngồi trên chiếc ghế nơi bàn học, hút thuốc.
Vừa thấy Thành Khải hé mở đôi mắt.
Đức hất hàm:
- Ngồi dậy.
- ......!
Thành Khải không còn đủ sức,... cả người cậu giờ đây, chằng chịt những vết cắn rớm máu, cậu nắm chặt ga giường, chịu đựng..
Đức mặt không biểu tình, nhả ra một chùm khói thuốc. Nhìn chiếc hộp trên bàn, móc ra những xấp tiền mới cứng, tiến lại, kéo Thành Khải ngồi bật dậy..
Cơn đau rách từ dưới hông truyền đến khiến Thành Khải nhăn chặt mày.
Đức bóp lấy cằm cậu:
- Nói!. Cần bao nhiêu?
- Khụ...
Đức nới lỏng tay. Khải bật ho, cổ họng nghẹn đắng, đôi mắt mờ mịt không hiểu:
- Bao.. nhiêu...
Đức rút ví từ túi quần lên,
Bên trong, lôi ra một tấm thẻ, giơ trước khuôn mặt xanh xao của Khải.
- 500 triệu?
- .....!
- Tôi hỏi cái lỗ của anh giá bao nhiêu?
- .....
Bây giờ thì Khải hiểu...
Người mà cậu yêu...
Vừa hỏi cậu...
Cái lỗ của cậu, giá bao nhiêu sao?
Nói xem... cậu phải trả lời thế nào đây...
Phải trả lời thế nào đây?
- Nói! Câm sao!
Thành Khải nở một nụ cười chua chát...
- Thứ tôi cần, e rằng.. cậu không cho nổi....
- *** mẹ!
Đức đẩy Thành Khải một cái, quăng cả cái ví lên ngực Khải:
- Bốp!
Nó là của anh, còn anh, từ bây giờ - là của tôi!
Thành Khải ngước đôi mắt, suy yếu mà lắc đầu:
- Cậu mang về đi.. Tất cả... về đi...
- Cái lỗ của anh cũng đáng giá quá nhỉ? Còn chưa đủ?
- Tôi nói! cậu về đi... coi như tôi xin cậu...
Thành Khải gục đầu, hai tay bưng mặt,
Đức lại cười mỉa mai:
- Sao? Chưa suy nghĩ ra?.
- Chỉ cần anh dám ra giá. Trần Đức này dám chơi cùng anh!
- .......
Nhìn đôi vai từng hồi run rẩy, từng vết cắn, từng vết hôn ngân trải dài từ vai xuống khuôn ngực gầy gò kia..
Tim Đức như thắt lại... khó chịu... lại là cái cảm giác khó chịu chết tiệt này...
Là khinh ghét sao?
Là coi thường sao?
Đức không muốn nghĩ nữa, cậu đạp một phát lên thành giường:
- Cũng chỉ là cái thứ trai bao mạt hạng, một thằng Gay thèm gậy đàn ông. Còn ra vẻ cái nỗi gì? Khóc sao?. Để rồi xem! Trần Đức này sẽ cho anh thấy!. Ngay cả một xu anh cũng sẽ không có! nhưng vẫn phải giơ mông ra mời!
- Rầm....
Tiếng cánh cửa khép lại.
Tiếng bước chân quay đi...
Bên trong, chỉ còn lại, sự tuyệt vọng....và nhục nhã...
Nếu đã như vậy....
Thành Khải lết dậy, mặc một bộ quần áo sạch sẽ vào người,
Tiến tới phòng bếp...
Cầm con dao nhỏ từ trên kệ, tiến vào giường...
Mỉm cười, rạch xuống...
Một giọt, lại một giọt....
Hai giọt, lại hai giọt....
Một giọt cắt đi cho tình thân mẫu tử
Sống trên đời hai mươi mấy năm trường,
Chưa một lần đền đáp công ơn,
Dép mẹ đã mòn, vai cha đã bạc
Sinh ra con một kiếp không tròn,
Nếu có chết đi, xin mẹ đừng buồn, cũng xin cha đừng tiếc,
Bởi sống trên đời há có ích chi?
Một kẻ không tài không dung không mơ ước...
Bởi mất hay còn cũng chỉ mẹ cha đau...
Hai giọt cắt đi cho khờ dại tình đầu,
Đặt vào trong lòng lại mang tên Trần Đức
Chua xót thương đau một mối tơ vò.
Tình là tình cũng chẳng là tình
Chỉ còn chút khinh bỉ nơi đầu môi người ấy
Người hỏi ta bán bao nhiêu? Không có giá!
Người lại hỏi ta còn muốn thứ gì hơn thế?
Ta muốn trái tim người....Có được hay không?...
Dẫu chỉ là một nhịp, dành cho ta, cho riêng ta...
Có được.... hay không?
Trần Đức..
Tôi, là yêu cậu,
Tôi, là sai lầm....
Sự khinh bỉ nhục nhã này, nỗi đau này... Ngàn đời không rửa sạch, cũng ngàn đời... theo những giọt máu tràn đầy trên nền đất kia... Không phai....
Thành Khải, gục xuống....
==========
Người ta cứ hay nói, chết là tận cùng của đau khổ,
Thực ra, cũng không đúng lắm...
Tận cùng của đau khổ, chính là muốn chết đi, nhưng không cách nào, có thể chết đi được....
Thành Khải không chết.
Trong cơn tuyệt vọng ấy, cậu thậm chí còn không nhớ ra rằng, cửa nhà vốn dĩ không khóa.
Hàng xóm ghé ngang, muốn hỏi chuyện, lại phát hiện ra một thân xác nhạt nhòa. Cậu được cứu.
Nhưng, cứu hay không cứu, mới là tốt hơn?
Trần Đức tới thẳng bệnh viện, như cuồng dại mà ném một đoạn video trước mặt cậu. Là đoạn video làm tình của hai người.
Cậu ta tóm lấy cổ tay không bị thương, quẳng cậu lên xe:
- Nếu anh không ngoan ngoãn một chút. Nếu anh còn dám tự tử một lần nữa. Tôi sẽ cho cha mẹ anh không còn đường mà ngẩng đầu!
Có thể không đi theo cậu ta sao?
Có thể giãy giụa sao?
Cha mẹ cậu với cái thành phố nhỏ, có thể chịu đựng nổi sao?
Thành Khải cậu, có thể làm gì khác đây?
Tại sao?
Tại sao, ngay cả chết cậu cũng không làm được?
Thành Khải bị đưa đến một căn chung cư, tận trên lầu cao,
Thế nhưng, Thành Khải không hề nhúc nhích, chỉ bật thốt ra khỏi miệng, một lời chua chát:
- Rút cuộc, cậu muốn gì ở tôi?
- Không cần phải diễn nữa. Cả căn chung cư này. Là của anh. Thấy sao?
- ....!
Đức ngồi trên salon, vắt chéo hai chân lên bàn:
- Cái trò vờ tự tử này ấy mà, trước đây cũng có vài cô diễn rồi, chẳng qua chưa ai diễn được thật như anh.
- Cậu...
- Làm gì phải khổ như vậy? Chẳng phải tôi đã nói, cho anh ra giá rồi sao? Cần thiết không? Diễn tới mức này... Cũng chẳng phải vì muốn tiền?
Đức nhạo báng,
Kéo Thành Khải đang ngồi bên cạnh, ấn cậu ngồi xuống giữa hai chân mình. Đức kéo khóa quần.
Thành Khải muốn vùng dậy, Đức cười chéo miệng:
- Nếu em dám không ngoan, nhớ cho kỹ.. đoạn video ấy...
Ngước lên nhìn lấy khuôn mặt trước mắt, Thành Khải nghẹn giọng:
- Trần Đức.. cậu thực sự... tồi tệ đến như vậy?
- Tồi tệ? – Đức lắc đầu, tay chậm rãi kéo khóa quần, móc ra thứ tính khí ấy, kề sát lên miệng Khải
- Không sao, chỉ cần có được em trong tay, tồi tệ thế nào tôi cũng nhận!
- ...ưm...
- Há miệng!
Mỗi một nhịp thúc tới cuống họng, lại khiến nước mắt của Khải vô thức mà trào ra...
Có từ ngữ nào có thể tả được không?
Bị chính người mà mình tin yêu sỉ vả,
Khoảnh khắc nào được mang tên là địa ngục?
Là phút giây danh dự có cũng bằng thừa.
========
Đêm hôm ấy, trong cơn mơ...
Thành Khải giật mình,
Đức xoay người, ôm lấy..
Một nhịp lại một nhịp, vỗ nhẹ lên lưng.. giống như trước đây, mẹ cậu đã từng làm...
Vuốt lọn tóc lòa xòa vương trên trán, Đức hôn lên.
Vì sao, cậu lại làm vậy?
Không biết.
Vì sao, cậu lại dày vò Thành Khải tới như vậy?
Không biết.
Vì sao, cậu lại điên cuồng tới như vậy?
Không biết.
Khi cậu và Sơn mang đoạn video đó, tới khu trọ. Vệt máu khô trên nền nhà kia khiến cậu dường như không thể thở.... Sơn lại tỉnh bơ mà nói với cậu rằng, đã quên mấy vai diễn chết vì tình trước đây rồi sao?
Đúng vậy, đã có chẳng ít đàn bà tỏ ra đau khổ tới kiệt quệ khi bị Đức ruồng bỏ. Ai ai cũng đều nói yêu cậu say đắm, tha thiết. Thế rồi chỉ một thời gian chớp nhoáng sau, đã lại thấy nhưng kẻ thối nát đó, tay trong tay bên cạnh một người khác, Vẫn câu yêu đó, vẫn câu say sưa đó,
Kể cả đàn ông bên cạnh Sơn, cũng thế nốt.
Không thiếu gì. Diễn viên cũng thua xa.
Khi tới bệnh viện,
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt trên giường bệnh,
Đức muốn ói.
Diễn sao?
Tất cả các người. Tất cả!
Đều chỉ vì tiền!
Thành Khải, em cũng giống như bọn họ sao?
Em phải diễn tới như thế này chỉ vì những thứ vật chất lạnh ngắt đó sao?
Được. Tôi cho em.
Tôi sẽ cho em.
Chỉ cần. Em mãi mãi trong vòng tay của tôi.
=======
Hoang mang.
Lạc lối.
Dằn vặt
Trần Đức thực sự giờ đây không thể hiểu nổi, cảm giác của chính mình.
Là yêu sao?
Không!
Là hận sao?
Không!
Không là gì hết! Chính cậu cũng không định nghĩa được.
Cậu vừa muốn có, lại vừa khinh bỉ,
Cậu vừa muốn hôn lên đôi môi ấy, lại vừa chán ghét....
Cậu tự huyễn hoặc mình, chỉ vì mình đam mê làm tình với kẻ đó mà thôi sao?
Hay, còn có lý do nào khác đây?
Cậu điên cuồng mà dày vò hành hạ kẻ dưới thân mình,
Điên cuồng mà dùng cái đoạn video đó để ép buộc.
Nhưng,
Cậu không thỏa mãn,
Rõ ràng... rõ ràng Thành Khải chỉ chấp nhận buông thân cho cậu chà đạp, lại không có một chút vui vẻ trên gương mặt kia...
Mỗi ngày một rời rạc..
Mỗi ngày một gầy yếu...
Thành Khải dường như bị những nỗi đau từ tinh thần tới thể xác, vắt cho cạn kiệt.
Hắn mua xe cho cậu,
Hắn sang tên căn chung cư cho cậu,
Hắn đưa cho cậu một cái thẻ, rất rất nhiều tiền...
Hôm nay,
Hắn mua cho cậu rất nhiều rất nhiều thạch thảo...Cậu không cười nữa.
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nhìn sang gương mặt đang thở đều đều bên cạnh.
Cậu thì thào. Trần Đức.
Tôi không cần những thứ đó.
Thứ tôi cần, vĩnh viễn, cậu không thể cho tôi được....
=============
Hơn một tháng trôi qua,
Mùa mưa cũng đã hết từ lâu,
Chạm qua cái cửa ngõ cuối tháng 12 tết tây ấy.
Chính là một năm mới.Cứ thế, mà bên cạnhCứ thế, mà dằn vặt lấy nhau.
Dưới cái nắng gay gắt của Sài Thành.
Một buổi trưa nào.
Cuối cùng, Thành Khải cũng không thể chịu đựng được hơn nữa.
Cậu ngất xỉu.
=============
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook