Hắn không màng tình thân, nếu hắn lên ngôi trữ quân, vậy không phải hắn sẽ giết sạch huynh đệ của mình sao? Lâu Thanh Anh nhớ lại, Nhị hoàng tử bệnh đến liệt giường, cả nhà Thái tử bị giết sạch không còn một ai, Tam hoàng tử đến biên cương không thấy ngày trở lại, vậy không phải là đều do hắn hay sao.

Lâu Thanh Anh nàng nhìn thấy Hàn Minh Khuê đang đứng ở một góc, nàng nhanh chóng cướp kiếm từ một tên lính đã chết bên cạnh, kề lưỡi kiếm vào cổ Hàn Minh Khuê nói lớn.
- Công Tôn Hàn ngươi không lên giết người, nếu không ta sẽ giết chết hoàng phi của người và đứa bé trong bụng cô ta.
- Lâu Thanh Anh, nàng rất lương thiện, nàng là danh y cứu người, đương nhiên sẽ không hạ được đao xuống, hoặc nếu như nàng hạ được đao xuống, vậy ta sẽ đăng cơ, sau đó ép buộc nàng thành hoàng hậu.

Tốt cả đôi đường.
- Tên điên rồ nhà ngươi.
Lời nói của Lâu Thanh Anh chữa dứt đã nhìn thấy một lưỡi kiếm xuyên qua người Hàn Minh Khuê, Công Tôn Hàn như thế mà có thể giết chết cô ta khi đang mang trong mình giọt máu của chính hắn.

Hàn đại nhân nhìn thấy vậy cũng muốn liều mình với Công Tôn Hàn cuối cùng cũng bị anh ta dùng kiếm khiến cho nằm xuống tại chỗ.

Một trận máu tanh khiến Lâu Thanh Anh cũng không thể chịu nổi.

Nàng lo sợ nhìn những người đã nằm xuống, đại điện này thấm đẫm máu tươi, nơi này, khiến nàng run sợ, hai bàn tay cầm thanh kiếm cũng run rẩy mà rơi xuống.


Nàng cũng hoảng sợ mà ngã xuống tự do.
Nhưng khi Công Tôn Hàn muốn đến cạnh thì một mũi kiếm chắn ngang lại hắn, cả người hắn xoay đến vài vòng, nhị hoàng tử lúc này không còn quan tâm đến thức độc đau đớn trong cơ thể cùng đánh với hắn vài quyền xong cũng khiến chàng quỳ gục xuống.

Nhưng hắn đã quyết tâm bảo vệ nàng, tuyệt nhiên sẽ không để nàng bị thương.
Công Tôn Hàn lúc này mới nhếch miệng lên, cất tiếng:
- Sao nào, có phải ngươi đang thấy đau đớn đúng không, toàn thân vô lực đúng không, ha ha ha.

Ta biết rằng, luận văn luận võ ta đều không thể so bì lại với các người, nên ta đã cho người hạ độc vào ngự thiện trước đó.

Các vị đại nhân, rượu của tất cả mọi người đều có độc, nếu ai đồng ý theo ta, ta nhất định sẽ đưa thuốc giải độc cho.
- Tiểu nhân bỉ ổi.
Lâu Thanh Anh nói xong liền nhẹ nhàng đỡ lấy Công Tôn Hằng, nàng nhẹ nhàng cắn khóe miệng chảy máu, sau đó kề sát miệng mình chạm đến bờ môi của hắn ta đẩy từng phần máu tanh vào trong khoang miệng chàng, ép chàng nuốt xuống.

Nàng vốn dĩ là danh y, cơ thể nàng đã thử qua bách độc, đương nhiên máu của nàng cũng sẽ giải được bách độc.

Nhưng hành động của nàng khiến những người có mặt ở nơi này ngây người.

Vì sao cô ấy lại dám làm ra việc trái với đạo đức đấy.

Đến cả Công Tôn Hằng nhìn lên ánh mắt của nàng cũng ngây người mất đôi chút.

Hai người sau đó dùng ánh mắt thâm đượm tình ý để nhìn nhau mà không hề nghĩ đến vị trí hiện tại của mình.
Nhưng Công Tôn Hàn lại làm ra hành động khác, hắn hất nhẹ nhanh mũi kiếm đến phía hai người kia, vậy mà khi lưỡi kiếm chưa được một đạo đã bị một chưởng thật mạnh bắn thật nhanh ra ngoài, hắn có lẽ cũng bị thương nghiêm trọng.

Hai ông lão trung niên nhẹ nhàng xuất hiện, một người đi đến bên cạnh bệ hạ đưa cho người vâ Nhu Phi bên cạnh một viên đan dược.

Đó là đan dược giải độc.


Cha nàng cùng A Tỷ cũng thật nhanh chạy đến chỗ Thúc phụ nói lớn:
- Lâu Thanh Âm, sao đến giờ đệ mới chịu tới, đệ muốn ta chết sớm một chút đúng không?
Thúc phụ nàng nghe được câu nói vậy chỉ có thể mỉm cười chào thua vì người huynh đệ sợ chết của mình.

Hoàng thượng nhận ra được vị nay nổi tiếng là thần y liên nhanh chóng dùng thuốc giải khiến Công Tôn Hàn nhíu mày lo lắng.

Thúc phụ của nàng cũng không quan tâm đến hắn liền đi đem thuốc giải đến các vị vương công quý tộc, còn có, các vị đại thần nữa.
Cha nàng lúc này nhìn con gái Lâu Thanh Anh lên tiếng:
- A Anh, không phải con cũng ăn tiệc uống rượu sao? Sao con không bị trúng độc?
- Con bé không cần thuốc độc, nó còn có thể lấy thân thử độc, lo lắng gì chứ, máu của nó chính là thuốc giải bách độc.

Vậy nên, Nhị hoàng tử cũng không lo sẽ chết sớm đâu.
Thúc phụ nàng vừa đưa thuốc cho mọi người liền nhẹ nhàng nói.
Lúc này Công Tôn Hằng liền nhìn lên khuôn mặt nàng, chàng còn nhớ như in vị máu tanh nàng đẩy vào trong miệng chàng, bởi chàng chắc chắn một điều, nếu như nàng tự cắt máu của mình chàng nhất định sẽ không nuốt vào trong họng, nên nàng to gan lớn mật làm như vậy.

Nhưng khi đó, ngoài vị máu tanh miệng, còn có cả hương vị của nàng ấy.
Nhưng như nhớ ra điều gì đó, chàng lại nhìn sâu vào khuôn mặt nàng hơn, tự lấy cơ thể thử độc, vậy lần trước U Lan đưa nàng đến Cổ Y Cốc, vốn độc đó là do nàng cố tình dụ Hổ Phách xem cô ta có thể tìm được không, hóa ra chính nàng đã có cách giải độc rồi.

Công Tôn Hằng càng nhìn tiểu cô nương bên cạnh cành hận không thể nhốt nàng lại để nàng không còn tùy hứng làm liều như vậy nữa, đó là thuốc độc, nàng làm như vậy lỡ đâu, hắn mất nàng thì sao?

Hai người vẫn đứng nhìn nhau ánh mắt thâm tình khiến cho Công Tôn Hàn không nhịn được thêm nữa.
- Lâu Thanh Anh người có biết như vậy là liêm sỉ, hắn ta cũng là nhị hoàng tử, người và ta dù sao cũng từng định hôn vậy tại sao trước mặt quần thần, người không màng mặt mũi lại cả gan thể hiện tình cảm cùng hắn ta.
- Không phải nhờ người giúp đỡ, nên Nhị điện hạ độc công phá ngũ tạng sao?
- Vậy Hằng nhi.

- Bệ hạ lo lắng lên tiếng.
- Bệ hạ yên tâm, trực tiếp dùng máu của Anh Nhi sẽ không sao hết, độc rất nhanh chóng sẽ tiêu tan.
- Điện hạ, người sợ đau không? - Lâu Thanh Anh đứng bên cạnh Công Tôn Hằng nhỏ nhẹ nói.
- Đến chết cũng không sợ.
Lâu Thanh Anh nghe vậy liền dùng một chiếc trâm nhỏ bằng bạc, rạch một đường ở lòng bàn tay trái của Công Tôn Hằng, nàng cũng không khỏi xót thương.

Lúc này Công Tôn Hàn không còn nhẫn nhịn nữa, tất cả cận vệ thân cận của hắn xông lên, bỏ mặc lời khuyên can của Thái tử và những vị quần thần khác.

Hắn ta thà làm tử sĩ cũng không chịu thu tay, cuối cùng quan phản loạn của hắn bị Tần Khởi Kỳ dẹp sạch, cả hoàng cung dậy lại vẻ yên bình.
Thái tử nhận mình còn yếu kém, nhưng lại được quần thần khen là người có đức, chỉ cần biết dụng người tài nhất định sẽ trở thành bậc trữ quân tốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương