Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần
-
Chương 24: Lạc hồng(29) (thượng)
Trước ngực tân lang đeo một đóa hoa đỏ thẫm, che cả nửa người, môi nở nụ cười tươi rói: “Lão…lão bà, lên…kiệu bái…”.
Tân nương tử mặc hỉ phục ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bất động và không lên tiếng, đôi tay lặng lẽ đặt trên đùi, áo khoác ngoài có màu sắc diễm lệ, trang sức bằng kim loại lay động leng keng, làm tôn thêm đôi tay trắng nõn tinh tế.
“Lão bà, lão bà”. Tân lang bước nhanh tới nắm lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng ra bên ngoài, “Đi bái…đi bái…đi nhà của ta…Ăn, ăn ngon”.
“Ôi, đừng nóng lòng a, Đông thiếu gia”. Bà mối ở bên không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ vào tay tân lang, rồi thì thầm gì đó bên tai nương tử.
“Đi bái, đi bái…”. Tân lang không chịu buông tay, lắc lắc làm nũng.
Người chung quanh cười vang cả lên. Rốt cuộc, tân nương tử ở dưới khăn chùm đầu gật đầu, mọi người hô nhau ôm lấy nàng lên kiệu hoa.
“Khởi —— kiệu ——!”. Theo tiếng hô to, pháo hoa đỏ thẫm vang lên đùng đùng.
…
Lúc tới giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu rọi đến người nào cũng đầu váng mắt hoa. Từ Nhàn Thuyền và mọi người gần như đã một ngày đêm chưa ăn uống. Cả đám nhếch nhác kinh khủng, quần áo bám đầy bụi bẩn, bùn nhão, còn có mùi mồ hôi. Cơ thể thì càng không cần phải nói, mỗi người đều có vài vết xước, môi nứt nẻ, thậm chí Dương Diệp trong tình trạng hôn mê cũng bắt đầu mất nước.
Mấy người chỉnh chang lại đôi chút, ngoại trừ Tần Tử Giác và Hàn Giai Doanh, di động của những người khác đều không thể sử dụng. Hàn Giai Doanh mở di động, phát hiện tín hiệu nơi này rất kém, một cú điện thoại cũng không gọi được. Đành phải mở phần mềm định vị dẫn đường trong di động Tần Tử Giác, sau khi dùng hết mọi biện pháp, tìm tòi nửa ngày mới biết được bọn họ đang ở trong phạm vi thuộc về thành phố X, cách huyện N muốn tới còn cả một đoạn đường dài.
Phóng tầm mắt ra xa thì thấy chỗ này đều tràn đầy các tảng đá lớn nhỏ, đừng nói là người, ngay cả một gốc cây để che nắng cũng không có. Từ Nhàn Thuyền bị phơi nắng đến choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững, may là Tần Tử Giác kế bên đỡ lấy, cậu mới không đột ngột ngã xuống.
“Tìm được rồi!”. Hàn Giai Doanh hưng phấn kêu lên nhưng lại lập tức thất vọng.
“Thế nào?”. Từ Nhàn Thuyền hỏi.
“Gần đây có một thượng nguồn, cách chỗ này không tới một giờ đi bộ”. Hàn Giai Doanh liếc mắt nhìn Dương Diệp, khó xử nói: “Nhưng chỗ kia là một sơn cốc nhỏ, ngõ ngách rất nhiều…người không quen thuộc địa hình rất khó đi tới được”.
Tư liệu cho thấy chỗ bọn họ hiện tại nằm ở vùng biên thành phố X, ngôi làng gần đây nhất cũng phải đi bộ cả ngày mới tới. Tình huống của Dương Diệp rất nguy hiểm, nếu còn tiếp tục phơi dưới cái nắng chói chang thì cái mạng này khẳng định là không qua khỏi. Thế nhưng bọn họ không có đồ ăn, nếu bị lạc đường trong sơn cốc nhỏ, nhất định là toàn quân bị diệt.
Phải làm sao bây giờ?
Từ Nhàn Thuyền cắn răng, tình huống rất khó xử. Lúc này, Tần Tử Giác đột nhiên nói: “Đi sơn cốc”.
“Nhưng mà…”. Hàn Giai Doanh còn muốn nói rõ tình hình một chút, bị ánh mắt Tần Tử Giác cản lại.
“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền và Cao Thông mỗi người một bên nhấc Dương Diệp lên, nói: “Thật ra chúng ta không còn lựa chọn khác”.
Tần Tử Giác đem cánh tay của Dương Diệp đang gác trên vai Từ Nhàn Thuyền xuống, rồi đẩy tay Từ Nhàn Thuyền lên Lưu Ái Hà trước mặt: “Đỡ cho tốt”. Sau đó bản thân đỡ lấy Dương Diệp rồi đi dẫn đầu.
Từ Nhàn Thuyền được Lưu Ái Hà dìu, chậm rãi theo sau. Cậu nhìn bóng lưng kiên nghị của Tần Tử Giác, liếm liếm đôi môi khô nứt, nhịn không được cười rộ lên —— người kia, thật sự rất biết quan tâm.
…
Giống như đã đi lâu tới mấy chục năm, khi Cao Thông cảm giác mình sắp tan chảy thì bọn họ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước.
“Là tiếng nước!”. Cao Thông quăng luôn Dương Diệp rồi kích động chạy tới. Trước mắt quả nhiên là dòng suối nhỏ, nước cạn mà trong vắt, hắn không kịp chờ đợi mà vốc một ít lên uống, chỉ thấy nước ngọt không gì sánh được.
Từ Nhàn Thuyền quan sát hắn một hồi mới nói: “Xem ra không có độc, mọi người yên tâm uống đi”.
Cao Thông nghe xong ở trong lòng hung hăng giơ ngón giữa —— Đệt, dám lấy tôi ra làm châm thử độc.
Qua một hồi, mọi người đều đã uống no nê, tất cả đều nằm ở bên dòng suối không thèm đứng dậy. Quãng đường này thật sự rất mệt mỏi, lại trải qua sự việc kia, cơ hội thở dốc một chút cũng không có, lúc này tuyệt xử phùng sinh(30), bọn họ không muốn làm cái gì, thầm nghĩ phải chi có nơi nào cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
(30) Tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết.
Từ Nhàn Thuyền xê dịch đến bên người Tần Tử Giác, nhỏ giọng hỏi: “Kế tiếp làm thế nào?”
Cậu phát hiện bản thân càng ngày càng ỷ lại đối phương. Theo lý, những chuyện này cậu phải hiểu rõ hơn Tần Tử Giác, cho nên để cậu quyết định thì cũng dễ hiểu. Mà trên thực tế thì cũng như vậy, trước khi bị thương, phần lớn chuyện tình cũng do cậu quyết định, Tần Tử Giác tựa hồ cũng không phát biểu ý kiến, y chỉ nhận định là đồng ý hay không đồng ý với cậu.
Nhưng từ từ, nhất là khi đã chạy trốn khỏi đoàn tàu về sau đó, Từ Nhàn Thuyền phát hiện Tần Tử Giác không giống như trước đây. Y không còn lạnh lùng đứng một bên lắng nghe, cũng không còn lộ ra biểu tình chuyện không liên quan tới mình nên lười để ý…ít nhất…y đã chú ý tới tình trạng cơ thể cậu, chủ động giúp cậu giảm bớt gánh nặng —— nghĩ tới đây Từ Nhàn Thuyền không khỏi có chút hạnh phúc. Cậu không biết mình hạnh phúc vì điều gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy, Tần Tử Giác như vậy rất tốt.
“Nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài”. Tần Tử Giác trước sau vẫn ngắn gọn như vậy. Kỳ thực Từ Nhàn Thuyền chưa từng nghĩ qua, Tần Tử Giác là một họa sĩ, một người thường xuyên lên núi xuống biển để chọn cảnh vẽ, vô luận là thể lực, sức phán đoán hay năng lực sinh tồn dã ngoại, đều trội hơi người thường một khoảng rất lớn.
Có bóng mát che phủ, lại còn có nước uống, tình hình của Dương Diệp ổn định lại. Cái lỗ tai bị mất từ lâu đã không còn chảy máu, nhất là phía ngoài vết thương đã kết một tầng da mỏng, đây đã là tình trạng tốt nhất.
Tần Tử Giác quyết định nghỉ ngơi xong rồi sẽ lập tức lên đường, dù sao không ai dám vỗ ngực bảo chứng nói sau khi trời tối còn có thể bình an ra khỏi sơn cốc này. Ban đầu bọn họ lo lắng nhất là thương thế của Dương Diệp, hiện tại xem ra cũng không cần nữa, người này có sức sống rất ngoan cường, tin rằng không bao lâu hắn sẽ tỉnh lại.
Đối với Dương Diệp, Từ Nhàn Thuyền rất cảm kích, nếu như Dương Diệp không bỏ lại lỗ tai trái của hắn, khả năng bây giờ hai người bọn họ đều đã chết. Một ngày đầu tháng bảy, Từ Nhàn Thuyền bắt lấy Tiểu Nam trao đổi tin tức khôn xà, chính là mấy con sâu mà Dương Diệp tìm thấy trong phòng cha nuôi của hắn. Từ Nhàn Thuyền nói rằng ma quỷ đều rất thích ăn loài vật này, vốn là người bình thường khi nghe qua rồi sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng hết lần này tới lần khác Dương Diệp vẫn nhớ rất kĩ. Khi bọn họ bị nữ quỷ đó quấn lấy, mắt thấy thời gian sắp hết, Dương Diệp lại chợt nhớ đến khôn xà ký sinh bên trong lỗ tai của hắn…Từ Nhàn Thuyền trăm triệu không thể ngờ, trong nháy mắt Dương Diệp có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, đồng thời còn có thể kiên quyết mà hạ tay trên cơ thể mình.
Không thể không nói Dương Diệp vẫn còn trẻ, chưa tới ba mươi thì đã tiếp quản sản nghiệp của cha nuôi, cũng có năng lực xử lý công việc, không chỉ là do sự bồi dưỡng của cha nuôi, mà nhiều hơn là xuất phát từ ưu điểm tính cách của hắn: cẩn thận, ẩn nhẫn, dũng cảm.
Đối với người như vậy, cho dù không nhất định phải ngưỡng mộ hắn, cũng chắn chắc sẽ bội phục hắn.
Cao Thông nhắm mắt nằm ngửa trên đất, cố gắng thả lỏng thân thể hết mức, làm cho tâm trí được thoải mái…Hắn tin tưởng đối với bản thân, vô luận là cơ thể hay tinh thần đều không có loại phương thức nào tốt hơn để khôi phục lại.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bầu trời phía trên tối sầm, vừa mở mắt ra nhìn, không tốt! Hắn bật dậy —— trên đỉnh đầu là một đám mây đen rất to, mây đen còn đang ùn ùn đổ về đây, lập tức sẽ có mưa rất to!
Hắn nhanh chóng đánh thức những người khác, ngược lại hắn không lo lắng những cái khác, chỉ sợ vết thương của những người kia chưa kịp khép miệng hoàn toàn, nếu như còn mắc mưa thì chắc chắn sẽ phát sốt, đây là mạng sống con người! Huống chi trong nhóm bọn họ còn có hai nữ giới. Thân thể nữ giới chắc chắn không thể so với nam giới rồi, hôm qua còn lăn lộn quá chừng, lại thêm phơi nắng một lúc lâu, khẳng định sẽ gặp chuyện không may.
Vài người thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, bất luận Cao Thông gọi ra sao, vẫn tê liệt như bùn nhão trên mặt đất, không làm sao mà bò dậy nổi. Cuối cùng, Tần Tử Giác lạnh lùng nói một câu: “Đứng lên”.
Chỉ nói hai chữ như vậy, mấy người vẫn còn nằm trên mặt đất lập tức bật đứng dậy.
Cao Thông sờ sờ mũi, lấy di động từ tay Hàn Giai Doanh rồi đi trước dẫn đường. Quẹo trái quẹo phải nhưng không có chỗ nào có thể tránh mưa. Ngay khi hắn bực bội muốn đập cái di động, Hàn Giai Doanh bỗng nhiên “A” lên một tiếng.
Nhìn theo hướng tay cô chỉ, ở giữa bóng cây mơ hồ hiện ra một góc nóc nhà màu xám tro. Cao Thông vui mừng quá đỗi, thúc giục mọi người mau chóng chạy tới.
Nóc nhà nhìn không xa lắm, nhưng bọn hắn đi nhanh cũng phải gần mười phút. Đến nơi thì thấy hóa ra là một am ni cô.
Am ni cô này vô cùng đổ nát, chắc chắn là không có người ở. Từ Nhàn Thuyền cảm thấy kì lạ, ở hai bên cổng chính có hai cây cột, trên đó trích dẫn một câu thơ:
Đào hoa hảo, chu nhan xảo, phượng bào hà bí uyên ương áo
Phong bất định, nhân sơ tĩnh, minh nhật lạc hồng ứng mãn kinh(31)
Câu thứ nhất miêu tả tình cảnh lúc nữ tử xuất giá, câu kế tiếp trích từ “Thiên tiên tử”, ý nói nhân sinh gặp phải trắc trở nên tâm tình sa sút.
Vì sao cột trụ phía trước am ni cô sẽ đề thơ như vậy?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, từng hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi xuống, Cao Thông cõng Dương Diệp là người đầu tiên vọt vào. Hàn Giai Doanh và Lưu Ái Hà cũng bất chấp chạy theo, Tần Tử Giác đến gần khẽ đẩy Từ Nhàn Thuyền, nhàn nhạt nói: “Đi vào”.
Thở dài, Từ Nhàn Thuyền xoải bước đi vào. Dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không ngăn được nữa thì còn Tần Tử Giác. Cậu nghĩ vậy rồi khẽ mỉm cười.
“Ầm ầm”. Bên ngoài am mưa dông vừa đến, một đạo sấm sét cắt ngang chân trời, rọi sáng ba chữ màu xám tro trên tấm biển treo ngoài cửa ——
Tuệ Tâm Trai.
END 24
(29) Lạc hồng: lạc là rơi, hồng là màu đỏ. Ở thời cổ đại, lạc hồng ngoài ý nghĩa là hoa rơi, còn mang ý chỉ máu của những cô gái trinh trắng. Lạc hồng đại biểu cho cô gái còn trinh trắng, thời xưa vô cùng coi trọng thứ này, phàm là người sau khi động phòng không có lạc hồng đều bị coi là không còn trinh trắng, nhẹ thì người đời nhạo báng khinh thường, cả đời không ngốc đầu lên được, nặng thì bị cầm gậy đuổi ra khỏi nhà, dìm sông, ngâm ***g heo.
Tân nương tử mặc hỉ phục ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bất động và không lên tiếng, đôi tay lặng lẽ đặt trên đùi, áo khoác ngoài có màu sắc diễm lệ, trang sức bằng kim loại lay động leng keng, làm tôn thêm đôi tay trắng nõn tinh tế.
“Lão bà, lão bà”. Tân lang bước nhanh tới nắm lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng ra bên ngoài, “Đi bái…đi bái…đi nhà của ta…Ăn, ăn ngon”.
“Ôi, đừng nóng lòng a, Đông thiếu gia”. Bà mối ở bên không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ vào tay tân lang, rồi thì thầm gì đó bên tai nương tử.
“Đi bái, đi bái…”. Tân lang không chịu buông tay, lắc lắc làm nũng.
Người chung quanh cười vang cả lên. Rốt cuộc, tân nương tử ở dưới khăn chùm đầu gật đầu, mọi người hô nhau ôm lấy nàng lên kiệu hoa.
“Khởi —— kiệu ——!”. Theo tiếng hô to, pháo hoa đỏ thẫm vang lên đùng đùng.
…
Lúc tới giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu rọi đến người nào cũng đầu váng mắt hoa. Từ Nhàn Thuyền và mọi người gần như đã một ngày đêm chưa ăn uống. Cả đám nhếch nhác kinh khủng, quần áo bám đầy bụi bẩn, bùn nhão, còn có mùi mồ hôi. Cơ thể thì càng không cần phải nói, mỗi người đều có vài vết xước, môi nứt nẻ, thậm chí Dương Diệp trong tình trạng hôn mê cũng bắt đầu mất nước.
Mấy người chỉnh chang lại đôi chút, ngoại trừ Tần Tử Giác và Hàn Giai Doanh, di động của những người khác đều không thể sử dụng. Hàn Giai Doanh mở di động, phát hiện tín hiệu nơi này rất kém, một cú điện thoại cũng không gọi được. Đành phải mở phần mềm định vị dẫn đường trong di động Tần Tử Giác, sau khi dùng hết mọi biện pháp, tìm tòi nửa ngày mới biết được bọn họ đang ở trong phạm vi thuộc về thành phố X, cách huyện N muốn tới còn cả một đoạn đường dài.
Phóng tầm mắt ra xa thì thấy chỗ này đều tràn đầy các tảng đá lớn nhỏ, đừng nói là người, ngay cả một gốc cây để che nắng cũng không có. Từ Nhàn Thuyền bị phơi nắng đến choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững, may là Tần Tử Giác kế bên đỡ lấy, cậu mới không đột ngột ngã xuống.
“Tìm được rồi!”. Hàn Giai Doanh hưng phấn kêu lên nhưng lại lập tức thất vọng.
“Thế nào?”. Từ Nhàn Thuyền hỏi.
“Gần đây có một thượng nguồn, cách chỗ này không tới một giờ đi bộ”. Hàn Giai Doanh liếc mắt nhìn Dương Diệp, khó xử nói: “Nhưng chỗ kia là một sơn cốc nhỏ, ngõ ngách rất nhiều…người không quen thuộc địa hình rất khó đi tới được”.
Tư liệu cho thấy chỗ bọn họ hiện tại nằm ở vùng biên thành phố X, ngôi làng gần đây nhất cũng phải đi bộ cả ngày mới tới. Tình huống của Dương Diệp rất nguy hiểm, nếu còn tiếp tục phơi dưới cái nắng chói chang thì cái mạng này khẳng định là không qua khỏi. Thế nhưng bọn họ không có đồ ăn, nếu bị lạc đường trong sơn cốc nhỏ, nhất định là toàn quân bị diệt.
Phải làm sao bây giờ?
Từ Nhàn Thuyền cắn răng, tình huống rất khó xử. Lúc này, Tần Tử Giác đột nhiên nói: “Đi sơn cốc”.
“Nhưng mà…”. Hàn Giai Doanh còn muốn nói rõ tình hình một chút, bị ánh mắt Tần Tử Giác cản lại.
“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền và Cao Thông mỗi người một bên nhấc Dương Diệp lên, nói: “Thật ra chúng ta không còn lựa chọn khác”.
Tần Tử Giác đem cánh tay của Dương Diệp đang gác trên vai Từ Nhàn Thuyền xuống, rồi đẩy tay Từ Nhàn Thuyền lên Lưu Ái Hà trước mặt: “Đỡ cho tốt”. Sau đó bản thân đỡ lấy Dương Diệp rồi đi dẫn đầu.
Từ Nhàn Thuyền được Lưu Ái Hà dìu, chậm rãi theo sau. Cậu nhìn bóng lưng kiên nghị của Tần Tử Giác, liếm liếm đôi môi khô nứt, nhịn không được cười rộ lên —— người kia, thật sự rất biết quan tâm.
…
Giống như đã đi lâu tới mấy chục năm, khi Cao Thông cảm giác mình sắp tan chảy thì bọn họ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước.
“Là tiếng nước!”. Cao Thông quăng luôn Dương Diệp rồi kích động chạy tới. Trước mắt quả nhiên là dòng suối nhỏ, nước cạn mà trong vắt, hắn không kịp chờ đợi mà vốc một ít lên uống, chỉ thấy nước ngọt không gì sánh được.
Từ Nhàn Thuyền quan sát hắn một hồi mới nói: “Xem ra không có độc, mọi người yên tâm uống đi”.
Cao Thông nghe xong ở trong lòng hung hăng giơ ngón giữa —— Đệt, dám lấy tôi ra làm châm thử độc.
Qua một hồi, mọi người đều đã uống no nê, tất cả đều nằm ở bên dòng suối không thèm đứng dậy. Quãng đường này thật sự rất mệt mỏi, lại trải qua sự việc kia, cơ hội thở dốc một chút cũng không có, lúc này tuyệt xử phùng sinh(30), bọn họ không muốn làm cái gì, thầm nghĩ phải chi có nơi nào cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
(30) Tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết.
Từ Nhàn Thuyền xê dịch đến bên người Tần Tử Giác, nhỏ giọng hỏi: “Kế tiếp làm thế nào?”
Cậu phát hiện bản thân càng ngày càng ỷ lại đối phương. Theo lý, những chuyện này cậu phải hiểu rõ hơn Tần Tử Giác, cho nên để cậu quyết định thì cũng dễ hiểu. Mà trên thực tế thì cũng như vậy, trước khi bị thương, phần lớn chuyện tình cũng do cậu quyết định, Tần Tử Giác tựa hồ cũng không phát biểu ý kiến, y chỉ nhận định là đồng ý hay không đồng ý với cậu.
Nhưng từ từ, nhất là khi đã chạy trốn khỏi đoàn tàu về sau đó, Từ Nhàn Thuyền phát hiện Tần Tử Giác không giống như trước đây. Y không còn lạnh lùng đứng một bên lắng nghe, cũng không còn lộ ra biểu tình chuyện không liên quan tới mình nên lười để ý…ít nhất…y đã chú ý tới tình trạng cơ thể cậu, chủ động giúp cậu giảm bớt gánh nặng —— nghĩ tới đây Từ Nhàn Thuyền không khỏi có chút hạnh phúc. Cậu không biết mình hạnh phúc vì điều gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy, Tần Tử Giác như vậy rất tốt.
“Nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài”. Tần Tử Giác trước sau vẫn ngắn gọn như vậy. Kỳ thực Từ Nhàn Thuyền chưa từng nghĩ qua, Tần Tử Giác là một họa sĩ, một người thường xuyên lên núi xuống biển để chọn cảnh vẽ, vô luận là thể lực, sức phán đoán hay năng lực sinh tồn dã ngoại, đều trội hơi người thường một khoảng rất lớn.
Có bóng mát che phủ, lại còn có nước uống, tình hình của Dương Diệp ổn định lại. Cái lỗ tai bị mất từ lâu đã không còn chảy máu, nhất là phía ngoài vết thương đã kết một tầng da mỏng, đây đã là tình trạng tốt nhất.
Tần Tử Giác quyết định nghỉ ngơi xong rồi sẽ lập tức lên đường, dù sao không ai dám vỗ ngực bảo chứng nói sau khi trời tối còn có thể bình an ra khỏi sơn cốc này. Ban đầu bọn họ lo lắng nhất là thương thế của Dương Diệp, hiện tại xem ra cũng không cần nữa, người này có sức sống rất ngoan cường, tin rằng không bao lâu hắn sẽ tỉnh lại.
Đối với Dương Diệp, Từ Nhàn Thuyền rất cảm kích, nếu như Dương Diệp không bỏ lại lỗ tai trái của hắn, khả năng bây giờ hai người bọn họ đều đã chết. Một ngày đầu tháng bảy, Từ Nhàn Thuyền bắt lấy Tiểu Nam trao đổi tin tức khôn xà, chính là mấy con sâu mà Dương Diệp tìm thấy trong phòng cha nuôi của hắn. Từ Nhàn Thuyền nói rằng ma quỷ đều rất thích ăn loài vật này, vốn là người bình thường khi nghe qua rồi sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng hết lần này tới lần khác Dương Diệp vẫn nhớ rất kĩ. Khi bọn họ bị nữ quỷ đó quấn lấy, mắt thấy thời gian sắp hết, Dương Diệp lại chợt nhớ đến khôn xà ký sinh bên trong lỗ tai của hắn…Từ Nhàn Thuyền trăm triệu không thể ngờ, trong nháy mắt Dương Diệp có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, đồng thời còn có thể kiên quyết mà hạ tay trên cơ thể mình.
Không thể không nói Dương Diệp vẫn còn trẻ, chưa tới ba mươi thì đã tiếp quản sản nghiệp của cha nuôi, cũng có năng lực xử lý công việc, không chỉ là do sự bồi dưỡng của cha nuôi, mà nhiều hơn là xuất phát từ ưu điểm tính cách của hắn: cẩn thận, ẩn nhẫn, dũng cảm.
Đối với người như vậy, cho dù không nhất định phải ngưỡng mộ hắn, cũng chắn chắc sẽ bội phục hắn.
Cao Thông nhắm mắt nằm ngửa trên đất, cố gắng thả lỏng thân thể hết mức, làm cho tâm trí được thoải mái…Hắn tin tưởng đối với bản thân, vô luận là cơ thể hay tinh thần đều không có loại phương thức nào tốt hơn để khôi phục lại.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bầu trời phía trên tối sầm, vừa mở mắt ra nhìn, không tốt! Hắn bật dậy —— trên đỉnh đầu là một đám mây đen rất to, mây đen còn đang ùn ùn đổ về đây, lập tức sẽ có mưa rất to!
Hắn nhanh chóng đánh thức những người khác, ngược lại hắn không lo lắng những cái khác, chỉ sợ vết thương của những người kia chưa kịp khép miệng hoàn toàn, nếu như còn mắc mưa thì chắc chắn sẽ phát sốt, đây là mạng sống con người! Huống chi trong nhóm bọn họ còn có hai nữ giới. Thân thể nữ giới chắc chắn không thể so với nam giới rồi, hôm qua còn lăn lộn quá chừng, lại thêm phơi nắng một lúc lâu, khẳng định sẽ gặp chuyện không may.
Vài người thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, bất luận Cao Thông gọi ra sao, vẫn tê liệt như bùn nhão trên mặt đất, không làm sao mà bò dậy nổi. Cuối cùng, Tần Tử Giác lạnh lùng nói một câu: “Đứng lên”.
Chỉ nói hai chữ như vậy, mấy người vẫn còn nằm trên mặt đất lập tức bật đứng dậy.
Cao Thông sờ sờ mũi, lấy di động từ tay Hàn Giai Doanh rồi đi trước dẫn đường. Quẹo trái quẹo phải nhưng không có chỗ nào có thể tránh mưa. Ngay khi hắn bực bội muốn đập cái di động, Hàn Giai Doanh bỗng nhiên “A” lên một tiếng.
Nhìn theo hướng tay cô chỉ, ở giữa bóng cây mơ hồ hiện ra một góc nóc nhà màu xám tro. Cao Thông vui mừng quá đỗi, thúc giục mọi người mau chóng chạy tới.
Nóc nhà nhìn không xa lắm, nhưng bọn hắn đi nhanh cũng phải gần mười phút. Đến nơi thì thấy hóa ra là một am ni cô.
Am ni cô này vô cùng đổ nát, chắc chắn là không có người ở. Từ Nhàn Thuyền cảm thấy kì lạ, ở hai bên cổng chính có hai cây cột, trên đó trích dẫn một câu thơ:
Đào hoa hảo, chu nhan xảo, phượng bào hà bí uyên ương áo
Phong bất định, nhân sơ tĩnh, minh nhật lạc hồng ứng mãn kinh(31)
Câu thứ nhất miêu tả tình cảnh lúc nữ tử xuất giá, câu kế tiếp trích từ “Thiên tiên tử”, ý nói nhân sinh gặp phải trắc trở nên tâm tình sa sút.
Vì sao cột trụ phía trước am ni cô sẽ đề thơ như vậy?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, từng hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi xuống, Cao Thông cõng Dương Diệp là người đầu tiên vọt vào. Hàn Giai Doanh và Lưu Ái Hà cũng bất chấp chạy theo, Tần Tử Giác đến gần khẽ đẩy Từ Nhàn Thuyền, nhàn nhạt nói: “Đi vào”.
Thở dài, Từ Nhàn Thuyền xoải bước đi vào. Dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không ngăn được nữa thì còn Tần Tử Giác. Cậu nghĩ vậy rồi khẽ mỉm cười.
“Ầm ầm”. Bên ngoài am mưa dông vừa đến, một đạo sấm sét cắt ngang chân trời, rọi sáng ba chữ màu xám tro trên tấm biển treo ngoài cửa ——
Tuệ Tâm Trai.
END 24
(29) Lạc hồng: lạc là rơi, hồng là màu đỏ. Ở thời cổ đại, lạc hồng ngoài ý nghĩa là hoa rơi, còn mang ý chỉ máu của những cô gái trinh trắng. Lạc hồng đại biểu cho cô gái còn trinh trắng, thời xưa vô cùng coi trọng thứ này, phàm là người sau khi động phòng không có lạc hồng đều bị coi là không còn trinh trắng, nhẹ thì người đời nhạo báng khinh thường, cả đời không ngốc đầu lên được, nặng thì bị cầm gậy đuổi ra khỏi nhà, dìm sông, ngâm ***g heo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook