Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại
-
Chương 6: Trùng Lặp
Sự thực thì trước sáng sớm hôm đó, Thẩm Trì với những vết dao uy hiếp cô giúp mình băng bó, bọn họ đã từng gặp nhau.
Khi ấy, cô vừa đến Đài Bắc chưa được bao lâu, người cô biết đầu tiên thực ra là một huynh đệ bên cạnh Thẩm Trì, tên là Tống Quân.
Tống Quân là một tên côn đồ nổi danh ở địa phương, lúc đó mới mười bảy mười tám tuổi, là một thanh niên có tướng mạo đẹp đẽ nhưng tính cách lại bất hảo nổi loạn, đánh nhau gây chuyện chung quy không thể thiếu anh ta. Một lần, anh ta làm loạn ngoài cổng trường, không ngờ vừa lúc gặp Thừa Ảnh tan học về liền tấn công mạnh mẽ. Nhiều lần liên tục mời cô đi ăn, xem phim, đều bị cô khéo léo trốn tránh.
Ai dè, cô càng trốn, anh ta càng thấy thú vị. Cuối cùng, anh ta khoa trương đến ngồi trước cổng trường cố ý chặn cô, hai lần một ngày không biết chán.
Nói không có gì để sợ hãi là sai.
Lần đầu tiên đến Đài Bắc, trong một môi trường xa lạ, dường như cô luôn có cảm giác thiếu an toàn. Ở lớp, cô có chơi với mấy bạn gái tốt, nghe chuyện của cô, họ liền tình nguyện hàng ngày đi cùng cô đến trường.
Nhưng dù sao khó tránh khỏi có lúc đơn độc.
Hôm ấy, cô bạn A Trân vắng mặt, cô kết thúc xong giờ tự học, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh rất quen thuộc, mặc áo T – shirt trắng, quần jeans rách màu xanh nhạt với mái tóc nhuộm vàng, đang đứng dựa lưng vào bức tường ở cổng chính hút thuốc. Dưới ánh đèn lờ mờ, cách một khoảng, thực ra khuôn mặt anh ta không được rõ nét nhưng chiếc hoa tai bên tai trái lại tỏa sáng lấp lánh.
Bị tra tấn tinh thần liên tục trong một tuần, Thừa Ảnh gần như có cảm giác suy sụp. Cô không hiểu vì sao mình lại trêu chọc phải loại người như thế, giống chiếc kẹo dẻo, bỏ không bỏ được, cứ như hình với bóng.
Đêm hôm đó rất tối, ánh trăng bị mây đùn che kín, ánh sáng đèn đường âm u, cô ôm cặp sách càng chạy càng nhanh. Nhưng bất luận cô đi nhanh thế nào, phía sau luôn có ai đó đi theo, không xa cũng không gần, cứ như thế nhắm mắt theo sát, thỉnh thoảng còn huýt vang một giai điệu mang âm hưởng địa phương, tùy tiện gọi tên cô, công khai lấy việc trêu chọc cô làm vui.
Cô có cảm giác mình đã thực sự chịu đựng đủ rồi. Cô vừa muốn quay đầu trả lời nhưng lại thấy rắc rối nguy hiểm, trong lòng đang nghĩ đến việc ngày mai phải tiến hành làm thủ tục nghỉ học tạm thời. Vì vậy, khi cô rẽ về nhà nhất định phải đi qua con đường nhỏ, suýt nữa không cẩn thận đụng phải vòm ngực của một người xa lạ. Dường như vô thức, cô không hề nghĩ ngợi liền nắm lấy cánh tay của đối phương, ngữ khí cầu xin tha thiết: “ Xin anh hãy giúp tôi…Phía sau có kẻ xấu đi theo tôi, tôi rất sợ!”.
Sau đó cô nhận ra, cầu xin như vậy, chính mình đã làm một hành động cực kỳ nguy hiểm. Đêm tối, đường phố vắng vẻ, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo đối phương đã đem người kia trở thành cứu tinh. Thực ra, cô cúi đầu đi nhanh, khi đụng phải anh, bởi vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, đan xen là sự lạnh lẽo khác lạ, hơi thở nhẹ tựa hương bạc hà.
Như mảnh băng lạnh thấu xương thấm vào người.
Ánh trăng màu trắng bạc thấp thoáng phía chân trời đúng lúc lướt qua dừng trên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, vừa trẻ trung vừa anh tuấn với những đường nét được phác họa rõ ràng. Cô thấy ánh mắt anh hơi cúi xuống, cũng đang nhìn mình, đáy mắt là môt mảnh thâm sâu khác thường.
Cô luống cuống, còn anh lại vô cùng điềm tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn cô, tay cũng không đẩy cô ra, mà không nhanh không chậm di rời tầm mắt nhìn phía sau cô.
Toàn thân như có thêm can đảm, cô cũng quay đầu lại. Tống Quân không biết đã dừng bước khi nào, cách hơn mười thước, nét mặt vẫn tỏ vẻ ngỗ ngược, chỉ có giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc, chiếc bông tai trên vành tai lấp lánh, rất nhanh liền mở miệng gọi: “ Lão đại”.
Cô nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh khẽ hỏi: “ Đã muộn thế này, cô ở đây làm gì?”.
Người này có giọng nói hết sức dễ nghe, quét qua không gian chầm chậm của đêm tối, mang theo từ tính lười biếng. Cô chỉ ngẩn người trong chốc lát, bàn tay run nhè nhẹ, như người bị phỏng nước sôi, vội vàng trượt khỏi cánh tay anh.
Cô lui hai bước sang bên cạnh, khuôn mặt một lần nữa không khỏi đề phòng đánh giá người đàn ông trước mặt.
Anh mặc quần dài màu đen và chiếc áo sơ mi bằng vải sợi màu đen, một nửa ống tay áo xắn tùy tiện, một tay đút túi quần, thấy trong chớp mắt nét mặt hoảng sợ của cô, dường như anh nghĩ điều đó thật buồn cười, đôi môi mỏng lộ ý cười khẽ.
“ Vậy là, anh hùng cứu mỹ nhân?”. Phương Thần hứng thú lắng nghe, không nhịn được cười ngắt lời.
“ Cũng không hẳn. Nhưng sự thực thì lúc đó tôi thà rằng không được anh ấy cứu”.
Bởi vì nghĩ đến những chuyện về sau, khi Thừa Ảnh nói câu này, tâm tư rối rắm phức tạp. Nhưng Phương Thần đâu nghe mà hiểu được, chỉ coi như cô đang nói chuyện giỡn, không khỏi cảm thán: “ Cách gặp gỡ như vậy được gọi là lãng mạn, tình tiết giống y như trong sách”.
Thừa Ảnh bưng ly lên, bia lạnh trượt xuống cổ họng nhưng một chút đắng chát vẫn quấn lấy đầu lưỡi thật lâu không tan. Cô thay đổi đề tài hỏi Phương Thần: “ Lát nữa cô còn muốn đi mua sắm à? Có đồ gì muốn mua sao?”.
“ Chị đi cùng em mua ít đồ chơi”.
“ Đồ chơi?”. Cô hơi ngạc nhiên: “ Cô có con rồi?”.
Phương Thần cúi đầu cười, để đôi đũa xuống: “ Thế nào, không giống ạ?”.
Thừa Ảnh quan sát cô một lúc, lắc đầu.
Nhưng sự thực thì cô nhìn không ra, có thể vì dáng người Phương Thần được giữ gìn quá tốt, căn bản không giống với người đã sinh con. Thừa Ảnh hơi thất thần, bên tai chợt nghe Phương Thần hỏi: “ Còn chị, đã có con chưa?”.
Cô giật mình đáp: “…Chưa có”. Khi trả lời hai chữ này, hơi thở không khỏi ngưng trệ, trong lúc nhất thời, phảng phất dâng lên mùi rượu, động chạm đến nỗi buồn trong lòng cô, ngay cả khoang mũi cũng khó chịu.
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Trì tự mình đưa hai người Hàn Phương ra sân bay, nhìn bọn họ đi qua khu kiểm tra an ninh, anh mới móc di động, nhanh nhẹn nhấn phím. Đợi nhạc chuông một lúc lâu, khi anh chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia ống nghe mới truyền tới tiếng trả lời bình thản.
Anh nói: “ Phương Thần bảo tôi chuyển lời tới em, lúc nào rảnh đến thành phố C chơi”.
“…Thay tôi cảm ơn cô ấy”.
Anh nghe bên kia âm thanh ầm ĩ, như đang có cuộc tranh cử Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, liền hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”.
“ Không có gì…Mấy bệnh nhân vì bị chen ngang nên cãi nhau thôi…Tôi không nói chuyện với anh được, cứ như vậy đi”.
Nghe Thẩm Trì đáp một tiếng: “ Được”, Thừa Ảnh mới cúp điện thoại, lần thứ hai nhíu mày nhìn mấy người đang cãi vã ở cửa, cả đàn ông lẫn đàn bà. Rốt cục, cô nhịn không được, cầm bút gõ lên bàn, ý bảo bọn họ bình tĩnh: “ Đề nghị mọi người đứng sang một bên giải quyết xong rồi hãy quay lại, không được làm ảnh hưởng đến việc khám bệnh của người sau”. Sau đó, cô dặn dò y tá đang đứng bên khuyên răn: “Đưa họ ra ngoài”.
Giữa đám người đang cãi nhau có một người đàn ông trung niên nói giọng rất to, lập tức không phục la lối: “ Vừa nãy gọi số nhưng các người không có ai trả lời, bây giờ rõ ràng đến phiên chúng tôi, dựa vào cái gì muốn đuổi chúng tôi ra ngoài?”.
Một tay ông ta nắm lấy tay vợ mình, sải bước chen lên, nói với Thừa Ảnh: “ Bác sĩ, vợ tôi bị nhức đầu phát sốt, cô nhanh nhanh kiểm tra cho bà ấy”.
Kết quả, ông ta còn chưa dứt lời, một đám người khác cũng lập tức xông tới, chắn giữa ông ta và Thừa Ảnh, chặn lại như bức tường dày. Bọn họ nhiều người, xem chừng đều là anh chị em, không chịu tỏ ra yếu thế:
“ Ông nói hay thật. Khi chúng tôi xếp hàng ở bên ngoài, ông và vợ ông còn chưa tới”.
“…A, chúng tôi vừa đưa bà cụ đi vệ sinh, lúc về phát hiện các người chen ngang. Thế nào, ông còn lý luận gì nữa không”.
“ Ai khiến các người đi vệ sinh tập thể. Đừng đổ lỗi gọi tên không thể lên tiếng. Tôi thấy các người đúng là ‘ chó trong mảng cỏ’(1)”. Người đàn ông trung niên mở miệng mắng chửi.
“ Ôi chao, sao ông lại nói như thế”.
Chỉ có một người phụ nữ duy nhất đứng che chở cho bà cụ, còn lại mấy người khuôn mặt đều đã hầm hầm, xông lên trước chỉ vào người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên liên tục cười lạnh: “ Ông mày chửi các người đấy, sao nào?”.
…
Một đám người chen lấn trong phòng cấp cứu không thể can ra, ngữ khí bọn họ trở nên nóng nảy hơn, rất nhanh liền vung tay xô đẩy nhau. Chỗ ngồi của Thừa Ảnh bị chặn, tiến lùi không được. Cô định mở miệng khuyên răn nhưng giọng nói sớm bị bao phủ giữa những tiếng chửi rủa. Lúc này, từ bên ngoài có hai y tá vội vàng chạy vào khuyên can, đều là hai cô gái trẻ, không giữ được ngược lại còn bị xô ngã sang một bên.
Sau cùng, không biết ai ra tay trước, chắc là rất tức giận, tiện tay nhặt chiếc hộp đựng bút trên bàn của Thừa Ảnh, ném về phía đối phương.
Lần này thì hỗn loạn thật sự.
Chỉ nghe rầm rầm vài tiếng, tất cả mọi thứ có thể sử dụng làm vũ khí tấn công đều là tai họa. Bên tay Thừa Ảnh có Chiếc cốc thủy tinh đựng nước. Bởi vì cô bận rộn cả ngày, không có thời gian để uống vài hớp, lúc này đã bị ai đó hung hăng cầm lên.
Sau vài giây, tiếng thủy tinh chạm vào vách tường kèm theo những tiếng hô liên tiếp. Rốt cục, phòng khám như một cái chợ nhất thời yên ắng. Mảnh thủy tinh vỡ và bọt nước văng tung tóe khắp nơi, một y tá cả kinh kêu lên: “ Bác sĩ Yến”.
Thừa Ảnh dùng tay phải ấn thái dương bên phải, sau đó mở lòng bàn tay ra nhìn, đúng là một mảng máu đỏ tươi.
Trước đó hai bên còn đang vung tay gây chuyện, lúc này không khỏi ngây ngốc nhìn mấy y tá đang lách người đứng trước mặt Thừa Ảnh xem xét thăm hỏi.
Vốn chỉ muốn tấn công đối phương, không ngờ lỡ tay làm bác sĩ bị thương.
Thừa Ảnh hít một hơi, cau mày khoát tay nói: “ Không sao”. Cô vừa đi vòng qua hai nhà bọn họ ra ngoài, vừa tỉnh táo giao phó: “ Tiểu Lý, mấy người các cô ở đây thu dọn một chút, tiện thể chờ bảo vệ đến. Tôi đi xử lý vết thương”.
Cô đến phòng y tá để họ giúp cô rửa chỗ đau. Không ngờ vết thương lại sâu hơn phỏng đoán của cô. Sau khi khử trùng lại khâu hai mũi, áp miếng băng gạc lên mới coi như xong việc.
“ Như thế này có tính là tai nạn lao động không?”. Sau khi bọc vết thương, cô xoay chiếc gương ngắm nghía, không khỏi cười khổ tự giễu.
Lúc chủ nhiệm hành chính sang xem, đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ ngơi một hôm, còn bố trí xắp xếp một chiếc xe đưa cô về. Cô từ chối sự quan tâm của bệnh viện, khăng khăng tự mình lái xe về nhà.
Thực ra thái dương vẫn còn đau, trước đó chảy không ít máu, xe chạy đến nửa đường, cảm giác chóng mặt hoa mắt. Cuối cùng, cô phải dừng xe ven đường, gục trên tay lái nghỉ ngơi trong chốc lát mới lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Trì.
Thực ra cô hiếm khi chủ động tìm sự giúp đỡ từ anh, mặc dù thực sự khó khăn, trước hết cũng chỉ gọi cho Trần Nam. Nhưng hôm nay, lúc này đây, cô nghi ngờ mình bị mất máu quá nhiều nên rơi vào mơ hồ. Cũng bởi cuộc trò chuyện mới nhất ghi tên Thẩm Trì nên cô mới tiện tay nhấn số của anh.
Anh tới rất nhanh, thậm chí nhanh hơn dự đoán của cô.
Điểm dừng xe không dễ tìm, mà đầu óc cô thì choáng váng muốn nôn nên không có khả năng miêu tả quá chi tiết khung cảnh xung quanh nhưng anh lại có thể nhanh chóng tìm ra cô. Từ lúc xuống xe, cô có cảm giác ánh mắt của anh dừng hồi lâu trên chiếc băng gạc ở trán, lông mày hơi cau. Cô cho rằng anh định nói điều gì đó nhưng cuối cùng, một chữ anh cũng không nói ra, chỉ dìu cô lên xe mình.
Dì giúp việc biết thói quen của cô, để tránh cho vết thương bị thấm nước nên chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm lớn nhưng vì lo lắng còn cố ý căn dặn: “ Vết thương này của cô không được dính nước”.
Thừa Ảnh vui vẻ cười: “ Tôi biết, đừng quên tôi là bác sĩ”.
Thế nhưng trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, không tắm thật sự không có biện pháp lên giường nghỉ ngơi. Hơi nước ẩm ướt mù mịt trong phòng tắm, một vệt mờ trên chiếc gương trang điểm. Cô cởi quần áo, cầm một mảnh nhỏ xoa mặt gương, buồn bực nhìn tấm vải trắng trên trán. Tấm cửa kính đột nhiên bị ai đó mở ra.
Thẩm Trì xuất hiện khiến cô sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện cầm chiếc khăn tắm lên che, thấy anh đứng đằng sau cất lời: “ Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”.
“ Bệnh nhân trong lúc cãi nhau, không cẩn thận đã làm tôi bị thương”. Cô cầm chiếc khăn tắm có ý che chắn trước ngực rồi mới xoay người lại: “ Vấn đề này có thể chờ tôi tắm rửa xong xuôi ra khỏi đây hãy hỏi được không?”.
Thẩm Trì im lặng.
Cô đứng trước mặt anh, gần trong gang tấc, cơ thể gần như trần truồng, làn da trắng nõn trong suốt dưới hơi nóng bao bọc hiện lên nhợt nhạt sáng bóng như ngà voi, càng để lộ vầng trán có hơi nhức mắt.
Anh hỏi: “ Chảy rất nhiều máu phải không?”.
“ Vâng”.
“ Có đau không?”.
“…Hơi hơi”. Bỗng nhiên cô lặng im, cách đám hơi nước mù mịt, chạm phải ánh mắt thâm trầm của anh, một phần trái tim cô hơi buông lỏng. Khi anh hạ giọng ngắn gọn nói hai câu đó, giọng trầm thấp gần như dịu dàng.
Thế nhưng, dịu dàng sao?
Không thực tế cho lắm.
Giữa anh và cô, hình như từ lâu đã không còn tồn tại hai chữ không thực tế này. Vì vậy, tất cả chỉ có thể là ảo giác.
Hơi nước trong phòng tắm dày đặc, làm cả hai thay đổi ánh mắt nhu hòa và giọng nói nhẹ nhàng, chỉ vậy mà thôi.
Ai biết những suy nghĩ trong đầu cô vẫn chưa dừng lại. Cô thấy anh đến bên bồn tắm, hơi cúi người, đưa tay xuống nước thử độ nóng, quay đầu nói: “ Lại đây, tắm xong rồi lên giường nghỉ ngơi một chút”.
Cô ngẩn người hỏi: “ Anh không đi ra à?”.
Anh liếc nhìn cô một cái: “ Không phải em chưa hết váng đầu sao? Tôi không muốn em bị ngất ở đây”.
Thấy cô vẫn đứng một chỗ không có phản ứng, anh dứt khoát đi tới, thẳng tay giật chiếc khăn tắm che ngực, nửa đỡ nửa ép buộc đem cô nhét vào bồn tắm đựng nước ấm. Động tác của anh có chút thô bạo nhưng cô không còn sức lực để vùng vẫy. Quả thực, cô vẫn còn váng đầu, hơn nữa, không khí trong phòng tắm không được lưu thông, càng làm cho cô cảm thấy tinh thần không được tốt.
Nhưng hơn hết, cô thấy giật mình.
Toàn thân cô ngâm trong nước, anh đứng cạnh bồn tắm, khiến cô không biết làm sao để đứng lên. Nhưng anh hình như không nhận ra tâm tư của cô mà ngồi xuống, ánh mắt của cô càng thêm kinh ngạc. Giọng điệu của anh ngược lại rất hờ hững: “ Tôi sẽ giúp em tắm hay đứng nhìn em tắm, em chọn cái nào?”.
Có thể cả hai đều không chọn được không?
Nhưng lời đến khóe miệng, toàn bộ lại bị nuốt xuống. Không phải không thừa nhận, khi đang tắm có người đứng ngoài quan sát chắc chắn không phải là điều dễ chịu gì.
Bàn tay ấm áp không nặng không nhẹ ngao du trên tấm lưng trơn trượt. Nhiệt độ nước hạ thấp, hơi nóng trong phòng tắm từ từ suy giảm. Thừa Ảnh ngồi đó, càng lúc càng nặng đầu. Trong không gian gần như kín mít, không ai nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh xao động của nước. Thái dương cảm giác đau đớn, cô không ngớt tự hỏi đau vì điều gì, trong chớp mắt lại như hồi tưởng đến rất nhiều chuyện.
Trong quá khứ, họ vẫn thường tắm cùng nhau.
Tắm vòi sen hoặc bồn tắm lớn, họ đều đã thử qua. Ở trong nước, tình cảm mãnh liệt triền miên, phảng phất kết hợp như hai đứa trẻ sinh đôi khó có thể tách rời. Khi đó, cho dù anh làm gì, gương mặt đều hết sức bình thường và tự nhiên. Tình nồng ý đậm, có thể đem hai người hòa thành một, tuy hai mà một.
Cô rất thích cách cùng anh hôn môi dưới vòi sen, mắt bị nước trôi không mở ra được. Vì vậy, chỉ dựa vào đôi môi và ngón tay tinh tế để cảm nhận đối phương. Đó là sự tiếp xúc chân thật nhất và cũng là cách bày tỏ trực tiếp nhất. Cứ hôn và âu yếm như thế, làm cô lần nào cũng không thể chịu đựng đến kết thúc, cuối cùng sẽ sinh ra khát vọng dài dằng dặc.
Những mẩu chuyện vụn vặt ngày xưa vụt qua đầu cô, phát ra chầm chậm như một bộ phim nhựa cũ. Cuối cùng, cô như mơ hồ, không phân biệt rõ thời gian và không gian, hơi nghiêng người, đặt cằm lên vai anh, thong thả nhắm mắt lại: “ Chóng mặt quá”.
Giọng cô nhỏ không rõ, tựa như mê sảng, lông mày và lông mi ẩm ướt rung khẽ. Mà anh chỉ “ ừ” một tiếng, nhanh chóng xả nước trong bồn tắm, kéo chiếc khăn tắm bao bọc lấy người cô, bế ngang lên. Cô vẫn không mở mắt, gương mặt như dán lên cổ anh, cúi đầu nhắc nhở một câu: “ Lưng của anh bị thương…”
Anh im lặng, ôm cô nằm lên giường xong mới ngồi xuống, nói: “ Em ngủ một lát đi”
Dáng vẻ của anh như muốn rời đi, cô đáp “ vâng”, bàn tay vốn đang kéo sườn áo anh, lúc này không khỏi chậm rãi buông ra, lặng lẽ kéo chiếc chăn mỏng. Không ngờ, trong giây lát, đầu ngón tay lại bị tay anh nắm lấy. Cô không cử động, hơi thở nhè nhẹ đều đều, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng anh: “ Còn đau không?”.
Trời chập choạng tối.
Ánh tà dương xuyên qua tấm kính thủy tinh rộng rãi sáng sủa rơi xuống đất, nghiêng chiếu vào giường. Cô nhắm mắt lắc đầu, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Tình huống lúc này giống như một giấc mơ đã lâu không gặp. Vì vậy, cô không mở mắt sợ tỉnh cơn mộng, sợ hơn nữa là nỗi đau khó hiểu bỗng dâng lên trong mắt lại trào ra ngoài.
Mạch máu ở vết thương đập nhanh, thực ra có hơi đau một chút nhưng cô im lặng, ngón tay dưới chăn giật giật, phảng phất do dự và đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn quấn chặt lấy anh.
…
Bóng mặt trời nghiêng nghiêng, từng tia sáng trượt qua mép giường, lặng yên không một tiếng động.
Cho đến khi tỉnh táo hoàn toàn, Thừa Ảnh mới nhận ra sắc trời đã tối hẳn. Cô nằm ngủ nghiêng sang bên trái, gối lên tay của Thẩm Trì, còn anh ở sau lưng cô, hình như cũng đang ngủ. Cô ngủ quá say nên không biết anh lên giường lúc nào. Một cánh tay của anh bị cô gối đầu, cánh tay kia khoác lên eo cô. Tư thế ngủ thân mật như vậy, lần cuối cùng là khi nào cô đã thực sự không nhớ.
Động tác trở mình của cô rất nhẹ, không nghĩ tiếng động nhỏ như vậy lại đánh thức anh. Thẩm Trì thường ngủ không sâu, trong bóng đêm thị lực vô cùng tốt, thấy cô mở to mắt nhìn về phía mình, tâm trạng so với buổi trưa đã khá hơn, liền hỏi: “ Tỉnh rồi?”.
“ Vâng…Mấy giờ rồi nhỉ?”.
Đang lúc cô định tìm điện thoại để xem, kết quả cánh tay khoác eo đã tìm kiếm trên tủ đầu giường trước cô, cầm đồng hồ đeo tay lên nhìn: “ Tám giờ hơn”.
Cô “ ồ” một tiếng, trong lòng có chút đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn nằm im không nhúc nhích. Trong phòng ngủ tối đen như mực, hai người im lặng một lúc lâu mới nghe Thẩm Trì lên tiếng: “ Dậy ăn chút gì đi”.
Giọng nói của anh vẫn hờ hững như trước, thích hợp hóa giải sự bối rối của cô. Buồn cười biết dường nào. Hai người đã từng thân mật, hôm nay ngủ cùng nhau, rốt cục lại làm cô lúng túng.
Xuống dưới lầu mới phát hiện phòng khách rất náo nhiệt, hóa ra Thẩm Lăng đã về, hành lý lớn nhỏ đều ném xuống đất, làm người giúp việc phải cầm từng cái cất vào trong phòng.
Thừa Anh hơi bất ngờ, đi lên và hỏi: “ Sao bảo phải đi nửa tháng cơ mà?”.
“ Trên đường phát sinh nhiều chuyện không vui nên mọi người giải tán sớm”. Thẩm Lăng tinh mắt, ngay lập tức hỏi: “ Chị dâu, trán chị bị sao vậy?”.
“ À, bị miếng thủy tinh cắt phải, không sao đâu”.
“ Sao chị lại không cẩn thận vậy?”.
“ Ngoài ý muốn thôi”. Thừa Ảnh kéo tay cô vào phòng ăn: “ Em vừa về, chắc chưa ăn tối phải không?”.
“ Chưa ạ, em đang đói đây”.
“ Vậy thì tốt, mọi người cùng ăn cơm thôi”.
Thẩm Lăng nháy mắt một cái, liếc nhìn Thẩm Trì đứng đằng sau, nở nụ cười kỳ quái, giọng nói cũng khác lạ: “ Muộn thế này mà hai người còn chưa ăn tối à?”.
Hai người đi cùng nhau từ trên lầu xuống, đều mặc áo ngủ, không khó để cho người khác liên tưởng. Quả nhiên, Thừa Ảnh giật mình, ho khụ khụ, nói: “ Chị vừa ngủ”.
Thẩm Lăng lại làm vẻ không tin tưởng nhưng ngại Thẩm Trì bên cạnh nên cô không dám làm càn quá mức. Vì vậy, chỉ cười hì hì, nói: “ Ăn cơm, ăn cơm thôi”.
Thẩm Yến, dường như mối quan hệ giữa hai người bọn họ cuối cùng đã ngầm thừa nhận phá bỏ lớp băng. Buổi tối, tâm trạng của Thẩm Trì khá tốt, phá lệ ăn hơn nửa chén cơm, còn khen hương vị thức ăn thơm ngon, khiến dì bếp có cảm giác thành công.
Sau khi ăn xong, Thẩm Lăng tuyên bố muốn tập thể dục nhịp điệu để tiêu hao hết năng lượng dư thừa rồi nhanh chóng biết điều trở về phòng.
Thừa Ảnh quay người, từ chiếc cửa sổ sát đất đối diện phòng khách, cô có thể thấy Thẩm Trì đứng ngoài sân hút thuốc. Trong sân, đèn đuốc sáng trưng, chiếu xuống vườn hoa bên cạnh tường rào, một mảnh rực rỡ đẹp đẽ nhìn như đám mây ngũ sắc nơi chân trời.
Anh quay lưng về bên này gọi điện thoại, từ phía cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy gần nửa gò má. Không biết vì sao, trong khi cô còn đang say sưa, anh dường như nhận ra, đột nhiên quay người, ánh mắt nhằm vào cô.
Cô như bị hù dọa, lại có cảm giác như bị người khác phát hiện ra bí mật, ánh mắt vô thức lay động. Một lát sau, liền nghe thấy tiếng động ở cửa truyền đến. Thẩm Trì đi vào, trên người mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh đứng trước mặt cô, nói: “ Tôi có việc phải ra ngoài một lúc”.
“ Được”.
Cô định xoay người lên lầu nhưng bị anh gọi lại: “ Tôi quên mất, đêm nay một người bạn của tôi tổ chức tiệc sinh nhật. Bọn họ vừa mới gọi điện nói thay đổi địa điểm, bảo tôi bất luận thế nào cũng phải có mặt”.
Ngữ khí của anh rất bình thản, như thuận miệng giải thích. Cô dừng bước, nhịn không được nhìn anh chăm chú rồi gật đầu, lần thứ hai trả lời: “ Được”.
Lúc này đây, bầu không khí bất đồng thường ngày đi tới, bởi vì Thẩm Trì hình như không có ý định rời đi ngay lập tức, chỉ hỏi tiếp: “ Vậy còn em, buổi tối định làm gì?”.
Cô vẫn nhìn anh, do dự một lúc lâu, có chút không quen: “ Tôi chưa biết, có lẽ sẽ đọc sách”.
“ Có muốn đi với tôi không?”. Anh bỗng nhiên đề nghị.
Cô thấy trong lòng khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, chỉ vào trán mình, nửa đùa nửa thật: “ Bộ dạng của tôi khó coi như vậy, không tiện ra ngoài”.
Nhưng Thẩm Trì chỉ nhướng lông mày khẽ cười: “ Có tôi ở đây, ai dám bình luận em?”.
Quả thực, ở Hải Vân này, tuyệt đối không có người nào dám bình luận tùy tiện về cô, bởi vì cô là phu nhân của Thẩm Trì. Trước khi cô kết hôn với anh, những người biết rõ về công việc làm ăn của anh không tính là nhiều. Nếu không có lần đó, anh bị tập kích và bị thương nghiêm trọng ở thắt lưng thì có lẽ cô còn có thể bị giấu lâu hơn.
Cho đến một ngày, cô mới hoảng hốt ngộ ra. Sự thực là từ trước tới nay, hai người bọn họ sống ở hai thế giới khác biệt nhau. Cô có xuất thân trong sạch, có cha làm cảnh sát. Tuy quanh năm ông phải thâm nhập các tập đoàn phạm tội để tìm hiểu tin tức nhưng vẫn thanh liêm chính trực. Cho đến khi qua đời, ông cũng vì nhiệm vụ mà hi sinh. Ngay chính con đường cô đang đi, học trường Y, học y thuật chữa bệnh cứu người, được các thầy cô lão làng yêu mến, tiền đồ sáng lạng.
Nhưng còn anh?
Anh một tay khống chế Hải Vân, thậm chí là toàn bộ huyết mạch giao dịch ngầm của khu vực Đông Nam Á. Ra ngoài nhất định phải có một đại đội đi theo tháp tùng. Hẳn là cho đến bây giờ vẫn còn một số miền đất xám cô không biết rõ, mặc cho anh một tay che mây che mưa.
Nhưng cô vẫn cố tình kết hôn với anh.
Năm ấy, sau khi tốt nghiệp Đại học, cuộc hành trình Vân Nam gần như đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo sống của cô. Một chuyến đi khiến hai người sau nhiều năm xa cách một lần nữa gặp lại nhau. Dường như trong u tối có đôi tay mạnh mẽ vô hình của số phận. Từ bờ biển phía bên kia đảo Đài Loan, vượt qua khoảng cách mấy nghìn km xa xăm, trên con đường thôi thúc lôi kéo, rốt cục vẫn để bọn họ ở một thành phố nhỏ nơi biên giới Tây Nam gặp lại nhau lần thứ hai.
Ngày đó, anh theo cô từ thị trấn Mang đến Thụy Lệ, một đoàn xe hùng dũng đi trên đường, cô cười nhắc nhở anh: “ Hình như anh còn nợ tôi một buổi đi dạo và một bữa bánh ngọt”. Anh cũng cười, trả lời: “ Tôi nhớ”. Kết quả đến Thụy Lệ, ngày hôm sau, anh mời cô món chè địa phương. Cô cảm thấy người này thật vô lại, trong lòng hơi bất mãn, chỉ có thể vừa ăn món chè đậu đỏ không chính thống vừa oán giận: “ …Anh thật đáng bị tống cổ đi”.
“ Sao vậy?”. Anh buồn cười nhìn cô, đôi mắt sâu đen lay láy như màu mực. Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt ấy sự ung dung thoải mái.
“ Món nợ của em, trả dần từng thứ một”. Anh nói: “ Tôi sẽ giữ chữ tín”.
Cô dùng khóe mắt liếc nhìn anh, hờn mát hừ một tiếng: “ Tôi tạm thời tin anh”.
Sau đó, anh trở lại Hải Vân, còn cô tiếp tục học ở phía Bắc. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Vân Nam thật sự giống như một cuộc gặp gỡ thoáng qua, duyên phận tựa như một điều kỳ diệu, đến rồi dừng. Bởi vì sau này, cuộc sống riêng của anh và của cô đều bận rộn, một chút liên lạc đều không có.
Thời gian như nước trôi, vội vàng im ắng.
Khóa học nghiên cứu sinh của Đại học Y hết sức căng thẳng. Một hôm, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại, thời gian bọn họ xa nhau ròng rã đã hai năm rưỡi. Mà thời gian cô và Lâm Liên Thành chia tay nhau vừa đúng bảy tháng.
Cô nhận ra, mỗi lần mình và Thẩm Trì gặp mặt đều không hề có dấu hiệu báo trước, làm cho người ta trở tay không kịp.
Cô thấy anh ngoài sân trường, vì đi nhanh nên tim đập dồn dập. Cuối cùng, từ đằng xa, cô đã nhìn thấy thân ảnh cao gầy của anh hòa trong ánh hoàng hôn trong trẻo lạnh lẽo của mùa đông. Trong nháy mắt, dường như bị ngăn cách. Xung quanh người đến người đi, mùi khói thoang thoảng trong không khí. Cô muốn nhìn anh nên lặng lẽ đứng đó, giống như một bức tranh, một tấm ảnh chụp, cứ như vậy khắc sâu vào tâm trí của cô nhiều năm sau.
Anh cũng không biết lấy đâu ra một chiếc Halley đen đứng trước cổng trường, dáng điệu trông vô cùng bắt mắt. Vừa lúc đến giờ ăn tối, không ít sinh viên cùng nhau ra ngoài tìm quán ăn, khi đi ngang qua đều phải dừng lại nhìn chăm chú. Thậm chí còn có nam sinh huýt sáo ầm ĩ, miệng khen lớn: “ Cool”.
Đôi mắt cô tỏa sáng chạy đến bên xe, ngẫm lại cảm thấy không đúng, nhịn không được liền hỏi: “ Chiếc xe này có thể đi trên đường sao? Sẽ bị bắt mất”.
Thẩm Trì dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “ Thử xem sẽ biết thôi”.
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên của bọn họ. Rõ ràng đã lâu không gặp nhưng lúc này chạm mặt nhau, lại bình thường như mới xa cách ngày hôm qua, thái độ cư xử tự nhiên thân thuộc khiến Thừa Ảnh thầm ngạc nhiên.
Từ phía sau, cô đội mũ bảo hiểm rồi ôm chặt lấy eo anh. Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, gió lạnh thấu xương gào thét hai bên tai. Cô ghé lên vai anh, lớn tiếng chỉ đường.
Đúng là chiếc xe phân phối lớn này không được phép lưu thông, bởi vậy cô đã dẫn anh đi con đường khác vắng vẻ hơn.
Thành phố đang được xây dựng thêm, vùng Tân Thành là một công trường lớn, người ở rất thưa thớt. Đường quốc lộ ở phía Bắc vừa thẳng vừa rộng, lái xe trên đường không chút trở ngại. Trời chiều dần chìm về phía Tây, bọn họ có cảm giác như gần bắt kịp được ánh mặt trời lặn.
Cuối cùng, Thẩm Trì dừng xe bên bờ sông, hai người tháo mũ bảo hiểm và kính chắn gió xuống. Dòng sông này chảy qua thành phố, là nguồn nước của người dân ở đây. Trên mặt sông tĩnh lặng phản chiếu tia nắng cuối cùng, làn sóng nhỏ khẽ lay động. Gió sông khô hanh lạnh thấu xương, lướt qua hai má Thừa Ảnh, khiến tóc cô bay loạn xạ.
Vừa rồi xe chạy với tốc độ khá nhanh, mặc dù cô đã đeo bao tay nhưng mười ngón tay vẫn lạnh buốt, động tác trở nên không linh hoạt. Kết quả, cô đang cúi đầu tháo găng thì cánh tay bên cạnh liền vươn tới, trực tiếp nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng thay cô tháo găng. Động tác của Thẩm Trì hết sức tự nhiên, lộ sự thân mật không thể diễn tả. Hơn nữa, sự thân mật này thực sự rất nghiêm túc, sắc mặt anh điềm tĩnh tự nhiên, không ý suồng sã.
Cô nói: “ Cảm ơn”, ánh mắt cũng thay đổi trở nên bình thản, hai tay vươn ra sau buộc tóc, quấn tùy tiện hai vòng rồi dùng một sợi dây cột lại.
Thẩm Trì nhìn qua bình tĩnh như dòng sông không sóng bỗng cất tiếng hỏi: “ Năm nay em hai mươi hai phải không?”.
Cô gật đầu không hiểu nhìn anh lần thứ hai. Anh lãnh đạm bật cười: “ Không khác gì so với lúc mười sáu tuổi”.
Cô không hiểu rõ ý anh, rốt cuộc là ám chỉ phong thái hành động hay là chỉ diện mạo, dáng người?
“ Thật ra mấy năm rồi tôi không đi xe máy”. Anh nói.
“ Vậy mấy năm qua anh làm gì?”.
Sự thực thì cô chỉ buột miệng hỏi, không ngờ anh quay đầu bước tới, tầm nhìn rơi vào mắt cô, cười như không cười, đáp: “ Em không nên biết”.
Anh càng nói như thế, ngược lại càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô. Thật ra cô không ngốc, tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra phần nào. Trong chuyến đi Vân Nam, một cuộc diễu hành lớn đủ cho cô cảm thấy giật mình. Hôm nay, anh cùng chiếc Halley phiên bản giới hạn, công khai đi trên đường, dáng điệu không sợ hãi gây chú ý, chung quy rất có khí thế mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Anh nhìn như không có hứng thú giải thích với cô về công việc của mình, chỉ thuận tay cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô: “ Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn”.
Anh đáp chuyến bay sớm đến đây cũng chỉ vì thực hiện lời hứa. Mà cô vì anh, cũng đã bỏ mất tiết học phân tử gen buổi tối. Khi cô gọi điện về kí túc xá nhờ bạn điểm danh giúp, vừa lúc anh đứng bên cạnh, xem chừng rất hứng thú lắng nghe, đôi mắt đen như mực lấp lánh. Đợi khi cô cúp máy mới hỏi: “ Buổi chiều, lúc tôi tìm em, em đang làm gì?”.
“ Em đang làm thí nghiệm giải phẫu”. Cô vừa nói vừa cắt nhỏ miếng thịt bò cho vào miệng.
“ Không sợ máu à?”. Anh nhìn cô, lại nhìn miếng thịt bò dính tơ máu.
“ Không sợ”.
“ Em đúng là có đầy đủ tố chất để làm bác sĩ”. Anh hướng sang bên giơ tay ra hiệu, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh lập tức tiến đến rót thêm rượu vang vào ly. Cô cau mày, có chút khó xử: “ Uống xong em sẽ say mất”.
Quả thực, cô không uống được rượu, non nửa ly rượu vang đã khiến cô cảm thấy chóng mặt. Người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện cười cười, nhìn cô cam đoan: “ Tôi sẽ đưa em về”.
Buổi tối, anh nghỉ tại khách sạn Sheraton, ăn cơm dưới lầu một. Sau khi kết thúc bữa tối, cô định tự mình ra về nhưng anh đã sắp xếp xe xong xuôi, chờ sẵn bên ngoài khách sạn.
Trong khoang xe rộng rãi ấm áp, cô hơi váng đầu nhưng không say. Bóng đêm được thắp sáng bởi ánh đèn, hưng thịnh phồn hoa giống như một tấm ảnh rực rỡ màu sắc nhanh chóng lao vút về phía sau.
Cô cởi áo khoác vắt lên tay, rượu bắt đầu ngấm, cô đỡ trán mơ màng nghĩ xe chạy không, hơi thở dần nặng nề. Không biết trải qua bao lâu, khi cô thiếu chút nữa ngủ mất, bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình. Phản ứng của cô còn trì trệ, chầm chậm nhìn sang bên. Ánh sáng ngoài cửa sổ xe lần lượt thay đổi, dừng trên gương mặt tuấn tú của một người đàn ông, khiến sắc mặt anh nhìn qua không được rõ ràng. Giọng nói không lớn, dường như quá nhỏ, lại rất dịu dàng, khác biệt hoàn toàn với gió lạnh thấu xương bên bờ sông lúc trời chiều, không to không nhỏ, thấp thoáng sát bên tai cô, có tác dụng giống như thôi miên, làm cô càng thêm buồn ngủ.
Vì vậy mà cô nheo mắt, giống như một con vật nhỏ đã ăn uống no đủ, lười biếng tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu hỏi: “ Gì cơ? Anh nói gì thế?”.
Hệ thống sưởi khiến hai má cô ửng hồng, như quả đào mật phúng phính nước, giờ khắc này quả thật mê người. Thẩm Trì ngồi cạnh vươn tay là có thể chạm vào. Mà cô càng không biết, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mê hoặc, trong đôi mắt ấy như chứa một tầng hơi nước, phản chiếu hình ảnh người ngồi bên bỗng nhiên lùi nhanh vào cảnh đêm, ung dung uyển chuyển, ánh sáng tràn đầy màu sắc, so với bầu trời rải rác đầy sao càng thêm chói lóa.
Cô thấy anh mãi không lên tiếng, đang định ngủ thiếp đi thì bị một bàn tay không nặng không nhẹ giữ lấy cằm. Trước khi cô có phản ứng, Thẩm Trì đã cúi người, ép xuống môi cô. Trên môi anh còn phảng phất mùi rượu, hòa lẫn hơi lạnh trên người và mùi nước hoa Quinren, rất nhanh tạo thành sức mạnh mà không làm mất đi dáng vẻ điềm đạm, hướng về phía cô xâm lược càn quét.
Cô thoáng lui về phía sau, lập tức nhận ra không thể tránh nổi bởi gáy đã bị anh dùng tay kia giữ lấy. Cô thậm chí không hiểu anh làm thế nào để làm được, hiển nhiên có thể dễ dàng như thế, đem cả người cô trong phạm vi ảnh hưởng của mình.
Trong xe yên tĩnh tối tăm, anh trầm mặc chuyên chú hôn cô, dường như lúc này đây, giữa trời và đất chỉ có chuyện như vậy mới là điều tối quan trọng. Mà kỹ thuật của anh lại rất tốt, nhanh chóng dùng đầu lưỡi linh hoạt tách môi cô ra, tiếp theo đó là hàm răng đang đóng chặt, nhanh nhẹn thuận lợi công thành phá đất. Còn cô, theo bản năng chỉ phán kháng chút xíu, sau đó cam tâm tình nguyện quăng mũ cởi giáp, bó tay chịu trói.
Có lẽ là vì rượu, có lẽ vì tuân theo mong muốn bản năng của cơ thể, cô từ từ vươn tay đỡ lấy thắt lưng anh, trong bầu không khí ấm áp dễ chịu, cô nhắm mắt hùa theo, dáng vẻ nói lên ý kiến của chính mình.
Tuy thời điểm anh hôn cô, hình như không hề trưng cầu ý kiến của cô.
...
Cuối cùng, anh cũng chịu buông cô ra.
Khoảng cách giữa hai người hơi kéo xa một chút nhưng bàn tay anh vẫn để sau đầu cô, nhìn dáng vẻ của cô vẫn chưa thở đều, anh cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền hỏi: “ Một lần nữa thì như thế nào đây?”. Ý cười nhẹ nhàng chiếu vào đáy mắt sâu đen như mực. Cô mím môi, nhìn anh trong ánh đèn nhấp nháy, bỗng nhiên nói: “ Hai năm rưỡi”.
Ba chữ này quả thật bất ngờ nhưng anh chỉ mất chút thời gian để hiểu, ngón tay thon dài xoa lên môi cô, hiếm khi thấy anh giải thích: “ Anh có một số chuyện quan trọng phải làm”.
“ Vậy rốt cục bây giờ đã làm xong chưa?”.
“ Gần xong rồi, vì thế mà anh liền chạy tới đây để thực hiện lời hứa lúc trước”.
Anh nửa đùa nửa thật xoa nắn hai má cô: “ Thời gian lâu quá, thật sự là có vượt qua mong đợi của anh”.
Cô từ chối cho ý kiến mà chỉ hừ một tiếng. Anh liền thay đổi chủ đề đã bị gián đoạn vừa nãy: “ Chúng ta nghỉ ngơi rồi lát nữa lại tiếp tục nhé?”.
Trong xe mặc dù có màn che, không có người thứ ba có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ nhưng cô vẫn không kiềm chế nhỏ giọng mắng một câu: “ Lưu manh”.
Anh không để bụng, ngược lại còn cười ha hả, nửa cưng chiều nửa trêu chọc: “ Chỉ cần em thích là được rồi”.
Đây là khởi đầu của cô và Thẩm Trì, có vẻ như bất ngờ nhưng cũng có vẻ như là điều nên làm. Giữa anh và cô, cách muôn sông nghìn núi gặp nhau, sau một thời gian dài xa cách. Cả hai tựa như đường parabon, hôm nay lại một lần nữa chạm nhau tại một điểm.
Khi ấy, cô vừa đến Đài Bắc chưa được bao lâu, người cô biết đầu tiên thực ra là một huynh đệ bên cạnh Thẩm Trì, tên là Tống Quân.
Tống Quân là một tên côn đồ nổi danh ở địa phương, lúc đó mới mười bảy mười tám tuổi, là một thanh niên có tướng mạo đẹp đẽ nhưng tính cách lại bất hảo nổi loạn, đánh nhau gây chuyện chung quy không thể thiếu anh ta. Một lần, anh ta làm loạn ngoài cổng trường, không ngờ vừa lúc gặp Thừa Ảnh tan học về liền tấn công mạnh mẽ. Nhiều lần liên tục mời cô đi ăn, xem phim, đều bị cô khéo léo trốn tránh.
Ai dè, cô càng trốn, anh ta càng thấy thú vị. Cuối cùng, anh ta khoa trương đến ngồi trước cổng trường cố ý chặn cô, hai lần một ngày không biết chán.
Nói không có gì để sợ hãi là sai.
Lần đầu tiên đến Đài Bắc, trong một môi trường xa lạ, dường như cô luôn có cảm giác thiếu an toàn. Ở lớp, cô có chơi với mấy bạn gái tốt, nghe chuyện của cô, họ liền tình nguyện hàng ngày đi cùng cô đến trường.
Nhưng dù sao khó tránh khỏi có lúc đơn độc.
Hôm ấy, cô bạn A Trân vắng mặt, cô kết thúc xong giờ tự học, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh rất quen thuộc, mặc áo T – shirt trắng, quần jeans rách màu xanh nhạt với mái tóc nhuộm vàng, đang đứng dựa lưng vào bức tường ở cổng chính hút thuốc. Dưới ánh đèn lờ mờ, cách một khoảng, thực ra khuôn mặt anh ta không được rõ nét nhưng chiếc hoa tai bên tai trái lại tỏa sáng lấp lánh.
Bị tra tấn tinh thần liên tục trong một tuần, Thừa Ảnh gần như có cảm giác suy sụp. Cô không hiểu vì sao mình lại trêu chọc phải loại người như thế, giống chiếc kẹo dẻo, bỏ không bỏ được, cứ như hình với bóng.
Đêm hôm đó rất tối, ánh trăng bị mây đùn che kín, ánh sáng đèn đường âm u, cô ôm cặp sách càng chạy càng nhanh. Nhưng bất luận cô đi nhanh thế nào, phía sau luôn có ai đó đi theo, không xa cũng không gần, cứ như thế nhắm mắt theo sát, thỉnh thoảng còn huýt vang một giai điệu mang âm hưởng địa phương, tùy tiện gọi tên cô, công khai lấy việc trêu chọc cô làm vui.
Cô có cảm giác mình đã thực sự chịu đựng đủ rồi. Cô vừa muốn quay đầu trả lời nhưng lại thấy rắc rối nguy hiểm, trong lòng đang nghĩ đến việc ngày mai phải tiến hành làm thủ tục nghỉ học tạm thời. Vì vậy, khi cô rẽ về nhà nhất định phải đi qua con đường nhỏ, suýt nữa không cẩn thận đụng phải vòm ngực của một người xa lạ. Dường như vô thức, cô không hề nghĩ ngợi liền nắm lấy cánh tay của đối phương, ngữ khí cầu xin tha thiết: “ Xin anh hãy giúp tôi…Phía sau có kẻ xấu đi theo tôi, tôi rất sợ!”.
Sau đó cô nhận ra, cầu xin như vậy, chính mình đã làm một hành động cực kỳ nguy hiểm. Đêm tối, đường phố vắng vẻ, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo đối phương đã đem người kia trở thành cứu tinh. Thực ra, cô cúi đầu đi nhanh, khi đụng phải anh, bởi vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, đan xen là sự lạnh lẽo khác lạ, hơi thở nhẹ tựa hương bạc hà.
Như mảnh băng lạnh thấu xương thấm vào người.
Ánh trăng màu trắng bạc thấp thoáng phía chân trời đúng lúc lướt qua dừng trên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, vừa trẻ trung vừa anh tuấn với những đường nét được phác họa rõ ràng. Cô thấy ánh mắt anh hơi cúi xuống, cũng đang nhìn mình, đáy mắt là môt mảnh thâm sâu khác thường.
Cô luống cuống, còn anh lại vô cùng điềm tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn cô, tay cũng không đẩy cô ra, mà không nhanh không chậm di rời tầm mắt nhìn phía sau cô.
Toàn thân như có thêm can đảm, cô cũng quay đầu lại. Tống Quân không biết đã dừng bước khi nào, cách hơn mười thước, nét mặt vẫn tỏ vẻ ngỗ ngược, chỉ có giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc, chiếc bông tai trên vành tai lấp lánh, rất nhanh liền mở miệng gọi: “ Lão đại”.
Cô nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh khẽ hỏi: “ Đã muộn thế này, cô ở đây làm gì?”.
Người này có giọng nói hết sức dễ nghe, quét qua không gian chầm chậm của đêm tối, mang theo từ tính lười biếng. Cô chỉ ngẩn người trong chốc lát, bàn tay run nhè nhẹ, như người bị phỏng nước sôi, vội vàng trượt khỏi cánh tay anh.
Cô lui hai bước sang bên cạnh, khuôn mặt một lần nữa không khỏi đề phòng đánh giá người đàn ông trước mặt.
Anh mặc quần dài màu đen và chiếc áo sơ mi bằng vải sợi màu đen, một nửa ống tay áo xắn tùy tiện, một tay đút túi quần, thấy trong chớp mắt nét mặt hoảng sợ của cô, dường như anh nghĩ điều đó thật buồn cười, đôi môi mỏng lộ ý cười khẽ.
“ Vậy là, anh hùng cứu mỹ nhân?”. Phương Thần hứng thú lắng nghe, không nhịn được cười ngắt lời.
“ Cũng không hẳn. Nhưng sự thực thì lúc đó tôi thà rằng không được anh ấy cứu”.
Bởi vì nghĩ đến những chuyện về sau, khi Thừa Ảnh nói câu này, tâm tư rối rắm phức tạp. Nhưng Phương Thần đâu nghe mà hiểu được, chỉ coi như cô đang nói chuyện giỡn, không khỏi cảm thán: “ Cách gặp gỡ như vậy được gọi là lãng mạn, tình tiết giống y như trong sách”.
Thừa Ảnh bưng ly lên, bia lạnh trượt xuống cổ họng nhưng một chút đắng chát vẫn quấn lấy đầu lưỡi thật lâu không tan. Cô thay đổi đề tài hỏi Phương Thần: “ Lát nữa cô còn muốn đi mua sắm à? Có đồ gì muốn mua sao?”.
“ Chị đi cùng em mua ít đồ chơi”.
“ Đồ chơi?”. Cô hơi ngạc nhiên: “ Cô có con rồi?”.
Phương Thần cúi đầu cười, để đôi đũa xuống: “ Thế nào, không giống ạ?”.
Thừa Ảnh quan sát cô một lúc, lắc đầu.
Nhưng sự thực thì cô nhìn không ra, có thể vì dáng người Phương Thần được giữ gìn quá tốt, căn bản không giống với người đã sinh con. Thừa Ảnh hơi thất thần, bên tai chợt nghe Phương Thần hỏi: “ Còn chị, đã có con chưa?”.
Cô giật mình đáp: “…Chưa có”. Khi trả lời hai chữ này, hơi thở không khỏi ngưng trệ, trong lúc nhất thời, phảng phất dâng lên mùi rượu, động chạm đến nỗi buồn trong lòng cô, ngay cả khoang mũi cũng khó chịu.
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Trì tự mình đưa hai người Hàn Phương ra sân bay, nhìn bọn họ đi qua khu kiểm tra an ninh, anh mới móc di động, nhanh nhẹn nhấn phím. Đợi nhạc chuông một lúc lâu, khi anh chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia ống nghe mới truyền tới tiếng trả lời bình thản.
Anh nói: “ Phương Thần bảo tôi chuyển lời tới em, lúc nào rảnh đến thành phố C chơi”.
“…Thay tôi cảm ơn cô ấy”.
Anh nghe bên kia âm thanh ầm ĩ, như đang có cuộc tranh cử Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, liền hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”.
“ Không có gì…Mấy bệnh nhân vì bị chen ngang nên cãi nhau thôi…Tôi không nói chuyện với anh được, cứ như vậy đi”.
Nghe Thẩm Trì đáp một tiếng: “ Được”, Thừa Ảnh mới cúp điện thoại, lần thứ hai nhíu mày nhìn mấy người đang cãi vã ở cửa, cả đàn ông lẫn đàn bà. Rốt cục, cô nhịn không được, cầm bút gõ lên bàn, ý bảo bọn họ bình tĩnh: “ Đề nghị mọi người đứng sang một bên giải quyết xong rồi hãy quay lại, không được làm ảnh hưởng đến việc khám bệnh của người sau”. Sau đó, cô dặn dò y tá đang đứng bên khuyên răn: “Đưa họ ra ngoài”.
Giữa đám người đang cãi nhau có một người đàn ông trung niên nói giọng rất to, lập tức không phục la lối: “ Vừa nãy gọi số nhưng các người không có ai trả lời, bây giờ rõ ràng đến phiên chúng tôi, dựa vào cái gì muốn đuổi chúng tôi ra ngoài?”.
Một tay ông ta nắm lấy tay vợ mình, sải bước chen lên, nói với Thừa Ảnh: “ Bác sĩ, vợ tôi bị nhức đầu phát sốt, cô nhanh nhanh kiểm tra cho bà ấy”.
Kết quả, ông ta còn chưa dứt lời, một đám người khác cũng lập tức xông tới, chắn giữa ông ta và Thừa Ảnh, chặn lại như bức tường dày. Bọn họ nhiều người, xem chừng đều là anh chị em, không chịu tỏ ra yếu thế:
“ Ông nói hay thật. Khi chúng tôi xếp hàng ở bên ngoài, ông và vợ ông còn chưa tới”.
“…A, chúng tôi vừa đưa bà cụ đi vệ sinh, lúc về phát hiện các người chen ngang. Thế nào, ông còn lý luận gì nữa không”.
“ Ai khiến các người đi vệ sinh tập thể. Đừng đổ lỗi gọi tên không thể lên tiếng. Tôi thấy các người đúng là ‘ chó trong mảng cỏ’(1)”. Người đàn ông trung niên mở miệng mắng chửi.
“ Ôi chao, sao ông lại nói như thế”.
Chỉ có một người phụ nữ duy nhất đứng che chở cho bà cụ, còn lại mấy người khuôn mặt đều đã hầm hầm, xông lên trước chỉ vào người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên liên tục cười lạnh: “ Ông mày chửi các người đấy, sao nào?”.
…
Một đám người chen lấn trong phòng cấp cứu không thể can ra, ngữ khí bọn họ trở nên nóng nảy hơn, rất nhanh liền vung tay xô đẩy nhau. Chỗ ngồi của Thừa Ảnh bị chặn, tiến lùi không được. Cô định mở miệng khuyên răn nhưng giọng nói sớm bị bao phủ giữa những tiếng chửi rủa. Lúc này, từ bên ngoài có hai y tá vội vàng chạy vào khuyên can, đều là hai cô gái trẻ, không giữ được ngược lại còn bị xô ngã sang một bên.
Sau cùng, không biết ai ra tay trước, chắc là rất tức giận, tiện tay nhặt chiếc hộp đựng bút trên bàn của Thừa Ảnh, ném về phía đối phương.
Lần này thì hỗn loạn thật sự.
Chỉ nghe rầm rầm vài tiếng, tất cả mọi thứ có thể sử dụng làm vũ khí tấn công đều là tai họa. Bên tay Thừa Ảnh có Chiếc cốc thủy tinh đựng nước. Bởi vì cô bận rộn cả ngày, không có thời gian để uống vài hớp, lúc này đã bị ai đó hung hăng cầm lên.
Sau vài giây, tiếng thủy tinh chạm vào vách tường kèm theo những tiếng hô liên tiếp. Rốt cục, phòng khám như một cái chợ nhất thời yên ắng. Mảnh thủy tinh vỡ và bọt nước văng tung tóe khắp nơi, một y tá cả kinh kêu lên: “ Bác sĩ Yến”.
Thừa Ảnh dùng tay phải ấn thái dương bên phải, sau đó mở lòng bàn tay ra nhìn, đúng là một mảng máu đỏ tươi.
Trước đó hai bên còn đang vung tay gây chuyện, lúc này không khỏi ngây ngốc nhìn mấy y tá đang lách người đứng trước mặt Thừa Ảnh xem xét thăm hỏi.
Vốn chỉ muốn tấn công đối phương, không ngờ lỡ tay làm bác sĩ bị thương.
Thừa Ảnh hít một hơi, cau mày khoát tay nói: “ Không sao”. Cô vừa đi vòng qua hai nhà bọn họ ra ngoài, vừa tỉnh táo giao phó: “ Tiểu Lý, mấy người các cô ở đây thu dọn một chút, tiện thể chờ bảo vệ đến. Tôi đi xử lý vết thương”.
Cô đến phòng y tá để họ giúp cô rửa chỗ đau. Không ngờ vết thương lại sâu hơn phỏng đoán của cô. Sau khi khử trùng lại khâu hai mũi, áp miếng băng gạc lên mới coi như xong việc.
“ Như thế này có tính là tai nạn lao động không?”. Sau khi bọc vết thương, cô xoay chiếc gương ngắm nghía, không khỏi cười khổ tự giễu.
Lúc chủ nhiệm hành chính sang xem, đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ ngơi một hôm, còn bố trí xắp xếp một chiếc xe đưa cô về. Cô từ chối sự quan tâm của bệnh viện, khăng khăng tự mình lái xe về nhà.
Thực ra thái dương vẫn còn đau, trước đó chảy không ít máu, xe chạy đến nửa đường, cảm giác chóng mặt hoa mắt. Cuối cùng, cô phải dừng xe ven đường, gục trên tay lái nghỉ ngơi trong chốc lát mới lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Trì.
Thực ra cô hiếm khi chủ động tìm sự giúp đỡ từ anh, mặc dù thực sự khó khăn, trước hết cũng chỉ gọi cho Trần Nam. Nhưng hôm nay, lúc này đây, cô nghi ngờ mình bị mất máu quá nhiều nên rơi vào mơ hồ. Cũng bởi cuộc trò chuyện mới nhất ghi tên Thẩm Trì nên cô mới tiện tay nhấn số của anh.
Anh tới rất nhanh, thậm chí nhanh hơn dự đoán của cô.
Điểm dừng xe không dễ tìm, mà đầu óc cô thì choáng váng muốn nôn nên không có khả năng miêu tả quá chi tiết khung cảnh xung quanh nhưng anh lại có thể nhanh chóng tìm ra cô. Từ lúc xuống xe, cô có cảm giác ánh mắt của anh dừng hồi lâu trên chiếc băng gạc ở trán, lông mày hơi cau. Cô cho rằng anh định nói điều gì đó nhưng cuối cùng, một chữ anh cũng không nói ra, chỉ dìu cô lên xe mình.
Dì giúp việc biết thói quen của cô, để tránh cho vết thương bị thấm nước nên chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm lớn nhưng vì lo lắng còn cố ý căn dặn: “ Vết thương này của cô không được dính nước”.
Thừa Ảnh vui vẻ cười: “ Tôi biết, đừng quên tôi là bác sĩ”.
Thế nhưng trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, không tắm thật sự không có biện pháp lên giường nghỉ ngơi. Hơi nước ẩm ướt mù mịt trong phòng tắm, một vệt mờ trên chiếc gương trang điểm. Cô cởi quần áo, cầm một mảnh nhỏ xoa mặt gương, buồn bực nhìn tấm vải trắng trên trán. Tấm cửa kính đột nhiên bị ai đó mở ra.
Thẩm Trì xuất hiện khiến cô sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện cầm chiếc khăn tắm lên che, thấy anh đứng đằng sau cất lời: “ Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”.
“ Bệnh nhân trong lúc cãi nhau, không cẩn thận đã làm tôi bị thương”. Cô cầm chiếc khăn tắm có ý che chắn trước ngực rồi mới xoay người lại: “ Vấn đề này có thể chờ tôi tắm rửa xong xuôi ra khỏi đây hãy hỏi được không?”.
Thẩm Trì im lặng.
Cô đứng trước mặt anh, gần trong gang tấc, cơ thể gần như trần truồng, làn da trắng nõn trong suốt dưới hơi nóng bao bọc hiện lên nhợt nhạt sáng bóng như ngà voi, càng để lộ vầng trán có hơi nhức mắt.
Anh hỏi: “ Chảy rất nhiều máu phải không?”.
“ Vâng”.
“ Có đau không?”.
“…Hơi hơi”. Bỗng nhiên cô lặng im, cách đám hơi nước mù mịt, chạm phải ánh mắt thâm trầm của anh, một phần trái tim cô hơi buông lỏng. Khi anh hạ giọng ngắn gọn nói hai câu đó, giọng trầm thấp gần như dịu dàng.
Thế nhưng, dịu dàng sao?
Không thực tế cho lắm.
Giữa anh và cô, hình như từ lâu đã không còn tồn tại hai chữ không thực tế này. Vì vậy, tất cả chỉ có thể là ảo giác.
Hơi nước trong phòng tắm dày đặc, làm cả hai thay đổi ánh mắt nhu hòa và giọng nói nhẹ nhàng, chỉ vậy mà thôi.
Ai biết những suy nghĩ trong đầu cô vẫn chưa dừng lại. Cô thấy anh đến bên bồn tắm, hơi cúi người, đưa tay xuống nước thử độ nóng, quay đầu nói: “ Lại đây, tắm xong rồi lên giường nghỉ ngơi một chút”.
Cô ngẩn người hỏi: “ Anh không đi ra à?”.
Anh liếc nhìn cô một cái: “ Không phải em chưa hết váng đầu sao? Tôi không muốn em bị ngất ở đây”.
Thấy cô vẫn đứng một chỗ không có phản ứng, anh dứt khoát đi tới, thẳng tay giật chiếc khăn tắm che ngực, nửa đỡ nửa ép buộc đem cô nhét vào bồn tắm đựng nước ấm. Động tác của anh có chút thô bạo nhưng cô không còn sức lực để vùng vẫy. Quả thực, cô vẫn còn váng đầu, hơn nữa, không khí trong phòng tắm không được lưu thông, càng làm cho cô cảm thấy tinh thần không được tốt.
Nhưng hơn hết, cô thấy giật mình.
Toàn thân cô ngâm trong nước, anh đứng cạnh bồn tắm, khiến cô không biết làm sao để đứng lên. Nhưng anh hình như không nhận ra tâm tư của cô mà ngồi xuống, ánh mắt của cô càng thêm kinh ngạc. Giọng điệu của anh ngược lại rất hờ hững: “ Tôi sẽ giúp em tắm hay đứng nhìn em tắm, em chọn cái nào?”.
Có thể cả hai đều không chọn được không?
Nhưng lời đến khóe miệng, toàn bộ lại bị nuốt xuống. Không phải không thừa nhận, khi đang tắm có người đứng ngoài quan sát chắc chắn không phải là điều dễ chịu gì.
Bàn tay ấm áp không nặng không nhẹ ngao du trên tấm lưng trơn trượt. Nhiệt độ nước hạ thấp, hơi nóng trong phòng tắm từ từ suy giảm. Thừa Ảnh ngồi đó, càng lúc càng nặng đầu. Trong không gian gần như kín mít, không ai nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh xao động của nước. Thái dương cảm giác đau đớn, cô không ngớt tự hỏi đau vì điều gì, trong chớp mắt lại như hồi tưởng đến rất nhiều chuyện.
Trong quá khứ, họ vẫn thường tắm cùng nhau.
Tắm vòi sen hoặc bồn tắm lớn, họ đều đã thử qua. Ở trong nước, tình cảm mãnh liệt triền miên, phảng phất kết hợp như hai đứa trẻ sinh đôi khó có thể tách rời. Khi đó, cho dù anh làm gì, gương mặt đều hết sức bình thường và tự nhiên. Tình nồng ý đậm, có thể đem hai người hòa thành một, tuy hai mà một.
Cô rất thích cách cùng anh hôn môi dưới vòi sen, mắt bị nước trôi không mở ra được. Vì vậy, chỉ dựa vào đôi môi và ngón tay tinh tế để cảm nhận đối phương. Đó là sự tiếp xúc chân thật nhất và cũng là cách bày tỏ trực tiếp nhất. Cứ hôn và âu yếm như thế, làm cô lần nào cũng không thể chịu đựng đến kết thúc, cuối cùng sẽ sinh ra khát vọng dài dằng dặc.
Những mẩu chuyện vụn vặt ngày xưa vụt qua đầu cô, phát ra chầm chậm như một bộ phim nhựa cũ. Cuối cùng, cô như mơ hồ, không phân biệt rõ thời gian và không gian, hơi nghiêng người, đặt cằm lên vai anh, thong thả nhắm mắt lại: “ Chóng mặt quá”.
Giọng cô nhỏ không rõ, tựa như mê sảng, lông mày và lông mi ẩm ướt rung khẽ. Mà anh chỉ “ ừ” một tiếng, nhanh chóng xả nước trong bồn tắm, kéo chiếc khăn tắm bao bọc lấy người cô, bế ngang lên. Cô vẫn không mở mắt, gương mặt như dán lên cổ anh, cúi đầu nhắc nhở một câu: “ Lưng của anh bị thương…”
Anh im lặng, ôm cô nằm lên giường xong mới ngồi xuống, nói: “ Em ngủ một lát đi”
Dáng vẻ của anh như muốn rời đi, cô đáp “ vâng”, bàn tay vốn đang kéo sườn áo anh, lúc này không khỏi chậm rãi buông ra, lặng lẽ kéo chiếc chăn mỏng. Không ngờ, trong giây lát, đầu ngón tay lại bị tay anh nắm lấy. Cô không cử động, hơi thở nhè nhẹ đều đều, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng anh: “ Còn đau không?”.
Trời chập choạng tối.
Ánh tà dương xuyên qua tấm kính thủy tinh rộng rãi sáng sủa rơi xuống đất, nghiêng chiếu vào giường. Cô nhắm mắt lắc đầu, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Tình huống lúc này giống như một giấc mơ đã lâu không gặp. Vì vậy, cô không mở mắt sợ tỉnh cơn mộng, sợ hơn nữa là nỗi đau khó hiểu bỗng dâng lên trong mắt lại trào ra ngoài.
Mạch máu ở vết thương đập nhanh, thực ra có hơi đau một chút nhưng cô im lặng, ngón tay dưới chăn giật giật, phảng phất do dự và đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn quấn chặt lấy anh.
…
Bóng mặt trời nghiêng nghiêng, từng tia sáng trượt qua mép giường, lặng yên không một tiếng động.
Cho đến khi tỉnh táo hoàn toàn, Thừa Ảnh mới nhận ra sắc trời đã tối hẳn. Cô nằm ngủ nghiêng sang bên trái, gối lên tay của Thẩm Trì, còn anh ở sau lưng cô, hình như cũng đang ngủ. Cô ngủ quá say nên không biết anh lên giường lúc nào. Một cánh tay của anh bị cô gối đầu, cánh tay kia khoác lên eo cô. Tư thế ngủ thân mật như vậy, lần cuối cùng là khi nào cô đã thực sự không nhớ.
Động tác trở mình của cô rất nhẹ, không nghĩ tiếng động nhỏ như vậy lại đánh thức anh. Thẩm Trì thường ngủ không sâu, trong bóng đêm thị lực vô cùng tốt, thấy cô mở to mắt nhìn về phía mình, tâm trạng so với buổi trưa đã khá hơn, liền hỏi: “ Tỉnh rồi?”.
“ Vâng…Mấy giờ rồi nhỉ?”.
Đang lúc cô định tìm điện thoại để xem, kết quả cánh tay khoác eo đã tìm kiếm trên tủ đầu giường trước cô, cầm đồng hồ đeo tay lên nhìn: “ Tám giờ hơn”.
Cô “ ồ” một tiếng, trong lòng có chút đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn nằm im không nhúc nhích. Trong phòng ngủ tối đen như mực, hai người im lặng một lúc lâu mới nghe Thẩm Trì lên tiếng: “ Dậy ăn chút gì đi”.
Giọng nói của anh vẫn hờ hững như trước, thích hợp hóa giải sự bối rối của cô. Buồn cười biết dường nào. Hai người đã từng thân mật, hôm nay ngủ cùng nhau, rốt cục lại làm cô lúng túng.
Xuống dưới lầu mới phát hiện phòng khách rất náo nhiệt, hóa ra Thẩm Lăng đã về, hành lý lớn nhỏ đều ném xuống đất, làm người giúp việc phải cầm từng cái cất vào trong phòng.
Thừa Anh hơi bất ngờ, đi lên và hỏi: “ Sao bảo phải đi nửa tháng cơ mà?”.
“ Trên đường phát sinh nhiều chuyện không vui nên mọi người giải tán sớm”. Thẩm Lăng tinh mắt, ngay lập tức hỏi: “ Chị dâu, trán chị bị sao vậy?”.
“ À, bị miếng thủy tinh cắt phải, không sao đâu”.
“ Sao chị lại không cẩn thận vậy?”.
“ Ngoài ý muốn thôi”. Thừa Ảnh kéo tay cô vào phòng ăn: “ Em vừa về, chắc chưa ăn tối phải không?”.
“ Chưa ạ, em đang đói đây”.
“ Vậy thì tốt, mọi người cùng ăn cơm thôi”.
Thẩm Lăng nháy mắt một cái, liếc nhìn Thẩm Trì đứng đằng sau, nở nụ cười kỳ quái, giọng nói cũng khác lạ: “ Muộn thế này mà hai người còn chưa ăn tối à?”.
Hai người đi cùng nhau từ trên lầu xuống, đều mặc áo ngủ, không khó để cho người khác liên tưởng. Quả nhiên, Thừa Ảnh giật mình, ho khụ khụ, nói: “ Chị vừa ngủ”.
Thẩm Lăng lại làm vẻ không tin tưởng nhưng ngại Thẩm Trì bên cạnh nên cô không dám làm càn quá mức. Vì vậy, chỉ cười hì hì, nói: “ Ăn cơm, ăn cơm thôi”.
Thẩm Yến, dường như mối quan hệ giữa hai người bọn họ cuối cùng đã ngầm thừa nhận phá bỏ lớp băng. Buổi tối, tâm trạng của Thẩm Trì khá tốt, phá lệ ăn hơn nửa chén cơm, còn khen hương vị thức ăn thơm ngon, khiến dì bếp có cảm giác thành công.
Sau khi ăn xong, Thẩm Lăng tuyên bố muốn tập thể dục nhịp điệu để tiêu hao hết năng lượng dư thừa rồi nhanh chóng biết điều trở về phòng.
Thừa Ảnh quay người, từ chiếc cửa sổ sát đất đối diện phòng khách, cô có thể thấy Thẩm Trì đứng ngoài sân hút thuốc. Trong sân, đèn đuốc sáng trưng, chiếu xuống vườn hoa bên cạnh tường rào, một mảnh rực rỡ đẹp đẽ nhìn như đám mây ngũ sắc nơi chân trời.
Anh quay lưng về bên này gọi điện thoại, từ phía cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy gần nửa gò má. Không biết vì sao, trong khi cô còn đang say sưa, anh dường như nhận ra, đột nhiên quay người, ánh mắt nhằm vào cô.
Cô như bị hù dọa, lại có cảm giác như bị người khác phát hiện ra bí mật, ánh mắt vô thức lay động. Một lát sau, liền nghe thấy tiếng động ở cửa truyền đến. Thẩm Trì đi vào, trên người mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh đứng trước mặt cô, nói: “ Tôi có việc phải ra ngoài một lúc”.
“ Được”.
Cô định xoay người lên lầu nhưng bị anh gọi lại: “ Tôi quên mất, đêm nay một người bạn của tôi tổ chức tiệc sinh nhật. Bọn họ vừa mới gọi điện nói thay đổi địa điểm, bảo tôi bất luận thế nào cũng phải có mặt”.
Ngữ khí của anh rất bình thản, như thuận miệng giải thích. Cô dừng bước, nhịn không được nhìn anh chăm chú rồi gật đầu, lần thứ hai trả lời: “ Được”.
Lúc này đây, bầu không khí bất đồng thường ngày đi tới, bởi vì Thẩm Trì hình như không có ý định rời đi ngay lập tức, chỉ hỏi tiếp: “ Vậy còn em, buổi tối định làm gì?”.
Cô vẫn nhìn anh, do dự một lúc lâu, có chút không quen: “ Tôi chưa biết, có lẽ sẽ đọc sách”.
“ Có muốn đi với tôi không?”. Anh bỗng nhiên đề nghị.
Cô thấy trong lòng khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, chỉ vào trán mình, nửa đùa nửa thật: “ Bộ dạng của tôi khó coi như vậy, không tiện ra ngoài”.
Nhưng Thẩm Trì chỉ nhướng lông mày khẽ cười: “ Có tôi ở đây, ai dám bình luận em?”.
Quả thực, ở Hải Vân này, tuyệt đối không có người nào dám bình luận tùy tiện về cô, bởi vì cô là phu nhân của Thẩm Trì. Trước khi cô kết hôn với anh, những người biết rõ về công việc làm ăn của anh không tính là nhiều. Nếu không có lần đó, anh bị tập kích và bị thương nghiêm trọng ở thắt lưng thì có lẽ cô còn có thể bị giấu lâu hơn.
Cho đến một ngày, cô mới hoảng hốt ngộ ra. Sự thực là từ trước tới nay, hai người bọn họ sống ở hai thế giới khác biệt nhau. Cô có xuất thân trong sạch, có cha làm cảnh sát. Tuy quanh năm ông phải thâm nhập các tập đoàn phạm tội để tìm hiểu tin tức nhưng vẫn thanh liêm chính trực. Cho đến khi qua đời, ông cũng vì nhiệm vụ mà hi sinh. Ngay chính con đường cô đang đi, học trường Y, học y thuật chữa bệnh cứu người, được các thầy cô lão làng yêu mến, tiền đồ sáng lạng.
Nhưng còn anh?
Anh một tay khống chế Hải Vân, thậm chí là toàn bộ huyết mạch giao dịch ngầm của khu vực Đông Nam Á. Ra ngoài nhất định phải có một đại đội đi theo tháp tùng. Hẳn là cho đến bây giờ vẫn còn một số miền đất xám cô không biết rõ, mặc cho anh một tay che mây che mưa.
Nhưng cô vẫn cố tình kết hôn với anh.
Năm ấy, sau khi tốt nghiệp Đại học, cuộc hành trình Vân Nam gần như đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo sống của cô. Một chuyến đi khiến hai người sau nhiều năm xa cách một lần nữa gặp lại nhau. Dường như trong u tối có đôi tay mạnh mẽ vô hình của số phận. Từ bờ biển phía bên kia đảo Đài Loan, vượt qua khoảng cách mấy nghìn km xa xăm, trên con đường thôi thúc lôi kéo, rốt cục vẫn để bọn họ ở một thành phố nhỏ nơi biên giới Tây Nam gặp lại nhau lần thứ hai.
Ngày đó, anh theo cô từ thị trấn Mang đến Thụy Lệ, một đoàn xe hùng dũng đi trên đường, cô cười nhắc nhở anh: “ Hình như anh còn nợ tôi một buổi đi dạo và một bữa bánh ngọt”. Anh cũng cười, trả lời: “ Tôi nhớ”. Kết quả đến Thụy Lệ, ngày hôm sau, anh mời cô món chè địa phương. Cô cảm thấy người này thật vô lại, trong lòng hơi bất mãn, chỉ có thể vừa ăn món chè đậu đỏ không chính thống vừa oán giận: “ …Anh thật đáng bị tống cổ đi”.
“ Sao vậy?”. Anh buồn cười nhìn cô, đôi mắt sâu đen lay láy như màu mực. Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt ấy sự ung dung thoải mái.
“ Món nợ của em, trả dần từng thứ một”. Anh nói: “ Tôi sẽ giữ chữ tín”.
Cô dùng khóe mắt liếc nhìn anh, hờn mát hừ một tiếng: “ Tôi tạm thời tin anh”.
Sau đó, anh trở lại Hải Vân, còn cô tiếp tục học ở phía Bắc. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Vân Nam thật sự giống như một cuộc gặp gỡ thoáng qua, duyên phận tựa như một điều kỳ diệu, đến rồi dừng. Bởi vì sau này, cuộc sống riêng của anh và của cô đều bận rộn, một chút liên lạc đều không có.
Thời gian như nước trôi, vội vàng im ắng.
Khóa học nghiên cứu sinh của Đại học Y hết sức căng thẳng. Một hôm, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại, thời gian bọn họ xa nhau ròng rã đã hai năm rưỡi. Mà thời gian cô và Lâm Liên Thành chia tay nhau vừa đúng bảy tháng.
Cô nhận ra, mỗi lần mình và Thẩm Trì gặp mặt đều không hề có dấu hiệu báo trước, làm cho người ta trở tay không kịp.
Cô thấy anh ngoài sân trường, vì đi nhanh nên tim đập dồn dập. Cuối cùng, từ đằng xa, cô đã nhìn thấy thân ảnh cao gầy của anh hòa trong ánh hoàng hôn trong trẻo lạnh lẽo của mùa đông. Trong nháy mắt, dường như bị ngăn cách. Xung quanh người đến người đi, mùi khói thoang thoảng trong không khí. Cô muốn nhìn anh nên lặng lẽ đứng đó, giống như một bức tranh, một tấm ảnh chụp, cứ như vậy khắc sâu vào tâm trí của cô nhiều năm sau.
Anh cũng không biết lấy đâu ra một chiếc Halley đen đứng trước cổng trường, dáng điệu trông vô cùng bắt mắt. Vừa lúc đến giờ ăn tối, không ít sinh viên cùng nhau ra ngoài tìm quán ăn, khi đi ngang qua đều phải dừng lại nhìn chăm chú. Thậm chí còn có nam sinh huýt sáo ầm ĩ, miệng khen lớn: “ Cool”.
Đôi mắt cô tỏa sáng chạy đến bên xe, ngẫm lại cảm thấy không đúng, nhịn không được liền hỏi: “ Chiếc xe này có thể đi trên đường sao? Sẽ bị bắt mất”.
Thẩm Trì dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “ Thử xem sẽ biết thôi”.
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên của bọn họ. Rõ ràng đã lâu không gặp nhưng lúc này chạm mặt nhau, lại bình thường như mới xa cách ngày hôm qua, thái độ cư xử tự nhiên thân thuộc khiến Thừa Ảnh thầm ngạc nhiên.
Từ phía sau, cô đội mũ bảo hiểm rồi ôm chặt lấy eo anh. Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, gió lạnh thấu xương gào thét hai bên tai. Cô ghé lên vai anh, lớn tiếng chỉ đường.
Đúng là chiếc xe phân phối lớn này không được phép lưu thông, bởi vậy cô đã dẫn anh đi con đường khác vắng vẻ hơn.
Thành phố đang được xây dựng thêm, vùng Tân Thành là một công trường lớn, người ở rất thưa thớt. Đường quốc lộ ở phía Bắc vừa thẳng vừa rộng, lái xe trên đường không chút trở ngại. Trời chiều dần chìm về phía Tây, bọn họ có cảm giác như gần bắt kịp được ánh mặt trời lặn.
Cuối cùng, Thẩm Trì dừng xe bên bờ sông, hai người tháo mũ bảo hiểm và kính chắn gió xuống. Dòng sông này chảy qua thành phố, là nguồn nước của người dân ở đây. Trên mặt sông tĩnh lặng phản chiếu tia nắng cuối cùng, làn sóng nhỏ khẽ lay động. Gió sông khô hanh lạnh thấu xương, lướt qua hai má Thừa Ảnh, khiến tóc cô bay loạn xạ.
Vừa rồi xe chạy với tốc độ khá nhanh, mặc dù cô đã đeo bao tay nhưng mười ngón tay vẫn lạnh buốt, động tác trở nên không linh hoạt. Kết quả, cô đang cúi đầu tháo găng thì cánh tay bên cạnh liền vươn tới, trực tiếp nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng thay cô tháo găng. Động tác của Thẩm Trì hết sức tự nhiên, lộ sự thân mật không thể diễn tả. Hơn nữa, sự thân mật này thực sự rất nghiêm túc, sắc mặt anh điềm tĩnh tự nhiên, không ý suồng sã.
Cô nói: “ Cảm ơn”, ánh mắt cũng thay đổi trở nên bình thản, hai tay vươn ra sau buộc tóc, quấn tùy tiện hai vòng rồi dùng một sợi dây cột lại.
Thẩm Trì nhìn qua bình tĩnh như dòng sông không sóng bỗng cất tiếng hỏi: “ Năm nay em hai mươi hai phải không?”.
Cô gật đầu không hiểu nhìn anh lần thứ hai. Anh lãnh đạm bật cười: “ Không khác gì so với lúc mười sáu tuổi”.
Cô không hiểu rõ ý anh, rốt cuộc là ám chỉ phong thái hành động hay là chỉ diện mạo, dáng người?
“ Thật ra mấy năm rồi tôi không đi xe máy”. Anh nói.
“ Vậy mấy năm qua anh làm gì?”.
Sự thực thì cô chỉ buột miệng hỏi, không ngờ anh quay đầu bước tới, tầm nhìn rơi vào mắt cô, cười như không cười, đáp: “ Em không nên biết”.
Anh càng nói như thế, ngược lại càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô. Thật ra cô không ngốc, tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra phần nào. Trong chuyến đi Vân Nam, một cuộc diễu hành lớn đủ cho cô cảm thấy giật mình. Hôm nay, anh cùng chiếc Halley phiên bản giới hạn, công khai đi trên đường, dáng điệu không sợ hãi gây chú ý, chung quy rất có khí thế mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Anh nhìn như không có hứng thú giải thích với cô về công việc của mình, chỉ thuận tay cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô: “ Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn”.
Anh đáp chuyến bay sớm đến đây cũng chỉ vì thực hiện lời hứa. Mà cô vì anh, cũng đã bỏ mất tiết học phân tử gen buổi tối. Khi cô gọi điện về kí túc xá nhờ bạn điểm danh giúp, vừa lúc anh đứng bên cạnh, xem chừng rất hứng thú lắng nghe, đôi mắt đen như mực lấp lánh. Đợi khi cô cúp máy mới hỏi: “ Buổi chiều, lúc tôi tìm em, em đang làm gì?”.
“ Em đang làm thí nghiệm giải phẫu”. Cô vừa nói vừa cắt nhỏ miếng thịt bò cho vào miệng.
“ Không sợ máu à?”. Anh nhìn cô, lại nhìn miếng thịt bò dính tơ máu.
“ Không sợ”.
“ Em đúng là có đầy đủ tố chất để làm bác sĩ”. Anh hướng sang bên giơ tay ra hiệu, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh lập tức tiến đến rót thêm rượu vang vào ly. Cô cau mày, có chút khó xử: “ Uống xong em sẽ say mất”.
Quả thực, cô không uống được rượu, non nửa ly rượu vang đã khiến cô cảm thấy chóng mặt. Người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện cười cười, nhìn cô cam đoan: “ Tôi sẽ đưa em về”.
Buổi tối, anh nghỉ tại khách sạn Sheraton, ăn cơm dưới lầu một. Sau khi kết thúc bữa tối, cô định tự mình ra về nhưng anh đã sắp xếp xe xong xuôi, chờ sẵn bên ngoài khách sạn.
Trong khoang xe rộng rãi ấm áp, cô hơi váng đầu nhưng không say. Bóng đêm được thắp sáng bởi ánh đèn, hưng thịnh phồn hoa giống như một tấm ảnh rực rỡ màu sắc nhanh chóng lao vút về phía sau.
Cô cởi áo khoác vắt lên tay, rượu bắt đầu ngấm, cô đỡ trán mơ màng nghĩ xe chạy không, hơi thở dần nặng nề. Không biết trải qua bao lâu, khi cô thiếu chút nữa ngủ mất, bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình. Phản ứng của cô còn trì trệ, chầm chậm nhìn sang bên. Ánh sáng ngoài cửa sổ xe lần lượt thay đổi, dừng trên gương mặt tuấn tú của một người đàn ông, khiến sắc mặt anh nhìn qua không được rõ ràng. Giọng nói không lớn, dường như quá nhỏ, lại rất dịu dàng, khác biệt hoàn toàn với gió lạnh thấu xương bên bờ sông lúc trời chiều, không to không nhỏ, thấp thoáng sát bên tai cô, có tác dụng giống như thôi miên, làm cô càng thêm buồn ngủ.
Vì vậy mà cô nheo mắt, giống như một con vật nhỏ đã ăn uống no đủ, lười biếng tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu hỏi: “ Gì cơ? Anh nói gì thế?”.
Hệ thống sưởi khiến hai má cô ửng hồng, như quả đào mật phúng phính nước, giờ khắc này quả thật mê người. Thẩm Trì ngồi cạnh vươn tay là có thể chạm vào. Mà cô càng không biết, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mê hoặc, trong đôi mắt ấy như chứa một tầng hơi nước, phản chiếu hình ảnh người ngồi bên bỗng nhiên lùi nhanh vào cảnh đêm, ung dung uyển chuyển, ánh sáng tràn đầy màu sắc, so với bầu trời rải rác đầy sao càng thêm chói lóa.
Cô thấy anh mãi không lên tiếng, đang định ngủ thiếp đi thì bị một bàn tay không nặng không nhẹ giữ lấy cằm. Trước khi cô có phản ứng, Thẩm Trì đã cúi người, ép xuống môi cô. Trên môi anh còn phảng phất mùi rượu, hòa lẫn hơi lạnh trên người và mùi nước hoa Quinren, rất nhanh tạo thành sức mạnh mà không làm mất đi dáng vẻ điềm đạm, hướng về phía cô xâm lược càn quét.
Cô thoáng lui về phía sau, lập tức nhận ra không thể tránh nổi bởi gáy đã bị anh dùng tay kia giữ lấy. Cô thậm chí không hiểu anh làm thế nào để làm được, hiển nhiên có thể dễ dàng như thế, đem cả người cô trong phạm vi ảnh hưởng của mình.
Trong xe yên tĩnh tối tăm, anh trầm mặc chuyên chú hôn cô, dường như lúc này đây, giữa trời và đất chỉ có chuyện như vậy mới là điều tối quan trọng. Mà kỹ thuật của anh lại rất tốt, nhanh chóng dùng đầu lưỡi linh hoạt tách môi cô ra, tiếp theo đó là hàm răng đang đóng chặt, nhanh nhẹn thuận lợi công thành phá đất. Còn cô, theo bản năng chỉ phán kháng chút xíu, sau đó cam tâm tình nguyện quăng mũ cởi giáp, bó tay chịu trói.
Có lẽ là vì rượu, có lẽ vì tuân theo mong muốn bản năng của cơ thể, cô từ từ vươn tay đỡ lấy thắt lưng anh, trong bầu không khí ấm áp dễ chịu, cô nhắm mắt hùa theo, dáng vẻ nói lên ý kiến của chính mình.
Tuy thời điểm anh hôn cô, hình như không hề trưng cầu ý kiến của cô.
...
Cuối cùng, anh cũng chịu buông cô ra.
Khoảng cách giữa hai người hơi kéo xa một chút nhưng bàn tay anh vẫn để sau đầu cô, nhìn dáng vẻ của cô vẫn chưa thở đều, anh cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền hỏi: “ Một lần nữa thì như thế nào đây?”. Ý cười nhẹ nhàng chiếu vào đáy mắt sâu đen như mực. Cô mím môi, nhìn anh trong ánh đèn nhấp nháy, bỗng nhiên nói: “ Hai năm rưỡi”.
Ba chữ này quả thật bất ngờ nhưng anh chỉ mất chút thời gian để hiểu, ngón tay thon dài xoa lên môi cô, hiếm khi thấy anh giải thích: “ Anh có một số chuyện quan trọng phải làm”.
“ Vậy rốt cục bây giờ đã làm xong chưa?”.
“ Gần xong rồi, vì thế mà anh liền chạy tới đây để thực hiện lời hứa lúc trước”.
Anh nửa đùa nửa thật xoa nắn hai má cô: “ Thời gian lâu quá, thật sự là có vượt qua mong đợi của anh”.
Cô từ chối cho ý kiến mà chỉ hừ một tiếng. Anh liền thay đổi chủ đề đã bị gián đoạn vừa nãy: “ Chúng ta nghỉ ngơi rồi lát nữa lại tiếp tục nhé?”.
Trong xe mặc dù có màn che, không có người thứ ba có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ nhưng cô vẫn không kiềm chế nhỏ giọng mắng một câu: “ Lưu manh”.
Anh không để bụng, ngược lại còn cười ha hả, nửa cưng chiều nửa trêu chọc: “ Chỉ cần em thích là được rồi”.
Đây là khởi đầu của cô và Thẩm Trì, có vẻ như bất ngờ nhưng cũng có vẻ như là điều nên làm. Giữa anh và cô, cách muôn sông nghìn núi gặp nhau, sau một thời gian dài xa cách. Cả hai tựa như đường parabon, hôm nay lại một lần nữa chạm nhau tại một điểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook