Tú Ái
Chương 25: Bác sĩ cũng không chịu được sự tổn thương

Hai người trải qua một phen công kích hành lạ lẫn nhau xong, nhanh chóng không còn sức lực, nằm lại trên giường lớn mà ngủ tiếp. Đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là xế chiều rồi, không phải là tỉnh ngủ, mà là đói tỉnh.

Giang Bình vừa phát sốt, vừa không ăn cơm, sức lực suy thoái gay gắt. Dương Hi cũng vô cùng chóng mặt, nàng xác định cơ thể mình không thể chịu giày vò như hai năm trước nữa rồi.

"Hi nhi, chúng ta sắp chết đói, trông cậy vào cô đúng là không thể trông cậy được rồi. Tôi xuống dưới nấu cơm đây. Cô ngủ đi." Giang Bình có chút ai oán. Mình rõ ràng đang có cuộc sống của bà chủ, đến bên cạnh Dương Hi này thì đã biến thành bảo mẫu, ngay cả khi bị bệnh cũng đừng mong được nghỉ ngơi. Tuy nhiên, trước khi ngủ đã đánh Dương Hi một trận, không biết cô ấy có mang thù hay không, nói chung, thái độ của mình tốt hơn thì sẽ có lợi cho cuộc sống chung đụng này.

Dương Hi mở to hai mắt mệt mỏi, cũng không thèm nhìn Giang Bình một cái. Cô ấy muốn sao thì cứ vậy đi. Cái người này, cho cô ấy ba phần sắc mặt, cô ấy sẽ lập tức mở cả phường nhuộm. Mình quả thật đói bụng rồi, trước tiên tìm chút đồ ăn vặt đã.

Dương Hi chậm rãi bò dậy, cảm giác có chút đất trời xoay chuyển. Là có chút cảm mạo, cũng là do ngủ nhiều rồi.

Vịn cây nạng, Dương Hi kéo ra ngăn kéo, bên trong có bánh bích quy, bánh bao nhỏ, thịt bò khô, socola...tóm lại là một ngăn kéo đầy đủ các loại thực phẩm——trước khi Dương mẹ đi đã mua một đống lớn thức ăn, nhét đầy trong tủ lạnh dưới nhà, cũng nhét đầy trong tủ đồ ăn vặt của Dương Hi, sau đó vẫn không yên tâm, lại ở tủ đầu giường trong phòng Dương Hi để lại tờ giấy ghi số điện thoại giao hàng của KFC, nhà hàng Trung Hoa, nhà hàng Tây, quán mì...

Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ mà!

Giang Bình lúc này cũng bò dậy, đầu rất choáng váng, thấy Dương Hi mở tủ, cũng tiến tới phía sau nàng, rất tự nhiên vươn tay ôm lấy hông nàng, cằm đặt trên bả vai Dương Hi, nhẹ nhàng mở miệng:"Bảo bối à, tìm gì vậy....." Nói còn chưa dứt lời đã thấy trong ngăn kéo đầy ắp đồ ăn, nhất thời ánh mắt sáng lên, lập tức đẩy Dương Hi sang bên cạnh, sau đó nhào về phía một đống đồ ăn trước mặt:"Wow, có nhiều đồ ăn như vậy hả. Sao không nói sớm, sắp chết đói rồi nè."

Dương Hi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn bộ dáng con ma chết đói đầu thai của cô, lại rầm một tiếng mở tiếp mấy ngăn kéo trong tủ quần áo, sau đó trực tiếp bỏ thẳng vào trong miệng, hoàn toàn quên mất người bên cạnh, là chủ nhân của căn phòng này hiện đang đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, nói chính xác hơn, là chủ nhân của những món đồ ăn này. Dương Hi nhất thời cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng đối với cô gái này.

Dương Hi lạnh lùng đứng ở đó, muốn đợi sau khi Giang Bình lấp đầy cái miệng không ngừng lải nhải kia của cô, đến lúc rãnh rỗi một chút sẽ phát hiện sự vô lễ của mình, nhất định cũng nên có chút xấu hổ. Tuy nhiên, bụng đói của Dương Hi kêu vang nửa ngày, tuyệt vọng rồi.

Người con gái này hoàn toàn không có tính tự giác xấu hổ, cô ăn rất vui vẻ. Phổi Dương Hi cũng tức đến muốn điên lên rồi. Xem ra hy vọng cái người này có cái gì nhân nghĩa liêm sỉ và thêm tính tự giác xấu hổ là hoàn toàn không thể thực hiện được.

"Tránh ra, đây là đồ ăn của tôi." Dương Hi nổi giận, một phát đẩy Giang Bình ra, bảo vệ lại đồ ăn vặt của mình.

Giang Bình há mồm cứng lưỡi, tò mò nhìn vẻ mặt chuẩn keo kiệt kia của Dương Hi, đột nhiên phá lên cười ha ha, cười đến rất vui vẻ, rất càn rỡ. Cười đến làm cho trong lòng Dương Hi tràn đầy tức giận.

"Tôi nói...tôi nói...bảo bối à, vẻ mặt kia của cô thật giống mấy em bé ở nhà trẻ bị người ta đoạt mất đồ ăn vậy á!" Giang Bình lùi về phía sau hai bước, rất không có hình tượng mà nằm thẳng lên giường, cười đến lăn lộn, trong bụng có đồ ăn rồi, nên cũng không còn yếu sức nữa, mặc dù vẫn còn chóng mặt, nhưng cũng không cản trở cô lớn lối.

"Rầm" một tiếng, Dương Hi đóng ngăn kéo lại, cũng không muốn ăn cái gì nữa:"Đi ra ngoài."

"A?" Giang Bình không cút, trong con ngươi còn giả bộ đơn thuần.

"Đi ra ngoài!" Dương Hi nặng nề lặp lại, trong thanh âm có sự băng lãnh vạn năm.

"Nhưng mà...tôi bị bệnh...chúng ta vui vẻ bên nhau không được sao?" Giang Bình bắt đầu giả vờ suy yếu, cặp mắt mới vừa rồi còn giả bộ đơn thuần giờ phút này lại yếu ớt như có sương mù.

Giang Bình không đáng được tín nhiệm, hơn nữa không đáng được đồng tình, Dương Hi vươn tay bắt lấy tay Giang Bình, dùng sức kéo cô:"Tôi kêu cô đi ra ngoài, đây là phòng của tôi."

Giang Bình nhìn ra được Dương Hi thật tức giận rồi, mặc dù hoàn toàn không ngờ một chuyện nhỏ giành đồ ăn vặt như vậy lại có thể khiến cho một người trưởng thành tức giận. Giang Bình chậm rãi từ trên giường đứng dậy, thuận thế ôm lấy Dương Hi:"Ý của tôi là nói... Hi nhi có một sự ngây thơ chân thành." Bất luận nói gì thì sự trơ trẽn, thổi phồng, lời ngon tiếng ngọt, có thể dùng càng nhiều càng tốt.

Dương Hi đẩy Giang Bình ra, đi tới trước cửa, một tay kéo cửa phòng ra, cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt của nàng đã biểu hiện thái độ kiên quyết.

Giang Bình dù da mặt có dày đi nữa cũng có chút lúng túng. Gây tổn thương nhất không phải là lời nói, gây tổn thương nhất không phải là sự im lặng đến cả nói chuyện cũng không muốn, mà chính là trong sự im lặng đó có sự thờ ơ lãnh đạm cùng sự chán ghét như muốn cách xa ngàn dặm. Đây là phòng của Dương Hi, không sai, đây là đồ ăn vặt của Dương Hi, không sai, mình chẳng qua là bảo mẫu dùng hết tâm cơ mà chạy đến chăm sóc cô ấy, càng không sai. Trong đáy lòng đột nhiên dâng lên một tia chán ghét——cần gì chứ? Cần gì phải chịu nhục hết lần này đến lần khác?

Cơ thể suy yếu tựa hồ cũng làm cho tâm lý dễ dàng suy yếu, Giang Bình cười không nổi nữa, mấy lời xấu hổ cũng không nói nên lời, ý nghĩ muốn đi nấu cơm cũng đã biến mất. Con người, bất luận nội tâm kiên cường cỡ nào, dường như cũng có lúc sẽ yếu ớt như vậy.

Giang Bình thuận tay cầm lấy tấm tờ giấy ghi chằng chịt số điện thoại của các nhà hàng bên ngoài, hướng Dương Hi gật đầu:"Tôi kêu thức ăn bên ngoài. Sau đó uống thuốc, bác sĩ nói, cô cũng có chút cảm, cần uống thuốc. Nếu không sẽ dễ bị nặng thêm."

Dương Hi không nói chuyện, vẫn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt đạm mạc.

Giang Bình thở dài một tiếng, đi về hướng cửa, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại, còn có một loại ủy khuất không nói ra lời. Đây là người hại Sở gia nhà tan cửa nát, làm cho mình mất đi người thân, thế giới vốn là tốt đẹp như vậy nhưng bởi vì người này mà như đất trời sụp đổ, cuộc sống vui vẻ của mình hoàn toàn bị tan nát. Mình bất đắc dĩ buông bỏ cuộc sống của mình, tiếp nhận cuộc giao dịch đau khổ. Cô ấy phá vỡ nhà mình, còn làm cho mình bị buộc phải bỏ hết tất cả để đến chăm sóc tốt cho cô ấy.

Cô ấy dùng hết lời này đến lời khác để xỉ vả mình, cũng dùng đủ thứ hành động đối với mình, nhưng mình cứ phải giả ngây giả dại mà ở nơi này, không dám rời đi, giả ngu đối đãi với kẻ thù của mình, mình vẫn còn là mình sao?

Giang Bình tự cười giễu, đột nhiên cảm thấy, Mỹ Diệp sụp đổ rồi, mình thật có lỗi với chị, nhưng mà hôm nay phải lấy lòng cô ấy, vậy chẳng phải có lỗi với bản thân mình sao? Giữa được và mất quá khó để quyết định, trước kia cảm thấy, muốn trị tốt cho một bệnh nhân tâm lý, cũng không có bao nhiêu khó khăn, vốn cho là, muốn làm cho một người đã phong bế cửa lòng chịu mở ra cánh cửa kia, chỉ cần dùng trái tim ấm ấp, sớm muộn gì cũng có thể thực hiện. Nhưng mà trên thực tế, cô ấy mang lại cho mình một nhát dao lạnh lùng kia, làm cho tôn nghiêm của mình cũng mất đi.

Giang Bình cười khổ, bước chân nặng nề rời khỏi phòng.

Trong lòng Dương Hi thở dài, cô ấy rốt cuộc đã đi rồi, đúng là một người xấu xa! Rời khỏi căn phòng này rồi, sau này sẽ không bao giờ cho cô ấy vào nữa. Từ giờ trở đi, căn phòng này vẫn còn là nơi tư mật của mình, vẫn là lãnh địa cá nhân không cho phép người khác dễ dàng xâm nhập.

Nhưng nụ cười khổ kia của cô quá nhiều ý nghĩa, làm cho Dương Hi không kiềm chế được phải quay đầu lại nhìn cô.

Giang Bình dọc theo hành lang hướng cầu thang đi xuống, tấm lưng kia lộ vẻ tịch liêu cùng bi thương không nói nên lời. Nỗi bi thương kia dường như đã thấm vào tận xương. Từ trên mỗi lỗ chân lông của cô mà toát ra ngoài. Làm cho người ta đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Một người luôn lải nhải như vậy, một người không tim không phổi như vậy, sẽ có bi thương sao? Dương Hi nghĩ, cái này ước chừng là ảo giác rồi. Mình thật là bị bệnh.

Dương Hi không xuống lầu, tự giam mình trong phòng. Không có Giang Bình, căn phòng vốn tràn đầy u buồn đột nhiên có một sự yên tĩnh làm người ta hít thở không thông. Người con gái kia quá náo loạn, náo đến mức làm người ta phiền chán, làm cho người ta không cách nào trải qua thời gian riêng tư, không cách nào có thể chú ý đến những việc khác. Nhưng khi cô rời đi, thời gian dường như đột nhiên chậm lại. Dương Hi có chút không biết làm sao, muốn làm gì đây? Trong căn phòng cô đơn này, mình đã trải qua hai năm, sau khi trải qua ồn ào huyên náo, một lần nữa yên tĩnh trở lại, không ngờ mình lại không biết muốn làm gì nữa rồi.

Trên đầu giường, là thuốc của hai người. Dương Hi cầm lên nhìn một chút, Phương Bồi viết rất rõ ràng, có tên, có lượng cần dùng. Dương Hi uống phần của mình. Ánh mắt rơi vào phần thuốc của Giang Bình, mới nhớ tới, sau khi cô được truyền nước biển thì vẫn chưa uống thuốc.

Không muốn quan tâm nhiều như vậy. Dương Hi nằm lại trên giường. Hai mắt không có tiêu cự, trong đầu rỗng tuếch. Tất cả vốn là quen thuộc như vậy, giờ phút này cư nhiên trở nên xa lạ. Muốn nhớ đến Sở An, nhưng trong đầu đột nhiên lại hiện ra tấm lưng cô đơn của Giang Bình.

Thời gian cứ vô tình mà trôi qua, từng nghĩ đến cứ như vậy mà đi về hướng cuối cuộc đời, yên tĩnh như thế, cô đơn như thế, chờ đến lúc trên đường xuống Hoàng tuyền gặp lại Sở An, một cái ôm, một cuộc khóc rống, mình sẽ cùng chị ấy tay nắm tay đi đến kiếp sau. Nhưng mà chị ấy có phải đã qua cầu Nại Hà rồi hay không, đã uống qua canh Mạnh Bà chưa? Còn mình phải cô độc như thế nào để đi hết con đường trọn kiếp này đây?

Dương Hi nhắm mắt, bộ dáng của Sở An, bóng lưng của Giang Bình, sự tình trong nhà của Sở An mà cô ấy đã nói với mình. Khó phân phức tạp, khó có thể tìm ra đầu mối. Thì ra là thế giới vẫn phức tạp như vậy.

Lúc Giang Bình gõ cửa phòng Dương Hi, Dương Hi mới từ trong suy nghĩ hỗn độn mà thoát ra ngoài.

"Thức ăn đã giao đến." Giang Bình ở bên ngoài phòng nói. Sau đó tiếng bước chân dần dần đi xa.

Dương Hi vẫn không nhúc nhích, đột nhiên không động đậy nổi, cảm giác đói bụng dường như sẽ xuất hiện trên người vẫn có mong đợi đối với cuộc sống. Dương Hi cảm nhận được sự đói bụng, nhưng không có dục vọng muốn loại bỏ cảm giác đói bụng này. Nằm trên giường một lát, Đường Tăng kia đúng là không còn đến làm phiền mình nữa. Sự yên tĩnh khó có được, vốn là mình đã chờ đợi, nhưng trong lòng Dương Hi mơ hồ xông ra một tia mất mát. Nghiêng đầu nhìn thuốc trên tủ đầu giường. Dương Hi rốt cuộc quyết định xuống lầu——Giang Bình bị cảm tương đối nghiêm trọng, bỏ qua những thứ cảm tính kia, hiện tại mình có thể làm, cũng chỉ là đem thuốc đưa cho cô ấy mà thôi.

Lúc Dương Hi đi xuống đến dưới lầu, Giang Bình đã ngay ngắn ngồi ăn trước bàn đầy thức ăn. Cô gọi món Trung, rất thịnh soạn, mùi thơm của thức ăn bay khắp phòng. Giang Bình ăn trông rất ngon, nghiêng đầu nhìn Dương Hi một cái, trên mặt rạng rỡ cười một tiếng:"Quá ngon, tôi khẳng định, đây là nhà hàng mà bà Dương đã lựa chọn rất kỹ. Nếu cô lại không xuống, tôi có thể ăn hết chỗ này luôn."

Tâm trạng đầy cảm tính của Dương Hi nhất thời bị bể thành từng mảnh nhỏ. Giang Bình chính là Giang Bình. Là cái người không biết lễ nghĩa, vô lại cộng thêm não bộ thiếu mất mấy sợi thần kinh. Cái gì là trong đầu mình chứa đầy dáng lưng cô đơn bi thương, thực ra là đến cái bóng còn không có tồn tại! Khẳng định những gì mình nhìn thấy trước đây đều là ảo giác! Tuyệt đối là như vậy!

Dương Hi nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ nhịn không được mà sẽ đập vỡ cái chén mà Giang Bình đang ăn rất vui vẻ kia.

"Tới đây đi, món này rất ngon, tôi rất vất vả mới kiềm chế mình mà chừa lại cho cô một nửa, phải cảm tạ tôi đó nha!" Nụ cười Giang Bình rạng rỡ, rất đắc ý.

Dương Hi mặt đen lên, không phản bán được. Đi tới trước bàn ăn, phịch một tiếng, đem bịch thuốc để trước mặt Giang Bình:"Uống thuốc."

Nụ cười trên mặt Giang Bình càng sáng lạn hơn, "Bảo bối đối với tôi thật chu đáo, nhưng mà bác sĩ nói, phải uống thuốc sau khi ăn xong. Cô cũng mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta tâm sự một lát rồi hãy uống thuốc. Ăn cơm no mới có thể lực, mới có sức chống cự."

Dương Hi ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy nhất định là trí nhớ của mình có vấn đề. Giang Bình vốn là một người như vậy. Trước giờ đều là như vậy!

- ---

Mấy nay công việc bận rộn, tiến độ edit chắc sẽ bị chậm lại rùi:(

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương