Tự Ái Nhi Phi
-
Chương 21
Tiểu Lộ nghĩ bọn họ tại sao lại không biết, cũng không biết nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đối phương như thế nào, cậu không nghĩ rằng tôi có muốn Lạc Dư Thần biết tin mình đã chết hay không. Tiểu Lộ chỉ biết phản bác sai lầm của người khác, sau đó đem những chuyện cậu nghe kể ra. Cho nên khi nói với Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu ‘cả hai không biết gì sao’ chính là đang lúc tiêu hoá, Tiểu Lộ không chút nghĩ ngợi đã lập tức đập tan cái ảo mộng của bọn họ một cách triệt để, hoàn toàn không phát giác. Cậu rất nghi hoặc, rất vô tội, còn có chút oán hận khi cả hai đều là người yêu và người bạn của tôi đều không biết gì, rũ mi mắt xuống nói: “Tiếu Hằng đã chết rồi.”
Lần đầu tiên nghe thấy cái chết của tôi được người khác chứng thực, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng đầu óc cuối cùng vẫn là một mảnh trống rỗng. Cảm giác giống như chết thêm một lần nữa… Tôi gục đầu xuống, ngực đau đớn một trận, tại giờ khắc này không còn dũng khí để nhìn vào vẻ mặt của anh. Chỉ nghe bên tai yên ắng như đã chết, hoang vắng đến lạ thường.
Tôi dần rơi vào một hy vọng không thiết thực, hy vọng mọi chuyện sẽ giống như tưởng tượng trước khi chết của tôi, hoặc giả có thể cái chết này chỉ khiến cho Lạc Dư Thần hổ thẹn trong thoáng chốc, nhưng nhiều năm cũng sẽ xem như chết một con chó một con mèo, khổ sở để mà khẳng định, có thể sẽ thổn thức một phen, thế nhưng sẽ không còn lưu tâm nữa… Thế nhưng hiện tại tôi sợ, tôi không biết khi anh không hề được báo trước một điều gì lại nghe thấy tin này sẽ như thế nào. Tôi chạm vào bàn tay đang hơi phát run của anh, mong muốn có thể truyền cho anh một chút ấm áp. Tôi rất mong bây giờ có thể được chạm vào tay Lạc Dư Thần, trước đây tôi luôn âm thầm làm như vậy để xoá đi sự không thoải mái của anh. Mà bây giờ, tôi lại không thể làm được nữa. Hoặc chăng tôi không còn dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, tay chỉ phát run, như vậy thôi đã khiến tôi nhìn không được.
Hạ Minh Tu từ trong khiếp sợ khôi phục lại, cậu ta cắn môi, giọng nói run nhè nhẹ dường như không thể tin tưởng nói: “Nhưng mà…không phải đã tìm được tuỷ thích ứng sao?”
Tiểu Lộ hiện tại đã phản ứng mình đã nói một điều không nên nói, nhưng hiển nhiên đã nói rồi, nên cũng không thể làm gì khác hơn là đứng trước mặt đang tái nhợt của hai người họ ăn ngay nói thẳng. “…Việc bệnh tình đã không có chuyện gì nữa…mà là…Tiếu Hằng tự sát.”
Lời còn chưa dứt cửa xe đã bị mở tung ra, Lạc Dư Thần kéo Tiểu Lộ ra ngoài, đè cậu trên cửa xe. Mặt anh vặn vẹo đến kinh khủng, bàn tay trắng nõn ngay cả gân xanh đều nổi lên. Anh nắm lấy Tiểu Lộ, giống như một cừu nhân không đội trời chung, ngay lập tức phải phân kẻ này thành tám khối. “Mày nói bậy! Tiếu Hằng sao có thể tự sát??” Anh kề lên cổ cậu, giọng nói khàn đặc như rống lên: “Mày dám nguyền rủa cậu ấy, mày cũng dám nguyền rủa cậu ấy!!!”
Hạ Minh Tu còn đang choáng váng, nhất thời không nhớ tới là phải can ngăn bọn họ. Phẫn nộ này của Lạc Dư Thần tôi chưa từng thấy qua, trước đây anh có nổi khùng với tôi thì tôi cũng không dám chọc vào, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu chịu trận. Tôi thật sự sợ anh, tôi thật sự sợ vẻ ngoan lệ này, chỉ có những lúc như vậy tôi mới có thể thật sự cảm nhận được anh có bao nhiêu ghét tôi, ngay cả khi mình tự dối mình nhưng cũng không thể nào ngừng thương tâm được. Mà bây giờ, tôi lại chỉ muốn ôm lấy người đó. Thô bạo tàn ác mà anh từng đối xử với tôi đã không còn, tôi chỉ cần có thể ôm lấy anh, khiến anh được an tĩnh lại, mong anh đừng phẫn nộ như vậy, đừng tuyệt vọng đau đớn như vậy nữa có được không?
Anh bây giờ tựa như loài dã thú bị thương, cất dấu vết thương của mình mà điên cuồng tàn phá. Nhưng khi một người thợ săn đã cầm súng thì nhất định đã không có tâm, không thương hại anh mà sẽ dựa vào điểm yếu để chống lại.
Tiểu Lộ chối bỏ vài cái nhưng sau cùng vẫn không thể chống lại được Lạc Dư Thần, cậu không khỏi nổi nóng, hơn nữa tuy rằng Tiểu Lộ luôn tác vào mồm tôi châm chọc vì bản thân si tình, nhưng trên lập trường hiện tại lại đặc biệt bao che khuyết điểm cho tôi, nhìn Lạc Dư Thần tựa như Phương Tả Ức đều là mười phần tuyệt tình bạc bẽo, trong lúc nhất thời bị ăn một đấm của anh khiến cho đầu óc mê muội, Tiểu Lộ lập tức gào vào anh: “Tiếu Hằng tự sát, còn không phải do anh hại!!!”
Lộ Uý Hi, cậu không thể nói như vậy… Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự ôn nhu bình thường của Tiểu Lộ thật tàn nhẫn. Lạc Dư Thần ngẩn ra, vẻ mặt càng thêm hung ác cắn chặt răng, nước mắt dường như muốn rơi xuống, anh buông lỏng tay, mờ mịt lắc đầu, tâm giống như bị thống khổ đè nặng, vẫn là cố gắng lắc đầu rồi lại lắc đầu. Tôi thấy như sắp điên rồi.
Lạc Dư Thần nhắm hai mắt lại, bình tĩnh, ngẩng đầu lên, không hề lau đi nước mắt, anh dường như đã ý thức bản thân đã khóc nhưng vẫn để đôi mắt đỏ cay không đổi nhìn Tiểu Lộ: “Cậu nói dối.” Là lừa mình dối người sự thật quá đau đớn, anh vậy mà tình nguyện lựa chọn không tin. Hạ Minh Tu đứng phía sau lo lắng cầm tay anh lại, nhưng bị Lạc Dư Thần hung hăng hất ra.
Anh không thể tiếp nhận bất cứ an ủi nào, cũng không thể nhận bất cứ sự thông cảm từ ai, bởi vì nếu như vậy chính là thừa nhận anh đã thua, thừa nhận anh sẽ thật sự rời xa tôi vĩnh viễn. Lạc Dư Thần chỉ có thể khư khư cố chấp lừa gạt chính mình. Anh không định tấn công mà chỉ trừng mắt nhìn Tiểu Lộ, cắn răng nghiến lợi kiên trì: “Tôi không tin.” Anh đã không còn biết là đang nói cho ai nghe.
Tiểu Lộ trong lúc nhất thời bị Lạc Dư Thần trấn trụ thì không biết nên làm gì cho tốt. Hạ Minh Tu ở phía sau không ngừng nháy mắt với Tiểu Lộ, ý bảo cậu nhanh rời đi một chút. Nhưng Lạc Dư Thần sao có thể cho Tiểu Lộ đi dễ dàng như vậy, anh một lần nữa hất văng Hạ Minh Tu đang cố níu mình lại, xông lên tóm lấy cậu. Tiểu Lộ cố sức giãy một lúc, cuối cùng cũng bị Lạc Dư Thần chọc cho phát điên liền nện cho một cái khiến Lạc Dư Thần đổ trên mặt đất.
Thật ra Tiểu Lộ cũng không sai, cậu chỉ không biết nên nói chuyện này cho Lạc Dư Thần như thế nào mà thôi, nhưng mà cậu cũng vô tâm, cậu không biết rằng đó là một sự thật quá tàn nhẫn. Nhưng Lạc Dư Thần rõ ràng là giận chó đánh mèo, giống như là Tiểu Lộ là người hại chết tôi, cho nên khi bị đánh té xuống lập tức đã vùng dậy đuổi theo Tiểu Lộ, đánh cho cậu một quyền té ngã bên đường. Tiểu Lộ lau khoé miệng một cái, không tỏ ra yếu thế, lập tức xông tới đấm Lạc Dư Thần nhào xuống đất. “Lạc Dư THần, Lộ Uý Tịch, hai người mau dừng tay.”
Hạ Minh Tu đuổi theo phía sau nhưng lại không cách nào ngăn cản. Trên mặt đất hai con người hung ác như dã thú triền miên tranh đấu, nện nhau những cú đấm điên cuồng. “Cậu nói, nói là Tiếu Hằng không có việc gì! Cậu mau nói rằng mình nói dối đi, mau nói đi!!!” Lạc Dư Thần đè lên Tiểu Lộ, hung hăng đem đầu cậu đập mạnh xuống đất. “Anh là thứ…vô liêm sỉ…”
Tiểu Lộ bị đập vài cái, sự kiêu căng tràn trề, mạnh mẽ nắm lấy Lạc Dư Thần, xoay người một cái đã đặt anh phía dưới, hung hăng bóp cổ, rống vào mặt Lạc Dư Thần còn to hơn: “Lạc Dư Thần, anh là cái đồ vô liêm sỉ, tôi sẽ không tha cho anh!” Nói xong cậu tiên tục đấm vào Lạc Dư Thần đến mãi đến khi đầu óc mông lung, từng cú đấm khiến anh như chết đi sống lại. “Anh…anh hại chết cậu ấy…anh…đồ vô liêm sỉ…”
Ngay cả thời gian chống cự của Lạc Dư Thần cũng không có, Tiểu Lộ đột nhiên bật khóc, cậu thật muốn đấm cho chết cái con người lúc nào cũng ngoan cố kiêu căng này, đột nhiên lại kiềm chế không được mà khóc lớn. Cậu khóc đến thê thảm, khóc đến mức buông bỏng tay mà Lạc Dư Thần dưới thân cũng quên luôn giãy dụa, trong mắt cũng chỉ còn lại màu đen tuyệt vọng đến khủng khiếp. Hạ Minh Tu đứng một bên lặng lẽ rơi lệ.
Một tay đưa qua, ôn nhu nhưng cường ngạnh mà kéo Tiểu Lộ lên. Phương Tả Ức mặc bộ vest đen nghiêm trang, không một chút tiếng động, mọi người cũng không hề chút ý đến y đã tới bãi đổ xe từ khi nào. Y vẫn ưu nhã như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy, mặt không đổi kéo Tiểu Lộ từ dưới đất lên sau đó ôm vào lòng, ôn nhu vỗ về.
Tiểu Lộ trong ngực y khóc nấc lên. Sau đó Phương Tả Ức lạnh lùng quét mắt một lượt nhìn Hạ Minh Tu và Lạc Dư Thần một bên, cuối cùng ôm Tiểu Lộ đã khóc đến thở không ra hơi lên xe.
“Phương Tả Ức!” Lạc Dư Thần bò dậy gọi y. Lạc Dư thần chỉ có thể yếu đuối theo sát y, môi hít hít nhưng cái gì cũng không dám hỏi. Phương Tả Ức hừ lạnh một tiếng, sau khi lên xe còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Dư Thần, ánh mắt đó giống như đang cười nhạo, vô cùng tàn nhẫn.
Lạc dư Thần cứng đờ bởi ánh mắt lạnh như băng của y, Phương Tả Ức lên xe nổ máy, Lạc Dư Thần muốn bước tới nhưng xe đã chạy ra ngoài, bỏ lại anh phía sau.
Lạc Dư Thần cứ như vậy chặt chẽ nhìn con xe xám bạc của Phương Tả Ức rời khỏi, chán nản ngồi dưới đất, giống như đối với anh mà nói, tất cả đã kết thúc rồi. Tôi không dám nhìn ánh mắt tuyệt vọng của anh, chỉ cần liếc qua nó sẽ giống như bị ngàn mũi dao bén nhọn đâm nát.
——- Có ai để ý không? số phận Minh Tu rất khổ đấy. Khi trước là Tiểu Lộ tán ẻm nhưng bây giờ thì ra Tiểu Lộ cũng là của người ta mất rồi. Cứ nghĩ khi Dư Thần về với Tiếu Hằng rồi thì Minh Tu cũng sẽ thành đôi với Tiểu Lộ:(
Đáng thương cho nhân vật phụ, dù diễn tốt cách mấy nhưng số phận vẫn bèo nước nổi trôi..
Lần đầu tiên nghe thấy cái chết của tôi được người khác chứng thực, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng đầu óc cuối cùng vẫn là một mảnh trống rỗng. Cảm giác giống như chết thêm một lần nữa… Tôi gục đầu xuống, ngực đau đớn một trận, tại giờ khắc này không còn dũng khí để nhìn vào vẻ mặt của anh. Chỉ nghe bên tai yên ắng như đã chết, hoang vắng đến lạ thường.
Tôi dần rơi vào một hy vọng không thiết thực, hy vọng mọi chuyện sẽ giống như tưởng tượng trước khi chết của tôi, hoặc giả có thể cái chết này chỉ khiến cho Lạc Dư Thần hổ thẹn trong thoáng chốc, nhưng nhiều năm cũng sẽ xem như chết một con chó một con mèo, khổ sở để mà khẳng định, có thể sẽ thổn thức một phen, thế nhưng sẽ không còn lưu tâm nữa… Thế nhưng hiện tại tôi sợ, tôi không biết khi anh không hề được báo trước một điều gì lại nghe thấy tin này sẽ như thế nào. Tôi chạm vào bàn tay đang hơi phát run của anh, mong muốn có thể truyền cho anh một chút ấm áp. Tôi rất mong bây giờ có thể được chạm vào tay Lạc Dư Thần, trước đây tôi luôn âm thầm làm như vậy để xoá đi sự không thoải mái của anh. Mà bây giờ, tôi lại không thể làm được nữa. Hoặc chăng tôi không còn dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, tay chỉ phát run, như vậy thôi đã khiến tôi nhìn không được.
Hạ Minh Tu từ trong khiếp sợ khôi phục lại, cậu ta cắn môi, giọng nói run nhè nhẹ dường như không thể tin tưởng nói: “Nhưng mà…không phải đã tìm được tuỷ thích ứng sao?”
Tiểu Lộ hiện tại đã phản ứng mình đã nói một điều không nên nói, nhưng hiển nhiên đã nói rồi, nên cũng không thể làm gì khác hơn là đứng trước mặt đang tái nhợt của hai người họ ăn ngay nói thẳng. “…Việc bệnh tình đã không có chuyện gì nữa…mà là…Tiếu Hằng tự sát.”
Lời còn chưa dứt cửa xe đã bị mở tung ra, Lạc Dư Thần kéo Tiểu Lộ ra ngoài, đè cậu trên cửa xe. Mặt anh vặn vẹo đến kinh khủng, bàn tay trắng nõn ngay cả gân xanh đều nổi lên. Anh nắm lấy Tiểu Lộ, giống như một cừu nhân không đội trời chung, ngay lập tức phải phân kẻ này thành tám khối. “Mày nói bậy! Tiếu Hằng sao có thể tự sát??” Anh kề lên cổ cậu, giọng nói khàn đặc như rống lên: “Mày dám nguyền rủa cậu ấy, mày cũng dám nguyền rủa cậu ấy!!!”
Hạ Minh Tu còn đang choáng váng, nhất thời không nhớ tới là phải can ngăn bọn họ. Phẫn nộ này của Lạc Dư Thần tôi chưa từng thấy qua, trước đây anh có nổi khùng với tôi thì tôi cũng không dám chọc vào, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu chịu trận. Tôi thật sự sợ anh, tôi thật sự sợ vẻ ngoan lệ này, chỉ có những lúc như vậy tôi mới có thể thật sự cảm nhận được anh có bao nhiêu ghét tôi, ngay cả khi mình tự dối mình nhưng cũng không thể nào ngừng thương tâm được. Mà bây giờ, tôi lại chỉ muốn ôm lấy người đó. Thô bạo tàn ác mà anh từng đối xử với tôi đã không còn, tôi chỉ cần có thể ôm lấy anh, khiến anh được an tĩnh lại, mong anh đừng phẫn nộ như vậy, đừng tuyệt vọng đau đớn như vậy nữa có được không?
Anh bây giờ tựa như loài dã thú bị thương, cất dấu vết thương của mình mà điên cuồng tàn phá. Nhưng khi một người thợ săn đã cầm súng thì nhất định đã không có tâm, không thương hại anh mà sẽ dựa vào điểm yếu để chống lại.
Tiểu Lộ chối bỏ vài cái nhưng sau cùng vẫn không thể chống lại được Lạc Dư Thần, cậu không khỏi nổi nóng, hơn nữa tuy rằng Tiểu Lộ luôn tác vào mồm tôi châm chọc vì bản thân si tình, nhưng trên lập trường hiện tại lại đặc biệt bao che khuyết điểm cho tôi, nhìn Lạc Dư Thần tựa như Phương Tả Ức đều là mười phần tuyệt tình bạc bẽo, trong lúc nhất thời bị ăn một đấm của anh khiến cho đầu óc mê muội, Tiểu Lộ lập tức gào vào anh: “Tiếu Hằng tự sát, còn không phải do anh hại!!!”
Lộ Uý Hi, cậu không thể nói như vậy… Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự ôn nhu bình thường của Tiểu Lộ thật tàn nhẫn. Lạc Dư Thần ngẩn ra, vẻ mặt càng thêm hung ác cắn chặt răng, nước mắt dường như muốn rơi xuống, anh buông lỏng tay, mờ mịt lắc đầu, tâm giống như bị thống khổ đè nặng, vẫn là cố gắng lắc đầu rồi lại lắc đầu. Tôi thấy như sắp điên rồi.
Lạc Dư Thần nhắm hai mắt lại, bình tĩnh, ngẩng đầu lên, không hề lau đi nước mắt, anh dường như đã ý thức bản thân đã khóc nhưng vẫn để đôi mắt đỏ cay không đổi nhìn Tiểu Lộ: “Cậu nói dối.” Là lừa mình dối người sự thật quá đau đớn, anh vậy mà tình nguyện lựa chọn không tin. Hạ Minh Tu đứng phía sau lo lắng cầm tay anh lại, nhưng bị Lạc Dư Thần hung hăng hất ra.
Anh không thể tiếp nhận bất cứ an ủi nào, cũng không thể nhận bất cứ sự thông cảm từ ai, bởi vì nếu như vậy chính là thừa nhận anh đã thua, thừa nhận anh sẽ thật sự rời xa tôi vĩnh viễn. Lạc Dư Thần chỉ có thể khư khư cố chấp lừa gạt chính mình. Anh không định tấn công mà chỉ trừng mắt nhìn Tiểu Lộ, cắn răng nghiến lợi kiên trì: “Tôi không tin.” Anh đã không còn biết là đang nói cho ai nghe.
Tiểu Lộ trong lúc nhất thời bị Lạc Dư Thần trấn trụ thì không biết nên làm gì cho tốt. Hạ Minh Tu ở phía sau không ngừng nháy mắt với Tiểu Lộ, ý bảo cậu nhanh rời đi một chút. Nhưng Lạc Dư Thần sao có thể cho Tiểu Lộ đi dễ dàng như vậy, anh một lần nữa hất văng Hạ Minh Tu đang cố níu mình lại, xông lên tóm lấy cậu. Tiểu Lộ cố sức giãy một lúc, cuối cùng cũng bị Lạc Dư Thần chọc cho phát điên liền nện cho một cái khiến Lạc Dư Thần đổ trên mặt đất.
Thật ra Tiểu Lộ cũng không sai, cậu chỉ không biết nên nói chuyện này cho Lạc Dư Thần như thế nào mà thôi, nhưng mà cậu cũng vô tâm, cậu không biết rằng đó là một sự thật quá tàn nhẫn. Nhưng Lạc Dư Thần rõ ràng là giận chó đánh mèo, giống như là Tiểu Lộ là người hại chết tôi, cho nên khi bị đánh té xuống lập tức đã vùng dậy đuổi theo Tiểu Lộ, đánh cho cậu một quyền té ngã bên đường. Tiểu Lộ lau khoé miệng một cái, không tỏ ra yếu thế, lập tức xông tới đấm Lạc Dư Thần nhào xuống đất. “Lạc Dư THần, Lộ Uý Tịch, hai người mau dừng tay.”
Hạ Minh Tu đuổi theo phía sau nhưng lại không cách nào ngăn cản. Trên mặt đất hai con người hung ác như dã thú triền miên tranh đấu, nện nhau những cú đấm điên cuồng. “Cậu nói, nói là Tiếu Hằng không có việc gì! Cậu mau nói rằng mình nói dối đi, mau nói đi!!!” Lạc Dư Thần đè lên Tiểu Lộ, hung hăng đem đầu cậu đập mạnh xuống đất. “Anh là thứ…vô liêm sỉ…”
Tiểu Lộ bị đập vài cái, sự kiêu căng tràn trề, mạnh mẽ nắm lấy Lạc Dư Thần, xoay người một cái đã đặt anh phía dưới, hung hăng bóp cổ, rống vào mặt Lạc Dư Thần còn to hơn: “Lạc Dư Thần, anh là cái đồ vô liêm sỉ, tôi sẽ không tha cho anh!” Nói xong cậu tiên tục đấm vào Lạc Dư Thần đến mãi đến khi đầu óc mông lung, từng cú đấm khiến anh như chết đi sống lại. “Anh…anh hại chết cậu ấy…anh…đồ vô liêm sỉ…”
Ngay cả thời gian chống cự của Lạc Dư Thần cũng không có, Tiểu Lộ đột nhiên bật khóc, cậu thật muốn đấm cho chết cái con người lúc nào cũng ngoan cố kiêu căng này, đột nhiên lại kiềm chế không được mà khóc lớn. Cậu khóc đến thê thảm, khóc đến mức buông bỏng tay mà Lạc Dư Thần dưới thân cũng quên luôn giãy dụa, trong mắt cũng chỉ còn lại màu đen tuyệt vọng đến khủng khiếp. Hạ Minh Tu đứng một bên lặng lẽ rơi lệ.
Một tay đưa qua, ôn nhu nhưng cường ngạnh mà kéo Tiểu Lộ lên. Phương Tả Ức mặc bộ vest đen nghiêm trang, không một chút tiếng động, mọi người cũng không hề chút ý đến y đã tới bãi đổ xe từ khi nào. Y vẫn ưu nhã như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy, mặt không đổi kéo Tiểu Lộ từ dưới đất lên sau đó ôm vào lòng, ôn nhu vỗ về.
Tiểu Lộ trong ngực y khóc nấc lên. Sau đó Phương Tả Ức lạnh lùng quét mắt một lượt nhìn Hạ Minh Tu và Lạc Dư Thần một bên, cuối cùng ôm Tiểu Lộ đã khóc đến thở không ra hơi lên xe.
“Phương Tả Ức!” Lạc Dư Thần bò dậy gọi y. Lạc Dư thần chỉ có thể yếu đuối theo sát y, môi hít hít nhưng cái gì cũng không dám hỏi. Phương Tả Ức hừ lạnh một tiếng, sau khi lên xe còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Dư Thần, ánh mắt đó giống như đang cười nhạo, vô cùng tàn nhẫn.
Lạc dư Thần cứng đờ bởi ánh mắt lạnh như băng của y, Phương Tả Ức lên xe nổ máy, Lạc Dư Thần muốn bước tới nhưng xe đã chạy ra ngoài, bỏ lại anh phía sau.
Lạc Dư Thần cứ như vậy chặt chẽ nhìn con xe xám bạc của Phương Tả Ức rời khỏi, chán nản ngồi dưới đất, giống như đối với anh mà nói, tất cả đã kết thúc rồi. Tôi không dám nhìn ánh mắt tuyệt vọng của anh, chỉ cần liếc qua nó sẽ giống như bị ngàn mũi dao bén nhọn đâm nát.
——- Có ai để ý không? số phận Minh Tu rất khổ đấy. Khi trước là Tiểu Lộ tán ẻm nhưng bây giờ thì ra Tiểu Lộ cũng là của người ta mất rồi. Cứ nghĩ khi Dư Thần về với Tiếu Hằng rồi thì Minh Tu cũng sẽ thành đôi với Tiểu Lộ:(
Đáng thương cho nhân vật phụ, dù diễn tốt cách mấy nhưng số phận vẫn bèo nước nổi trôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook