Tự Ái Nhi Phi
Chương 18

Lạc Dư Thần không cảm thấy khó chịu, bởi vì không phải là một người chịu tổn thương cho nên chỉ nhớ rõ những điều ngọt ngào, hồi tưởng lại rồi sau đó cười tươi.

Chỉ có một người từng ngày trôi qua bị tổn thương sâu nặng cho nên đều nhớ rõ từng chút, đau đớn bén nhọn trong lòng, ngay cả hồi ức nhỏ nhoi ngọt ngào cũng khiến cho người chua cảm thấy chua xót.

Tôi không nghĩ đây là bài hát dành cho lễ tình nhân.

Ngay cả khi bài ca đó rất đẹp, nhưng thời khắc này tôi đã không còn cách nào thưởng thức nó.

Tôi tin rằng sẽ có những người cũng đau khổ, khi nghe qua nhất định sẽ rơi lệ.

Đã từng rất tốt đẹp nhưng tất cả cũng thương hải rồi tang điền, vĩnh viễn vĩnh viễn không còn cách nào vãn hồi lại nữa.

(Thương hải tang điền: Biển cả cũng biến thành ruộng dâu, ý nói, cái gì cũng sẽ thay đổi)

Có người còn không biết, dùng giai điệu ôn nhu tái diễn hay thậm chí còn có thể cười hát: “Luôn cho rằng chính ta còn rất nhiều thời gian…”

Nhưng cuối cùng thứ thứ tôi lo lắng cũng không phát sinh.

Mặc dù Lạc Dư Thần lúc trước từng có rất nhiều hành vi khiến cho hiểu lầm, tâm tư của anh còn hướng về Hạ Minh Tu.

Lại nói, một người đến mười năm cũng không hề yêu tôi, đột nhiên một sớm một chiều lại làm chuyện thiên phương dạ đàm như thế này.

(Thiên phương dạ đàm: ý nói những chuyện hoang đường không có thực)

Ngày thứ hai Hạ Minh Tu đi Milan, Lạc Dư Thần cả ngày sửa sang lại ảnh chụp, chọn từng cái rất tinh tế tỉ mỉ, trừ anh và gia đình ra còn có cả Hạ Minh Tu, nhưng lại không biết anh đang chọn cái gì.

Cuối cùng lấy ra được một tấm, còn có vẻ rất vui.

Trong hình là ngựa gỗ xoay tròn trong công viên, anh và Hạ Minh Tu ngồi cùng nhau còn cười rất vô cùng vui vẻ.

Tôi còn nhớ rõ đó cũng là một đêm giáng sinh, là sinh nhật của Lạc Dư Thần. Cụ thể năm nào tôi không nhớ, nhưng cũng chính là một ngày trong mười năm trước.

Du nhạc viên, giáng sinh một năm một lần là nơi cuồng hoa không ngủ.

(Du nhạc viên: tổng hợp chỗ ăn chơi, nằm ở phụ cận gần ở các đô thị đông đúc)

Ngày sinh nhật của anh, tôi luôn luôn rất rộng lượng, không chỉ với tình nhân mà còn với những người bạn khác đi cùng. Hạ Minh Tu cũng luôn được mời đến.

Để Lạc Dư Thần hài lòng, bình thường chúng tôi gặp mặt đều chủ động rủ Hạ Minh Tu. Đây là nguyên nhân tôi và Hạ Minh Tu cùng xuất hiện, không chừng đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu ta có ấn tượng tốt với tôi.

Cũng không biết Lạc Dư Thần có biết hay không, mỗi đêm giáng sinh tôi đều vô cùng thê thảm.

Theo lý đó là chuyện đương nhiên, đây là một dạng lễ lãng mạng, ai mà chẳng hy vọng có thể cùng người trong lòng trãi qua một đêm ấy. Thế nhưng, nếu như người trong lòng mình lại đứng trước mặt cười cùng với kẻ khác, nghênh ngang ôm lấy người khác thật lâu, đem bạn xem như côn trùng có hại hoàn toàn lãng quên trong không khí, mà bạn cũng chỉ có thể làm bộ cười theo như không có chuyện gì, làm sao có thể vui cho được?

Lúc đó tôi không chết nên không thể rộng lượng như bây giờ.

Cứ hồi tưởng như vậy tôi mới phát hiện ra bản thân này đã chịu uỷ khuất và chua xót không ít, ít nhiều cũng tìm được một điểm quyết định khi bản thân trước đây đã một đao đoạn tuyệt tất cả.

Tôi phát hiện, bây giờ Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu hoà thuận mỹ mãn điều đó tôi có thể tiếp nhận được, thế nhưng sự tình trước mắt kia vẫn không tiêu tan.

Lúc đó uỷ khuất hèn nhát, cứ miễn cưỡng vui cười, lúc nào nhớ tới cũng đầy sung sức. Bởi vì như thế mới không có chỗ phát tiết nên chua xót vẫn tích luỹ trong lòng, giấu ở một góc, tuỳ thời cũng có thể nhìn ra được một điểm đau thương.

Đây là lý do tại sao khi còn sống không cách nào buông tay được.

Kết quả là bởi vì không cam lòng sao. Tôi còn tưởng rằng là một lý do cao thượng khác.

Xem ra đúng như lời Lạc Dư Thần đã nói mười năm qua, tôi là một người ích kỷ.

Lạc Dư Thần cầm tấm hình này, nhìn thật lâu, trên khuôn mặt là hoài niệm mơ hồ, ôn nhu cùng với những biểu tình phức tạp.

Tôi đã bị logic của bọn họ làm cho chóng mặt, ở trước mắt Hạ Minh Tu anh không hề tự giác nói về chuyện của tôi, thế nhưng khi không có Hạ Minh Tu thì anh lại cầm tấm hình mà nhớ đến cậu ta.

Tôi tin trình độ thần kinh của Lạc Dư Thần, cho nên tôi mới không thể hiểu được loại hành vi như thế này.

Hạ Minh Tu cũng giống như vậy, cậu ta làm sao có thể không hề quan tâm khi Lạc Dư Thần rõ ràng nhung nhớ đến tôi, nếu như nói trong lòng không có đố kỵ là đạo đức tốt, vậy thì cái đạo đức đó đã như muốn bươi móc ăn thịt của nhau, vượt ra khỏi phạm vi ban đầu.

Nếu nói như vậy tôi thật sự là đáng buồn.

Hạ Minh Tu sau ba ngày ở Milan đã trở về, hai người bọn họ vẫn sinh hoạt như cũ, rất bình thường và ấm áp.

Thế nhưng chỉ mình tôi cứ cảm thấy quỷ dị. Còn hơn khi trước, cả hai hôm nay như rất có một loại ăn ý ‘tôn trọng nhau như khách’, tôi đoán là từ khi Hạ Minh Tu từ L.A trở về đã không còn hành động thân mật nào nữa cả, và sau khi về từ Milan, cũng không có cảm giác như vừa kết hôn. Mà bây giờ, ngay cả hành động Hạ Minh Tu ghé vào người Lạc Dư Thần nũng nịu cũng không còn.

Tôi đang nghĩ, lẽ nào Hạ Minh Tu đã quy thuận Tiểu Lộ rồi?

Buổi tối Lạc Dư Thần sẽ như thường lệ len lén chạy từ phòng ngủ ra ngoài, bật chiếc đèn màu cam lên sau đó lấy ra một tấm hình nhìn đến xuất thần.

Tôi không rõ, Hạ Minh Tu còn nằm trong phòng, anh lại ở chỗ nào nhìn tấm ảnh hoài niệm ngày trước, không hề đụng chạm vào Hạ Minh Tu, đó là ý gì?

Tôi rốt cuộc vẫn không thể hiểu được họ.

Một tháng rất nhanh đã trôi qua, mùa đông năm nay rất lạnh, vài bông tuyết cũng rơi xuống. Hai tháng đầu là tết âm lịch, sau đó lập tức đến lễ tình nhân, thật sự các ngày lễ toàn bộ đều kéo nhau đi đến.

Lạc Dư Thần chuyên tâm luyện tập và chế tác giai điệu cho bài hát, trước khi đó còn rất may mắn vì có thể một lần được vào phòng thu của anh, nghe thấy anh hát một giọng hát tuyệt mỹ tôi đã rất thoả mãn rồi.

Khi anh chăm chú hát bộ dạng vô cùng đẹp, bởi vì anh không hề biết còn có người cạnh anh, cho nên mới dùng toàn lực tự nhiên mà trầm ngâm trong đó, thứ âm thanh phát ra tựu như biển sâu, vắng vẻ sâu thẳm và thần bí cô độc.

Không biết vì sao, gần đây tôi có điểm đa sầu đa cảm, đối với những chuyện vặt cũng vô cùng thản nhiên.

Tôi dự cảm rằng mình sẽ rất nhanh phải rời khỏi anh..

Vẫn không muốn khẳng định điều đó, thế nhưng tâm tính bây giờ và hai tháng trước lúc còn tràn ngập chấp niệm oán niệm đã dần dần khác nhau, tôi vui đùa, các vị thần trên cao hẳn cũng đã thấy được rồi.

Ông trời mở lòng từ bi cho tôi một lần cuối được chạm vào anh sau lại biến mất như ban đầu, tinh thần của tôi cũng đã không lớn bằng lúc trước.

Trước đây chỉ là phiêu đãng nhẹ nhàng nên cho tới bây giờ cũng sẽ không mệt mỏi, gần đây mặc dù dừng ở bên cạnh anh nên cũng hiểu được thân thể này so với lúc đó trầm nặng như thế nào.

Đại khái là mỗi lần có thể có cơ hội chạm vào anh, đại giới hay linh hồn đều gắn bó không dứt, tôi nghĩ rằng rất nhanh thôi bản thân này sẽ phút chốc tan thành mây khói.

Tôi không ôm lấy oán hận gì, sau khi lưu bên cạnh anh lại là một khoảng thời gian ngắn ngủi không nói thành lời, tôi đã rất cảm tạ trời đất.

Trước kia cùng với anh đến mười năm, tuy rằng những ngày ngọt ngào khổ tâm như vậy đấy, nhưng tôi cũng nên một lần cuối trong đời hồi tưởng lại…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương