Tự Ái Nhi Phi
-
Chương 14
Cổng lớn bị khoá từ bên ngoài. Lạc Dư Thần nhìn cũng hiểu được nó không giống như nơi có người ở nên không khỏi nghi ngờ nửa ngày.
Anh chạy thẳng tới đây cho rằng nhất định sẽ nhìn thấy tôi, chưa từ bỏ ý định cầm lấy lan can sắt lay mạnh, hướng về phía căn phòng ốc vắng lặng không ngừng gọi tên tôi.
Tất nhiên không hề có một chút hồi âm nào.
Lạc Dư Thần không cam lòng, lấy điện thoại gọi lại cho công ty chuyển nhà và họ đã xác thực đây chính là ngôi nhà lớn mà họ đã chuyển đến, anh lại gọi tên tôi, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.
Lạc Dư Thần không phải là một người dễ buông tha cho kẻ khác, anh cởi áo khoác ngoài sau đó bám vào song sắt, bắt đầu leo tường vào trong.
Phương Tả Ức cũng không phải tầm thường như những người khác, không hề để những tượng hổ dũng mãnh trên tường hay rào thuỷ tinh và hàng rào điện.
Sau khi Lạc Dư Thần vào trong vẫn nghi ngời nhìn quanh bốn phía, sau đó từ từ đi thẳng đến con đường nhỏ ở hoa viên được bày biện rất đẹp dẫn lối vào trong.
Cửa không có khoá, anh làm dáng gõ cửa một chút rồi sau đó đẩy ra.
Bên trong là một mảnh vắng vẻ, sàn nhà đã được tân trang lại, tường cũng sơn qua, thế nhưng lại không có bất kỳ đồ gia dụng gì, giống như là đang chờ người dọn nhà đến, tôi nhìn khuôn mặt đột nhiên thất hồn của anh, trái tim lại một cơn đau nhói.
Anh vẫn đi vào, tiếng bước chân vang vọng trong căn nhà trống rỗng, nhìn quanh lầu một, sau đó lại từ đại sảnh lên cầu thang đến tầng hai.
Tầng hai chỉ có một chiếc giường thô sơ giản dị.
Anh không biết đó là nơi tôi đã ngủ một đêm cuối cùng.
Thế nhưng anh dừng bước.
Một đống lớn di vật của tôi mà Phương Tả Ức không biết phải xử lý làm sao, vì vậy mới để nguyên ở chỗ này không động đậy.
Mười năm, bị gây chú ý, Lạc Dư Thần vừa nhìn đã biết đó là đồ của tôi, anh giống như bóng ma từ từ đi tới, tỉ mỉ nhìn từng chút một.
Bàn tay thon dài hoàn mỹ của anh lướt nhẹ qua từng đống sách tôi đã từng dùng đến, tôi mang theo tất cả đồ vật gọi là ‘nhà’ thì ra cũng chỉ là những thứ tạp nham, còn có mấy túi hành lý.
Anh mở từng thứ ra, tôi thật vô dụng, mật mã hành lý ngay cả anh chỉ cần một chút đã đoán trúng.
Bên trong ngoại trừ quần áo, chính là bảo bối của tôi.
Dù sao tôi đứng trước mặt anh, yêu anh từ sớm, cũng đã không còn tôn nghiêm nữa, cho nên cũng không sợ anh nhìn thấy.
Bảo bối của tôi là tất cả đồ vật của anh, từ những CD ngày đầu xuất bản với số lượng hạn chế đầy hoang phí, hay là tập chân dung, đồng hồ cát có hình anh, vân vân và vân vân, cũng chính là một fan cuồng nhiệt sưu tầm ấn phẩm mà thôi.
Đương nhiên, so với nhiều fans thông thường, thời điểm khi anh buổi diễn tôi đều thu thập những vật dụng quần áo đại loại thế. Bởi vì anh chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho tôi, cho nên tôi mới vui vẻ nhặt lại những thứ đó, ngay cả những món đồ bị lưu lạc bên ngoài tôi cũng không quan tâm giá cả mua về bằng hết.
Anh đã từng khinh thường tôi và nói, đây không phải yêu mà chính là mê luyến.
Tôi cảm thấy hai cái đó không có gì khác nhau.
Anh nhìn một hồi nhưng thật ra đuôi mắt lại chú ý đến chính là một chiếc hộp nhung.
Chiếc hộp lẳng lặng nằm, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản.
Anh sửng sốt một chút, sau đó lấy ra rồi híp mắt nhìn.
Biểu cảm chợt không còn điềm tĩnh mà dần trở nên mê man, trở nên rất ôn nhu, rất đau thương.
Tôi dám chắc trước khi nhìn thấy nó anh đã không hề nhớ giữa chúng tôi còn có chiếc nhẫn này.
Khoảng thời gian anh hai mươi tuổi tôi đã đưa cho anh một chiếc nhẫn bạch kim tầm thường.
Tất cả những lễ vật mà tôi mong anh sẽ chú ý đến chỉ có khuyên tai do Tiểu Lộ thiết kế, và chiếc nhẫn, anh chỉ cười nhạo nhìn một chút, cũng không biết đã ném nó ở đâu.
Nhẫn loại này quá nhỏ, nếu không biết quý trọng, đến khi đánh mất quả thật tìm rất khó.
Cho tới bây giờ tôi vẫn không dám cho anh biết đây chính là một cặp nhẫn.
Chiếc mà tôi đưa cho anh bên trong còn khắc ‘love from H’
H là “Hằng”
Còn cái của tôi lại len lén khắc câu ‘H love C forever’
(Lạc Dư Thần phiên âm tiếng Trung là Luo Yu Chen)
Khi còn ngẫm nghĩ, cái gọi là ‘vĩnh viễn’ chung quy cũng không xa lắm, đại khá là cả đời, không ngờ tới xem ra bây giờ, quả thật là cả đời ý tứ.
Anh thử đeo chiếc nhẫn, thế nhưng tôi không có được bàn tay hoàn mỹ như vậy nên hiển nhiên size có to hơn một chút so với anh nên khi đeo vào rất lỏng, cầm chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên lại có cảm giác mất mát.
Có đôi khi, Lạc Dư Thần vượt qua phạm vi hiểu biết của tôi, anh cứ như vậy ngắm nhìn chiếc nhẫn, ngồi thật lâu trên mặt đất, từ khi thái dương ở đằng đông mãi đến thái dương về phía tây.
Khuôn mặt anh là ôn nhu cực độ, nhưng cũng là đau thương cực độ.
Tôi không biết tại sao anh lại phải như vậy. Tôi rất sợ.
Tôi chỉ sợ anh đột nhiên phát hiện…thật ra trong lòng có một chút thích tôi.
Anh không thể phát hiện được, nếu như anh phát hiện ra, tôi thật sự sẽ phạm vào trọng tội.
Chờ cho đến khi ánh sáng rực rõ của buổi trời chiều khiến căn nhà dần dần tối lại, Lạc Dư Thần đột nhiên khôi phục tinh thần, lại bắt đầu tìm những thức khác trong túi hành lý.
Sau đó anh tìm được, là bóp da của tôi.
Lạc Dư Thần xem từng giấy chứng nhận bên trong. Từ hộ chiếu, bằng lái, thẻ tín dụng, ngay đến cả thẻ hội viên siêu thị, giấy chứng nhận mượn đồ ở thư viện. Mọi giấy tờ toàn bộ đều ở đây, nhưng thứ mà anh muốn tìm lại không thấy — thẻ căn cước.
Nếu có thẻ căn cước ở đây anh mới có thể xác định rằng tôi sẽ trở về nơi này, thế nhưng không hề có, anh hiện tại chỉ có thể dựa vào hộ chiếu mà phán đoán rằng tôi vẫn còn trong nước mà thôi.
Thẻ căn cước ở đâu, tôi nghĩ là Phương Tả Ức đã cầm. Tôi không rõ ràng về chuyện pháp luật, nhưng tôi nghĩ người đã chết thì thẻ căn cướp đại khái sẽ được nộp cho quốc gia, bởi vì giữ lại cũng không dùng được, nói không chừng rơi vào tay người khác còn tố cho tôi làm chuyện vi phạm pháp luật.
Trời đã rất nhanh tối đen, Lạc Dư Thần đại khái cũng hiểu được tôi có thể không ở đây, cũng không còn cách nào khác là thất hồn lạc phách rời khỏi.
Chỉ là không biết vì sao, anh lại cầm theo chiếc nhẫn của tôi mà đi.
Anh chạy thẳng tới đây cho rằng nhất định sẽ nhìn thấy tôi, chưa từ bỏ ý định cầm lấy lan can sắt lay mạnh, hướng về phía căn phòng ốc vắng lặng không ngừng gọi tên tôi.
Tất nhiên không hề có một chút hồi âm nào.
Lạc Dư Thần không cam lòng, lấy điện thoại gọi lại cho công ty chuyển nhà và họ đã xác thực đây chính là ngôi nhà lớn mà họ đã chuyển đến, anh lại gọi tên tôi, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.
Lạc Dư Thần không phải là một người dễ buông tha cho kẻ khác, anh cởi áo khoác ngoài sau đó bám vào song sắt, bắt đầu leo tường vào trong.
Phương Tả Ức cũng không phải tầm thường như những người khác, không hề để những tượng hổ dũng mãnh trên tường hay rào thuỷ tinh và hàng rào điện.
Sau khi Lạc Dư Thần vào trong vẫn nghi ngời nhìn quanh bốn phía, sau đó từ từ đi thẳng đến con đường nhỏ ở hoa viên được bày biện rất đẹp dẫn lối vào trong.
Cửa không có khoá, anh làm dáng gõ cửa một chút rồi sau đó đẩy ra.
Bên trong là một mảnh vắng vẻ, sàn nhà đã được tân trang lại, tường cũng sơn qua, thế nhưng lại không có bất kỳ đồ gia dụng gì, giống như là đang chờ người dọn nhà đến, tôi nhìn khuôn mặt đột nhiên thất hồn của anh, trái tim lại một cơn đau nhói.
Anh vẫn đi vào, tiếng bước chân vang vọng trong căn nhà trống rỗng, nhìn quanh lầu một, sau đó lại từ đại sảnh lên cầu thang đến tầng hai.
Tầng hai chỉ có một chiếc giường thô sơ giản dị.
Anh không biết đó là nơi tôi đã ngủ một đêm cuối cùng.
Thế nhưng anh dừng bước.
Một đống lớn di vật của tôi mà Phương Tả Ức không biết phải xử lý làm sao, vì vậy mới để nguyên ở chỗ này không động đậy.
Mười năm, bị gây chú ý, Lạc Dư Thần vừa nhìn đã biết đó là đồ của tôi, anh giống như bóng ma từ từ đi tới, tỉ mỉ nhìn từng chút một.
Bàn tay thon dài hoàn mỹ của anh lướt nhẹ qua từng đống sách tôi đã từng dùng đến, tôi mang theo tất cả đồ vật gọi là ‘nhà’ thì ra cũng chỉ là những thứ tạp nham, còn có mấy túi hành lý.
Anh mở từng thứ ra, tôi thật vô dụng, mật mã hành lý ngay cả anh chỉ cần một chút đã đoán trúng.
Bên trong ngoại trừ quần áo, chính là bảo bối của tôi.
Dù sao tôi đứng trước mặt anh, yêu anh từ sớm, cũng đã không còn tôn nghiêm nữa, cho nên cũng không sợ anh nhìn thấy.
Bảo bối của tôi là tất cả đồ vật của anh, từ những CD ngày đầu xuất bản với số lượng hạn chế đầy hoang phí, hay là tập chân dung, đồng hồ cát có hình anh, vân vân và vân vân, cũng chính là một fan cuồng nhiệt sưu tầm ấn phẩm mà thôi.
Đương nhiên, so với nhiều fans thông thường, thời điểm khi anh buổi diễn tôi đều thu thập những vật dụng quần áo đại loại thế. Bởi vì anh chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho tôi, cho nên tôi mới vui vẻ nhặt lại những thứ đó, ngay cả những món đồ bị lưu lạc bên ngoài tôi cũng không quan tâm giá cả mua về bằng hết.
Anh đã từng khinh thường tôi và nói, đây không phải yêu mà chính là mê luyến.
Tôi cảm thấy hai cái đó không có gì khác nhau.
Anh nhìn một hồi nhưng thật ra đuôi mắt lại chú ý đến chính là một chiếc hộp nhung.
Chiếc hộp lẳng lặng nằm, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản.
Anh sửng sốt một chút, sau đó lấy ra rồi híp mắt nhìn.
Biểu cảm chợt không còn điềm tĩnh mà dần trở nên mê man, trở nên rất ôn nhu, rất đau thương.
Tôi dám chắc trước khi nhìn thấy nó anh đã không hề nhớ giữa chúng tôi còn có chiếc nhẫn này.
Khoảng thời gian anh hai mươi tuổi tôi đã đưa cho anh một chiếc nhẫn bạch kim tầm thường.
Tất cả những lễ vật mà tôi mong anh sẽ chú ý đến chỉ có khuyên tai do Tiểu Lộ thiết kế, và chiếc nhẫn, anh chỉ cười nhạo nhìn một chút, cũng không biết đã ném nó ở đâu.
Nhẫn loại này quá nhỏ, nếu không biết quý trọng, đến khi đánh mất quả thật tìm rất khó.
Cho tới bây giờ tôi vẫn không dám cho anh biết đây chính là một cặp nhẫn.
Chiếc mà tôi đưa cho anh bên trong còn khắc ‘love from H’
H là “Hằng”
Còn cái của tôi lại len lén khắc câu ‘H love C forever’
(Lạc Dư Thần phiên âm tiếng Trung là Luo Yu Chen)
Khi còn ngẫm nghĩ, cái gọi là ‘vĩnh viễn’ chung quy cũng không xa lắm, đại khá là cả đời, không ngờ tới xem ra bây giờ, quả thật là cả đời ý tứ.
Anh thử đeo chiếc nhẫn, thế nhưng tôi không có được bàn tay hoàn mỹ như vậy nên hiển nhiên size có to hơn một chút so với anh nên khi đeo vào rất lỏng, cầm chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên lại có cảm giác mất mát.
Có đôi khi, Lạc Dư Thần vượt qua phạm vi hiểu biết của tôi, anh cứ như vậy ngắm nhìn chiếc nhẫn, ngồi thật lâu trên mặt đất, từ khi thái dương ở đằng đông mãi đến thái dương về phía tây.
Khuôn mặt anh là ôn nhu cực độ, nhưng cũng là đau thương cực độ.
Tôi không biết tại sao anh lại phải như vậy. Tôi rất sợ.
Tôi chỉ sợ anh đột nhiên phát hiện…thật ra trong lòng có một chút thích tôi.
Anh không thể phát hiện được, nếu như anh phát hiện ra, tôi thật sự sẽ phạm vào trọng tội.
Chờ cho đến khi ánh sáng rực rõ của buổi trời chiều khiến căn nhà dần dần tối lại, Lạc Dư Thần đột nhiên khôi phục tinh thần, lại bắt đầu tìm những thức khác trong túi hành lý.
Sau đó anh tìm được, là bóp da của tôi.
Lạc Dư Thần xem từng giấy chứng nhận bên trong. Từ hộ chiếu, bằng lái, thẻ tín dụng, ngay đến cả thẻ hội viên siêu thị, giấy chứng nhận mượn đồ ở thư viện. Mọi giấy tờ toàn bộ đều ở đây, nhưng thứ mà anh muốn tìm lại không thấy — thẻ căn cước.
Nếu có thẻ căn cước ở đây anh mới có thể xác định rằng tôi sẽ trở về nơi này, thế nhưng không hề có, anh hiện tại chỉ có thể dựa vào hộ chiếu mà phán đoán rằng tôi vẫn còn trong nước mà thôi.
Thẻ căn cước ở đâu, tôi nghĩ là Phương Tả Ức đã cầm. Tôi không rõ ràng về chuyện pháp luật, nhưng tôi nghĩ người đã chết thì thẻ căn cướp đại khái sẽ được nộp cho quốc gia, bởi vì giữ lại cũng không dùng được, nói không chừng rơi vào tay người khác còn tố cho tôi làm chuyện vi phạm pháp luật.
Trời đã rất nhanh tối đen, Lạc Dư Thần đại khái cũng hiểu được tôi có thể không ở đây, cũng không còn cách nào khác là thất hồn lạc phách rời khỏi.
Chỉ là không biết vì sao, anh lại cầm theo chiếc nhẫn của tôi mà đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook