Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch
-
Chương 38
“A Hoa, tỉnh…”
Tôi loáng tháng nghe được ai đó gọi mình, “Mau tỉnh lại, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Tôi cố nghĩ xem đây là giọng ai nhưng hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào. Vội mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt lạ lẫm.
“A Hoa, thật là… Có một đoạn đường thế mà cũng ngủ được, đúng là bái phục!”
“…” Tôi kinh ngạc nhìn người đang thao thao bất tuyệt kia, trong đầu chỉ có một nghi ngờ vô cùng lớn…
A, tiểu thư, cô là ai thế?
Vẻ mặt cô ta đột nhiên chuyển sang mờ ám, “Sao? Hôm quá ông xã dính quá à?”
“…” Ông xã? Tôi không biết làm sao, chỉ nhìn xung quanh một chút, lúc này tôi đang ở trong một chiếc xe con. Lại nhìn vào gương chiếu hậu, là khuôn mặt quen thuộc của tôi… Chỉ có điều ~ hô hấp của tôi *, khuôn mặt này không còn là khuôn mặt trẻ trung năm mười lăm tuổi nữa.
Hơn nữa còn có vẻ thành đạt không giống xưa.
“Tớ bảo cậu này.” Cô ấy kéo sự chú ý của tôi trở về, vừa nói vừa lôi trong túi xách một cái gương nhỏ, bắt đầu chỉnh chu lại dung nhan, tiếp tục nói, “Nếu tớ là cậu đã sớm từ chức rồi ngoan ngoãn ở nhà hưởng phúc rồi.” Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa xe, giục tôi, “Mau lên, chúng ta sắp phải xuống xe rồi, cậu đã nhớ những tư liệu kia chưa vậy?”
“…” Tôi lại im lặng một lát, khó khăn nói một câu, “Tư liệu gì?”
“Tư liệu chuẩn bị để tý nữa ký hợp đồng chứ gì nữa! Này, lúc trước cậu còn vỗ ngực cam đoan với tớ rồi đấy!” Cô ấy cười cười, “Xin người, giám đốc tương lai của chúng ta đích thân ra tay thì làm sao có chuyện gì được?”
Xe vừa ngừng lại, cô ấy đã vỗ nhẹ tôi một cái, “Xuống xe đi nào, haiz, Tiểu Mã.” Cô ấy lại quay sang lái xe, “Tý nữa cậu cứ đợi ở quanh đây, chờ chúng tôi xong sẽ gọi cậu.”
Cái người bị gọi là Tiểu Mã kia gật đầu, cười cười, “Mọi chuyện đều thuận lợi.”
Giám đốc tương lai gì? Lúc này đầu tôi rất hỗn loạn, va vào nhau ầm ầm, không nghĩ được gì hết. Tôi chỉ có thể ôm trán, đột nhiên nắm được trọng điểm… “Chồng… chồng tớ là ai?”
Cô ấy đóng cửa xe lại, tức giận nhìn tôi, “Đã biết chồng cậu là đại công tử Hàn đứng đầu IT Tân Quý rồi, OK? Nhóc con, ngày nào không khoe khoang thì không thoải mái phải không?”
IT Tân Quý…
Đại công tử Hàn…
A, vẫn là Hàn Lượng. Nghĩ thế tôi mới thở phào nhẹ nhõm một cúi, cúi đầu nhìn trang phục của mình. Là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên văn phòng, âu phục màu đen cùng với quần tây dài. Đây vốn là quần áo cả đời này tôi không tính mặc, hơn nữa trong tay còn cầm cặp tài liệu mà tôi “phải học thuộc lòng”… Sắp tới một nơi quan trọng, phải bàn hợp đồng, cách ăn mặc của người phụ nữ mạnh mẽ…
Tôi, tôi có thể trâu bò như thế này à?
“Chị Hoa?” Cái Tiểu Mã kia gọi tôi, tôi nghe thấy cậu ta nói, “Chỗ này là chỗ không cho đỗ xe.”
“A…” Tôi lúng túng đóng cửa xe lại, trong đầu đầy nghi ngờ.
Giờ tôi đang ở đâu? Giờ tôi là ai? Giờ tôi phải làm gì? Rốt cục là tôi bị làm sao?
Có lẽ nào một cái đánh của mẹ lại làm tôi trở về… -_-
Nhưng mà… cuộc sống này hoàn toàn lạ lẫm mà!
“Này, đi đi thôi!” Người con gái kia tới gần tôi, vỗ tôi, cười, sau đó đi trước vào tòa nhà cao tầng.
Tôi ngẩn người, nhìn tòa nhà cao tầng rất hiện đại trước mặt, cái suy nghĩ đây là lỗi của cái bánh ngọt kia biến mất, lại đi một bước, độ cao của đôi giày cao gót đang đi làm tôi kinh hãi.
Tôi cũng bất chấp mà mở cặp tài liệu ra, lôi đống tài liệu ấy ra, vãi, còn có bản tiếng Anh = =
Sau đó xem qua loa, đại khái là mấy vấn đề về mua bán.
Tôi lập tức trở nên 囧 囧, mới ngày hôm qua tôi còn mất bao công sức với bài tập cấp 2 mà…
Còn nữa còn nữa, tôi mới viết xong nháp bài phân tích “Cẩm Tú Sơn Hà” mà ông xã giao cho, tôi còn chưa phát huy mà a a a! Lẽ nào tý nữa muốn tôi đọc diễn cảm cho những kia sao?
Cô ấy thấy tôi không theo kịp bèn dừng bước, quay đầu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, “A Hoa?”
Tôi vội ho một tiếng, “Ha ha, tự nhiên nhớ ra còn có chút chuyện… Tớ đi trước…”
Cô gái kia lập tức chuyển mặt thành dạng “囧”, nhìn tôi, sau khi thấy tôi bối rối mới nhíu mày lại, gấp gáp, “A Hoa, giờ không phải lúc để đùa đâu, OK?”
“Tớ…” Tôi lập tức thấy rất xấu hổ, “… Tớ cuống rồi.” Hơn nữa cô cứ đối xử với tôi như thế giờ tôi là trung tâm mọi chuyện, tôi không sợ làm sao được?
Còn nữa… Tôi chẳng biết gì về lần bàn chuyện này hết, đây nhất định là bi kịch.
“A Hoa.” Cô ấy nhìn kỹ tôi, sau mấy giây quan sát đột nhiên nghiêm mặt, “Còn gần 20 phút nữa…”
“…” Tôi đứng nguyên một chỗ, nghĩ không biết có nên giả vờ hôn mê hay không. Thậm chí tôi còn không tiện mở miệng ra hỏi xem tên cô ấy rốt cục là gì. Đột nhiên nghĩ ra, có lẽ ông xã sẽ biết. Nhưng mà giờ tôi cho rằng anh nhất định vẫn đang chờ ở dưới cổng nhà tôi ở năm 96…
Tôi hít sâu, ép mình tỉnh táo, đột nhiên nhớ điện thoại trong tay…
Vội cúi đầu tìm trong túi xách.
Cô ấy đột nhiên tiến lên vài bước, nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi về phía trước. Tôi bị đôi giày cao gót dưới chân làm bước cũng không vững, mãi mới đứng được, chỉ có thể tựa vào lưng cô ấy, nhưng mà càng đi tới gần cửa lớn tôi càng căng thẳng, “Đợi, đợi đã, tớ muốn đi toilet.”
“Lên trước rồi nói sau.”
“Không được!” Tôi gào lên, cố đẩy cô ấy ra, sau đó đứng vững rồi thở sâu, nhíu mày nhìn cô ấy, “Hiện tại đầu óc tớ trống rỗng, tớ có dự cảm cực kỳ mãnh liệt là nhất định tý nữa sẽ làm hỏng chuyện!” Tôi cố ý để giọng nói trở nên kích động, “Giờ tớ chẳng có tý tư liệu nào trong đầu, tý nữa gặp khách hàng phải nói gì cũng không biết, cậu sờ tim tớ thử xem ~” Tôi cũng không để ý chuyện cô ấy là người lạ, cầm tay cô nàng đặt lên ngực mình, “Có thấy không, tớ không lừa cậu đúng không? Tóm lại là giờ hoặc tớ về nhà, hoặc là cậu lên, tớ đi theo giúp, OK?”
“…” Cô ấy nhìn tôi thật lâu, đột nhiên cắn răng, “Cậu sao vậy? Hai ngày trước còn bảo phải giành chức giám đốc với Nhan Phương cơ mà?”
“… Tôi không biết.” Vãi, ai là Nhan Phương? Nhưng cũng không dám nói ra kẻo mất mạng, “Tóm lại hôm nay tớ rất…”
Tôi thấy tôi thật sự muốn đi xem bói, xem rốt cục ông trời muốn chơi tôi đến khi nào!
Sau đó tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, “Thế có lên không?” Rồi nở nụ cười nịnh nọt, “Tớ biết cậu thương tớ mà.” Nếu không cũng sẽ không tỏ ra hận không rèn được sắt thành thép như thế kia.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, “Coi như cậu lợi hại.”
.
Ngồi trên xe của Tiểu Mã, tôi vẫn thấy hoảng hốt như trước.
Ban nãy bàn việc rất thuận lợi. Lúc Lưu Yến tự giới thiệu bản thân tôi đã nhớ kỹ tên cô ấy. Cô gái này xem chừng là giỏi hơn tôi cả trăm lần, nếu nói kỹ ra thì vừa tự tin vừa sắc bén.
Tôi chỉ giả vờ hiểu biết, cống hiến mấy nụ cười, sau đó chăm chú thất thần… = =
Chắc không phải việc tôi với ông xã trở về quá khứ đã làm thay đổi quá khứ chứ, hay nên nói là chính thức thay đổi là vì tôi lại trở về hiện tại?
A a, suy nghĩ hỗn loạn quá. Tôi cố hết sức muốn làm rõ mọi chuyện, lại lấy hết sức để dò số trong di động, phát hiện không có những cái tên người quen. Rõ ràng là “thói quen tốt” không sử dụng những tên thân mật vẫn còn tới bây giờ… o(╯□╰)o~
Cuối cùng ánh mắt bi kịch của tôi dừng tại thứ ngày tháng đang hiển thị trên điện thoại…
Ngày 8 tháng 8 năm 2005, nếu như xưa thì là 3 tháng sau ngày kết hôn của tôi với ông xã.
“Được rồi, giờ cậu giải thích hành vi hôm nay của mình được chưa?”
Tôi vòng vo mãi mới cười gượng, sau đó giả ngu, “Hôm nay tớ có gì khác trước đâu…” Tiếp theo tôi chỉ thấy muốn đi gặp ông xã, cắn răng, mặt dày bảo, “Tiểu Mã, cậu đưa tôi tới chỗ chồng tôi đi. Biết đường không?”
Tiếp theo là âm thầm cầu nguyện. Nếu cậu không biết đường thì tôi cũng coi như xong đời.
“Dạ…” Tiểu Mã lên tiếng, bắt đầu tìm đường.
“Cậu đấy!” Lưu Yến mắng tôi, “Từ sau khi kết hôn là cứ như người trên mây.”
Tôi cười gượng, “Sặc, cậu nhớ tớ kết hôn bao lâu không?”
“Sao đấy?” Cô ấy đột nhiên nghiêm mặt, “Tớ cứ thấy hôm nay cậu không ổn. Cãi nhau với Hàn Lượng à? Nhưng mà Hàn Lượng nhà cậu cũng chưa nói gì, thỉnh thoảng đổi sang cậu nhân nhượng một cái cũng không tệ.”
“Cậu có số anh ấy không?” Tôi dứt khoát đâm lao thì theo lao, “Tớ muốn gửi tin nhắn cho anh ấy bằng số cậu.”
“Giờ cậu còn dùng chiêu này nữa à?” Cô ấy nhếch miệng một cái, lôi điện thoại ra, “Có đây.”
Tôi cầm lên, “Dùng thế nào vậy?” Sau đó dùng hết tế bào não của mình để nhớ kỹ số điện thoại này, rồi nhanh chóng ấn vào điện thoại mình, thở dài, “Được rồi, để tớ tự gọi.”
.
Đây vẫn là vị trí công ty anh ngày xưa, trên biển hiệu vẫn là cái tên như cũ, thậm chí tôi nhắm mắt cũng có thể đi từ đây đến văn phòng anh.
Nhưng mà Lưu Yến xa lạ, công việc xa lạ, trang phục xa lạ, rõ ràng đây không phải tôi!
Tôi nói với anh: Em ở dưới lầu chờ anh.
Sau đó nhìn Tiểu Mã chở Lưu Yến đi, lòng tôi bất an đứng dưới công ty mà lẽ ra tôi phải quen thuộc, đợi một… người đàn ông tôi không biết đã không gặp mặt bao lâu rồi.
Tôi mang máng nhớ những lời Lưu Yến nói với tôi lúc tạm biệt. Cô ấy bảo, cậu đừng nghĩ nhiều, bọn tớ thấy ánh mắt Hàn Lượng nhìn cậu không phải giả dối; không biết vì sao cậu cứ thấy anh ấy không yêu cậu.
Tôi không biết, nhưng khi nghe những câu này tôi lại thấy chua xót. Tôi không biết rằng chúng tôi ở thời điểm này lại có thể nói câu “Hàn Lượng không yêu mình”.
Dù là trước năm 2005 thì tôi cũng đảm bảo yêu anh nên mới dám gả cho anh.
Lúc anh xuống, trong một tích tắc tôi không thể đoán được tuổi của anh qua bộ trang phục kia, có lẽ là tại tôi không hiểu anh như tôi nghĩ…
Năm ấy, trong ấn tượng của tôi, anh là một thanh niên hăng hái, đi tìm chỗ để làm cửa hàng cho tôi, sau đó đi chọn đồ nội thất với tôi, sau đó thuê thằng nhóc láo toét John kia về, sau đó mỗi lần thấy tôi xuất hiện dưới công ty sẽ cực kỳ vui vẻ. Không phải như bây giờ, không phải như bây giờ… trong mắt anh chỉ có kinh ngạc…
Tôi thấy lòng mình thắt lại. Tôi không biết những năm gần đây có chuyện gì xảy ra, không biết tôi đã đi những bước như thế nào để chuyện giữa chúng tôi thành như thế này.
Anh nhìn tôi, cũng không tỏ ra mong chờ để tôi kéo tay anh, chỉ tỏ ra hơi xa cách mà hỏi, “Sao thế?”
Tôi thấy lòng mình đau đớn, nước mắt cũng chảy xuống.
Tôi ngồi xổm xuống, vừa ngồi vừa khóc. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu cả rồi, người này…
Năm mười lăm tuổi tôi biến mất, sau đó anh vẫn một mình chờ tôi thật nhiều năm… So với tôi thì chỉ là một cái chớp mắt, còn với anh lại là vạn vạn năm.
Tôi năm đó là một đứa thích lang thang ngoài đường với Sở Diệc Nhiên…
Tôi năm đó là một đứa bỏ chạy sau cuộc ly hôn của cha mẹ.
Tôi năm đó trong mắt anh vẫn là một người xa lạ.
Tôi năm đó làm sao hiểu được thâm tình trong mắt anh?
…
Tôi đột nhiên đau lòng cho Hàn Lượng bị tôi bỏ rơi ở năm 96, anh nhất định là đã rất khó khăn để đi từng bước, từng bước một. Rốt cục…
Rốt cục anh yêu tôi như thế nào?
Tôi không biết anh lấy dũng khí đâu ra mà chờ tôi suốt chín năm, không biết anh đã làm thế nào để nghĩ được cách cưới tôi, càng không biết vì sao anh cưới tôi rồi mà vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ.
Hàn Lượng, Hàn Lượng…
Tôi có thể thấy tay chân Hàn Lượng đột nhiên cứng nhắc. Anh kinh ngạc nhìn tôi rất lâu, rất lâu, sau đó mới cố gắng nói ra hai chữ, “… Mạt Lị?”
Tôi cảm thấy hình như anh đã đợi giây phút để nói hai chữ này quá lâu, quá lâu rồi… Từng tiếng anh nói ra đều làm lòng tôi thắt lại.
Nước mắt làm mờ tầm mắt của tôi, tôi khóc không thành tiếng.
Cuối cùng thì cả đời tôi phải làm sao mới có thể báo đáp hết người đàn ông này?
…
…
“Mạt Lị… Em tỉnh rồi.”
Tôi giật mình một cái, mồ hồi đầm đìa, hệt như vừa thức dậy khỏi cơn ác mộng nhất đời người.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt trẻ trung cùng đôi mắt đẫm lệ của ông xã.
Khuôn mặt ấy còn rất lo lắng.
Tôi thở hắt ra, liều lĩnh nhào vào lòng anh, nép trong đó, khóc không thành tiếng.
“Sao thế? Khó chịu ở đâu?”
Tôi lắc đầu thật mạnh. Trong mũi chỉ có mùi nước sát trùng đặc trưng ở bệnh viện, thoáng nhìn thì thấy vẫn đang là buổi tối, tôi khóc đến mức không ngừng nổi, chỉ ôm anh thật chặt…
Cái giấc mơ kia rất chân thực, chân thực đến mức đáng sợ. Tôi sợ cái cuộc sống không đoán trước được này, nhất là không biết đến khi nào chúng tôi sẽ biến mất…
“Mơ thấy cái gì thế hả?” Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, hại tôi càng không kìm được nước mắt.
“Em yêu anh…” Tôi nói. Sau đó tôi khóc thút thít rời khỏi lòng anh, gấp gáp nhìn thẳng vào mắt anh, “Em yêu anh, hu hu… Em yêu anh, Hàn Lượng!”
Anh ngoài cảm động còn có chút lo âu, quan sát tôi, cũng vuốt những giọt mồ hôi trên trán tôi, “Thật sự mơ thấy cái gì rồi hả?”
Tôi liên tục gật đầu, sau đó lại liên tục lắc đầu, nghẹn ngào nói, “Sau này, sau này ai dám đánh vào đầu em…” Những giọt nước mắt uất ức của tôi tuôn chảy, “Đập vào đầu em… Em sẽ liều mạng…”
Anh nhẹ nhàng cốc đầu tôi, “Đó là mẹ chúng ta.” Rồi chạm vào bên mặt vừa bị ăn tát của tôi, “Đau lắm không?”
Tôi lắc đầu, nhấc tay anh lên ấn vào ngực mình, làm nũng, “Em đau tim.”
“…” Động tác này vào lúc này thật sự là kinh hãi thế tục, anh đương nhiên sợ làm to chuyện hơn, bèn dịu dàng giải thích, “Anh nhân cơ hội mẹ em đi lấy nước lén vào đó.” Sau đó anh nhíu mày, nghiêm túc nhìn tôi, “Chúng ta quả thật là đã coi nhẹ vấn đề yêu sớm.”
Tôi vặn vẹo đầu, lại nhào vào lòng anh, “Mẹ em có về em cũng không buông anh ra.”
Anh lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, cố ý trách móc, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như cô bé mười lăm thế hả?” Rồi lại lau những giọt mồ hôi trên cổ tôi, liếc ra ngoài cửa rồi nhìn tôi, “Sao vừa tỉnh đã dính người như thế rồi?” Tiếp theo im lặng, trêu chọc tôi, “Trên ngực cũng chả có mấy lượng thịt.”
“…” Đồ đểu. Tôi mới nín khóc, quyết định hôm nay làm người từ bi, không thèm so đo với anh, nhưng vẫn ôm anh thật chặt, “Hàn Lượng, anh hứa với em, dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được rời xa em.”
“Ừ.”
Tôi kiếm được lời hứa này mới buông anh ra, xua xua tay, “Vậy anh đi đi, mẹ em sắp về rồi.”
Anh hôn tôi một cái nhanh như chớp, nói thầm vào tai tôi, “Anh cũng yêu em.”
Tôi không kìm được nước mắt, gật gật đầu, “Em biết mà.”
Em biết.
Ông xã lúc này cũng vội nhưng cũng không nỡ buông tôi ra, bấm đốt ngón tay tính thời gian, lại quay đầu nhìn tôi một cái mới đi ra ngoài. Tôi thấy đứa bé nằm giường bên cạnh cứ nhìn tôi chăm chằm.
Sau đó mẹ tôi nghi ngờ nhìn hướng Hàn Lượng vừa đi, cầm ấm nước bước vào.
Tôi vừa thấy bèn “oa oa” khóc, to đến kinh thiên động địa, cực kỳ khổ sở hô lên, “Mẹ..! Mẹ đánh làm con đau muốn chết rồi!!”
Tôi loáng tháng nghe được ai đó gọi mình, “Mau tỉnh lại, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Tôi cố nghĩ xem đây là giọng ai nhưng hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào. Vội mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt lạ lẫm.
“A Hoa, thật là… Có một đoạn đường thế mà cũng ngủ được, đúng là bái phục!”
“…” Tôi kinh ngạc nhìn người đang thao thao bất tuyệt kia, trong đầu chỉ có một nghi ngờ vô cùng lớn…
A, tiểu thư, cô là ai thế?
Vẻ mặt cô ta đột nhiên chuyển sang mờ ám, “Sao? Hôm quá ông xã dính quá à?”
“…” Ông xã? Tôi không biết làm sao, chỉ nhìn xung quanh một chút, lúc này tôi đang ở trong một chiếc xe con. Lại nhìn vào gương chiếu hậu, là khuôn mặt quen thuộc của tôi… Chỉ có điều ~ hô hấp của tôi *, khuôn mặt này không còn là khuôn mặt trẻ trung năm mười lăm tuổi nữa.
Hơn nữa còn có vẻ thành đạt không giống xưa.
“Tớ bảo cậu này.” Cô ấy kéo sự chú ý của tôi trở về, vừa nói vừa lôi trong túi xách một cái gương nhỏ, bắt đầu chỉnh chu lại dung nhan, tiếp tục nói, “Nếu tớ là cậu đã sớm từ chức rồi ngoan ngoãn ở nhà hưởng phúc rồi.” Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa xe, giục tôi, “Mau lên, chúng ta sắp phải xuống xe rồi, cậu đã nhớ những tư liệu kia chưa vậy?”
“…” Tôi lại im lặng một lát, khó khăn nói một câu, “Tư liệu gì?”
“Tư liệu chuẩn bị để tý nữa ký hợp đồng chứ gì nữa! Này, lúc trước cậu còn vỗ ngực cam đoan với tớ rồi đấy!” Cô ấy cười cười, “Xin người, giám đốc tương lai của chúng ta đích thân ra tay thì làm sao có chuyện gì được?”
Xe vừa ngừng lại, cô ấy đã vỗ nhẹ tôi một cái, “Xuống xe đi nào, haiz, Tiểu Mã.” Cô ấy lại quay sang lái xe, “Tý nữa cậu cứ đợi ở quanh đây, chờ chúng tôi xong sẽ gọi cậu.”
Cái người bị gọi là Tiểu Mã kia gật đầu, cười cười, “Mọi chuyện đều thuận lợi.”
Giám đốc tương lai gì? Lúc này đầu tôi rất hỗn loạn, va vào nhau ầm ầm, không nghĩ được gì hết. Tôi chỉ có thể ôm trán, đột nhiên nắm được trọng điểm… “Chồng… chồng tớ là ai?”
Cô ấy đóng cửa xe lại, tức giận nhìn tôi, “Đã biết chồng cậu là đại công tử Hàn đứng đầu IT Tân Quý rồi, OK? Nhóc con, ngày nào không khoe khoang thì không thoải mái phải không?”
IT Tân Quý…
Đại công tử Hàn…
A, vẫn là Hàn Lượng. Nghĩ thế tôi mới thở phào nhẹ nhõm một cúi, cúi đầu nhìn trang phục của mình. Là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên văn phòng, âu phục màu đen cùng với quần tây dài. Đây vốn là quần áo cả đời này tôi không tính mặc, hơn nữa trong tay còn cầm cặp tài liệu mà tôi “phải học thuộc lòng”… Sắp tới một nơi quan trọng, phải bàn hợp đồng, cách ăn mặc của người phụ nữ mạnh mẽ…
Tôi, tôi có thể trâu bò như thế này à?
“Chị Hoa?” Cái Tiểu Mã kia gọi tôi, tôi nghe thấy cậu ta nói, “Chỗ này là chỗ không cho đỗ xe.”
“A…” Tôi lúng túng đóng cửa xe lại, trong đầu đầy nghi ngờ.
Giờ tôi đang ở đâu? Giờ tôi là ai? Giờ tôi phải làm gì? Rốt cục là tôi bị làm sao?
Có lẽ nào một cái đánh của mẹ lại làm tôi trở về… -_-
Nhưng mà… cuộc sống này hoàn toàn lạ lẫm mà!
“Này, đi đi thôi!” Người con gái kia tới gần tôi, vỗ tôi, cười, sau đó đi trước vào tòa nhà cao tầng.
Tôi ngẩn người, nhìn tòa nhà cao tầng rất hiện đại trước mặt, cái suy nghĩ đây là lỗi của cái bánh ngọt kia biến mất, lại đi một bước, độ cao của đôi giày cao gót đang đi làm tôi kinh hãi.
Tôi cũng bất chấp mà mở cặp tài liệu ra, lôi đống tài liệu ấy ra, vãi, còn có bản tiếng Anh = =
Sau đó xem qua loa, đại khái là mấy vấn đề về mua bán.
Tôi lập tức trở nên 囧 囧, mới ngày hôm qua tôi còn mất bao công sức với bài tập cấp 2 mà…
Còn nữa còn nữa, tôi mới viết xong nháp bài phân tích “Cẩm Tú Sơn Hà” mà ông xã giao cho, tôi còn chưa phát huy mà a a a! Lẽ nào tý nữa muốn tôi đọc diễn cảm cho những kia sao?
Cô ấy thấy tôi không theo kịp bèn dừng bước, quay đầu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, “A Hoa?”
Tôi vội ho một tiếng, “Ha ha, tự nhiên nhớ ra còn có chút chuyện… Tớ đi trước…”
Cô gái kia lập tức chuyển mặt thành dạng “囧”, nhìn tôi, sau khi thấy tôi bối rối mới nhíu mày lại, gấp gáp, “A Hoa, giờ không phải lúc để đùa đâu, OK?”
“Tớ…” Tôi lập tức thấy rất xấu hổ, “… Tớ cuống rồi.” Hơn nữa cô cứ đối xử với tôi như thế giờ tôi là trung tâm mọi chuyện, tôi không sợ làm sao được?
Còn nữa… Tôi chẳng biết gì về lần bàn chuyện này hết, đây nhất định là bi kịch.
“A Hoa.” Cô ấy nhìn kỹ tôi, sau mấy giây quan sát đột nhiên nghiêm mặt, “Còn gần 20 phút nữa…”
“…” Tôi đứng nguyên một chỗ, nghĩ không biết có nên giả vờ hôn mê hay không. Thậm chí tôi còn không tiện mở miệng ra hỏi xem tên cô ấy rốt cục là gì. Đột nhiên nghĩ ra, có lẽ ông xã sẽ biết. Nhưng mà giờ tôi cho rằng anh nhất định vẫn đang chờ ở dưới cổng nhà tôi ở năm 96…
Tôi hít sâu, ép mình tỉnh táo, đột nhiên nhớ điện thoại trong tay…
Vội cúi đầu tìm trong túi xách.
Cô ấy đột nhiên tiến lên vài bước, nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi về phía trước. Tôi bị đôi giày cao gót dưới chân làm bước cũng không vững, mãi mới đứng được, chỉ có thể tựa vào lưng cô ấy, nhưng mà càng đi tới gần cửa lớn tôi càng căng thẳng, “Đợi, đợi đã, tớ muốn đi toilet.”
“Lên trước rồi nói sau.”
“Không được!” Tôi gào lên, cố đẩy cô ấy ra, sau đó đứng vững rồi thở sâu, nhíu mày nhìn cô ấy, “Hiện tại đầu óc tớ trống rỗng, tớ có dự cảm cực kỳ mãnh liệt là nhất định tý nữa sẽ làm hỏng chuyện!” Tôi cố ý để giọng nói trở nên kích động, “Giờ tớ chẳng có tý tư liệu nào trong đầu, tý nữa gặp khách hàng phải nói gì cũng không biết, cậu sờ tim tớ thử xem ~” Tôi cũng không để ý chuyện cô ấy là người lạ, cầm tay cô nàng đặt lên ngực mình, “Có thấy không, tớ không lừa cậu đúng không? Tóm lại là giờ hoặc tớ về nhà, hoặc là cậu lên, tớ đi theo giúp, OK?”
“…” Cô ấy nhìn tôi thật lâu, đột nhiên cắn răng, “Cậu sao vậy? Hai ngày trước còn bảo phải giành chức giám đốc với Nhan Phương cơ mà?”
“… Tôi không biết.” Vãi, ai là Nhan Phương? Nhưng cũng không dám nói ra kẻo mất mạng, “Tóm lại hôm nay tớ rất…”
Tôi thấy tôi thật sự muốn đi xem bói, xem rốt cục ông trời muốn chơi tôi đến khi nào!
Sau đó tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, “Thế có lên không?” Rồi nở nụ cười nịnh nọt, “Tớ biết cậu thương tớ mà.” Nếu không cũng sẽ không tỏ ra hận không rèn được sắt thành thép như thế kia.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, “Coi như cậu lợi hại.”
.
Ngồi trên xe của Tiểu Mã, tôi vẫn thấy hoảng hốt như trước.
Ban nãy bàn việc rất thuận lợi. Lúc Lưu Yến tự giới thiệu bản thân tôi đã nhớ kỹ tên cô ấy. Cô gái này xem chừng là giỏi hơn tôi cả trăm lần, nếu nói kỹ ra thì vừa tự tin vừa sắc bén.
Tôi chỉ giả vờ hiểu biết, cống hiến mấy nụ cười, sau đó chăm chú thất thần… = =
Chắc không phải việc tôi với ông xã trở về quá khứ đã làm thay đổi quá khứ chứ, hay nên nói là chính thức thay đổi là vì tôi lại trở về hiện tại?
A a, suy nghĩ hỗn loạn quá. Tôi cố hết sức muốn làm rõ mọi chuyện, lại lấy hết sức để dò số trong di động, phát hiện không có những cái tên người quen. Rõ ràng là “thói quen tốt” không sử dụng những tên thân mật vẫn còn tới bây giờ… o(╯□╰)o~
Cuối cùng ánh mắt bi kịch của tôi dừng tại thứ ngày tháng đang hiển thị trên điện thoại…
Ngày 8 tháng 8 năm 2005, nếu như xưa thì là 3 tháng sau ngày kết hôn của tôi với ông xã.
“Được rồi, giờ cậu giải thích hành vi hôm nay của mình được chưa?”
Tôi vòng vo mãi mới cười gượng, sau đó giả ngu, “Hôm nay tớ có gì khác trước đâu…” Tiếp theo tôi chỉ thấy muốn đi gặp ông xã, cắn răng, mặt dày bảo, “Tiểu Mã, cậu đưa tôi tới chỗ chồng tôi đi. Biết đường không?”
Tiếp theo là âm thầm cầu nguyện. Nếu cậu không biết đường thì tôi cũng coi như xong đời.
“Dạ…” Tiểu Mã lên tiếng, bắt đầu tìm đường.
“Cậu đấy!” Lưu Yến mắng tôi, “Từ sau khi kết hôn là cứ như người trên mây.”
Tôi cười gượng, “Sặc, cậu nhớ tớ kết hôn bao lâu không?”
“Sao đấy?” Cô ấy đột nhiên nghiêm mặt, “Tớ cứ thấy hôm nay cậu không ổn. Cãi nhau với Hàn Lượng à? Nhưng mà Hàn Lượng nhà cậu cũng chưa nói gì, thỉnh thoảng đổi sang cậu nhân nhượng một cái cũng không tệ.”
“Cậu có số anh ấy không?” Tôi dứt khoát đâm lao thì theo lao, “Tớ muốn gửi tin nhắn cho anh ấy bằng số cậu.”
“Giờ cậu còn dùng chiêu này nữa à?” Cô ấy nhếch miệng một cái, lôi điện thoại ra, “Có đây.”
Tôi cầm lên, “Dùng thế nào vậy?” Sau đó dùng hết tế bào não của mình để nhớ kỹ số điện thoại này, rồi nhanh chóng ấn vào điện thoại mình, thở dài, “Được rồi, để tớ tự gọi.”
.
Đây vẫn là vị trí công ty anh ngày xưa, trên biển hiệu vẫn là cái tên như cũ, thậm chí tôi nhắm mắt cũng có thể đi từ đây đến văn phòng anh.
Nhưng mà Lưu Yến xa lạ, công việc xa lạ, trang phục xa lạ, rõ ràng đây không phải tôi!
Tôi nói với anh: Em ở dưới lầu chờ anh.
Sau đó nhìn Tiểu Mã chở Lưu Yến đi, lòng tôi bất an đứng dưới công ty mà lẽ ra tôi phải quen thuộc, đợi một… người đàn ông tôi không biết đã không gặp mặt bao lâu rồi.
Tôi mang máng nhớ những lời Lưu Yến nói với tôi lúc tạm biệt. Cô ấy bảo, cậu đừng nghĩ nhiều, bọn tớ thấy ánh mắt Hàn Lượng nhìn cậu không phải giả dối; không biết vì sao cậu cứ thấy anh ấy không yêu cậu.
Tôi không biết, nhưng khi nghe những câu này tôi lại thấy chua xót. Tôi không biết rằng chúng tôi ở thời điểm này lại có thể nói câu “Hàn Lượng không yêu mình”.
Dù là trước năm 2005 thì tôi cũng đảm bảo yêu anh nên mới dám gả cho anh.
Lúc anh xuống, trong một tích tắc tôi không thể đoán được tuổi của anh qua bộ trang phục kia, có lẽ là tại tôi không hiểu anh như tôi nghĩ…
Năm ấy, trong ấn tượng của tôi, anh là một thanh niên hăng hái, đi tìm chỗ để làm cửa hàng cho tôi, sau đó đi chọn đồ nội thất với tôi, sau đó thuê thằng nhóc láo toét John kia về, sau đó mỗi lần thấy tôi xuất hiện dưới công ty sẽ cực kỳ vui vẻ. Không phải như bây giờ, không phải như bây giờ… trong mắt anh chỉ có kinh ngạc…
Tôi thấy lòng mình thắt lại. Tôi không biết những năm gần đây có chuyện gì xảy ra, không biết tôi đã đi những bước như thế nào để chuyện giữa chúng tôi thành như thế này.
Anh nhìn tôi, cũng không tỏ ra mong chờ để tôi kéo tay anh, chỉ tỏ ra hơi xa cách mà hỏi, “Sao thế?”
Tôi thấy lòng mình đau đớn, nước mắt cũng chảy xuống.
Tôi ngồi xổm xuống, vừa ngồi vừa khóc. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu cả rồi, người này…
Năm mười lăm tuổi tôi biến mất, sau đó anh vẫn một mình chờ tôi thật nhiều năm… So với tôi thì chỉ là một cái chớp mắt, còn với anh lại là vạn vạn năm.
Tôi năm đó là một đứa thích lang thang ngoài đường với Sở Diệc Nhiên…
Tôi năm đó là một đứa bỏ chạy sau cuộc ly hôn của cha mẹ.
Tôi năm đó trong mắt anh vẫn là một người xa lạ.
Tôi năm đó làm sao hiểu được thâm tình trong mắt anh?
…
Tôi đột nhiên đau lòng cho Hàn Lượng bị tôi bỏ rơi ở năm 96, anh nhất định là đã rất khó khăn để đi từng bước, từng bước một. Rốt cục…
Rốt cục anh yêu tôi như thế nào?
Tôi không biết anh lấy dũng khí đâu ra mà chờ tôi suốt chín năm, không biết anh đã làm thế nào để nghĩ được cách cưới tôi, càng không biết vì sao anh cưới tôi rồi mà vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ.
Hàn Lượng, Hàn Lượng…
Tôi có thể thấy tay chân Hàn Lượng đột nhiên cứng nhắc. Anh kinh ngạc nhìn tôi rất lâu, rất lâu, sau đó mới cố gắng nói ra hai chữ, “… Mạt Lị?”
Tôi cảm thấy hình như anh đã đợi giây phút để nói hai chữ này quá lâu, quá lâu rồi… Từng tiếng anh nói ra đều làm lòng tôi thắt lại.
Nước mắt làm mờ tầm mắt của tôi, tôi khóc không thành tiếng.
Cuối cùng thì cả đời tôi phải làm sao mới có thể báo đáp hết người đàn ông này?
…
…
“Mạt Lị… Em tỉnh rồi.”
Tôi giật mình một cái, mồ hồi đầm đìa, hệt như vừa thức dậy khỏi cơn ác mộng nhất đời người.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt trẻ trung cùng đôi mắt đẫm lệ của ông xã.
Khuôn mặt ấy còn rất lo lắng.
Tôi thở hắt ra, liều lĩnh nhào vào lòng anh, nép trong đó, khóc không thành tiếng.
“Sao thế? Khó chịu ở đâu?”
Tôi lắc đầu thật mạnh. Trong mũi chỉ có mùi nước sát trùng đặc trưng ở bệnh viện, thoáng nhìn thì thấy vẫn đang là buổi tối, tôi khóc đến mức không ngừng nổi, chỉ ôm anh thật chặt…
Cái giấc mơ kia rất chân thực, chân thực đến mức đáng sợ. Tôi sợ cái cuộc sống không đoán trước được này, nhất là không biết đến khi nào chúng tôi sẽ biến mất…
“Mơ thấy cái gì thế hả?” Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, hại tôi càng không kìm được nước mắt.
“Em yêu anh…” Tôi nói. Sau đó tôi khóc thút thít rời khỏi lòng anh, gấp gáp nhìn thẳng vào mắt anh, “Em yêu anh, hu hu… Em yêu anh, Hàn Lượng!”
Anh ngoài cảm động còn có chút lo âu, quan sát tôi, cũng vuốt những giọt mồ hôi trên trán tôi, “Thật sự mơ thấy cái gì rồi hả?”
Tôi liên tục gật đầu, sau đó lại liên tục lắc đầu, nghẹn ngào nói, “Sau này, sau này ai dám đánh vào đầu em…” Những giọt nước mắt uất ức của tôi tuôn chảy, “Đập vào đầu em… Em sẽ liều mạng…”
Anh nhẹ nhàng cốc đầu tôi, “Đó là mẹ chúng ta.” Rồi chạm vào bên mặt vừa bị ăn tát của tôi, “Đau lắm không?”
Tôi lắc đầu, nhấc tay anh lên ấn vào ngực mình, làm nũng, “Em đau tim.”
“…” Động tác này vào lúc này thật sự là kinh hãi thế tục, anh đương nhiên sợ làm to chuyện hơn, bèn dịu dàng giải thích, “Anh nhân cơ hội mẹ em đi lấy nước lén vào đó.” Sau đó anh nhíu mày, nghiêm túc nhìn tôi, “Chúng ta quả thật là đã coi nhẹ vấn đề yêu sớm.”
Tôi vặn vẹo đầu, lại nhào vào lòng anh, “Mẹ em có về em cũng không buông anh ra.”
Anh lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, cố ý trách móc, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như cô bé mười lăm thế hả?” Rồi lại lau những giọt mồ hôi trên cổ tôi, liếc ra ngoài cửa rồi nhìn tôi, “Sao vừa tỉnh đã dính người như thế rồi?” Tiếp theo im lặng, trêu chọc tôi, “Trên ngực cũng chả có mấy lượng thịt.”
“…” Đồ đểu. Tôi mới nín khóc, quyết định hôm nay làm người từ bi, không thèm so đo với anh, nhưng vẫn ôm anh thật chặt, “Hàn Lượng, anh hứa với em, dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được rời xa em.”
“Ừ.”
Tôi kiếm được lời hứa này mới buông anh ra, xua xua tay, “Vậy anh đi đi, mẹ em sắp về rồi.”
Anh hôn tôi một cái nhanh như chớp, nói thầm vào tai tôi, “Anh cũng yêu em.”
Tôi không kìm được nước mắt, gật gật đầu, “Em biết mà.”
Em biết.
Ông xã lúc này cũng vội nhưng cũng không nỡ buông tôi ra, bấm đốt ngón tay tính thời gian, lại quay đầu nhìn tôi một cái mới đi ra ngoài. Tôi thấy đứa bé nằm giường bên cạnh cứ nhìn tôi chăm chằm.
Sau đó mẹ tôi nghi ngờ nhìn hướng Hàn Lượng vừa đi, cầm ấm nước bước vào.
Tôi vừa thấy bèn “oa oa” khóc, to đến kinh thiên động địa, cực kỳ khổ sở hô lên, “Mẹ..! Mẹ đánh làm con đau muốn chết rồi!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook