Truyền Thuyết Không Sánh Bằng
-
Chương 35: Sóng vỗ lăn tăn
Câu nói “vừa gặp đã yêu” đối với Hàn Mặc Niên là thật, không phải câu cửa miệng cô nói để chắc nịch tình cảm mình dành cho anh.
Chuyện đó từ kiếp trước.
Lúc ấy cô vừa 16 tuổi, bị bán đến Thanh Hoa lâu, tập đàn, tập hát, nghe xướng ca từ các tỉ tỉ đi trước, đem ca hát làm niềm vui cho chốn hồng trần này.
Danh công tử Lâm Bá Ngọc, con trai độc tôn của tề tướng Lâm Bá Nhan ở Kinh quốc này vang danh khắp nơi ở Tranh Châu này lâu rồi, không phải tất cả vì cha mình, mà chính vì tài học uyên bác và cách đối nhân xử thế, chàng không hề kiêu ngạo, lại rất được lòng người dân. Một người như thế, cô ngay lúc đó rất tò mò vì nghe danh đã lâu nhưng chưa hề được diện kiến.
Cô không phải người Tranh Châu, cô từ một huyện nhỏ xa xôi bị bán đến đây, may mắn gặp được ma ma Như Xuân cứu vớt, cuộc đời cô lúc ấy tưởng chừng như không hạnh phúc nào hơn. Năm đó, hoa đào nở sớm, phố xá cổ xưa tấp nập người mua kẻ bán, các cô nương xúng xính váy hoa thướt tha dạo phố. Cô ngồi dựa vào khung cửa sổ phòng mình, đưa mắt nhìn ra khung cảnh tấp nập đó.
Gió xuân lúc nào cũng đem theo những cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Trong tiếng rao bán rộn rã, huyên náo, có tiếng cười nói, có tiếng gọi đem theo sự vui sướng, càng lúc càng rõ ràng.
“Lâm công tử, Lâm công tử.”
“Lâm công tử về rồi.”
Cô nghe rất rõ, rồi hướng mắt về nơi đã phát ra tiếng nói đó, sau đó là cảnh đông người bu quanh một người con trai mặc y phục màu xanh ngọc như trời, tà áo phấp phới trong gió xuân, nụ cười như ánh nắng trong sương sớm. Phía sau lưng chàng là tiểu đồng cùng cỗ xe ngựa chất đầy vật dụng của chàng, chàng nói với người dân xung quanh, rằng chàng vừa đỗ đầu bảng Hội...
Tiếng hoan hô như nước vỡ bờ, ai nấy vui mừng như chính họ đỗ thi. Đó là lần đầu tiên trong đời cô gặp được người nào tài giỏi, tướng mạo anh tuấn, lại rạng ngời đến thế... thì ra, chỉ cần một cái ánh nhìn cũng đủ làm người ta si mê tuyệt đối.
Sau đấy, cô luôn ngồi ở khung cửa sổ, ngắm đợi chàng, cho đến khi một ngày ma ma Như Xuân bảo đến Kim viện mua ít phấn son.
Trời hôm đó bỗng đổ mưa, khi mưa chỉ lất phất, cô cùng một tỉ muội bước đi về Thanh Hoa lâu, không ngờ... lại có thể gặp được chàng ở cự ly rất gần.
Lúc cô bước ngang chàng, đôi mắt không thẹn mà ngẩng lên ngắm nhìn chàng lần nữa, cùng lúc đó chàng cũng nhìn cô. Có trời chứng giám, trái tim cô đã chẳng còn là của mình từ hôm ấy...
Đến giờ nhớ lại, trái tim Thắng Nam vẫn bồi hồi, xao xuyến.
Cô thẫn thờ cười ngây ngốc, bỏ quên luôn cả nhân vật chính đó đang lái xe bên cạnh.
Đến lúc má cô bị nhéo, mới bật tỉnh.
Hàn Mặc Niên “hừ” một tiếng, chuyên tâm lái xe tiếp. Thắng Nam phồng má nhìn anh tổn thương sâu sắc, sau đó xoa nhẹ má bị nhéo, rất nhanh hết đau. Vì lực tay anh không mạnh.
Một điều cô không thể ngờ là anh đưa cô đến một phòng khám tư. Vừa gửi xe, bước đến cửa, từ bên trong cửa được mở ra, một cô gái yểu điệu có nét lai Tây, nhỏ nhắn trong bộ váy màu vàng chanh đáng yêu. Cô vội cảnh giác.
Cô gái đó nói tiếng Trung rất chuẩn, nhìn Hàn Mặc Niên cười toả nắng: “Anh Hàn đến rồi à, Thiếu Thư đang đợi anh bên trong.”
Hàn Mặc Niên mỉm cười, đi vào bên trong, không quên nắm tay Thắng Nam kéo cô đi vào trong theo.
Cô gái đó hơi sững người, cuối cùng vẫn đóng cửa đi theo vào.
Bên trong trang trí theo kiểu các phòng khám tư khác, nhưng ngạc nhiên là nhìn không lạnh lẽo như chỗ khác, rất vừa mắt lại thoải mái. Trên tường được trang trí tinh tế bằng năm hàng ngang đen kẻ, mỗi hàng có đặt ba chậu hoa kiểng mini, nhìn rất đáng yêu.
Từ lúc bước vào, mùi oải hương thoang thoảng, dịu dịu, làm cô thả lỏng tinh thần đi rất nhiều.
Một người đàn ông cao, gầy mặc blouse trắng, mắt hẹp dài đào hoa, nở nụ cười nhàn nhạt với Hàn Mặc Niên. Rất ngạo mạn vẫn ngồi trên ghế xoay, hai tay đan vào nhau, bình tĩnh nhìn anh rồi đến cô gái bên cạnh, rồi tới bàn tay to lớn nắm chặt tay nhỏ bé trắng ngần kia.
“Thiếu Thư.” Hàn Mặc Niên gật đầu chào, cũng tự nhiên kéo Thắng Nam qua ngồi ghế sô pha bên cạnh.
Thắng Nam không hiểu gì, ngồi xuống bên cạnh Hàn Mặc Niên, cô ngước nhìn anh, anh thì quay đầu xuống nhìn cô, mỉm cười.
Người đàn ông đầy nét thâm trầm, lãng tử đó lúc này mới khẽ ho một tiếng, “Có vẻ thuận lợi.”
Hàn Mặc Niên không chần chừ gật đầu, anh dựa lưng ra sau ghế sô pha, một bên tay gác lên thành ghế, như thể đang bao bọc lấy Thắng Nam. Anh rất hài lòng với hành động này của mình, nhìn Doãn Thiếu Thư, điềm nhiên, “Phải gọi là rất tốt.”
Doãn Thiếu Thư phì cười.
Cùng lúc cánh cửa phòng bật mở, sáu đôi mắt nhìn đến cô gái khi nãy đang bưng khay trà và bánh vào, đặt trên bàn, nhìn Hàn Mặc Niên và Thắng Nam cười tươi: “Anh Hàn và chị dùng bánh, uống trà.”
Thắng Nam hơi bối rối, cô gật đầu cám ơn. Cô bị Hàn Mặc Niên kéo đến đây, bộ vấy lúc còn quảng bá cho Fei Wong còn chưa thay, mặt vẫn chưa tẩy trang, nên nhìn cô chính chắn hơn cô gái đứng đối diện này nhiều.
“Cám ơn em, Y Lạc.” Hàn Mặc Niên cám ơn, nhưng không hề đụng đến trà và bánh. Anh dùng tay luồng vào tóc Thắng Nam, vuốt ve.
Ngón tay thon dài của anh đi đến đâu, Thắng Nam cảm giác điện giật đến đó, mà trước mặt có người khác nữa, cô xấu hổ, chỉ biết mím môi, hai tay đan lại, ngồi thẳng lưng.
Đổng Y Lạc nhìn thấy màng trước mắt, không khỏi hâm mộ. Ngược lại, Doãn Thiếu Thừ hừ lạnh, chướng mắt vô cùng.
“Này, Mặc Niên, hôm nay không phải ngày hẹn, cậu đến đây làm gì?” Doãn Thiếu Thư nhíu mày.
Ngược với Doãn Thiếu Thư, Hàn Mặc Niên nhướng mày, “Anh ngày xưa là bác sĩ khoa tim mạch đúng không?”
Doãn Thiếu Thư tâm trạng rất đỗi ôn hoà, anh chỉ nhếch miệng. Đối với Hàn Mặc Niên khó chìu này, chắc chắn cậu ta đã điều tra anh rất kỹ càng hoặc Bạch Lý cũng nói ra nói vào với cậu ta rồi, như thế cậu ta mới yên tâm chấp nhận anh làm bác sĩ tâm lý riêng cho cậu ta. Anh hờ hững đáp lại một chữ: “Ừm.”
“Rất tốt! Hôm nay tôi đến đây không phải vì tôi, mà vì Thắng Nam.” Anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thắng Nam đang ngơ ngẩn, trong đôi mắt cô có nét kinh ngạc.
“Em sao?” Thắng Nam ngờ ngệch đưa ngón tay chỉ vào mịn, cô vẫn chưa hiểu Hàn Mặc Niên đưa mình đến đây làm gì.
Anh vội xoa đầu cô, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc: “Em bệnh suyễn lâu rồi, không phải cứ uống thuốc sẽ hết.” Rồi anh nhìn Doãn Thiếu Thư, nói: “Tôi muốn nhờ anh khám cho Thắng Nam, vì tôi chỉ tin tưởng mỗi anh.”
Doãn Thiếu Thư không có biểu hiện gì cho cam, chỉ cười khổ: “Mặc Niên, tôi bây giờ chỉ là một bác sĩ chuyên trị tâm lý thôi. Cậu thấy đấy, ở đây còn chẳng có nổi...”
Chưa nói xong, Hàn Mặc Niên đã ngắt lời: “Nhưng anh từng là bác sĩ có tiếng khoa tim mạch ở bệnh viện lớn Vĩnh Kỳ.”
“Này! Ở bệnh viện Vĩnh Kỳ không thiếu người chuyên môn để giúp cậu, huống gì còn có Bạch Lý ở đó nữa, sao cậu không nhờ cậu ta?” Doãn Thiếu Thư chất vấn.
“Tôi chỉ tin tưởng mỗi anh.”
“Tôi biết, anh sẽ không từ chối.” Hàn Mặc Niên nói chân thành.
Doãn Thiếu Thư nghẹn họng: “Cậu...” chưa kịp nói gì thêm, Đổng Y Lạc đã đặt tay nhỏ bé của cô lên vai anh, đôi mắt long lanh: “Thiếu Thư, anh đồng ý đi.”
Doãn Thiếu Thư đặt tay mình lên tay Đổng Y Lạc bóp nhẹ, cười ôn nhu. Sau đó, hắng giọng, giả vờ mặt lạnh tanh với Hàn Mặc Niên: “Nể mặt vợ tôi, đồng ý!”
Đổng Y Lạc không kiềm được vui mừng, hét lên: “Hoan hô!”
*
Đổng Y Lạc ôm hộp đồ nghề của Doãn Thiếu Thư từ trên lầu xuống. Doãn Thiếu Thư nhận lấy, không quên hôn vào trán vợ mình, như khen thưởng: “Cám ơn em.”
Đổng Y Lạc ngại ngùng, khẽ đánh yêu vào ngực Doãn Thiếu Thư.
Hàn Mặc Niên nhìn thấy cảnh mùi mẫn đó thì thờ ơ, dù sao ở nhà, anh cũng hay làm vậy với Thắng Nam, có gì phải ghen tị, chướng mắt.
Thắng Nam thì ngại ngùng quay đầu đi chổ khác.
...
Doãn Thiếu Thư khám cho Thắng Nam xong, anh bước ra khỏi phòng, ngồi trên ghế làm việc lấy một số giấy tờ ra ghi chép thông tin bệnh nhân.
Thắng Nam có chút hồi hộp, ngồi cạnh Hàn Mặc Niên nghiêm nghị, nhưng không nóng lòng hỏi.
Một lúc sau, Doãn Thiếu Thư dường như đã ghi đủ thông tin, mới ngẩn đầu lên nhìn Thắng Nam, mở lời hỏi: “Thắng Nam, cô đã từng hút thuốc đúng không?”
Thắng Nam chột dạ nhìn Hàn Mặc Niên đang cau mày nhìn cô. Chết rồi, chết rồi! Cô đang cai thuốc lá, cô chưa từng cho Hàn Mặc Niên biết việc này, cô sợ anh sẽ không để ý đến cô nữa. Tuy nhiên, cô cũng hiểu cái câu: Cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra.
Cô thành thật gật đầu: “Có... nhưng tôi đã cai thuốc lá rất lâu rồi.”
Doãn Thiếu Thư và Hàn Mặc Niên như đồng thanh nói: “Bao lâu?”
Nói xong, cả hai cũng phải giật mình. Chỉ là một người điềm tĩnh, một người kích động.
Thắng Nam nắm váy mình, rụt rè trả lời: “Hơn... bốn năm tháng gì đó.”
Doãn Thiếu Thư gật đầu, anh viết vào một hàng chữ trên tờ giấy, sau đó buông bút, nhìn Thắng Nam, giải thích: “Tỉ lệ người mắc bệnh tim do hút thuốc dẫn đến hen suyễn rất cao, sáu mươi phần trăm. Nhìn chung, Thắng Nam bị hen suyễn lâu nhưng không đi chữa trị, uống thuốc chỉ cầm chừng cho những cơn hen tái phát thôi, một phần do khói thuốc, nên chứng bệnh của cô tần suất càng nhiều... đúng không?”
Câu sau của Doãn Thiếu Thư rất thành thật hỏi, nhưng càng làm Thắng Nam chột dạ hơn nữa. Những cơn hen suyễn vẫn điều đặn một tuần một hai lần, cô luôn giấu Hàn Mặc Niên, vì sợ anh lo lắng. Nhưng giờ không nói không được, làm sao cô qua mặt được bác sĩ thực thụ đây...
“Một tuần một hai lần...” Thắng Nam ấp úng.
Đùi cô bị ai đó bóp chặt, dĩ nhiên cô biết là ai nên chỉ cắn môi, lực không hề lớn, hơi nhói lên một chút.
Doãn Thiếu Thư rất điềm nhiên như không, anh khép giấy tờ lại, hờ hững nói: “Viêm khí quản.”
Lần này, Hàn Mặc Niên nhíu chặt mày, hỏi Doãn Thiếu Thư: “Có nặng lắm không?”
Doãn Thiếu Thư đứng dậy, đi rót cho mình một ly nước lọc, không quên trả lời: “Không nặng, có thể chữa trị khỏi.”
Lúc này, Thắng Nam có thể nghe rõ tiếng thở dài của Hàn Mặc Niên, tâm tình cô bỗng kích động vô cùng. Thì ra, anh muốn chữa trị bệnh cho cô.
Bây giờ trong lòng cô cuộn trào sự sống, bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay anh, như đang cùng nhau truyền hơi ấm, lan toả.
Hàn Mặc Niên dở khóc dở cười. Ngộ thật, người bệnh là cô mà anh còn kích động hơn cô. Giờ đây nhìn những ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay gầy của anh, lòng anh dần có từng đợt sóng vỗ lăn tăn.
*
“Em muốn về nhà nấu ăn hay muốn ăn bên ngoài?” Hàn Mặc Niên nhìn Thắng Nam vẫn ngồi nghiêm chỉnh như lần đầu gặp bên ghế lái phụ, không khỏi bật cười, hỏi.
Nụ cười của Hàn Mặc Niên lúc này rất tự lự, bình thản. Thắng Nam ngắm nhìn mà xém thất thần, ngây ngô nở nụ cười theo anh.
Đẹp quá đi mất! Hàn Mặc Niên đẹp trai quá đi mất!!!
Ngược lại, Hàn Mặc Niên thấy cô ngây ngốc nhìn anh cười thì lại thở dài. Cô ấy lại ngẩn ngơ nữa rồi. Nhưng nhìn sao vẫn rất vừa mắt anh.
Thắng Nam vẫn chưa tỉnh táo khi anh đã đề xe và chạy đi được nửa đoạn đường, cô thoát khỏi ngẩn ngơ của mình khi đôi mắt chợt loé sáng với đoạn đường đang lướt ngang trước tầm mắt mình.
Cô không khỏi tò mò, buột miệng hỏi: “Đoạn đường này không phải đoạn đường về nhà cũ của em sao?”
Chính xác phải là ổ heo của cô mới đúng, nó còn không thể gọi là nhà.
Hàn Mặc Niên hờ hững trả lời: “Em đã thơ thẫn hơn mười phút, cuối cùng không có quyết định vậy cứ đến nơi nào gần nhất, tìm món ăn.”
“Á...” mặt mũi Thắng Nam đỏ ngượng, trời đất lại phát bệnh lơ đãng nữa rồi. Cô lí nhí nói: “Em xin lỗi...”
“Không sao.”
Thắng Nam chẳng biết mình có bị hoa mắt không, cô thấy anh đang nhếch khoé miệng cười.
“Thế chúng ta ăn gì?” Cô ấp úng, nhìn con đường càng lúc càng đến gần nhà cũ.
“Canh cá nhé?” Hàn Mặc Niên đưa ra ý kiến.
Thắng Nam ngạc nhiên hai giây, sau đó cười khổ: “Được... nhưng mà canh cá chỉ bán vào buổi sáng thôi, bây giờ đã hơn hai giờ trưa rồi...”
Hàn Mặc Niên: “...”
Chuyện đó từ kiếp trước.
Lúc ấy cô vừa 16 tuổi, bị bán đến Thanh Hoa lâu, tập đàn, tập hát, nghe xướng ca từ các tỉ tỉ đi trước, đem ca hát làm niềm vui cho chốn hồng trần này.
Danh công tử Lâm Bá Ngọc, con trai độc tôn của tề tướng Lâm Bá Nhan ở Kinh quốc này vang danh khắp nơi ở Tranh Châu này lâu rồi, không phải tất cả vì cha mình, mà chính vì tài học uyên bác và cách đối nhân xử thế, chàng không hề kiêu ngạo, lại rất được lòng người dân. Một người như thế, cô ngay lúc đó rất tò mò vì nghe danh đã lâu nhưng chưa hề được diện kiến.
Cô không phải người Tranh Châu, cô từ một huyện nhỏ xa xôi bị bán đến đây, may mắn gặp được ma ma Như Xuân cứu vớt, cuộc đời cô lúc ấy tưởng chừng như không hạnh phúc nào hơn. Năm đó, hoa đào nở sớm, phố xá cổ xưa tấp nập người mua kẻ bán, các cô nương xúng xính váy hoa thướt tha dạo phố. Cô ngồi dựa vào khung cửa sổ phòng mình, đưa mắt nhìn ra khung cảnh tấp nập đó.
Gió xuân lúc nào cũng đem theo những cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Trong tiếng rao bán rộn rã, huyên náo, có tiếng cười nói, có tiếng gọi đem theo sự vui sướng, càng lúc càng rõ ràng.
“Lâm công tử, Lâm công tử.”
“Lâm công tử về rồi.”
Cô nghe rất rõ, rồi hướng mắt về nơi đã phát ra tiếng nói đó, sau đó là cảnh đông người bu quanh một người con trai mặc y phục màu xanh ngọc như trời, tà áo phấp phới trong gió xuân, nụ cười như ánh nắng trong sương sớm. Phía sau lưng chàng là tiểu đồng cùng cỗ xe ngựa chất đầy vật dụng của chàng, chàng nói với người dân xung quanh, rằng chàng vừa đỗ đầu bảng Hội...
Tiếng hoan hô như nước vỡ bờ, ai nấy vui mừng như chính họ đỗ thi. Đó là lần đầu tiên trong đời cô gặp được người nào tài giỏi, tướng mạo anh tuấn, lại rạng ngời đến thế... thì ra, chỉ cần một cái ánh nhìn cũng đủ làm người ta si mê tuyệt đối.
Sau đấy, cô luôn ngồi ở khung cửa sổ, ngắm đợi chàng, cho đến khi một ngày ma ma Như Xuân bảo đến Kim viện mua ít phấn son.
Trời hôm đó bỗng đổ mưa, khi mưa chỉ lất phất, cô cùng một tỉ muội bước đi về Thanh Hoa lâu, không ngờ... lại có thể gặp được chàng ở cự ly rất gần.
Lúc cô bước ngang chàng, đôi mắt không thẹn mà ngẩng lên ngắm nhìn chàng lần nữa, cùng lúc đó chàng cũng nhìn cô. Có trời chứng giám, trái tim cô đã chẳng còn là của mình từ hôm ấy...
Đến giờ nhớ lại, trái tim Thắng Nam vẫn bồi hồi, xao xuyến.
Cô thẫn thờ cười ngây ngốc, bỏ quên luôn cả nhân vật chính đó đang lái xe bên cạnh.
Đến lúc má cô bị nhéo, mới bật tỉnh.
Hàn Mặc Niên “hừ” một tiếng, chuyên tâm lái xe tiếp. Thắng Nam phồng má nhìn anh tổn thương sâu sắc, sau đó xoa nhẹ má bị nhéo, rất nhanh hết đau. Vì lực tay anh không mạnh.
Một điều cô không thể ngờ là anh đưa cô đến một phòng khám tư. Vừa gửi xe, bước đến cửa, từ bên trong cửa được mở ra, một cô gái yểu điệu có nét lai Tây, nhỏ nhắn trong bộ váy màu vàng chanh đáng yêu. Cô vội cảnh giác.
Cô gái đó nói tiếng Trung rất chuẩn, nhìn Hàn Mặc Niên cười toả nắng: “Anh Hàn đến rồi à, Thiếu Thư đang đợi anh bên trong.”
Hàn Mặc Niên mỉm cười, đi vào bên trong, không quên nắm tay Thắng Nam kéo cô đi vào trong theo.
Cô gái đó hơi sững người, cuối cùng vẫn đóng cửa đi theo vào.
Bên trong trang trí theo kiểu các phòng khám tư khác, nhưng ngạc nhiên là nhìn không lạnh lẽo như chỗ khác, rất vừa mắt lại thoải mái. Trên tường được trang trí tinh tế bằng năm hàng ngang đen kẻ, mỗi hàng có đặt ba chậu hoa kiểng mini, nhìn rất đáng yêu.
Từ lúc bước vào, mùi oải hương thoang thoảng, dịu dịu, làm cô thả lỏng tinh thần đi rất nhiều.
Một người đàn ông cao, gầy mặc blouse trắng, mắt hẹp dài đào hoa, nở nụ cười nhàn nhạt với Hàn Mặc Niên. Rất ngạo mạn vẫn ngồi trên ghế xoay, hai tay đan vào nhau, bình tĩnh nhìn anh rồi đến cô gái bên cạnh, rồi tới bàn tay to lớn nắm chặt tay nhỏ bé trắng ngần kia.
“Thiếu Thư.” Hàn Mặc Niên gật đầu chào, cũng tự nhiên kéo Thắng Nam qua ngồi ghế sô pha bên cạnh.
Thắng Nam không hiểu gì, ngồi xuống bên cạnh Hàn Mặc Niên, cô ngước nhìn anh, anh thì quay đầu xuống nhìn cô, mỉm cười.
Người đàn ông đầy nét thâm trầm, lãng tử đó lúc này mới khẽ ho một tiếng, “Có vẻ thuận lợi.”
Hàn Mặc Niên không chần chừ gật đầu, anh dựa lưng ra sau ghế sô pha, một bên tay gác lên thành ghế, như thể đang bao bọc lấy Thắng Nam. Anh rất hài lòng với hành động này của mình, nhìn Doãn Thiếu Thư, điềm nhiên, “Phải gọi là rất tốt.”
Doãn Thiếu Thư phì cười.
Cùng lúc cánh cửa phòng bật mở, sáu đôi mắt nhìn đến cô gái khi nãy đang bưng khay trà và bánh vào, đặt trên bàn, nhìn Hàn Mặc Niên và Thắng Nam cười tươi: “Anh Hàn và chị dùng bánh, uống trà.”
Thắng Nam hơi bối rối, cô gật đầu cám ơn. Cô bị Hàn Mặc Niên kéo đến đây, bộ vấy lúc còn quảng bá cho Fei Wong còn chưa thay, mặt vẫn chưa tẩy trang, nên nhìn cô chính chắn hơn cô gái đứng đối diện này nhiều.
“Cám ơn em, Y Lạc.” Hàn Mặc Niên cám ơn, nhưng không hề đụng đến trà và bánh. Anh dùng tay luồng vào tóc Thắng Nam, vuốt ve.
Ngón tay thon dài của anh đi đến đâu, Thắng Nam cảm giác điện giật đến đó, mà trước mặt có người khác nữa, cô xấu hổ, chỉ biết mím môi, hai tay đan lại, ngồi thẳng lưng.
Đổng Y Lạc nhìn thấy màng trước mắt, không khỏi hâm mộ. Ngược lại, Doãn Thiếu Thừ hừ lạnh, chướng mắt vô cùng.
“Này, Mặc Niên, hôm nay không phải ngày hẹn, cậu đến đây làm gì?” Doãn Thiếu Thư nhíu mày.
Ngược với Doãn Thiếu Thư, Hàn Mặc Niên nhướng mày, “Anh ngày xưa là bác sĩ khoa tim mạch đúng không?”
Doãn Thiếu Thư tâm trạng rất đỗi ôn hoà, anh chỉ nhếch miệng. Đối với Hàn Mặc Niên khó chìu này, chắc chắn cậu ta đã điều tra anh rất kỹ càng hoặc Bạch Lý cũng nói ra nói vào với cậu ta rồi, như thế cậu ta mới yên tâm chấp nhận anh làm bác sĩ tâm lý riêng cho cậu ta. Anh hờ hững đáp lại một chữ: “Ừm.”
“Rất tốt! Hôm nay tôi đến đây không phải vì tôi, mà vì Thắng Nam.” Anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thắng Nam đang ngơ ngẩn, trong đôi mắt cô có nét kinh ngạc.
“Em sao?” Thắng Nam ngờ ngệch đưa ngón tay chỉ vào mịn, cô vẫn chưa hiểu Hàn Mặc Niên đưa mình đến đây làm gì.
Anh vội xoa đầu cô, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc: “Em bệnh suyễn lâu rồi, không phải cứ uống thuốc sẽ hết.” Rồi anh nhìn Doãn Thiếu Thư, nói: “Tôi muốn nhờ anh khám cho Thắng Nam, vì tôi chỉ tin tưởng mỗi anh.”
Doãn Thiếu Thư không có biểu hiện gì cho cam, chỉ cười khổ: “Mặc Niên, tôi bây giờ chỉ là một bác sĩ chuyên trị tâm lý thôi. Cậu thấy đấy, ở đây còn chẳng có nổi...”
Chưa nói xong, Hàn Mặc Niên đã ngắt lời: “Nhưng anh từng là bác sĩ có tiếng khoa tim mạch ở bệnh viện lớn Vĩnh Kỳ.”
“Này! Ở bệnh viện Vĩnh Kỳ không thiếu người chuyên môn để giúp cậu, huống gì còn có Bạch Lý ở đó nữa, sao cậu không nhờ cậu ta?” Doãn Thiếu Thư chất vấn.
“Tôi chỉ tin tưởng mỗi anh.”
“Tôi biết, anh sẽ không từ chối.” Hàn Mặc Niên nói chân thành.
Doãn Thiếu Thư nghẹn họng: “Cậu...” chưa kịp nói gì thêm, Đổng Y Lạc đã đặt tay nhỏ bé của cô lên vai anh, đôi mắt long lanh: “Thiếu Thư, anh đồng ý đi.”
Doãn Thiếu Thư đặt tay mình lên tay Đổng Y Lạc bóp nhẹ, cười ôn nhu. Sau đó, hắng giọng, giả vờ mặt lạnh tanh với Hàn Mặc Niên: “Nể mặt vợ tôi, đồng ý!”
Đổng Y Lạc không kiềm được vui mừng, hét lên: “Hoan hô!”
*
Đổng Y Lạc ôm hộp đồ nghề của Doãn Thiếu Thư từ trên lầu xuống. Doãn Thiếu Thư nhận lấy, không quên hôn vào trán vợ mình, như khen thưởng: “Cám ơn em.”
Đổng Y Lạc ngại ngùng, khẽ đánh yêu vào ngực Doãn Thiếu Thư.
Hàn Mặc Niên nhìn thấy cảnh mùi mẫn đó thì thờ ơ, dù sao ở nhà, anh cũng hay làm vậy với Thắng Nam, có gì phải ghen tị, chướng mắt.
Thắng Nam thì ngại ngùng quay đầu đi chổ khác.
...
Doãn Thiếu Thư khám cho Thắng Nam xong, anh bước ra khỏi phòng, ngồi trên ghế làm việc lấy một số giấy tờ ra ghi chép thông tin bệnh nhân.
Thắng Nam có chút hồi hộp, ngồi cạnh Hàn Mặc Niên nghiêm nghị, nhưng không nóng lòng hỏi.
Một lúc sau, Doãn Thiếu Thư dường như đã ghi đủ thông tin, mới ngẩn đầu lên nhìn Thắng Nam, mở lời hỏi: “Thắng Nam, cô đã từng hút thuốc đúng không?”
Thắng Nam chột dạ nhìn Hàn Mặc Niên đang cau mày nhìn cô. Chết rồi, chết rồi! Cô đang cai thuốc lá, cô chưa từng cho Hàn Mặc Niên biết việc này, cô sợ anh sẽ không để ý đến cô nữa. Tuy nhiên, cô cũng hiểu cái câu: Cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra.
Cô thành thật gật đầu: “Có... nhưng tôi đã cai thuốc lá rất lâu rồi.”
Doãn Thiếu Thư và Hàn Mặc Niên như đồng thanh nói: “Bao lâu?”
Nói xong, cả hai cũng phải giật mình. Chỉ là một người điềm tĩnh, một người kích động.
Thắng Nam nắm váy mình, rụt rè trả lời: “Hơn... bốn năm tháng gì đó.”
Doãn Thiếu Thư gật đầu, anh viết vào một hàng chữ trên tờ giấy, sau đó buông bút, nhìn Thắng Nam, giải thích: “Tỉ lệ người mắc bệnh tim do hút thuốc dẫn đến hen suyễn rất cao, sáu mươi phần trăm. Nhìn chung, Thắng Nam bị hen suyễn lâu nhưng không đi chữa trị, uống thuốc chỉ cầm chừng cho những cơn hen tái phát thôi, một phần do khói thuốc, nên chứng bệnh của cô tần suất càng nhiều... đúng không?”
Câu sau của Doãn Thiếu Thư rất thành thật hỏi, nhưng càng làm Thắng Nam chột dạ hơn nữa. Những cơn hen suyễn vẫn điều đặn một tuần một hai lần, cô luôn giấu Hàn Mặc Niên, vì sợ anh lo lắng. Nhưng giờ không nói không được, làm sao cô qua mặt được bác sĩ thực thụ đây...
“Một tuần một hai lần...” Thắng Nam ấp úng.
Đùi cô bị ai đó bóp chặt, dĩ nhiên cô biết là ai nên chỉ cắn môi, lực không hề lớn, hơi nhói lên một chút.
Doãn Thiếu Thư rất điềm nhiên như không, anh khép giấy tờ lại, hờ hững nói: “Viêm khí quản.”
Lần này, Hàn Mặc Niên nhíu chặt mày, hỏi Doãn Thiếu Thư: “Có nặng lắm không?”
Doãn Thiếu Thư đứng dậy, đi rót cho mình một ly nước lọc, không quên trả lời: “Không nặng, có thể chữa trị khỏi.”
Lúc này, Thắng Nam có thể nghe rõ tiếng thở dài của Hàn Mặc Niên, tâm tình cô bỗng kích động vô cùng. Thì ra, anh muốn chữa trị bệnh cho cô.
Bây giờ trong lòng cô cuộn trào sự sống, bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay anh, như đang cùng nhau truyền hơi ấm, lan toả.
Hàn Mặc Niên dở khóc dở cười. Ngộ thật, người bệnh là cô mà anh còn kích động hơn cô. Giờ đây nhìn những ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay gầy của anh, lòng anh dần có từng đợt sóng vỗ lăn tăn.
*
“Em muốn về nhà nấu ăn hay muốn ăn bên ngoài?” Hàn Mặc Niên nhìn Thắng Nam vẫn ngồi nghiêm chỉnh như lần đầu gặp bên ghế lái phụ, không khỏi bật cười, hỏi.
Nụ cười của Hàn Mặc Niên lúc này rất tự lự, bình thản. Thắng Nam ngắm nhìn mà xém thất thần, ngây ngô nở nụ cười theo anh.
Đẹp quá đi mất! Hàn Mặc Niên đẹp trai quá đi mất!!!
Ngược lại, Hàn Mặc Niên thấy cô ngây ngốc nhìn anh cười thì lại thở dài. Cô ấy lại ngẩn ngơ nữa rồi. Nhưng nhìn sao vẫn rất vừa mắt anh.
Thắng Nam vẫn chưa tỉnh táo khi anh đã đề xe và chạy đi được nửa đoạn đường, cô thoát khỏi ngẩn ngơ của mình khi đôi mắt chợt loé sáng với đoạn đường đang lướt ngang trước tầm mắt mình.
Cô không khỏi tò mò, buột miệng hỏi: “Đoạn đường này không phải đoạn đường về nhà cũ của em sao?”
Chính xác phải là ổ heo của cô mới đúng, nó còn không thể gọi là nhà.
Hàn Mặc Niên hờ hững trả lời: “Em đã thơ thẫn hơn mười phút, cuối cùng không có quyết định vậy cứ đến nơi nào gần nhất, tìm món ăn.”
“Á...” mặt mũi Thắng Nam đỏ ngượng, trời đất lại phát bệnh lơ đãng nữa rồi. Cô lí nhí nói: “Em xin lỗi...”
“Không sao.”
Thắng Nam chẳng biết mình có bị hoa mắt không, cô thấy anh đang nhếch khoé miệng cười.
“Thế chúng ta ăn gì?” Cô ấp úng, nhìn con đường càng lúc càng đến gần nhà cũ.
“Canh cá nhé?” Hàn Mặc Niên đưa ra ý kiến.
Thắng Nam ngạc nhiên hai giây, sau đó cười khổ: “Được... nhưng mà canh cá chỉ bán vào buổi sáng thôi, bây giờ đã hơn hai giờ trưa rồi...”
Hàn Mặc Niên: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook