Truyền Thuyết Không Sánh Bằng
-
Chương 21: Trời đất có tác thành cho đôi ta?
Thắng Nam ngồi trước mũi thuyền.
Gió lồng lộng mát rượi, hai bên bờ sông là ruộng lúa mênh mông, lâu lâu lại thấp thoáng bìa rừng cây xanh ngắt. Nước cũng xanh trong, phía chân trời xa xa, mặt trời đã đổi màu ửng hồng như má ai kia.
Thắng Nam thích thú, cô hỏi rất nhiều điều cùng bác Tấn, ông già lại rất niềm nở với khách, cô hỏi câu gì, ông cũng không ngại ngần mà trả lời rành mạch với tối thiểu sự hiểu biết của mình.
Hàn Mặc Niên chỉ lắc đầu, cô đúng là tuổi trẻ, thắc mắc gì sẽ hỏi nấy, sợ nấn ná lâu lại quên hay sao? Nhưng anh chợt nhớ, đối với anh, cô có chút ngập ngừng, điều này làm anh khá khó chịu, anh phải lựa cơ hội bàn với cô về vấn đề này, cả vấn đề sống chung trong một năm tới nữa chứ!
Về vấn đề anh muốn sống chung, cứ nhắc đến là mặt cô đỏ lựng, cô liền lãng tránh, khiến anh bất lực, dù sao, anh gấp gáp quá. Tâm lý của anh dạo này khá ổn định, không một bóng hồng nào vay quanh nên cũng chẳng rõ có tiến triển được bệnh tình hay không, anh phải cần đến bác sĩ tâm lý một chuyến nữa xem sao.
Về mặt Thu Nguyệt, cô ấy dạo này không liên lạc cùng anh, cũng có khi cô ấy đang bận luận án tốt nghiệp thạc sĩ nên không có thời gian. Đối với Bạch gia, ngoài Bạch Lý nhiều người biết đến là vị bác sĩ ưu tú kinh nghiệm đầy mình, khuôn mặt đẹp trai, ấm áp thì Thu Nguyệt cũng không hề thua kém anh trai, là một tiểu thư khuê cát, học vấn cao, tính cách hoà nhã, nét đẹp nghiên nước nghiên thành, nhưng đối với Hàn Mặc Niên anh không hề có một chút xúc cảm nào. Từ năm anh 13 tuổi, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Ngược lại, cô gái đang ngồi trước mũi thuyền, chân trần đang chạm nước, miệng lại luyên thuyên cùng bác Tấn lại làm anh trực trào cảm xúc khó tả. Anh cũng nghi ngờ, có lẽ là do cứ nhìn đến cô lại nhớ đến Giản Dao Dao, nhớ đến Tống Tử. Thật lạ lùng, anh luôn đinh ninh trong lòng rằng, Thắng Nam là một phần của người con gái hai kiếp trước anh yêu, nên anh mới có những xúc cảm dành cho cô. Lạ kỳ thêm, anh chạm vào cô không hề run rẩy, không có những cơn buồn nôn, không có những hình ảnh xưa kia hiện về, dù lâu lâu đêm đến anh luôn vật lộn với cơn ác mộng tuổi trẻ.
Trong những phút giây vật lộn đau đớn, người anh nghĩ đến lại là cô, Thắng Nam, cô gái đang quay đầu lại, cười với anh ngốc nghếch.
“Mặc Niên, ruộng bậc thang kìa!” Cô đưa tay chỉ về phía xa xa, đôi mắt mở to đang rất phấn khích.
Hàn Mặc Niên mỉm cười, anh gật đầu. “Nó nằm ở sườn núi Thái Sơn, ở đây dù giáp với núi nhưng vẫn là đồng bằng.”
Bác Tấn cũng tiếp lời: “Cháu nhìn thế thôi, chứ xa lắm đấy.”
Thắng Nam gật đầu mỉm cười, xoay nhìn nó: “Thật hùng vĩ.”
Hàn Mặc Niên trong phút chốc nghĩ, anh sẽ sắp xếp thời gian, đưa cô đi, chuyện đó đối với anh dễ mà.
Một lâu, không hiểu ai là người bắt nguồn việc nói chuyện về món ăn ngon rồi bỗng dưng lấn sang nhiều tỉnh có món đặc sản ngon, rồi bây giờ đang dừng lại ở Giang Nam.
Từ ẩm thực, đặc sản, danh lam thắng cảnh cho đến những bài hát xa xưa.
Bác Tấn dường như rất am hiểu Giang Nam, ông kể hết tất cả những việc mình biết và tận mắt thấy khi năm xưa làm một dân buôn đến tận Tô Châu. Cảnh ở đó đẹp ra sao, có gì thú vị ông đều kể tất tần tật, tâm trạng vui vẻ không gì bằng.
Thắng Nam lại rất say sưa nghe ông kể với đôi mắt thích thú. Cô thán phục ông triệt để, những dân buôn như bác Tấn đây vừa bán hàng hoá vừa du ngoạn khắp nơi, thật ganh tị làm sao.
Hàn Mặc Niên chỉ cười, anh nhìn cảnh xung quanh, bác Tấn vừa chèo qua một cây cầu, vậy chưa đầy năm phút nữa sẽ đến nơi. Anh nghĩ Thắng Nam sẽ rất thích nơi anh đưa đến. Đó là nơi khi lần đầu tiên anh bước đến thôn Bình An khảo sát, anh đã thất thần đứng rất lâu, như cả một vùng ký ức nào đó ùa về, nỗi thương tâm ngập tràn lòng anh, đâu đó cũng le lói sự sung sướng.
Ở trong thôn Bình An ngoài ruộng lúa và rừng bông, thì trên mảnh đất cách xa thôn nửa tiếng chèo thuyền mới chính là nơi người dân ít cho người lạ lui đến. Duy chỉ có anh và Hàn Kiềm là được phép, đơn giản, vì anh và anh trai anh đã cứu họ khỏi cơn bão tố trước mắt, bây giờ họ rất kính trọng các anh, việc các anh thăm thú mọi ngõ ngách nơi đây họ không bao giờ quản, trừ gia đình họ.
Anh đang suy nghĩ vu vơ, bỗng dưng não bộ anh dừng hoạt động.
“À ơi... hoa rơi vô tình hay người hữu ý,
Trắng dã thành trì người biết không?
Đoạn đường ngồi ngắm hoa mà rơi lệ,
Khúc sông trường Giang Nam thấm đẫm máu ai tựa bao giờ?”
Bác Tấn ngâm thơ? Anh kích động ngẩng đầu nhìn ông từ cuối thuyền, chưa kịp định thần lại hỏi ông thì anh nghe tiếng hát Thắng Nam vang vọng giữa khung trời sông nước.
“Sông uất nghẹn giữa dòng máu người đưa tiễn,
Nước mắt đầm đìa hay nỗi nhớ cho ai?
Người bước đi trong đêm khuya tĩnh mịch,
Bỏ lại một người thương nhớ khổ sầu ai...”
Lúc này là thêm cả bác Tấn kích động. Ông không như Hàn Mặc Niên im lặng, ông thốt lên: “Hay! Giọng hát cao vút, nhẹ nhàng pha lẫn mất mát khôn nguôi. Cháu hát không thua cô Tô ở cuối thôn đâu, cô ấy ngày xưa là đào chánh của một gánh hát trên huyện đấy.”
Thắng Nam được khen thì má ửng hồng, cô xấu hổ cười, không quên liếc nhìn Hàn Mặc Niên đánh giá. Trái tim cô bỗng thót lên một phát, anh cau mày, khuôn mặt bỗng sa sầm trong phút chốc. Cô muốn hỏi anh có sao không, nhưng bác Tấn đã hỏi chuyện cùng cô.
“Cháu biết Giang Nam mộng lục xuân?”
Thắng Nam lấp lựng: “Có một chút ạ.”
“Cháu biết từ đâu? Đây là bài hát lâu lắm rồi, chỉ có những người già lớn tuổi ở thôn Bình An này mới biết đến bài hát này... còn cháu... cháu trẻ quá! Ai ở thôn Bình An này dạy cho cháu sao?”
“Dạ không... “ Thắng Nam hoảng hốt, lại hát theo thói quen nữa chứ, chết rồi, chết rồi! Làm sao đây...
Cô thử nhìn Hàn Mặc Niên lần nữa, anh vẫn giữ nét mặt cũ, không đoán được anh đang nghĩ gì. Cũng may, anh không biết về kiếp trước, nên cô đành kiếm cách cho qua.
“À, năm cháu 18 tuổi, cháu đã gặp được một người giáo viên thực tập dạy ở trường.” Cô nói dối, nói xong lại cắn môi lại không cho mình run môi. Dù sao tất cả thông tin cô đã được làm mới, bây giờ cô là cô gái có học thức, vừa tốt nghiệp một trường đại học ở tỉnh A rồi đến thành phố S lập nghiệp. Nhưng... cô biết rõ Hàn Mặc Niên đã xem bộ hồ sơ giả mạo đó, mà anh chẳng nói năng gì. Bây giờ lại nói dối không biết ngượng miệng, không biết anh nghĩ sao về cô nữa.
Lúc này, bác Tấn mới thở dài: “Ở thôn cũng có hai ba người làm việc ở thành phố S, chắc một trong số đó dạy cháu. Thôi chẳng sao, cũng chỉ là một bài hát truyền miệng từ đời này sang đời khác mà thôi.”
Hàn Mặc Niên chau mày, đánh tiếng hỏi: “Là sao bác Tấn?” Đó cũng là câu nó Thắng Nam xém xíu nói ra.
“Haizzz, bác cũng chẳng nhớ nữa, chỉ biết khi đầy đủ nhận thức thì đã thuộc lào lào bài Giang Nam mộng lục xuân. Lâu lâu, các cô dì ra sông giặt giũ vẫn nghe mãi. Nghe đâu cũng hơn 300 năm rồi, cái thôn này cũng gần đó năm đó chứ, khà khà. Bác chẳng hiểu vì sao bài hát này về Giang Nam mà lại lọt đâu ở đây, khi đến Tô Châu rồi Thiệu Hưng, Chiếc Giang, chẳng ai biết là có bài hát này ở đó cả, nghe lạ lẫm vô cùng. Nên bác nghĩ, chắc là bài hát xưa của người trong thôn sáng tác ra rồi hát thôi.” Ông cảm khái nói.
Nuốt nước bọt, Thắng Nam không hề nghĩ Giang Nam mộng lục xuân của ma ma Như Xuân bây giờ lại được nhiều người biết đến như thế, hơn 300 năm, quả là làm cô hơi hơi sốc.
Dù bác Tấn có hát như đọc thơ, nhiều câu chẳng đúng nhịp, lại làm cô bồi hồi, hát theo khi nào chẳng hay. Đúng là xưa kia ma ma Như Xuân nhất thời hứng thú sáng tác, còn lại dạy cô đàn và hát, thế nên quen miệng thôi....
“Đến rồi.” Bác Tấn đậu thuyền vào bên bờ, mở lời với Hàn Mặc Niên và Thắng Nam.
Hàn Mặc Niên lắc lắc đầu cho bình tĩnh trở lại, anh bước lên trước, sau đó nắm tay Thắng Nam, đỡ cô lên đất liền.
Thắng Nam vừa bước lên đã ngạc nhiên không khép miệng được. Sau cánh cổng cô nhìn thấy, chính là một cánh đồng cẩm tú cầu, một màu xanh da trời tuyệt đẹp dưới ánh màu cam của buổi chiều tà, lộng gió.
Cô lấy ta che miệng mình để không phải thốt lên, đành quay lại nhìn người đàn ông đã đưa cô đến đây, cùng lúc anh đã nói chuyện cùng bác Tấn việc gì đó vừa xong, anh cũng nhìn thấy cô.
Trong phút giây ấy, cả thế giới trong mắt cô chỉ là anh. Người đàn ông này, anh đang làm gì thế? Nếu như anh không nhớ một chút gì về cô, nếu đây không phải là kiếp thứ 3 cô gặp lại anh, cô đã nghĩ anh biết hết về cô, biết tất cả! Biết cô và anh ngày xưa cùng nhau lên đồi Sơn Thuỷ ngắm cẩm tú cầu, cô còn thề hẹn cùng anh cả hai kiếp. Một kiếp là đợi ngày hoa đào nở, cô cùng anh ngắm hoa đào rơi... nhưng đào đã ngừng rơi từ lâu rồi. Kiếp thứ hai chính là... ép buộc anh cùng cô đi ngắm cẩm tú cầu.
Hàn Mặc Niên mỉm cười đi đến bên cạnh cô, tay anh tự nhiên đặt trên vai cô, kéo cô đi thẳng vào cánh đồng cẩm tú cầu.
“Thích không?” Anh khẽ hỏi.
Thắng Nam gật đầu, đôi mắt cô long lanh, cô nép vào lồng ngực và bờ vai vững chắc kia, lời nói ngèn ngẹn: “Thích, thích lắm! Cẩm tú cầu đẹp quá.”
“Em thích là được.” Anh hít khí trời thoáng đảng, tâm tư anh lúc này là một cái hồ sâu rộng, yên ả bên người con gái này.
Dưới cây ngô đồng lớn ở giữa cánh đồng, có đặt một ghế dài bằng gỗ, hai người đi đến rồi ngồi xuống. Phía xa xa là tầng ruộng bậc thang xanh mướt, ở đây cũng xanh mướt, mà là một màu xanh trời, màu của hy vọng.
“Người ở thôn Bình An không cho người lạ biết đến cánh đồng này, tôi có hỏi lí do, họ chỉ nói do trưởng thôn trồng vì vợ quá cố ông ấy rất thích cẩm tú cầu, đáng lý ra cánh đồng này ông ấy trồng để ông ấy đến ngắm nhìn nhớ vợ thôi. Rồi sau này, mọi người dân thường đến đây để thư giản với gió trời và chăm sóc giúp trưởng thôn, nên nơi này, ngoài trưởng thôn thì dân trong thôn mới được lui tới. Hôm tôi đi khảo sát đã gặp được cánh đồng này, lúc ra về có đánh ý hỏi, trưởng thôn rất thoải mái mà cho phép, thật may mắn. Nhưng ngoài tôi và anh trai ra, không ai được phép đến đây.” Hàn Mặc Niên bình thản trò chuyện. “Cho đến khi trưởng thôn gặp em vào buổi trưa này, ông ấy cho phép thêm người thứ ba là em.”
“Tốt quá! Cám ơn anh, Mặc Niên.” Thắng Nam cảm kích anh vô cùng.
Hàn Mặc Niên chỉ xoa đầu cô, im lặng không nói gì thêm, chỉ cùng cô ngồi ngắm cẩm tú cầu. Anh muốn hỏi thêm về bài hát Giang Nam mộng lục xuân nhưng thấy mình gấp gáp sẽ hư bột hư đường hết, đành lặng im.
Thắng Nam chỉ nghĩ Hàn Mặc Niên là người ít nói, anh bây giờ cũng không muốn nói chuyện nhiều nên cô cũng biết ý tứ chỉ ngồi ngắm hoa, vai chạm nhẹ vai anh, thẳng lưng ngắm nhìn hoa lung lay trong gió.
Ngồi một lúc lâu, Thắng Nam thấy từ trong những khe kẽ hoa, có vài con bướm bay ra, cô ngạc nhiên, dần dần nhiều hơn nữa, một phút sau là cả một đàn bướm xanh màu lá bay lượn.
Trời đã dần tối, Thắng Nam thấy rõ những cánh bướm phát dạ quang. Cô kích động, “Mặc Niên... anh có thấy gì không?”
“Những chú bướm màu xanh dạ quang.” Hàn Mặc Niên nhướng mày.
“Đẹp quá!” Thắng Nam nhìn anh, mắt to phát sáng, cô không đợi Hàn Mặc Niên nói gì thêm đã chạy ra nơi những chú bướm đó, xoay vòng. Những chú bướm giật mình, bay toán loạn, lại tạo ra hình ảnh đẹp đẽ. Thắng Nam đưa hai tay thẳng ra, xoay vòng, cười thích thú.
Hàn Mặc Niên chấn động. Anh như người thiếu dưỡng khí đến nơi, thở gấp gáp. Đôi mắt anh dán chặt trên người Thắng Nam, lòng anh rạo rực, bức bối không thể diễn tả bằng lời.
Mái tóc ngố của cô tung bay theo cái xoay chuyển của chân, nụ cười cô tươi tắn hơn bao giờ hết, đôi mắt to tròn trong ánh dạ quang từ bướm phát ra, đẹp mê hồn. Cô cực kỳ... cực kỳ xinh đẹp, vào lúc này.
“Sở Tuyền! Đợi ngày kết thúc chiến tranh, đất nước được thống nhất, em sẽ trồng một rừng hoa cẩm tú cầu trước ngôi nhà xinh xắn của chúng mình, ngoài bìa hàng rào sẽ là một dàn cây đào, đến khi xuân đến chúng ta có thể ngắm hai loài hoa cùng một lúc, anh chịu không?”
Anh cảm nhận đăng đắng ở cổ họng mình, khẽ khèn nuốt nước bọt.
“Hát tặng tôi một bài hát được không?” Anh nhắm mắt một giây lấy định thần đầu óc, anh tìm kiếm hình ảnh trước kia mờ ảo, anh cũng muốn nghe giọng cao vút của cô, ngay bây giờ, vào lúc này và tại chỗ này.
“Vâng!” Thắng Nam vui quá nên chẳng nghĩ gì nhiều, anh muốn nghe cô hát, vậy cô sẽ hát cho anh nghe.
“Chàng là gió, thiếp là cát...
Quấn quít bên nhau đến tận chân trời...”
Trời đất như chẳng còn sánh bằng tình cảnh ngay lúc này đối với Hàn Mặc Niên. Động lòng... quả thực quá động lòng.
Đôi chân Hàn Mặc Niên không theo lí trí anh nữa. Anh bỗng đứng dậy, đi thẳng đến Thắng Nam.
Anh vươn nắm lấy hai cánh tay nhỏ yếu ớt của cô, tìm lấy bàn tay gầy, trắng nõn đó. Đan lại vào nhau, đôi mắt anh tối sẫm khi nhìn cô.
Thắng Nam ngạc nhiên mở to mắt, cô ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt anh là một hồ nước sâu thẳm, không thấy đáy, mái tóc anh loà xoà trước chán, cô khẽ duy chuyển mắt đến đôi môi anh, nuốt ực nước bọt, bàn tay nhỏ của cô bị anh siết chặt lấy... Trái tim cô bất giác đập liên hồi, ngóng chờ anh.
Cô bỗng thấy khuôn mặt anh dần to ra, to lắm... to cho đến khi, mắt cô chỉ còn nhìn thấy mi mắt đã khép của anh. Đôi môi cô cảm nhận một vật ấm áp chạm vào, từ từ... khẽ động, những cái chạm nhẹ vào môi, cho đến khi... cô ngây ngốc hé mở miệng, và thứ đó đã lọt vào bên trong cô, quấn quít chẳng rời.
Bây giờ cô mới biết, đó là môi lưỡi của Hàn Mặc Niên. Cô sựng người, nhưng rất nhanh chóng bị nụ hôn của anh chi phối, nhẹ nhàng đáp trả, nhẹ nhàng cảm nhận, nhẹ nhàng hưởng thụ...
Những chú bướm lượn quanh hai người, tạo ra khung cảnh kỳ ảo, nơi phía xa, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại bầu trời màu tím, với những ánh sáng dạ quang lấp lánh.
Gió lồng lộng mát rượi, hai bên bờ sông là ruộng lúa mênh mông, lâu lâu lại thấp thoáng bìa rừng cây xanh ngắt. Nước cũng xanh trong, phía chân trời xa xa, mặt trời đã đổi màu ửng hồng như má ai kia.
Thắng Nam thích thú, cô hỏi rất nhiều điều cùng bác Tấn, ông già lại rất niềm nở với khách, cô hỏi câu gì, ông cũng không ngại ngần mà trả lời rành mạch với tối thiểu sự hiểu biết của mình.
Hàn Mặc Niên chỉ lắc đầu, cô đúng là tuổi trẻ, thắc mắc gì sẽ hỏi nấy, sợ nấn ná lâu lại quên hay sao? Nhưng anh chợt nhớ, đối với anh, cô có chút ngập ngừng, điều này làm anh khá khó chịu, anh phải lựa cơ hội bàn với cô về vấn đề này, cả vấn đề sống chung trong một năm tới nữa chứ!
Về vấn đề anh muốn sống chung, cứ nhắc đến là mặt cô đỏ lựng, cô liền lãng tránh, khiến anh bất lực, dù sao, anh gấp gáp quá. Tâm lý của anh dạo này khá ổn định, không một bóng hồng nào vay quanh nên cũng chẳng rõ có tiến triển được bệnh tình hay không, anh phải cần đến bác sĩ tâm lý một chuyến nữa xem sao.
Về mặt Thu Nguyệt, cô ấy dạo này không liên lạc cùng anh, cũng có khi cô ấy đang bận luận án tốt nghiệp thạc sĩ nên không có thời gian. Đối với Bạch gia, ngoài Bạch Lý nhiều người biết đến là vị bác sĩ ưu tú kinh nghiệm đầy mình, khuôn mặt đẹp trai, ấm áp thì Thu Nguyệt cũng không hề thua kém anh trai, là một tiểu thư khuê cát, học vấn cao, tính cách hoà nhã, nét đẹp nghiên nước nghiên thành, nhưng đối với Hàn Mặc Niên anh không hề có một chút xúc cảm nào. Từ năm anh 13 tuổi, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Ngược lại, cô gái đang ngồi trước mũi thuyền, chân trần đang chạm nước, miệng lại luyên thuyên cùng bác Tấn lại làm anh trực trào cảm xúc khó tả. Anh cũng nghi ngờ, có lẽ là do cứ nhìn đến cô lại nhớ đến Giản Dao Dao, nhớ đến Tống Tử. Thật lạ lùng, anh luôn đinh ninh trong lòng rằng, Thắng Nam là một phần của người con gái hai kiếp trước anh yêu, nên anh mới có những xúc cảm dành cho cô. Lạ kỳ thêm, anh chạm vào cô không hề run rẩy, không có những cơn buồn nôn, không có những hình ảnh xưa kia hiện về, dù lâu lâu đêm đến anh luôn vật lộn với cơn ác mộng tuổi trẻ.
Trong những phút giây vật lộn đau đớn, người anh nghĩ đến lại là cô, Thắng Nam, cô gái đang quay đầu lại, cười với anh ngốc nghếch.
“Mặc Niên, ruộng bậc thang kìa!” Cô đưa tay chỉ về phía xa xa, đôi mắt mở to đang rất phấn khích.
Hàn Mặc Niên mỉm cười, anh gật đầu. “Nó nằm ở sườn núi Thái Sơn, ở đây dù giáp với núi nhưng vẫn là đồng bằng.”
Bác Tấn cũng tiếp lời: “Cháu nhìn thế thôi, chứ xa lắm đấy.”
Thắng Nam gật đầu mỉm cười, xoay nhìn nó: “Thật hùng vĩ.”
Hàn Mặc Niên trong phút chốc nghĩ, anh sẽ sắp xếp thời gian, đưa cô đi, chuyện đó đối với anh dễ mà.
Một lâu, không hiểu ai là người bắt nguồn việc nói chuyện về món ăn ngon rồi bỗng dưng lấn sang nhiều tỉnh có món đặc sản ngon, rồi bây giờ đang dừng lại ở Giang Nam.
Từ ẩm thực, đặc sản, danh lam thắng cảnh cho đến những bài hát xa xưa.
Bác Tấn dường như rất am hiểu Giang Nam, ông kể hết tất cả những việc mình biết và tận mắt thấy khi năm xưa làm một dân buôn đến tận Tô Châu. Cảnh ở đó đẹp ra sao, có gì thú vị ông đều kể tất tần tật, tâm trạng vui vẻ không gì bằng.
Thắng Nam lại rất say sưa nghe ông kể với đôi mắt thích thú. Cô thán phục ông triệt để, những dân buôn như bác Tấn đây vừa bán hàng hoá vừa du ngoạn khắp nơi, thật ganh tị làm sao.
Hàn Mặc Niên chỉ cười, anh nhìn cảnh xung quanh, bác Tấn vừa chèo qua một cây cầu, vậy chưa đầy năm phút nữa sẽ đến nơi. Anh nghĩ Thắng Nam sẽ rất thích nơi anh đưa đến. Đó là nơi khi lần đầu tiên anh bước đến thôn Bình An khảo sát, anh đã thất thần đứng rất lâu, như cả một vùng ký ức nào đó ùa về, nỗi thương tâm ngập tràn lòng anh, đâu đó cũng le lói sự sung sướng.
Ở trong thôn Bình An ngoài ruộng lúa và rừng bông, thì trên mảnh đất cách xa thôn nửa tiếng chèo thuyền mới chính là nơi người dân ít cho người lạ lui đến. Duy chỉ có anh và Hàn Kiềm là được phép, đơn giản, vì anh và anh trai anh đã cứu họ khỏi cơn bão tố trước mắt, bây giờ họ rất kính trọng các anh, việc các anh thăm thú mọi ngõ ngách nơi đây họ không bao giờ quản, trừ gia đình họ.
Anh đang suy nghĩ vu vơ, bỗng dưng não bộ anh dừng hoạt động.
“À ơi... hoa rơi vô tình hay người hữu ý,
Trắng dã thành trì người biết không?
Đoạn đường ngồi ngắm hoa mà rơi lệ,
Khúc sông trường Giang Nam thấm đẫm máu ai tựa bao giờ?”
Bác Tấn ngâm thơ? Anh kích động ngẩng đầu nhìn ông từ cuối thuyền, chưa kịp định thần lại hỏi ông thì anh nghe tiếng hát Thắng Nam vang vọng giữa khung trời sông nước.
“Sông uất nghẹn giữa dòng máu người đưa tiễn,
Nước mắt đầm đìa hay nỗi nhớ cho ai?
Người bước đi trong đêm khuya tĩnh mịch,
Bỏ lại một người thương nhớ khổ sầu ai...”
Lúc này là thêm cả bác Tấn kích động. Ông không như Hàn Mặc Niên im lặng, ông thốt lên: “Hay! Giọng hát cao vút, nhẹ nhàng pha lẫn mất mát khôn nguôi. Cháu hát không thua cô Tô ở cuối thôn đâu, cô ấy ngày xưa là đào chánh của một gánh hát trên huyện đấy.”
Thắng Nam được khen thì má ửng hồng, cô xấu hổ cười, không quên liếc nhìn Hàn Mặc Niên đánh giá. Trái tim cô bỗng thót lên một phát, anh cau mày, khuôn mặt bỗng sa sầm trong phút chốc. Cô muốn hỏi anh có sao không, nhưng bác Tấn đã hỏi chuyện cùng cô.
“Cháu biết Giang Nam mộng lục xuân?”
Thắng Nam lấp lựng: “Có một chút ạ.”
“Cháu biết từ đâu? Đây là bài hát lâu lắm rồi, chỉ có những người già lớn tuổi ở thôn Bình An này mới biết đến bài hát này... còn cháu... cháu trẻ quá! Ai ở thôn Bình An này dạy cho cháu sao?”
“Dạ không... “ Thắng Nam hoảng hốt, lại hát theo thói quen nữa chứ, chết rồi, chết rồi! Làm sao đây...
Cô thử nhìn Hàn Mặc Niên lần nữa, anh vẫn giữ nét mặt cũ, không đoán được anh đang nghĩ gì. Cũng may, anh không biết về kiếp trước, nên cô đành kiếm cách cho qua.
“À, năm cháu 18 tuổi, cháu đã gặp được một người giáo viên thực tập dạy ở trường.” Cô nói dối, nói xong lại cắn môi lại không cho mình run môi. Dù sao tất cả thông tin cô đã được làm mới, bây giờ cô là cô gái có học thức, vừa tốt nghiệp một trường đại học ở tỉnh A rồi đến thành phố S lập nghiệp. Nhưng... cô biết rõ Hàn Mặc Niên đã xem bộ hồ sơ giả mạo đó, mà anh chẳng nói năng gì. Bây giờ lại nói dối không biết ngượng miệng, không biết anh nghĩ sao về cô nữa.
Lúc này, bác Tấn mới thở dài: “Ở thôn cũng có hai ba người làm việc ở thành phố S, chắc một trong số đó dạy cháu. Thôi chẳng sao, cũng chỉ là một bài hát truyền miệng từ đời này sang đời khác mà thôi.”
Hàn Mặc Niên chau mày, đánh tiếng hỏi: “Là sao bác Tấn?” Đó cũng là câu nó Thắng Nam xém xíu nói ra.
“Haizzz, bác cũng chẳng nhớ nữa, chỉ biết khi đầy đủ nhận thức thì đã thuộc lào lào bài Giang Nam mộng lục xuân. Lâu lâu, các cô dì ra sông giặt giũ vẫn nghe mãi. Nghe đâu cũng hơn 300 năm rồi, cái thôn này cũng gần đó năm đó chứ, khà khà. Bác chẳng hiểu vì sao bài hát này về Giang Nam mà lại lọt đâu ở đây, khi đến Tô Châu rồi Thiệu Hưng, Chiếc Giang, chẳng ai biết là có bài hát này ở đó cả, nghe lạ lẫm vô cùng. Nên bác nghĩ, chắc là bài hát xưa của người trong thôn sáng tác ra rồi hát thôi.” Ông cảm khái nói.
Nuốt nước bọt, Thắng Nam không hề nghĩ Giang Nam mộng lục xuân của ma ma Như Xuân bây giờ lại được nhiều người biết đến như thế, hơn 300 năm, quả là làm cô hơi hơi sốc.
Dù bác Tấn có hát như đọc thơ, nhiều câu chẳng đúng nhịp, lại làm cô bồi hồi, hát theo khi nào chẳng hay. Đúng là xưa kia ma ma Như Xuân nhất thời hứng thú sáng tác, còn lại dạy cô đàn và hát, thế nên quen miệng thôi....
“Đến rồi.” Bác Tấn đậu thuyền vào bên bờ, mở lời với Hàn Mặc Niên và Thắng Nam.
Hàn Mặc Niên lắc lắc đầu cho bình tĩnh trở lại, anh bước lên trước, sau đó nắm tay Thắng Nam, đỡ cô lên đất liền.
Thắng Nam vừa bước lên đã ngạc nhiên không khép miệng được. Sau cánh cổng cô nhìn thấy, chính là một cánh đồng cẩm tú cầu, một màu xanh da trời tuyệt đẹp dưới ánh màu cam của buổi chiều tà, lộng gió.
Cô lấy ta che miệng mình để không phải thốt lên, đành quay lại nhìn người đàn ông đã đưa cô đến đây, cùng lúc anh đã nói chuyện cùng bác Tấn việc gì đó vừa xong, anh cũng nhìn thấy cô.
Trong phút giây ấy, cả thế giới trong mắt cô chỉ là anh. Người đàn ông này, anh đang làm gì thế? Nếu như anh không nhớ một chút gì về cô, nếu đây không phải là kiếp thứ 3 cô gặp lại anh, cô đã nghĩ anh biết hết về cô, biết tất cả! Biết cô và anh ngày xưa cùng nhau lên đồi Sơn Thuỷ ngắm cẩm tú cầu, cô còn thề hẹn cùng anh cả hai kiếp. Một kiếp là đợi ngày hoa đào nở, cô cùng anh ngắm hoa đào rơi... nhưng đào đã ngừng rơi từ lâu rồi. Kiếp thứ hai chính là... ép buộc anh cùng cô đi ngắm cẩm tú cầu.
Hàn Mặc Niên mỉm cười đi đến bên cạnh cô, tay anh tự nhiên đặt trên vai cô, kéo cô đi thẳng vào cánh đồng cẩm tú cầu.
“Thích không?” Anh khẽ hỏi.
Thắng Nam gật đầu, đôi mắt cô long lanh, cô nép vào lồng ngực và bờ vai vững chắc kia, lời nói ngèn ngẹn: “Thích, thích lắm! Cẩm tú cầu đẹp quá.”
“Em thích là được.” Anh hít khí trời thoáng đảng, tâm tư anh lúc này là một cái hồ sâu rộng, yên ả bên người con gái này.
Dưới cây ngô đồng lớn ở giữa cánh đồng, có đặt một ghế dài bằng gỗ, hai người đi đến rồi ngồi xuống. Phía xa xa là tầng ruộng bậc thang xanh mướt, ở đây cũng xanh mướt, mà là một màu xanh trời, màu của hy vọng.
“Người ở thôn Bình An không cho người lạ biết đến cánh đồng này, tôi có hỏi lí do, họ chỉ nói do trưởng thôn trồng vì vợ quá cố ông ấy rất thích cẩm tú cầu, đáng lý ra cánh đồng này ông ấy trồng để ông ấy đến ngắm nhìn nhớ vợ thôi. Rồi sau này, mọi người dân thường đến đây để thư giản với gió trời và chăm sóc giúp trưởng thôn, nên nơi này, ngoài trưởng thôn thì dân trong thôn mới được lui tới. Hôm tôi đi khảo sát đã gặp được cánh đồng này, lúc ra về có đánh ý hỏi, trưởng thôn rất thoải mái mà cho phép, thật may mắn. Nhưng ngoài tôi và anh trai ra, không ai được phép đến đây.” Hàn Mặc Niên bình thản trò chuyện. “Cho đến khi trưởng thôn gặp em vào buổi trưa này, ông ấy cho phép thêm người thứ ba là em.”
“Tốt quá! Cám ơn anh, Mặc Niên.” Thắng Nam cảm kích anh vô cùng.
Hàn Mặc Niên chỉ xoa đầu cô, im lặng không nói gì thêm, chỉ cùng cô ngồi ngắm cẩm tú cầu. Anh muốn hỏi thêm về bài hát Giang Nam mộng lục xuân nhưng thấy mình gấp gáp sẽ hư bột hư đường hết, đành lặng im.
Thắng Nam chỉ nghĩ Hàn Mặc Niên là người ít nói, anh bây giờ cũng không muốn nói chuyện nhiều nên cô cũng biết ý tứ chỉ ngồi ngắm hoa, vai chạm nhẹ vai anh, thẳng lưng ngắm nhìn hoa lung lay trong gió.
Ngồi một lúc lâu, Thắng Nam thấy từ trong những khe kẽ hoa, có vài con bướm bay ra, cô ngạc nhiên, dần dần nhiều hơn nữa, một phút sau là cả một đàn bướm xanh màu lá bay lượn.
Trời đã dần tối, Thắng Nam thấy rõ những cánh bướm phát dạ quang. Cô kích động, “Mặc Niên... anh có thấy gì không?”
“Những chú bướm màu xanh dạ quang.” Hàn Mặc Niên nhướng mày.
“Đẹp quá!” Thắng Nam nhìn anh, mắt to phát sáng, cô không đợi Hàn Mặc Niên nói gì thêm đã chạy ra nơi những chú bướm đó, xoay vòng. Những chú bướm giật mình, bay toán loạn, lại tạo ra hình ảnh đẹp đẽ. Thắng Nam đưa hai tay thẳng ra, xoay vòng, cười thích thú.
Hàn Mặc Niên chấn động. Anh như người thiếu dưỡng khí đến nơi, thở gấp gáp. Đôi mắt anh dán chặt trên người Thắng Nam, lòng anh rạo rực, bức bối không thể diễn tả bằng lời.
Mái tóc ngố của cô tung bay theo cái xoay chuyển của chân, nụ cười cô tươi tắn hơn bao giờ hết, đôi mắt to tròn trong ánh dạ quang từ bướm phát ra, đẹp mê hồn. Cô cực kỳ... cực kỳ xinh đẹp, vào lúc này.
“Sở Tuyền! Đợi ngày kết thúc chiến tranh, đất nước được thống nhất, em sẽ trồng một rừng hoa cẩm tú cầu trước ngôi nhà xinh xắn của chúng mình, ngoài bìa hàng rào sẽ là một dàn cây đào, đến khi xuân đến chúng ta có thể ngắm hai loài hoa cùng một lúc, anh chịu không?”
Anh cảm nhận đăng đắng ở cổ họng mình, khẽ khèn nuốt nước bọt.
“Hát tặng tôi một bài hát được không?” Anh nhắm mắt một giây lấy định thần đầu óc, anh tìm kiếm hình ảnh trước kia mờ ảo, anh cũng muốn nghe giọng cao vút của cô, ngay bây giờ, vào lúc này và tại chỗ này.
“Vâng!” Thắng Nam vui quá nên chẳng nghĩ gì nhiều, anh muốn nghe cô hát, vậy cô sẽ hát cho anh nghe.
“Chàng là gió, thiếp là cát...
Quấn quít bên nhau đến tận chân trời...”
Trời đất như chẳng còn sánh bằng tình cảnh ngay lúc này đối với Hàn Mặc Niên. Động lòng... quả thực quá động lòng.
Đôi chân Hàn Mặc Niên không theo lí trí anh nữa. Anh bỗng đứng dậy, đi thẳng đến Thắng Nam.
Anh vươn nắm lấy hai cánh tay nhỏ yếu ớt của cô, tìm lấy bàn tay gầy, trắng nõn đó. Đan lại vào nhau, đôi mắt anh tối sẫm khi nhìn cô.
Thắng Nam ngạc nhiên mở to mắt, cô ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt anh là một hồ nước sâu thẳm, không thấy đáy, mái tóc anh loà xoà trước chán, cô khẽ duy chuyển mắt đến đôi môi anh, nuốt ực nước bọt, bàn tay nhỏ của cô bị anh siết chặt lấy... Trái tim cô bất giác đập liên hồi, ngóng chờ anh.
Cô bỗng thấy khuôn mặt anh dần to ra, to lắm... to cho đến khi, mắt cô chỉ còn nhìn thấy mi mắt đã khép của anh. Đôi môi cô cảm nhận một vật ấm áp chạm vào, từ từ... khẽ động, những cái chạm nhẹ vào môi, cho đến khi... cô ngây ngốc hé mở miệng, và thứ đó đã lọt vào bên trong cô, quấn quít chẳng rời.
Bây giờ cô mới biết, đó là môi lưỡi của Hàn Mặc Niên. Cô sựng người, nhưng rất nhanh chóng bị nụ hôn của anh chi phối, nhẹ nhàng đáp trả, nhẹ nhàng cảm nhận, nhẹ nhàng hưởng thụ...
Những chú bướm lượn quanh hai người, tạo ra khung cảnh kỳ ảo, nơi phía xa, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại bầu trời màu tím, với những ánh sáng dạ quang lấp lánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook