Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 688: Bị vạ lây

Sau khi đại hội đan sư kết thúc, đại lục Thông Thiên có một tháng hiếm hoi yên bình.

Nhưng cũng chỉ là gần một tháng, tựa như dầu trong chảo, ban đầu nguội, dần dần sẽ ấm lên, cuối cùng khi nhiệt độ đạt đến điểm sôi, nó sẽ nóng tới nỗi có thể khiến người ta bị bỏng.

Tình huống hiện tại ở đại lục Thông Thiên chính là như vậy.

Một tháng này, Du Tiểu Mặc không vội vã luyện đan.

Sau khi không gian của hắn tiến hóa, có rất nhiều thứ đều thay đổi, rất nhiều nơi cần hắn làm lại cho hợp lệ, ví dụ như nhà gỗ và sân nhỏ, bởi vì ruộng linh thảo như có chân chạy tít lên sườn núi, cũng không biết linh thảo có phân bố theo xếp đặt của hắn lúc trước hay không, cho nên hắn phải đi xác nhận.

Lúc này, người vội vàng sắp xếp không gian như hắn không hay biết, chảo dầu ở Nam Lục đã đun sôi sùng sục rồi.

Mỗi ngày Lăng Tiêu đều qua lại giữa cung điện và Quỷ Khốc Nhai, phần lớn thời gian là nghe Thiên Đao báo cáo công việc, ngẫu nhiên nếu có chuyện gì không giải quyết được, hoặc nhân thủ không đủ, y cũng sẽ đi ra ngoài một chuyến, có điều thường thì không lâu hơn hai ngày, có đôi khi đến bữa cơm y sẽ có mặt đúng giờ.

Chỉ là từ sau khi biết thân thế thực sự của mình, Lăng Tiêu chưa tới tìm Lân Cổ một lần. Lân Cổ đã sớm biết Lân Minh giả mạo Kỳ Lân chủ nhiều năm, chắc chắn Lân Minh đã kể cho ông nghe về cuộc đối thoại của họ ngay sau hôm ấy rồi, vì thế rất có thể Lân Cổ đang đợi Lăng Tiêu đi tìm mình.

Về sau phát hiện hình như Lăng Tiêu không có ý định kia, ông cứ ngoài sáng trong tối nhờ Thiên Đao thám thính suy nghĩ của Lăng Tiêu, đến bây giờ đã hơn mười lần rồi.

Hôm nay, Lăng Tiêu vừa đến Quỷ Khốc Nhai đã bị Thiên Đao tóm được.

“Thiếu chủ, ta có một số việc muốn nói với ngươi, bây giờ có rảnh không?” Thiên Đao đi tới, nét mặt trước sau như một, thâm trầm nghiêm túc.

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, đã sắp xuống núi, liền đáp: “Không rảnh lắm.”

Thiên Đao im lặng một lát, “Là chính sự.”

Lăng Tiêu không hề lay chuyển, lần trước hắn cũng nói như vậy, có một số việc bị lừa một lần là đủ rồi, tuyệt đối không có khả năng để nó lặp lại lần thứ hai, lần đó bị lừa không phải do y khinh thường, mà mỗi lần Thiên Đao tìm y đều có sự việc muốn báo cáo thật.

“Làm một nhân viên tình báo, nói dối là không tốt.” Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn hắn.

Thiên Đao giữ nguyên khuôn mặt tê liệt, “Đa tạ thiếu chủ đã nhắc nhở, Thiên Đao sẽ luôn luôn chú ý, không tái phạm sai lầm lần thứ hai.” Bị thiếu chủ không tín nhiệm như vậy, áp lực của hắn rất lớn, nhưng trên đầu còn có chủ từ tiền nhiệm đè nặng, áo lực của hắn càng lớn, kẹp giữa hai bên thế này, hắn sắp không ra người nữa rồi.

Cặp mắt màu đen của Lăng Tiêu nhìn Thiên Đao một hồi, giống như đang xác nhận hắn có nói dối hay không, cuối cùng vẫn miễn cưỡng tin tưởng hắn lần này, đi cùng hắn tới Tiếu các. Bên trong Tiếu các, Thiên Đao lấy tình báo mà Hoàng Thử thú nhận được.

Tình hình lần này là về Nam Lục,

Trước khi hợp tác với Hoàng Thử thú, mặc dù mạng lưới tình báo của Quỷ Khốc Nhai cũng không tệ, nhưng chỉ giới hạn trong Tây Cảnh thôi, đối với khu vực khác, tốc độ nhận tin của bọn hắn tương đối trễ, có đôi khi sự kiện đã phát sinh được ba bốn ngày mới hay biết.

Nhưng giờ đã có năng lực của Hoàng Thử thú, cùng ngày là nhận được tin rồi.

“Chiến tranh giữa gia tộc Xích Huyết và Thương Minh không tiếp tục như trước, thỉnh thoảng lại bộc phát một trận chiến quy mô nữa, chỉ còn một chút ma sát nhỏ, có vẻ hai bên đang chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức.”

Ngoài dự tính, Thiên Đao phủ nhận, “Là vấn đề phía gia tộc Xích Huyết.”

Bởi vì quan hệ giữa Du Tiểu Mặc và gia tộc Xích Huyết, cho nên Quỷ Khốc Nhai chú ý gia tộc Xích Huyết cao độ, bất cứ chút gió thổi cỏ lay nào cũng được ghi chép lại, lần này những chuyện xảy ra trong địa bàn của gia tộc Xích Huyết cũng được liệt kê, mặc dù có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Thiên Đao lại cảm thấy nên nói cho thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân.

Lăng Tiêu ý bảo hắn nói tiếp.

“Thiếu chủ còn nhớ ngài và Du công tử từng ở thành Tinh La một thời gian chứ, thời gian kia đã xảy ra một sự việc, nghe nói thiếu chủ đại náo Ngọc Tiên Thành, khiến Ngọc Tiên Thành tổn thất rất nhiều cao thủ.” Thiên Đao thuật lại.

Lăng Tiêu gật đầu, “Đúng là có chuyện như thế, có vấn đề gì?”

Ánh mắt Thiên Đao lóe lên một tia dị sắc cực kỳ nhạt, “Ta nhận được tin tức, gia tộc Xích Huyết đang truy nã một người, tướng mạo của người kia giống như đúc khuôn mặt thiếu chủ dùng lúc đó.”

“Hả? Ngươi chắc chắn chứ?” Ánh mắt Lăng Tiêu lóe sáng, cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú.

Thiên Đao nhìn là biết mình nói đúng trọng tâm, tiện thể nói: “Chắc chắn, nghe nói người kia tên là Khâu Nhiễm, là một đan sư, có điều cấp bậc không cao lắm.”

Nét mặt Lăng Tiêu thoáng trở nên tế nhị, một lát sau mới cười khẽ, “Đúng là vui tai vui mắt, theo lời kể của ngươi, chẳng lẽ dùng khả năng của gia tộc Xích Huyết ở Nam Lục mà không bắt được hắn?”

Thiên Đao gật đầu, “Đúng vậy, người nọ cũng coi như có chút bản lĩnh, vậy mà có thể đào tẩu trong vòng vây của gia tộc Xích Huyết, có điều nghe nói Thương Minh cũng đang truy nã người này, phản ứng của họ có chút kỳ quái, ta đã điều tra qua về Khâu Nhiễm, rất có thể tên này là người của vị diện khác, theo lý thuyết không có khả năng kết thù với Thương Minh.”

“Ta biết rồi, ngươi tiếp tục chú ý mật thiết tới Nam Lục, ngoài ra hãy thông báo cho Hoàng Thử thú, bảo thuộc hạ của nó hỗ trợ tìm người tên Khâu Nhiễm này, một khi phát hiện, tạm thời không nên động vào hắn, có điều ta muốn xác thực hành tung của hắn.” Lăng Tiêu nhanh chóng quyết định.

Thiên Đao không nhiều lời, trước kia hắn đã nghi ngờ, rất có thể người tên Khâu Nhiễm này là kẻ địch của Du công tử, nếu không thì sao thời điểm gây án, thiếu chủ lại dùng mặt gã chứ.

“Không có việc gì nữa, ta đi trước.”

Lăng Tiêu đứng lên, ném lại những lời này rồi ra khỏi Tiếu các.

Thiên Đao nhìn bóng lưng y, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, có thể thấy nhân thịt rất khó làm, biết rõ bóng Lăng Tiêu biến mất hẳn, một người mới đi ra từ bên trong Tiếu các.

Thiên Đao quay đầu lại.

Lân Cổ bất đắc dĩ, “Xem ra thằng bé vẫn chưa chấp nhận ta.”

Kể từ khi biết về cuộc đối thoại giữa hai cha con họ, Lân Cổ không đi ra ngoài nữa, mỗi ngày đều ở lại Quỷ Khốc Nhai, đợi Lăng Tiêu tới tìm mình, ai ngờ đúng là khen ngược, mỗi ngày y vẫn cư xử như không có chuyện gì, còn ông thì nôn nóng muốn chết.

Thiên Đao không hiểu rõ rối ren bên trong, chỉ biết chủ nhân đột nhiên trở thành cha của thiếu chủ, hắn rất đồng tình với chủ nhân, nếu không thì cũng chẳng giúp ông tới mười lần, có điều vì lần này hắn lo thiếu chủ sẽ phản cảm, cho nên không dám đề cập nữa.



Trên con đường người qua lại đông đúc, một bóng người lén lút xuyên qua đám đông, bộ dạng phục tùng dễ bảo, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bị người khác chú ý tới, có điều dung mạo gã rất bình thường, thậm chí hơi xấu, trên mặt có một nốt ruồi thật to rất dễ gây chú ý, người khác vừa liếc nhìn sẽ ghê tởm rời mắt.

Gã đi vào một khác sạn tầm thường, thuê một gian phòng của chưởng quầy, vì tránh sự chú ý, gã khóa mình lại trong phòng, sau khi biết chắc chắn không ai giám thị mình, gã mới buông lỏng một chút, lấy một viên linh đan ra khỏi túi trữ vật, sau khi nuốt xuống, bề ngoài lập tức phát sinh biến hóa.

Trong gương là khuôn mặt của một người đàn ông lún phún râu ria, không hề già nua, ánh mắt tối tăm lạnh như băng, lạnh tới nỗi có thể tích lại được thành một núi băng rất lớn, người này chính là Khâu Nhiễm.

Khâu Nhiễm hoàn toàn không ngờ được, gã vừa tới đại lục Thông Thiên đã gặp phải hai thế lực lớn ở Nam Lục truy nã, nếu không phải trong tay gã có Thoát Thai Hoán Cốt đan, chỉ sợ đã sớm bị bắt rồi.

Về sau nghe ngóng mãi, Khâu Nhiễm mới biết đã có chuyện gì xảy ra.

Có điều bởi vì không rõ tình huống lúc đó, gã chỉ cho rằng đó là một kẻ giống gã y như đúc, nhưng mà người khác, nhất là gia tộc Xích Huyết hoàn toàn không tin lời gã, vì vậy gã chỉ có thể sống như một con chuột bị người người đánh chửi, không ngừng trốn chui trốn nhủ.

Mỗi lần nghĩ vậy, Khâu Nhiễm chỉ hận không thể giết cái kẻ giống mình như đúc kia. Thời điểm ở đại lục Long Tường, gã là đan sư cao cấp mà người người kính sợ, vất vả lắm mới tới đại lục Thông Thiên, ban đầu còn định mở rộng thế lực ở chỗ này, kết quả chưa kịp bắt đầu đã bị người đuổi giết, lại là gia tộc siêu cấp ở đại lục Thông Thiên nữa chứ, vừa nghĩ tới việc phải gánh tội thay cho người khác, là cả ngày lẫn đêm gã đều nằm mơ có thể giết chết thủ phạm.

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Khâu Nhiễm giật mình, “Ai?”

Ngoài cửa lập tức vang lên giọng tiểu nhị, “Khách quan, tiểu nhân tới đưa thứ ngài yêu cầu.”

Khâu Nhiễm lập tức thở phào một tiếng, “Vào đi.”

Tiểu nhị đẩy cửa ra, bưng chậu nước đi tới, ngay thời điểm hắn đóng cửa lại, phía đối diện góc cửa sổ đột nhiên hiện lên một bóng người.

————————

Sơn mạch Quỷ Trủng, cung điện.

Bỏ ra mấy ngày sửa sang lại không gian, Du Tiểu Mặc nghỉ ngơi một ngày, quyết định luyện Luân Hồi đan cho Vệ Bạch, hắn biết Phó Thương Khung rất nóng lòng.

Bởi vì thời gian luyện đan có thể kéo dài hơn mười ngày, trong khoảng thời gian này, phải tránh bị người khác quấy rầy, có điều xét thấy sự việc của Đại Bàng, Lăng Tiêu cũng lo lắng, vì vậy bảo hắn đợi thêm hai ngày nữa, đợi y giải quyết xong hết việc sẽ hộ pháp cho hắn.

Hai ngày sau, hai người chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, trong một ngày đẹp trời, vạn dặm không mây, Du Tiểu Mặc lấy Thiên Công Đỉnh của hắn ra, bắt đầu luyện Luân Hồi đan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương