Du Quyền là đan sư của gia tộc Xích Huyết, lão có thể trở thành một đan sư lục phẩm cũng nhờ cả vào bảo tàng mà Du tộc lưu lại sau đại chiến viễn cổ, không có những thứ kia bồi dưỡng thì có lẽ cả đời Du Quyền cũng không thể trở thành đan sư lục phẩm.

Với tư cách là đan sư lục phẩm duy nhất của gia tộc Xích Huyết, địa vị của lão chỉ dưới Du Chấn Thiên, có điều tuổi tác của lão còn cao hơn cả Du Chấn Thiên nữa, bởi vì lão sinh ra sau khi đại chiến viễn cổ chấm dứt không bao lâu.

Nếu như Du Quyền sinh ra trước đại chiến, chắc chắn sẽ không được gia tộc coi trọng, bởi vì khi ấy Du tộc sở hữu vô số nhân tài, có thế nào đi nữa cũng không đến phiên bàng chi như Du Quyền, nhưng sau khi đại chiến nổ ra, tình thế đã thay đổi.

Trong cuộc chiến kia, người của Du tộc chết gần hết.

Du quyền thuận thế quật khởi, về sau gia tộc Xích Huyết thành lập, Du Quyền liền trở thành nhân vật chủ chốt trong gia tộc.

Mỗi vị gia chủ đều lôi kéo lão, có sự ủng hộ của lão, vị trí gia chủ đã nằm một nửa trong tay, mãi tới khi Du Chấn Thiên và Du Quân Kỳ ra đời.

Các trưởng lão hy vọng Du Quyền có thể ủng hộ Du Quân Kỳ, nhưng Du Quyền lại lựa chọn Du Chấn Thiên, Du Chấn Thiên có thể thâu tóm được gia tộc Xích Huyết cũng có liên quan rất lớn tới Du Quyền.

Chỉ là rất ít người biết, thực ra giữa hai người còn có một ước định.

Du Quyền giúp Du Chấn Thiên đoạt được vị trí gia chủ, còn Du Chấn Thiên phải đưa báu vật truyền tộc cho lão, ai ngờ Du Quân Kỳ lại mang theo báu vật truyền tộc cùng mất tích, bao nhiêu năm không hề xuất hiện, bọn họ đành phải tạm thời bỏ qua chuyện này.

Về sau Du Quân Kỳ trở lại, Du Chấn Thiên ngẫu nhiên biết được bí mật của báu vật truyền tộc, lão bắt đầu nghĩ phải làm sao để đem báu vật truyền tộc làm của riêng, chỉ là kế hoạch này mãi vẫn không có cơ hội áp dụng, bởi vì lão chưa bắt được Du Tiểu Mặc.

Lại sau đó Du Quyền biết chuyện, Du Chấn Thiên liền biết thời biết thế nói chuyện này cho lão.

Đến bây giờ, Du Quyền vẫn cho rằng Du Tiểu Mặc đã cướp thứ thuộc về mình, bởi vì lão cũng biết về bí mật của báu vật truyền tộc, nếu không thì sao lại yêu cầu Du Chấn Thiên như vậy.

Báu vật truyền tộc chỉ truyền cho đan sư, mà lão là đan sư lợi hại nhất gia tộc Xích Huyết, đương nhiên báu vật truyền tộc phải thuộc về lão rồi.

Kẻ thù gặp mặt, hai mắt đỏ ngầu!

Du Tiểu Mặc không rõ mấy thứ rắc rối trong chuyện này, nhưng ánh mắt Du Quyền làm hắn cực kỳ khó chịu, cũng giống như Du Chấn Thiên lúc trước, vô cùng tham lam và ngoan độc, nhìn là biết không phải người tốt.

“Tuổi còn nhỏ đã có tu vi thế này, tiềm lực của ngươi quả không tệ, nhưng nếu không có vật kia, ngươi hoàn toàn không thể có tu vi hiện tại, ta nói có đúng không, Du Tiểu Mặc?” Trong ánh mắt Du Quyền chỉ còn vẻ ghen ghét, giọng điệu mang theo sự không cam lòng ẩn giấu.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, hắn biết vật kia mà đối phương nhắc tới là không gian, đúng là không gian mang lại cho hắn lợi ích rất lớn, hắn có thể có tu vi ngày hôm nay, một phần lớn là nhờ không gian, nhưng rõ ràng lão già này đang nói thành công của hắn hoàn toàn dựa vào không gian mà có được.

Nhìn cái vẻ mặt chắc chắn kia, Du Tiểu Mặc âm thầm tặng cho lão hai chữ —— Não tàn!

Mấy kẻ chuyên đố kị luôn kiếm cớ cho thành công của người khác, rõ ràng chính mình tham lam nhưng cứ bày ra cái vẻ lời ngay lẽ thẳng, đúng đang xỉ nhục câu thành ngữ này mà.

“Chỉ cần ngươi giao thứ đó ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng!” Du Quyền thấy hắn không để ý tới mình, lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng lại nghĩ đây là nơi thi đấu trực tiếp, đành phải nén xuống.

Du Tiểu Mặc lừ mắt, không nói gì mà công kích ngay, mê cung nho hẹp vẫn đủ để thi triển sức mạnh linh hồn, sức mạnh linh hồn bền chắc như một con rắn linh hoạt, thoáng cái đã lẻn tới trước mặt Du Quyền, há miệng định cắn.

Ánh mắt Du Quyền lạnh lẽo, lão không né tránh mà nghênh đón ngay chính diện.

Lão không tin, một đan sư mới lên tới lục phẩm có thể mạnh hơn người đã dừng ở cảnh giới lục phẩm hơn vạn năm như lão sao.

Sự thật chứng minh, người ta cứ mạnh thế đấy.

Chẳng phải Tổ Mã cũng có kinh nghiệm dày dặn mà vẫn bị Du Tiểu Mặc đánh cho nằm bò đấy thôi, nói chung tuổi tác không liên quan mấy tới thực lực.

Sức mạnh linh hồn của Du Quyền bị đụng cho lui về phía sau một đoạn ngắn, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, quả nhiên không thể xem thường Du Tiểu Mặc, hoặc là nói, không thể xem thường báu vật truyền tộc trong tay hắn. Nghĩ vậy, sự tham lam thèm thuồng báu vật truyền tộc của lão càng ngày càng sâu, lão vẫn luôn cho rằng, Du Tiểu Mặc có thể đi tới bây giờ hoàn toàn là công lao của báu vật truyền tộc.

Hai luồng sức mạnh linh hồn ngưng tụ đánh nhau bên trong mê cung nho nhỏ, mặc dù đã bị Ngọc Linh Lung kiềm chế, nhưng uy áp mạnh mẽ kia được phóng ra không chút giữ lại, mấy người ở gần suýt nữa đã bị chấn động.

Đan sư cao phẩm đánh nhau, thoáng cái đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Tổ Mã đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, mặt thì vô cảm, trong lòng lại đang cầu khẩn tốt nhất là bọn hắn hãy đánh nhau tới nỗi cả hai bên đều thiệt hại nặng nề đi, đến lúc ấy quán quân sẽ thuộc về nàng.

Nhân số càng ngày càng ít, có nhiều người như đã ngộ ra, họ không cố chấp tìm lối ra nữa, mà dọn sạch sự uy hiếp xung quanh, một khi phát hiện có người sắp thành công sẽ lập tức đá hắn ra, trong số ấy, Tổ Mã là người có động tĩnh lớn nhất.

Tổ Mã muốn phẩm thủy, cho nên nàng phải tìm được lối ra đầu tiên.

Hành động điên cuồng này dọa lui không ít người, vừa nhìn thấy Tổ Mã, họ vội vã chạy thật xa, nhưng Tổ Mã có lợi hại đến mấy cũng không thể quan tâm nhiều, cho enne vẫn có người chạy trước nàng.

Lại nói tới trận chiến giữa Du Tiểu Mặc và Du Quyền, mới một lát hai người đã giao thủ không dưới trăm chiêu, cuối cùng Du Quyền cũng phát hiện Du Tiểu Mặc là khối xương khó gặm, mặc dù hắn vừa lên tới lục phẩm không lâu, nhưng sức mạnh linh hồn của hắn còn cứng hơn cả lão.

Phát hiện này khiến Du Quyền khiếp sợ, lòng tham đối với báu vật truyền tộc càng thêm mãnh liệt.

Nếu Du Tiểu Mặc biết suy nghĩ của lão, nhất định sẽ cảm thấy hết sức câm nín luôn.

Sức mạnh linh hồn liên quan mật thiết tới linh hồn, linh hồn mạnh, sức mạnh linh hồn cũng mạnh theo, sở dĩ sức mạnh linh hồn của hắn cứng rắn cũng là vì linh hồn, không liên quan mấy đến không gian, nên nói là từ khi sinh ra linh hồn của hắn đã rất mạnh rồi.

Du Quyền lo nếu lão đánh nhau với Du Tiểu Mặc ở chỗ này, cuối cùng sẽ để Tổ Mã được lời, vì vậy sau khi phát hiện không thể nào bắt được Du Tiểu Mặc, lão liền đi vào một ngõ rẽ bên cạnh, không phải là vì lão sợ Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc thấy Du Quyền không định kéo dài, cũng không đuổi theo.

Hiếm lắm mới thấy suy nghĩ của hắn giống Du Quyền, Du Tiểu Mặc cũng không muốn để Tổ Mã thực hiện được ý định.

Có điều trong đại hội đan sư lần này, đan sư cao phẩm không chỉ có ba người họ, những đan sư cao phẩm khác cũng không tới để chơi cho vui, lúc Tổ Mã đại sát tứ phương đằng kia, đồng thời cũng gây thù với người khác, giờ phút này nàng đang bị hai người bao vây.

Hai người một là người của Đan Sư Công Hội, một là người của Ngự Thú Công hội, dù họ không phải là đan sư lục phẩm, nhưng cũng không thể khinh thường.

Trận đấu cuối cùng đang đi dần tới hồi kết, khi mọi người càng ngày càng tới gần lối ra, con đường trong mê cung cũng dần rõ ràng.

Du Tiểu Mặc không gia nhập trận chiến của họ, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa, bản thân hắn đã từng chơi mê cung rất nhiều, cũng có chút ưu thế hơn người khác, trong phân tích của hắn, hắn phát hiện có hai con đường rất khả thi.

Một là hướng Tổ Mã đang đứng, lúc này đang đánh rất kịch liệt, một đường khác, rất không may, là hướng Du Quyền đang chạy tới, hình như lão muốn ngư ông đắc lợi.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn vị trí của người khác, không chút do dự mà chọn con đường thứ hai, lần này hắn sẽ không để lão già kia chạy đâu.

Du Quyền rất hưng phấn, lão chỉ tùy tiện chọn một đường thôi, vốn định ngăn cản những người khác, bởi vì lão phát hiện hình như thằng oắt của Đan Sư Công Hội sắp tìm được cửa ra, không ngờ con đường này lại dẫn lão tới ánh hào quang của vị trí quán quân.

Bên trong Ngọc Linh Lung ngoằn ngoèo rắc rối, đa số đều bị đào rỗng, nhưng không hoàn toàn bị bịt kín, trước mặt họ còn có mười lối ra, bởi vì vấn đề hướng gió, cho nên chỉ cần tới gần lối ra là cảm giác được gió thổi ngay, chứng tỏ phía trước chính là đường ra.

Du Quyền hưng phấn, phẩm thủy cũng là một trong những mục tiêu của lão, lão lớn tuổi hơn Tổ Mã, thời gian dậm chân ở lục phẩm càng lâu.

Nghĩ đến phẩm thủy đã trở thành vật trong túi mình, Du Quyền lập tức tăng tốc, động tĩnh của lão không lớn, chưa kể còn mới đánh nhau với Du Tiểu Mặc xong, cho nên ít ai chú ý tới lão.

Lối ra đã ngay trước mắt, nhưng có một người chặn đứng lão lại.

Du Quyền tập trung quan sát, lửa giận bùng nổ, lại là Du Tiểu Mặc, vốn định bỏ qua cho hắn, vậy mà hắn lại tự dẫn xác tới cửa.

Lối ra đang ở ngay đằng kia, Du Quyền tuyệt đối không để cho hắn phá hỏng chuyện tốt của mình, ánh mắt thoáng lóe lên tia âm tàn, dòng sức mạnh linh hồn vẫn luôn che giấu bị cảm xúc lây lan, trong nháy mắt đã biến thành sát khí.

Du Tiểu Mặc lập tức cảm nhận được sát khí lạnh lẽo này, khí thế còn mạnh hơn lần trước, xem ra lão già quyết tâm rồi.

Trong con đường nhỏ, hai luồng sức mạnh linh hồn đụng vào nhau ầm ầm, dư âm còn ảnh hưởng đến cả bức tường đá xung quanh, Ngọc Linh Lung khổng lồ lập tức chấn động.

Những đan sư khác bàng hoàng.

Cũng may chất lượng của Ngọc Linh Lung rất tốt, cộng thêm việc sức mạnh linh hồn của đan sư đều bị hạn chế, vì vậy dù có đánh kịch liệt đến mấy, Ngọc Linh Lung cũng không bị tổn tại nhiều.

Chỉ là hình thức giao chiến của hai người như đang liều mạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương