Truyền Kỳ Phu Nhân
-
Chương 2: Có rắm mau thả
Editor:Lép
Mai Truyền Kỳ đáy mắt loé lên một tia nghi hoặc!
Xe như thế nào lại quay trở về?
Mai Truyền Kỳ đi đến bên xe huyền phù, cửa xe tự động mở ra, lập tức đối diện với ánh mắt khinh miệt của tài xế, bất quá đối phương rất nhanh liền rời ánh mắt đi.
Mai Truyền Kỳ bước lên xe huyền phù, nhanh chóng cảm thấy không khí trong xe cổ quái.
Người trong xe cũng không dám giống như lúc nãy trắng trợn cười trào phúng, toàn bộ trở nên thập phần câu nệ, tuy chẳng chút nào che dấu sự khinh bỉ với Mai Truyền Kỳ, mà chỉ dám nhỏ giọng mà châu đầu ghé tai, tựa hồ cấm kị điều gì đó!
Mai Truyền Kỳ nhận ra bọn họ, đều là còn học tập ở trường quân đội đã bị phái tới nhà ngục Hắc Sắc làm thực tập sinh.
Hắn đứng ở xe đầu, liếc qua từng chỗ ngồi ở trong xe.
Người trong xe phát hiện ý đồ của hắn, đơn độc chiếm một chỗ ngồi, nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi trung gian, tuyên cáo không chào đón hắn ngồi chung.
Mai Truyền Kỳ đối với hành động trẻ con của họ không thèm để ý, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ ngồi đừng sau ghế tài xế.
Nơi đó chỉ có một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quân phục màu đen, y cũng không giống những người khác nóng lòng chiếm chỗ ngồi không muốn Mai Truyền Kỳ ngồi chung cùng nhau.
Nam nhân kéo mũ xuống rất thấp, bị kính râm màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kiên nghị cùng với chiếc cằm gợi cảm.
Cả người chính nghĩa lẫm nhiên, uy nghiêm khí thế khiến người khác cảm thấy thân phận và quân hàm của người này phải rất cao, thế nhưng trên vai và cổ áo của y lại không có cấp bậc quân chức, quân hàm và phù hiệu khiến người khác không có biện pháp phân biệt thân phận của y.
Mai Truyền Kỳ đối y sinh ra một tia hứng thú, không để ý khí tức lạnh lùng cự tuyệt người khác chớ đến gần của đối phương, cười cười ngồi xuống.
Hắn có cảm giác, chiếc xe huyền phù này đột nhiên quay trở lại với nam nhân ngồi bên cạnh không thoát khỏi quan hệ.
"Cái thứ hèn nhát không có cam đảm ra chiến trường, thực sự làm cho Mai gia mất mặt!"
Có người xuỳ một tiếng: "Quả thật là sự sỉ nhục đối với toàn dân!"
"Các người nói, thân là quân nhân thế gia của Mai gia mỗi đời đều nổi danh, như thế nào thế hệ này lại cho ra đào binh?"
"Tôi thấy Mai gia đã muốn xuống dốc rồi!"
Mai Truyền Kỳ ở sau lưng "xì xào bàn tán" phảng phất như không nghe thấy, hướng tài xế nói: " Bác tài, tôi ở phía Tây A thành khu phổ thông thì cho tôi xuống xe"
Tài xế lạnh lùng trả lời: "Chiếc xe này chỉ tới tổng trạm ở G thành thì dừng xe!"
Nghe vậy, Mai Truyền Kỳ nhíu nhíu mày, từ G thành đến A thành thế nhưng lại cách những năm thành lớn!
Hắn lục soát túi trên người, lại không có tìm được thẻ tín dụng.
Chẳng lẽ hắn phải cước bộ về thành A? Kia phải đi đến ngày tháng năm nào chứ?
Cho dù có sức của đôi chân, cũng chỉ sợ người còn chưa tới A thành liền đói chết ở trên đường!
Mai Truyền Kỳ liếc nhìn nam nhân bên cạnh, tròng mắt cơ linh mà xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn đối phương nở một nụ cười sáng lạng: "Người anh em có thể mượn thông tấn khí (điện thoại di động) dùng một chút được không?"
Nam nhân mặt vô biểu tình quay đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: "Được!"
Tiếng nói của nam nhân này phi thường dễ nghe, giống như là tiếng đàn dương cầm trầm thấp, trầm thấp mà từ tính!
Nam nhân lấy ra thông tấn khí, đưa tới trước mặt Mai Truyền Kỳ.
"Cám tạ!"
Mai Truyền Kỳ mới vừa vươn tay, đối phương lại đem thông tấn khí thu trở về!
Nam nhân nói: "Cướp được mới có thể cho anh dùng"
Mai Truyền Kỳ ngẩn người, cười nói: "Người anh em thật thích nói giỡn!"
Hắn nhìn thông tấn khí trong tay nam nhân liền lập tức bắt lấy.
Nam nhân nhanh chóng né tránh tay hắn.
Mai Truyền Kỳ lúc này mới biết nam nhân này không phải đang nói đùa, để có thể thuận lợi trở lại thành A, mắt hơi hơi híp lại, tay lại lần nữa hướng máy truyền tin đưa qua.
Ngay khi đầu ngón tay tiếp cận thông tấn khí, đột nhiên năm ngón tay biến thành trảo, thay đổi phương hướng, khéo léo dùng lực giữ lại lòng bàn tay đối phương, thừa dịp đối phương ăn đau không cầm nổi máy truyền tin, lập tức liền cướp đi.
"Cám tạ!"
Mai Truyền Kỳ thực lòng nói lời cảm ơn, bởi vì trong quá trình hắn đoạt lấy, cảm giác được đối phương cố ý nhường hắn, bằng không, hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy mà đem máy truyền tin lấy được.
Nam nhân khẽ nở nụ cười không dễ phát hiện trên khoé môi kiên nghị.
Mai Truyền Kỳ mở thông tấn khí, nhấn dãy số quen thuộc.
Ước chừng qua nửa phút, mới liên hệ được đối phương, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được đối phương cực kì không kiên nhẫn liền rống giận nói: "Lão tử đang làm tình, có rắm mau thả!"
..........
Mai Truyền Kỳ đáy mắt loé lên một tia nghi hoặc!
Xe như thế nào lại quay trở về?
Mai Truyền Kỳ đi đến bên xe huyền phù, cửa xe tự động mở ra, lập tức đối diện với ánh mắt khinh miệt của tài xế, bất quá đối phương rất nhanh liền rời ánh mắt đi.
Mai Truyền Kỳ bước lên xe huyền phù, nhanh chóng cảm thấy không khí trong xe cổ quái.
Người trong xe cũng không dám giống như lúc nãy trắng trợn cười trào phúng, toàn bộ trở nên thập phần câu nệ, tuy chẳng chút nào che dấu sự khinh bỉ với Mai Truyền Kỳ, mà chỉ dám nhỏ giọng mà châu đầu ghé tai, tựa hồ cấm kị điều gì đó!
Mai Truyền Kỳ nhận ra bọn họ, đều là còn học tập ở trường quân đội đã bị phái tới nhà ngục Hắc Sắc làm thực tập sinh.
Hắn đứng ở xe đầu, liếc qua từng chỗ ngồi ở trong xe.
Người trong xe phát hiện ý đồ của hắn, đơn độc chiếm một chỗ ngồi, nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi trung gian, tuyên cáo không chào đón hắn ngồi chung.
Mai Truyền Kỳ đối với hành động trẻ con của họ không thèm để ý, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ ngồi đừng sau ghế tài xế.
Nơi đó chỉ có một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quân phục màu đen, y cũng không giống những người khác nóng lòng chiếm chỗ ngồi không muốn Mai Truyền Kỳ ngồi chung cùng nhau.
Nam nhân kéo mũ xuống rất thấp, bị kính râm màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kiên nghị cùng với chiếc cằm gợi cảm.
Cả người chính nghĩa lẫm nhiên, uy nghiêm khí thế khiến người khác cảm thấy thân phận và quân hàm của người này phải rất cao, thế nhưng trên vai và cổ áo của y lại không có cấp bậc quân chức, quân hàm và phù hiệu khiến người khác không có biện pháp phân biệt thân phận của y.
Mai Truyền Kỳ đối y sinh ra một tia hứng thú, không để ý khí tức lạnh lùng cự tuyệt người khác chớ đến gần của đối phương, cười cười ngồi xuống.
Hắn có cảm giác, chiếc xe huyền phù này đột nhiên quay trở lại với nam nhân ngồi bên cạnh không thoát khỏi quan hệ.
"Cái thứ hèn nhát không có cam đảm ra chiến trường, thực sự làm cho Mai gia mất mặt!"
Có người xuỳ một tiếng: "Quả thật là sự sỉ nhục đối với toàn dân!"
"Các người nói, thân là quân nhân thế gia của Mai gia mỗi đời đều nổi danh, như thế nào thế hệ này lại cho ra đào binh?"
"Tôi thấy Mai gia đã muốn xuống dốc rồi!"
Mai Truyền Kỳ ở sau lưng "xì xào bàn tán" phảng phất như không nghe thấy, hướng tài xế nói: " Bác tài, tôi ở phía Tây A thành khu phổ thông thì cho tôi xuống xe"
Tài xế lạnh lùng trả lời: "Chiếc xe này chỉ tới tổng trạm ở G thành thì dừng xe!"
Nghe vậy, Mai Truyền Kỳ nhíu nhíu mày, từ G thành đến A thành thế nhưng lại cách những năm thành lớn!
Hắn lục soát túi trên người, lại không có tìm được thẻ tín dụng.
Chẳng lẽ hắn phải cước bộ về thành A? Kia phải đi đến ngày tháng năm nào chứ?
Cho dù có sức của đôi chân, cũng chỉ sợ người còn chưa tới A thành liền đói chết ở trên đường!
Mai Truyền Kỳ liếc nhìn nam nhân bên cạnh, tròng mắt cơ linh mà xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn đối phương nở một nụ cười sáng lạng: "Người anh em có thể mượn thông tấn khí (điện thoại di động) dùng một chút được không?"
Nam nhân mặt vô biểu tình quay đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: "Được!"
Tiếng nói của nam nhân này phi thường dễ nghe, giống như là tiếng đàn dương cầm trầm thấp, trầm thấp mà từ tính!
Nam nhân lấy ra thông tấn khí, đưa tới trước mặt Mai Truyền Kỳ.
"Cám tạ!"
Mai Truyền Kỳ mới vừa vươn tay, đối phương lại đem thông tấn khí thu trở về!
Nam nhân nói: "Cướp được mới có thể cho anh dùng"
Mai Truyền Kỳ ngẩn người, cười nói: "Người anh em thật thích nói giỡn!"
Hắn nhìn thông tấn khí trong tay nam nhân liền lập tức bắt lấy.
Nam nhân nhanh chóng né tránh tay hắn.
Mai Truyền Kỳ lúc này mới biết nam nhân này không phải đang nói đùa, để có thể thuận lợi trở lại thành A, mắt hơi hơi híp lại, tay lại lần nữa hướng máy truyền tin đưa qua.
Ngay khi đầu ngón tay tiếp cận thông tấn khí, đột nhiên năm ngón tay biến thành trảo, thay đổi phương hướng, khéo léo dùng lực giữ lại lòng bàn tay đối phương, thừa dịp đối phương ăn đau không cầm nổi máy truyền tin, lập tức liền cướp đi.
"Cám tạ!"
Mai Truyền Kỳ thực lòng nói lời cảm ơn, bởi vì trong quá trình hắn đoạt lấy, cảm giác được đối phương cố ý nhường hắn, bằng không, hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy mà đem máy truyền tin lấy được.
Nam nhân khẽ nở nụ cười không dễ phát hiện trên khoé môi kiên nghị.
Mai Truyền Kỳ mở thông tấn khí, nhấn dãy số quen thuộc.
Ước chừng qua nửa phút, mới liên hệ được đối phương, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được đối phương cực kì không kiên nhẫn liền rống giận nói: "Lão tử đang làm tình, có rắm mau thả!"
..........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook