Truy Tình Ký Ức
-
Chương 12
Nghe xong phân tích này, mọi người đều trầm mặc.
Hàn Trầm cũng im lặng, vẻ mặt anh không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ.Vài giây sau, Châu Tiểu Triện xúc động mở miệng: “Lão đại, chị phân tích hay quá.” Bạch Cẩm Hi cười cười với anh ta.
Hai người không hẹn cùng quay sang Hàn Trầm.
Có lẽ vẻ mặt của bọn họ để lộ chút đắc ý, khóe mắt Hàn Trầm vụt qua ý cười.Anh cười tất nhiên càng đẹp hơn lúc không cười.
Con ngươi đen nhánh cũng tựa như chứa đựng tia sáng lấp lánh, khiến người đối diện không thể rời mắt.
Mặc dù từng bị một vố trong tay anh nhưng vào thời khắc này, bắt gặp nụ cười nhàn nhạt của anh, trái tim Bạch Cẩm Hi cũng bất giác run rẩy.Nhưng ngoài mặt, cô vẫn thản nhiên nói với các đồng nghiệp: “Mọi người làm việc đi!”Đám cảnh sát hình sự tiếp tục bận rộn, người thì tìm kiếm manh mối ở hiện trường, người thì đi hỏi thăm hàng xóm sống ở xung quanh…Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đi ra ngoài.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô liền quay đầu về phía Hàn Trầm, người đang bị lãng quên ở một bên, giả bộ bừng tỉnh: “Ồ đúng rồi, thần thám Hàn, suýt nữa tôi quên không hỏi, anh có cao kiến gì không?”Giọng cô lanh lảnh, khiến những người cảnh sát hình sự đến giờ mới phát giác, vừa rồi họ cũng quên mất sự tồn tại của vị “đại thần” này.Tất cả đều dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt dò xét.Bạch Cẩm Hi cũng nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên.Hàn Trầm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.Sau đó, anh rút gói thuốc và bật lửa từ túi quần, lấy một điếu kẹp vào đầu ngón tay, nhưng không châm thuốc mà chỉ nghịch chiếc bật lửa một cách khéo léo.Hai người trầm lặng, mắt đối mắt trong giây lát.
Bạch Cẩm Hi đột nhiên có cảm giác tự mình làm khó mình.Hừm, thần thám siêu cấp cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô biết trên đời này có nhiều “truyền kỳ” chỉ là hữu danh vô thực.
Người đàn ông kia đã bị cô đánh bại rồi? Không còn gì để nói nữa, đúng không?Bạch Cẩm Hi quay người cùng Châu Tiểu Triện chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy bầu không khí tẻ nhạt, mọi người tiếp tục công việc của mình.“Hiện trường có ba điểm…” Giọng đàn ông trầm ổn, uốn lưỡi kiểu Bắc Kinh lại một lần nữa vang lên: “Ba điểm nghi vấn rõ ràng.”Bạch Cẩm Hi giật mình, quay đầu về phía Hàn Trầm.Anh hơi ngẩng mặt, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú.
Sau đó, anh tiếp tục cất giọng trầm thấp dễ nghe: “Điểm nghi vấn thứ nhất, đến cuối cùng, tội phạm dùng miệng khiến nạn nhân đạt cao trào.
Đây là hiện tượng hiếm gặp trong các vụ án cưỡng hiếρ.
Tại sao lại như vậy?”Mọi người, gồm cả Bạch Cẩm Hi đều hơi ngây ra.“Thứ hai.” Hàn Trầm đưa điếu thuốc lên miệng: “Tại sao hắn lại đập phá hiện trường? Nguyên nhân có thể vì muốn phát tiết sự phẫn nộ giống như cô phân tích, nhưng cũng có lẽ nhằm mục đích che đậy điều gì đó.”Đám cảnh sát gật đầu, Bạch Cẩm Hi nhếch mép.“Thứ ba, trong lúc gây án, tại sao hắn lại mở cửa sổ của phòng ngủ?” Hàn Trầm cúi đầu châm thuốc: “Ngu à?”Bạch Cẩm Hi hoàn toàn sửng sốt.Bởi hai từ “ngu à” thốt ra từ miệng một người đàn ông đẹp trai, khí chất lạnh lùng tạo cảm giác chẳng hề ăn nhập.
Nhưng anh lại nói một cách tự nhiên bằng âm điệu Bắc Kinh bỡn cợt nên rất thu hút.Tuy nhiên, quan trọng hơn là chi tiết “mở cửa sổ” mà anh nhắc tới.Khu vực này đông đúc, an ninh không tốt, thời điểm xảy ra vụ án lại là nửa đêm.
Mã Tiểu Phi sống một mình, tầng này không cao nên không có khả năng cô tự mở cửa sổ.
Kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy, cửa sổ ở phòng khách, trên hành lang đều đóng chặt.
Hơn nữa, Mã Tiểu Phi cũng khai, cửa sổ phòng ngủ là do tội phạm mở ra.Một khi mở cửa, hiệu quả cách âm sẽ kém hơn, không có lợi cho việc gây án.
Vậy tại sao tội phạm lại làm điều đó?Trong lúc mọi người mải trầm tư suy nghĩ, Hàn Trầm đã đi ra ngoài cửa, giơ tay đỡ hờ vai Tư Tư, cả hai cùng đi thẳng xuống tầng dưới.… Bạn đang đọc truyện tình tại web: TruyenTinh.NetTư Tư nhận được điện thoại của Mã Tiểu Phi vào tầm hơn một giờ sáng.Hai người là hàng xóm, bình thường có mối quan hệ tương đối thân thiết.
Nhiều lúc, Tư Tư còn gửi con trai cho Mã Tiểu Phi trông hộ.
Nửa đêm hoang mang sợ hãi, Mã Tiểu Phi liền nhớ tới Tư Tư, người mẹ độc thân có tính cách độc lập kiên cường.Đến hiện trường, Tư Tư vô cùng chấn động.
Cô hỏi Mã Tiểu Phi có muốn báo cảnh sát hay không? Mã Tiểu Phi cũng là người phụ nữ có tính cách độc lập.
Dù rất đau khổ nhưng cô kiên quyết gật đầu.Tư Tư gọi cho Hàn Trầm trước, bởi cô biết anh là cảnh sát hình sự.Sau đó, cảnh sát lần lượt đến hiện trường.Xuống dưới nhà, Tư Tư ôm vai Mã Tiểu Phi, quay sang nói với Hàn Trầm: “Anh Hàn, em cùng cô ấy đi bệnh viện trước.
Anh…”Hàn Trầm gật đầu: “Em cứ đi đi!”Xe cấp cứu và xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi ngõ hẻm.
Có lẽ cũng nghe thấy danh tiếng của Hàn Trầm nên hai người cảnh sát khu vực gác ở ngoài khu nhà khách sáo chào hỏi anh.Hàn Trầm gật đầu, tựa vào bờ tường, tiếp tục hút thuốc.Lúc Bạch Cẩm Hi xuống dưới, mặt trời đã lên cao, ánh nắng tô điểm lên đường phố và khu nhà.
Hàn Trầm đứng trong bóng râm, một chân chống lên bờ tường bẩn thỉu.Anh cúi đầu hút thuốc.
Khói thuốc dày đặc lan tỏa từ ngón tay, nhưng đường nét gương mặt nghiêng của anh vẫn rõ ràng, lông mi dài che khuất đôi mắt.
Bộ dạng lúc hút thuốc của người đàn ông toát ra một vẻ uể oải và lạnh lùng.Đầu óc Bạch Cẩm Hi vụt qua một ý nghĩ: Người đàn ông này cảnh sát tệ nhất thì đúng hơn.Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Trầm liền ngoảnh đầu về bên này.
Vẫn là đôi mắt thâm trầm đằng sau lớp khói trắng nhàn nhạt.Bạch Cẩm Hi đút hai tay vào túi quần, thản nhiên đi qua chỗ anh đứng.“Đau đến mức chảy nước mắt à?” Giọng nói trầm trầm, không mặn không nhạt vang lên.Bạch Cẩm Hi ngẩn người, một vài giây sau mới có phản ứng.
Hôm nay, cô đi làm với cặp mắt sưng húp.
Ngoài Châu Tiểu Triện, cô cũng bị những cảnh sát khác chú ý.
Người đàn ông này dám chế giễu cô? Cánh tay của cô…Bạch Cẩm Hi dừng bước, hít một hơi sâu.Giây tiếp theo, cô xoay người nhanh như chớp, đè cánh tay vào cổ Hàn Trầm, đẩy mạnh anh vào bờ tường.
Hàn Trầm không hề có phản ứng, để mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ nhìn cô chăm chú.Bởi vì động tĩnh quá lớn nên hai người cảnh sát ở gần đó đều quay về bên này, kinh ngạc thốt lên: “Cảnh sát Bạch!”Bạch Cẩm Hi không để ý đến bọn họ.Hành lang chật hẹp, thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau.
Bởi vì Hàn Trầm quá cao nên cô phải kiễng chân mới có thể đè tay lên cổ anh.
Nhưng cũng chính vì vậy, cả người cô tựa hồ ở trong lòng anh.Hàn Trầm không hề lúng túng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
Ở cự ly gần, Bạch Cẩm Hy mới phát hiện, đồng tử của anh vừa đen vừa lớn, giống đôi mắt của trẻ nhỏ.
Thảo nào nhìn từ phía xa xa, cô bất giác bị đôi mắt này thu hút.Tuy nhiên, bề ngoài Bạch Cẩm Hi vẫn không đổi sắc mặt, nở nụ cười lạnh lùng: “Bình thường, tôi đâu có nóng nảy như vậy.” Cô hạ giọng: “Nhưng có người quá ngông cuồng, thích chuốc thù kết oán, tôi cũng hết cách.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook